Dịch: Trần Anh Nhi
***
“Tiểu Quỳ, chúng ta lần này quá may mắn nên ta mới thắng hiểm. Hẳn lúc ấy ngươi cũng giật mình đúng không? Chứ ngươi phải về đầu tiên mới đúng.” Nàng Như Ý ngây thơ còn đang đắm chìm trong hạnh phúc khi lần đầu tiên về nhất, cũng không nghĩ lần “may mắn” này có liên quan tới Trọng Quỳ.
“Ngươi về nhất ta cũng rất vui mà.” Trọng Quỳ cười tủm tỉm, tỉ thí với trình độ như này dù có thắng nàng cũng chẳng thấy có ý nghĩa gì cả.
“Ngươi không biết đâu, Triệu Liên Y kia kiêu căng quen thói, năm nào cũng phải khích tướng ta, mà không ai dám tranh vị trí về nhất với nàng ta. Mỗi khi chiến thắng, nàng ta đều đến châm chọc ta một hồi, chỉ tiếc là cha ta không cho ta học cưỡi ngựa bắn cung, ta cũng đã phải rầu rĩ một lúc lâu đó.” Như Ý giải thích.
“Nếu Bình Nguyên quân biết ta dạy ngươi cưỡi ngựa thì ông ấy sẽ không trách ta đấy chứ?” Trọng Quỳ hỏi.
“Yên tâm đi! Cha ta tuy tính tình hơi cổ hủ một chút nhưng công tư phân minh, không bao giờ trách tội lung tung cả đâu.” Như Ý vô cùng tự hào nói.
Trọng Quỳ cũng nghĩ vậy. Bình Nguyên quân nếu không biết đạo lý thì chưa chắc đã được nhiều tôn kính tới vậy.
Hai người vừa trò chuyện thì chợt nghe thấy những tiếng reo hò từ bên cạnh vang lên.
Trọng Quỳ ngẩng đầu, trên thảm cỏ cách đây không xa có hai vị nam tử đang rảo bước lại gần, một người hồng y như liệt hoả, một người bạch y tựa tuyết trắng, phong hoa minh diễm nói không thành lời.
Nàng không nghĩ Vu Ly cũng tới đây. Lúc nãy nàng cũng đâu có thấy hắn làm gì đâu nhỉ?
“Vu Ly công tử!” Triệu Thiên không biết từ đâu chui ra, ngày thường tuy hắn cuồng ngạo, không coi ai ra gì nhưng giờ dáng vẻ kiêu căng đó cũng đã bớt đi vài phần.
“Nghe nói gần đây Vu Ly công tử đang luyện chế linh vân đan giúp triệu hồi sư tiến giai có đúng không, vậy đã luyện thành hay chưa?”
“Đây là một loại đan dược rất phức tạp, hiện tại vẫn cần phải thử nghiệm nhiều.” Vu Ly bình thản đáp, thái độ không nóng cũng không lạnh khiến Triệu Thiên không dám tỏ thái độ gì.
Nói gì thì nói, hắn vẫn không thể đắc tội một vị luyện dược sư.
“Nếu công tử luyện thành thì xin hãy cho ta biết, dù là ra cái giá nào đi chăng nữa thì linh vân đan này ta cũng mua hết. Về việc giá cả thì Vu Ly công tử hãy cứ yên tâm.” Triệu Thiên vẫn muốn mặc cả một hồi.
Thực lực của hắn hiện giờ phải tăng lên. Nhớ lại Phần Nguyệt - chủ nhân mới của Huyết Hoàng dễ dàng dẫm đạp hắn dưới chân, Triệu Thiên chỉ hận không thể tăng lên vài cấp trong một ngày.
Ngày nào đó, hắn nhất định sẽ trả đủ món nợ này với Phần Nguyệt!
Vu Linh nhẹ nhàng gật gật đầu, hắn cũng không cần phải khom lưng uốn gối với một quý tộc làm gì.
Thực lực của Vu Ly cũng đã đủ để cho hắn một thân phận tôn quý, thậm chí đè ép cả quý tộc.
“Tiểu chủ nhân, hôm nay ngày có mệt mỏi hay không?” Ánh mắt của Vu Ly chuyển sang Trọng Quỳ, lúc này vẻ mặt lãnh đạm cũng đã dịu xuống, ý cười dịu dàng vẽ bên đôi môi.
“Vẫn còn ổn.” Trọng Quỳ cũng đã nghe được cuộc đối thoại của hai người họ, trong lòng cả kinh. Hoá ra còn có loại đan dược có thể giúp triệu hồi sư tiến giai sao? Để có thể sớm đạt được thực lực tương xứng với Huyết Hoàng, hiện giờ nàng cũng cần loại đan dược này.
Chỉ là đến Vu Ly còn cần phải thử nghiệm nhiều lần, một tay mơ trong ngành luyện dược như nàng có lẽ còn khó khăn hơn nhiều.
“Hoá ra vị này chính là đại tiểu thư Trọng phủ sao?” Triệu Thiên trông thấy thái độ Vu Ly thay đổi nhanh tới vậy, cũng nhanh trí nhận ra thân phận của Trọng Quỳ,
Khó có thể tin được rằng nha đầu thối này lại chính là vị tiểu thư Trọng gia mà Vu Ly cam tâm tình nguyện trung thành!
Nghe đồn rằng Vu Ly luôn tận tâm tận lực, hữu cầu tất ứng với Trọng Quỳ, nếu vậy thì thông qua nàng, hắn có lẽ cũng rất dễ dàng đoạt được linh vân đan.
Nghĩ đến những lời não tàn ngu xuẩn mà Trọng Quỳ khi nãy đã nói, Triệu Thiên liền nhận định nàng là một nha đầu đơn thuần thiên chân, việc lừa gạt hẳn cũng dễ dàng vài phần.
Cảm nhận được ánh mắt đầy tính toán mà Triệu Thiên chĩa về phía mình, Trọng Quỳ không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Haiz, vừa rồi nàng đã rất vất vả giả trang não tàn để hứng thú của mình tụt xuống rồi, thế nào bây giờ hắn lại hào hứng thế kia?
Hôm nay đúng là xui xẻo chết đi được.
