Khanh Linh không ngờ hắn vẫn còn nhớ rõ: “Đúng vậy, là hắn.”
Tống Đoan cứ cảm thấy, lời nói của Cố Vọng nghe thì có vẻ không có gì xấu, nhưng nếu cẩn thận cân nhắc lại thì cảm thấy rất quái lạ.
Nếu phải phí sức vận dụng đầu óc như vậy, vậy thì khỏi cân nhắc.
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Ta và Khanh cô nương chỉ là……”
Nói được một nửa hắn liền dừng lại, lần trước Cố Vọng đã nói như thế nào nhỉ?
Ta không có hứng thú gặp lại các ngươi.
Tống Đoan dứt khoát không giải thích nữa, lưu loát gật đầu: “Đúng vậy, là ta!”
Ai ngờ, Cố Vọng lại nâng mắt: “Chỉ là cái gì?”
Tống Đoan: “Hả?”
Hắn phản ứng lại trong chớp mắt, thử nói: “Chỉ là trùng hợp gặp nhau?”
Cố Vọng nhếch miệng cười: “Phải không?”
Người này thật sự là kỳ quái.
Tống Đoan nhất thời cảm thấy không biết nói gì tiếp theo, bèn khô khốc nói: “Đúng vậy.”
Hắn trước nay vẫn thích kết nhiều bạn, vừa rồi nghe Khanh Linh giới thiệu, cho dù trước kia không có ý định dính líu gì đến Cố Vọng, thì bây giờ hắn cũng sẽ không làm mất mặt Khanh Linh.
Vì thế Tống Đoan gập quạt xếp lại: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Cũng may lần này Cố Vọng không khiến hắn khó xử, chỉ hơi gật đầu, biểu cảm nhàn nhạt, cũng không nhìn hai người thêm.
Tống Đoan âm thầm cứng lưỡi, tốc độ lật mặt cũng nhanh quá nhỉ.
Cố Vọng giống như chỉ thuận miệng nói mấy câu, hắn quay mặt sang hướng khác, phất tay áo rồi lại ngồi xuống, đầu ngón tay chọc nhẹ vào đầu Tiểu Kim Uyên.
Tiểu Kim Uyên ỷ đang có nhiều người nên có chút tự tin, không thể nhịn được nữa: “Đừng chọc nữa!”
Cố Vọng vẫn tiếp tục động tác, không nói gì.
Tống Đoan nhanh chóng quên đi chuyện không được tự nhiên vừa nãy, ánh mắt sáng lên, tò mò thò lại gần: “Đây chính là Thần Mộc Kim Uyên?”
Nghe vậy, Tiểu Kim Uyên liền thẳng sống lưng, ho nhẹ một tiếng, lập tức làm dáng: “Ngươi là người phương nào?”
Nhìn xem! Đây mới là phản ứng của người bình thường!
Chỉ có Khanh Linh và tên cẩu nam nhân này không bao giờ xem nó là Thần Mộc!
Đúng là mỡ che mắt mèo, cho nên nó mới chịu đi theo hai người này trở về.
Tống Đoan quay đầu nhìn về phía Khanh Linh: “Thật không dám giấu, hôm nay lại đây là có một việc muốn làm phiền Khanh cô nương.”
Khanh Linh tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng gật đầu: “Ngươi nói đi.”
Tống Đoan trên mặt biểu cảm nghiêm túc: “Khanh cô nương đã từng nghe về Hoài Thành chưa?”
Lời hắn vừa dứt, Tiểu Kim Uyên đã kêu lên: “Đau đau đau!”
Hai người đồng thời quay đầu lại.
Cố Vọng thu bàn tay đang véo mặt Tiểu Kim Uyên lại, động tác nhanh chóng dùng một viên Phật châu chặn miệng Tiểu Kim Uyên, mắt cũng không ngước lên: “Các ngươi tiếp tục đi.”
Hai người này cũng không phải mới ngày một ngày hai náo loạn như vậy.
Khanh Linh quay đầu lại nói với Tống Đoan: “Đã từng nghe qua.”
Chủ yếu là kịch bản có ghi.
Hoài Thành là một tiểu thành ở phương Nam dựa vào nguồn nước dồi dào, bá tánh an cư lạc nghiệp, thật sự là một nơi tốt đẹp.
Chỉ là sau này lại xảy ra biến cố, trong thành bắt đầu có người bị nhiễm bệnh lạ, sau đó càng ngày càng nhiều người nhiễm bệnh, lần lượt chết hết, tất cả thầy thuốc đều bó tay không có cách nào, triều đình vì tránh cho lây bệnh phải hạ lệnh không được cho người ra ngoài.
Đây là muốn bọn họ tự sinh tự diệt.
Dẫn tới trong vòng một tháng tiểu thành từng nhà đóng cửa không ra ngoài, biến thành thành trống.
