Tống Mặc chỉ cảm thấy lòng mình vừa thơm vừa ấm áp, như viên ngọc mềm mại khiến huyết mạch hắn sôi trào, tâm hồn chấn động, sao cảm thấy đau đớn gì, theo bản năng nghiêng người đặt Đậu Chiêu dưới người.
Đậu Chiêu quá sợ hãi, trong lúc kích động, hai tay chống lên lồng ngực Tống Mặc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Tống Mặc sáng trong, như ánh sao trong bầu trời đêm lộ ra ánh sáng ngọc ngà.
Đậu Chiêu mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc.
Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động dần vang lên tiếng hít thở nặng nề.
Ánh mắt Tống Mặc như nhuộm một lớp sương tình dục.
“Thọ Cô!” Hắn nhẹ nhàng nỉ non rồi chậm rãi cúi người.
Đậu Chiêu cảm nhận được mối “nguy hiểm”.
Nhưng trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh Tống Mặc cưỡi ngựa, gió sương mỏi mệt chạy tới Chân Định, tới điền trang của nàng, đứng ngoài tường mà chăm chú nhìn mình; hiện lên hình ảnh hắn cầm nghiên mực thưởng thức dưới ánh đèn rồi nghiêng đầu hỏi phụ thân mình có thích hay không, lo được lo mất; hiện lên hình ảnh hắn cẩn thận, co ro nép người bên giường… Lòng nàng bối rối, có cảm giác mâu thuẫn khi việc xảy ra ngay trước mắt.
Là đẩy hắn ra? Hay là để mọi chuyện cứ tiếp tục?
Đẩy hắn ra lòng lại không nỡ.
Mặc hắn muốn làm gì thì làm, kí ức kiếp trước vẫn còn đọng lại, lý trí mách bảo nàng nên mau chóng chấp nhận đoạn tình cảm này nhưng trong tâm lý, nàng vẫn rất khó để thoải mái bước đến.
Trong lúc mâu thuẫn, nàng cắn môi, nghiêng mặt trốn tránh, nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Hai gò má không kìm nổi mà đỏ lên như hai rặng mây.
Đậu Chiêu cự tuyệt khiến lòng Tống Mặc chấn động, hắn tỉnh táo lại. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ lập tức khiến hắn ý thức được, Đậu Chiêu không hoàn toàn vô tình với hắn. Nàng có thể hung hăng đẩy hắn ra hoặc là trợn mắt nhìn hắn… Nhưng Đậu Chiêu chỉ nhẹ nhàng đẩy đẩy rồi quay mặt qua chỗ khác.
Vành tai trắng nõn, mềm mại, mượt mà, tròn đầy như đang dụ hoặc thị giác của Tống Mặc.
Lúc không có cơ hội thì phải tự tạo cơ hội, huống chi bây giờ lại có cơ hội tốt nhường này…
Tống Mặc chẳng do dự gì, ngậm lấy vành tai trắng như tuyết kia nhưng trong lúc vô tình lại chạm đến điểm mẫn cảm của Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu như bị sét đánh, người tê dại.
“Nghiên Đường, đừng…” Nàng quay mặt qua chỗ khác.
Tống Mặc buông nàng ra nhưng lại áp vào gò má nàng, nhân lúc nàng nói chuyện mà ngậm lấy môi nàng.
“Nghiên Đường…” Đậu Chiêu kinh hô nhưng lại hóa thành tiếng rên rỉ.
Tống Mặc như tên thợ săn ngốc nghếch, theo bản năng truy đuổi sự ngọt ngào của nàng, trong lúc nàng mơ hồ mà quấy phá khiến nàng như ngừng thở.
Đồ ngốc!
Đồ ngốc!
Đậu Chiêu thầm oán trách mà giãy dụa dưới người hắn.
Chiếc lưỡi của hắn linh hoạt mà mạnh mẽ, nàng muốn cắn hắn một cái cũng không được.
