Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện
Chương 103 - Theo Dõi Ghét Cái Gì Nhất! & Đi Dạo Phố Ghét Cái Gì Nhất! (2)
/139
|
Edit: nammoi
Phần hai
Giành, giành ăn!
Mạc Vong xém tí nữa giơ tay tát cho người trước mặt một cái bay ra ngoài, may mắn trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc cô chợt nhớ ra __ Đây là sư huynh, không phải Thạch Vịnh Triết… Đây là sư huynh, không phải Thạch Vịnh Triết___ Ừ, không thể đánh!
Lại nói mứt vốn là do sư huynh mua, anh ấy ăn cũng rất bình thường!
Sau khi lặp đi lặp lại câu nói đó mấy lần, cô khôi phục bình tĩnh.
Mà núp không xa chỗ đó, tiểu trúc mã không thể bình tĩnh được, cái tên mặt trắng nhỏ đó đang làm cái gì? Cái loại hành động mờ ám đó vừa nhìn là biết không có ý gì tốt! Mạc Vong, tại sao cậu không đánh hắn? Tại sao?
Greens và Thain lặng lẽ nhìn người bên cạnh, rụt một cái: “chậc, chậc, Dũng giả giận dữ quả nhiên rất đáng sợ, hơi thở ma lực vì phẫn nộ mà tràn hết ra ngoài…”
Saka và Brad đang ngồi trên lưng liếc mắt nhìn nhau: “Bạn à, đừng tức giận, trước hết nên học tập người ta làm sao tán gái đi.”
Ở một chỗ khác, một thiếu niên có bím tóc dài buông ống nhòm trong tay xuống, khẽ cười: “Tử Du làm khá lắm.”
Cùng lúc đó, sau khi thành công “đoạt đồ ăn trước miệng cọp”, Mục Tử Du hơi nhíu chân mày: “Ném nó đi, anh dẫn em đi ăn bánh ngọt.”
“Dạ?” Lúc cô sững sờ, sư huynh đã rút xâu mứt trong tay cô ra, Mạc Vong vội vàng dùng tay kia giật lại: “Không, không cần, em cảm thấy nó ăn rất ngon, thật đấy!” Giống như để chứng minh, cô “A ô a ô” cắn hết mấy viên mứt quả, nhai nuốt xuống sau đó giơ cái que không lên: “Xem nè, ăn xong rồi.”
Mục Tử Du: “…” Mười giây…
Mạc Vong: “Ha ha ha…” Tại sao sư huynh lại dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn cô? Giống như cô là đứa ham ăn… Được rồi, biểu hiện lúc này đúng là rất giống. *khóc*
“Ha ha ha!” Đột nhiên sư huynh ôm bụng bật cười.
“…” Dù sao đi nữa, cười là tốt rồi.
“Em là đứa ngốc à?”
“Dạ?” Này, sao lại nói như thế chứ?
“Đối với em, tấm lòng của người khác đáng quý vậy sao?” Mục Tử Du một lần nữa cúi người, bắt được cằm của cô: “Đừng động đậy.” Lấy ra một cái khăn trắng noãn từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng của cô: “Cảm thấy vứt bỏ đồ ăn là vứt bỏ tấm lòng của người khác sao?”
Cô nhìn chăm chú vào vào cái khăn, có thể thấy rõ ràng được dấu vết màu đỏ ở trên đó, ngại ngùng đỏ mặt: “Em… Em không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua cảm thấy lãng phí đồ ăn là không tốt.”
“Anh cũng cảm thấy thế.” Mục Tử Du gật đầu nhưng cũng không buông cô ra mà hỏi tiếp: “Như vậy nếu như anh đổi thành bất kỳ người nào, em cũng đều làm như vậy…đúng không?”
“… Dạ?” Rốt cuộc sư huynh muốn nói gì…
Mục Tử Du lại tiến sát lại, nhìn chăm chú vào tròng mắt đen nhánh của cô: “Đúng hay không đúng?”
“…” Vẻ mặt sư huynh rất nghiêm túc vì vậy cô cũng nghiêm túc suy nghĩ rồi sau đó nghiêm túc trả lời: “Dạ, đúng vậy.”
“Anh hiểu.” Mục Tử Du ngồi dậy, buông cằm cô ra, tiện tay gấp khăn nhét vào trong túi áo: “Đi thôi.”
“… Vâng.” Có cảm giác hình như sư huynh không vui, là ảo giác sao? Cô làm sai chuyện gì sao?
Cùng lúc đó, hai người một mèo một chó giống như thở phảo nhẹ nhõm, thả thiếu niện bị đè phía dưới ra.
Thạch Vịnh Triết đen mặt “phi phi” hai tiếng, nhổ ra ít đất không cẩn thận ăn vào miệng: “Các ngươi chờ đó cho ta.”
Những người khác hoặc thú khác: “…” Chỉ là bọn họ sợ cậu nhất thời xúc động làm ra chuyện gì không tốt thôi mà.
