Khi Hoàng Phủ Minh Phong mở mắt, bầu trời bên ngoài đã bắt đầu hửng lên mấy tia sáng hừng đông.
Đầu vẫn còn rất choáng, song so với cảm giác mệt mỏi đến mức lã cả tay chân như đêm qua, hắn đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Hắn có cảm giác, mình vừa trải qua một cơn mơ rất dài.
Nơi đó, Trần Chiêu Thủy dịu dàng, thuần khiết đứng trước mặt hắn. Nàng vẫn là cô nương thanh thuần, tíu tít ôm lấy cổ hắn mỗi khi gặp mặt, thi thoảng sẽ bạo gan dán một nụ hôn lên má hắn, giọng nói ngọt ngào thì thầm ở bên tai:
“Điện hạ, muội rất thích huynh!”
Nhưng rồi, nàng ấy lại từ từ biến mất. Màn sương mịt mù, trắng xóa đã nuốt trọn lấy hình ảnh mà hắn nhất mực thương yêu. Trong thoáng chốc, trên đỉnh núi chênh vênh chỉ còn một mình hắn đơn độc.
Giấc mơ này tàn nhẫn tới mức khiến cánh tay của Hoàng Phủ Minh Phong giật mạnh, hắn bàng hoàng ngồi bật dậy
Hoàng Phủ Minh Phong mịt mờ quay đầu sang bên cạnh, người ở cạnh hắn lại là Cố Tịch Hy.
Nàng tựa đầu vào vách cột bên cạnh giường, bất cẩn ngủ thiếp đi, trên tay vẫn giữ khư khư chiếc khăn chườm mát cho hắn.
Là nàng sao?
Hình như tối qua, hắn đã nghe thấy giọng của nàng.
Cử động mạnh của Hoàng Phủ Minh Phong khiến Cố Tịch Hy tỉnh giấc:
“Điện hạ, chàng tỉnh rồi?”
Nàng hơi rướn người về phía trước, giơ tay khẽ chạm lên trán hắn, sau khi cảm nhận nhiệt độ kỹ càng thì lại sờ lên trán mình, cuối cùng cũng có thể thở phào:
“May quá, chàng hạ sốt rồi…”
Hắn nhìn chiếc khăn trắng muốt trên tay nàng, khẽ hỏi:
“Đêm qua nàng ở đây với ta?”
Cố Tịch Hy đứng dậy, đang thu dọn chậu nước thì ngừng lại:
“Vâng. Để thiếp bảo người chuẩn bị bữa sáng, chàng cần uống thêm một bát thuốc nữa mới có thể đủ sức đi đến di trường.”
Nàng nói xong, toan muốn quay đi, nhưng cổ tay lại bất ngờ bị Hoàng Phủ Minh Phong tóm lấy, suýt chút nữa chậu nước đã bị đánh rơi.
“Thái tử phi!”
Cố Tịch Hy xoay đầu nhìn hắn, nhưng chỉ mím môi không nói gì.
Hoàng Phủ Minh Phong hình như đang nhìn vào mắt của nàng.
Nhưng sau tiếng gọi đó, hắn đã im lặng rất lâu, một lúc sau mới lên tiếng:
“Đêm qua vất vả cho nàng rồi.”
Cố Tịch Hy mỉm cười nhẹ nhàng:
“Đó là bổn phận của thiếp.”
Hoàng Phủ Minh Phong nhìn theo bóng lưng của Cố Tịch Hy mang theo chậu nước rời khỏi phòng. Vốn dĩ, hắn đã trông thấy mí mắt nàng có hơi sưng lên.
Trước kia cũng từng trông thấy nàng khóc, chỉ cần nàng khóc, chóp mũi sẽ đỏ, còn mí mắt sẽ sưng. Hắn luôn nhớ rất rõ điều này.