Mình liệu có không thở nổi mà chết đi không?
Suy nghĩ vừa thoáng qua trong óc thì Tống Mặc lại lùi người lại.
Nàng thở phì phò.
Tống Mặc cũng thở phì phò, ánh mắt nhìn nàng lại thâm u khó lường, ánh mắt dừng lại ở bộ ngực đang thở phập phồng của nàng.
“Thọ Cô!” Còn chưa chờ nàng bình tĩnh lại thì hắn đã cúi người, tay trái ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, ôm nàng thật chặt dưới thân, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào miệng nàng. Hắn bắt đầu hôn nàng thật sâu, tay phải lại lặng lẽ với vào vạt áo của nàng, vuốt ve bộ ngực sữa mềm mại, đầu ngón tay như gảy đàn mà khiêu khích nụ hoa trước ngực nàng. Mà đồng thời, vật cứng nơi giữa bắp đùi kia chọc vào nàng khiến nàng thấy đau.
Sự kích động của Tống Mặc dường như trong nháy mắt đã bùng cháy.
Cả người Đậu Chiêu run rẩy.
Nếu không ngăn cản, nàng quá rõ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng nếu nàng ngăn cản, Tống Mặc kiêu ngạo như thế, sau đó hắn sẽ thế nào?
Là chạy trối chết? Hay là vẫn trấn định buông nàng ra, tỏ vẻ lơ đễnh rồi đi ngủ?
Nàng là thê tử của hắn, hắn có quyền này nhưng vì tôn trọng ý nguyện của nàng mà tự khiến bản thân chật vật như vậy.
Mặc kệ là thế nào, Đậu Chiêu nghĩ thôi cũng đã đủ đau lòng.
Sớm biết như vậy, từ lúc hắn đặt mình dưới thân, mình nên dứt khoát cự tuyệt.
Đậu Chiêu vô cùng hối hận.
Nhưng lúc này cũng đã quá muộn rồi.
Như cảm nhận được sự chần chừ của nàng, cánh tay ôm lấy vòng eo nàng của Tống Mặc không khỏi siết chặt hơi, đầu lưỡi càng thêm phóng túng, bàn tay phủ lên bầu ngực sữa của nàng cũng bắt đầu vuốt ve.
Cảm giác tê dại xâm nhập vào cơ thể nàng như từng đợt sóng đánh vào tứ chi bách hài của nàng.
Cảm giác quen thuộc mà xa lạ này khiến nàng sợ hãi.
Quen là vì nàng đã từng trải qua sự kích tình ngắn ngủi này; lạ là vì cảm giác này đã cách nàng quá xa xôi, xa xôi đến độ nàng gần như đã quên mất nó.
“Tống Nghiên Đường!” Giọng nói của Đậu Chiêu tràn qua bờ môi Tống Mặc, như tan ra thành từng mảnh nhỏ, càng lộ rõ sự hoảng hốt của nàng.
Tống Mặc đột nhiên buông nàng ra, yên lặng chăm chú nhìn vào ánh mắt nàng như thể muốn nhìn thấu ánh mắt nàng, như muốn nhìn thấu đến tâm can nàng vậy.
Đậu Chiêu rất bất an.
Cảm thấy mình nói cái gì cũng không ổn.
Nhưng nếu không nói gì thì hình như càng không ổn.
Sao mọi chuyện lại có thể đi tới bước này !
Tống Mặc vẫn là một thiếu niên chưa nhiễm dục tình.
Nói đi nói lại đều là tại mình.
Đậu Chiêu lại cảm thấy có chút ảo não.
Tống Mặc bỗng nhiên bật cười.
Trong đôi mắt nhàn nhạt đầy ý cười, ngay cả khóe môi hơi cong cong cũng thật đẹp biết bao.
Đậu Chiêu ngây người ra nhìn.
