- Hôm nay… mục đích chúng tôi tới đây, tôi cũng không giấu gì Nguyên Soái, chúng tôi có ước định là sẽ giúp Tổng Đốc Phong Lâm, hắn muốn giết các ngài… Chuyện này… tôi nghĩ là ngài cũng biết chứ.
Ân Thiên Cừu đứng ở vị trí chính giữa lầu hai sau khi lẳng lặng nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt, khóe miệng xuất hiện một nụ cười, hai tay đặt trên lan can được làm từ gỗ đỏ, lẳng lặng nhìn Bạch Khởi mỉm cười rồi nói như vậy.
- Ha ha… chuyện này ta đương nhiên biết, lời các ngươi vừa nói ta đã nghe qua rồi, thế nào hả, lẽ nào các hạ chuẩn bị động thủ sao? Phải biết rằng nếu ngươi làm như vậy thì thật sự không thông minh đâu. Ta không biết Tổng Đốc Phong Lâm đã đồng ý điều kiện gì của các ngươi, nhưng ta thấy hắn cũng không có cơ hội thực hiện đâu. Đại La Phái các ngươi cũng sẽ không làm chuyện kinh doanh thua lỗ chứ, huống hồ cả ta và ngươi đều hiểu rõ, mặc dù ta không thể bảo vệ tất cả mọi người, nhưng ta nghĩ phải bảo vệ một, hai người trong số đó cũng không phải là vấn đề. Nếu ta muốn dẫn La Đan đi, ta nghĩ không người nào trong các ngươi có thể ngăn cản được ta…
Bạch Khởi mỉm cười, nói như vậy. Thật ra sau khi Ân Thiên Cừu đi ra mà không động thủ ngay, Bạch Khởi biết, hôm nay e là không phải động thủ, nhưng có một số chuyện không thể nói quá rõ ràng, mọi người ngầm hiểu là được rồi.
- Đương nhiên là không… Đại La Phái chúng tôi vì sự phát triển tốt hơn chứ không phải vì tìm sự phiền phức, đắc tội với Nguyên Soái thì chẳng khác nào đắc tội với Đế Quốc, Đại La Phái chúng tôi không phải là những kẻ ngốc, huống hồ… Nguyên Soái ngài còn trẻ mà đã có tu vi như vậy, nếu ai dám đắc tội với ngài thì mười năm sau sợ là vẫn chưa được yên thân. Đại La Phái chúng tôi mặc dù tự phụ nhưng vẫn cảm nhận được rằng kết thù với một cao thủ sẽ là Đấu Đế tương lai không phải là chuyện tốt, cho nên tôi nghĩ… chuyện phải làm này sẽ không xảy ra. Chuyện của Phong Lâm Tổng Đốc, Đại La Phái chúng tôi sẽ không nhúng tay vào, cũng hy vọng Nguyên Soái sẽ quên chuyện này đi.
Ân Thiên Cừu mỉm cười, liếc nhìn Bạch Khởi rồi nói như vậy. Đáng thương cho Phong Lâm Tổng Đốc lúc này vẫn đang ở nhà đợi tin tức của Đại La Phái, vẫn không biết mình đã bị Đại La Phái bán đi sạch sẽ trong nháy mắt.
- Ha ha… được chứ… xem ra lần này ta không xử Phong Lâm Tổng Đốc cũng không được rồi, ngoại trừ chuyện lần trước xem ra ta còn phải tăng thêm tội danh mưu sát cao quan Đế Quốc cho hắn, ha ha… Hộ Pháp Trưởng Lão cứ yên tâm, chuyện này nên làm thế nào Bạch Khởi ta đã có tính toán, dù sao… Bạch Khởi ta cũng không phải là kẻ ngốc, ta cũng không làm khó Đại La Phái các người đâu
Bạch Khởi sau khi cười ha ha hai tiếng liền nói với chút trêu chọc.
- Ha ha… vậy cứ vậy đi Nguyên Soái… Nhưng tôi có có vài chuyện muốn nói với ngài, không biết Nguyên Soái có tiện lên lầu hai không, hai người chúng ta nói chuyện trong phòng?
Ân Thiên Cừu nghe xong lời này thì mỉm cười, sau đó nói như vậy, khi nói ngồi xuống làm một động tác mời…
- Đương nhiên có thể…
Bạch Khởi không nói nhiều, trực tiếp đứng thẳng người nhảy lên, nhảy tới bên cạnh Ân Thiên Cừu đang đứng trên lầu hai, khẽ gật đầu với đối phương, sau đó đi vào trong phòng.
- Các ngươi trông chừng, không để bất cứ kẻ nào vào trong, ta và Nguyên Soái có chuyện phải nói
Ân Thiên Cừu liền thu nụ cười trên mặt lại, lạnh lùng nói với các thủ hạ đứng xung quanh, nói xong liền đi vào phòng, sau đó khép cửa lại.
Bạch Khởi cũng không khách khí, sau khi đi vào, trực tiếp ngồi xuống một cái bàn tròn nằm ở chính giữa, sau đó rót cho mình một tách trà, sau khi nhìn Ân Thiên Cừu đi vào cũng rót cho đối phương một tách trà rồi nói:
- Ân Trưởng Lão có chuyện gì cứ nói đi, nơi này cũng không có người ngoài, chỉ có hai chúng ta, có chuyện gì thì cứ nói ra thoải mái, hay là có ý tưởng gì.
- Ha ha… thật ra tôi cũng nghĩ như vậy, đúng rồi… Nguyên Soái, chuyện hợp tác lần này giữa Đại La Phái chúng tôi với Phong Lâm Tổng Đốc thật ra rất đơn giản. Ngài biết ở Bất Diệt Hoàng Triều muốn khai tông lập phái cần phải có sự phê chuẩn của quan địa phương, Đại La Phái chúng tôi nhập chủ Phương Đông nhưng mãi vẫn chưa được phê duyệt, cho nên không còn cách nào, tôi đành phải đồng ý với Phong Lâm Tổng Đốc giúp hắn giết người… Nhưng không ngờ người phải giết lại là Nguyên Soái, thật là vô cùng xin lỗi. Mặc dù tôi biết ngài khoan dung đại lượng không để ý, nhưng có một số chuyện tôi nghĩ mình vẫn nên nói rõ thì tốt hơn, tránh để ngài hiểu lầm.