Mà ở bên kia, Lục Minh Duệ sờ cằm, than thở: “Còn tưởng rằng Tử Du sẽ trực tiếp tấn công, thật là đánh giá cao hắn quá. Không, có lẽ có tính toán trước nhưng lúc lâm trận lại quyết định rút lui? Ừ… Bởi vì phát hiện trong lòng hắn sư muội cũng không quan trọng đến như vậy? Chậc chậc, đáng thương cho trái tim của thiếu niên… Rắc, rắc!” Hắn cười nói: “Nát.”
Nếu như lúc đầu chỉ thấy có chút không đúng thì giờ phút này cô chính là cảm thấy có rất nhiều thứ không đúng.
“Sư huynh!” Cô đi nhanh đến bên cạnh Mục Tử Du, cùng hắn song vai đi về phía trước.
“Sao?”
“Hôm nay anh gọi em ra rốt cuộc là vì chuyện gì?”
“Không có chuyện gì thì không thể hẹn em hay sao?”
“Ặc… Cũng không phải, chỉ là…”
“Chỉ là?”
“Không, không có gì.” Dưới ánh mắt của sư huynh cũng không thể nói được, giống như vừa nói ra lời phản đối sẽ làm tổn thương đến huynh ấy, cứu mạng! Đây rốt cuộc là tình huống gì?
“Sư muội.”
“Cái… Cái gì?”
“Em có nơi nào đặc biệt muốn đi hay không?”
“Em sao?” Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Nơi nào cũng được sao?”
“Tất nhiên.” Mục Tử Du mỉm cười gật đầu, nói: “Không phải đã hẹn trước sao, hôm nay em cho anh toàn bộ thời gian của em, để đáp lại, anh cũng cho em toàn bộ thời gian của anh.”
“Ha ha ha…” Này, Mục sư huynh không phải bị một tổ ba người ở Ma giới nhập vào rồi không? Nói chuyện thật buồn nôn: “Vậy thì đi dạo phố được không?”
“Đi dạo phố?”
“Ừ, chuyện đó…” Mạc Vong gãi gãi mặt: “Không phải sắp đến lễ Giáng Sinh rồi sao? Đúng lúc em muốn đi mua ít quà và thiệp.”
“Nếu vậy…” Mục Tử Du hơi nghiêng đầu, hình như có chút tò mò: “Quà tặng của anh là thiệp à?”
“Cũng không phải.”
“…”
“Hắc hắc, là quà tặng và thiệp ạ.” Thành công “hù dọa” sư huynh, cô có cảm
Phần hai
Giành, giành ăn!
Mạc Vong xém tí nữa giơ tay tát cho người trước mặt một cái bay ra ngoài, may mắn trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc cô chợt nhớ ra __ Đây là sư huynh, không phải Thạch Vịnh Triết… Đây là sư huynh, không phải Thạch Vịnh Triết___ Ừ, không thể đánh!
Lại nói mứt vốn là do sư huynh mua, anh ấy ăn cũng rất bình thường!
Sau khi lặp đi lặp lại câu nói đó mấy lần, cô khôi phục bình tĩnh.
Mà núp không xa chỗ đó, tiểu trúc mã không thể bình tĩnh được, cái tên mặt trắng nhỏ đó đang làm cái gì? Cái loại hành động mờ ám đó vừa nhìn là biết không có ý gì tốt! Mạc Vong, tại sao cậu không đánh hắn? Tại sao?
Greens và Thain lặng lẽ nhìn người bên cạnh, rụt một cái: “chậc, chậc, Dũng giả giận dữ quả nhiên rất đáng sợ, hơi thở ma lực vì phẫn nộ mà tràn hết ra ngoài…”
Saka và Brad đang ngồi trên lưng liếc mắt nhìn nhau: “Bạn à, đừng tức giận, trước hết nên học tập người ta làm sao tán gái đi.”
Ở một chỗ khác, một thiếu niên có bím tóc dài buông ống nhòm trong tay xuống, khẽ cười: “Tử Du làm khá lắm.”
Cùng lúc đó, sau khi thành công “đoạt đồ ăn trước miệng cọp”, Mục Tử Du hơi nhíu chân mày: “Ném nó đi, anh dẫn em đi ăn bánh ngọt.”
“Dạ?” Lúc cô sững sờ, sư huynh đã rút xâu mứt trong tay cô ra, Mạc Vong vội vàng dùng tay kia giật lại: “Không, không cần, em cảm thấy nó ăn rất ngon, thật đấy!” Giống như để chứng minh, cô “A ô a ô” cắn hết mấy viên mứt quả, nhai nuốt xuống sau đó giơ cái que không lên: “Xem nè, ăn xong rồi.”
Mục Tử Du: “…” Mười giây…
Mạc Vong: “Ha ha ha…” Tại sao sư huynh lại dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn cô? Giống như cô là đứa ham ăn… Được rồi, biểu hiện lúc này đúng là rất giống. *khóc*
“Ha ha ha!” Đột nhiên sư huynh ôm bụng bật cười.
