Cố Tịch Hy băn khoăn, lại thấy Trường Khánh Diên dốc sức cầu khẩn, trong lòng càng rối như tơ vò.
Ông không tỏ uy quyền, cũng không ỷ thế bức người, chỉ một mực hạ mình muốn nàng cứu cả Trường gia. Một thái sư đương triều, há dễ gì chịu cầu lụy một ai. Nhưng lại nghiêng đầu trước một nha đầu...
"Bổn thái sư thề với trời đất, tuyệt đối xem cô nương là con gái ruột mà đối đãi. Cả đời sau này của cô nương, mỗi bước đi đều có Trường gia hậu thuẫn, ai dám phạm cô, sẽ phạm đến điều cấm kỵ nhất của dòng họ này."
Nàng vẫn nhớ lời thiên hạ bàn tán, nhà họ Trường năm đời phò vua, hoàng đế còn phải kiêng nể mấy phần. Không có Trường gia, làm sao có Đại Sở hưng thịnh của hôm nay.
Nhưng tháng giêng năm sau, không có Trường Ý Đan, Trường gia chắc chắn sẽ ngã đài.
Nàng siết chặc tay mình, Trường gia cần cứu giúp, vậy còn nàng thì sao? Một đời một kiếp, cứ vậy mà sống trong thân phận kẻ khác, tôn nghiêm và hạnh phúc của nàng, biết dành về đâu.
Trường Ý Đan, nàng bỗng muốn hận nữ nhân chưa từng giáp mặt này. Nàng ta thực ích kỷ, thực chỉ biết tình yêu của riêng mình!
Tình yêu đó, đáng bằng sinh mạng trên dưới trăm người của dòng họ nàng ta chăng?
Vậy thì nàng không được ích kỷ như nàng ta.
Hoặc có thể nghĩ nàng thực dụng hơn, không muốn phiêu bạt nữa, muốn làm tiểu thư quyền quý, sau đó gả cho thái tử, rồi làm hoàng hậu, cả đời nhung lụa xa hoa.
Hoàng hậu? Ha, đó không phải là vị trí bao nhiêu nữ nhân luôn khao khát hay sao? Thế mà giờ lại có người dọn sẵn đường cho nàng đến hậu vị.
Cố Tịch Hy, tính ra ngươi cũng thật may mắn. Nàng tự nhủ.
Nghĩ đến đây, nàng khẽ cười, đến mức suýt thì trào nước mắt.
Thật ra, hôm nay đã giáp mặt với Trường Khánh Diên, nàng bản chất vốn đã không có lối quay đầu. Tuy ông nhẹ nhàng, cầu lụy nàng, nhưng chắc chắn sẽ không để nàng ôm theo bí mật sống còn kia mà rời khỏi đây.
Trừ phi nàng rời khỏi đây, bước lên kiệu hoa, trong thân phận Trường Ý Đan, nhắm thẳng hoàng cung mà tiến.
Cố Tịch Hy không muốn làm vẻ tự trọng thừa thãi. Thực chất, một nha đầu lăn lóc trong hang cùng ngõ hẹp của nhân gian, có tư cách gì đòi được tôn nghiêm và tôn trọng.
Nàng quỳ gối trước Trường Khánh Diên:
"Cố Tịch Hy không cha không mẹ, không nơi nương tựa. Hôm nay đã đến đây, xin được thái sư cưu mang và che chở."
Giọng của Trường Khánh Diên không nén được hân hoan, liền vươn tay đỡ nàng đứng dậy. Sau nhìn thẳng vào mắt nàng mà hỏi:
"Vậy từ giây phút này, nói cho ta biết, con là ai?"
Cố Tịch Hy ngập ngừng.
Trường Khánh Diên lập tức trừng mắt, lực đạo đặt trên vai nàng mạnh thêm mấy phần.
"Ta là Trường Ý Đan."
"Và ái nữ của...?"
"Trường Ý Đan, ái nữ của đương kim thái sư thiên triều Trường Khánh Diên!"
Trường Khánh Diên bật cười sảng khoái, lại ghì chặc nàng thêm một phen nữa, nói:
"Đan nhi, hãy nhớ thật kỹ: Cố Tịch Hy từ giây phút này, đã chết!"
Nàng mím môi, cúi đầu dạ một tiếng.
Trường Khánh Diên vươn giọng nói với bộ hạ:
"Truyền tin khắp phủ thái sư và bên ngoài, Cố Tịch Hy là tỷ muội thân thiết với tiểu thư Trường Ý Đan, nay đoản mệnh mất sớm. Ta niệm tình thân bằng quyến luyến giữa nàng ta và ái nữ, cho chôn cất trong mộ phần Trường gia, hằng năm sẽ có người lo nhang khói!"