Tống Đoan nghiêm túc nói: “Mấy ngày trước có người tìm tới Nam Sở Môn, ta đã đích thân đến xem, đó không phải bệnh dịch bình thường.”
Nam Sở Môn nhiều y thuật, Tống Đoan đi xem cũng không có gì lạ.
Kịch bản cũng viết hắn về sau sẽ đi gặp Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên, sau đó cùng đi xử lý việc này.
Khanh Linh không quan tâm lắm đến những tình tiết không liên quan đến Cố Vọng, chuyện này trong kịch bản chỉ là thoảng qua, đại khái biết chuyện thì đi giải quyết, Lâm Ngân Chi hình như cũng bởi vì việc này mà đã bị thương.
Cô nghe vậy thuận miệng hỏi: “Đó là cái gì?”
“Nói ra thật xấu hổ, ta cũng chưa điều tra rõ ràng.” Mặt Tống Đoan lộ vẻ xấu hổ, hắn gãi gãi đầu, “Chỉ là, nhìn thấy Hoài Thành hiện tại phải biến thành tử thành, bá tánh không có cách nào, các Đại Tiên môn cũng không thể mặc kệ.”
Khanh Linh: “Ngươi nói đúng.”
Sau đó lúng túng nói: “Nhưng, chuyện này liên quan gì đến ta?”
Cô chỉ là một quỷ tu, trong kịch bản cũng không nhắc mấy đến chữ quỷ tu, một là không biết y thuật, hai là không biết đuổi ma, vậy thì cần cô hỗ trợ cái gì?
Tống Đoan rũ mắt nhìn xuống Thần Mộc đang chịu đủ dày vò dưới bàn tay Cố Vọng, hai mắt sáng lên: “Khanh cô nương vài ngày trước có đến thần giới Kim Uyên, bắt được Thần Mộc.”
Khanh Linh hiểu ra.
Cô không có y thuật, nhưng Tiểu Kim Uyên có thể.
Tống Đoan nói: “Có lẽ Thần Mộc có thể tạm thời ngăn chặn được những bệnh dịch đó, cũng cho chúng ta tranh thủ một ít thời gian.”
Khanh Linh tò mò: “Làm sao ngươi biết Thần Mộc đang ở chỗ ta?”
“Ban đầu ta nghe nói là Lâm Ngân Chi của Vân Cữu Phong đi tìm, thật không dám giấu giếm, trước đó ta đã tới tìm hắn, nhưng mà hắn lại nói Thần Mộc bị quỷ chủ mang đi.”
Vẻ mặt Tống Đoan đầy cảm kích, hắn cũng không ngờ tới, Lâm Ngân Chi là đại đệ tử của Vân Cữu Phong nhưng lại không bắt được Thần Mộc.
Hắn lấy ra một đống bảo vật, xếp lên trên bàn đá trước mặt: “Ban đầu khi chuẩn bị đến đây ta còn suy nghĩ phải lôi kéo làm quen với quỷ chủ như thế nào, không ngờ ngươi chính là quỷ chủ.”
Hắn nhìn Khanh Linh với đôi mắt ngưỡng mộ.
Tống Đoan thực sự cảm thấy Khanh Linh là người tốt, lúc đi còn từng nhắc nhở hắn cẩn thận mọi chuyện, cho nên cũng thành thật nói: “Cái này đều là chút lễ vật ta mang đến cho ngươi.”
Khanh Linh nhìn những thứ sáng lấp lánh đó, lại nhìn Tiểu Kim Uyên.
“Ngươi đi không?”
Tiểu Kim Uyên tâm tư thuần khiết, chính nghĩa là đương nhiên, chỉ là trong miệng ngậm Phật châu, đành phải gật đầu trong tuyệt vọng: “Um um umm!”
Khanh Linh muốn Cố Vọng lấy Phật châu kia ra, lại phát hiện ánh mắt của hắn không có phản ứng gì, giống như đang ngẩn người.
Cố Vọng đang ngồi cho nên cô đành phải cúi người.
Đôi mắt đen láy kia vẫn không nhúc nhích, ánh mắt cũng vô hồn, thật sự đang ngẩn người.
Khanh Linh nhẹ nhàng phất tay trước mặt hắn: “Cố Vọng?”
Mới nói xong, lông mi Cố Vọng nhẹ nhàng động đậy.
Đôi mắt đen láy lập tức tràn đầy tức giận, rồi lại nháy mắt biến mất, giống như đó chỉ là ảo giác.
Hắn nâng mắt lên, uể oải nói: “Hả?”
Khanh Linh nhìn hắn vài giây, chỉ vào Tiểu Kim Uyên bên cạnh: “Để nó nói chuyện đi.”
Đầu ngón tay Cố Vọng vừa động, Phật châu kia liền bay trở về.
