Cố Tịch Hy ngay lập tức sững người, cố mím môi để không bật lên một tiếng a tai họa, gật đầu một cái.
Hoàng Phủ Miên Khang nghiêng nghiêng đầu, lại trở về chuyện chính:
“Trên dưới trái phải đều không có đường cho bọn chúng thoát.”
Hoàng Phủ Minh Phong xoay xoay chung rượu trên bàn, chờ Hoàng Phủ Miên Khang nói cho thật đã rồi, mới chậm rãi lên tiếng:
“Khoét núi.”
Cố Tịch Hy nhìn hắn, nàng cũng cho là như vậy.
Tất nhiên, không phải là khoét theo cách hiểu thông thường. Có thể là một kiểu hệ thống gì đó đã được thiết kế sẵn, chỉ cần chạm vào đúng chỗ thì có thể đi xuyên qua vách núi. Dù sao, đám thổ phỉ kia hẳn là ở đây lâu năm, lại cộng thêm Lũng Nham lắm chuyện ly kỳ, thêm một vách núi có cơ quan cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Hoàng Phủ Miên Khang nhúng tay vào cốc trà, quẹt một đường nước xuyên qua hai vách núi thẳng đứng:
“Vậy huynh nói xem, nên là vách trái, hay vách phải?”
Cố Tịch Hy thầm đánh giá nên là vách phải, vì phía sau chính là U cốc âm u trùng trùng, đã bao năm không người lui tới. Luận về nơi trú ẩn hay cất giấu cống phẩm đều rất hay ho.
Hơn nữa theo lời Trường Khánh Diên, nói đó phải chăng có cất giấu một thứ khác. Một thứ mà không ai có thể ngờ tới được…
Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong không đưa ra kết luận, chỉ nói:
“Đến nơi mới có thể điều tra.”
Cố Tịch Hy đưa mắt nhìn ra khe nước, đột nhiên cảm thấy có một làn gió lạnh chạy dọc sống lưng mình. Nàng không biết Lũng Nham kia, rốt cục đang có phong ba bão táp gì đón đợi bản thân mình.
Hoàng Phủ Minh Phong và Hoàng Phủ Miên Khang còn nói thêm vài chuyện, Cố Tịch Hy biết rõ, mấy lời bọn họ nói ra lúc này đều là cố tình muốn cho nàng nghe thấy. Có thể là vì nó không quan trọng, hoặc là chuyện mà nàng bắt buộc phải biết.
Bọn họ không nói về U cốc, một chút cũng không. Dù nàng tin chắc trong chuyến hành quân đến Lũng Nham này, những người thâm sâu trước mắt này lại không để tâm đến nơi đó.
Những chuyện mà Hoàng Phủ Minh Phong biết, có vẻ chỉ có nhiều hơn, chứ tuyệt đối không thể ít hơn những chuyện mà Trường Khánh Diên giữ trong lòng. Chính miệng Trường Khánh Diên đã thừa nhận với nàng như thế.
Cho đến khi trời sập tối, Hoàng Phủ Minh Phong mới bảo Trần Kim đưa Cố Tịch Hy trở về. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng và cái sát khí dọa người của y, nàng âm thầm nuốt nước bọt, rất muốn nói bản thân có thể tự đi.
Nhưng mà như vậy thì khác nào giấu đầu lòi đuôi, công khai với bàn dân rằng mình e sợ Trần Kim, vì nam nhân của nàng rất có khả năng giết chết muội muội ruột của y.
Kết quả, Cố Tịch Hy chỉ có thể giấu đi bàn tay tuôn đầy mồ hôi của mình vào trong tay áo, cùng Trần Kim quay về phòng nghỉ được Quách Toàn chuẩn bị.
Y đi phía sau nàng, không hé răng nửa lời. Là phong cách của người luyện võ, biết ám thuật, mỗi bước đi đều nhẹ như lông hồng. Thậm chí có lúc, Cố Tịch Hy hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của y ở phía sau lưng mình.
Cho đến khi còn cách một vườn hoa thì đến phòng nghỉ, Trần Kim mới dừng lại. Y nắm hai tay đưa lên trước mặt, đúng lễ nghi mà khom người một cái:
“Thuộc hạ cáo lui.”
Cố Tịch Hy gật đầu, có hơi khó khăn mà mở miệng:
“Ừm, đa tạ Trần tướng quân.”
Khi Trần Kim lui đi, nàng cũng vội vã đi về phòng mình, đóng sầm cửa một cái. Bên ngoài cửa vẫn còn hai hắc giáp quân bảo vệ thái tử phi đứng canh giữ.
Trữ Nhi đã thu xếp đồ đạc xong, đang chuẩn bị nước tắm cho Cố Tịch Hy. Trông thấy bộ dạng của nàng thì ngơ ngác:
“Nương nương sao thế?”
Nàng vuốt ngực mình một cái, hỏi ngược một câu:
“Kiếm của ta đâu?”
Nàng cảm thấy, Chương Hằng bảo nàng mang theo Tàn Hồng kiếm chính là lời khuyên thật đúng đắn.
