Buổi thượng triều hôm nay kết thúc rất trễ, cũng rất náo nhiệt.
Không ngoài dự đoán, Miêu tộc đã khai chiến, đoàn binh trùng trùng đang lũ lượt kéo về biên giới Lũng Nham.
Cố Tịch Hy nhìn nét mặt lo lắng của cung nhân trong Tựu Nguyệt điện, nàng mỉm cười, uống cạn chén trà trong tay:
“Lo gì chứ, trên đời không có chuyện chí nhân sẽ thua cường bạo.”
Tuy nàng lưu lạc, nàng đau khổ, nhưng chưa từng mất niềm tin vào chân lý này. Đơn giản vì những kẻ khiến nàng chịu khổ cũng sống không hề tốt.
Nàng không tin người như Hoàng Phủ Bắc Trì sẽ chiến thắng.
Cố sư phụ từng nói, mỗi người có một nỗi khổ tâm riêng. Nhưng Cố Tịch Hy không cần phải biết nỗi khổ tâm của y là gì. Nhìn vào những chuyện mà y đã làm, nàng liền cảm thấy khổ tâm của y chẳng qua chỉ là cái cớ để y cuồng loạn thỏa cơn điên.
Năm đó, Hoàng Phủ Minh Phong nên mạnh tay hơn chút nữa, để con ngựa đó hất chết y.
Đây là lần đầu tiên, Cố Tịch Hy chủ động trông mong một người sẽ mất mạng.
Khi hoàng hôn vừa buông, Hoàng Phủ Minh Phong đến Tựu Nguyệt điện, có lẽ hắn vừa tiễn Hoàng Phủ Miên Khang.
Cố Tịch Hy cũng đang ngồi đợi hắn, nàng có một linh cảm rất mạnh mẽ rằng, hắn sẽ đến.
Và nàng đã đúng.
Hoàng Phủ Minh Phong đứng đối diện Cố Tịch Hy. Nàng không hành lễ, hắn cũng không chú ý, chỉ thâm trầm nhìn nàng, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Ngày mai ta sẽ xuất binh.”
Cố Tịch Hy mím chặt môi, mười ngón tay cũng bấu chặt vào gấu áo.
Sau một thoáng thinh lặng, nàng bất ngờ đứng lên, tiến đến vòng tay ôm lấy hắn. Áp mặt mình vào lồng ngực tráng kiện, cõi lòng nàng lại thốt nhiên đau như cắt.
“Điện hạ, đa tạ chàng…”
Nàng vốn cho rằng mình chỉ là một a đầu hèn mọn, lắc mình một cái liền trở thành thiên kim tiểu thư, lại bước lên kiệu hoa một lần, sau đó trở thành nguyên cơ của trữ quân.
Làm gì có kẹo hồ lô ngọt ngon nhưng miễn phí…
Nàng nghĩ, bị người ta coi là quân cờ cũng được, tùy ý bị người ta sắp đặt cũng tốt. Chỉ cần không mất mạng, nàng có thể chấp nhận mình thành quả bóng rơm đưa quyền sinh sát cho người khác.
Trăm lần, vạn lần khó tin, lại có người vì nàng mà tan hoang kế hoạch.
Hoàng Phủ Minh Phong cũng danh tay đáp lại nàng, giọng nói ấm áp của hắn vang trên đỉnh đầu:
“Nàng ngoan ngoãn đợi ta về, ta sẽ cho nàng một kết quả thỏa đáng nhất.”
Cố Tịch Hy gật đầu, từ trong ống tay áo lấy ra một cái túi nhỏ màu xanh lam, bên trên có thắt nút đồng tâm, mặt trong túi thêu kỹ càng một chữ: Phong.
So với cái lần trước nàng tùy tiện làm, cái này tỉ mỉ và tinh xảo hơn rất nhiều.
Cố Tịch Hy nghiêng đầu mỉm cười:
“Mùa đông trước, thiếp từng nói sẽ làm cho chàng túi phúc, còn nhớ không?”
Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu:
“Nhớ.”
“Điện hạ, Cố Tịch Hy chúc chàng xung trận thắng lợi, khải hoàn hồi kinh!”
Nàng đặt túi phúc vào tay hắn, sau đó kiễng chân, từ từ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi.
Một giọt nước mắt âm ấm trào ra, lăn dài trên má nàng.
Hoàng Phủ Minh Phong nhanh chóng bắt được, cúi đầu hôn lấy.
“Ta sẽ trở về.”
Đêm qua ngày lại, Cố Tịch Hy đứng trên tường thành cao vời vợi, tiễn Hoàng Phủ Minh Phong và hắc giáp quân rời kinh thành, một lần nữa thần tốc tiến về Lũng Nham.
Trong những cơn ác mộng trước kia, luôn là nàng ngã ở phía dưới, Hoàng Phủ Minh Phong lãnh ngạo đứng trên tường thành cao vời vợi, giương mắt lạnh lùng nhìn nàng vạn tiễn xuyên tim, bất lực bị Hoàng Phủ Bắc Trì giết chết.