Tiểu Kim Uyên hít sâu một hơi: “Ngươi!”
“Bỏ đi, ta không muốn so đo với ngươi!”
Hắn quay đầu nhìn Tống Đoan: “Ta đi! Chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên ta phải góp một phần sức lực!”
Tống Đoan liền thở dài nhẹ nhõm: “Vậy thật tốt quá.”
“Bây giờ chúng ta đi ngay sao?”
“Được.” Khanh Linh ôm Tiểu Kim Uyên lên, nhét vào trong lòng Tống Đoan: “Vậy các ngươi đi sớm về sớm.”
Tiểu Kim Uyên: “?”
Tống Đoan vẻ mặt cứng đờ: “?”
Phản ứng của bọn họ có chút kỳ quái, Khanh Linh không hiểu gì, cũng đặt một dấu chấm hỏi: “?”
Nhưng Cố Vọng ngồi ở bên cạnh cười khẽ hỏi: “Ngươi không đi sao?”
Khanh Linh: “Ta đi làm cái gì?”
Chuyện này không cần cô, hơn nữa cô còn phải ở bên cạnh Cố Vọng canh giữ.
Tống Đoan ôm Thần Mộc, vẫn chưa có phản ứng lại: “Khanh cô nương, ngươi có thể yên tâm giao Tiểu Kim Uyên cho ta như vậy sao?”
“Có gì mà không yên tâm.” Khanh Linh ngẫm nghĩ, lại nhét thêm mấy miếng điểm tâm cho bọn họ, “Mang theo trên đường ăn.”
Tiểu Kim Uyên:……
Nó biết mà, người này thật sự không coi nó như một bảo vật.
Trái tim nó thật sự tổn thương.
Trong lòng Tống Đoan nhất thời không biết đang xảy ra chuyện gì, hắn và Khanh Linh cũng mới gặp vài lần mà thôi.
Vì thế hắn khuyên nhủ: “Ở bên kia có rất nhiều quỷ tu.”
Khanh Linh: “Hả?”
Tống Đoan giải thích: “Bởi vì bệnh dịch đã làm chết rất nhiều người, rất nhiều quỷ tu nhân cơ hội này đi tu luyện.”
Người vừa mới chết có quỷ khí mạnh nhất, huống hồ một toà thành có nhiều người chết như vậy.
Nhưng Khanh cá mặn đâu có thiết tha tu luyện gì.
“Thì ra là thế.” Cô gật đầu tượng trưng, “Khá tốt, hy vọng bọn họ thuận lợi.”
“Chỉ là.” Xem phản ứng của cô, Tống Đoan giống như đoán được gì đó, chợt bừng tỉnh, “Ngươi thân là quỷ chủ, tu luyện bình thường đối với ngươi cũng vô dụng, khó trách ngươi đến Vô Trần Sơn cũng là vì muốn đến chỗ không người.”
Tuy vậy, hắn vẫn do dự: “Chỉ là……”
Khanh Linh thấy hắn ôm Tiểu Kim Uyên giống như ôm thứ gì đó vô cùng nóng, thấp thỏm bất an, bèn nói: “Ngươi cũng thấy rồi đấy, ta nơi này còn có khách, không tiện rời đi.”
Tống Đoan tức khắc nhìn về phía Cố Vọng.
Cố Vọng cũng nhướng mi: “Vậy là bởi vì ta?”
Khanh Linh: “Ta không thể bỏ ngươi một mình ở nơi này.”
“Như vậy sao.”
Cố Vọng mỉm cười: “Vậy chi bằng, ta cùng ngươi đi một chuyến.”
Khanh Linh không chút nghĩ ngợi: “Không được.”
“Vì sao?” Cố Vọng lười biếng chống cằm, vô cùng quan tâm nói,“Không thể vì ta mà làm ngươi chậm trễ.”
Đương nhiên là bởi vì Lâm Ngân Chi cũng ở đó.
Huống hồ Lâm Ngân Chi đến nơi đó còn bị thương, nếu trước đó Cố Vọng lại đánh nhau với y thì sẽ như thế nào, nếu Cố Vọng cũng bị thương, há chẳng phải là mất nhiều hơn được.
Chẳng thà cứ yên tĩnh ở đây, đừng làm kịch bản thêm rối tung không được sao?
“Không hề chậm trễ.” Khanh Linh tự quyết định, “Ta rất vui.”
Cố Vọng nâng mắt, nhìn cô trong chốc lát, chợt cười nói: “Đáng tiếc thật, ta rất muốn đi xem.”
Cố Vọng và Khanh Linh có chuyện quan trọng ở đây như vậy sao?
Tống Đoan ở hai giữa hai người nhìn qua nhìn lại, thử thăm dò: “Vô Trần Sơn cũng có đệ tử đến đó, Cố Vọng ngươi là đệ tử của Vô Khuynh trưởng lão, tất nhiên cũng có thể đi.”
