Hoàng Phủ Minh Phong bước đến trước mặt Cố Tịch Hy, không biết tự lúc nào. Hắn ra hiệu cho Lý công công lui đi, sau đó mới chậm rãi lên tiến:
“Nàng nghe thấy hết rồi chứ?”
Cố Tịch Hy vô thức lùi về sau mấy bước, như thể sợ hãi hắn quá cao quý, sợ bản thân nàng liên lụy thanh danh của hắn.
Nàng cắn chặt môi, không dám chớp mắt, nàng sợ hãi chỉ cần chớp một cái, nước mắt mình sẽ lập tức tuôn như mưa.
Thật ra, nàng rất muốn hỏi, tại sao hắn lại bức nàng tới bước đường này?
Rõ ràng hắn là người biết rõ hơn bất kỳ ai khác, đó là nàng bất đắc dĩ, nàng không còn cách nào khác mới bị cuốn tới bên Hoàng Phủ Bắc Trì!
Cố Tịch Hy không trả lời câu hỏi của Hoàng Phủ Minh Phong, nàng chỉ cúi đầu, chầm chậm vén ống tay áo lên, nói với hắn:
“Hoàng thượng, thiếp không phải là nữ nhân thất tiết.”
Hoàng Phủ Minh Phong đưa mắt nhìn dấu thủ cung sa trên tay nàng, lâu thật lâu, sau cùng khẽ nói:
“Nàng cũng không thể vạch thứ này ra cho cả tiền triều cùng thấy.”
Cố Tịch Hy ngẩng đầu, hốc mắt chứa đầy nước, khóe môi lại bất giác vẽ thành một nụ cười:
“Hóa ra, ngay từ đầu hoàng thượng đã có sự định đoạt.”
Gọi nàng tới đây, chẳng qua chỉ là muốn cho nàng biết được chuyện gì đang xảy ra, tránh khiến nàng đến lúc bị đẩy vào đoàn người sang Hương quốc cũng không hiểu gì.
Ngay từ đầu, chính hắn đã biết nàng không thể ở lại trong cung, chứ đừng nói là làm nữ nhân trong hậu cung của hắn.
Hoàng Phủ Minh Phong nói:
“Hương quốc đang dần cường thịnh, lại quy định nam nhân chỉ cưới một thê tử. Còn chưa nói đến A Cát Kỳ thật lòng với nàng, sau này y còn kế thừa đại thống.”
Cố Tịch Hy nhìn hắn, nàng cất tiếng mà cánh môi run lên, cả hai vai cũng run lên bần bật:
“Vậy nói như hoàng thượng, ngay từ đầu chàng đã không hề thật lòng với thiếp?”
Nàng đưa tay giữ lấy đầu mình, cả người phải tựa vào vách gỗ để không ngã mất.
“Bỏ đi!” Cố Tịch Hy cười khổ: “Không phải bản chất chính là như vậy sao, thiếp vốn là kẻ thấp hèn, cũng không nhớ cụ thể đã lay lắt thế nào mới tới được đây… Thêm một thân phận nữa cũng chẳng sao…”
Chỉ là…
Nàng vươn tay, dùng hết dũng khí nắm lấy một góc long bào của Hoàng Phủ Minh Phong, nói khẽ:
“Không biết hoàng thượng còn nhớ không? Cố Tịch Hy từng nói, đời này vĩnh viễn sẽ không phản bội chàng.”
Lời này, nàng thậm chí không chỉ nói một lần.
Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong chỉ hờ hững kéo tay nàng ra khỏi long bào mình, nói:
“Ta cũng nói lại với nàng, khi nào ta không cho phép, nàng mới không được phản. Bây giờ, ta cho phép nàng phản ta.”
Cố Tịch Hy thật sự không có cách nào đứng vững nữa. Nàng chật vật tóm lấy một lỗ hổng trên vách gỗ để bản thân khỏi ngã.
Sau đó thì cứ đứng nguyên như vậy.
Hoàng Phủ Minh Phong tỏ ra thiếu kiên nhẫn, hắn quay người, buông lại một câu:
“Nàng cứ suy nghĩ đi, sau đó nói lại với ta.”
“Thiếp đồng ý!” Giọng nàng đột ngột vang lên
Hắn không xoay người lại, song vẫn nghe rất rõ thanh âm run rẩy lẫn trong tiếng thở dốc của nàng:
“Thần thiếp đa tạ hoàng thượng khai ân, không giết vì tội thất tiết, ngược lại… còn ban cho cơ hội làm lại cuộc đời.”
Làm lại cuộc đời…?
Hoàng Phủ Minh Phong nghĩ, hắn thích cách nói này của nàng.
**
Khi quay trở về Tựu Nguyệt điện, Trữ Nhi thấy Cố Tịch Hy dường như rất lạ, nàng mím chặt môi từ đầu tới cuối, ánh mắt tựa như mất hết hoàn toàn tia sáng.