Nhưng sau đó, kể từ khi bắt đầu đi di trường, nàng không còn mơ thấy cảnh tượng đó.
Và bây giờ, đổi lại là nàng đứng trên thành cao, quan sát Hoàng Phủ Minh Phong thúc ngựa đi xa. Và trong đoàn người đó, còn có Hoàng Phủ Bắc Trì…
Lũng Nham là nơi khởi đầu ân oán, vậy thiết nghĩ cũng nên chấm dứt tại đây.
Cố Tịch Hy đứng nhìn đoàn người dần dần mất hút trong ánh sáng. Sau cùng, nàng cúi đầu, chợt nhớ một ngày rất xa vời trong quá khứ, Cố sư phụ trở về, nói hôm nay ông ấy đã dạy võ cho một thiếu niên rất anh tuấn.
Chỉ tiếc cậu thiếu niên đó thân phận quá cao quý, bằng không, cảm thấy Hy nhi nhà chúng ta cũng rất xứng đôi.
Cố sư mẫu mắng yêu, bảo rằng Cố Tịch Hy còn rất nhỏ, vậy mà ông đã tính tới những chuyện gì thế này…
Nàng ngước mắt nhìn mặt trời, có thể giả như tia nắng ấm áp lúc này chính là nụ cười và vòng tay của sư phụ.
Bây giờ, nàng đã thật sự ở bên cạnh chàng, thiếu niên đó, sư phụ có thể vì nàng, bảo vệ hắn ca khúc khải hoàn hay không?
**
Ngày hôm đó trôi qua rất nhanh. Hôm sau, khi màn đêm buông xuống, Cố Tịch Hy vừa từ Phượng Tê cung trở về. Khi nàng bước vào phòng ngủ, lại đột nhiên cảm thấy gian phòng vắng lạnh lạ thường.
Rõ ràng Trữ Nhi vừa nói, nàng ta đã thắp đèn, chuẩn bị giường ngủ cho nàng.
Vậy tại sao bây giờ lại lạnh ngắt và tăm tối.
Có tiếng cửa phòng bật mở, Cố Tịch Hy nghiến răng, lòng bàn tay siết chặt, nhưng còn chưa kịp quay đầu thì sống lưng lập tức truyền đến cảm giác lạnh toát.
Một mũi kiếm bén nhọn đang chỉa thẳng vào lưng nàng.
Không ngoài dự đoán, Miêu tộc đã khai chiến, đoàn binh trùng trùng đang lũ lượt kéo về biên giới Lũng Nham.
Cố Tịch Hy nhìn nét mặt lo lắng của cung nhân trong Tựu Nguyệt điện, nàng mỉm cười, uống cạn chén trà trong tay:
“Lo gì chứ, trên đời không có chuyện chí nhân sẽ thua cường bạo.”
Tuy nàng lưu lạc, nàng đau khổ, nhưng chưa từng mất niềm tin vào chân lý này. Đơn giản vì những kẻ khiến nàng chịu khổ cũng sống không hề tốt.
Nàng không tin người như Hoàng Phủ Bắc Trì sẽ chiến thắng.
Cố sư phụ từng nói, mỗi người có một nỗi khổ tâm riêng. Nhưng Cố Tịch Hy không cần phải biết nỗi khổ tâm của y là gì. Nhìn vào những chuyện mà y đã làm, nàng liền cảm thấy khổ tâm của y chẳng qua chỉ là cái cớ để y cuồng loạn thỏa cơn điên.
Năm đó, Hoàng Phủ Minh Phong nên mạnh tay hơn chút nữa, để con ngựa đó hất chết y.
Đây là lần đầu tiên, Cố Tịch Hy chủ động trông mong một người sẽ mất mạng.
Khi hoàng hôn vừa buông, Hoàng Phủ Minh Phong đến Tựu Nguyệt điện, có lẽ hắn vừa tiễn Hoàng Phủ Miên Khang.
Cố Tịch Hy cũng đang ngồi đợi hắn, nàng có một linh cảm rất mạnh mẽ rằng, hắn sẽ đến.
Và nàng đã đúng.
Hoàng Phủ Minh Phong đứng đối diện Cố Tịch Hy. Nàng không hành lễ, hắn cũng không chú ý, chỉ thâm trầm nhìn nàng, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Ngày mai ta sẽ xuất binh.”
Cố Tịch Hy mím chặt môi, mười ngón tay cũng bấu chặt vào gấu áo.
Sau một thoáng thinh lặng, nàng bất ngờ đứng lên, tiến đến vòng tay ôm lấy hắn. Áp mặt mình vào lồng ngực tráng kiện, cõi lòng nàng lại thốt nhiên đau như cắt.