Khanh Linh lắc đầu, khẽ thở dài một hơi: “Lỡ như ngươi lại bị thương thì phải làm sao?”
Cố Vọng sửng sốt, tầm mắt dừng ở trên người cô.
Tống Đoan:……sao đột nhiên cảm thấy mình dư thừa thế nhỉ.
Sau vài giây yên lặng, miệng Cố Vọng tràn ra một tiếng cười khẽ, hắn ngả người ra sau, từ từ nói: “Được rồi.”
“Nếu Tiểu Quỷ Chủ lo lắng cho ta như vậy, thì không nên đi.”
Khanh Linh nhẹ nhàng thở ra.
Cô quay đầu vỗ nhẹ gương mặt kinh ngạc đến há hốc mồm của Tiểu Kim Uyên: “Đi sớm về sớm.”
Tiểu Kim Uyên sống không còn gì luyến tiếc, vẻ mặt không ngừng nghĩ sao mình đáng thương như thế: “Cái tên cẩu nam nhân này rốt cuộc xứng chỗ nào.”
Tống Đoan thấy thế cũng không khuyên bảo nữa.
Hắn cầm một miếng ngọc truyền âm đưa cho Khanh Linh: “Ta nhất định sẽ đem nó an toàn trở về, trong lúc đó ngươi có thể dùng cái này tìm ta mọi lúc.”
Khanh Linh thong thả nhận lấy: “Được.”
Chờ Tống Đoan mang theo Tiểu Kim Uyên rời đi, Khanh Linh mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Linh Si.”
“Ngươi đi theo, phải bảo vệ tốt cho nó.”
Linh Si nhận lệnh lui ra.
Khanh Linh lúc này mới quay đầu lại, tiếp tục xử lý chuyện của mình.
Cố Vọng nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh linh hoạt của cô, chợt hỏi: “Tiểu Quỷ Chủ, ta hiện giờ cách ngươi bao xa?”
Đây là câu hỏi ù ù cạc cạc gì vậy?
Khanh Linh cũng không quay đầu lại, nâng tay trái của mình lên, cho hắn một cái khoảng cách.
Cố Vọng liếc mắt nhìn, đuôi mắt hơi giương lên, lần này ngắn lại hơn lần trước, quả không sai chút nào.
Hắn bật cười một tiếng ngắn ngủi, khá để bụng đấy.
Cố Vọng: “Được rồi.”
Đến buổi tối, tuy nói Cố Vọng đã hồi phục không tệ, nhưng Khanh Linh vẫn căn cứ theo lễ nghĩa của chủ nhà, để dành quan tài của mình cho hắn. Bây giờ cô ngủ cùng quỷ khí đã cảm thấy khá quen thuộc.
Khanh Linh xoa xoa cái gối nhỏ, rồi vùi mình vào trong đó.
“Tắt đèn, ngủ ngon.”
Không biết là nói với Cố Vọng, hay là nói với những con ma trơi đó.
Cố Vọng nghe xong, cũng không trả lời.
Ma trơi trải qua nhiều ngày hình như cũng đã thích ứng với Cố Vọng, ngoan ngoãn dập tắt.
Vạn vật yên tĩnh.
Không qua bao lâu sau, người trong quan tài chậm rãi ngồi dậy, giơ tay ngăn cản quỷ hoả đang muốn xao động.
Hắn đi đến trước mặt Khanh Linh, ở trong bóng tối nhìn chằm chằm cô.
Thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu chứa ý cười: “Tiểu Quỷ Chủ, để xem lần này còn thừa lại bao nhiêu.”
Nói xong, thân hình hắn chợt lóe lên rồi biến mất ở trong động.
Ngày hôm sau, Khanh Linh tỉnh lại nhìn vào quan tài, Cố Vọng không còn ở đó nữa.
Cô đã quen thuộc, hắn luôn luôn dậy sớm, không có ở quan tài thì ở bên ngoài chăm sóc hoa cỏ của cô.
Nhưng lần này Khanh Linh đi ra lại không thấy màu đỏ chói mắt đó đâu.
Cô ngây người một chút, nhìn chung quanh một vòng, xác thật cũng không nhìn thấy Cố Vọng.
Khanh Linh hơi nhíu mày.
Lúc này, ngọc truyền âm hôm qua Tống Đoan đưa cho cô đột nhiên sáng lên.
Hắn cất giọng vui mừng: “Khanh Linh, ngươi tới Hoài Thành sao?”
Khanh Linh: “Không.”
Tống Đoan chậc một tiếng, giống như có chút nghi hoặc.
“Vậy sao tên Cố Vọng kia lại ở chỗ này?”
