Cửu U Long Giới

Chương 71: Mân Côi thành

/363


Vương đô Mân Côi thành của vương quốc Ba Phạt Lợi Á là một viên minh châu sáng ngời phía đông nam đại lục, là đông phương đệ nhất cường quốc, đô thành của Bất Diệt hoàng triều cũng ở đây....

Nơi này đã từng xuất hiện không ít những nhân kiệt lẫy lừng một thời, hay vô số những nhân vật kinh thiên động địa, làm cho nơi này giữ lại được những di sản văn hóa phong phú khiến nhiều người lui tới, nơi đây có những thành tường kiên cố nhất đại lục phương đông, có những lớp phòng ngự hoàn mỹ nhất, đồng thời có mấy trăm vạn nhân khẩu…Đây…Chính là Mân Côi thành, nơi mỗi khi mùa hạ đến khắp nơi tràn ngập những nụ hồng đẹp đẽ.

Và lúc này, Bạch Khởi mang theo ba mươi hộ vệ còn lại của Bạch gia đứng ngoài Mân Côi thành, nhìn thành lâu nguy nga cao hơn mấy chục thước khiến Bạch Khởi không khỏi dâng lên một sự tán thưởng trong lòng, nơi này…không hổ đã từng là nơi định đế đô của hoàng triều Bất Diệt - đông phương đệ nhất cường quốc, tương truyền tòa vương đô này được xây dựng khoảng một nghìn năm trước, đến nay chưa từng bị phá hủy lần nào, được xưng là đông phương đệ nhất hùng thành, nơi này đã từng ngăn chặn được không ít đợt tấn công, nhưng không có một kẻ địch nào có thể tiến vào thành, thậm chí có cả lời đồn, chí nguyện lúc đầu hoàng đế khai quốc của Bất Diệt hoàng triều là thống nhất đại lục, vì vậy mà ông đã không tiếc bỏ ra tiền bạc để tăng cường cơ quan và các phòng ngự ma pháp cho đế đô, mục đích chính là đế một ngày khi giáo phái trước nay vẫn được thần thành ban cho sức mạnh ma pháp khai chiến vẫn có thể bảo đảm đế đô không bị tổn hại gì.

Đương nhiên tất cả chỉ là lời đồn, không thể tin được, dù gì đại lục Thiên Ân cũng quá lớn rồi, diên tích tương đương với ba nghìn hành tinh trái đất, tuy nói 90% đều là nước, nhưng vẫn có diện tích đất liền bằng ba trăm hành tinh trái đất, cho dù mất đi tứ đại tuyệt địa rộng lớn không thấy biên giới, thì phần đất còn lại vẫn có thể gọi là rộng lớn vô biên.

Tuy nói Bất Diệt hoàng triều đã từng có hàng tỉ dặm, nhân khẩu hàng chục tỉ người, nhưng vẫn không có cách nào thống nhất được đại lục, càng không nói đến lời tiên tri không thể đoán biết mà đi tiêu diệt giáo phái khắp nơi của đại lục, bởi vậy, đại đa số các học giả cho rằng đó vốn chỉ là lời đồn vô căn cứ.

“Thiếu gia…Chúng ta tới rồi…” Tác Luân đang ngồi trên lưng ngựa khuôn mặt uể oải, sau khi nhìn thấy thành tường nguy nga ở phía xa, cơ hồ thở phào nhẹ nhõm, nói với Bạch Khởi bên cạnh mình, dứt lời lập tức thấy trên người đã nhẹ nhàng hơn nhiều, như là vừa trút được gánh nặng nghìn cân vậy.

Nói thật thì nửa tháng nay đoàn người ngựa của họ có thể nói là không quản đêm ngày đi đến đây, sự mệt mỏi trên người tạm thời không nói, chỉ nói vì lần trước bị thích sát, nên nửa tháng này Tác Luân đã không hề ngủ được một lần ngon giấc, chỉ sợ chuyện lần trước lặp lại, nếu như vậy mình chính là kẻ chết vạn lần không hết tội.

“Uhm… Đi thôi…Chúng ta vào đó…Ta muốn gặp phụ thân sớm một chút, hỏi cha ký hiệu kiếm thuẫn rốt cuộc có ý nghĩa gì.” Bạch Khởi nhìn lại thành tường nguy nga của Mân Côi thành một lần nữa, rồi nói với Tác Luân như vậy, nói rồi liền thúc ngựa hướng về cửa thành phía xa.

Tác Luân theo sau Bạch Khởi nghe thấy lời này bất giác cười khổ một tiếng, khuôn mặt tỏ ra bất đắc dĩ dẫn đoàn người theo sau Bạch Khởi, đã đến Mân Côi thành rồi, Tác Luân sợ rằng trong quãng đường cuối cùng này lại có điều ngoài ý muốn, vậy thì sẽ rắc rối to.