Tên tiểu tử nay gấp gáp cần vân linh đan như vậy, chỉ sợ là muốn đi tìm Phần Nguyệt - cũng chính là nàng, để báo thù. Nếu hắn biết Trọng Quỳ nàng và Phần Nguyệt là một thì khéo có khi hắn sẽ lao vào xé xác nàng ấy chứ!
“Ta thấy mệt rồi, chúng ta trở về đi.” Trọng Quỳ cũng không thèm để ý đến hắn, dù sao trước đó nàng cũng tỏ vẻ căm ghét hắn rồi.
“Ngươi thấy mệt thì để bổn thái tử đưa ngươi trở về phủ nhé, thấy thế nào?” Triệu Thiên lập tức xung phong nhận việc. Hắn cũng tự tin rằng mình có một cái mặt đẹp trai đi đôi với thực lực lợi hại, lại còn là thái tử của Triệu quốc, không ít nữ nhân muốn gả cho hắn đâu! Triệu Liên Y cũng không phải ngoại lệ, huống chi là một nha đầu chín tuổi chứ.
“Không cần làm phiền thái tử điện hạ đâu, Vu Ly sẽ hộ tống tiểu chủ nhân về phủ.” Vu Ly cũng không phải kẻ ăn chay trường, làm gì có chuyện nhà cơ hội này cho hắn?
Trên mặt Triệu Thiên thoáng xuất hiện vẻ ngượng ngùng, lòng cũng bất mãn nhưng không dám biểu hiện ra ngoài: “Nếu vậy thì bổn thái tử hôm khác sẽ đến bái phỏng Trọng phủ sau.”
Dứt lời, Triệu Thiên đã xoay người rời đi, trong đầu thầm tính toán xem hôm nào không có Vu Ly thì nhất định sẽ phải tới Trọng phủ giở trò một phen.
“Tiểu Quỳ, tính cách thái tử rất tàn nhẫn, ngươi phải thật đề phòng đấy!” Như Ý không khỏi cất giọng khuyên nhủ.
“Ta biết rồi.” Trọng Quỳ nở nụ cười, tiểu tử kia dám làm càn trước mặt nàng thì lần này nàng tuyệt không hạ thủ lưu tình đâu!
“Vô Khuyết thúc thúc, đây là bạn mới của con, nàng là đại tiểu thư Trọng Quỳ của Trọng phủ. Tiểu Quỳ, đây là thúc thúc của ta, là Tín Lăng hầu của Nguỵ quốc.” Như Ý nhiệt tình kéo tay Tín Lăng hầu đi qua.
“Ta đã từng gặp Trọng Quỳ tiểu thư rồi.” Tín Lăng hầu mỉm cười với Trọng Quỳ, mà nàng cũng gật đầu tỏ vẻ lễ phép với hắn.
“Hai người đã biết nhau rồi sao?” Như Ý không khỏi thấy kinh ngạc. Tín Lăng hầu ở Triệu quốc luôn ru rú trong nhà, rất ít khi đi ra ngoài, sao lại có thể gặp Trọng Quỳ nhỉ? Nhưng dù có nghĩ nàng vẫn không tìm ra được lý do.
“Đại danh của Vu Ly công tử Như Ý được nghe đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được trông thấy, lòng vô cùng vui mừng.” Như Ý đưa mắt nhìn về phía Vu Ly, mặt vì hứng phấn mà đỏ bừng.
“Con gái của Bình Nguyên quân quả nhiên kế thừa được bản lĩnh của quân hầu, tỉ thí hôm nay giành chiến thắng rất đẹp mắt.” Vu Ly đáp.
Như Ý nghịch ngợm lè lưỡi, nói: “Ta chỉ là may mắn nên mới thắng được mà thôi, có lẽ Triệu Liên Y đã quá kiêu ngạo nên ngay cả ông trời cũng đã ngứa mắt đó.”
Nghe nàng nói vậy, mọi người đều bật cười.
...
“Thái tử điện hạ, tên Vu Ly kia không biết điều gì cả, sao ngài phải khách khí với hắn vậy làm gì? Sao không phái người giáo huấn hắn một trận, còn lo hắn không ngoan ngoãn dâng vân linh đan lên cho ngài ư?”
Đi đã được một đoạn khá xa, sủng thần Quách Khai bên người Triệu Thiên không kìm được bất mãn mà nói.
“Hồ đồ! Hắn là luyện dược sư, ngươi nghĩ rằng thực lực của hắn ở dưới ta sao?” Triệu Thiên tức giận nhiếc móc, “Chưa kể dưới trướng Vu Ly còn có không ít cao thủ. Cái tên ngu xuẩn này, ngươi cứ xem thường hắn đi rồi mình chết thế nào cũng không biết đâu!”
“Nhưng mà...” Quách Khai vẫn thấy không phục, “Ngài mới là người có thân phận tôn quý vậy mà hắn dám lạnh nhạt với ngài, hừ, đúng là vô pháp vô thiên!”
“Hiện tại cứ nhẫn nhịn hắn trước đã, khi nào có được linh vân đan trong tay thì hẵng nói sau.” Triệu Thiên hừ một tiếng.
“Chỉ là nhìn dáng vẻ của hắn thì việc này e là cũng không dễ dàng đâu, phải làm sao mới ổn đây?” Quách Khai đưa mắt nhìn chằm chằm Triệu Thiên.
Triệu Thiên vuốt vuốt cằm, nhược điểm của Vu Ly chính là Trọng Quỳ, nhưng tiếp cận nha đầu kia bằng cách nào bây giờ?
Vừa nghĩ vậy, hắn chợt thấy có một bóng người tương đối quen mắt đi lướt qua, đó không phải muội muội của Diệp Nghê Thường vừa rồi đi bên người Trọng Quỳ hay sao?
“Đứng lại.” Triệu Thiên vội vã chạy lên trước rồi ngăn Diệp Lan San lại.
Diệp Lan San hoảng sợ vô cùng, ngẩng đầu trông thấy Triệu Thiên thì mặt cắt không còn giọt máu, “Thái... thái tử điện hạ.”