Khanh Linh: “……”
Cái tên đáng chết, lại lừa cô.
Tống Đoan cứ cảm thấy, lời nói của Cố Vọng nghe thì có vẻ không có gì xấu, nhưng nếu cẩn thận cân nhắc lại thì cảm thấy rất quái lạ.
Nếu phải phí sức vận dụng đầu óc như vậy, vậy thì khỏi cân nhắc.
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Ta và Khanh cô nương chỉ là……”
Nói được một nửa hắn liền dừng lại, lần trước Cố Vọng đã nói như thế nào nhỉ?
Ta không có hứng thú gặp lại các ngươi.
Tống Đoan dứt khoát không giải thích nữa, lưu loát gật đầu: “Đúng vậy, là ta!”
Ai ngờ, Cố Vọng lại nâng mắt: “Chỉ là cái gì?”
Tống Đoan: “Hả?”
Hắn phản ứng lại trong chớp mắt, thử nói: “Chỉ là trùng hợp gặp nhau?”
Cố Vọng nhếch miệng cười: “Phải không?”
Người này thật sự là kỳ quái.
Tống Đoan nhất thời cảm thấy không biết nói gì tiếp theo, bèn khô khốc nói: “Đúng vậy.”
Hắn trước nay vẫn thích kết nhiều bạn, vừa rồi nghe Khanh Linh giới thiệu, cho dù trước kia không có ý định dính líu gì đến Cố Vọng, thì bây giờ hắn cũng sẽ không làm mất mặt Khanh Linh.
Vì thế Tống Đoan gập quạt xếp lại: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Cũng may lần này Cố Vọng không khiến hắn khó xử, chỉ hơi gật đầu, biểu cảm nhàn nhạt, cũng không nhìn hai người thêm.
Tống Đoan âm thầm cứng lưỡi, tốc độ lật mặt cũng nhanh quá nhỉ.
Cố Vọng giống như chỉ thuận miệng nói mấy câu, hắn quay mặt sang hướng khác, phất tay áo rồi lại ngồi xuống, đầu ngón tay chọc nhẹ vào đầu Tiểu Kim Uyên.
Tiểu Kim Uyên ỷ đang có nhiều người nên có chút tự tin, không thể nhịn được nữa: “Đừng chọc nữa!”
Cố Vọng vẫn tiếp tục động tác, không nói gì.
Tống Đoan nhanh chóng quên đi chuyện không được tự nhiên vừa nãy, ánh mắt sáng lên, tò mò thò lại gần: “Đây chính là Thần Mộc Kim Uyên?”
Nghe vậy, Tiểu Kim Uyên liền thẳng sống lưng, ho nhẹ một tiếng, lập tức làm dáng: “Ngươi là người phương nào?”
Nhìn xem! Đây mới là phản ứng của người bình thường!
Chỉ có Khanh Linh và tên cẩu nam nhân này không bao giờ xem nó là Thần Mộc!
Đúng là mỡ che mắt mèo, cho nên nó mới chịu đi theo hai người này trở về.
Tống Đoan quay đầu nhìn về phía Khanh Linh: “Thật không dám giấu, hôm nay lại đây là có một việc muốn làm phiền Khanh cô nương.”
Khanh Linh tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng gật đầu: “Ngươi nói đi.”
Tống Đoan trên mặt biểu cảm nghiêm túc: “Khanh cô nương đã từng nghe về Hoài Thành chưa?”
Lời hắn vừa dứt, Tiểu Kim Uyên đã kêu lên: “Đau đau đau!”
Hai người đồng thời quay đầu lại.
Cố Vọng thu bàn tay đang véo mặt Tiểu Kim Uyên lại, động tác nhanh chóng dùng một viên Phật châu chặn miệng Tiểu Kim Uyên, mắt cũng không ngước lên: “Các ngươi tiếp tục đi.”
Hai người này cũng không phải mới ngày một ngày hai náo loạn như vậy.
Khanh Linh quay đầu lại nói với Tống Đoan: “Đã từng nghe qua.”
Chủ yếu là kịch bản có ghi.
Hoài Thành là một tiểu thành ở phương Nam dựa vào nguồn nước dồi dào, bá tánh an cư lạc nghiệp, thật sự là một nơi tốt đẹp.
Chỉ là sau này lại xảy ra biến cố, trong thành bắt đầu có người bị nhiễm bệnh lạ, sau đó càng ngày càng nhiều người nhiễm bệnh, lần lượt chết hết, tất cả thầy thuốc đều bó tay không có cách nào, triều đình vì tránh cho lây bệnh phải hạ lệnh không được cho người ra ngoài.
Đây là muốn bọn họ tự sinh tự diệt.
Dẫn tới trong vòng một tháng tiểu thành từng nhà đóng cửa không ra ngoài, biến thành thành trống.