“Tiểu thư, rốt cục xảy ra chuyện gì?”
Cố Tịch Hy chớp chớp mắt, cười khẽ:
"Họ muốn ta đi Hương quốc.
Trữ Nhi, ngươi vạn lần đừng đi theo ta. Nếu ngươi đi, cả ta và ngươi đều đi vào tuyệt lộ!"
Khi biết A Cát Kỳ muốn Cố Tịch Hy trở thành điều kiện để y giúp thiên triều diệt loạn, bây giờ muốn mang nàng về Hương quốc, sắc mặt Trữ Nhi không nén được mà trắng đi mấy phần.
“Nô… nô tỳ…”
Cố Tịch Hy thở dài, nàng khẽ lắc đầu, sau cùng thì bật cười khổ:
“Sự ngưỡng mộ sẽ không mang lại bất kỳ kết quả nào tốt đẹp cả. Ta phát hiện ra, chỉ cần không phải là tình yêu đến từ hai phía, thì cho dù ngươi có đem cả tim mình ra làm chứng, ngươi vĩnh viễn cũng không có được chân tình…”
Như cách mà nàng đã đối với Hoàng Phủ Minh Phong.
Bỏ đi…
“Ta sẽ xin với hoàng thượng để ngươi xuất cung, như vậy sẽ tốt hơn. Ta cũng có thể nói với phụ thân tìm cho ngươi một gia đình tốt, một nam nhân thương ngươi, trân trọng ngươi.”
Cố Tịch Hy nhìn thấy Trữ Nhi cắn chặt môi mình, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt thiếu nữ vẫn còn phảng phất nét thơ ngây.
Nhưng thà là như vậy, thà một lần đau đến quặn xé tim gan, còn hơn cả đời âm âm ỉ ỉ.
Chỉ là Cố Tịch Hy không ngờ tới, thiên triều lại muốn nhốt nàng và Trữ Nhi vào chung một tuyệt lộ.
Sáng hôm sau, Lý công công lại đến, lại nói mình phụng ý của Hoàng Phủ Minh Phong truyền nàng vào Cần Chính điện yết kiến.
Cố Tịch Hy nhìn cây phất trần màu bạc vắt trên tay ông ta, ánh mắt mông lung, rất lâu sau đó mới khẽ gật đầu.
Nhưng Lý công công lại sai một cung nữ bước vào, trên tay nàng ta là một cái khay gỗ:
“Chủ tử, trước khi đi, người đổi y phục và kiểu tóc cái đã.”
“Nàng nghe thấy hết rồi chứ?”
Cố Tịch Hy vô thức lùi về sau mấy bước, như thể sợ hãi hắn quá cao quý, sợ bản thân nàng liên lụy thanh danh của hắn.
Nàng cắn chặt môi, không dám chớp mắt, nàng sợ hãi chỉ cần chớp một cái, nước mắt mình sẽ lập tức tuôn như mưa.
Thật ra, nàng rất muốn hỏi, tại sao hắn lại bức nàng tới bước đường này?
Rõ ràng hắn là người biết rõ hơn bất kỳ ai khác, đó là nàng bất đắc dĩ, nàng không còn cách nào khác mới bị cuốn tới bên Hoàng Phủ Bắc Trì!
Cố Tịch Hy không trả lời câu hỏi của Hoàng Phủ Minh Phong, nàng chỉ cúi đầu, chầm chậm vén ống tay áo lên, nói với hắn:
“Hoàng thượng, thiếp không phải là nữ nhân thất tiết.”
Hoàng Phủ Minh Phong đưa mắt nhìn dấu thủ cung sa trên tay nàng, lâu thật lâu, sau cùng khẽ nói:
“Nàng cũng không thể vạch thứ này ra cho cả tiền triều cùng thấy.”
Cố Tịch Hy ngẩng đầu, hốc mắt chứa đầy nước, khóe môi lại bất giác vẽ thành một nụ cười:
“Hóa ra, ngay từ đầu hoàng thượng đã có sự định đoạt.”
Gọi nàng tới đây, chẳng qua chỉ là muốn cho nàng biết được chuyện gì đang xảy ra, tránh khiến nàng đến lúc bị đẩy vào đoàn người sang Hương quốc cũng không hiểu gì.
Ngay từ đầu, chính hắn đã biết nàng không thể ở lại trong cung, chứ đừng nói là làm nữ nhân trong hậu cung của hắn.
Hoàng Phủ Minh Phong nói:
“Hương quốc đang dần cường thịnh, lại quy định nam nhân chỉ cưới một thê tử. Còn chưa nói đến A Cát Kỳ thật lòng với nàng, sau này y còn kế thừa đại thống.”
Cố Tịch Hy nhìn hắn, nàng cất tiếng mà cánh môi run lên, cả hai vai cũng run lên bần bật:
“Vậy nói như hoàng thượng, ngay từ đầu chàng đã không hề thật lòng với thiếp?”
