Gương mặt Lý Hàn Sơn mặt dính đầy nước rửa tay không có biểu cảm , nhìn về phía căn phòng bên cạnh.
Vẻ mặt Cố Hành Chi cũng không thay đổi, nhíu mày nói: “Tại sao lại chọn nhà vệ sinh nữ? Biến thái!”
Chu Như Diệu vặn vẹ cơ thể, bóp giọng nói: “Nam sinh thối đáng ghét nhất!”
Cánh cửa nhà vệ sinh bên cạnh bị đóng mạnh.
Lý Hàn Sơn: “?”
Lý Hàn Sơn sờ dung dịch nước rửa tay trên mặt, thản nhiên rửa sạch mặt, nhưng ngón tay lại run nhẹ.
Cậu ta chịu đựng đủ rồi, không sao, bình tĩnh lại, rất nhanh thôi cậu ta có thể thoát khỏi con lỗ kỳ quái này rồi!
******
Đôi khi, Phương Chi cảm thấy cuộc sống thật kỳ diệu. Rõ ràng trước đây cô ấy chỉ là một nữ sinh bình thường, không có tiếng tăm gì. Chuyện duy nhất có thể khơi gợi lên sự nhiệt tình của Phương Chi chính là theo đuổi Chu Như Diệu. Nhưng sau khi chuyện cô ấy giúp nữ sinh tìm ra kim cài áo giống như bị lan truyền ra ngoài, lập tức xuất hiện rất nhiều người trả phí để cô ấy giúp đỡ ngày càng nhiều.
Mới đầu, Phương Chi cũng có hơi hưởng thụ cảm giác nổi tiếng như vậy, nhưng rất nhanh, cô đã bị những người đó dùng thái dộ sai khiến làm cho cô ấy chán ghét.
Cô ấy không hiểu tại sao bọn họ lại đồng ý tốn tiền cũng không muốn tự mình nghĩ cách để tìm những đồ vât ngu ngốc như thế, vì vậy cô ấy từ bõng nhiên cyaast hiệnchối một khỏa ‘tiền thưởng’ rẩ nhiều. Dường như sự từ chối của cô làm cho kẻ hất hàm sau khiến phía sau cũng lộ mặt.
Đại tiểu thư kiêu căng vì bị mất một cây bút máy mà lo lắng.
Nam sinh nhát gan vì một cái thượng bằng đất mà xém chút đanh nhau với người khác.
Cô gái cao to vì không có chiếc muỗng bằng bạc mà bắt đầu nhịn ăn.
. . . . . .
Phương Chi thầm nghĩ, trong trường học dường như có rất nhiều người kỳ lạ. Có rất nhiều người làm mất đồ, cũng có rất nhiều cô gái trẻ không thích thể cảm xúc của mình ra.
Tiếng chuông tan học reo lên.
Phương Chi là bười đầu tiên chạy ra khỏi phòng học, túi xách lắc lư. Hôm nay, cô ấy được nhờ vả tìm giúp một chiếc ván trượt.
Phương chi vừa đi vài bước, nghe thấy có người gọi cô ấy.
Phương chi quay đầu nhìn lại, là Chu Như Diệu đang chào hỏi cô ấy.
Rõ ràng mới trôi qua một tuần, nhưng cô ấy cảm thấy gương mặt cậu đã trở nên hơi xa lạ.
Thật là kỳ quái.
Phương Chi tùy ý vẫy tay, xoay người lại chạy nhanh như chớp.
Đối tượng nhờ vả lần này là người của phòng mỹ thuật, nếu cô ấy không nhanh chạy qua có lẽ hiện trường sẽ bị phá hỏng.
Chu Như Diệu đứng bên kia nhìn bóng lưng chạy như bay của Phương Chi, trừng mắt nhìn theo, ý cười trên mặt dần đậm hơn.
Cậu quay đầu la lớn: “Fuck, cô ấy không quan tâm! A Hành, cậu thấy không! Cô ấy buông tha tôi rồi!”
Cố Hành Chi bước ra từ bụi cây phía sau: “Không tệ.”
Lý Hàn Sơn vựa qua cây côi, cười nhạt: “Chúc mừng cậu.”
Cậu ta xem đồng hồ rồi nói: “Chuyện này đã kết thúc, hy vọng các cậu giữ lời hứa.”
Cố Hành Chi vỗ vai cậu ta: “Yên tâm.”