Ân Thiên Cừu nói thẳng, sau khi vào phòng việc đầu tiên là nói với Bạch Khởi chuyện này.
- Ha ha… vậy sao? Thật sự là không có gì, dù sao cũng là bất đắc dĩ ta có thể hiểu được, nhưng Trưởng Lão mời ta lên đây không phải chỉ vì muốn nói với ta chuyện này thôi chứ? Có chuyện gì cứ nói ra hết đi, Bạch Khởi ta đã ngồi đây nói chuyện với ngài, đây chính là thành ý của ta, có chuyện gì không cần ngại cứ nói hết ra.
Bạch Khởi nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà sau đó nhìn thoáng qua Ân Thiên Cừu đang ở trước mặt cười nói như vậy.
- Vậy à… vậy tôi cũng không giấu nữa, Đại La Phái ở Tây Hải Sa Vực đã phát triển đến cực hạn, hy vọng bức thiết của chúng tôi là khuyếch trương ra ngoài. Nhưng ngài biết đấy, ở phương Tây không có khả năng. Thực lực của Đại La Phái mặc dù không yếu, chúng tôi cũng rất tin rằng chúng tôi tuyệt đối không phải là tổ chức mà ai cũng có thể dễ dàng trêu chọc, nhưng… Phương Tây lại là địa bàn của hai đại Thần Điện, bọn họ có thể dễ dàng cho phép Đấu khí tông phái khác tiến vào nhưng tuyệt đối không cho phép Đại La Phái chúng tôi vào, vì Đại La Phái chúng tôi là chính giáo nhất thể, chúng tôi có tín ngưỡng của mình. Một ngày nào đó chúng tôi tiến vào sợ là sẽ lập tức gây ra bạo phát chiến tranh. Có thể nói rõ ràng với ngài rằng chúng tôi tạm thời không phải là đối thủ của hai đại Thần Điện, cho nên chúng tôi chỉ có thể tìm kiếm sự phát triển ở phương Đông, và Bất Diệt Hoàng Triều là lựa chọn tốt nhất của chúng tôi, cũng là chọn lựa duy nhất trước mắt chúng tôi, cho nên chúng tôi hy vọng có thể phát triển ở Bất Diệt Hoàng Triều. Nhưng muốn phát triển ở Bất Diệt Hoàng Triều mà không có chỗ dựa thì không được, vì vậy tôi hy vọng Nguyên Soái có thể hợp tác với chúng tôi, giúp chúng tôi một tay…
Ân Thiên Cừu ngồi xuống cười nói với Bạch Khởi.
- Giúp các ngươi một tay? Ồ… các ngươi là chính giáo nhất thể, uy hiếp rất lớn, nếu để tín ngưỡng của các ngươi lan rộng ra, các ngươi tuyệt đối có thể phát triển nhanh chóng, Đế Quốc và Bệ Hạ sẽ không yên tâm. Nếu ta giúp các ngươi nhất định phải trả một cái giá rất lớn, chuyện này… ta có ích lợi gì không?
Bạch Khởi là người mà có chết cũng không chịu thiệt, mở miệng ngậm miệng đều là đòi ích lợi, chuyện không có lợi thì dù có đánh chết Bạch Khởi cũng sẽ không làm.
Kỳ thực trước đây Bạch Khởi không phải là người như vậy, nhưng bây giờ lại có bộ dạng này, đại khái là vì thời gian ở cùng với Cửu U cũng lâu cho nên mới nhiễm cái bệnh như vậy.
- Lợi ích? Chuyện này… chúng tôi giúp ngài đối phó với Phong Lâm Tổng Đốc thì thế nào?
Ân Thiên Cừu giả vờ hỏi, hắn đương nhiên biết một lợi ích nhỏ bé như vậy không thể nào đáp ứng được Bạch Khởi, nhưng hắn vẫn muốn nói ra để thử xem thế nào.
- Đối phó Phong Lâm Tổng Đốc? Ha ha… Thành ý của Đại La Phái các ngươi chính là cái này sao? Ta dự định sẽ dốc toàn lực ủng hộ các ngươi phát triển ở Đế Quốc, ví dụ như ở phong địa La Đức của ta, và các phong địa khác mà ta sắp có được vân vân… Với thế lực của ta có thể có được sự ủng hộ của các địa phương này, vì thế các ngươi có thể toàn lực mà phát triển. Trong nội bộ Đế Quốc ta có thể kêu gọi giúp các ngươi, vậy mà các ngươi lại chỉ dùng một Phong Lâm Tổng Đốc nhỏ bé để hồi đáp ta sao? Nếu ta muốn đối phó với hắn… dường như đâu cần các ngươi phải giúp ta… Nếu Bạch Khởi ta muốn giết hắn… thật sự quá đơn giản, ta có mấy trăm cách có thể giải quyết một Phong Lâm Tổng Đốc nhỏ bé, không thể không nói nếu đó chính là thành ý của Đại La Phái các ngươi, như vậy ta thấy… việc hợp tác của chúng ta nên quên đi được rồi…
Bạch Khởi cười lạnh lùng nói.
Thật sự điều kiện như vậy khiến Bạch Khởi thật sự có chút tức giận, nhưng đối với phản ứng của Bạch Khởi, Ân Thiên Cừu lại không tức giận, vì hắn biết phản ứng này hoàn toàn bình thường, nếu là mình gặp phải tình huống như vậy thì e là cũng sẽ như thế.
- Vậy… không biết Nguyên Soái muốn thế nào?
Ân Thiên Cừu liếc nhìn Bạch Khởi, hắn muốn biết rõ ý tứ của Bạch Khởi. Dù sao chuyện này mặc dù là lợi ích hai bên nhưng bây giờ về phần Bạch Khởi vẫn chiếm ưu thế chủ động, dù sao Đại La Phái cũng không muốn đắc tội với Bạch Khởi. Ở đây không nói đến tu vi bản thân Bạch Khởi mà quan trọng hơn chính là ở Bất Diệt Hoàng Triều, lời nói của Bạch Khởi có uy quyền không nhỏ, chỉ cần một câu nói của hắn có thể khiến Đại La Phái có được sự phát triển nhanh chóng, đồng thời một câu nói của hắn cũng có thể khiến Đại La Phái cả đời không có cách nào tiến vào bên trong Bất Diệt Hoàng Triều, vì vậy hắn vẫn muốn xem ý tứ của Bạch Khởi rồi mới có thể có câu trả lời chắc chắn được.
