“Giữ cho tao năm viên bi mắt mèo này, nhớ giữ cẩn thận đó. Chiều về tao trả công.”
“Ừm.”
Thả vào lòng bàn tay tôi những viên bi, Phong chạy đi chơi tiếp. Tôi buồn thiu, giờ mới để ý, cậu ấy đúng chỉ coi tôi như nhân viên trông đồ trong siêu thị.
Trong giờ tập viết, tôi nắn nót viết từng chữ. Phong đưa một viên bi sát mặt tôi. Viên này to hơn những viên khác, màu hồng phấn, đặt dưới ánh điện trông nó mới lung linh, huyền ảo làm sao.
“Đẹp không?”
“… Đẹp.”
“Tao định cho Yến.”
“…”
“Viên này tao cho con Mai Mít.”
“…”
Tôi liếc nhìn viên bi màu vàng tươi.
“Còn cho mày viên này, tao mới chơi thắng thằng Phú.”
Mắt tôi sáng lên cầm viên bi trên tay, ngắm nghía. Nó là viên bi có kích cỡ nhỏ hơn những viên mà Phong hay chơi, nó còn chẳng có màu nào bên trong. Trong suốt. Mặt tôi tiu nghỉu, viên này bị lỗi mà lại cho tôi.
Tôi cắm cúi làm bài. Đến giờ tan học, tôi ngồi chờ Phong đi đánh điện tử, cậu ta bảo cứ đợi ở hàng ghế dưới gốc cây bàng, chừng mười lăm phút sẽ quay lại. Tôi không có đồng hồ và cũng không biết xem giờ nên chẳng hay mười lăm phút dài như thế nào, đành giết thời gian bằng cách… đếm lá trên cây.
“Sao hôm nay mày im re?”
Gần về đến nhà, Phong gặng hỏi.
“…”
“Mày bị nhiệt miệng à?”
“…”
“Mày không nói tao nghỉ chơi với mày luôn.”
Lần nào cậu ta cũng đem câu đó ra dọa, và lần nào cũng thành công.
“…”
Trừ lần này.
“Sắp sinh nhật con Yến rồi, tặng nó cái gì bây giờ nhỉ? Hay tao với mày góp chung tiền, mày đi mua.”
“…”
“Mày há miệng tao xem mày bị sao?”
Phong đột ngột xoay người đứng đối diện khiến tôi giật thót. Cậu ta giơ ngón cái định đặt lên môi tôi như thể cậy vỏ hến. Cái tay vừa lê la nghịch đất bẩn khủng khiếp, tôi lắc đầu nguầy nguậy, đáp:
“Chun sắp phải đi học thêm tiếng Anh!”
Phong rút tay về. Từ đó trở về nhà, chúng tôi đi trong im lặng.
*
Con Yến và con Mai Mít thích viên bi của Phong lắm, nghe chúng bảo Phong chơi thắng mấy đứa con trai lớp bên để giành được hai viên bi to đột biến này. Hai đứa cầm trên tay lắc qua lắc lại một hồi mới quay sang hỏi tôi.
“Thế của mày đâu?”
Tôi xòe viên bi “dị dạng” của mình ra, mặt mày bí xị.
“Nó đâu phải là bi?”
“Không biết.”
“Nó không có đẹp.”
Đúng hơn là xấu xí với những đứa trẻ con chỉ thích những thứ màu mè sặc sỡ. Tôi chán nản thả nó vào túi. Ba đứa tôi đợi Phong cùng đi học, rồi bốn đứa về chung với nhau. Ngày hôm sau cũng thế.
“Phong không chơi với bọn thằng Phú nữa à?”
Không chỉ Yến, cả tôi với Mai Mít đều thấy lạ.
“Chơi thì vẫn chơi, nhưng không đi đánh điện tử nữa.”
“Sao vậy?” - Cả ba chúng tôi đồng thanh.
“Hết tiền.”
Tôi thấy con Mai huých tay Yến, hai đứa tủm tỉm cười với nhau. Có chuyện gì vậy nhỉ?
“Cười gì thế?”
Mai kéo tai tôi lại gần thì thầm.
“Phong tiết kiệm tiền để mua quà sinh nhật cho Yến chứ còn làm gì nữa!”
Tôi “À” lên một tiếng. Sao hai đứa chúng tinh ý vậy nhỉ, tôi đơn giản chỉ nghĩ cậu ấy hết tiền.
“Gì thế?” - Phong đi đằng trước ngoái lại.
“Chúng nó bảo cậu tiết…”
Chưa nói được nửa câu, tôi đã bị Mai bịt miệng. Sau đó Mai đẩy Yến đi lên trên, sánh đôi cùng Phong, Yến nằng nặc không chịu, thế là tôi ngoi lên đi xen giữa. Nhỏ Mai lại kéo tôi xuống.
