Sau đó Mạc Vong tưởng rằng đối phương sẽ tiếp tục gây khó dễ cho cô nhưng mà ngoài dự đoán của cô, sau đó Amya chỉ ở bên cạnh vừa uống trà chiều vừa đọc sách, cũng không có bất kỳ dấu hiệu tương tự nào, chuyện này làm cô âm thầm thở phảo nhẹ nhõm. Nhưng đáng tiếc nhất là, sách mà Amya đang lật xem, cô hoàn toàn không hiểu cũng không biết là có liên quan đến phương pháp để cô có thể trở về hay không? Không thể phủ nhận, đi đến trang viên này đã ba ngày, một chút tin tức cũng không thu hoạch được, cô cảm thấy hơi nóng nảy.[nammoi][diendanlequydon]
Cứ như vậy, Đấm chân —— thỉnh thoảng thêm trà cho thiếu gia —— tiếp tục đấm chân đã trở thành công việc chủ yếu của cô cả buổi trưa.
Sau hai giờ, cuối cùng người nào đó cũng hào phóng từ bi buông tha cho cô, chân dài vừa thu lại đã cong một đầu gối để lấy thế ngồi dậy: Tốt lắm.
Cô rút tay về, cảm giác nó không còn là của mình nữa, đời này ngay cả cha mẹ cũng không được hưởng thụ cô hầu hạ như bậy, chậc, người này quả nhiên dễ dàng kết thù!
Lực quá kém. Người nào đó nói ra đánh giá.
“…” Lực quá kém mà còn để cô đấm lâu như vậy?!
Xem ra sau này phải để ngươi luyện tập nhiều hơn nữa.
Nói xong những lời quá đáng như vậy, thanh niên lại phát ra mùi nhàn nhạt, viết chữ gì đó lên tờ giấy in hoa trắng noãn, rồi sau đó tiện tay đưa tờ giấy đến trước mặt cô.
Mặc dù trong lòng bất mãn nhưng cô vẫn rất cung kính giơ tay nhận lấy.
Cho ngươi.
… Mạc Vong nhìn tờ giấy không thua gì đang nhìn thiên thư, nước mắt cô rơi đầy mặt, khoa tay múa chân ——
【ta không biết.. 】
A, ta quên mất, ngươi không biết chữ.
… Ha ha, thật sự quên mất sao?
Không trách được chữ xấu như vậy.
“…” Chuyện đó thật xin lỗi!
Thôi, ngươi cầm đưacho Cáp Lệ xem đi. Thanh niên khoát tay với cô: Bởi vì đấm chân quá tệ, trừ ngươi một tháng tiền lương.
!!! Sấm sét giữa trời quang!
Không phải đã nói đấm chân có thể giữ tiền lương hay sao? Tại sao người này có thể làm như vậy! QAQ
A ~ Amya nâng cằm lên, vô cùng hứng thú nhìn chăm chú vào cô gái đã hoàn toàn hóa đá: Ngươi có gì bất mãn đối với quyết định của ta sao?
… Tình hình mạnh hơn người! Bây giờ vẫn không thể vì đánh người mà bị đuổi ra được! Cô nhịn! Mạc Vong cắn răng, gắng gượng lắc đầu một cái, rồi sau đó bỏ tờ giấy vào trong túi tạp dề, sau khi hành lễ, thu thập chén dĩa trên bàn xong, cô lui ra khỏi phòng.
Đi tới phòng bếp Mạc Vong phát hiện vậy mà nữ quản gia đại nhân đã chờ ở đó rồi.
Vừa thấy cô, đối phương hơi nhíu mày: Tại sao lại đi lâu như vậy?
Cô để khay trong tay xuống, nước mắt đầy mặt, từ trong túi móc ra tờ giấy, hai tay dâng tới trước mặt đối phương.
Lời nhắn của nhị thiếu gia?
Gật đầu.
Cáp Lệ không giống với những nữ hầu thuê bên ngoài, thật lâu trước đây nhiều thế hệ nhà bà đã bắt đầu hầu hạ gia tộc này, cho nên rất được trọng dụng và tin tưởng. Khi còn nhở, các thiếu gia tiểu thư đi học thì những người hầu tùy thân như bọn họ cũng sẽ cùng dự thính, laoij chuyện biết chữ như vậy dĩ nhiên không làm khó được bà.
Bà nhận lấy tờ giấy lành lặn kia, sau khi xem xong, sắc mặt mặc dù không thay đổi, giọng nói lại có chút dao động: Nhị thiếu gia sai ngươi đấm chân cả buổi trưa?
Gật đầu.
Mạc Vong suy nghĩ một chút, vội vàng lắc lắc đôi tay mềm nhũn, nét mặt khổ sở , bày tỏ mình thật sự không thể đảm đương trách nhiệm nặng nề này, sau này vẫn nên đổi người khác đi… Như vây cô dễ tìm cơ hội thăm dò trong tòa trong nhà có che giấu bí mật giúp cô trở về nhà hay không?