“…” Dù sao đi nữa, cười là tốt rồi.
“Em là đứa ngốc à?”
“Dạ?” Này, sao lại nói như thế chứ?
“Đối với em, tấm lòng của người khác đáng quý vậy sao?” Mục Tử Du một lần nữa cúi người, bắt được cằm của cô: “Đừng động đậy.” Lấy ra một cái khăn trắng noãn từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng của cô: “Cảm thấy vứt bỏ đồ ăn là vứt bỏ tấm lòng của người khác sao?”
Cô nhìn chăm chú vào vào cái khăn, có thể thấy rõ ràng được dấu vết màu đỏ ở trên đó, ngại ngùng đỏ mặt: “Em… Em không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua cảm thấy lãng phí đồ ăn là không tốt.”
“Anh cũng cảm thấy thế.” Mục Tử Du gật đầu nhưng cũng không buông cô ra mà hỏi tiếp: “Như vậy nếu như anh đổi thành bất kỳ người nào, em cũng đều làm như vậy…đúng không?”
“… Dạ?” Rốt cuộc sư huynh muốn nói gì…
Mục Tử Du lại tiến sát lại, nhìn chăm chú vào tròng mắt đen nhánh của cô: “Đúng hay không đúng?”
“…” Vẻ mặt sư huynh rất nghiêm túc vì vậy cô cũng nghiêm túc suy nghĩ rồi sau đó nghiêm túc trả lời: “Dạ, đúng vậy.”
“Anh hiểu.” Mục Tử Du ngồi dậy, buông cằm cô ra, tiện tay gấp khăn nhét vào trong túi áo: “Đi thôi.”
“… Vâng.” Có cảm giác hình như sư huynh không vui, là ảo giác sao? Cô làm sai chuyện gì sao?
Cùng lúc đó, hai người một mèo một chó giống như thở phảo nhẹ nhõm, thả thiếu niện bị đè phía dưới ra.
Thạch Vịnh Triết đen mặt “phi phi” hai tiếng, nhổ ra ít đất không cẩn thận ăn vào miệng: “Các ngươi chờ đó cho ta.”
Những người khác hoặc thú khác: “…” Chỉ là bọn họ sợ cậu nhất thời xúc động làm ra chuyện gì không tốt thôi mà.
Mà ở bên kia, Lục Minh Duệ sờ cằm, than thở: “Còn tưởng rằng Tử Du sẽ trực tiếp tấn công, thật là đánh giá cao hắn quá. Không, có lẽ có tính toán trước nhưng lúc lâm trận lại quyết định rút lui? Ừ… Bởi vì phát hiện trong lòng hắn sư muội cũng không quan trọng đến như vậy? Chậc chậc, đáng thương cho trái tim của thiếu niên… Rắc, rắc!” Hắn cười nói: “Nát.”
Nếu như lúc đầu chỉ thấy có chút không đúng thì giờ phút này cô chính là cảm thấy có rất nhiều thứ không đúng.
“Sư huynh!” Cô đi nhanh đến bên cạnh Mục Tử Du, cùng hắn song vai đi về phía trước.
“Sao?”
“Hôm nay anh gọi em ra rốt cuộc là vì chuyện gì?”
“Không có chuyện gì thì không thể hẹn em hay sao?”
“Ặc… Cũng không phải, chỉ là…”
“Chỉ là?”
“Không, không có gì.” Dưới ánh mắt của sư huynh cũng không thể nói được, giống như vừa nói ra lời phản đối sẽ làm tổn thương đến huynh ấy, cứu mạng! Đây rốt cuộc là tình huống gì?
“Sư muội.”
“Cái… Cái gì?”
“Em có nơi nào đặc biệt muốn đi hay không?”
“Em sao?” Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Nơi nào cũng được sao?”
“Tất nhiên.” Mục Tử Du mỉm cười gật đầu, nói: “Không phải đã hẹn trước sao, hôm nay em cho anh toàn bộ thời gian của em, để đáp lại, anh cũng cho em toàn bộ thời gian của anh.”
“Ha ha ha…” Này, Mục sư huynh không phải bị một tổ ba người ở Ma giới nhập vào rồi không? Nói chuyện thật buồn nôn: “Vậy thì đi dạo phố được không?”
“Đi dạo phố?”
“Ừ, chuyện đó…” Mạc Vong gãi gãi mặt: “Không phải sắp đến lễ Giáng Sinh rồi sao? Đúng lúc em muốn đi mua ít quà và thiệp.”
“Nếu vậy…” Mục Tử Du hơi nghiêng đầu, hình như có chút tò mò: “Quà tặng của anh là thiệp à?”
“Cũng không phải.”
“…”
“Hắc hắc, là quà tặng và thiệp ạ.” Thành công “hù dọa” sư huynh, cô có cảm
/139
|