Nàng ta đang vội vã cuống cuồng đi tìm Trọng Quỳ. Ở nơi này không ai muốn để ý nàng, kẻ nào kẻ nấy đều khinh thường nàng, giờ nàng ta như kẻ chết đuối chỉ có thể vớ vào cái cọc duy nhất là Trọng Quỳ.
“Nàng sợ như vậy để làm gì?” Triệu Quỳ bật cười đầy khinh miệt, tay vuốt ve cái cằm trơn bóng của Diệp Lan San.
Không hổ là muội muội của Diệp Nghê Thường, vẻ ngoài cũng tạm chấp nhận được.
“Thái tử điện hạ, ngài làm gì thế?” Diệp Lan San sợ tới mức rụt cả người lại, tim đập thình thịch.
“Nàng trốn cái gì chứ? Ở đây không có ai khác thấy đâu.” Triệu Thiên ngả ngớn lại gần Diệp Lan San, thẳng tay nâng cằm nàng ta lên, “Tuy nàng là muội muội của Diệp Nghê Thường nhưng mà ngay từ ánh mắt đầu tiên bổn thái từ đã chấm nàng rồi, cũng không còn có cách nào khác.”
Diêp Lan San ngẩn người, mặt đỏ bừng cúi đầu xuống: “Thái tử điện hạ, ngài không cần trêu chọc ta như vậy đâu...”
“Ai nói ta trêu chọc ngươi chứ? Ta thật lòng mà ngươi lại không tin sao?” Triệu Thiên giữ chặt tay Diệp Lan San rồi ấn lên ngực mình, “Nàng có cảm nhận được trái tim của ta không, có phải trái tim này của ta đang kích động vì nàng hay không?”
Diệp Lan San hệt như kẻ bị bỏng, nàng ta vội vã rụt tay lại, vô cùng kinh ngạc nhìn hắn. Thật khó có thể tin được, hắn là thái tử điện hạ của Triệu quốc, được biết bao nữ nhân ưu ái, vì sao mà lại...
“Đây là tín vật ta tặng cho nàng, hãy tin tưởng ta đi.” Triệu Thiên tháo ngọc bội bên hông ra rồi đưa cho Diệp Lan San.
Diệp Lan San vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng lần đầu tiên được một nam tử thổ lộ tình cảm, đương nhiên trong lòng nàng ta thấy vui vẻ vô cùng.
Thái tử Triệu quốc thích nàng, vậy có phải nàng... nàng sẽ có cơ hội làm thái tử phi hay không?
“Ta...” Diệp Lan San do dự lên tiếng, “Thái tử điện hạ, xuất thân của ta ngài cũng đã biết, ta đâu có xứng đôi với ngài?”
“Xuất thân thì có là cái gì đâu chứ? Tương lai khi ta đã ngồi trên vương vị, ai dám có thành kiến với nữ nhân của ta?” Triệu Thiên tự đắc tuyên bố.
“Vậy... ta sẽ trở thành vương hậu của Triệu quốc ư?” Diệp Lan San kinh hỉ vô cùng.
Trong lòng Triệu Thiên dần sinh ra sự chán ghét với Diệp Lan San. Nữ nhân này vẻ ngoài không tệ, tiếc là đầu óc nhét toàn cỏ rác mà thôi, thế mà còn có dã tâm bậc này sao? Nàng ta cho rằng mình là ai chứ? Bằng thân phận hèn mọn bẩn thỉu đó của mình mà còn muốn làm vương hậu Triệu quốc? Đúng là người si nói mộng. Nhưng mà giờ hắn còn đang muốn lợi dụng nàng ta, lừa gạt nàng ta chút cũng không thành vấn đề.
“Đương nhiên rồi. Chỉ là hiện tại ta vẫn còn là Thái tử, chưa thể làm chủ được việc đó. Nếu hiện tại nàng có thể nhẫn nại thì quá tuyệt rồi.” Triệu Thiên cố tỏ vẻ chua xót nói.
“Ta có thể nhẫn nại được!” Diệp Lan San kiên định đáp lời, “Thái tử điện hạ, ta đồng ý làm tất cả vì ngươi, ta...”
“Không cần phải nói nữa.” Một ngón tay của Triệu Thiên đặt lên đôi môi của Diệp Lan San, thâm tình cảm thán: “Nàng có thể vì ta mà làm vậy, ta thấy vô cùng cảm động...”
“Điện hạ còn đang phiền não về chuyện gì sao?” Diệp Lan San vội vã hỏi.
“Ta tuy rằng là thái tử, nhưng cũng không được sự ủng hộ của nhiều đại thần, thậm chí còn có rất nhiều người phản đối ta, như Nguỵ Kỳ hầu, thậm chí Bình Nguyên quân cũng có tư tâm nên không hề ủng hộ ta.”
“Thái tử điện hạ sinh ra đã cao quý muôn phần, từ nhỏ đã được định làm Triệu vương, những kẻ đó thật quá đáng giận mà! Điện hạ, Lan San có thể giúp gì ngài sao?”
Triệu Thiên giả bộ suy tư một chốc rồi mới khó xử lên tiếng: “Có lẽ là có thể, nhưng việc này là làm khó cho nàng rồi.”
“Không sao cả, chỉ cần Lan San có thể làm được. Điện hạ, ngài hãy cứ nói đi.” Diệp Lan San trả lời.
“Hiện giờ phụ vương quản giáo ta rất nghiêm ngặt, ngay cả ở phương diện tài chính thì ta giờ cũng khó khăn vô cùng, đành phải thúc thủ vô sách. Dù muốn mượn sức các đại thần trong hay ngoài nước để bồi dưỡng thế lực đều vô cùng khó khăn.”
Diệp Lan San vừa nghe mặt đã trắng bệch. Tiền đúng là nàng ta không có, hiện tại mẹ con Diệp gia có thể dư dả chi tiêu một chút là vì Nguỵ Kỳ hầu đã tặng lễ vật cho họ mà thôi.
Nhưng nàng cũng hiểu rằng lễ vật đó chỉ là hình thức mà, căn bản cũng không thể dùng được.
“Tiếc quá, ta và mẫu thân chạy nạn từ Hàn quốc tới đây, dọc đường đã bị nha đầu Trọng Quỳ kia làm thiệt hại không ít nếu không nhất định cũng có thể trợ giúp điện hạ.”