Người mới làm thật sự sẽ cảm thấy khổ cực, về sau luyện tập nhiều một chút sẽ cảm thấy tốt hơn.
… Nên nói bọn họ không hổ là chủ tớ sao?
Như vậy đi, về sau mỗi ngày trước khi ngủ, đến phòng ta để luyện tập đấm chân.
… Có thể nói không cần không?!
Cô biết cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, xung quanh có thể nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của những nữ hầu khác, có thể nhận được sự dạy dỗ 1V1 với nữ quản gia, thật sự là chuyện rất vinh hạnh, hơn nữa chuyện này còn vì để hầu hạ chủ nhân tốt hơn, chuyện này đồng nghĩa với việc về sau có thể có nhiều cơ hội đến gần chủ nhân hơn. Nghĩ như vậy chưa chắc là vì muốn chờ đợi cái gì mà chim sẻ thành phượng hoàng , nhưng nếu như có thể vì vậy mà được một chức vị tốt hơn (phần lớn nữ hầu mới vào làm đều giặt quần áo, rửa chén, quét dọn, đợi đến khi được cho phép hoặc là chịu đựng bỏ ra vốn liếng, sẽ có thể làm nữ hầu ở phòng khách hoặc là nữ hầu cận thân… Công việc, tiền lương cũng sẽ càng nhiều. Mà nữ quản gia để rèn luyện sẽ cho các cô bưng trà rót nước cho thiếu gia,cho dù cơ hội nhưng cũng được coi là trước mặt chủ nhân tìm cảm giác tồn tại, cho nên trừ Mạc Vong mọi người đều rất quý trọng), hoặc là sẽ được ban thưởng một chút, ai cũng sẽ không cảm thấy phiền nếu được nhiều tiền hơn.
Nhị thiếu gia thưởng thêm tiền tháng này cho ngươi.
… Sao?
Mạc Vong kinh ngạc.
Có lẽ do sự kinh ngạc trên mặt cô quá rõ ràng, cho nên dù không ra dấu tay, nữ quản gia đại nhân cũng nhanh chóng hiểu ý cô.
Ngươi không biết?
Gật đầu.
Cũng đúng, ngươi không biết chữ.
… Thật là thật xin lỗi! Cô không có học thức như vậy!!!
Nhị thiếu gia nói mặc dù kỹ thuật của ngươi kém, nhưng cả buổi trưa cũng không hề lười biếng, cho nên tháng này thưởng cho ngươi gấp đôi tiền lương.
… Hắn lại có lòng tốt như vậy, nói đùa sao?
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, ve mặt nữ quản gia đại nhân nghiêm nghị, vô cùng nghiêm túc nói cho những người hầu gái mới được nhận vào biết: Mặc dù nhị thiếu gia thích nói giỡn, nhưng vô cùng khoan dung với người hầu, có một vị chủ nhân như thế này là vinh hạnh của chúng
Cứ như vậy, Đấm chân —— thỉnh thoảng thêm trà cho thiếu gia —— tiếp tục đấm chân đã trở thành công việc chủ yếu của cô cả buổi trưa.
Sau hai giờ, cuối cùng người nào đó cũng hào phóng từ bi buông tha cho cô, chân dài vừa thu lại đã cong một đầu gối để lấy thế ngồi dậy: Tốt lắm.
Cô rút tay về, cảm giác nó không còn là của mình nữa, đời này ngay cả cha mẹ cũng không được hưởng thụ cô hầu hạ như bậy, chậc, người này quả nhiên dễ dàng kết thù!
Lực quá kém. Người nào đó nói ra đánh giá.
“…” Lực quá kém mà còn để cô đấm lâu như vậy?!
Xem ra sau này phải để ngươi luyện tập nhiều hơn nữa.
Nói xong những lời quá đáng như vậy, thanh niên lại phát ra mùi nhàn nhạt, viết chữ gì đó lên tờ giấy in hoa trắng noãn, rồi sau đó tiện tay đưa tờ giấy đến trước mặt cô.
Mặc dù trong lòng bất mãn nhưng cô vẫn rất cung kính giơ tay nhận lấy.
Cho ngươi.
… Mạc Vong nhìn tờ giấy không thua gì đang nhìn thiên thư, nước mắt cô rơi đầy mặt, khoa tay múa chân ——
【ta không biết.. 】
A, ta quên mất, ngươi không biết chữ.
… Ha ha, thật sự quên mất sao?
Không trách được chữ xấu như vậy.
“…” Chuyện đó thật xin lỗi!
Thôi, ngươi cầm đưacho Cáp Lệ xem đi. Thanh niên khoát tay với cô: Bởi vì đấm chân quá tệ, trừ ngươi một tháng tiền lương.
!!! Sấm sét giữa trời quang!
Không phải đã nói đấm chân có thể giữ tiền lương hay sao? Tại sao người này có thể làm như vậy! QAQ
A ~ Amya nâng cằm lên, vô cùng hứng thú nhìn chăm chú vào cô gái đã hoàn toàn hóa đá: Ngươi có gì bất mãn đối với quyết định của ta sao?