Tống Mặc bắt đầu cởi y phục.
Đậu Chiêu không khỏi trợn tròn mắt.
Dáng người của hắn cực kì chuẩn, đường cong bên hông tuyệt đẹp, nhìn qua gầy nhưng vẫn rất rắn rỏi, da thịt như ngọc thạch, dưới màn trướng mông lung như đang sáng lên vậy.
Tống Mặc cười lớn: “Thọ Cô, Thọ Cô, sao nàng lại đáng yêu như vậy!”
Hắn cúi người hôn lên mắt nàng, vô cùng thân thiết.
Tim Đậu Chiêu đập loạn, mặt đỏ bừng: “Không phải… Ta…” Lại uể oải nói không ra lời.
Nhưng biện giải thế nào cũng không thể phủ nhận sự thật khi nãy mình nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của Tống Mặc.
“Thọ Cô!” Tống Mặc cười gọi tên nàng, “Ta rất thích Thọ Cô nhìn ta như vậy.” Hắn dịu dàng nói, sự vui mừng tràn ra từ khóe mắt khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Thực sự là quá mất mặt!
Mặt Đậu Chiêu nóng rát.
Tống Mặc ôm mặt nàng, dịu dàng hôn lên trán nàng, hàng mi dài, khóe mắt, đôi môi đỏ mọng… Như thể nàng là trân bảo vô song, cả người được hắn nâng niu trong lòng bàn tay, được hắn chở che, trân trọng.
Ngực Đậu Chiêu căng tức.
Tống Mặc lại bắt đầu tấn công dồn dập.
Hắn ra sức hôn Đậu Chiêu, đầu lưỡi không chút kiêng dè mà tung hoành trông miệng nàng như muốn cắn nuốt nàng vậy, khiến cho Đậu Chiêu không thở nổi, vặn vẹo người dưới thân hắn.
Vạt áo xổ ra, quần áo từng chút từng chút một rơi xuống,
Chờ đến khi Đậu Chiêu phát hiện ra thì cả người nàng đã chỉ còn lại chiếc tiết khố, bộ ngực sữa mềm mại như mang theo chút đào mật ngây ngô, ngạo nghễ vươn lên trong ánh mắt Tống Mặc.
Tên khốn này… vô duyên vô cớ đi cởi đồ…
Chẳng hiểu vì sao, Đậu Chiêu rất muốn bật cười.
Trong đôi mắt đen của Tống Mặc lại hiện lên một tia sáng khác thường, đầu hắn vùi xuống, ngậm nụ hoa kia vào miệng, tùy ý cắn mút.
Đậu Chiêu như hít phải ngụm khí lạnh.
Khoái cảm từ bộ ngực sữa truyền đến khiến cả người nàng bắt đầu nóng rực lên, thậm chí có đôi khi Tống Mặc vì quá sức mà khiến nàng đau đớn cũng trở thành sự ngọt ngào, khiến nàng sợ run.
Đậu Chiêu hoảng sợ.
Lúc trước, nàng cũng không như vậy.
Nàng căm ghét mọi sự thô lỗ, cho rằng đó là biểu hiện của sự thiếu tôn trọng nàng.
Nhưng bây giờ, cùng một chuyện đặt lên người Tống Mặc lại khiến nàng cảm thấy ngọt ngào.
“Tống Nghiên Đường! Tống Nghiên Đường…” Đậu Chiêu bối rối gọi Tống Mặc.
Tống Mặc ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen láy như có đám lửa cháy bừng bừng.
Mà nụ hoa hồng của nàng vì Tống Mặc liếm mút mà trở nên kiềm diễm, sáng bóng.
Đậu Chiêu liếm đôi môi đỏ mọng.
Hắn giật phắt tiết khố của Đậu Chiêu ra, cứ như vậy xông vào.
Đậu Chiêu khẽ rên một tiếng, ôm chặt cổ Tống Mặc.