Chút tiền lẻ của nhà ngươi ai thèm để ý chứ? Tuy nghĩ vậy trong đầu, ngoài mặt hắn vẫn nói: “Đương nhiên ta không thể uỷ khuất nàng được rồi, chỉ là ta nghe nói Trọng gia giàu ngang một nước, nếu...”
Diệp Lan San trợn tròn hai mắt: “Ý của điện hạ là...”
“Lan San nếu có thể giúp ta giành được phần tài phú kia của Trọng gia thì giang sơn trong tay Triệu Thiên ta tất có một nửa là của Lan San!” Triệu Thiên thề thốt đủ lời.
Diệp Lan San thoáng do dự một chút, nhưng cuối cùng trong mắt vẫn hiện lên vẻ quyết tâm, gật đầu đồng ý với Triệu Thiên: “Phải làm như thế nào thì thái tử điện hạ xin hãy cứ việc phân phó.”
Triệu Thiên nở nụ cười, dịu đang vuốt ve gương mặt của Diệp Lan San, “Ngoan lắm. Nếu cần làm cái gì thì ta sẽ phái người báo cho nàng.”
...
Rời khỏi biệt uyển nhưng Diệp Lan San vẫn không thôi thấy bất ngờ. Trọng Quỳ sớm đã rời đi, đương nhiên không có ý định đợi nàng, nhưng Triệu Thiên lại phái xe ngựa hộ tống nàng về Trọng phủ.
Ngồi trên xe ngựa, Diệp Lan San siết tay thật chặt, đầu óc vừa rồi còn kinh hoảng cũng dần bình tĩnh trở lại.
Thật ra thì đứa ngốc cũng biết rằng Triệu Thiên hiện tại chưa chắc đã thật lòng với nàng, kể cả bây giờ có thích thì về sau cũng sẽ thấy chán mà thôi.
Diệp Lan San cũng không phải dạng ngu xuất chúng không thuốc chưa, chỉ là nàng ta không nghĩ rằng Triệu Thiên vì Trọng Quỳ nên mới lại gần nàng, lừa gạt nàng.
Diệp Lan San cho rằng Triệu Thiên ưa thích vẻ ngoài của mình nên mới muốn đùa cợt một phen. Nhưng Diệp Lan San nàng sẽ không để hắn tuỳ tiện trêu chọc nàng như vậy, nàng sẽ trở thành nữ nhân mà suốt đời hắn cũng không thể quên, nếu có thể giúp được hắn lại càng tốt. Chỉ cần nàng và Triệu Thiên cùng đứng trên một chiến thuyền, hắn sẽ không thể bỏ nàng lại.
Từ nhỏ Diệp Lan San đã phải sống dưới cái bóng của vị tỷ tỷ Diệp Nghê Thường đầy cơ trí, mà Diệp phu nhân cũng thường chửi bới Diệp Lan San ngu ngốc, luôn thất vọng với Diệp Lan San, đương nhiên toàn bộ hy vọng của mình bà cũng đặt lên người Diệp Nghê Thường.
Làm gì có chuyện Diệp Lan San không hiểu cơ chứ?
Mà Diệp Lan San cũng không thấy cam lòng. Chính vì thế hôm nay nàng muốn buông bỏ tất cả vì tiền đồ của mình. Chỉ là... Trọng Quỳ à, xem như ngươi xui xẻo đi. Ngươi chỉ là đứa con gái thương gia hèn mọn mà thôi, cam chịu làm đá kê chân cho ta đi! Khi mà gia sản của Trọng gia nhà ngươi đã trở thành vật trong tay của thái tử điện hạ, có lẽ ta sẽ còn xem trọng tình nghĩa họ hàng mà ban cho ngươi một ly.
...
Khi Diệp Lan San đang ngồi mơ mộng hão huyền, Trọng Quỳ chợt hắt xì một cái. Nàng xoa xoa cái mũi, ai đang nhắc đến mình thế nhỉ? Dù xa đến vậy nàng cũng cảm nhận được mùi âm mưu nguy hiểm ở đây.
“Tiểu chủ nhân bị cảm lạnh sao?” Vu Ly đứng bên ngoài nghe thấy tiếng hắt hơi, vội vàng quan tâm hỏi Trọng Quỳ.
“Không sao.” Trọng Quỳ đáp. Họ vừa mới đi qua Bình Nguyên quân phù, nàng phóng tầm mắt về xa thì thấy trên lầu các cao nhất của Bình Nguyên quân phủ có cắm một lá cờ màu đỏ nhạt.
Nàng biết là Như Ý muốn gặp Phần Nguyệt, chỉ sợ việc này lại có liên quan tới Diệp Lan San và Nguỵ Kỳ hầu.
“Tiểu chủ nhân có thích cưỡi ngựa hay không?” Vu Ly đột nhiên cất giọng hỏi.
Trọng Quỳ lập tức giật mình, sao đột nhiên hắn lại hỏi vậy, hắn có ý gì sao? Hay hắn đã nghi ngờ thân phận của nàng rồi? Không, hẳn là không phải vậy, nàng vẫn luôn rất cẩn thận. Ngay cả hôm nay cưỡi ngựa cũng chỉ tuỳ ý đi hai vòng mà thôi.
“Cưỡi ngựa cũng rất thú vị đó.” Trọng Quỳ thản nhiên trả lời.
“Hiện tại đang là loạn thế, nếu tiểu chủ nhân học được cách cưỡi ngựa thì cũng không phải chuyện gì xấu cả.” Vu Ly cười tủm tỉm, “Nếu chủ nhân thấy rằng luyện dược quá buồn tẻ và nhàm chán thì chi bằng ngày mai Vu Ly dạy tiểu chủ nhân cách cưỡi ngựa nhé, có được hay không?”
Trọng Quỳ suy nghĩ một lát thấy cũng không tồi. Chứ nếu không mọi người thấy kỵ thuật của mình quá mức xuất chúng thì lòng cũng sẽ sinh nghi.
“Được chứ.” Nghe thấy thiếu nữ trong xe trả lời rất hào hứng, không biết vì lý do gì mà bên môi Vu Ly cũng chậm rãi vẽ một nụ cười nhẹ nhàng mà ngay cả chính hắn cũng không hề nhận ra.
