Thay vì nghỉ ngơi, Hoàng Phủ Minh Phong yêu cầu Phùng Tiếu Trung đưa mình đến gặp sứ giả tộc Miêu. Cố Tịch Hy đương nhiên cũng không thể đi nghỉ, cùng với mọi người đến dịch quán.
Sứ giả chưa tới bốn mươi, là một người vạm vỡ, gương mặt to lớn rậm rịt râu đen, có nét hung tợn phảng phất trong mắt. Y tên gọi Tát Lạt, là dũng tướng dưới tay vương trưởng Miêu tộc, cũng là người trải qua vô số những trận chiến nơi sa trường.
Nhờ võ công thâm hậu, trước sự tấn công ác liệt của thổ phỉ mới thành sứ giả duy nhất sống sót, nhưng vết thương không hề nhẹ. Nghe Phùng Tiếu Trung tâu lại, Tát Lạt bị chém hai nhát trước sau, khi chạy về tới trạm kiểm của tri huyện đã nửa mê nửa tỉnh vì mất máu. Thêm vào đó còn có mấy vết chém cắt trên cánh tay, cẳng đùi, nói chung từ ngực đổ xuống đều không lành lặn.
Khi đoàn người Hoàng Phủ Minh Phong đến, Tát Lạt đang ngồi dưỡng thương trên ghế bành, bên cạnh có có hai nha đầu do Phùng Tiếu Trung cử đến săn sóc.
Vốn đã được thông báo trước, khi thấy có đông người bước vào, y liền biết ngay người của thiên triều đã đến. Nhưng thay vì nhổm dậy ngay lập tức, Tát Lạt vẫn bình chân như vại, đến khi Phùng Tiếu Trung vén bức rèm ngăn cách giữa phòng khách và phòng ngủ ra, Hoàng Phủ Minh Phong xuất hiện rõ ràng, mới từ từ đứng dậy hành lễ.
Sự kiêu ngạo này đương nhiên không qua được mắt người khác, Tát Lạt cũng không có hứng che giấu. Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong vẫn đúng chừng mực:
“Sứ giả không cần câu nệ.”
Y đặt tay phải lên ngực trái, theo đúng nghi lễ chào hỏi của người Miêu, song vẫn ngồi yên trên ghế:
“Tát Lạt tham kiến thái tử, vì thương thế mà không thể hành lễ đúng mực, xin lượng thứ!”
Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tát Lạt, sau đó lại cho truyền Điền Thương vào xem xét vết thương cho y.
Lại nói về Điền Thương, người này cổ quái là vậy, nhưng lại rất thân thiết với Hoàng Phủ Minh Phong, dược liệu quý hiếm ông ta điều chế ra được một phần đều mang sang Thừa Chính điện. Lúc Hoàng Phủ Minh Phong còn nhỏ, ngoại trừ Chương Hằng làm nhũ mẫu, sức khỏe đều do Điền Thương lo liệu. Mấy năm nay hắn chinh chiến nhiều nơi, thân mang thương tích, cũng đều mang ông ta theo giúp trị.
Nói tới nói lui, cũng chỉ thảm một Tiểu Lăng Tử phải tò tò đi theo coi sóc.
Cố Tịch Hy không hẳn bước vào trong, nàng đứng ở ngay bức rèm giữa phòng khách và phòng ngủ, có chút ẩn mình mà quan sát.
Hoàng Phủ Minh Phong cũng không chú ý tới nàng cho lắm. Từ khi bước vào cũng chỉ nhìn nàng một cái như thể xem nàng ở chỗ nào, sau đó thì không đảo mắt qua nữa.
Khi Điền Thương kiểm tra thương thế cho Tát Lạt, nàng quay lưng ra ngoài, chính thức lui về phía sau rèm châu, tầm mắt rảnh rỗi dịch chuyển quanh phòng. Không hiểu sao, Cố Tịch Hy cảm thấy bản thân không có thiện cảm với người sứ giả này.
Không phải vì ngoại hình của y. Cái vẻ ngoài hơi dữ tợn đó, thật ra khi đem so với những tên lang bạt trong giang hồ mà nàng từng gặp đều không bằng. Bọn chúng vừa cao vừa đen, trong tay luôn lù lù những con dao của cánh đồ tể, gặp người thì đe, gặp của thì cướp, thậm chí gặp nữn nhân thì hiếp.
Nàng không sợ bọn chúng, còn nhớ có lần gặp một tên cao lớn có ý đồ càn rỡ, liền bị nàng dùng đầu gỗ nhọn chọc cho mù mắt…
Nhưng không phải vì thế mà Cố Tịch Hy nảy ra ác cảm. Chỉ là cái ánh mắt với con ngươi bé xíu, nhìn vào chỉ thấy một màu trắng dã kia, khiến nàng thấy khó chịu.
