“Cảnh giới Khởi Nguyên được chia làm chín cấp độ, đầu tiên là Trúc Cơ, …”
Ngẩng đầu, Lôi Đình nhìn về phía chân trời, nhưng chỉ thấy ánh sáng mờ ảo hội tụ, vạn kiếm đều tới, một đoàn kiếm quang kiến tạo thành cung điện phá không mà tới, bắn ra quang hoa vô tận, nháy mắt đã đến trên sơn cốc.
Tần Thiên ngẩng đầu nhìn lên, kinh hô: “Không tốt, những người này hơn phân nữa là hướng ta mà tới, đi mau”
Lôi Đình hờ hững bất động, vẻ mặt lãnh ngạo nhìn cung điện đang từ từ hạ xuống, một chút ý tứ rời đi cũng không có.
Một tiếng vang thật lớn, cung điện đã đáp xuống mặt đất, hàng nghìn hàng vạn kiếm quang tỏa quang hoa lấp lánh, đem sơn cốc này chiếu sáng một phần.
Tần Thiên trốn sau lưng Lôi Đình, cẩn thận đánh giá cung điện, phát hiện Hỏa Vân Mân Côi, liền thở nhẹ nói: “Là cao thủ Thiên Kiếm tông”
Lôi Đình không chút động đậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hỏa Vân Mân Côi từ bên trong cung điện đi ra, ánh mắt giao thoa lẫn nhau tại trên không trung.
Cười ưu nhã một tiếng, Hỏa Vân Mân Côi một bước bước ra, đã xuất hiện trước mặt Lôi Đình.
“Tần Thiên, chúng ta lại gặp mặt, thật là có duyên a”
Tần Thiên hừ nói: “Các ngươi làm sao biết ta ở chỗ này?”
Hỏa Vân Mân Côi cười nói: “Ta ở trên người ngươi để lại ấn ký đặc thù, dù cho người chạy khắp chân trời góc biển, cũng không thể thoát khỏi bàn tay của ta, ngươi hãy biết điều một chút, nhận mệnh đi thôi”
Tần Thiên nhìn thoáng qua cung điện, hỏi: “Những người khác sao không ra?”
Hỏa Vân Mân Côi cười ha hả, nói: “Ta ra vậy đã đủ rồi, đi theo ta thôi”
“Hảo ý tâm lãnh, ta còn có việc, hôm khác đi ha”
Tần Thiên không ngốc, một ngụm cự tuyệt.
Hỏa Vân Mân Côi nhìn Lôi Đình một cái, hỏi: “Các hạ là người phương nào?”
“Địch nhân”
Trả lời ngắn gọn cùng sẳng giọng, đã làm cho Hỏa Vân Mân Côi tâm thần căng thẳng lên, thầm nghĩ người này quá lạnh.
“Ở trên đại lục Khởi Nguyên, cùng địch nhân với Thiên Kiếm tông ta cũng không phải là chuyện sáng suốt gì”
Lôi Đình hờ hững nói: “Ở trong sơn cốc này, thấy địch nhân là ta, vậy cũng chỉ có thể nói vận khí của ngươi không tốt lắm”
Lôi Đình lãnh ngạo làm cho Hỏa Vân Mân Côi tức giận, hắn luôn luôn tự phụ là người bất phàm, phong độ, thật không thích những hạng người cao ngạo, thanh cao.
“Phải không đó, ta đây sẽ lãnh giáo mấy chiêu”
Bay bay về phía sau, Hỏa Vân Mân Côi quang ba lưu chuyển quanh thân, một dãi quang mang lượn lờ trên người hắn, dưới chân hắn hình thành một đóa hoa hồng đỏ rực, nâng ở giữa không trung.
Cười ưu nhã một tiếng, Hỏa Vân Mân Côi áo tung bay, cả người tản mát ra một cổ linh khí phiêu dật, tựa như thánh nhân hạ phàm, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lôi Đình.
Thấy đối thủ có phong độ như vậy, trên mặt Lôi Đình cũng không hiển lộ vẻ ca ngợi, ngược lại lộ bộ dáng khinh thường.
Vừa sãi bước ra, Lôi Đình đã hiện ra giữa không trung, quanh thân không có chút quang mang nào, tựa như một loại cây khô nào đó, đứng ở trước mặt Hỏa Vân Mân Côi.