“Thọ Cô, Thọ Cô!” Tống Mặc hôn lên vành tai nàng, hơi thở nóng hầm hập khẽ lướt qua cổ Đậu Chiêu, nhu tình mật ý vô hạn “Một lúc thôi là sẽ khá hơn… Một lúc thôi sẽ khá hơn…” Hắn nhắm mắt lại, thì thào an ủi nàng, người vẫn không ngừng va chạm, thậm chí còn càng lúc càng nhanh.
Đúng là nam tử thô lỗ!
Đậu Chiêu đau đến toát mồ hôi lạnh nhưng lại có thể cảm nhận rõ hắn đang ra vào trong cơ thể mình.
Tựa như đứa trẻ bướng bỉnh, dò thám ảo ảnh mà mình không rõ.
Nàng hít vào một hơi thật sâu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tống Mặc.
Da thịt hắn nóng bỏng tay, lưng lấm tấm mồ hôi.
Lòng Đậu Chiêu mềm nhũn, người dần dần lơi lỏng lại, nỗi đau đớn kia cũng có thể chấp nhận nổi.
Thân thể nàng dưới sự ra vào của hắn mà dần dần mở ra, trở nên ướt át.
Cảm nhận được điều này, Tống Mặc chậm lại, cắn tai nàng gọi một tiếng “Thọ Cô”, nhưng còn chưa chờ nàng trả lời, hắn đã ôm lấy vòng eo mảnh dẻ của nàng, xuyên qua đóa hoa bó chặt tầng tầng lớp lớp kia, đánh sâu vào hoa tâm…
Đây không phải là lần đầu tiên của hắn sao?
Không phải lần đầu tiên thường rất nhanh sao?
Sao hắn còn chưa chịu thôi đi?
Đậu Chiêu kêu lên một tiếng đau đớn, vầng trán trắng mịn lấm tấm mồ hôi, người căng tức, đau đớn, nóng bừng lên không thể kìm hãm.
Nàng không khỏi ôm chặt Tống Mặc, nhịn không được mà rên rỉ, chân quấn quanh thắt lưng hắn…
※※※※※
Ánh mặt trời buổi sớm chiếu vào, Đậu Chiêu mơ mơ màng màng mở mắt.
Người đau đớn như thể đêm hôm qua bê ra bê vào mấy trăm chậu hoa.
Đậu Chiêu giật mình, tỉnh táo lại.
Căn phòng im ắng, nàng mặc trung y màu bạc, cơ thể sạch sẽ ngủ trên giường lớn bằng gỗ lim khắc hoa. Trong không khí là hương hoa nhài thơm mát, trên bàn có bình hoa sức màu trắng cắm đóa cúc hoàng mai vẫn như ngày hôm qua, chỉ có chiếc gối đầu thêu uyên ương giỡn nước ở bên hơi lõm xuống như nói cho nàng, mọi thứ hôm qua không phải là giấc mộng.
Nàng cất giọng gọi: “Tố Lan”.
Cửa ‘cót két’ một tiếng rồi mở ra, Tố Lan và Cam Lộ bê chậu rửa mặt đi vào.
Trong ánh mắt hai người là nỗi vui mừng không thể che giấu.
“Phu nhân”, Tố Tâm coi nàng như bệnh nhân, định đỡ nàng dậy. “Thế tử gia vào cung, cố ý dặn chúng em không được đánh thức người, chúng em không gọi, vẫn ở ngoài chờ.”
Cam Lộ đưa nước muối súc miệng đến trước mặt nàng.
Tống Mặc chết tiệt!
Như sợ thiên hạ không biết vậy.
Đậu Chiêu không khỏi lườm hai người một cái, nói: “Ta có phải trẻ con đâu, còn không tự rửa mặt được chắc?”
Tố Tâm và Cam Lộ chỉ mỉm cười, thật cẩn thận đứng bên hầu hạ.