“Ừm.”
Thả vào lòng bàn tay tôi những viên bi, Phong chạy đi chơi tiếp. Tôi buồn thiu, giờ mới để ý, cậu ấy đúng chỉ coi tôi như nhân viên trông đồ trong siêu thị.
Trong giờ tập viết, tôi nắn nót viết từng chữ. Phong đưa một viên bi sát mặt tôi. Viên này to hơn những viên khác, màu hồng phấn, đặt dưới ánh điện trông nó mới lung linh, huyền ảo làm sao.
“Đẹp không?”
“… Đẹp.”
“Tao định cho Yến.”
“…”
“Viên này tao cho con Mai Mít.”
“…”
Tôi liếc nhìn viên bi màu vàng tươi.
“Còn cho mày viên này, tao mới chơi thắng thằng Phú.”
Mắt tôi sáng lên cầm viên bi trên tay, ngắm nghía. Nó là viên bi có kích cỡ nhỏ hơn những viên mà Phong hay chơi, nó còn chẳng có màu nào bên trong. Trong suốt. Mặt tôi tiu nghỉu, viên này bị lỗi mà lại cho tôi.
Tôi cắm cúi làm bài. Đến giờ tan học, tôi ngồi chờ Phong đi đánh điện tử, cậu ta bảo cứ đợi ở hàng ghế dưới gốc cây bàng, chừng mười lăm phút sẽ quay lại. Tôi không có đồng hồ và cũng không biết xem giờ nên chẳng hay mười lăm phút dài như thế nào, đành giết thời gian bằng cách… đếm lá trên cây.
“Sao hôm nay mày im re?”
Gần về đến nhà, Phong gặng hỏi.
“…”
“Mày bị nhiệt miệng à?”
“…”
“Mày không nói tao nghỉ chơi với mày luôn.”
Lần nào cậu ta cũng đem câu đó ra dọa, và lần nào cũng thành công.
“…”
Trừ lần này.
“Sắp sinh nhật con Yến rồi, tặng nó cái gì bây giờ nhỉ? Hay tao với mày góp chung tiền, mày đi mua.”
“…”
“Mày há miệng tao xem mày bị sao?”
Phong đột ngột xoay người đứng đối diện khiến tôi giật thót. Cậu ta giơ ngón cái định đặt lên môi tôi như thể cậy vỏ hến. Cái tay vừa lê la nghịch đất bẩn khủng khiếp, tôi lắc đầu nguầy nguậy, đáp:
“Chun sắp phải đi học thêm tiếng Anh!”
Phong rút tay về. Từ đó trở về nhà, chúng tôi đi trong im lặng.
*
Con Yến và con Mai Mít thích viên bi của Phong lắm, nghe chúng bảo Phong chơi thắng mấy đứa con trai lớp bên để giành được hai viên bi to đột biến này. Hai đứa cầm trên tay lắc qua lắc lại một hồi mới quay sang hỏi tôi.
“Thế của mày đâu?”
Tôi xòe viên bi “dị dạng” của mình ra, mặt mày bí xị.
“Nó đâu phải là bi?”
“Không biết.”
“Nó không có đẹp.”
Đúng hơn là xấu xí với những đứa trẻ con chỉ thích những thứ màu mè sặc sỡ. Tôi chán nản thả nó vào túi. Ba đứa tôi đợi Phong cùng đi học, rồi bốn đứa về chung với nhau. Ngày hôm sau cũng thế.
“Phong không chơi với bọn thằng Phú nữa à?”
Không chỉ Yến, cả tôi với Mai Mít đều thấy lạ.
“Chơi thì vẫn chơi, nhưng không đi đánh điện tử nữa.”
“Sao vậy?” - Cả ba chúng tôi đồng thanh.
“Hết tiền.”
Tôi thấy con Mai huých tay Yến, hai đứa tủm tỉm cười với nhau. Có chuyện gì vậy nhỉ?
“Cười gì thế?”
Mai kéo tai tôi lại gần thì thầm.
“Phong tiết kiệm tiền để mua quà sinh nhật cho Yến chứ còn làm gì nữa!”
Tôi “À” lên một tiếng. Sao hai đứa chúng tinh ý vậy nhỉ, tôi đơn giản chỉ nghĩ cậu ấy hết tiền.
“Gì thế?” - Phong đi đằng trước ngoái lại.
“Chúng nó bảo cậu tiết…”
Chưa nói được nửa câu, tôi đã bị Mai bịt miệng. Sau đó Mai đẩy Yến đi lên trên, sánh đôi cùng Phong, Yến nằng nặc không chịu, thế là tôi ngoi lên đi xen giữa. Nhỏ Mai lại kéo tôi xuống.
/35
|