- Yêu cầu của ta rất đơn giản… ta ủng hộ Đại La Phái các ngươi truyền giáo, khai tông lập phái, nhưng ta muốn cao thủ của các ngươi ở Đế Quốc có thể để ta tùy lúc điều động, làm việc cho ta… thế nào hả?
Sau khi Bạch Khởi nghe xong liền nói như vậy, đây là điều kiện mà Bạch Khởi muốn có. Bây giờ Đại La Phái có thể cung cấp cho Bạch Khởi những điều này, cho nên Bạch Khởi cũng không nhượng bộ, đã nói ra thì nhất định cần, nếu đối phương không đồng ý thì hai bên xem như không hợp tác gì.
- Như vậy à… Nguyên Soái không thể thay đổi yêu cầu này sao?
Ân Thiên Cừu có ít nhiều không đồng ý lắm với yêu cầu này. Nếu như vậy Đại La Phái phải cải trang thành tư binh của Bạch Khởi, không phải toàn bộ Đại La Phái nhưng ít nhất các thành viên ở trong Bất Diệt Hoàng Triều phải trở thành thủ hạ của Bạch Khởi, mặc dù nói là vẫn còn tự do nhất định, nhưng như vậy rõ ràng không phải là điều mà Đại La Phái muốn, nhưng nghĩ kĩ muốn Bạch Khởi giúp thì đương nhiên phải trả giá một chút, điều này hắn rất rõ, nhưng yêu cầu này trong khoảng thời gian ngắn hắn không có cách nào tiếp nhận được.
- Chuyện này không cần phải thương lượng, những người quen biết Bạch Khởi ta đều biết Bạch Khởi ta không nói hai lời, nếu Trưởng Lão đồng ý thì chúng ta hợp tác, nếu không đồng thì coi như xong.
Bạch Khởi đến lúc này rất thẳng thắn, nghe xong lời này thì dứt khoát nói một câu như vậy, quả nhiên không hề có ý thay đổi chút nào.
- Như vậy à… nói thật với Nguyên Soái chuyện này vô cùng trọng đại, tôi không thể tự quyết định được, tôi phải dùng bồ câu truyền thư cho môn nội, nhờ Chưởng Môn của chúng tôi quyết định chứ tôi không dám cũng không thể tùy ý đồng ý với ngài, xin Nguyên Soái lượng thứ.
Nhìn thấy Bạch Khởi kiên quyết như vậy, Ân Thiên Cừu đầu tiên sửng sốt, sau đó nói như vậy. Điều kiện của Bạch Khởi đã không phải là chuyện mà ông ta có thể tùy tiện đồng ý, mặc dù ở Đại La Phái địa vị của ông ta không thấp, là một trong Thập Đại Hộ Pháp Trưởng Lão, nhưng trên ông ta còn có mấy nhân vật nữa, ví dụ như Tứ Vương của Đại La Phái, các Tả Hữu Sứ Giả và các Môn Chủ của họ. Chuyện mà Hộ Pháp Trưởng Lão như ông ta có thể quyết định thật ra không nhiều, những chuyện trọng đại, liên quan đến tất cả sức mạnh sau này của Đại La Phái ở Bất Diệt Hoàng Triều và phương Đông, tuyệt đối không phải là chuyện mà ông ta dám tùy ý quyết định, cho nên phải mời các vị Chưởng Môn làm chủ, có chuyện gì vẫn phải báo lên trên để họ quyết định, nói như vậy để sau này có xảy ra chuyện gì bản thân mình cũng không phải chịu họa.
Chuyện này Bạch Khởi có thể hiểu được, Bạch Khởi căn bản không hy vọng Ân Thiên Cừu có thể ngay lập tức mà đồng ý với mình, cho dù cấp bậc của ông ta không thấp nhưng chuyện như vậy e là tạm thời ông ta không thể làm chủ, dù sao chuyện này cũng hoàn toàn không phải là chuyện nhỏ cho nên Bạch Khởi chỉ là muốn nhờ cái miệng của Ân Thiên Cừu để truyền chuyện này về mà thôi, không ép ông ta phải lập tức cho mình câu trả lời, vì hắn biết Ân Thiên Cừu không có quyền lực đó.
- Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề… ta chấp nhận, ngươi hãy truyền tin về đi, thời gian này e là ta sẽ phải ở Giang Nam không rời đi được, các ngươi có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào…
Bạch Khởi mỉm cười nói như vậy.
- Như vậy là tốt nhất, vậy thì chuyện hôm nay cứ quyết định vậy đi, tôi có tin gì sẽ lập tức thông báo cho Nguyên Soái. Đúng rồi Phong Lâm Tổng Đốc vì mượn cớ Nguyên Soái vi hành nên đã phong tỏa Phong Lâm Thành, bất cứ người nào ra vào đều phải bị kiểm tra nghiêm ngặt, cho nên e là khi các ngài vào sẽ có chút phiền phức. Mặc dù tôi biết Nguyên Soái không sợ nhưng tôi nghĩ ngài vẫn hy vọng không muốn tìm phiền phức cho mình. Nếu Nguyên Soái không ngại thì Đại La Phái chúng tôi muốn hộ tống các ngài vào thành, nghĩ ra thì người của Phong Lâm Tổng Đốc sẽ không kiểm tra chúng tôi.
Sau khi biểu lộ thành ý, đồng ý chuyện của Bạch Khởi, Ân Thiên Cừu chủ động đưa ra chuyện này.
- Vậy à… vậy tình cảm tốt của ngươi cũng sẽ tiết kiệm không ít phiền phức cho ta, nhưng gần đây nhất ta cũng không có liên hệ gì với người của mình, ngươi biết thời gian này ta cũng không có thời gian đi tìm hiểu, người của ta đến đâu rồi?
Bạch Khởi nghe xong thì mỉm cười hỏi như vậy.