Rửa mặt chải đầu xong, Tố Quyên bưng một chén canh gà ác tiến vào: “Là thế tử gia dặn từ sáng sớm.”
Đậu Chiêu quá sợ hãi, trong lúc kích động, hai tay chống lên lồng ngực Tống Mặc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Tống Mặc sáng trong, như ánh sao trong bầu trời đêm lộ ra ánh sáng ngọc ngà.
Đậu Chiêu mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc.
Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động dần vang lên tiếng hít thở nặng nề.
Ánh mắt Tống Mặc như nhuộm một lớp sương tình dục.
“Thọ Cô!” Hắn nhẹ nhàng nỉ non rồi chậm rãi cúi người.
Đậu Chiêu cảm nhận được mối “nguy hiểm”.
Nhưng trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh Tống Mặc cưỡi ngựa, gió sương mỏi mệt chạy tới Chân Định, tới điền trang của nàng, đứng ngoài tường mà chăm chú nhìn mình; hiện lên hình ảnh hắn cầm nghiên mực thưởng thức dưới ánh đèn rồi nghiêng đầu hỏi phụ thân mình có thích hay không, lo được lo mất; hiện lên hình ảnh hắn cẩn thận, co ro nép người bên giường… Lòng nàng bối rối, có cảm giác mâu thuẫn khi việc xảy ra ngay trước mắt.
Là đẩy hắn ra? Hay là để mọi chuyện cứ tiếp tục?
Đẩy hắn ra lòng lại không nỡ.
Mặc hắn muốn làm gì thì làm, kí ức kiếp trước vẫn còn đọng lại, lý trí mách bảo nàng nên mau chóng chấp nhận đoạn tình cảm này nhưng trong tâm lý, nàng vẫn rất khó để thoải mái bước đến.
Trong lúc mâu thuẫn, nàng cắn môi, nghiêng mặt trốn tránh, nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Hai gò má không kìm nổi mà đỏ lên như hai rặng mây.
Đậu Chiêu cự tuyệt khiến lòng Tống Mặc chấn động, hắn tỉnh táo lại. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ lập tức khiến hắn ý thức được, Đậu Chiêu không hoàn toàn vô tình với hắn. Nàng có thể hung hăng đẩy hắn ra hoặc là trợn mắt nhìn hắn… Nhưng Đậu Chiêu chỉ nhẹ nhàng đẩy đẩy rồi quay mặt qua chỗ khác.
Vành tai trắng nõn, mềm mại, mượt mà, tròn đầy như đang dụ hoặc thị giác của Tống Mặc.
Lúc không có cơ hội thì phải tự tạo cơ hội, huống chi bây giờ lại có cơ hội tốt nhường này…
Tống Mặc chẳng do dự gì, ngậm lấy vành tai trắng như tuyết kia nhưng trong lúc vô tình lại chạm đến điểm mẫn cảm của Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu như bị sét đánh, người tê dại.
“Nghiên Đường, đừng…” Nàng quay mặt qua chỗ khác.
Tống Mặc buông nàng ra nhưng lại áp vào gò má nàng, nhân lúc nàng nói chuyện mà ngậm lấy môi nàng.
“Nghiên Đường…” Đậu Chiêu kinh hô nhưng lại hóa thành tiếng rên rỉ.
Tống Mặc như tên thợ săn ngốc nghếch, theo bản năng truy đuổi sự ngọt ngào của nàng, trong lúc nàng mơ hồ mà quấy phá khiến nàng như ngừng thở.
Đồ ngốc!
Đồ ngốc!
Đậu Chiêu thầm oán trách mà giãy dụa dưới người hắn.
Chiếc lưỡi của hắn linh hoạt mà mạnh mẽ, nàng muốn cắn hắn một cái cũng không được.
Mình liệu có không thở nổi mà chết đi không?
Suy nghĩ vừa thoáng qua trong óc thì Tống Mặc lại lùi người lại.
