Chương 2:
Giữa tháng chín, lớp tân sinh của trường Trung học phổ thông Thịnh Hoài đã an toàn vượt qua kỳ học quân sự. Nhưng chưa chắc họ có thể vượt qua những ngày hè đang từ từ nóng lên của thành phố A, cũng như bầu không khí áp lực cao độ của trường cấp ba Thịnh Hoài.
Trung học phổ thông Thịnh Hoài là trường trọng điểm, nổi tiếng lẫy lừng không chỉ ở thành phố A mà còn trên phạm vi cả nước, nhưng còn nhiều đánh giá cho rằng ngôi trường này chưa được tốt cho lắm. Tất cả đều là do cách mà ngôi trường vận hành: dựa vào tiếng tăm để đón nhận tài trợ từ các bậc phụ huynh quyền lực và giàu có, lại lấy tiền tài trợ đi làm học bổng bồi dưỡng cho những học sinh ưu tú để đảm bảo danh tiếng của trường tiếp tục dẫn đầu. Cách hoạt động như vậy đã thu hút rất nhiều học sinh xuất sắc trên cả nước, nhưng chính điều đó cũng mang lại nhiều vấn đề phát sinh, bao gồm cả sự chênh lệch giai cấp giàu nghèo giữa các học sinh trong trường, đây vốn đã trở thành đề tài phê phán tốn nhiều giấy mực của truyền thông.
Trung học Thịnh Hoài tuy mang danh là trường học dành cho giới quý tộc, nhưng lại khiến các bậc phụ huynh xua con chạy theo như vịt.
Lý Hàn Sơn không nằm trong số đó, vì cha cậu ta chuyển công tác nên cậu ta mới chuyển trường theo đến đây.
Dĩ nhiên, thành tích học tập của cậu ta rất nổi bật, thể dục thể thao và các môn khác cũng cực kỳ xuất sắc. Cho dù không chuyển trường đến Thịnh Hoài thì sớm muộn cậu ta cũng sẽ được mời đến.
Lý Hàn Sơn làm xong thủ tục nhập học cũng đã đến giờ nghỉ trưa, cậu liền đi dạo một mình quanh trường học.
Không thể không nói, Trung học phổ thông Thịnh Hoài quả thật có cơ sở khang trang để tự hào, nhìn đến đâu cũng là kiến trúc hoa mỹ tinh xảo, đầy đủ các loại sân vận động, phương tiện giải trí,… hơi có cảm giác như một vương quốc nhỏ độc lập.
So với trường Trung học phổ thông phụ thuộc vào Đại học A mà Lý Hàn Sơn từng học trước đây thì Thịnh Hoài còn giàu có và bề thế hơn rất nhiều. Điều này khiến cho Lý Hàn Sơn rất hứng thú.
Nhưng thời tiết ở đây thật sự quá nóng, cậu ta cũng cảm thấy hơi mệt, bèn ngồi một mình trên hàng ghế dưới bóng cây, lấy sách ra đọc.
Đọc được khoảng năm trang, cậu ta nhìn thấy một đám học sinh răng trắng môi hồng cười đùa đi vòng qua mình. Cuối cùng, họ ngồi lại hàng ghế sau để tám chuyện.
Câu chuyện của đám học sinh chuyển từ kỳ huấn luyện quân sự vừa kết thúc, sang đến những cô nàng xinh đẹp trong lớp, lại đến điểm số học tập, cuối cùng nhảy sang một đề tài dài dòng – Cố Chi Hành.
“Đúng rồi, các cậu có biết Lục Mạn học lớp ba không? Con nhỏ dáng người nóng bỏng, công khai yêu đương với huấn luyện viên ấy?”
“Có ai mà không biết đâu, trong buổi biểu diễn huấn luyện quân sự nghe nói cô nàng còn nhảy điệu Latin, đang rất hot đây này, tôi nghe một người bạn nói cô ta đổi bạn trai như thay áo!”
“Thật không? Vậy thời của tôi đến rồi!”
“Tưởng bở gì đó, tôi nói cậu nghe, Lục Mạn mới nói mấy hôm trước rằng cô ta muốn theo đuổi Cố Chi Hành!”
“Gì, Cố Chi Hành? Thật hay giả vậy? Tôi nghe nói cậu ta là kẻ tàn nhẫn có một không hai và có rất nhiều bạn gái, Lục Mạn không ngại sao?”
“Thôi đi, bám được vào trai đẹp nhiều tiền, còn ngại ngùng gì nữa.”
Trong khung cảnh ồn ào đó, Lỳ Hàn Sơn lật sang trang tiếp theo.