Thật sự trong khoảng thời gian này Bạch Khởi cũng không có thời gian đi tìm hiểu về hành trình của bọn Độc Cô Chiến Thiên, dù sao đường đi của hai người cũng hoàn toàn không giống nhau, Bạch Khởi dường như bị ngăn cách với bọn họ. Đối với những chuyện bên ngoài cũng không rõ lắm, cho nên người của mình rút cục đang ở đâu, đã đến nơi nào Bạch Khởi cũng không biết. Sở dĩ hắn có câu hỏi này là vì Bạch Khởi muốn biết nhân mã của mình đã đến đâu rồi, nếu nhân mã của mình chưa đến thì Bạch Khởi sẽ không vào thành, vì như vậy sẽ khiến mình có chút bị động.
- Chuyện này à… chúng tôi xuất phát từ Phong Lâm Thành ba ngày trước, lúc đó lẽ ra đã phải đến rồi, vì họ chỉ đi trong mấy ngày thôi, nhưng tôi nghĩ bây giờ có lẽ đã đến rồi, cho dù chưa đến, tôi nghĩ khi chúng ta tới Phong Lâm Thành thủ hạ của ngài tuyệt đối đã đến rồi, bây giờ không cần phải lo lắng gì cả.
Ân Thiên Cừu có gì nói nấy, huống hồ chuyện này cũng không có gì phải giấu, cho nên Bạch Khởi hỏi, trực tiếp nói ra.
- Vậy à… vậy thì tốt, được rồi, đã tối rồi mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta phải đi gấp tới Phong Lâm Thành. Mặc dù Phong Lâm Tổng Đốc hình như không hoan nghênh ta lắm nhưng ta không thể không đi, sau khi đi cũng đã đến lúc nên bắt hắn đem về rồi.
Bạch Khởi mỉm cười đứng thẳng người, sau đó theo hướng bên ngoài mà đi, đi thẳng đến phòng ngoài.
Khi Bạch Khởi đi ra ngoài thì phát hiện không thấy ông chủ và người giúp việc của lữ điếm, trên đất vẫn còn vương lại chút máu, người của Đại La Phái đang xử lý. Những người của La Đan đi theo Bạch Khởi vẫn chăm chú đứng một chỗ, đề phòng nhìn bốn phía, chuyện này Bạch Khởi cũng không nói gì. Hắn biết có một số bí mật không thể để người ngoài biết được, ông chủ đó và mấy người giúp việc vừa rồi đã biết quá nhiều cho nên bọn họ nhất định phải chết. Thật ra người của Đại La Phái không làm như vậy thì bản thân mình cũng sẽ làm, mình ngược lại nên cám ơn họ mới phải vì đã giúp mình giải quyết một chút phiền phức.
- Được rồi, chuyện đã giải quyết xong, mọi người đi tìm phòng ngủ đi… ngày mai chúng ta và cao thủ của Đại La Phái sẽ cùng đi.
Bạch Khởi nhìn mấy người đi theo mình, mười mấy tên hộ vệ của Đa La và năm tên dong binh còn lại nói như vậy, mặc dù ngữ khí bình thản nhưng lại tràn đầy mệnh lệnh, với loại ngữ khí đó phảng phất như không thể cự tuyệt.
Nhưng tất cả bọn họ lại không có cảm giác có gì đó không hợp. Dù sao Bạch Khởi cũng đã không phải là con tửu quỷ trong ấn tượng của bọn họ lúc trước. Vị Bắc phương Nguyên Soái của Đế Quốc, Giang Nam Tuần Sát Sứ, Đế Quốc Nhất Đẳng Thế Tập Hầu Tước, một Cửu Tinh Đấu Vương thật sự. Nói thật khi bọn họ vừa mới biết thân phận của Bạch Khởi, ngoại trừ La Đan đã sớm biết Bạch Khởi là ai thì những người khác đều ngơ ngẩn. Bạch Khởi… nhân vật trong truyền thuyết có ai ngờ là hắn lại đồng hành với bọn họ lâu như vậy, đặc biệt là Lô Bố lại càng hối hận vô cùng. Bạch Khởi là thần tượng trong lòng mình, là người mà mình sùng bái, vậy mà trước đó, khi mình đối mặt với thần tượng của mình, với vị Nguyên Soái trẻ nhất của Đế Quốc vĩ đại, với Cửu Tinh Đấu Vương trẻ tuổi nhất, mà mình lại chửi ầm lên, điều này khiến cho bản thân Lô Bố có cảm giác đắc tội, chỉ hận không thể chết ngay lập tức.
Nói thật mọi người đều bị chấn động hồi lâu sau đó mới hồi phục lại được, cho đến khi người của Đại La Phái ra tay với ông chủ quán và mấy kẻ giúp việc ở xung quanh thì tất cả mọi người vì chấn động với vết máu trước mắt mới hồi phục lại.
- Ngươi định… sau này sẽ xử lý chúng tôi thế nào? Hay là cũng giống như ông chủ và mấy tên giúp việc ở đây?
Độc Hoa Hồng vốn không nói nhiều, đột nhiên giữa lúc đó đứng dậy, sau khi liếc nhìn Bạch Khởi liền dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nói như vậy. Mặc dù trong lòng nàng rất căng thẳng, dù sao chất vấn một đại nhân vật như Bạch Khởi là ai thì cũng có chút lo lắng, nhưng tình hình như vậy khiến nàng không thể không đứng dậy hỏi. Nếu là như vậy thì ít ra nếu mình phải chết cũng phải chết minh bạch, cũng có sự chuẩn bị tâm lý, tránh bị chết một cách không rõ ràng.
Dùng ánh mắt thật sâu liếc nhìn Độc Hoa Hồng, Bạch Khởi nói:
- Ta có ba ngàn thân binh, hơn các người cũng không nhiều, mà ít hơn các người cũng không ít. Nếu các ngươi muốn theo ta thì tốt, nếu không muốn thì đừng ăn nói linh tinh, Bạch Khởi ta cũng không phải là người tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, đã tiếp xúc lâu như vậy, chỉ cần các ngươi không nói lung tung thì vẫn có thể tự do rời đi.