Nàng nhìn bóng người tuân lệnh kia, tất bật chạy đi lo "hậu sự" cho chính mình, ý cười giễu không nhen mà nhóm.
Trường Ý Đan, dù vì lý do gì, vẫn là cô nợ ta kiếp này...
Trường Khánh Diên để nàng đeo một tấm vải lụa che đi dung nhan, từ biệt viện về đến gian phòng riêng của Trường Ý Đan.
Vóc hình nàng và Trường Ý Đan có vẻ rất giống nhau nếu không tính dung mạo, rất nhiều gia nhân đi qua nàng, đều cúi đầu cung kính. Mấy tiếng tiểu thư cứ vang lên từng hồi, khiến nàng choáng váng tâm tư.
Gian phòng rất đẹp, đẹp đến độ tưởng như mọi đồ vật đều được trang hoàng từ bảo vật nhân gian. Ngay cả một lớp rèm châu cũng làm nàng ngây người một lúc. Lại nhớ đến tấm chiếu rách đầy rận của mình...
Nhân sinh, đúng là làm gì có chuyện công bình.
Một tiểu nha đầu đẩy cửa bước vào, nàng ta búi tóc hai bên, khoe ra gương mặt bánh bao bầu bĩnh. Vừa nhìn thấy nàng liền quỳ rạp xuống.
"Tham kiến tiểu thư, nô tỳ là Trữ Nhi, nha đầu bên cạnh của người."
Nàng nghiêng đầu nhìn nàng ta:
"Trước đây cũng như vậy?"
Trữ Nhi là kiểu người lanh lợi, cũng rất khéo léo. Nàng ta gật đầu:
"Vâng."
Nàng bật cười:
"Nhưng mà ta của bây giờ khác xưa rất nhiều, ngươi còn thật tâm đối đãi?"
Trữ Nhi vội dập đầu một cái, giọng nói bỗng dưng xúc động:
"Tiểu thư... nô tỳ chịu ơn tiểu thư, càng chịu ơn Trường gia, nhất định sẽ hầu hạ cô nương, trung thành với cô nương cả đời!"
Nàng vươn tay đỡ lấy nàng ta:
"Vậy thì từ nay, phiền ngươi phải nhọc lòng với ta rồi."
Ông không tỏ uy quyền, cũng không ỷ thế bức người, chỉ một mực hạ mình muốn nàng cứu cả Trường gia. Một thái sư đương triều, há dễ gì chịu cầu lụy một ai. Nhưng lại nghiêng đầu trước một nha đầu...
"Bổn thái sư thề với trời đất, tuyệt đối xem cô nương là con gái ruột mà đối đãi. Cả đời sau này của cô nương, mỗi bước đi đều có Trường gia hậu thuẫn, ai dám phạm cô, sẽ phạm đến điều cấm kỵ nhất của dòng họ này."
Nàng vẫn nhớ lời thiên hạ bàn tán, nhà họ Trường năm đời phò vua, hoàng đế còn phải kiêng nể mấy phần. Không có Trường gia, làm sao có Đại Sở hưng thịnh của hôm nay.
Nhưng tháng giêng năm sau, không có Trường Ý Đan, Trường gia chắc chắn sẽ ngã đài.
Nàng siết chặc tay mình, Trường gia cần cứu giúp, vậy còn nàng thì sao? Một đời một kiếp, cứ vậy mà sống trong thân phận kẻ khác, tôn nghiêm và hạnh phúc của nàng, biết dành về đâu.
Trường Ý Đan, nàng bỗng muốn hận nữ nhân chưa từng giáp mặt này. Nàng ta thực ích kỷ, thực chỉ biết tình yêu của riêng mình!
Tình yêu đó, đáng bằng sinh mạng trên dưới trăm người của dòng họ nàng ta chăng?
Vậy thì nàng không được ích kỷ như nàng ta.
Hoặc có thể nghĩ nàng thực dụng hơn, không muốn phiêu bạt nữa, muốn làm tiểu thư quyền quý, sau đó gả cho thái tử, rồi làm hoàng hậu, cả đời nhung lụa xa hoa.
Hoàng hậu? Ha, đó không phải là vị trí bao nhiêu nữ nhân luôn khao khát hay sao? Thế mà giờ lại có người dọn sẵn đường cho nàng đến hậu vị.
Cố Tịch Hy, tính ra ngươi cũng thật may mắn. Nàng tự nhủ.
Nghĩ đến đây, nàng khẽ cười, đến mức suýt thì trào nước mắt.