Tống Đoan nghiêm túc nói: “Mấy ngày trước có người tìm tới Nam Sở Môn, ta đã đích thân đến xem, đó không phải bệnh dịch bình thường.”
Nam Sở Môn nhiều y thuật, Tống Đoan đi xem cũng không có gì lạ.
Kịch bản cũng viết hắn về sau sẽ đi gặp Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên, sau đó cùng đi xử lý việc này.
Khanh Linh không quan tâm lắm đến những tình tiết không liên quan đến Cố Vọng, chuyện này trong kịch bản chỉ là thoảng qua, đại khái biết chuyện thì đi giải quyết, Lâm Ngân Chi hình như cũng bởi vì việc này mà đã bị thương.
Cô nghe vậy thuận miệng hỏi: “Đó là cái gì?”
“Nói ra thật xấu hổ, ta cũng chưa điều tra rõ ràng.” Mặt Tống Đoan lộ vẻ xấu hổ, hắn gãi gãi đầu, “Chỉ là, nhìn thấy Hoài Thành hiện tại phải biến thành tử thành, bá tánh không có cách nào, các Đại Tiên môn cũng không thể mặc kệ.”
Khanh Linh: “Ngươi nói đúng.”
Sau đó lúng túng nói: “Nhưng, chuyện này liên quan gì đến ta?”
Cô chỉ là một quỷ tu, trong kịch bản cũng không nhắc mấy đến chữ quỷ tu, một là không biết y thuật, hai là không biết đuổi ma, vậy thì cần cô hỗ trợ cái gì?
Tống Đoan rũ mắt nhìn xuống Thần Mộc đang chịu đủ dày vò dưới bàn tay Cố Vọng, hai mắt sáng lên: “Khanh cô nương vài ngày trước có đến thần giới Kim Uyên, bắt được Thần Mộc.”
Khanh Linh hiểu ra.
Cô không có y thuật, nhưng Tiểu Kim Uyên có thể.
Tống Đoan nói: “Có lẽ Thần Mộc có thể tạm thời ngăn chặn được những bệnh dịch đó, cũng cho chúng ta tranh thủ một ít thời gian.”
Khanh Linh tò mò: “Làm sao ngươi biết Thần Mộc đang ở chỗ ta?”
“Ban đầu ta nghe nói là Lâm Ngân Chi của Vân Cữu Phong đi tìm, thật không dám giấu giếm, trước đó ta đã tới tìm hắn, nhưng mà hắn lại nói Thần Mộc bị quỷ chủ mang đi.”
Vẻ mặt Tống Đoan đầy cảm kích, hắn cũng không ngờ tới, Lâm Ngân Chi là đại đệ tử của Vân Cữu Phong nhưng lại không bắt được Thần Mộc.
Hắn lấy ra một đống bảo vật, xếp lên trên bàn đá trước mặt: “Ban đầu khi chuẩn bị đến đây ta còn suy nghĩ phải lôi kéo làm quen với quỷ chủ như thế nào, không ngờ ngươi chính là quỷ chủ.”
Hắn nhìn Khanh Linh với đôi mắt ngưỡng mộ.
Tống Đoan thực sự cảm thấy Khanh Linh là người tốt, lúc đi còn từng nhắc nhở hắn cẩn thận mọi chuyện, cho nên cũng thành thật nói: “Cái này đều là chút lễ vật ta mang đến cho ngươi.”
Khanh Linh nhìn những thứ sáng lấp lánh đó, lại nhìn Tiểu Kim Uyên.
“Ngươi đi không?”
Tiểu Kim Uyên tâm tư thuần khiết, chính nghĩa là đương nhiên, chỉ là trong miệng ngậm Phật châu, đành phải gật đầu trong tuyệt vọng: “Um um umm!”
Khanh Linh muốn Cố Vọng lấy Phật châu kia ra, lại phát hiện ánh mắt của hắn không có phản ứng gì, giống như đang ngẩn người.
Cố Vọng đang ngồi cho nên cô đành phải cúi người.
Đôi mắt đen láy kia vẫn không nhúc nhích, ánh mắt cũng vô hồn, thật sự đang ngẩn người.
Khanh Linh nhẹ nhàng phất tay trước mặt hắn: “Cố Vọng?”
Mới nói xong, lông mi Cố Vọng nhẹ nhàng động đậy.
Đôi mắt đen láy lập tức tràn đầy tức giận, rồi lại nháy mắt biến mất, giống như đó chỉ là ảo giác.
Hắn nâng mắt lên, uể oải nói: “Hả?”
Khanh Linh nhìn hắn vài giây, chỉ vào Tiểu Kim Uyên bên cạnh: “Để nó nói chuyện đi.”
Đầu ngón tay Cố Vọng vừa động, Phật châu kia liền bay trở về.