**
Mười lăm tháng giêng, sinh thần của hoàng đế Cao Tông. Tuyết không còn rơi nữa, nhưng những mảng tuyết cũ bám trên vạn vật vẫn đủ phủ lên không gian một màu trắng toát.
Có người nói, giang sơn hưng thịnh, tuyết tựa bạch vân.
Hoàng Phủ Minh Phong và Cố Tịch Hy đều thay y phục trước khi lên xa giá tiến đến di trường. Thuốc của Điền Thương đúng là rất công hiệu, sau khi hắn dùng bữa sáng và uống thuốc, khí sắc đã trở lại hồng hào.
Cố Tịch Hy trong lúc giúp hắn mặc khôi giáp đã nhân tiện đưa tay chạm khẽ lên vầng trán rộng, vẫn còn hơi ấm, nhưng không phải nóng hầm hập như đêm qua.
Hoàng Phủ Minh Phong nói:
“Ta không sao, nàng không cần lo lắng.”
Khôi giáp không dễ mặc, cả Lý công công cũng phải đứng bên cạnh hỗ trợ. Cố Tịch Hy không hiểu được, tuy kiểu trang phục này có thể phòng tránh thương tích, nhưng liệu di chuyển trên chiến trường có phải sẽ gặp khó khăn hay không?
Nhưng trước mắt nhất, nàng trông thấy cơ thể tráng kiện của Hoàng Phủ Minh Phong khi khoác khôi giáp màu đen lên, trông lại càng oai phong lẫm liệt.
Cố Tịch Hy cũng mặc y phục thoải mái để tiện cưỡi ngựa và giương cung. Lần đầu tiên kể từ khi nhập cung, mái tóc dài đen nhánh của nàng mới lại một lần nữa được tóm cao, giữ thành kiểu dáng đuôi ngựa mạnh mẽ sau đầu.
Trước khi rời khỏi phòng, Hoàng Phủ Minh Phong lại đột nhiên hỏi nàng:
“Kiếm của nàng đâu?”
Ý hắn đang muốn nhắc tới Tàn Hồng kiếm.
Cố Tịch Hy tất nhiên muốn mang theo nó, nhưng lại sợ bia miệng không hay. Dù sao nơi này không phải Lũng Nham, nguyên cơ như nàng mang kiếm theo bên người không biết có trái quy tắc không.
Nàng nhìn hắn, hỏi dò:
“Có thể mang theo sao ạ?”
Hắn gật đầu:
“Nàng mang theo đi.”
Chương Hằng vừa nghe được lời này liền lập tức xoay người, mở rương hành lý của Cố Tịch Hy ra, mang kiếm Tàn Hồng đến cho nàng.
Cố Tịch Hy cầm lấy, đeo kiếm vào bên hông.
Xa giá đi đến di trường, ngay phía trước cánh rừng được Ngự Lâm quân dựng thành bãi săn là một mảnh đất rộng, vị trí ngồi của khách quý, hoàng thân quốc thích và quan lại xếp thành một vòng tròn lớn, điểm cao quý nhất dành cho hoàng đế Cao Tông.
Khi mọi người đã yên vị nơi chỗ ngồi, hoàng đế mới dõng dạc lên tiếng:
"Các ái khanh đã đến đông đủ, trẫm rất lấy làm vui mừng. Cuộc săn bắn hôm nay vẫn theo lệ những năm trước, ai bắn được nhiều thú nhất sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh.
Trẫm đã lệnh thả rất nhiều thú rừng, trên mũi tên của từng người đều có đánh ký hiệu để tiện tổng kết thành quả. Hôm nay, các khanh cứ thỏa sức tung hoành, phô diễn tài nghệ, khi mặt trời xuống núi hãy quay lại, trẫm rất trông chờ vào những chiến lợi phẩm của các khanh!"
Lời hoàng đế vừa dứt, mọi người cùng đồng loạt quỳ xuống, nâng rượu trong tay uống cạn, tiếng hô vạn tuế vạn thế vạn vạn tuế vang lên kinh động cả cánh rừng.