***
“Tiểu Quỳ, chúng ta lần này quá may mắn nên ta mới thắng hiểm. Hẳn lúc ấy ngươi cũng giật mình đúng không? Chứ ngươi phải về đầu tiên mới đúng.” Nàng Như Ý ngây thơ còn đang đắm chìm trong hạnh phúc khi lần đầu tiên về nhất, cũng không nghĩ lần “may mắn” này có liên quan tới Trọng Quỳ.
“Ngươi về nhất ta cũng rất vui mà.” Trọng Quỳ cười tủm tỉm, tỉ thí với trình độ như này dù có thắng nàng cũng chẳng thấy có ý nghĩa gì cả.
“Ngươi không biết đâu, Triệu Liên Y kia kiêu căng quen thói, năm nào cũng phải khích tướng ta, mà không ai dám tranh vị trí về nhất với nàng ta. Mỗi khi chiến thắng, nàng ta đều đến châm chọc ta một hồi, chỉ tiếc là cha ta không cho ta học cưỡi ngựa bắn cung, ta cũng đã phải rầu rĩ một lúc lâu đó.” Như Ý giải thích.
“Nếu Bình Nguyên quân biết ta dạy ngươi cưỡi ngựa thì ông ấy sẽ không trách ta đấy chứ?” Trọng Quỳ hỏi.
“Yên tâm đi! Cha ta tuy tính tình hơi cổ hủ một chút nhưng công tư phân minh, không bao giờ trách tội lung tung cả đâu.” Như Ý vô cùng tự hào nói.
Trọng Quỳ cũng nghĩ vậy. Bình Nguyên quân nếu không biết đạo lý thì chưa chắc đã được nhiều tôn kính tới vậy.
Hai người vừa trò chuyện thì chợt nghe thấy những tiếng reo hò từ bên cạnh vang lên.
Trọng Quỳ ngẩng đầu, trên thảm cỏ cách đây không xa có hai vị nam tử đang rảo bước lại gần, một người hồng y như liệt hoả, một người bạch y tựa tuyết trắng, phong hoa minh diễm nói không thành lời.
Nàng không nghĩ Vu Ly cũng tới đây. Lúc nãy nàng cũng đâu có thấy hắn làm gì đâu nhỉ?
“Vu Ly công tử!” Triệu Thiên không biết từ đâu chui ra, ngày thường tuy hắn cuồng ngạo, không coi ai ra gì nhưng giờ dáng vẻ kiêu căng đó cũng đã bớt đi vài phần.
“Nghe nói gần đây Vu Ly công tử đang luyện chế linh vân đan giúp triệu hồi sư tiến giai có đúng không, vậy đã luyện thành hay chưa?”
“Đây là một loại đan dược rất phức tạp, hiện tại vẫn cần phải thử nghiệm nhiều.” Vu Ly bình thản đáp, thái độ không nóng cũng không lạnh khiến Triệu Thiên không dám tỏ thái độ gì.
Nói gì thì nói, hắn vẫn không thể đắc tội một vị luyện dược sư.
“Nếu công tử luyện thành thì xin hãy cho ta biết, dù là ra cái giá nào đi chăng nữa thì linh vân đan này ta cũng mua hết. Về việc giá cả thì Vu Ly công tử hãy cứ yên tâm.” Triệu Thiên vẫn muốn mặc cả một hồi.
Thực lực của hắn hiện giờ phải tăng lên. Nhớ lại Phần Nguyệt - chủ nhân mới của Huyết Hoàng dễ dàng dẫm đạp hắn dưới chân, Triệu Thiên chỉ hận không thể tăng lên vài cấp trong một ngày.
Ngày nào đó, hắn nhất định sẽ trả đủ món nợ này với Phần Nguyệt!
Vu Linh nhẹ nhàng gật gật đầu, hắn cũng không cần phải khom lưng uốn gối với một quý tộc làm gì.
Thực lực của Vu Ly cũng đã đủ để cho hắn một thân phận tôn quý, thậm chí đè ép cả quý tộc.
“Tiểu chủ nhân, hôm nay ngày có mệt mỏi hay không?” Ánh mắt của Vu Ly chuyển sang Trọng Quỳ, lúc này vẻ mặt lãnh đạm cũng đã dịu xuống, ý cười dịu dàng vẽ bên đôi môi.
“Vẫn còn ổn.” Trọng Quỳ cũng đã nghe được cuộc đối thoại của hai người họ, trong lòng cả kinh. Hoá ra còn có loại đan dược có thể giúp triệu hồi sư tiến giai sao? Để có thể sớm đạt được thực lực tương xứng với Huyết Hoàng, hiện giờ nàng cũng cần loại đan dược này.
Chỉ là đến Vu Ly còn cần phải thử nghiệm nhiều lần, một tay mơ trong ngành luyện dược như nàng có lẽ còn khó khăn hơn nhiều.
“Hoá ra vị này chính là đại tiểu thư Trọng phủ sao?” Triệu Thiên trông thấy thái độ Vu Ly thay đổi nhanh tới vậy, cũng nhanh trí nhận ra thân phận của Trọng Quỳ,
Khó có thể tin được rằng nha đầu thối này lại chính là vị tiểu thư Trọng gia mà Vu Ly cam tâm tình nguyện trung thành!
Nghe đồn rằng Vu Ly luôn tận tâm tận lực, hữu cầu tất ứng với Trọng Quỳ, nếu vậy thì thông qua nàng, hắn có lẽ cũng rất dễ dàng đoạt được linh vân đan.
Nghĩ đến những lời não tàn ngu xuẩn mà Trọng Quỳ khi nãy đã nói, Triệu Thiên liền nhận định nàng là một nha đầu đơn thuần thiên chân, việc lừa gạt hẳn cũng dễ dàng vài phần.
Cảm nhận được ánh mắt đầy tính toán mà Triệu Thiên chĩa về phía mình, Trọng Quỳ không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Haiz, vừa rồi nàng đã rất vất vả giả trang não tàn để hứng thú của mình tụt xuống rồi, thế nào bây giờ hắn lại hào hứng thế kia?
Hôm nay đúng là xui xẻo chết đi được.