Ánh mắt Cố Tịch Hy va vào vài vết tích lạ trên mặt ghế gỗ kê giữa phòng. Nàng hiếu kỳ tiến lại gần hơn, nhìn rõ mới thấy là những vết hõm nhỏ nằm kề nhau trên mặt ghế, trông như có ai cầm một cái dùi, trong lúc trò chuyện bâng quơ đã vô thức dộng mũi dùi xuống.
Hơn nữa, dấu vết cũng mới…
Phùng Tiếu Trung nói, để sắp xếp chỗ dưỡng thương này cho Tát Lạt, ông ta đã đích thân kiểm tra độ sạch sẽ, thậm chí toàn bộ đồ nội thất đều dốc lòng thay mới.
Vậy thì, những vết này phải có sau khi Tát Lạt bước vào ăn ở.
Mi tâm Cố Tịch Hy vô thức nhíu lại, cảm giác như mình sắp nảy ra điều gì đó.
Bên trong, Điền Thương cũng đã hoàn tất việc kiểm tra thương thế cho Tát Lạt. Những vết thương nghiêm trọng ở trước và sau ngực đều đang lành, tuy nhiên để đẩy nhanh thời gian hồi phục, ông ta sẽ tự tay kê thêm mấy liều thuốc chữa lành.
Cố Tịch Hy trở lại vén rèm ra xem, lại bất ngờ phát hiện ánh mắt vằn tia máu của Tát Lạt vậy mà đang đặt trên người mình.
Nàng thật muốn buông rèm ra tiếp tục ẩn mình, nhưng cảm thấy bản thân như vậy không ra cung cách nguyên cơ.
Nhưng nàng càng cố giữ vẻ bình thản, cái nhìn của Tát Lạt đặt trên người nàng càng sâu. Không có mãnh lực xuyên thấu tâm gan nàng như Hoàng Phủ Minh Phong, nhưng lại giống như đang quan sát một dị vật vừa được khai quật.
Cuối cùng, vẫn là Hoàng Phủ Minh Phong lên tiếng:
“Thái tử phi, nàng qua đây.”
Không hiểu sao chỉ một lời này của hắn lại khiến Cố Tịch Hy mừng hơn bắt được vàng, liền vội vã rảo bước qua đứng ngoan ngoãn sau lưng hắn.
Có hắn chắn phía trước, sự đe dọa từ ánh mắt của Tát Lạt đối với nàng gần như tiêu biến.
Sứ giả chưa tới bốn mươi, là một người vạm vỡ, gương mặt to lớn rậm rịt râu đen, có nét hung tợn phảng phất trong mắt. Y tên gọi Tát Lạt, là dũng tướng dưới tay vương trưởng Miêu tộc, cũng là người trải qua vô số những trận chiến nơi sa trường.
Nhờ võ công thâm hậu, trước sự tấn công ác liệt của thổ phỉ mới thành sứ giả duy nhất sống sót, nhưng vết thương không hề nhẹ. Nghe Phùng Tiếu Trung tâu lại, Tát Lạt bị chém hai nhát trước sau, khi chạy về tới trạm kiểm của tri huyện đã nửa mê nửa tỉnh vì mất máu. Thêm vào đó còn có mấy vết chém cắt trên cánh tay, cẳng đùi, nói chung từ ngực đổ xuống đều không lành lặn.
Khi đoàn người Hoàng Phủ Minh Phong đến, Tát Lạt đang ngồi dưỡng thương trên ghế bành, bên cạnh có có hai nha đầu do Phùng Tiếu Trung cử đến săn sóc.
Vốn đã được thông báo trước, khi thấy có đông người bước vào, y liền biết ngay người của thiên triều đã đến. Nhưng thay vì nhổm dậy ngay lập tức, Tát Lạt vẫn bình chân như vại, đến khi Phùng Tiếu Trung vén bức rèm ngăn cách giữa phòng khách và phòng ngủ ra, Hoàng Phủ Minh Phong xuất hiện rõ ràng, mới từ từ đứng dậy hành lễ.
Sự kiêu ngạo này đương nhiên không qua được mắt người khác, Tát Lạt cũng không có hứng che giấu. Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong vẫn đúng chừng mực:
“Sứ giả không cần câu nệ.”
Y đặt tay phải lên ngực trái, theo đúng nghi lễ chào hỏi của người Miêu, song vẫn ngồi yên trên ghế:
“Tát Lạt tham kiến thái tử, vì thương thế mà không thể hành lễ đúng mực, xin lượng thứ!”
Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tát Lạt, sau đó lại cho truyền Điền Thương vào xem xét vết thương cho y.