… Tình hình mạnh hơn người! Bây giờ vẫn không thể vì đánh người mà bị đuổi ra được! Cô nhịn! Mạc Vong cắn răng, gắng gượng lắc đầu một cái, rồi sau đó bỏ tờ giấy vào trong túi tạp dề, sau khi hành lễ, thu thập chén dĩa trên bàn xong, cô lui ra khỏi phòng.
Đi tới phòng bếp Mạc Vong phát hiện vậy mà nữ quản gia đại nhân đã chờ ở đó rồi.
Vừa thấy cô, đối phương hơi nhíu mày: Tại sao lại đi lâu như vậy?
Cô để khay trong tay xuống, nước mắt đầy mặt, từ trong túi móc ra tờ giấy, hai tay dâng tới trước mặt đối phương.
Lời nhắn của nhị thiếu gia?
Gật đầu.
Cáp Lệ không giống với những nữ hầu thuê bên ngoài, thật lâu trước đây nhiều thế hệ nhà bà đã bắt đầu hầu hạ gia tộc này, cho nên rất được trọng dụng và tin tưởng. Khi còn nhở, các thiếu gia tiểu thư đi học thì những người hầu tùy thân như bọn họ cũng sẽ cùng dự thính, laoij chuyện biết chữ như vậy dĩ nhiên không làm khó được bà.
Bà nhận lấy tờ giấy lành lặn kia, sau khi xem xong, sắc mặt mặc dù không thay đổi, giọng nói lại có chút dao động: Nhị thiếu gia sai ngươi đấm chân cả buổi trưa?
Gật đầu.
Mạc Vong suy nghĩ một chút, vội vàng lắc lắc đôi tay mềm nhũn, nét mặt khổ sở , bày tỏ mình thật sự không thể đảm đương trách nhiệm nặng nề này, sau này vẫn nên đổi người khác đi… Như vây cô dễ tìm cơ hội thăm dò trong tòa trong nhà có che giấu bí mật giúp cô trở về nhà hay không?
Người mới làm thật sự sẽ cảm thấy khổ cực, về sau luyện tập nhiều một chút sẽ cảm thấy tốt hơn.
… Nên nói bọn họ không hổ là chủ tớ sao?
Như vậy đi, về sau mỗi ngày trước khi ngủ, đến phòng ta để luyện tập đấm chân.
… Có thể nói không cần không?!
Cô biết cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, xung quanh có thể nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của những nữ hầu khác, có thể nhận được sự dạy dỗ 1V1 với nữ quản gia, thật sự là chuyện rất vinh hạnh, hơn nữa chuyện này còn vì để hầu hạ chủ nhân tốt hơn, chuyện này đồng nghĩa với việc về sau có thể có nhiều cơ hội đến gần chủ nhân hơn. Nghĩ như vậy chưa chắc là vì muốn chờ đợi cái gì mà chim sẻ thành phượng hoàng , nhưng nếu như có thể vì vậy mà được một chức vị tốt hơn (phần lớn nữ hầu mới vào làm đều giặt quần áo, rửa chén, quét dọn, đợi đến khi được cho phép hoặc là chịu đựng bỏ ra vốn liếng, sẽ có thể làm nữ hầu ở phòng khách hoặc là nữ hầu cận thân… Công việc, tiền lương cũng sẽ càng nhiều. Mà nữ quản gia để rèn luyện sẽ cho các cô bưng trà rót nước cho thiếu gia,cho dù cơ hội nhưng cũng được coi là trước mặt chủ nhân tìm cảm giác tồn tại, cho nên trừ Mạc Vong mọi người đều rất quý trọng), hoặc là sẽ được ban thưởng một chút, ai cũng sẽ không cảm thấy phiền nếu được nhiều tiền hơn.
Nhị thiếu gia thưởng thêm tiền tháng này cho ngươi.
… Sao?
Mạc Vong kinh ngạc.
Có lẽ do sự kinh ngạc trên mặt cô quá rõ ràng, cho nên dù không ra dấu tay, nữ quản gia đại nhân cũng nhanh chóng hiểu ý cô.
Ngươi không biết?
Gật đầu.
Cũng đúng, ngươi không biết chữ.
… Thật là thật xin lỗi! Cô không có học thức như vậy!!!
Nhị thiếu gia nói mặc dù kỹ thuật của ngươi kém, nhưng cả buổi trưa cũng không hề lười biếng, cho nên tháng này thưởng cho ngươi gấp đôi tiền lương.
… Hắn lại có lòng tốt như vậy, nói đùa sao?
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, ve mặt nữ quản gia đại nhân nghiêm nghị, vô cùng nghiêm túc nói cho những người hầu gái mới được nhận vào biết: Mặc dù nhị thiếu gia thích nói giỡn, nhưng vô cùng khoan dung với người hầu, có một vị chủ nhân như thế này là vinh hạnh của chúng
/139
|