Tiểu Kim Uyên hít sâu một hơi: “Ngươi!”
“Bỏ đi, ta không muốn so đo với ngươi!”
Hắn quay đầu nhìn Tống Đoan: “Ta đi! Chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên ta phải góp một phần sức lực!”
Tống Đoan liền thở dài nhẹ nhõm: “Vậy thật tốt quá.”
“Bây giờ chúng ta đi ngay sao?”
“Được.” Khanh Linh ôm Tiểu Kim Uyên lên, nhét vào trong lòng Tống Đoan: “Vậy các ngươi đi sớm về sớm.”
Tiểu Kim Uyên: “?”
Tống Đoan vẻ mặt cứng đờ: “?”
Phản ứng của bọn họ có chút kỳ quái, Khanh Linh không hiểu gì, cũng đặt một dấu chấm hỏi: “?”
Nhưng Cố Vọng ngồi ở bên cạnh cười khẽ hỏi: “Ngươi không đi sao?”
Khanh Linh: “Ta đi làm cái gì?”
Chuyện này không cần cô, hơn nữa cô còn phải ở bên cạnh Cố Vọng canh giữ.
Tống Đoan ôm Thần Mộc, vẫn chưa có phản ứng lại: “Khanh cô nương, ngươi có thể yên tâm giao Tiểu Kim Uyên cho ta như vậy sao?”
“Có gì mà không yên tâm.” Khanh Linh ngẫm nghĩ, lại nhét thêm mấy miếng điểm tâm cho bọn họ, “Mang theo trên đường ăn.”
Tiểu Kim Uyên:……
Nó biết mà, người này thật sự không coi nó như một bảo vật.
Trái tim nó thật sự tổn thương.
Trong lòng Tống Đoan nhất thời không biết đang xảy ra chuyện gì, hắn và Khanh Linh cũng mới gặp vài lần mà thôi.
Vì thế hắn khuyên nhủ: “Ở bên kia có rất nhiều quỷ tu.”
Khanh Linh: “Hả?”
Tống Đoan giải thích: “Bởi vì bệnh dịch đã làm chết rất nhiều người, rất nhiều quỷ tu nhân cơ hội này đi tu luyện.”
Người vừa mới chết có quỷ khí mạnh nhất, huống hồ một toà thành có nhiều người chết như vậy.
Nhưng Khanh cá mặn đâu có thiết tha tu luyện gì.
“Thì ra là thế.” Cô gật đầu tượng trưng, “Khá tốt, hy vọng bọn họ thuận lợi.”
“Chỉ là.” Xem phản ứng của cô, Tống Đoan giống như đoán được gì đó, chợt bừng tỉnh, “Ngươi thân là quỷ chủ, tu luyện bình thường đối với ngươi cũng vô dụng, khó trách ngươi đến Vô Trần Sơn cũng là vì muốn đến chỗ không người.”
Tuy vậy, hắn vẫn do dự: “Chỉ là……”
Khanh Linh thấy hắn ôm Tiểu Kim Uyên giống như ôm thứ gì đó vô cùng nóng, thấp thỏm bất an, bèn nói: “Ngươi cũng thấy rồi đấy, ta nơi này còn có khách, không tiện rời đi.”
Tống Đoan tức khắc nhìn về phía Cố Vọng.
Cố Vọng cũng nhướng mi: “Vậy là bởi vì ta?”
Khanh Linh: “Ta không thể bỏ ngươi một mình ở nơi này.”
“Như vậy sao.”
Cố Vọng mỉm cười: “Vậy chi bằng, ta cùng ngươi đi một chuyến.”
Khanh Linh không chút nghĩ ngợi: “Không được.”
“Vì sao?” Cố Vọng lười biếng chống cằm, vô cùng quan tâm nói,“Không thể vì ta mà làm ngươi chậm trễ.”
Đương nhiên là bởi vì Lâm Ngân Chi cũng ở đó.
Huống hồ Lâm Ngân Chi đến nơi đó còn bị thương, nếu trước đó Cố Vọng lại đánh nhau với y thì sẽ như thế nào, nếu Cố Vọng cũng bị thương, há chẳng phải là mất nhiều hơn được.
Chẳng thà cứ yên tĩnh ở đây, đừng làm kịch bản thêm rối tung không được sao?
“Không hề chậm trễ.” Khanh Linh tự quyết định, “Ta rất vui.”
Cố Vọng nâng mắt, nhìn cô trong chốc lát, chợt cười nói: “Đáng tiếc thật, ta rất muốn đi xem.”
Cố Vọng và Khanh Linh có chuyện quan trọng ở đây như vậy sao?
Tống Đoan ở hai giữa hai người nhìn qua nhìn lại, thử thăm dò: “Vô Trần Sơn cũng có đệ tử đến đó, Cố Vọng ngươi là đệ tử của Vô Khuynh trưởng lão, tất nhiên cũng có thể đi.”