Hỏa Vân Mân Côi ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Ngươi đúng là rất cuồng vọng a”
Biểu hiện của Lôi Đình làm cho Hỏa Vân Mân Côi cảm thấy tức giận, cái này rõ ràng là khinh miệt và làm nhục hắn.
Tay phải giơ lên, tại trong lòng bàn tay Hỏa Vân Mân Côi hào quang lóng lánh, một thanh trường kiếm đỏ ngầu trống rỗng hiện ra, kiếm tuệ do ba cái chuông đồng màu tím tạo thành, chính là thanh kiếm mà ngày đó dưới thái cổ Thần thụ dùng để đại chiến với Hắc Thủy Huyền Xà.
Trường kiếm đỏ ngầu vừa mới xuất hiện trong lòng bàn tay Hỏa Vân Mân Côi liền gào thét xoay tròn, bắn ra vạn đạo hồng quang, kiếm khí tràn ngập thương thiên.
Lôi Đình không nói một lời, vẻ mặt lãnh đạm kia giống như xem Hỏa Vân Mân Côi không có tồn tại vậy.
Loại lạnh lùng này, loại không thèm nhìn này, Hỏa Vân Mân Côi từ khi xuất đạo cho tới nay lại là lần đầu tiên gặp phải, cho dù hắn có tu dưỡng đi nữa cũng bị chọc giận thật sâu.
“Đáng giận! Xem chiêu!”
Trường kiếm xoay tròn một chút, hàng vạn hàng nghìn kiếm quang khuếch tán chấn động hư không, trong nháy mắt dung hợp thành một quang trụ đỏ ngầu, dưới sự khống chế của Hỏa Vân Mân Côi, hướng đầu của Lôi Đình ập xuống.
Lôi Đình không tránh không né, tay phải hướng hư không vuốt một trảo, trong chớp mắt xuất hiện một bàn tay khổng lồ, vững vàng bắt lấy một kiếm bổ xuống của Hỏa Vân Mân Côi, một tiếng răng rắc vang lên, quang trụ kia đã bị bóp nát.
Kinh hô một tiếng, Hỏa Vân Mân Côi thân thể nhoáng lên một cái, nhanh chóng lui về phía sau khoảng mười trượng, sắc mặt âm trầm bất định quát lên một tiếng: “Tiểu tử ngươi là ai, hãy xưng tên ra đi”
“Địch nhân!”
Thanh âm trả lời đồng dạng cũng phả ra một luồng âm lạnh, còn trên người Lôi Đình lại tràn đầy cuồng phách chí dương chí cương, loại âm dương hai cực tương phản này, làm cho người ta có một loại cảm giác quái dị.
Tần Thiên trợn mắt há mồm, Lôi Đình phản kích rất đơn giản, dưới một chiêu thế mà khiến cho trưởng lão Thiên Kiếm Tông là Hỏa Vân Mân Côi bị nhục, đây tuyệt đối là kinh người a.
Nổi trận lôi đình, Hỏa Vân Mân Côi nổi giận thật sự, quang mang quanh thân bắt đầu chấn động có quy luật, từng đạo sóng gợn lần lượt thay đổi đan xen, trên đầu quang vân quay cuồng, một đóa hoa hồng kiều diễm đỏ thắm nhanh chóng nở ra, thật giống như bay ra từ bên trong hỏa vân.
Hỏa Vân Mân Côi bước đi nhẹ nhàng, di động rất nhanh ở giữa không trung, tạo nên tàn ảnh lan khắp bốn phía, hình thành một loại trận thế.
Trong lúc từng đạo sóng gợn du tẩu, tạo thành mỗi dãi quang mang dài hẹp như ẩn như hiện, đan xen nhau tạo nên một quang lưới, lóe ra ánh sáng linh động.
Rất nhanh, Hỏa Vân Mân Côi đã chuẩn bị xong, những đóa hoa hồng kiều diễm từ trong quang lưới bay ra, tạo thành một loại ‘Thế’ phức tạp, khiến cho hư không chung quanh xuất hiện ba động, gấp khúc, một đạo lại một đạo hư không hình thành bậc thang, tạo thành một tòa trận thế, bắt đầu hướng Lôi Đình ép tới.
“Này … này …”
Tần Thiên thực sự ngây người, hắn hoàn toàn không tưởng tượng được, cái loại lấy lực từ hư không, lực lượng vô hình vô ảnh để tạo thành trận thế, mà như thế nào tạo thành.