Tên tiểu tử nay gấp gáp cần vân linh đan như vậy, chỉ sợ là muốn đi tìm Phần Nguyệt - cũng chính là nàng, để báo thù. Nếu hắn biết Trọng Quỳ nàng và Phần Nguyệt là một thì khéo có khi hắn sẽ lao vào xé xác nàng ấy chứ!
“Ta thấy mệt rồi, chúng ta trở về đi.” Trọng Quỳ cũng không thèm để ý đến hắn, dù sao trước đó nàng cũng tỏ vẻ căm ghét hắn rồi.
“Ngươi thấy mệt thì để bổn thái tử đưa ngươi trở về phủ nhé, thấy thế nào?” Triệu Thiên lập tức xung phong nhận việc. Hắn cũng tự tin rằng mình có một cái mặt đẹp trai đi đôi với thực lực lợi hại, lại còn là thái tử của Triệu quốc, không ít nữ nhân muốn gả cho hắn đâu! Triệu Liên Y cũng không phải ngoại lệ, huống chi là một nha đầu chín tuổi chứ.
“Không cần làm phiền thái tử điện hạ đâu, Vu Ly sẽ hộ tống tiểu chủ nhân về phủ.” Vu Ly cũng không phải kẻ ăn chay trường, làm gì có chuyện nhà cơ hội này cho hắn?
Trên mặt Triệu Thiên thoáng xuất hiện vẻ ngượng ngùng, lòng cũng bất mãn nhưng không dám biểu hiện ra ngoài: “Nếu vậy thì bổn thái tử hôm khác sẽ đến bái phỏng Trọng phủ sau.”
Dứt lời, Triệu Thiên đã xoay người rời đi, trong đầu thầm tính toán xem hôm nào không có Vu Ly thì nhất định sẽ phải tới Trọng phủ giở trò một phen.
“Tiểu Quỳ, tính cách thái tử rất tàn nhẫn, ngươi phải thật đề phòng đấy!” Như Ý không khỏi cất giọng khuyên nhủ.
“Ta biết rồi.” Trọng Quỳ nở nụ cười, tiểu tử kia dám làm càn trước mặt nàng thì lần này nàng tuyệt không hạ thủ lưu tình đâu!
“Vô Khuyết thúc thúc, đây là bạn mới của con, nàng là đại tiểu thư Trọng Quỳ của Trọng phủ. Tiểu Quỳ, đây là thúc thúc của ta, là Tín Lăng hầu của Nguỵ quốc.” Như Ý nhiệt tình kéo tay Tín Lăng hầu đi qua.
“Ta đã từng gặp Trọng Quỳ tiểu thư rồi.” Tín Lăng hầu mỉm cười với Trọng Quỳ, mà nàng cũng gật đầu tỏ vẻ lễ phép với hắn.
“Hai người đã biết nhau rồi sao?” Như Ý không khỏi thấy kinh ngạc. Tín Lăng hầu ở Triệu quốc luôn ru rú trong nhà, rất ít khi đi ra ngoài, sao lại có thể gặp Trọng Quỳ nhỉ? Nhưng dù có nghĩ nàng vẫn không tìm ra được lý do.
“Đại danh của Vu Ly công tử Như Ý được nghe đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được trông thấy, lòng vô cùng vui mừng.” Như Ý đưa mắt nhìn về phía Vu Ly, mặt vì hứng phấn mà đỏ bừng.
“Con gái của Bình Nguyên quân quả nhiên kế thừa được bản lĩnh của quân hầu, tỉ thí hôm nay giành chiến thắng rất đẹp mắt.” Vu Ly đáp.
Như Ý nghịch ngợm lè lưỡi, nói: “Ta chỉ là may mắn nên mới thắng được mà thôi, có lẽ Triệu Liên Y đã quá kiêu ngạo nên ngay cả ông trời cũng đã ngứa mắt đó.”
Nghe nàng nói vậy, mọi người đều bật cười.
...
“Thái tử điện hạ, tên Vu Ly kia không biết điều gì cả, sao ngài phải khách khí với hắn vậy làm gì? Sao không phái người giáo huấn hắn một trận, còn lo hắn không ngoan ngoãn dâng vân linh đan lên cho ngài ư?”
Đi đã được một đoạn khá xa, sủng thần Quách Khai bên người Triệu Thiên không kìm được bất mãn mà nói.
“Hồ đồ! Hắn là luyện dược sư, ngươi nghĩ rằng thực lực của hắn ở dưới ta sao?” Triệu Thiên tức giận nhiếc móc, “Chưa kể dưới trướng Vu Ly còn có không ít cao thủ. Cái tên ngu xuẩn này, ngươi cứ xem thường hắn đi rồi mình chết thế nào cũng không biết đâu!”
“Nhưng mà...” Quách Khai vẫn thấy không phục, “Ngài mới là người có thân phận tôn quý vậy mà hắn dám lạnh nhạt với ngài, hừ, đúng là vô pháp vô thiên!”
“Hiện tại cứ nhẫn nhịn hắn trước đã, khi nào có được linh vân đan trong tay thì hẵng nói sau.” Triệu Thiên hừ một tiếng.
“Chỉ là nhìn dáng vẻ của hắn thì việc này e là cũng không dễ dàng đâu, phải làm sao mới ổn đây?” Quách Khai đưa mắt nhìn chằm chằm Triệu Thiên.
Triệu Thiên vuốt vuốt cằm, nhược điểm của Vu Ly chính là Trọng Quỳ, nhưng tiếp cận nha đầu kia bằng cách nào bây giờ?
Vừa nghĩ vậy, hắn chợt thấy có một bóng người tương đối quen mắt đi lướt qua, đó không phải muội muội của Diệp Nghê Thường vừa rồi đi bên người Trọng Quỳ hay sao?
“Đứng lại.” Triệu Thiên vội vã chạy lên trước rồi ngăn Diệp Lan San lại.
Diệp Lan San hoảng sợ vô cùng, ngẩng đầu trông thấy Triệu Thiên thì mặt cắt không còn giọt máu, “Thái... thái tử điện hạ.”
Nàng ta đang vội vã cuống cuồng đi tìm Trọng Quỳ. Ở nơi này không ai muốn để ý nàng, kẻ nào kẻ nấy đều khinh thường nàng, giờ nàng ta như kẻ chết đuối chỉ có thể vớ vào cái cọc duy nhất là Trọng Quỳ.
