Chương 3.
Nữ sinh sửng sốt một hồi lâu, nhìn Cố Chi Hành, nhịn không được mà cúi đầu khẽ cười một cái. Nụ cười này càng khiến vẻ thẹn thùng, nhát gan của cô hiện lên rõ ràng, làm người ta phải thương tiếc.
Cô khẽ giọng nói: “Nhà tôi cách trường học rất gần, tôi đi về trước đây. Dù này cho cậu dùng, cậu nhớ trả lại cho tôi.”
Nữ sinh nhét chiếc dù đang cầm trong tay mình vào tay Cố Chi Hành, cô chạy được hai ba bước lại quay đầu lại, nhẹ nhàng cười với Cố Chi Hành.
Cố Chi Hành nheo mắt nhìn theo cô, âm cuối hơi lên giọng: “Cảm ơn!”
Ánh mắt nữ sinh lấp lánh, sắc mặt đỏ lên, cô lại quay đầu tiếp tục chạy đi.
Trong cơn mưa mùa hạ này, bóng lưng cô hiện lên vẻ mảnh mai, xinh xắn và nhỏ bé như thế, chỉ có làn váy đang đón gió nhẹ nhàng bay hất lên.
Chu Như Diệu lẳng lặng nhìn Cố Chi Hành, tựa như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Cố Chi Hành cũng quay đầu nhìn về phía Chu Như Diệu, lắc lư chiếc dù trong tay: “Có dù rồi! Đi thôi!”
Mấy giây sau, Chu Như Diệu vội vàng giữ chặt hai tay Cố Chi Hành: “A Hành, không được! Không thể dùng chiếc dù này! Cậu sẽ phát hiện ra tên của cô ấy được viết bên trong chiếc dù này, sau đó vì để trả lại dù mà cậu bắt đầu tìm hiểu về cô ấy, rồi cậu sẽ rơi vào bể tình, sau đó lại… Tôi thấy rất giống trong giấc mơ của mình!"
Chu Như Diệu đổi lại thành một tay giữ chặt cả hai tay Cố Chi Hành, tay còn lại mò mẫm khắp người mình, tìm kiếm quyển sổ tay. Cậu nắm chặt quyển sổ tay, dùng cằm lật giấy một cách khó khăn, tiếp đó đọc lên từng câu từng chữ: “Tất cả mọi người đều biết cậu kiêu ngạo nên giữ khoảng cách với cậu, cũng chỉ có cô ấy biết được lúc tan trường cậu đè cô ấy vào góc tường, mắt đỏ lên, giọng nói cũng khàn đi, nói hôn một cái sẽ trả dù, còn trả mạng. Cô ấy vừa tức giận vừa xấu hổ, không ngờ bản thân mình có lòng tốt lại đút cho con sói đang âm thầm thèm muốn mình.”
Cố Chi Hành: “…?”
Chu Như Diệu uốn éo cơ thể như giòi: “A Hành, nhanh vứt đi! Vứt đi! Vứt đi!”
Cố Chi Hành không chịu nổi, nện một đấm vào bụng cậu ta, nắm tóc cậu ta kéo ra khỏi người mình: “Chu Như Diệu, cậu nổi điên cái gì vậy hả? Dù mất rồi đi mua một cây khác, bộ khó lắm sao? Con mẹ nó ai lại viết tên vào bên trong dù chứ? Cậu xem đi!”
Cố Chi Hành ấn nào chốt mở, vù một tiếng, tán dù bung ra, một chiếc khăn tay rơi xuống từ bên trong.
Chu Như Diệu nhanh chóng tóm được khăn tay, mở ra.
Chiếc khăn tay màu trắng xanh, còn mang theo một mùi hương thoang thoảng, một cái tên dùng sợi chỉ mảnh thêu lên ở mép khăn – Tống Kiều Kiều.
Cố Chi Hành nhìn về phía Chu Như Diệu.
Chu Như Diệu mỉm cười, vỗ tay, cho rằng rất tuyệt.
Cố Chi Hành: “…”
Sắc mặt cậu ta lạnh nhạt, gập dù lại, giật lấy chiếc khăn trong tay Cố Chi Hành nhét vào bên trong dù.
Không ai nói gì cả, bầu không khí im lặng như tờ, chỉ có hạt mưa vẫn ào ào rơi xuống không ngừng.
Cố Chi Hành nhìn Chu Như Diệu.
Chu Như Diệu nhìn Cố Chi Hành.
“Làm sao bây giờ?”
“Xông vào mưa thôi!”
“Một hai ba!”
Trước cổng trường Thịnh Hoài chợt có hai người mặc đồng phục chạy ra, không đến mấy giây sau chỉ còn lưu lại hai bóng dáng lờ mờ trong màn mưa.
Một chiếc dù ca rô trắng hồng lẳng lặng dựng trong một góc ở chốt bảo vệ ngắm nhìn cơn mưa chưa dứt.
“Lật quyển sổ tay rách nát này có kết quả sao?”
“Có thì có, nhưng không chắc chắn.”
“Rầm.”
Cố Chi Hành gác hai chân dài của mình lên mặt bàn, tuy tư thế rất tùy ý nhưng đôi mắt đen lại có vẻ hơi bực bội.
Chu Như Diệu ngồi đối diện cậu, cậu ta vùi đầu lẩm bẩm, lật trang giấy: “Tôi đã lật đi lật lại những giấc mơ khác, nhìn xem có phải mình đã bỏ quên điều gì không.”
“Chậc!”
/198
|