Cậu ta cảm thấy bản dịch đang cầm trên tay khá thô, cũng cảm thấy những người này nói chuyện thật thô tục.
Một tiếng ngáp vang lên bên tai, tiếp theo đó là một bóng người che phủ gần hết trang sách.
Lý Hàn Sơn quay đầu nhìn sang, một thiếu niên ăn mặc tùy ý đang ngồi bên cạnh cậu ta, người nọ lười biếng dựa lưng vào ghế. Thân hình thiếu niên hơi gầy, mái tóc đen lộn xộn, gương mặt trắng nõn tuấn tú mang nét lạnh lùng, vui buồn không hiện.
Cô chú ý đến ánh nhìn của Lý Hàn Sơn, gật đầu chào với cậu ta, sau đó lại ngáp một cái, nhắm mắt tựa lưng vào ghế.
Lý Hàn Sơn không để ý, cúi đầu tiếp tục đọc sách, những người phía sau bàn tán càng lúc càng lớn tiếng.
Lý Hàn Sơn thầm nghĩ, ồn như vậy làm sao có thể nghỉ ngơi đây.
“Nhưng Lục Mạn tuyên bố hơi sớm, nếu không thành công thì thật buồn cười, phải biết Cố Chi Hành đã từ chối rất nhiều người theo đuổi.”
“Đúng đó, tôi nghe nói Cố Chi Hành bị yếu sinh lý, nhìn thì giống đại ca lạnh lùng, nhưng tôi thấy có vẻ là miệng cọp gan thỏ.”
“Gì cơ, ha ha ha ha ha ha ha, cười chết tôi mất, Cố Chi Hành yếu sinh lý?”
“Thật đó, lúc trước cậu ta có người bạn gái gây gổ ở trường Trung học, Cố Chi Hành đi dạy bên ấy một bài học, kết quả hôm cậu ta xuất hiện nói nắng gắt quá, cậu ta bị ứng xong bỏ về, vừa chạy vừa ho ra máu."
“Ha ha ha ha ha ha ha, dị ứng ánh nắng? Ha ha ha ha ha ha ha…”
“Sau đó, bạn gái cảm thấy cậu ta không coi trọng cô, tức giận đến mức…”
“Thầy phạt em đứng, ai cho em ngồi xuống hả?”
Tiếng rống giận uy lực dọa đám chim chóc đang đậu trên cành sợ hãi bay đi bốn phía, cũng cắt ngang cuộc trò chuyện của đám nam sinh dưới tán cây.
Lý Hàn Sơn ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang, đi giày da từ xa gào thét về phía cậu ta.
Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, trước ngực đeo một tấm thẻ công tác.
Qua vài giây, nam sinh bên cạnh Lý Hàn Sơn thở dài, đứng dậy một cách lười biếng, bước tới chỗ người đàn ông.
Lý Hàn Sơn nhìn thời gian, gần đến giờ vào học, bèn đứng dậy rời đi.
“Cố Chi Hành, em nói tôi nghe, ai cho em ngồi xuống, hả?”
Thầy chủ nhiệm lớp nhăn mặt: “Còn nữa, thầy chỉ mới rời mắt một tí em đã chạy ra chỗ có bóng râm ngồi, thầy đã cho phép chưa?”
Cố Chi Hành mím đôi môi mỏng, suy nghĩ những lời nói vừa nghe được, cô ngẩng đầu nhìn về phía thầy chủ nhiệm.
Gió nhẹ thổi qua, trong đôi mắt đen sâu thẳm của cô hiện lên vẻ cao ngạo, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Em bị dị ứng ánh mặt trời.”
Thầy chủ nhiệm không nói nên lời: “...?”
Cố Chi Hành suy nghĩ thêm một chút, nghiêm túc bổ sung: “Nên sẽ bị ho ra máu.”
Hôm qua chẳng phải em là đứa cúp học đi chơi bóng giữa trời nắng chang chang à?
“Dị ứng rồi ho ra máu? Em học môn Sinh như thế nào vậy?” Thầy chủ nhiệm lớp cười mỉa mai, nói tiếp: “Hôm nay thầy không có thời gian xử lý chuyện của em, về viết bản kiểm điểm một ngàn chữ ngày mai nộp cho thầy!”
Cố Chi Hành khẽ thở dài, im lặng xem như đồng ý, xoay người định rời đi nhưng bị thầy gọi lại.
“Khoan đã, thầy quên nói với em, lớp các em có một bạn học mới, nếu không có việc gì thì em giúp đỡ bạn một chút.”
Thầy chủ nhiệm lại dặn dò: “Dù sao em ấy cũng là học sinh mới được xếp vào lớp, đừng để bạn bị cô lập.”