Lôi Đình sóng mắt khẽ nhúc nhích, lạnh lùng nói: “Đem vạn vật cùng không gian hòa thành một thể, đích xác là rất nổi bậc, đáng tiếc ngươi đã quên đem thời gian dung nhập vào trong đó”
Ánh sáng nhạt chợt lóe, càn khôn đảo chuyển.
Khí tức nội liễm, Lôi Đình đột nhiên bắn ra quang mang kỳ dị, vô số quang văn từ trên người khuếch tán ra đến mức vạn vật đều bị giam cầm, tất cả đều an tĩnh lại.
Hỏa Vân Mân Côi sắc mặt kinh biến, bật thốt lên: “Băng Phong tuế nguyệt, Cấm Cố thời gian. Tốt, thế nhưng sử dụng thời gian đánh phá lĩnh vực không gian của ta, ngươi quả thực bất phàm”
Giữa không trung, những bậc thang hư không trong suốt kia chỉ trong nháy mắt dừng lại, dưới thời gian lĩnh vực của Lôi Đình nhanh chóng băng liệt, tan tành mây khói.
Hỏa Vân Mân Côi huýt sao rung trời, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, vô số quang văn liền hội tụ trên thân kiếm, lập tức xuất hiện dị tượng.
Nhưng, trên thân kiếm đỏ ngầu là từng đạo ký hiệu tuế nguyệt lưu chuyển, hình ảnh như chết đi, lại xuất hiện rực rỡ như ban đầu.
“Tuế Nguyệt vô thanh, Sát Na vĩnh hằng. Xem kiếm”
Hỏa Vân Mân Côi đã thi triển ra thời gian lĩnh vực của mình, đem thời gian đường văn hội tụ trên trường kiếm, triển khai công kích cùng cảnh giới.
Lôi Đình vận dụng lĩnh vực thời gian là Băng Phong tuế nguyệt, khiến cho thời gian ngừng lại, vạn vật biến mất.
Còn Hỏa Vân Mân Côi thì vận dụng thời gian trong lĩnh vực thời gian, lấy động phá tĩnh, cứng rắn phá phòng ngự Lôi Đình.
Một kiếm kia, núi sông biến sắc, không gian bể nát.
Một kiếm kia, thiên địa chấn động, thời gian đình tệ.
Ngẩng đầu, Lôi Đình nhìn về phía chân trời, nhưng chỉ thấy ánh sáng mờ ảo hội tụ, vạn kiếm đều tới, một đoàn kiếm quang kiến tạo thành cung điện phá không mà tới, bắn ra quang hoa vô tận, nháy mắt đã đến trên sơn cốc.
Tần Thiên ngẩng đầu nhìn lên, kinh hô: “Không tốt, những người này hơn phân nữa là hướng ta mà tới, đi mau”
Lôi Đình hờ hững bất động, vẻ mặt lãnh ngạo nhìn cung điện đang từ từ hạ xuống, một chút ý tứ rời đi cũng không có.
Một tiếng vang thật lớn, cung điện đã đáp xuống mặt đất, hàng nghìn hàng vạn kiếm quang tỏa quang hoa lấp lánh, đem sơn cốc này chiếu sáng một phần.
Tần Thiên trốn sau lưng Lôi Đình, cẩn thận đánh giá cung điện, phát hiện Hỏa Vân Mân Côi, liền thở nhẹ nói: “Là cao thủ Thiên Kiếm tông”
Lôi Đình không chút động đậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hỏa Vân Mân Côi từ bên trong cung điện đi ra, ánh mắt giao thoa lẫn nhau tại trên không trung.
Cười ưu nhã một tiếng, Hỏa Vân Mân Côi một bước bước ra, đã xuất hiện trước mặt Lôi Đình.
“Tần Thiên, chúng ta lại gặp mặt, thật là có duyên a”
Tần Thiên hừ nói: “Các ngươi làm sao biết ta ở chỗ này?”
Hỏa Vân Mân Côi cười nói: “Ta ở trên người ngươi để lại ấn ký đặc thù, dù cho người chạy khắp chân trời góc biển, cũng không thể thoát khỏi bàn tay của ta, ngươi hãy biết điều một chút, nhận mệnh đi thôi”
Tần Thiên nhìn thoáng qua cung điện, hỏi: “Những người khác sao không ra?”