Nói xong cũng không nói gì thêm nữa, đẩy cửa bước vào trong một căn phòng ở lầu hai, cũng không để ý đến mọi người đang đứng sững sờ ở đó.
Ân Thiên Cừu đứng ở vị trí chính giữa lầu hai sau khi lẳng lặng nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt, khóe miệng xuất hiện một nụ cười, hai tay đặt trên lan can được làm từ gỗ đỏ, lẳng lặng nhìn Bạch Khởi mỉm cười rồi nói như vậy.
- Ha ha… chuyện này ta đương nhiên biết, lời các ngươi vừa nói ta đã nghe qua rồi, thế nào hả, lẽ nào các hạ chuẩn bị động thủ sao? Phải biết rằng nếu ngươi làm như vậy thì thật sự không thông minh đâu. Ta không biết Tổng Đốc Phong Lâm đã đồng ý điều kiện gì của các ngươi, nhưng ta thấy hắn cũng không có cơ hội thực hiện đâu. Đại La Phái các ngươi cũng sẽ không làm chuyện kinh doanh thua lỗ chứ, huống hồ cả ta và ngươi đều hiểu rõ, mặc dù ta không thể bảo vệ tất cả mọi người, nhưng ta nghĩ phải bảo vệ một, hai người trong số đó cũng không phải là vấn đề. Nếu ta muốn dẫn La Đan đi, ta nghĩ không người nào trong các ngươi có thể ngăn cản được ta…
Bạch Khởi mỉm cười, nói như vậy. Thật ra sau khi Ân Thiên Cừu đi ra mà không động thủ ngay, Bạch Khởi biết, hôm nay e là không phải động thủ, nhưng có một số chuyện không thể nói quá rõ ràng, mọi người ngầm hiểu là được rồi.
- Đương nhiên là không… Đại La Phái chúng tôi vì sự phát triển tốt hơn chứ không phải vì tìm sự phiền phức, đắc tội với Nguyên Soái thì chẳng khác nào đắc tội với Đế Quốc, Đại La Phái chúng tôi không phải là những kẻ ngốc, huống hồ… Nguyên Soái ngài còn trẻ mà đã có tu vi như vậy, nếu ai dám đắc tội với ngài thì mười năm sau sợ là vẫn chưa được yên thân. Đại La Phái chúng tôi mặc dù tự phụ nhưng vẫn cảm nhận được rằng kết thù với một cao thủ sẽ là Đấu Đế tương lai không phải là chuyện tốt, cho nên tôi nghĩ… chuyện phải làm này sẽ không xảy ra. Chuyện của Phong Lâm Tổng Đốc, Đại La Phái chúng tôi sẽ không nhúng tay vào, cũng hy vọng Nguyên Soái sẽ quên chuyện này đi.
Ân Thiên Cừu mỉm cười, liếc nhìn Bạch Khởi rồi nói như vậy. Đáng thương cho Phong Lâm Tổng Đốc lúc này vẫn đang ở nhà đợi tin tức của Đại La Phái, vẫn không biết mình đã bị Đại La Phái bán đi sạch sẽ trong nháy mắt.
- Ha ha… được chứ… xem ra lần này ta không xử Phong Lâm Tổng Đốc cũng không được rồi, ngoại trừ chuyện lần trước xem ra ta còn phải tăng thêm tội danh mưu sát cao quan Đế Quốc cho hắn, ha ha… Hộ Pháp Trưởng Lão cứ yên tâm, chuyện này nên làm thế nào Bạch Khởi ta đã có tính toán, dù sao… Bạch Khởi ta cũng không phải là kẻ ngốc, ta cũng không làm khó Đại La Phái các người đâu
Bạch Khởi sau khi cười ha ha hai tiếng liền nói với chút trêu chọc.
- Ha ha… vậy cứ vậy đi Nguyên Soái… Nhưng tôi có có vài chuyện muốn nói với ngài, không biết Nguyên Soái có tiện lên lầu hai không, hai người chúng ta nói chuyện trong phòng?
Ân Thiên Cừu nghe xong lời này thì mỉm cười, sau đó nói như vậy, khi nói ngồi xuống làm một động tác mời…
- Đương nhiên có thể…
Bạch Khởi không nói nhiều, trực tiếp đứng thẳng người nhảy lên, nhảy tới bên cạnh Ân Thiên Cừu đang đứng trên lầu hai, khẽ gật đầu với đối phương, sau đó đi vào trong phòng.
- Các ngươi trông chừng, không để bất cứ kẻ nào vào trong, ta và Nguyên Soái có chuyện phải nói
Ân Thiên Cừu liền thu nụ cười trên mặt lại, lạnh lùng nói với các thủ hạ đứng xung quanh, nói xong liền đi vào phòng, sau đó khép cửa lại.
Bạch Khởi cũng không khách khí, sau khi đi vào, trực tiếp ngồi xuống một cái bàn tròn nằm ở chính giữa, sau đó rót cho mình một tách trà, sau khi nhìn Ân Thiên Cừu đi vào cũng rót cho đối phương một tách trà rồi nói:
- Ân Trưởng Lão có chuyện gì cứ nói đi, nơi này cũng không có người ngoài, chỉ có hai chúng ta, có chuyện gì thì cứ nói ra thoải mái, hay là có ý tưởng gì.
- Ha ha… thật ra tôi cũng nghĩ như vậy, đúng rồi… Nguyên Soái, chuyện hợp tác lần này giữa Đại La Phái chúng tôi với Phong Lâm Tổng Đốc thật ra rất đơn giản. Ngài biết ở Bất Diệt Hoàng Triều muốn khai tông lập phái cần phải có sự phê chuẩn của quan địa phương, Đại La Phái chúng tôi nhập chủ Phương Đông nhưng mãi vẫn chưa được phê duyệt, cho nên không còn cách nào, tôi đành phải đồng ý với Phong Lâm Tổng Đốc giúp hắn giết người… Nhưng không ngờ người phải giết lại là Nguyên Soái, thật là vô cùng xin lỗi. Mặc dù tôi biết ngài khoan dung đại lượng không để ý, nhưng có một số chuyện tôi nghĩ mình vẫn nên nói rõ thì tốt hơn, tránh để ngài hiểu lầm.