Khanh Linh lắc đầu, khẽ thở dài một hơi: “Lỡ như ngươi lại bị thương thì phải làm sao?”
Cố Vọng sửng sốt, tầm mắt dừng ở trên người cô.
Tống Đoan:……sao đột nhiên cảm thấy mình dư thừa thế nhỉ.
Sau vài giây yên lặng, miệng Cố Vọng tràn ra một tiếng cười khẽ, hắn ngả người ra sau, từ từ nói: “Được rồi.”
“Nếu Tiểu Quỷ Chủ lo lắng cho ta như vậy, thì không nên đi.”
Khanh Linh nhẹ nhàng thở ra.
Cô quay đầu vỗ nhẹ gương mặt kinh ngạc đến há hốc mồm của Tiểu Kim Uyên: “Đi sớm về sớm.”
Tiểu Kim Uyên sống không còn gì luyến tiếc, vẻ mặt không ngừng nghĩ sao mình đáng thương như thế: “Cái tên cẩu nam nhân này rốt cuộc xứng chỗ nào.”
Tống Đoan thấy thế cũng không khuyên bảo nữa.
Hắn cầm một miếng ngọc truyền âm đưa cho Khanh Linh: “Ta nhất định sẽ đem nó an toàn trở về, trong lúc đó ngươi có thể dùng cái này tìm ta mọi lúc.”
Khanh Linh thong thả nhận lấy: “Được.”
Chờ Tống Đoan mang theo Tiểu Kim Uyên rời đi, Khanh Linh mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Linh Si.”
“Ngươi đi theo, phải bảo vệ tốt cho nó.”
Linh Si nhận lệnh lui ra.
Khanh Linh lúc này mới quay đầu lại, tiếp tục xử lý chuyện của mình.
Cố Vọng nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh linh hoạt của cô, chợt hỏi: “Tiểu Quỷ Chủ, ta hiện giờ cách ngươi bao xa?”
Đây là câu hỏi ù ù cạc cạc gì vậy?
Khanh Linh cũng không quay đầu lại, nâng tay trái của mình lên, cho hắn một cái khoảng cách.
Cố Vọng liếc mắt nhìn, đuôi mắt hơi giương lên, lần này ngắn lại hơn lần trước, quả không sai chút nào.
Hắn bật cười một tiếng ngắn ngủi, khá để bụng đấy.
Cố Vọng: “Được rồi.”
Đến buổi tối, tuy nói Cố Vọng đã hồi phục không tệ, nhưng Khanh Linh vẫn căn cứ theo lễ nghĩa của chủ nhà, để dành quan tài của mình cho hắn. Bây giờ cô ngủ cùng quỷ khí đã cảm thấy khá quen thuộc.
Khanh Linh xoa xoa cái gối nhỏ, rồi vùi mình vào trong đó.
“Tắt đèn, ngủ ngon.”
Không biết là nói với Cố Vọng, hay là nói với những con ma trơi đó.
Cố Vọng nghe xong, cũng không trả lời.
Ma trơi trải qua nhiều ngày hình như cũng đã thích ứng với Cố Vọng, ngoan ngoãn dập tắt.
Vạn vật yên tĩnh.
Không qua bao lâu sau, người trong quan tài chậm rãi ngồi dậy, giơ tay ngăn cản quỷ hoả đang muốn xao động.
Hắn đi đến trước mặt Khanh Linh, ở trong bóng tối nhìn chằm chằm cô.
Thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu chứa ý cười: “Tiểu Quỷ Chủ, để xem lần này còn thừa lại bao nhiêu.”
Nói xong, thân hình hắn chợt lóe lên rồi biến mất ở trong động.
Ngày hôm sau, Khanh Linh tỉnh lại nhìn vào quan tài, Cố Vọng không còn ở đó nữa.
Cô đã quen thuộc, hắn luôn luôn dậy sớm, không có ở quan tài thì ở bên ngoài chăm sóc hoa cỏ của cô.
Nhưng lần này Khanh Linh đi ra lại không thấy màu đỏ chói mắt đó đâu.
Cô ngây người một chút, nhìn chung quanh một vòng, xác thật cũng không nhìn thấy Cố Vọng.
Khanh Linh hơi nhíu mày.
Lúc này, ngọc truyền âm hôm qua Tống Đoan đưa cho cô đột nhiên sáng lên.
Hắn cất giọng vui mừng: “Khanh Linh, ngươi tới Hoài Thành sao?”
Khanh Linh: “Không.”
Tống Đoan chậc một tiếng, giống như có chút nghi hoặc.
“Vậy sao tên Cố Vọng kia lại ở chỗ này?”
Khanh Linh: “……”
Cái tên đáng chết, lại lừa cô.
/104
|