Hỏa Vân Mân Côi cười ha hả, nói: “Ta ra vậy đã đủ rồi, đi theo ta thôi”
“Hảo ý tâm lãnh, ta còn có việc, hôm khác đi ha”
Tần Thiên không ngốc, một ngụm cự tuyệt.
Hỏa Vân Mân Côi nhìn Lôi Đình một cái, hỏi: “Các hạ là người phương nào?”
“Địch nhân”
Trả lời ngắn gọn cùng sẳng giọng, đã làm cho Hỏa Vân Mân Côi tâm thần căng thẳng lên, thầm nghĩ người này quá lạnh.
“Ở trên đại lục Khởi Nguyên, cùng địch nhân với Thiên Kiếm tông ta cũng không phải là chuyện sáng suốt gì”
Lôi Đình hờ hững nói: “Ở trong sơn cốc này, thấy địch nhân là ta, vậy cũng chỉ có thể nói vận khí của ngươi không tốt lắm”
Lôi Đình lãnh ngạo làm cho Hỏa Vân Mân Côi tức giận, hắn luôn luôn tự phụ là người bất phàm, phong độ, thật không thích những hạng người cao ngạo, thanh cao.
“Phải không đó, ta đây sẽ lãnh giáo mấy chiêu”
Bay bay về phía sau, Hỏa Vân Mân Côi quang ba lưu chuyển quanh thân, một dãi quang mang lượn lờ trên người hắn, dưới chân hắn hình thành một đóa hoa hồng đỏ rực, nâng ở giữa không trung.
Cười ưu nhã một tiếng, Hỏa Vân Mân Côi áo tung bay, cả người tản mát ra một cổ linh khí phiêu dật, tựa như thánh nhân hạ phàm, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lôi Đình.
Thấy đối thủ có phong độ như vậy, trên mặt Lôi Đình cũng không hiển lộ vẻ ca ngợi, ngược lại lộ bộ dáng khinh thường.
Vừa sãi bước ra, Lôi Đình đã hiện ra giữa không trung, quanh thân không có chút quang mang nào, tựa như một loại cây khô nào đó, đứng ở trước mặt Hỏa Vân Mân Côi.
Hỏa Vân Mân Côi ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Ngươi đúng là rất cuồng vọng a”
Biểu hiện của Lôi Đình làm cho Hỏa Vân Mân Côi cảm thấy tức giận, cái này rõ ràng là khinh miệt và làm nhục hắn.
Tay phải giơ lên, tại trong lòng bàn tay Hỏa Vân Mân Côi hào quang lóng lánh, một thanh trường kiếm đỏ ngầu trống rỗng hiện ra, kiếm tuệ do ba cái chuông đồng màu tím tạo thành, chính là thanh kiếm mà ngày đó dưới thái cổ Thần thụ dùng để đại chiến với Hắc Thủy Huyền Xà.
Trường kiếm đỏ ngầu vừa mới xuất hiện trong lòng bàn tay Hỏa Vân Mân Côi liền gào thét xoay tròn, bắn ra vạn đạo hồng quang, kiếm khí tràn ngập thương thiên.
Lôi Đình không nói một lời, vẻ mặt lãnh đạm kia giống như xem Hỏa Vân Mân Côi không có tồn tại vậy.
Loại lạnh lùng này, loại không thèm nhìn này, Hỏa Vân Mân Côi từ khi xuất đạo cho tới nay lại là lần đầu tiên gặp phải, cho dù hắn có tu dưỡng đi nữa cũng bị chọc giận thật sâu.
“Đáng giận! Xem chiêu!”
Trường kiếm xoay tròn một chút, hàng vạn hàng nghìn kiếm quang khuếch tán chấn động hư không, trong nháy mắt dung hợp thành một quang trụ đỏ ngầu, dưới sự khống chế của Hỏa Vân Mân Côi, hướng đầu của Lôi Đình ập xuống.
Lôi Đình không tránh không né, tay phải hướng hư không vuốt một trảo, trong chớp mắt xuất hiện một bàn tay khổng lồ, vững vàng bắt lấy một kiếm bổ xuống của Hỏa Vân Mân Côi, một tiếng răng rắc vang lên, quang trụ kia đã bị bóp nát.
Kinh hô một tiếng, Hỏa Vân Mân Côi thân thể nhoáng lên một cái, nhanh chóng lui về phía sau khoảng mười trượng, sắc mặt âm trầm bất định quát lên một tiếng: “Tiểu tử ngươi là ai, hãy xưng tên ra đi”
“Địch nhân!”