“Nàng sợ như vậy để làm gì?” Triệu Quỳ bật cười đầy khinh miệt, tay vuốt ve cái cằm trơn bóng của Diệp Lan San.
Không hổ là muội muội của Diệp Nghê Thường, vẻ ngoài cũng tạm chấp nhận được.
“Thái tử điện hạ, ngài làm gì thế?” Diệp Lan San sợ tới mức rụt cả người lại, tim đập thình thịch.
“Nàng trốn cái gì chứ? Ở đây không có ai khác thấy đâu.” Triệu Thiên ngả ngớn lại gần Diệp Lan San, thẳng tay nâng cằm nàng ta lên, “Tuy nàng là muội muội của Diệp Nghê Thường nhưng mà ngay từ ánh mắt đầu tiên bổn thái từ đã chấm nàng rồi, cũng không còn có cách nào khác.”
Diêp Lan San ngẩn người, mặt đỏ bừng cúi đầu xuống: “Thái tử điện hạ, ngài không cần trêu chọc ta như vậy đâu...”
“Ai nói ta trêu chọc ngươi chứ? Ta thật lòng mà ngươi lại không tin sao?” Triệu Thiên giữ chặt tay Diệp Lan San rồi ấn lên ngực mình, “Nàng có cảm nhận được trái tim của ta không, có phải trái tim này của ta đang kích động vì nàng hay không?”
Diệp Lan San hệt như kẻ bị bỏng, nàng ta vội vã rụt tay lại, vô cùng kinh ngạc nhìn hắn. Thật khó có thể tin được, hắn là thái tử điện hạ của Triệu quốc, được biết bao nữ nhân ưu ái, vì sao mà lại...
“Đây là tín vật ta tặng cho nàng, hãy tin tưởng ta đi.” Triệu Thiên tháo ngọc bội bên hông ra rồi đưa cho Diệp Lan San.
Diệp Lan San vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng lần đầu tiên được một nam tử thổ lộ tình cảm, đương nhiên trong lòng nàng ta thấy vui vẻ vô cùng.
Thái tử Triệu quốc thích nàng, vậy có phải nàng... nàng sẽ có cơ hội làm thái tử phi hay không?
“Ta...” Diệp Lan San do dự lên tiếng, “Thái tử điện hạ, xuất thân của ta ngài cũng đã biết, ta đâu có xứng đôi với ngài?”
“Xuất thân thì có là cái gì đâu chứ? Tương lai khi ta đã ngồi trên vương vị, ai dám có thành kiến với nữ nhân của ta?” Triệu Thiên tự đắc tuyên bố.
“Vậy... ta sẽ trở thành vương hậu của Triệu quốc ư?” Diệp Lan San kinh hỉ vô cùng.
Trong lòng Triệu Thiên dần sinh ra sự chán ghét với Diệp Lan San. Nữ nhân này vẻ ngoài không tệ, tiếc là đầu óc nhét toàn cỏ rác mà thôi, thế mà còn có dã tâm bậc này sao? Nàng ta cho rằng mình là ai chứ? Bằng thân phận hèn mọn bẩn thỉu đó của mình mà còn muốn làm vương hậu Triệu quốc? Đúng là người si nói mộng. Nhưng mà giờ hắn còn đang muốn lợi dụng nàng ta, lừa gạt nàng ta chút cũng không thành vấn đề.
“Đương nhiên rồi. Chỉ là hiện tại ta vẫn còn là Thái tử, chưa thể làm chủ được việc đó. Nếu hiện tại nàng có thể nhẫn nại thì quá tuyệt rồi.” Triệu Thiên cố tỏ vẻ chua xót nói.
“Ta có thể nhẫn nại được!” Diệp Lan San kiên định đáp lời, “Thái tử điện hạ, ta đồng ý làm tất cả vì ngươi, ta...”
“Không cần phải nói nữa.” Một ngón tay của Triệu Thiên đặt lên đôi môi của Diệp Lan San, thâm tình cảm thán: “Nàng có thể vì ta mà làm vậy, ta thấy vô cùng cảm động...”
“Điện hạ còn đang phiền não về chuyện gì sao?” Diệp Lan San vội vã hỏi.
“Ta tuy rằng là thái tử, nhưng cũng không được sự ủng hộ của nhiều đại thần, thậm chí còn có rất nhiều người phản đối ta, như Nguỵ Kỳ hầu, thậm chí Bình Nguyên quân cũng có tư tâm nên không hề ủng hộ ta.”
“Thái tử điện hạ sinh ra đã cao quý muôn phần, từ nhỏ đã được định làm Triệu vương, những kẻ đó thật quá đáng giận mà! Điện hạ, Lan San có thể giúp gì ngài sao?”
Triệu Thiên giả bộ suy tư một chốc rồi mới khó xử lên tiếng: “Có lẽ là có thể, nhưng việc này là làm khó cho nàng rồi.”
“Không sao cả, chỉ cần Lan San có thể làm được. Điện hạ, ngài hãy cứ nói đi.” Diệp Lan San trả lời.
“Hiện giờ phụ vương quản giáo ta rất nghiêm ngặt, ngay cả ở phương diện tài chính thì ta giờ cũng khó khăn vô cùng, đành phải thúc thủ vô sách. Dù muốn mượn sức các đại thần trong hay ngoài nước để bồi dưỡng thế lực đều vô cùng khó khăn.”
Diệp Lan San vừa nghe mặt đã trắng bệch. Tiền đúng là nàng ta không có, hiện tại mẹ con Diệp gia có thể dư dả chi tiêu một chút là vì Nguỵ Kỳ hầu đã tặng lễ vật cho họ mà thôi.
Nhưng nàng cũng hiểu rằng lễ vật đó chỉ là hình thức mà, căn bản cũng không thể dùng được.
“Tiếc quá, ta và mẫu thân chạy nạn từ Hàn quốc tới đây, dọc đường đã bị nha đầu Trọng Quỳ kia làm thiệt hại không ít nếu không nhất định cũng có thể trợ giúp điện hạ.”