Trữ Nhi ù ù cạc cạc, nhưng vẫn tiến lại mở rương, lục sâu xuống dưới lấy kiếm cho Cố Tịch Hy. Thái tử phi đương nhiên không thể lúc nào cũng kè kè bảo kiếm bên mình, nhưng ít ra phải ở một chỗ mà lúc cần liền có thể tìm thấy.
Nàng để kiếm ở trên mặt rương, sau này mở ra liền bắt lấy được.
Trữ Nhi cũng biết về lai lịch của Trần Kim, bỏ qua Hoàng Phủ Minh Phong, rất tự nhiên mà mặc định y chính là thành phần nguy hiểm nhất chuyến đi này. Ai biết lúc nào con người ta sẽ bị thù hận làm mờ đi lý trí. Ít ra, Hoàng Phủ Minh Phong với Cố Tịch Hy còn có hai chữ phu thê ở giữa, còn y thì không có gì.
Vẫn là đề phòng vẫn hơn…
Trữ Nhi đang định hầu hạ Cố Tịch Hy tắm rửa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nữ nhân:
“Ta… ta muốn cầu kiến thái tử phi…”
Có tiếng một trong hai hắc giáp quân nói:
“Tiểu thư muốn gặp nương nương để làm gì?”
“Ta… ta…” Nữ nhân ấp úng một hồi.
Cố Tịch Hy nhận ra giọng của Quách Nhậm Linh, mày nhíu lại một cái, lại không hiểu nàng ta muốn gì.
Nàng ra hiệu cho Trữ Nhi ra giải vây. Hắc giáp quân không làm khó, có Trữ Nhi lên tiếng thì cho Quách Nhậm Linh vào trong.
Cố Tịch Hy đang ngồi trước gương đồng tháo tóc, qua tấm kính phản chiếu quan sát người vừa bước vào.
Nàng ta đã quay về dáng vẻ của một tiểu thư khuê các bình thường, ánh mắt vẫn linh động, chỉ là cổ tay và đầu tóc không còn gắn chuông nhỏ, không phát ra mấy tiếng êm tai.
Quách Nhậm Linh xốc váy quỳ xuống:
“Tiểu nữ tham kiến thái tử phi nương nương.”
Cố Tịch Hy vẫn không quay lại, ngón tay nhẹ nhàng mân mê trên tóc, rút ra một bộ dao hình trân châu lan.
“Quách tiểu thư tìm ta có chuyện gì?”
Giọng nói Quách Nhậm Linh vẫn còn hơi run rẩy:
“Tiểu nữ tạ nương nương tha tội!”
Hoàng Phủ Miên Khang nghiêng nghiêng đầu, lại trở về chuyện chính:
“Trên dưới trái phải đều không có đường cho bọn chúng thoát.”
Hoàng Phủ Minh Phong xoay xoay chung rượu trên bàn, chờ Hoàng Phủ Miên Khang nói cho thật đã rồi, mới chậm rãi lên tiếng:
“Khoét núi.”
Cố Tịch Hy nhìn hắn, nàng cũng cho là như vậy.
Tất nhiên, không phải là khoét theo cách hiểu thông thường. Có thể là một kiểu hệ thống gì đó đã được thiết kế sẵn, chỉ cần chạm vào đúng chỗ thì có thể đi xuyên qua vách núi. Dù sao, đám thổ phỉ kia hẳn là ở đây lâu năm, lại cộng thêm Lũng Nham lắm chuyện ly kỳ, thêm một vách núi có cơ quan cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Hoàng Phủ Miên Khang nhúng tay vào cốc trà, quẹt một đường nước xuyên qua hai vách núi thẳng đứng:
“Vậy huynh nói xem, nên là vách trái, hay vách phải?”
Cố Tịch Hy thầm đánh giá nên là vách phải, vì phía sau chính là U cốc âm u trùng trùng, đã bao năm không người lui tới. Luận về nơi trú ẩn hay cất giấu cống phẩm đều rất hay ho.
Hơn nữa theo lời Trường Khánh Diên, nói đó phải chăng có cất giấu một thứ khác. Một thứ mà không ai có thể ngờ tới được…
Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong không đưa ra kết luận, chỉ nói:
“Đến nơi mới có thể điều tra.”
Cố Tịch Hy đưa mắt nhìn ra khe nước, đột nhiên cảm thấy có một làn gió lạnh chạy dọc sống lưng mình. Nàng không biết Lũng Nham kia, rốt cục đang có phong ba bão táp gì đón đợi bản thân mình.
Hoàng Phủ Minh Phong và Hoàng Phủ Miên Khang còn nói thêm vài chuyện, Cố Tịch Hy biết rõ, mấy lời bọn họ nói ra lúc này đều là cố tình muốn cho nàng nghe thấy. Có thể là vì nó không quan trọng, hoặc là chuyện mà nàng bắt buộc phải biết.
Bọn họ không nói về U cốc, một chút cũng không. Dù nàng tin chắc trong chuyến hành quân đến Lũng Nham này, những người thâm sâu trước mắt này lại không để tâm đến nơi đó.