Thanh âm trả lời đồng dạng cũng phả ra một luồng âm lạnh, còn trên người Lôi Đình lại tràn đầy cuồng phách chí dương chí cương, loại âm dương hai cực tương phản này, làm cho người ta có một loại cảm giác quái dị.
Tần Thiên trợn mắt há mồm, Lôi Đình phản kích rất đơn giản, dưới một chiêu thế mà khiến cho trưởng lão Thiên Kiếm Tông là Hỏa Vân Mân Côi bị nhục, đây tuyệt đối là kinh người a.
Nổi trận lôi đình, Hỏa Vân Mân Côi nổi giận thật sự, quang mang quanh thân bắt đầu chấn động có quy luật, từng đạo sóng gợn lần lượt thay đổi đan xen, trên đầu quang vân quay cuồng, một đóa hoa hồng kiều diễm đỏ thắm nhanh chóng nở ra, thật giống như bay ra từ bên trong hỏa vân.
Hỏa Vân Mân Côi bước đi nhẹ nhàng, di động rất nhanh ở giữa không trung, tạo nên tàn ảnh lan khắp bốn phía, hình thành một loại trận thế.
Trong lúc từng đạo sóng gợn du tẩu, tạo thành mỗi dãi quang mang dài hẹp như ẩn như hiện, đan xen nhau tạo nên một quang lưới, lóe ra ánh sáng linh động.
Rất nhanh, Hỏa Vân Mân Côi đã chuẩn bị xong, những đóa hoa hồng kiều diễm từ trong quang lưới bay ra, tạo thành một loại ‘Thế’ phức tạp, khiến cho hư không chung quanh xuất hiện ba động, gấp khúc, một đạo lại một đạo hư không hình thành bậc thang, tạo thành một tòa trận thế, bắt đầu hướng Lôi Đình ép tới.
“Này … này …”
Tần Thiên thực sự ngây người, hắn hoàn toàn không tưởng tượng được, cái loại lấy lực từ hư không, lực lượng vô hình vô ảnh để tạo thành trận thế, mà như thế nào tạo thành.
Lôi Đình sóng mắt khẽ nhúc nhích, lạnh lùng nói: “Đem vạn vật cùng không gian hòa thành một thể, đích xác là rất nổi bậc, đáng tiếc ngươi đã quên đem thời gian dung nhập vào trong đó”
Ánh sáng nhạt chợt lóe, càn khôn đảo chuyển.
Khí tức nội liễm, Lôi Đình đột nhiên bắn ra quang mang kỳ dị, vô số quang văn từ trên người khuếch tán ra đến mức vạn vật đều bị giam cầm, tất cả đều an tĩnh lại.
Hỏa Vân Mân Côi sắc mặt kinh biến, bật thốt lên: “Băng Phong tuế nguyệt, Cấm Cố thời gian. Tốt, thế nhưng sử dụng thời gian đánh phá lĩnh vực không gian của ta, ngươi quả thực bất phàm”
Giữa không trung, những bậc thang hư không trong suốt kia chỉ trong nháy mắt dừng lại, dưới thời gian lĩnh vực của Lôi Đình nhanh chóng băng liệt, tan tành mây khói.
Hỏa Vân Mân Côi huýt sao rung trời, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, vô số quang văn liền hội tụ trên thân kiếm, lập tức xuất hiện dị tượng.
Nhưng, trên thân kiếm đỏ ngầu là từng đạo ký hiệu tuế nguyệt lưu chuyển, hình ảnh như chết đi, lại xuất hiện rực rỡ như ban đầu.
“Tuế Nguyệt vô thanh, Sát Na vĩnh hằng. Xem kiếm”
Hỏa Vân Mân Côi đã thi triển ra thời gian lĩnh vực của mình, đem thời gian đường văn hội tụ trên trường kiếm, triển khai công kích cùng cảnh giới.
Lôi Đình vận dụng lĩnh vực thời gian là Băng Phong tuế nguyệt, khiến cho thời gian ngừng lại, vạn vật biến mất.
Còn Hỏa Vân Mân Côi thì vận dụng thời gian trong lĩnh vực thời gian, lấy động phá tĩnh, cứng rắn phá phòng ngự Lôi Đình.
Một kiếm kia, núi sông biến sắc, không gian bể nát.
Một kiếm kia, thiên địa chấn động, thời gian đình tệ.
/190
|