Lại nói về Điền Thương, người này cổ quái là vậy, nhưng lại rất thân thiết với Hoàng Phủ Minh Phong, dược liệu quý hiếm ông ta điều chế ra được một phần đều mang sang Thừa Chính điện. Lúc Hoàng Phủ Minh Phong còn nhỏ, ngoại trừ Chương Hằng làm nhũ mẫu, sức khỏe đều do Điền Thương lo liệu. Mấy năm nay hắn chinh chiến nhiều nơi, thân mang thương tích, cũng đều mang ông ta theo giúp trị.
Nói tới nói lui, cũng chỉ thảm một Tiểu Lăng Tử phải tò tò đi theo coi sóc.
Cố Tịch Hy không hẳn bước vào trong, nàng đứng ở ngay bức rèm giữa phòng khách và phòng ngủ, có chút ẩn mình mà quan sát.
Hoàng Phủ Minh Phong cũng không chú ý tới nàng cho lắm. Từ khi bước vào cũng chỉ nhìn nàng một cái như thể xem nàng ở chỗ nào, sau đó thì không đảo mắt qua nữa.
Khi Điền Thương kiểm tra thương thế cho Tát Lạt, nàng quay lưng ra ngoài, chính thức lui về phía sau rèm châu, tầm mắt rảnh rỗi dịch chuyển quanh phòng. Không hiểu sao, Cố Tịch Hy cảm thấy bản thân không có thiện cảm với người sứ giả này.
Không phải vì ngoại hình của y. Cái vẻ ngoài hơi dữ tợn đó, thật ra khi đem so với những tên lang bạt trong giang hồ mà nàng từng gặp đều không bằng. Bọn chúng vừa cao vừa đen, trong tay luôn lù lù những con dao của cánh đồ tể, gặp người thì đe, gặp của thì cướp, thậm chí gặp nữn nhân thì hiếp.
Nàng không sợ bọn chúng, còn nhớ có lần gặp một tên cao lớn có ý đồ càn rỡ, liền bị nàng dùng đầu gỗ nhọn chọc cho mù mắt…
Nhưng không phải vì thế mà Cố Tịch Hy nảy ra ác cảm. Chỉ là cái ánh mắt với con ngươi bé xíu, nhìn vào chỉ thấy một màu trắng dã kia, khiến nàng thấy khó chịu.
Ánh mắt Cố Tịch Hy va vào vài vết tích lạ trên mặt ghế gỗ kê giữa phòng. Nàng hiếu kỳ tiến lại gần hơn, nhìn rõ mới thấy là những vết hõm nhỏ nằm kề nhau trên mặt ghế, trông như có ai cầm một cái dùi, trong lúc trò chuyện bâng quơ đã vô thức dộng mũi dùi xuống.
Hơn nữa, dấu vết cũng mới…
Phùng Tiếu Trung nói, để sắp xếp chỗ dưỡng thương này cho Tát Lạt, ông ta đã đích thân kiểm tra độ sạch sẽ, thậm chí toàn bộ đồ nội thất đều dốc lòng thay mới.
Vậy thì, những vết này phải có sau khi Tát Lạt bước vào ăn ở.
Mi tâm Cố Tịch Hy vô thức nhíu lại, cảm giác như mình sắp nảy ra điều gì đó.
Bên trong, Điền Thương cũng đã hoàn tất việc kiểm tra thương thế cho Tát Lạt. Những vết thương nghiêm trọng ở trước và sau ngực đều đang lành, tuy nhiên để đẩy nhanh thời gian hồi phục, ông ta sẽ tự tay kê thêm mấy liều thuốc chữa lành.
Cố Tịch Hy trở lại vén rèm ra xem, lại bất ngờ phát hiện ánh mắt vằn tia máu của Tát Lạt vậy mà đang đặt trên người mình.
Nàng thật muốn buông rèm ra tiếp tục ẩn mình, nhưng cảm thấy bản thân như vậy không ra cung cách nguyên cơ.
Nhưng nàng càng cố giữ vẻ bình thản, cái nhìn của Tát Lạt đặt trên người nàng càng sâu. Không có mãnh lực xuyên thấu tâm gan nàng như Hoàng Phủ Minh Phong, nhưng lại giống như đang quan sát một dị vật vừa được khai quật.
Cuối cùng, vẫn là Hoàng Phủ Minh Phong lên tiếng:
“Thái tử phi, nàng qua đây.”
Không hiểu sao chỉ một lời này của hắn lại khiến Cố Tịch Hy mừng hơn bắt được vàng, liền vội vã rảo bước qua đứng ngoan ngoãn sau lưng hắn.
Có hắn chắn phía trước, sự đe dọa từ ánh mắt của Tát Lạt đối với nàng gần như tiêu biến.
/156
|