Cô ngừng lại một lát, liếc nhìn Chu Như Diệu, rồi bỗng nhiên quay đầu nói với Lý Hàn Sơn: “Đúng rồi, nếu chuyện này đã xong, chúng tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa. Nhưng mà cậu thật sự không muốn xem nội dung quyển tập của Như Diệu sao?”
Lý Hàn Sơn: “Không cần, đó chính là tiểu thuyết do các cậu viết đúng không?”
Cậu ta nắm tay lại, ho một tiếng: “Hy vọng các cậu đừng dùng tôi làm nhân vật cho tiểu thuyết của hai người.”
Chu Như Diệu nhíu mày, cảm thấy giật mình, muốn mở miệng giải thích, nhưng lại bị Cố Hành Chi ngăn cản.
Cố Hành Chi lấy một quyển tập từ cặp sách của Chu Như Diệu ra, bước đến gần Lý Hàn Sơn, đặt tay lên vai cậu ta, rồi nói: “Cậu thật sự không muốn xem một chút sao? Chỉ nhìn một cái thôi, cậu không tò mò, rốt cuộc nhân vật của cậu đã làm gì sao?”
Lý Hàn Sơn: “...”
Cậu ta suy nghĩ muốn xem, rồi lại không muốn, chỉ nhìn một cái thì thế nào? Hai tên ngu ngốc co khả năng viết được cái gì chứ.
Cố Hành Chi lật đến trang nữ chính sống lại.
Lý Hàn Sơn vẫn là xem qua rồi.
“Sống lại một đời, cô nhất định phải thoát khỏi Lý Hàn Sơn, lựa chọn người nhìn qua có vẻ lạnh lùng, âm u nhưng thật ra lại là cân thành, nhiệt tình như chó săn, chính là Cố Hành Chi. Nhưng không ngờ trong quá trình theo đuổi, Lý Hàn Sơn vốn dĩ không có liên quan gì, lại hắc hóa thành một kẻ bệnh hoạn. Cô không có cách nào thoát khỏi tay hắn, người đàn ông dịu dàng mà mọi người biết chỉ là vẻ bề ngòi của hắn, sâu bên trong cơ thể hắn chứa đựng một linh hồn ác độc và cố chấp! Cứu mạng! Cô muốn chó săn chứ không phải chó điên!
Ps: 1v1 Theo đuổi vợ nhiệt tình, ngọt sủng!”
Lý Hàn Sơn: “…”
Đây là cái gì vậy.
Lý Hàn Sơn cảm giác đầu óc mình bị nghiền nát, bị những câu văn này mạnh mẽ đánh vào.
Cố Hành Chi: “Chỉ nhìn một lần, cậu đọc xong rồi sao?”
Lý Hàn Sơn kiềm chế để mình không nháy mắt, đọc xong văn án tóm tắt nội dung câu chuyện.
Cố Hành Chi nói: “Tôi nói thật đúng không, tiểu thuyết này sẽ viết về những sự khiện xảy ra trong cuộc sống của chúng ta.”
Chu Như Diệu nói: “Lý Hàn Sơn, tôi và cậu đều là nhân vật chính.”
Lý Hàn Sơn: “…”
Lý Hàn Sơn im lặng không lên tiếng, cậu ta muốn chế giễu lời bình của bọn họ vô lý, nhưng sự kiện đã được sửa lại bí ẩn, dường như cậu ta đã bị hai người này cuốn vào cơn lốc của bọn họ. Sâu chuỗi tất cả mọi chuyện từ khi cậu ta chuyển trường đến đây, going như một viên đạn pháo bắn thẳng vào thần kinh của Lý Hàn Sơn
Thần kinh của cậu ta giống như đan run rẩy, hơi thở thoi thóp, tia lý trí cuối cùng cũng sụp đổ, đầu óc trống rỗng.
Tiểu thuyết, thật sự, xảy ra!
Mờ mịt, rung động, khó hiểu!
. . . . . .
Cuộc nói chuyện của hai người vang lên bên tai Lý Hàn Sơn.
Cố Hành Chi: “Cậu không tin?”
Chu Như Diệu: “A Hành, tôi cảm thấy cậu ta tin rồi, đúng không?”
Cố Hành Chi: “Hả, vậy thì chào mừng cậu tham gia với chúng tôi, chàng trai cool ngầu của địa ngục.”
Dãy số và công thức trở về số không.
Tại đây vô ngần đích vũ trụ bên trong, địa ngục khốc ca đình chỉ tự hỏi.
Tại đây, bên trong vũ trụ bao la, chàng trai cool ngầu của địa ngục ngừng suy nghĩ.
/198
|