Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 105 - Chương 74.2

/139


Sau khi mua hai ly coca và một phần bắp rang bơ, hai người cùng đi vào rạp chiếu phim, dù sao thời gian phim giới thiệu cũng không dài, hai người ngồi gần nhau, vị trí cũng không tệ. Nhưng đúng lúc này, Mạc Vong ngoài ý muốn phát hiện có người quen đang ngồi bên phải mình.

“Lâm sư huynh?”

“Tiểu Vong, là em sao?” Lâm Triêu Quân cười, liếc người thiếu niên đằng sau cô, hỏi nhỏ: “Đi xem phim với bạn trai à?”

“Phốc, không phải, là đi cùng với một sư huynh cùng trường.”

“Là như vậy sao?” Ánh mắt của Lâm Triêu Quân liếc qua khuôn mặt ngây thơ của cô gái, lại mỉm cười liếc nhìn người thanh niên đang ngồi cùng hàng ghế với cô, giống như đã nhận ra chuyện gì nhưng lại sáng suốt giữ vững trầm mặc, đây cũng không phải là chuyện mà bản thân hắn có thể xen vào.

“Đúng rồi, Lâm sư huynh, anh đi xem phim một mình sao?”

“Không, anh đi cùng Đồ Đồ.”

“A? Vậy…”

“Em ấy đi vệ sinh.”

“Vậy à.” Mạc Vong gật đầu liên tục: “Thật là khéo.”

“Đúng vậy.”

“A, em quên giới thiệu.” Lúc này cô mới nhớ hình như mình lại tự biến mình thành con quạ, vội vàng định giới thiệu hai người với nhau, nhưng đúng lúc này, nàng nhìn thấy cách đó không xa, có một cô gái tóc ngắn đang đi tới, vội vàng vẫy tay gọi: “Đồ Đồ!”

“Tiểu Vong?”

“Ừ!” Mạc Vong đứng lên, hơi ngượng ngùng nhìn về bên cạnh: “Lâm sư huynh, anh có thể đổi chỗ cho em không?

Lâm Triêu Quân: “…” Hắn im lặng liếc nhìn nụ cười chợt cứng của thiếu niên bên cạnh, sâu sắc cảm nhận được nỗi khổ của đối phương.

“Mau đứng dậy!” Tô Đồ Đồ không có nghĩ nhiều như vậy, cô một tay kéo anh họ của mình đứng dậy, một tay kéo người bạn nhỏ của mình ngồi xuống: “Tiểu Vong, nếu biết cậu cũng muốn đi, tớ đã…”

“Ừ, tớ…”

“Đúng rồi, cậu…”

“Tớ còn…”

Lâm Hướng Quân: “…”

Mục Tử Du: “…”

Trố mắt nhìn nhau một lúc, đột nhiên ánh đèn trên đỉnh đầu tối đi, hai người vô cùng ăn ý cùng nhìn về phía màn ảnh.

Mấy người ở hàng ghế phía sau, Thạch Vịnh Triết cười lăn lộn: “Hừ, thật là trùng hợp.”

Những người hoặc thú khác yên lặng liếc mắt: “Hả hê như vậy không có chuyện gì sao? Cẩn thận vui quá hóa buồn đó.”

Mà ở bên cạnh, Lục Minh Duệ im lặng nhìn trời: “Tử Du, ngươi nên thắp hương trước.”

Trong lúc mỗi người có suy nghĩ riêng, bộ phim cứ như vậy mà bắt đầu. Tổng thể mà nói, toàn tâm xem phim chắc chỉ có Mạc Vong và cô bạn nhỏ thôi, về phần những người khác… Điểm danh!

Bởi vì trên đường đi uống quá nhiều nước nên Mạc Vong đứng dậy, đi đến nhà vệ sinh, cũng may đúng lúc mấy người họ ngồi cạnh hành lang, cũng không khó đi ra ngoài.

Mặc dù trong rạp chiếu phim tối đen như mực nhưng nhà vệ sinh cạnh cửa ra vào lại có đèn chiếu sáng. Từ bóng tối bước vào ánh sáng sẽ làm người khác kìm lòng không được có cảm giác lẫn lộn thời gian. Có lúc ban ngày đi xem phim, lúc đi ra, thậm chí không quen nhìn ánh sáng mặt trời.

Mạc Vong vỗ đầu một, cô đang nghĩ cái gì vậy.

Sau khi giải quyết xong, cô hong khô nước trên tay trong máy sấy, kéo cửa phòng đi ra ngoài, nhưng mà khi hơi nghiêng đầu lại thấy cảnh khiến người khác kinh ngạc, Lâm sư huynh và Lục sư huynh lại cùng nhau đi ra khỏi nhà vệ sinh nam.

Đợi chút, sao Lục sư huynh lại ở đây?

Trùng hợp sao?

Này, chuyện này cũng quá khéo rồi.

Cô đang nghĩ có nên đi tới chào hỏi hay không, đột nhiên nghe được giọng nói của Lâm Triều Quân: “Ngươi sẽ chết.” Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, giọng nói bình thường có vẻ an tĩnh , giờ phút này càng lộ ra vẻ hắc ám.

“Khụ! Khụ khụ khụ khụ…”

“…” Này, này!

Mạc Vong vội vàng vọt tới, quả nhiên người thanh niên lại ngồi chồm hổm trên mặt đất, ho ra máu. Cho nên mới nói, rốt cuộc là anh ấy có tật xấu gì? Cô cố gắng kìm nén kích động muốn vỗ trán, quỳ một gối xuống, vừa đưa khăn tay ra vừa khẽ vỗ lưng đối phương như lần trước: “Sư huynh, anh không sao chứ?”

Một lát sau, hô hấp của hắn dần ổn định, ho khan vài tiếng, cũng chỉ khạc ra một chút máu. Hắn nhìn chăm chú vào khăn tay bị chính mình vò nát, hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi sư muội, gây phiền phức cho muội…”

“…” Nếu biết thì cũng đừng luôn miệng nói câu kia. Cuối cùng Mạc Vong cũng có thể đỡ trán rồi: “Huynh không nên nói xin lỗi với em.” Cô giơ tay chỉ người thanh niên vẫn đang đứng tại chỗ: “Xin lỗi anh ấy mới đúng.”

“Đúng…” Lâm Triều Quân đang nói chợt im bặt.

Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, lập tức cũng giật mình. Nét mặt của Lục sư huynh… Thật đáng sợ.

Có lẽ vì mỗi lần nhìn thấy đối phương thì anh ấy luôn cười híp mắt, cho nên khi không cười nhìn có vẻ… Không, không chỉ như thế, ánh mắt ấy… Cô chợt cảm thấy, anh ấy giống như bị bóng tối bên ngoài thẩm thấu vào, cho dù thân thể ở đây nhưng người vẫn ở lại trong bóng tối như cũ.

Nhưng ngay lúc này, Lâm Triêu Quân đột


/139

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status