Ân Thiên Cừu nói thẳng, sau khi vào phòng việc đầu tiên là nói với Bạch Khởi chuyện này.
- Ha ha… vậy sao? Thật sự là không có gì, dù sao cũng là bất đắc dĩ ta có thể hiểu được, nhưng Trưởng Lão mời ta lên đây không phải chỉ vì muốn nói với ta chuyện này thôi chứ? Có chuyện gì cứ nói ra hết đi, Bạch Khởi ta đã ngồi đây nói chuyện với ngài, đây chính là thành ý của ta, có chuyện gì không cần ngại cứ nói hết ra.
Bạch Khởi nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà sau đó nhìn thoáng qua Ân Thiên Cừu đang ở trước mặt cười nói như vậy.
- Vậy à… vậy tôi cũng không giấu nữa, Đại La Phái ở Tây Hải Sa Vực đã phát triển đến cực hạn, hy vọng bức thiết của chúng tôi là khuyếch trương ra ngoài. Nhưng ngài biết đấy, ở phương Tây không có khả năng. Thực lực của Đại La Phái mặc dù không yếu, chúng tôi cũng rất tin rằng chúng tôi tuyệt đối không phải là tổ chức mà ai cũng có thể dễ dàng trêu chọc, nhưng… Phương Tây lại là địa bàn của hai đại Thần Điện, bọn họ có thể dễ dàng cho phép Đấu khí tông phái khác tiến vào nhưng tuyệt đối không cho phép Đại La Phái chúng tôi vào, vì Đại La Phái chúng tôi là chính giáo nhất thể, chúng tôi có tín ngưỡng của mình. Một ngày nào đó chúng tôi tiến vào sợ là sẽ lập tức gây ra bạo phát chiến tranh. Có thể nói rõ ràng với ngài rằng chúng tôi tạm thời không phải là đối thủ của hai đại Thần Điện, cho nên chúng tôi chỉ có thể tìm kiếm sự phát triển ở phương Đông, và Bất Diệt Hoàng Triều là lựa chọn tốt nhất của chúng tôi, cũng là chọn lựa duy nhất trước mắt chúng tôi, cho nên chúng tôi hy vọng có thể phát triển ở Bất Diệt Hoàng Triều. Nhưng muốn phát triển ở Bất Diệt Hoàng Triều mà không có chỗ dựa thì không được, vì vậy tôi hy vọng Nguyên Soái có thể hợp tác với chúng tôi, giúp chúng tôi một tay…
Ân Thiên Cừu ngồi xuống cười nói với Bạch Khởi.
- Giúp các ngươi một tay? Ồ… các ngươi là chính giáo nhất thể, uy hiếp rất lớn, nếu để tín ngưỡng của các ngươi lan rộng ra, các ngươi tuyệt đối có thể phát triển nhanh chóng, Đế Quốc và Bệ Hạ sẽ không yên tâm. Nếu ta giúp các ngươi nhất định phải trả một cái giá rất lớn, chuyện này… ta có ích lợi gì không?
Bạch Khởi là người mà có chết cũng không chịu thiệt, mở miệng ngậm miệng đều là đòi ích lợi, chuyện không có lợi thì dù có đánh chết Bạch Khởi cũng sẽ không làm.
Kỳ thực trước đây Bạch Khởi không phải là người như vậy, nhưng bây giờ lại có bộ dạng này, đại khái là vì thời gian ở cùng với Cửu U cũng lâu cho nên mới nhiễm cái bệnh như vậy.
- Lợi ích? Chuyện này… chúng tôi giúp ngài đối phó với Phong Lâm Tổng Đốc thì thế nào?
Ân Thiên Cừu giả vờ hỏi, hắn đương nhiên biết một lợi ích nhỏ bé như vậy không thể nào đáp ứng được Bạch Khởi, nhưng hắn vẫn muốn nói ra để thử xem thế nào.
- Đối phó Phong Lâm Tổng Đốc? Ha ha… Thành ý của Đại La Phái các ngươi chính là cái này sao? Ta dự định sẽ dốc toàn lực ủng hộ các ngươi phát triển ở Đế Quốc, ví dụ như ở phong địa La Đức của ta, và các phong địa khác mà ta sắp có được vân vân… Với thế lực của ta có thể có được sự ủng hộ của các địa phương này, vì thế các ngươi có thể toàn lực mà phát triển. Trong nội bộ Đế Quốc ta có thể kêu gọi giúp các ngươi, vậy mà các ngươi lại chỉ dùng một Phong Lâm Tổng Đốc nhỏ bé để hồi đáp ta sao? Nếu ta muốn đối phó với hắn… dường như đâu cần các ngươi phải giúp ta… Nếu Bạch Khởi ta muốn giết hắn… thật sự quá đơn giản, ta có mấy trăm cách có thể giải quyết một Phong Lâm Tổng Đốc nhỏ bé, không thể không nói nếu đó chính là thành ý của Đại La Phái các ngươi, như vậy ta thấy… việc hợp tác của chúng ta nên quên đi được rồi…
Bạch Khởi cười lạnh lùng nói.
Thật sự điều kiện như vậy khiến Bạch Khởi thật sự có chút tức giận, nhưng đối với phản ứng của Bạch Khởi, Ân Thiên Cừu lại không tức giận, vì hắn biết phản ứng này hoàn toàn bình thường, nếu là mình gặp phải tình huống như vậy thì e là cũng sẽ như thế.
- Vậy… không biết Nguyên Soái muốn thế nào?
Ân Thiên Cừu liếc nhìn Bạch Khởi, hắn muốn biết rõ ý tứ của Bạch Khởi. Dù sao chuyện này mặc dù là lợi ích hai bên nhưng bây giờ về phần Bạch Khởi vẫn chiếm ưu thế chủ động, dù sao Đại La Phái cũng không muốn đắc tội với Bạch Khởi. Ở đây không nói đến tu vi bản thân Bạch Khởi mà quan trọng hơn chính là ở Bất Diệt Hoàng Triều, lời nói của Bạch Khởi có uy quyền không nhỏ, chỉ cần một câu nói của hắn có thể khiến Đại La Phái có được sự phát triển nhanh chóng, đồng thời một câu nói của hắn cũng có thể khiến Đại La Phái cả đời không có cách nào tiến vào bên trong Bất Diệt Hoàng Triều, vì vậy hắn vẫn muốn xem ý tứ của Bạch Khởi rồi mới có thể có câu trả lời chắc chắn được.