Nàng thở phì phò.
Tống Mặc cũng thở phì phò, ánh mắt nhìn nàng lại thâm u khó lường, ánh mắt dừng lại ở bộ ngực đang thở phập phồng của nàng.
“Thọ Cô!” Còn chưa chờ nàng bình tĩnh lại thì hắn đã cúi người, tay trái ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, ôm nàng thật chặt dưới thân, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào miệng nàng. Hắn bắt đầu hôn nàng thật sâu, tay phải lại lặng lẽ với vào vạt áo của nàng, vuốt ve bộ ngực sữa mềm mại, đầu ngón tay như gảy đàn mà khiêu khích nụ hoa trước ngực nàng. Mà đồng thời, vật cứng nơi giữa bắp đùi kia chọc vào nàng khiến nàng thấy đau.
Sự kích động của Tống Mặc dường như trong nháy mắt đã bùng cháy.
Cả người Đậu Chiêu run rẩy.
Nếu không ngăn cản, nàng quá rõ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng nếu nàng ngăn cản, Tống Mặc kiêu ngạo như thế, sau đó hắn sẽ thế nào?
Là chạy trối chết? Hay là vẫn trấn định buông nàng ra, tỏ vẻ lơ đễnh rồi đi ngủ?
Nàng là thê tử của hắn, hắn có quyền này nhưng vì tôn trọng ý nguyện của nàng mà tự khiến bản thân chật vật như vậy.
Mặc kệ là thế nào, Đậu Chiêu nghĩ thôi cũng đã đủ đau lòng.
Sớm biết như vậy, từ lúc hắn đặt mình dưới thân, mình nên dứt khoát cự tuyệt.
Đậu Chiêu vô cùng hối hận.
Nhưng lúc này cũng đã quá muộn rồi.
Như cảm nhận được sự chần chừ của nàng, cánh tay ôm lấy vòng eo nàng của Tống Mặc không khỏi siết chặt hơi, đầu lưỡi càng thêm phóng túng, bàn tay phủ lên bầu ngực sữa của nàng cũng bắt đầu vuốt ve.
Cảm giác tê dại xâm nhập vào cơ thể nàng như từng đợt sóng đánh vào tứ chi bách hài của nàng.
Cảm giác quen thuộc mà xa lạ này khiến nàng sợ hãi.
Quen là vì nàng đã từng trải qua sự kích tình ngắn ngủi này; lạ là vì cảm giác này đã cách nàng quá xa xôi, xa xôi đến độ nàng gần như đã quên mất nó.
“Tống Nghiên Đường!” Giọng nói của Đậu Chiêu tràn qua bờ môi Tống Mặc, như tan ra thành từng mảnh nhỏ, càng lộ rõ sự hoảng hốt của nàng.
Tống Mặc đột nhiên buông nàng ra, yên lặng chăm chú nhìn vào ánh mắt nàng như thể muốn nhìn thấu ánh mắt nàng, như muốn nhìn thấu đến tâm can nàng vậy.
Đậu Chiêu rất bất an.
Cảm thấy mình nói cái gì cũng không ổn.
Nhưng nếu không nói gì thì hình như càng không ổn.
Sao mọi chuyện lại có thể đi tới bước này !
Tống Mặc vẫn là một thiếu niên chưa nhiễm dục tình.
Nói đi nói lại đều là tại mình.
Đậu Chiêu lại cảm thấy có chút ảo não.
Tống Mặc bỗng nhiên bật cười.
Trong đôi mắt nhàn nhạt đầy ý cười, ngay cả khóe môi hơi cong cong cũng thật đẹp biết bao.
Đậu Chiêu ngây người ra nhìn.
Tống Mặc bắt đầu cởi y phục.
Đậu Chiêu không khỏi trợn tròn mắt.