Chút tiền lẻ của nhà ngươi ai thèm để ý chứ? Tuy nghĩ vậy trong đầu, ngoài mặt hắn vẫn nói: “Đương nhiên ta không thể uỷ khuất nàng được rồi, chỉ là ta nghe nói Trọng gia giàu ngang một nước, nếu...”
Diệp Lan San trợn tròn hai mắt: “Ý của điện hạ là...”
“Lan San nếu có thể giúp ta giành được phần tài phú kia của Trọng gia thì giang sơn trong tay Triệu Thiên ta tất có một nửa là của Lan San!” Triệu Thiên thề thốt đủ lời.
Diệp Lan San thoáng do dự một chút, nhưng cuối cùng trong mắt vẫn hiện lên vẻ quyết tâm, gật đầu đồng ý với Triệu Thiên: “Phải làm như thế nào thì thái tử điện hạ xin hãy cứ việc phân phó.”
Triệu Thiên nở nụ cười, dịu đang vuốt ve gương mặt của Diệp Lan San, “Ngoan lắm. Nếu cần làm cái gì thì ta sẽ phái người báo cho nàng.”
...
Rời khỏi biệt uyển nhưng Diệp Lan San vẫn không thôi thấy bất ngờ. Trọng Quỳ sớm đã rời đi, đương nhiên không có ý định đợi nàng, nhưng Triệu Thiên lại phái xe ngựa hộ tống nàng về Trọng phủ.
Ngồi trên xe ngựa, Diệp Lan San siết tay thật chặt, đầu óc vừa rồi còn kinh hoảng cũng dần bình tĩnh trở lại.
Thật ra thì đứa ngốc cũng biết rằng Triệu Thiên hiện tại chưa chắc đã thật lòng với nàng, kể cả bây giờ có thích thì về sau cũng sẽ thấy chán mà thôi.
Diệp Lan San cũng không phải dạng ngu xuất chúng không thuốc chưa, chỉ là nàng ta không nghĩ rằng Triệu Thiên vì Trọng Quỳ nên mới lại gần nàng, lừa gạt nàng.
Diệp Lan San cho rằng Triệu Thiên ưa thích vẻ ngoài của mình nên mới muốn đùa cợt một phen. Nhưng Diệp Lan San nàng sẽ không để hắn tuỳ tiện trêu chọc nàng như vậy, nàng sẽ trở thành nữ nhân mà suốt đời hắn cũng không thể quên, nếu có thể giúp được hắn lại càng tốt. Chỉ cần nàng và Triệu Thiên cùng đứng trên một chiến thuyền, hắn sẽ không thể bỏ nàng lại.
Từ nhỏ Diệp Lan San đã phải sống dưới cái bóng của vị tỷ tỷ Diệp Nghê Thường đầy cơ trí, mà Diệp phu nhân cũng thường chửi bới Diệp Lan San ngu ngốc, luôn thất vọng với Diệp Lan San, đương nhiên toàn bộ hy vọng của mình bà cũng đặt lên người Diệp Nghê Thường.
Làm gì có chuyện Diệp Lan San không hiểu cơ chứ?
Mà Diệp Lan San cũng không thấy cam lòng. Chính vì thế hôm nay nàng muốn buông bỏ tất cả vì tiền đồ của mình. Chỉ là... Trọng Quỳ à, xem như ngươi xui xẻo đi. Ngươi chỉ là đứa con gái thương gia hèn mọn mà thôi, cam chịu làm đá kê chân cho ta đi! Khi mà gia sản của Trọng gia nhà ngươi đã trở thành vật trong tay của thái tử điện hạ, có lẽ ta sẽ còn xem trọng tình nghĩa họ hàng mà ban cho ngươi một ly.
...
Khi Diệp Lan San đang ngồi mơ mộng hão huyền, Trọng Quỳ chợt hắt xì một cái. Nàng xoa xoa cái mũi, ai đang nhắc đến mình thế nhỉ? Dù xa đến vậy nàng cũng cảm nhận được mùi âm mưu nguy hiểm ở đây.
“Tiểu chủ nhân bị cảm lạnh sao?” Vu Ly đứng bên ngoài nghe thấy tiếng hắt hơi, vội vàng quan tâm hỏi Trọng Quỳ.
“Không sao.” Trọng Quỳ đáp. Họ vừa mới đi qua Bình Nguyên quân phù, nàng phóng tầm mắt về xa thì thấy trên lầu các cao nhất của Bình Nguyên quân phủ có cắm một lá cờ màu đỏ nhạt.
Nàng biết là Như Ý muốn gặp Phần Nguyệt, chỉ sợ việc này lại có liên quan tới Diệp Lan San và Nguỵ Kỳ hầu.
“Tiểu chủ nhân có thích cưỡi ngựa hay không?” Vu Ly đột nhiên cất giọng hỏi.
Trọng Quỳ lập tức giật mình, sao đột nhiên hắn lại hỏi vậy, hắn có ý gì sao? Hay hắn đã nghi ngờ thân phận của nàng rồi? Không, hẳn là không phải vậy, nàng vẫn luôn rất cẩn thận. Ngay cả hôm nay cưỡi ngựa cũng chỉ tuỳ ý đi hai vòng mà thôi.
“Cưỡi ngựa cũng rất thú vị đó.” Trọng Quỳ thản nhiên trả lời.
“Hiện tại đang là loạn thế, nếu tiểu chủ nhân học được cách cưỡi ngựa thì cũng không phải chuyện gì xấu cả.” Vu Ly cười tủm tỉm, “Nếu chủ nhân thấy rằng luyện dược quá buồn tẻ và nhàm chán thì chi bằng ngày mai Vu Ly dạy tiểu chủ nhân cách cưỡi ngựa nhé, có được hay không?”
Trọng Quỳ suy nghĩ một lát thấy cũng không tồi. Chứ nếu không mọi người thấy kỵ thuật của mình quá mức xuất chúng thì lòng cũng sẽ sinh nghi.
“Được chứ.” Nghe thấy thiếu nữ trong xe trả lời rất hào hứng, không biết vì lý do gì mà bên môi Vu Ly cũng chậm rãi vẽ một nụ cười nhẹ nhàng mà ngay cả chính hắn cũng không hề nhận ra.
/33
|