- Yêu cầu của ta rất đơn giản… ta ủng hộ Đại La Phái các ngươi truyền giáo, khai tông lập phái, nhưng ta muốn cao thủ của các ngươi ở Đế Quốc có thể để ta tùy lúc điều động, làm việc cho ta… thế nào hả?
Sau khi Bạch Khởi nghe xong liền nói như vậy, đây là điều kiện mà Bạch Khởi muốn có. Bây giờ Đại La Phái có thể cung cấp cho Bạch Khởi những điều này, cho nên Bạch Khởi cũng không nhượng bộ, đã nói ra thì nhất định cần, nếu đối phương không đồng ý thì hai bên xem như không hợp tác gì.
- Như vậy à… Nguyên Soái không thể thay đổi yêu cầu này sao?
Ân Thiên Cừu có ít nhiều không đồng ý lắm với yêu cầu này. Nếu như vậy Đại La Phái phải cải trang thành tư binh của Bạch Khởi, không phải toàn bộ Đại La Phái nhưng ít nhất các thành viên ở trong Bất Diệt Hoàng Triều phải trở thành thủ hạ của Bạch Khởi, mặc dù nói là vẫn còn tự do nhất định, nhưng như vậy rõ ràng không phải là điều mà Đại La Phái muốn, nhưng nghĩ kĩ muốn Bạch Khởi giúp thì đương nhiên phải trả giá một chút, điều này hắn rất rõ, nhưng yêu cầu này trong khoảng thời gian ngắn hắn không có cách nào tiếp nhận được.
- Chuyện này không cần phải thương lượng, những người quen biết Bạch Khởi ta đều biết Bạch Khởi ta không nói hai lời, nếu Trưởng Lão đồng ý thì chúng ta hợp tác, nếu không đồng thì coi như xong.
Bạch Khởi đến lúc này rất thẳng thắn, nghe xong lời này thì dứt khoát nói một câu như vậy, quả nhiên không hề có ý thay đổi chút nào.
- Như vậy à… nói thật với Nguyên Soái chuyện này vô cùng trọng đại, tôi không thể tự quyết định được, tôi phải dùng bồ câu truyền thư cho môn nội, nhờ Chưởng Môn của chúng tôi quyết định chứ tôi không dám cũng không thể tùy ý đồng ý với ngài, xin Nguyên Soái lượng thứ.
Nhìn thấy Bạch Khởi kiên quyết như vậy, Ân Thiên Cừu đầu tiên sửng sốt, sau đó nói như vậy. Điều kiện của Bạch Khởi đã không phải là chuyện mà ông ta có thể tùy tiện đồng ý, mặc dù ở Đại La Phái địa vị của ông ta không thấp, là một trong Thập Đại Hộ Pháp Trưởng Lão, nhưng trên ông ta còn có mấy nhân vật nữa, ví dụ như Tứ Vương của Đại La Phái, các Tả Hữu Sứ Giả và các Môn Chủ của họ. Chuyện mà Hộ Pháp Trưởng Lão như ông ta có thể quyết định thật ra không nhiều, những chuyện trọng đại, liên quan đến tất cả sức mạnh sau này của Đại La Phái ở Bất Diệt Hoàng Triều và phương Đông, tuyệt đối không phải là chuyện mà ông ta dám tùy ý quyết định, cho nên phải mời các vị Chưởng Môn làm chủ, có chuyện gì vẫn phải báo lên trên để họ quyết định, nói như vậy để sau này có xảy ra chuyện gì bản thân mình cũng không phải chịu họa.
Chuyện này Bạch Khởi có thể hiểu được, Bạch Khởi căn bản không hy vọng Ân Thiên Cừu có thể ngay lập tức mà đồng ý với mình, cho dù cấp bậc của ông ta không thấp nhưng chuyện như vậy e là tạm thời ông ta không thể làm chủ, dù sao chuyện này cũng hoàn toàn không phải là chuyện nhỏ cho nên Bạch Khởi chỉ là muốn nhờ cái miệng của Ân Thiên Cừu để truyền chuyện này về mà thôi, không ép ông ta phải lập tức cho mình câu trả lời, vì hắn biết Ân Thiên Cừu không có quyền lực đó.
- Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề… ta chấp nhận, ngươi hãy truyền tin về đi, thời gian này e là ta sẽ phải ở Giang Nam không rời đi được, các ngươi có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào…
Bạch Khởi mỉm cười nói như vậy.
- Như vậy là tốt nhất, vậy thì chuyện hôm nay cứ quyết định vậy đi, tôi có tin gì sẽ lập tức thông báo cho Nguyên Soái. Đúng rồi Phong Lâm Tổng Đốc vì mượn cớ Nguyên Soái vi hành nên đã phong tỏa Phong Lâm Thành, bất cứ người nào ra vào đều phải bị kiểm tra nghiêm ngặt, cho nên e là khi các ngài vào sẽ có chút phiền phức. Mặc dù tôi biết Nguyên Soái không sợ nhưng tôi nghĩ ngài vẫn hy vọng không muốn tìm phiền phức cho mình. Nếu Nguyên Soái không ngại thì Đại La Phái chúng tôi muốn hộ tống các ngài vào thành, nghĩ ra thì người của Phong Lâm Tổng Đốc sẽ không kiểm tra chúng tôi.
Sau khi biểu lộ thành ý, đồng ý chuyện của Bạch Khởi, Ân Thiên Cừu chủ động đưa ra chuyện này.
- Vậy à… vậy tình cảm tốt của ngươi cũng sẽ tiết kiệm không ít phiền phức cho ta, nhưng gần đây nhất ta cũng không có liên hệ gì với người của mình, ngươi biết thời gian này ta cũng không có thời gian đi tìm hiểu, người của ta đến đâu rồi?
Bạch Khởi nghe xong thì mỉm cười hỏi như vậy.