Dáng người của hắn cực kì chuẩn, đường cong bên hông tuyệt đẹp, nhìn qua gầy nhưng vẫn rất rắn rỏi, da thịt như ngọc thạch, dưới màn trướng mông lung như đang sáng lên vậy.
Tống Mặc cười lớn: “Thọ Cô, Thọ Cô, sao nàng lại đáng yêu như vậy!”
Hắn cúi người hôn lên mắt nàng, vô cùng thân thiết.
Tim Đậu Chiêu đập loạn, mặt đỏ bừng: “Không phải… Ta…” Lại uể oải nói không ra lời.
Nhưng biện giải thế nào cũng không thể phủ nhận sự thật khi nãy mình nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của Tống Mặc.
“Thọ Cô!” Tống Mặc cười gọi tên nàng, “Ta rất thích Thọ Cô nhìn ta như vậy.” Hắn dịu dàng nói, sự vui mừng tràn ra từ khóe mắt khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Thực sự là quá mất mặt!
Mặt Đậu Chiêu nóng rát.
Tống Mặc ôm mặt nàng, dịu dàng hôn lên trán nàng, hàng mi dài, khóe mắt, đôi môi đỏ mọng… Như thể nàng là trân bảo vô song, cả người được hắn nâng niu trong lòng bàn tay, được hắn chở che, trân trọng.
Ngực Đậu Chiêu căng tức.
Tống Mặc lại bắt đầu tấn công dồn dập.
Hắn ra sức hôn Đậu Chiêu, đầu lưỡi không chút kiêng dè mà tung hoành trông miệng nàng như muốn cắn nuốt nàng vậy, khiến cho Đậu Chiêu không thở nổi, vặn vẹo người dưới thân hắn.
Vạt áo xổ ra, quần áo từng chút từng chút một rơi xuống,
Chờ đến khi Đậu Chiêu phát hiện ra thì cả người nàng đã chỉ còn lại chiếc tiết khố, bộ ngực sữa mềm mại như mang theo chút đào mật ngây ngô, ngạo nghễ vươn lên trong ánh mắt Tống Mặc.
Tên khốn này… vô duyên vô cớ đi cởi đồ…
Chẳng hiểu vì sao, Đậu Chiêu rất muốn bật cười.
Trong đôi mắt đen của Tống Mặc lại hiện lên một tia sáng khác thường, đầu hắn vùi xuống, ngậm nụ hoa kia vào miệng, tùy ý cắn mút.
Đậu Chiêu như hít phải ngụm khí lạnh.
Khoái cảm từ bộ ngực sữa truyền đến khiến cả người nàng bắt đầu nóng rực lên, thậm chí có đôi khi Tống Mặc vì quá sức mà khiến nàng đau đớn cũng trở thành sự ngọt ngào, khiến nàng sợ run.
Đậu Chiêu hoảng sợ.
Lúc trước, nàng cũng không như vậy.
Nàng căm ghét mọi sự thô lỗ, cho rằng đó là biểu hiện của sự thiếu tôn trọng nàng.
Nhưng bây giờ, cùng một chuyện đặt lên người Tống Mặc lại khiến nàng cảm thấy ngọt ngào.
“Tống Nghiên Đường! Tống Nghiên Đường…” Đậu Chiêu bối rối gọi Tống Mặc.
Tống Mặc ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen láy như có đám lửa cháy bừng bừng.
Mà nụ hoa hồng của nàng vì Tống Mặc liếm mút mà trở nên kiềm diễm, sáng bóng.
Đậu Chiêu liếm đôi môi đỏ mọng.
Hắn giật phắt tiết khố của Đậu Chiêu ra, cứ như vậy xông vào.
Đậu Chiêu khẽ rên một tiếng, ôm chặt cổ Tống Mặc.