Những chuyện mà Hoàng Phủ Minh Phong biết, có vẻ chỉ có nhiều hơn, chứ tuyệt đối không thể ít hơn những chuyện mà Trường Khánh Diên giữ trong lòng. Chính miệng Trường Khánh Diên đã thừa nhận với nàng như thế.
Cho đến khi trời sập tối, Hoàng Phủ Minh Phong mới bảo Trần Kim đưa Cố Tịch Hy trở về. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng và cái sát khí dọa người của y, nàng âm thầm nuốt nước bọt, rất muốn nói bản thân có thể tự đi.
Nhưng mà như vậy thì khác nào giấu đầu lòi đuôi, công khai với bàn dân rằng mình e sợ Trần Kim, vì nam nhân của nàng rất có khả năng giết chết muội muội ruột của y.
Kết quả, Cố Tịch Hy chỉ có thể giấu đi bàn tay tuôn đầy mồ hôi của mình vào trong tay áo, cùng Trần Kim quay về phòng nghỉ được Quách Toàn chuẩn bị.
Y đi phía sau nàng, không hé răng nửa lời. Là phong cách của người luyện võ, biết ám thuật, mỗi bước đi đều nhẹ như lông hồng. Thậm chí có lúc, Cố Tịch Hy hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của y ở phía sau lưng mình.
Cho đến khi còn cách một vườn hoa thì đến phòng nghỉ, Trần Kim mới dừng lại. Y nắm hai tay đưa lên trước mặt, đúng lễ nghi mà khom người một cái:
“Thuộc hạ cáo lui.”
Cố Tịch Hy gật đầu, có hơi khó khăn mà mở miệng:
“Ừm, đa tạ Trần tướng quân.”
Khi Trần Kim lui đi, nàng cũng vội vã đi về phòng mình, đóng sầm cửa một cái. Bên ngoài cửa vẫn còn hai hắc giáp quân bảo vệ thái tử phi đứng canh giữ.
Trữ Nhi đã thu xếp đồ đạc xong, đang chuẩn bị nước tắm cho Cố Tịch Hy. Trông thấy bộ dạng của nàng thì ngơ ngác:
“Nương nương sao thế?”
Nàng vuốt ngực mình một cái, hỏi ngược một câu:
“Kiếm của ta đâu?”
Nàng cảm thấy, Chương Hằng bảo nàng mang theo Tàn Hồng kiếm chính là lời khuyên thật đúng đắn.
Trữ Nhi ù ù cạc cạc, nhưng vẫn tiến lại mở rương, lục sâu xuống dưới lấy kiếm cho Cố Tịch Hy. Thái tử phi đương nhiên không thể lúc nào cũng kè kè bảo kiếm bên mình, nhưng ít ra phải ở một chỗ mà lúc cần liền có thể tìm thấy.
Nàng để kiếm ở trên mặt rương, sau này mở ra liền bắt lấy được.
Trữ Nhi cũng biết về lai lịch của Trần Kim, bỏ qua Hoàng Phủ Minh Phong, rất tự nhiên mà mặc định y chính là thành phần nguy hiểm nhất chuyến đi này. Ai biết lúc nào con người ta sẽ bị thù hận làm mờ đi lý trí. Ít ra, Hoàng Phủ Minh Phong với Cố Tịch Hy còn có hai chữ phu thê ở giữa, còn y thì không có gì.
Vẫn là đề phòng vẫn hơn…
Trữ Nhi đang định hầu hạ Cố Tịch Hy tắm rửa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nữ nhân:
“Ta… ta muốn cầu kiến thái tử phi…”
Có tiếng một trong hai hắc giáp quân nói:
“Tiểu thư muốn gặp nương nương để làm gì?”
“Ta… ta…” Nữ nhân ấp úng một hồi.
Cố Tịch Hy nhận ra giọng của Quách Nhậm Linh, mày nhíu lại một cái, lại không hiểu nàng ta muốn gì.
Nàng ra hiệu cho Trữ Nhi ra giải vây. Hắc giáp quân không làm khó, có Trữ Nhi lên tiếng thì cho Quách Nhậm Linh vào trong.
Cố Tịch Hy đang ngồi trước gương đồng tháo tóc, qua tấm kính phản chiếu quan sát người vừa bước vào.
Nàng ta đã quay về dáng vẻ của một tiểu thư khuê các bình thường, ánh mắt vẫn linh động, chỉ là cổ tay và đầu tóc không còn gắn chuông nhỏ, không phát ra mấy tiếng êm tai.
Quách Nhậm Linh xốc váy quỳ xuống:
“Tiểu nữ tham kiến thái tử phi nương nương.”
Cố Tịch Hy vẫn không quay lại, ngón tay nhẹ nhàng mân mê trên tóc, rút ra một bộ dao hình trân châu lan.
“Quách tiểu thư tìm ta có chuyện gì?”
Giọng nói Quách Nhậm Linh vẫn còn hơi run rẩy:
“Tiểu nữ tạ nương nương tha tội!”
/156
|