Thật sự trong khoảng thời gian này Bạch Khởi cũng không có thời gian đi tìm hiểu về hành trình của bọn Độc Cô Chiến Thiên, dù sao đường đi của hai người cũng hoàn toàn không giống nhau, Bạch Khởi dường như bị ngăn cách với bọn họ. Đối với những chuyện bên ngoài cũng không rõ lắm, cho nên người của mình rút cục đang ở đâu, đã đến nơi nào Bạch Khởi cũng không biết. Sở dĩ hắn có câu hỏi này là vì Bạch Khởi muốn biết nhân mã của mình đã đến đâu rồi, nếu nhân mã của mình chưa đến thì Bạch Khởi sẽ không vào thành, vì như vậy sẽ khiến mình có chút bị động.
- Chuyện này à… chúng tôi xuất phát từ Phong Lâm Thành ba ngày trước, lúc đó lẽ ra đã phải đến rồi, vì họ chỉ đi trong mấy ngày thôi, nhưng tôi nghĩ bây giờ có lẽ đã đến rồi, cho dù chưa đến, tôi nghĩ khi chúng ta tới Phong Lâm Thành thủ hạ của ngài tuyệt đối đã đến rồi, bây giờ không cần phải lo lắng gì cả.
Ân Thiên Cừu có gì nói nấy, huống hồ chuyện này cũng không có gì phải giấu, cho nên Bạch Khởi hỏi, trực tiếp nói ra.
- Vậy à… vậy thì tốt, được rồi, đã tối rồi mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta phải đi gấp tới Phong Lâm Thành. Mặc dù Phong Lâm Tổng Đốc hình như không hoan nghênh ta lắm nhưng ta không thể không đi, sau khi đi cũng đã đến lúc nên bắt hắn đem về rồi.
Bạch Khởi mỉm cười đứng thẳng người, sau đó theo hướng bên ngoài mà đi, đi thẳng đến phòng ngoài.
Khi Bạch Khởi đi ra ngoài thì phát hiện không thấy ông chủ và người giúp việc của lữ điếm, trên đất vẫn còn vương lại chút máu, người của Đại La Phái đang xử lý. Những người của La Đan đi theo Bạch Khởi vẫn chăm chú đứng một chỗ, đề phòng nhìn bốn phía, chuyện này Bạch Khởi cũng không nói gì. Hắn biết có một số bí mật không thể để người ngoài biết được, ông chủ đó và mấy người giúp việc vừa rồi đã biết quá nhiều cho nên bọn họ nhất định phải chết. Thật ra người của Đại La Phái không làm như vậy thì bản thân mình cũng sẽ làm, mình ngược lại nên cám ơn họ mới phải vì đã giúp mình giải quyết một chút phiền phức.
- Được rồi, chuyện đã giải quyết xong, mọi người đi tìm phòng ngủ đi… ngày mai chúng ta và cao thủ của Đại La Phái sẽ cùng đi.
Bạch Khởi nhìn mấy người đi theo mình, mười mấy tên hộ vệ của Đa La và năm tên dong binh còn lại nói như vậy, mặc dù ngữ khí bình thản nhưng lại tràn đầy mệnh lệnh, với loại ngữ khí đó phảng phất như không thể cự tuyệt.
Nhưng tất cả bọn họ lại không có cảm giác có gì đó không hợp. Dù sao Bạch Khởi cũng đã không phải là con tửu quỷ trong ấn tượng của bọn họ lúc trước. Vị Bắc phương Nguyên Soái của Đế Quốc, Giang Nam Tuần Sát Sứ, Đế Quốc Nhất Đẳng Thế Tập Hầu Tước, một Cửu Tinh Đấu Vương thật sự. Nói thật khi bọn họ vừa mới biết thân phận của Bạch Khởi, ngoại trừ La Đan đã sớm biết Bạch Khởi là ai thì những người khác đều ngơ ngẩn. Bạch Khởi… nhân vật trong truyền thuyết có ai ngờ là hắn lại đồng hành với bọn họ lâu như vậy, đặc biệt là Lô Bố lại càng hối hận vô cùng. Bạch Khởi là thần tượng trong lòng mình, là người mà mình sùng bái, vậy mà trước đó, khi mình đối mặt với thần tượng của mình, với vị Nguyên Soái trẻ nhất của Đế Quốc vĩ đại, với Cửu Tinh Đấu Vương trẻ tuổi nhất, mà mình lại chửi ầm lên, điều này khiến cho bản thân Lô Bố có cảm giác đắc tội, chỉ hận không thể chết ngay lập tức.
Nói thật mọi người đều bị chấn động hồi lâu sau đó mới hồi phục lại được, cho đến khi người của Đại La Phái ra tay với ông chủ quán và mấy kẻ giúp việc ở xung quanh thì tất cả mọi người vì chấn động với vết máu trước mắt mới hồi phục lại.
- Ngươi định… sau này sẽ xử lý chúng tôi thế nào? Hay là cũng giống như ông chủ và mấy tên giúp việc ở đây?
Độc Hoa Hồng vốn không nói nhiều, đột nhiên giữa lúc đó đứng dậy, sau khi liếc nhìn Bạch Khởi liền dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nói như vậy. Mặc dù trong lòng nàng rất căng thẳng, dù sao chất vấn một đại nhân vật như Bạch Khởi là ai thì cũng có chút lo lắng, nhưng tình hình như vậy khiến nàng không thể không đứng dậy hỏi. Nếu là như vậy thì ít ra nếu mình phải chết cũng phải chết minh bạch, cũng có sự chuẩn bị tâm lý, tránh bị chết một cách không rõ ràng.
Dùng ánh mắt thật sâu liếc nhìn Độc Hoa Hồng, Bạch Khởi nói:
- Ta có ba ngàn thân binh, hơn các người cũng không nhiều, mà ít hơn các người cũng không ít. Nếu các ngươi muốn theo ta thì tốt, nếu không muốn thì đừng ăn nói linh tinh, Bạch Khởi ta cũng không phải là người tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, đã tiếp xúc lâu như vậy, chỉ cần các ngươi không nói lung tung thì vẫn có thể tự do rời đi.
Nói xong cũng không nói gì thêm nữa, đẩy cửa bước vào trong một căn phòng ở lầu hai, cũng không để ý đến mọi người đang đứng sững sờ ở đó.
/363
|