Cố Chi Hành suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Thầy chủ nhiệm lớp thấy vậy, cũng yên tâm phần nào.
Cố Chi Hành là một quả bom nổ chậm, về phương diện học tập giỏi giang bao nhiêu thì năng lực gây rắc rối mạnh bấy nhiêu. Nhưng trời lại sinh cô làm vua của đám nhóc này. Dù cho mấy đứa khó quản như con nhím, khi thấy cô đều tình nguyện gọi một tiếng: "Đại ca, từ nay em theo anh."
Ở một nơi khác, học sinh mới được thầy chủ nhiệm dặn dò người khác chỉ bảo. Lý Hàn Sơn đã làm quen với các bạn học xong, cảm thấy mọi người đều rất tốt.
Bạn cùng bàn của cậu ta là một nữ sinh trên mặt có ít tàn nhang, một đôi mắt tròn xoe đáng yêu, tên cũng cực kỳ đáng yêu — Chu Châu.
Chu Châu nhiệt tình nên nói rất nhiều. Mặc dù đã vào lớp nhưng cô vẫn muốn nói thêm vài lời với Lý Hàn Sơn.
“Lúc trước cậu toàn sống ở thành phố C sao? Tôi nghe nói đồ ăn ở đó đều có vị ngọt, phải vậy không?”
“Cũng không hẳn, nhưng đúng là những món ăn đặc sản đa số thường có vị ngọt.”
“Ồ, nhưng cậu không mập chút nào hết, tôi chỉ cần ăn ngọt một lần bảo đảm sẽ bị béo phì.”
“Ừ, chắc là tùy từng người.”
***
Lý Hàn Sơn xoay bút theo bản năng, câu được câu không đối đáp với Chu Châu, trong đầu suy nghĩ cách sắp xếp các số nguyên tố.
Ba trăm lẻ tám giây sau, Chu Châu chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng mở cửa phòng học gián đoạn.
“Báo cáo!”
“Báo cáo.”
Hai câu nói với thanh điệu không giống nhau làm gián đoạn bài giảng của giáo viên dạy hóa.
Lý Hàn Sơn khẽ liếc nhìn, một trong hai nam sinh là người từng ngồi bên cạnh cậu ta lúc giữa trưa, một nam sinh khác có thân hình cao gầy, trên mặt tươi cười xán lạn, dáng vẻ họ nhìn mệt mỏi nhưng tràn đầy thỏa mãn.
Giáo viên dạy hóa buông sách giáo khoa, hai tay khoanh lại trước người, nhìn hai nam sinh nọ, giọng nói mang theo phần mỉa mai: “Hai vị thiếu gia, còn nhớ chiều nay có tiết đấy à?”
“Cô giáo à, không phải đâu, giáo viên âm nhạc nói có chút thiết bị muốn dọn nhờ bọn em đi hỗ trợ!” Nam sinh tươi cười xán lạn mở to đôi mắt, giọng nói ngọt xớt như muốn lấy lòng, “Lần sau bọn em không dám nữa! Bọn em bảo đảm!"
Giáo viên dạy hóa hiển nhiên sẽ không để mình bị lũ nhóc qua mặt, cô cau mày nói: “Chu Như Diệu, em và Cố Chi Hành quả là anh em tốt, một người miệng lưỡi trơn tru, một người có đánh tám gậy cũng không nói nổi câu nào!"
“Cô đánh em thì làm sao em nói được nữa.”
Cố Chi Hành trưng ra bộ mặt khó hiểu.
Nháy mắt trong lớp vang lên tiếng cười rầm rộ, còn có mấy nam sinh nghịch ngợm huýt sáo ồn ào: “Anh Hành quả là biết hành người khác!”
"Hừ, mau về chỗ đi! Cứ nhìn hai em là tôi thấy khó ưa rồi!"
Giáo viên dạy hóa có hơi nghẹn giọng, cầm sách giáo khoa vẫy tay xua đuổi, phiền thật sự.
Nam sinh đó là Cố Chi Hành?
Lý Hàn Sơn hơi kinh ngạc, rồi hiểu ra. Bảo sao lúc ấy Cố Chi Hành lại muốn ngồi cạnh cậu ta.
Chu Như Diệu và Cố Chi Hành một trước một sau quay lại chỗ ngồi, trùng hợp thay hai người ngồi phía sau Chu Châu và Lý Hàn Sơn, cách họ mấy bàn.
Khi đi qua Lý Hàn Sơn, Cố Chi Hành liếc mắt nhìn cậu ta, đánh giá cậu ta một lượt từ đầu xuống chân.
Lý Hàn Sơn cũng gật đầu với cô coi như chào hỏi.
/198
|