Một mạch đi đằng trước, trên khôi giáp của bọn Tác Luân đều có gia huy của Bạch gia, một bông hoa Tử Kinh rực rỡ, người trong vệ quân thành nhìn thấy huy chương của Bạch gia không hề có ý ngăn cản lại, trực tiếp để họ đi qua, tuy nói là hai nhà thành vệ quân và cấm vệ quân không phải hòa thuận với nhau, nhưng họ cũng sẽ không vì những chuyện nhỏ như cưỡi ngựa vào thành mà đi gây phiền phức cho Bạch gia, một là đại đa số quý tộc đều làm như vậy, chuyện cưỡi ngựa vào thành sớm đã thành một quyền lợi riêng của quý tộc, tuy quốc gia có nghiêm lệnh cấm, nhưng đối đại đa số người thì chuyện này đều mắt nhắm mắt mở, họ cũng không thể vì chuyện này mà gây khó dễ cho người của Bạch gia, hai là, Bạch gia thủ lĩnh cấm vệ quân, cũng không phải là thứ mà nhưng tướng quân gác cửa quèn như chúng có thể đắc tội được.

Cho nên tuy rằng không hề thuận mắt với người của Bạch gia, nhưng thành vệ quân cũng không dám làm khó cho bọn Bạch Khởi, chỉ lạnh nhạt nhìn một cái, ngay đến cả việc kiểm tra cũng không làm đã lập tức thả cho qua.

Thúc ngựa đi thẳng về phía trước, Bạch Khởi dưới sự dẫn đường của Tác Luân, hướng thẳng phía bắc, đi xuyên qua những con phố phồn hoa đến một cổng lớn trên đường Chu Tước nằm ở phía bên trái vương cung, trên tấm biển phía trên cổng có viết hai chữ vàng: “Bạch Gia”.

Trước hai bên cửa của phủ đệ Bạch gia có đặt tượng của hai con ma thú hung tợn, đây là ma thủ đỉnh cấp trong truyền thuyết đại lục --- Liệt Diệm Cuồng Sư, trong truyền thuyết nói nó đã bị tuyệt chủng, nhưng lại được một phú hào bình thường đặt trước cửa làm mặt chính, lại có một quy củ lưu truyền từ xưa, nói là con vật này có thể trừ tà, trấn ma, bởi vậy trước cổng của những nhà quý tộc bình thường đều thích đặt con vật này ở đó.

Còn trước cổng Bạch gia có tám đại hán vạm vỡ, người nào cũng to cao tráng kiện, tạo ra cảm giác vô cùng mạnh mẽ, nhìn thấy bọn Tác Luân đến, đầu tiên họ sững sờ, lập tức chạy lại, dắt ngựa cho Tác Luân, trong đó một người hét vào bên trong cửa: “Tác Luân đại nhân về rồi, mau gọi các huynh đệ hộ vệ đến dắt ngựa.”

“Đừng lo cho chúng ta, đi thông báo cho bá tước đại nhân, cứ nói ta đã đưa đại thiếu gia về đây rồi.” Tác Luân xoay người xuống ngựa, chỉ về Bạch Khởi ở bên cạnh mình nói.

Một bộc nhân dẫn đầu bên cạnh nghe thấy vậy liền kinh ngạc quét mắt sang, sau đó lập tức ứng tiếng, nói rồi chạy thẳng vào trong.

“Thiếu gia, xin theo ta vào đây.” Sau khi thấy bộc nhân chạy vào, Tác Luân khom lưng với Bạch Khởi, nói rồi đưa Bạch Khởi vào trong.

Khi Bạch Khởi bước vào trong cổng được vài bước, trong đại sảnh chính phía xa, một nhân ảnh chạy ra, nhìn thấy Bạch Khởi liền kinh hỉ hét: “Ha ha…con trai… cuối cùng con đã về, ta nhớ con chết được…”

Người nói không phải là ai khác, chính là Bạch Kình Thiên, ông lúc này đã không có một chút uy nghiêm nào, không hề giống một đại tướng quân tay nắm trọng binh, mà là bộ dạng của một người cha hiền từ, lúc này đang nhanh chóng chạy đến, ôm chặt lấy Bạch Khởi một hồi, rồi mới bỏ Bạch Khởi ra bắt lấy vai hắn, nhìn khắp người một lượt, sau đó khẽ mỉm cười thân thiết nói: “Uhm…Con trai ngoan của ta, con trông đã cao lên không ít, hơn nữa lại ngày càng anh tuấn rồi, ha ha, con trai ta vừa đến sợ rằng các tiểu thư quý tộc của đế đô đều sẽ phát điên mất…”

“Phụ thân…Người quá lời rồi, nhưng con có chuyện muốn hỏi người, đội trưởng Tác Luân nói chỉ có thể hỏi người…” Bạch Khởi nghe phụ thân nói liền hiện ra một nụ cười ấm áp, sau đó nói.


/363

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status