Thật ra, hôm nay đã giáp mặt với Trường Khánh Diên, nàng bản chất vốn đã không có lối quay đầu. Tuy ông nhẹ nhàng, cầu lụy nàng, nhưng chắc chắn sẽ không để nàng ôm theo bí mật sống còn kia mà rời khỏi đây.
Trừ phi nàng rời khỏi đây, bước lên kiệu hoa, trong thân phận Trường Ý Đan, nhắm thẳng hoàng cung mà tiến.
Cố Tịch Hy không muốn làm vẻ tự trọng thừa thãi. Thực chất, một nha đầu lăn lóc trong hang cùng ngõ hẹp của nhân gian, có tư cách gì đòi được tôn nghiêm và tôn trọng.
Nàng quỳ gối trước Trường Khánh Diên:
"Cố Tịch Hy không cha không mẹ, không nơi nương tựa. Hôm nay đã đến đây, xin được thái sư cưu mang và che chở."
Giọng của Trường Khánh Diên không nén được hân hoan, liền vươn tay đỡ nàng đứng dậy. Sau nhìn thẳng vào mắt nàng mà hỏi:
"Vậy từ giây phút này, nói cho ta biết, con là ai?"
Cố Tịch Hy ngập ngừng.
Trường Khánh Diên lập tức trừng mắt, lực đạo đặt trên vai nàng mạnh thêm mấy phần.
"Ta là Trường Ý Đan."
"Và ái nữ của...?"
"Trường Ý Đan, ái nữ của đương kim thái sư thiên triều Trường Khánh Diên!"
Trường Khánh Diên bật cười sảng khoái, lại ghì chặc nàng thêm một phen nữa, nói:
"Đan nhi, hãy nhớ thật kỹ: Cố Tịch Hy từ giây phút này, đã chết!"
Nàng mím môi, cúi đầu dạ một tiếng.
Trường Khánh Diên vươn giọng nói với bộ hạ:
"Truyền tin khắp phủ thái sư và bên ngoài, Cố Tịch Hy là tỷ muội thân thiết với tiểu thư Trường Ý Đan, nay đoản mệnh mất sớm. Ta niệm tình thân bằng quyến luyến giữa nàng ta và ái nữ, cho chôn cất trong mộ phần Trường gia, hằng năm sẽ có người lo nhang khói!"
Nàng nhìn bóng người tuân lệnh kia, tất bật chạy đi lo "hậu sự" cho chính mình, ý cười giễu không nhen mà nhóm.
Trường Ý Đan, dù vì lý do gì, vẫn là cô nợ ta kiếp này...
Trường Khánh Diên để nàng đeo một tấm vải lụa che đi dung nhan, từ biệt viện về đến gian phòng riêng của Trường Ý Đan.
Vóc hình nàng và Trường Ý Đan có vẻ rất giống nhau nếu không tính dung mạo, rất nhiều gia nhân đi qua nàng, đều cúi đầu cung kính. Mấy tiếng tiểu thư cứ vang lên từng hồi, khiến nàng choáng váng tâm tư.
Gian phòng rất đẹp, đẹp đến độ tưởng như mọi đồ vật đều được trang hoàng từ bảo vật nhân gian. Ngay cả một lớp rèm châu cũng làm nàng ngây người một lúc. Lại nhớ đến tấm chiếu rách đầy rận của mình...
Nhân sinh, đúng là làm gì có chuyện công bình.
Một tiểu nha đầu đẩy cửa bước vào, nàng ta búi tóc hai bên, khoe ra gương mặt bánh bao bầu bĩnh. Vừa nhìn thấy nàng liền quỳ rạp xuống.
"Tham kiến tiểu thư, nô tỳ là Trữ Nhi, nha đầu bên cạnh của người."
Nàng nghiêng đầu nhìn nàng ta:
"Trước đây cũng như vậy?"
Trữ Nhi là kiểu người lanh lợi, cũng rất khéo léo. Nàng ta gật đầu:
"Vâng."
Nàng bật cười:
"Nhưng mà ta của bây giờ khác xưa rất nhiều, ngươi còn thật tâm đối đãi?"
Trữ Nhi vội dập đầu một cái, giọng nói bỗng dưng xúc động:
"Tiểu thư... nô tỳ chịu ơn tiểu thư, càng chịu ơn Trường gia, nhất định sẽ hầu hạ cô nương, trung thành với cô nương cả đời!"
Nàng vươn tay đỡ lấy nàng ta:
"Vậy thì từ nay, phiền ngươi phải nhọc lòng với ta rồi."
/156
|