“Điện hạ, đa tạ chàng…”
Nàng vốn cho rằng mình chỉ là một a đầu hèn mọn, lắc mình một cái liền trở thành thiên kim tiểu thư, lại bước lên kiệu hoa một lần, sau đó trở thành nguyên cơ của trữ quân.
Làm gì có kẹo hồ lô ngọt ngon nhưng miễn phí…
Nàng nghĩ, bị người ta coi là quân cờ cũng được, tùy ý bị người ta sắp đặt cũng tốt. Chỉ cần không mất mạng, nàng có thể chấp nhận mình thành quả bóng rơm đưa quyền sinh sát cho người khác.
Trăm lần, vạn lần khó tin, lại có người vì nàng mà tan hoang kế hoạch.
Hoàng Phủ Minh Phong cũng danh tay đáp lại nàng, giọng nói ấm áp của hắn vang trên đỉnh đầu:
“Nàng ngoan ngoãn đợi ta về, ta sẽ cho nàng một kết quả thỏa đáng nhất.”
Cố Tịch Hy gật đầu, từ trong ống tay áo lấy ra một cái túi nhỏ màu xanh lam, bên trên có thắt nút đồng tâm, mặt trong túi thêu kỹ càng một chữ: Phong.
So với cái lần trước nàng tùy tiện làm, cái này tỉ mỉ và tinh xảo hơn rất nhiều.
Cố Tịch Hy nghiêng đầu mỉm cười:
“Mùa đông trước, thiếp từng nói sẽ làm cho chàng túi phúc, còn nhớ không?”
Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu:
“Nhớ.”
“Điện hạ, Cố Tịch Hy chúc chàng xung trận thắng lợi, khải hoàn hồi kinh!”
Nàng đặt túi phúc vào tay hắn, sau đó kiễng chân, từ từ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi.
Một giọt nước mắt âm ấm trào ra, lăn dài trên má nàng.
Hoàng Phủ Minh Phong nhanh chóng bắt được, cúi đầu hôn lấy.
“Ta sẽ trở về.”
Đêm qua ngày lại, Cố Tịch Hy đứng trên tường thành cao vời vợi, tiễn Hoàng Phủ Minh Phong và hắc giáp quân rời kinh thành, một lần nữa thần tốc tiến về Lũng Nham.
Trong những cơn ác mộng trước kia, luôn là nàng ngã ở phía dưới, Hoàng Phủ Minh Phong lãnh ngạo đứng trên tường thành cao vời vợi, giương mắt lạnh lùng nhìn nàng vạn tiễn xuyên tim, bất lực bị Hoàng Phủ Bắc Trì giết chết.
Nhưng sau đó, kể từ khi bắt đầu đi di trường, nàng không còn mơ thấy cảnh tượng đó.
Và bây giờ, đổi lại là nàng đứng trên thành cao, quan sát Hoàng Phủ Minh Phong thúc ngựa đi xa. Và trong đoàn người đó, còn có Hoàng Phủ Bắc Trì…
Lũng Nham là nơi khởi đầu ân oán, vậy thiết nghĩ cũng nên chấm dứt tại đây.
Cố Tịch Hy đứng nhìn đoàn người dần dần mất hút trong ánh sáng. Sau cùng, nàng cúi đầu, chợt nhớ một ngày rất xa vời trong quá khứ, Cố sư phụ trở về, nói hôm nay ông ấy đã dạy võ cho một thiếu niên rất anh tuấn.
Chỉ tiếc cậu thiếu niên đó thân phận quá cao quý, bằng không, cảm thấy Hy nhi nhà chúng ta cũng rất xứng đôi.
Cố sư mẫu mắng yêu, bảo rằng Cố Tịch Hy còn rất nhỏ, vậy mà ông đã tính tới những chuyện gì thế này…
Nàng ngước mắt nhìn mặt trời, có thể giả như tia nắng ấm áp lúc này chính là nụ cười và vòng tay của sư phụ.
Bây giờ, nàng đã thật sự ở bên cạnh chàng, thiếu niên đó, sư phụ có thể vì nàng, bảo vệ hắn ca khúc khải hoàn hay không?
**
Ngày hôm đó trôi qua rất nhanh. Hôm sau, khi màn đêm buông xuống, Cố Tịch Hy vừa từ Phượng Tê cung trở về. Khi nàng bước vào phòng ngủ, lại đột nhiên cảm thấy gian phòng vắng lạnh lạ thường.
Rõ ràng Trữ Nhi vừa nói, nàng ta đã thắp đèn, chuẩn bị giường ngủ cho nàng.
Vậy tại sao bây giờ lại lạnh ngắt và tăm tối.
Có tiếng cửa phòng bật mở, Cố Tịch Hy nghiến răng, lòng bàn tay siết chặt, nhưng còn chưa kịp quay đầu thì sống lưng lập tức truyền đến cảm giác lạnh toát.
Một mũi kiếm bén nhọn đang chỉa thẳng vào lưng nàng.
/156
|