Đầu vẫn còn rất choáng, song so với cảm giác mệt mỏi đến mức lã cả tay chân như đêm qua, hắn đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Hắn có cảm giác, mình vừa trải qua một cơn mơ rất dài.
Nơi đó, Trần Chiêu Thủy dịu dàng, thuần khiết đứng trước mặt hắn. Nàng vẫn là cô nương thanh thuần, tíu tít ôm lấy cổ hắn mỗi khi gặp mặt, thi thoảng sẽ bạo gan dán một nụ hôn lên má hắn, giọng nói ngọt ngào thì thầm ở bên tai:
“Điện hạ, muội rất thích huynh!”
Nhưng rồi, nàng ấy lại từ từ biến mất. Màn sương mịt mù, trắng xóa đã nuốt trọn lấy hình ảnh mà hắn nhất mực thương yêu. Trong thoáng chốc, trên đỉnh núi chênh vênh chỉ còn một mình hắn đơn độc.
Giấc mơ này tàn nhẫn tới mức khiến cánh tay của Hoàng Phủ Minh Phong giật mạnh, hắn bàng hoàng ngồi bật dậy
Hoàng Phủ Minh Phong mịt mờ quay đầu sang bên cạnh, người ở cạnh hắn lại là Cố Tịch Hy.
Nàng tựa đầu vào vách cột bên cạnh giường, bất cẩn ngủ thiếp đi, trên tay vẫn giữ khư khư chiếc khăn chườm mát cho hắn.
Là nàng sao?
Hình như tối qua, hắn đã nghe thấy giọng của nàng.
Cử động mạnh của Hoàng Phủ Minh Phong khiến Cố Tịch Hy tỉnh giấc:
“Điện hạ, chàng tỉnh rồi?”
Nàng hơi rướn người về phía trước, giơ tay khẽ chạm lên trán hắn, sau khi cảm nhận nhiệt độ kỹ càng thì lại sờ lên trán mình, cuối cùng cũng có thể thở phào:
“May quá, chàng hạ sốt rồi…”
Hắn nhìn chiếc khăn trắng muốt trên tay nàng, khẽ hỏi:
“Đêm qua nàng ở đây với ta?”
Cố Tịch Hy đứng dậy, đang thu dọn chậu nước thì ngừng lại:
“Vâng. Để thiếp bảo người chuẩn bị bữa sáng, chàng cần uống thêm một bát thuốc nữa mới có thể đủ sức đi đến di trường.”
Nàng nói xong, toan muốn quay đi, nhưng cổ tay lại bất ngờ bị Hoàng Phủ Minh Phong tóm lấy, suýt chút nữa chậu nước đã bị đánh rơi.
“Thái tử phi!”
Cố Tịch Hy xoay đầu nhìn hắn, nhưng chỉ mím môi không nói gì.
Hoàng Phủ Minh Phong hình như đang nhìn vào mắt của nàng.
Nhưng sau tiếng gọi đó, hắn đã im lặng rất lâu, một lúc sau mới lên tiếng:
“Đêm qua vất vả cho nàng rồi.”
Cố Tịch Hy mỉm cười nhẹ nhàng:
“Đó là bổn phận của thiếp.”
Hoàng Phủ Minh Phong nhìn theo bóng lưng của Cố Tịch Hy mang theo chậu nước rời khỏi phòng. Vốn dĩ, hắn đã trông thấy mí mắt nàng có hơi sưng lên.
Trước kia cũng từng trông thấy nàng khóc, chỉ cần nàng khóc, chóp mũi sẽ đỏ, còn mí mắt sẽ sưng. Hắn luôn nhớ rất rõ điều này.
**
Mười lăm tháng giêng, sinh thần của hoàng đế Cao Tông. Tuyết không còn rơi nữa, nhưng những mảng tuyết cũ bám trên vạn vật vẫn đủ phủ lên không gian một màu trắng toát.