Nàng đưa tay giữ lấy đầu mình, cả người phải tựa vào vách gỗ để không ngã mất.
“Bỏ đi!” Cố Tịch Hy cười khổ: “Không phải bản chất chính là như vậy sao, thiếp vốn là kẻ thấp hèn, cũng không nhớ cụ thể đã lay lắt thế nào mới tới được đây… Thêm một thân phận nữa cũng chẳng sao…”
Chỉ là…
Nàng vươn tay, dùng hết dũng khí nắm lấy một góc long bào của Hoàng Phủ Minh Phong, nói khẽ:
“Không biết hoàng thượng còn nhớ không? Cố Tịch Hy từng nói, đời này vĩnh viễn sẽ không phản bội chàng.”
Lời này, nàng thậm chí không chỉ nói một lần.
Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong chỉ hờ hững kéo tay nàng ra khỏi long bào mình, nói:
“Ta cũng nói lại với nàng, khi nào ta không cho phép, nàng mới không được phản. Bây giờ, ta cho phép nàng phản ta.”
Cố Tịch Hy thật sự không có cách nào đứng vững nữa. Nàng chật vật tóm lấy một lỗ hổng trên vách gỗ để bản thân khỏi ngã.
Sau đó thì cứ đứng nguyên như vậy.
Hoàng Phủ Minh Phong tỏ ra thiếu kiên nhẫn, hắn quay người, buông lại một câu:
“Nàng cứ suy nghĩ đi, sau đó nói lại với ta.”
“Thiếp đồng ý!” Giọng nàng đột ngột vang lên
Hắn không xoay người lại, song vẫn nghe rất rõ thanh âm run rẩy lẫn trong tiếng thở dốc của nàng:
“Thần thiếp đa tạ hoàng thượng khai ân, không giết vì tội thất tiết, ngược lại… còn ban cho cơ hội làm lại cuộc đời.”
Làm lại cuộc đời…?
Hoàng Phủ Minh Phong nghĩ, hắn thích cách nói này của nàng.
**
Khi quay trở về Tựu Nguyệt điện, Trữ Nhi thấy Cố Tịch Hy dường như rất lạ, nàng mím chặt môi từ đầu tới cuối, ánh mắt tựa như mất hết hoàn toàn tia sáng.
“Tiểu thư, rốt cục xảy ra chuyện gì?”
Cố Tịch Hy chớp chớp mắt, cười khẽ:
"Họ muốn ta đi Hương quốc.
Trữ Nhi, ngươi vạn lần đừng đi theo ta. Nếu ngươi đi, cả ta và ngươi đều đi vào tuyệt lộ!"
Khi biết A Cát Kỳ muốn Cố Tịch Hy trở thành điều kiện để y giúp thiên triều diệt loạn, bây giờ muốn mang nàng về Hương quốc, sắc mặt Trữ Nhi không nén được mà trắng đi mấy phần.
“Nô… nô tỳ…”
Cố Tịch Hy thở dài, nàng khẽ lắc đầu, sau cùng thì bật cười khổ:
“Sự ngưỡng mộ sẽ không mang lại bất kỳ kết quả nào tốt đẹp cả. Ta phát hiện ra, chỉ cần không phải là tình yêu đến từ hai phía, thì cho dù ngươi có đem cả tim mình ra làm chứng, ngươi vĩnh viễn cũng không có được chân tình…”
Như cách mà nàng đã đối với Hoàng Phủ Minh Phong.
Bỏ đi…
“Ta sẽ xin với hoàng thượng để ngươi xuất cung, như vậy sẽ tốt hơn. Ta cũng có thể nói với phụ thân tìm cho ngươi một gia đình tốt, một nam nhân thương ngươi, trân trọng ngươi.”
Cố Tịch Hy nhìn thấy Trữ Nhi cắn chặt môi mình, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt thiếu nữ vẫn còn phảng phất nét thơ ngây.
Nhưng thà là như vậy, thà một lần đau đến quặn xé tim gan, còn hơn cả đời âm âm ỉ ỉ.
Chỉ là Cố Tịch Hy không ngờ tới, thiên triều lại muốn nhốt nàng và Trữ Nhi vào chung một tuyệt lộ.
Sáng hôm sau, Lý công công lại đến, lại nói mình phụng ý của Hoàng Phủ Minh Phong truyền nàng vào Cần Chính điện yết kiến.
Cố Tịch Hy nhìn cây phất trần màu bạc vắt trên tay ông ta, ánh mắt mông lung, rất lâu sau đó mới khẽ gật đầu.
Nhưng Lý công công lại sai một cung nữ bước vào, trên tay nàng ta là một cái khay gỗ:
“Chủ tử, trước khi đi, người đổi y phục và kiểu tóc cái đã.”
/156
|