“Thọ Cô, Thọ Cô!” Tống Mặc hôn lên vành tai nàng, hơi thở nóng hầm hập khẽ lướt qua cổ Đậu Chiêu, nhu tình mật ý vô hạn “Một lúc thôi là sẽ khá hơn… Một lúc thôi sẽ khá hơn…” Hắn nhắm mắt lại, thì thào an ủi nàng, người vẫn không ngừng va chạm, thậm chí còn càng lúc càng nhanh.
Đúng là nam tử thô lỗ!
Đậu Chiêu đau đến toát mồ hôi lạnh nhưng lại có thể cảm nhận rõ hắn đang ra vào trong cơ thể mình.
Tựa như đứa trẻ bướng bỉnh, dò thám ảo ảnh mà mình không rõ.
Nàng hít vào một hơi thật sâu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tống Mặc.
Da thịt hắn nóng bỏng tay, lưng lấm tấm mồ hôi.
Lòng Đậu Chiêu mềm nhũn, người dần dần lơi lỏng lại, nỗi đau đớn kia cũng có thể chấp nhận nổi.
Thân thể nàng dưới sự ra vào của hắn mà dần dần mở ra, trở nên ướt át.
Cảm nhận được điều này, Tống Mặc chậm lại, cắn tai nàng gọi một tiếng “Thọ Cô”, nhưng còn chưa chờ nàng trả lời, hắn đã ôm lấy vòng eo mảnh dẻ của nàng, xuyên qua đóa hoa bó chặt tầng tầng lớp lớp kia, đánh sâu vào hoa tâm…
Đây không phải là lần đầu tiên của hắn sao?
Không phải lần đầu tiên thường rất nhanh sao?
Sao hắn còn chưa chịu thôi đi?
Đậu Chiêu kêu lên một tiếng đau đớn, vầng trán trắng mịn lấm tấm mồ hôi, người căng tức, đau đớn, nóng bừng lên không thể kìm hãm.
Nàng không khỏi ôm chặt Tống Mặc, nhịn không được mà rên rỉ, chân quấn quanh thắt lưng hắn…
※※※※※
Ánh mặt trời buổi sớm chiếu vào, Đậu Chiêu mơ mơ màng màng mở mắt.
Người đau đớn như thể đêm hôm qua bê ra bê vào mấy trăm chậu hoa.
Đậu Chiêu giật mình, tỉnh táo lại.
Căn phòng im ắng, nàng mặc trung y màu bạc, cơ thể sạch sẽ ngủ trên giường lớn bằng gỗ lim khắc hoa. Trong không khí là hương hoa nhài thơm mát, trên bàn có bình hoa sức màu trắng cắm đóa cúc hoàng mai vẫn như ngày hôm qua, chỉ có chiếc gối đầu thêu uyên ương giỡn nước ở bên hơi lõm xuống như nói cho nàng, mọi thứ hôm qua không phải là giấc mộng.
Nàng cất giọng gọi: “Tố Lan”.
Cửa ‘cót két’ một tiếng rồi mở ra, Tố Lan và Cam Lộ bê chậu rửa mặt đi vào.
Trong ánh mắt hai người là nỗi vui mừng không thể che giấu.
“Phu nhân”, Tố Tâm coi nàng như bệnh nhân, định đỡ nàng dậy. “Thế tử gia vào cung, cố ý dặn chúng em không được đánh thức người, chúng em không gọi, vẫn ở ngoài chờ.”
Cam Lộ đưa nước muối súc miệng đến trước mặt nàng.
Tống Mặc chết tiệt!
Như sợ thiên hạ không biết vậy.
Đậu Chiêu không khỏi lườm hai người một cái, nói: “Ta có phải trẻ con đâu, còn không tự rửa mặt được chắc?”
Tố Tâm và Cam Lộ chỉ mỉm cười, thật cẩn thận đứng bên hầu hạ.
Rửa mặt chải đầu xong, Tố Quyên bưng một chén canh gà ác tiến vào: “Là thế tử gia dặn từ sáng sớm.”
/278
|