Có người nói, giang sơn hưng thịnh, tuyết tựa bạch vân.
Hoàng Phủ Minh Phong và Cố Tịch Hy đều thay y phục trước khi lên xa giá tiến đến di trường. Thuốc của Điền Thương đúng là rất công hiệu, sau khi hắn dùng bữa sáng và uống thuốc, khí sắc đã trở lại hồng hào.
Cố Tịch Hy trong lúc giúp hắn mặc khôi giáp đã nhân tiện đưa tay chạm khẽ lên vầng trán rộng, vẫn còn hơi ấm, nhưng không phải nóng hầm hập như đêm qua.
Hoàng Phủ Minh Phong nói:
“Ta không sao, nàng không cần lo lắng.”
Khôi giáp không dễ mặc, cả Lý công công cũng phải đứng bên cạnh hỗ trợ. Cố Tịch Hy không hiểu được, tuy kiểu trang phục này có thể phòng tránh thương tích, nhưng liệu di chuyển trên chiến trường có phải sẽ gặp khó khăn hay không?
Nhưng trước mắt nhất, nàng trông thấy cơ thể tráng kiện của Hoàng Phủ Minh Phong khi khoác khôi giáp màu đen lên, trông lại càng oai phong lẫm liệt.
Cố Tịch Hy cũng mặc y phục thoải mái để tiện cưỡi ngựa và giương cung. Lần đầu tiên kể từ khi nhập cung, mái tóc dài đen nhánh của nàng mới lại một lần nữa được tóm cao, giữ thành kiểu dáng đuôi ngựa mạnh mẽ sau đầu.
Trước khi rời khỏi phòng, Hoàng Phủ Minh Phong lại đột nhiên hỏi nàng:
“Kiếm của nàng đâu?”
Ý hắn đang muốn nhắc tới Tàn Hồng kiếm.
Cố Tịch Hy tất nhiên muốn mang theo nó, nhưng lại sợ bia miệng không hay. Dù sao nơi này không phải Lũng Nham, nguyên cơ như nàng mang kiếm theo bên người không biết có trái quy tắc không.
Nàng nhìn hắn, hỏi dò:
“Có thể mang theo sao ạ?”
Hắn gật đầu:
“Nàng mang theo đi.”
Chương Hằng vừa nghe được lời này liền lập tức xoay người, mở rương hành lý của Cố Tịch Hy ra, mang kiếm Tàn Hồng đến cho nàng.
Cố Tịch Hy cầm lấy, đeo kiếm vào bên hông.
Xa giá đi đến di trường, ngay phía trước cánh rừng được Ngự Lâm quân dựng thành bãi săn là một mảnh đất rộng, vị trí ngồi của khách quý, hoàng thân quốc thích và quan lại xếp thành một vòng tròn lớn, điểm cao quý nhất dành cho hoàng đế Cao Tông.
Khi mọi người đã yên vị nơi chỗ ngồi, hoàng đế mới dõng dạc lên tiếng:
"Các ái khanh đã đến đông đủ, trẫm rất lấy làm vui mừng. Cuộc săn bắn hôm nay vẫn theo lệ những năm trước, ai bắn được nhiều thú nhất sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh.
Trẫm đã lệnh thả rất nhiều thú rừng, trên mũi tên của từng người đều có đánh ký hiệu để tiện tổng kết thành quả. Hôm nay, các khanh cứ thỏa sức tung hoành, phô diễn tài nghệ, khi mặt trời xuống núi hãy quay lại, trẫm rất trông chờ vào những chiến lợi phẩm của các khanh!"
Lời hoàng đế vừa dứt, mọi người cùng đồng loạt quỳ xuống, nâng rượu trong tay uống cạn, tiếng hô vạn tuế vạn thế vạn vạn tuế vang lên kinh động cả cánh rừng.
/156
|