Nàng ngửa đầu nhìn mợ, nhỏ giọng hỏi: "Ngũ cữu rất tốt với người phải không?"
"Đúng vậy, chàng đối với ta tốt vô cùng."
Người người đều nói số nàng tốt, có được phu quân tốt, đời trước nhất định làm nhiều việc thiện. Nhưng nàng. . . . . . Lông mi rũ xuống, thôi, nói đi nói lại chung quy là mệnh của mình, chuyện tình cảm thoảng qua như mây khói, bao nhiêu người dùng cả đời để theo đuổi nhưng cũng không được, nàng cũng chỉ là một thành phần trong đó, ngẫm lại, chuyện của nàng cũng không tính là quá tệ.
"Người có hối hận khi gả cho Ngũ cữu không?"
Hối hận? Cuộc đời nếu có thể làm lại, nàng có bao nhiêu chuyện hối hận.
Vân nương ôm Thi Mẫn lên, nhớ năm đó, trong nụ cười luôn thấp thoáng sự khổ sở ưu sầu. "Ta đã từng là thiên kim tiểu thư nhà quan, trong nhà tìm mối hôn sự cho ta, chỉ chờ gả đi là xong, nhưng sau đó trong nhà phạm tội, triều đình xử nam tử đày đi biên cương, nữ tử bán mình làm nô."
"Vị hôn phu của người không tìm người sao?"
"Khi đó hắn không có ở Kinh Thành, mà người nhà của hắn không muốn chấp nhận cửa hôn sự này" nàng lắc đầu một cái rồi nói tiếp: "Ngũ cữu con lúc ấy vào kinh thành làm ăn, chàng gặp ta, mua ta từ trong tay kẻ buôn.
“Ta hoàn toàn không có thân phận, không đồ cưới, vào nhà ngoại của con, vốn phải làm nô tỳ, ta chấp nhận, nhưng Ngũ cữu con bất chấp phản đối của mọi người lấy ta làm vợ, ngoại tổ mẫu của con rất tức giận, muốn trục xuất chàng ra khỏi cửa, là mấy vị cữu cữu của con cản lại.”
"Sau đó Ngũ cữu của con thỏa hiệp, lấy ta làm thiếp, chàng thật lòng đối tốt với ta, luôn đảm bảo với ta là sẽ không hai lòng, về sau người trong nhà tìm mối hôn sự khác cho chàng, chàng đều từ chối, việc này làm mọi người trong nhà tranh cãi rất gay gắt.”
"Năm ấy trong nhà phái chàng đi ra ngoài làm ăn, đi một lần là nửa năm, thừa dịp chàng không có ở nhà kết một mối hôn sự cho chàng, để Tam cữu thay Ngũ cữu con rước vợ cả vào nhà, nghĩ rằng ván đã đóng thuyền, Ngũ cữu con có tức đến mấy cũng không trả người về được, nhưng trên đường trở về, cường đạo giết người cướp của, tính mạng của Ngũ cữu con. . . . . ."
"Vị nương tử kia đây?"
"Sau khi biết tin, bên mẹ của nàng ta phái người đón nàng ta về" nữ nhân được khiêng về, bên ngoại con rất hối hận, ngược lại đối với ta rất tốt, gần hai năm sau, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu của con đều qua đời, việc buôn bán của Hạ gia cũng càng ngày càng tệ, mấy ca ca tẩu tẩu muốn chăm sóc ta, nhưng không đủ sức.
"Ta cũng đã từng tự hỏi bản thân, có hối hận không? Nếu đầu làm lại, ta có nguyện ý gả cho Ngũ cữu con hay không? Không biết, cuộc đời của ta cho tới bây giờ đều không được như ý, chỉ là. . . . . . Có thể có được sự chân thành của Ngũ cữu con, ta rất cảm kích, nha đầu à, Ngũ cữu con là một nam nhân rất tốt."
"Ta cho là nam nhân trên đời đều phụ bạc, hôn nhân chỉ là để họ tranh thủ tiền đồ thôi."
Thi Mẫn nhớ tới phụ thân của mình, đó là nam nhân nàng kính yêu nhất trong thiên hạ, nhưng ngoại trừ dùng thủ đoạn với người thân, nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn.
"Nam tử trong thiên hạ có đủ loại, không phải ai cũng như ai, nha đầu nhà ta cũng đã mười bốn tuổi rồi, cùng sắp lập gia đình rồi..., nếu có ý với nam nhân nào nhất định phải nói với mợ, mợ làm chủ cho ngươi." Nàng ta cười siết chặt gương mặt của nàng.
"Con không lấy ai hết, con muốn kiếm thật nhiều bạc cho ca ca, phải nhìn huynh ấy thành gia lập nghiệp, muốn Mạc gia sẽ phát dương quang đại trong tay con và ca ca, con càng muốn thấy phụ thân nuốt lại câu nói “Mẫu thân như ngươi, có thể dạy ra hài tử như thế nào?” đã nói với mẫu thân." Nàng vẫn nhớ rõ câu nói kia của phụ thân, căm hận nói.
Trùng sinh một lần, nàng nhìn thấu nam nhân, kiếp trước Mạc Hâm Mẫn cũng coi như đối tốt với nàng, nhưng vì tiền, hắn đã bán nàng đi; Lý Hải Đình luôn miệng nói yêu, hắn yêu nhưng lại hủy cả đời của nàng; mà phụ thân. . . . . . Mình so với hắn, chẳng qua là người có thể tiến cung, là con cờ giúp hắn tranh đoạt tiền đồ.
Vân nương nhìn Thi Mẫn một chút rồi âm thầm thở dài. Nha đầu này vừa cố chấp lại kiêu ngạo, tương lai không biết còn chịu bao nhiêu khổ? Nàng ta ôm Thi Mẫn, nhìn khuôn mặt nhẵn bóng của nàng, đáy lòng nhớ tới người thiếu niên đứng dưới gốc cây đào năm đó.
Đột nhiên xe ngựa nghiêng một chút sau đột nhiên ngừng lại, Trương thúc đánh xe nhảy xuống, một lúc sau chạy tới bên ngoài rèm, giọng điệu nóng nảy nói: "Cô nương, đằng trước có một nam nhân nằm lăn trên mặt đất, cũng không biết là chết hay sống?"
Vân nương và Thư Mẫn nhìn nhau, song song xuống xe, họ đi về phía trước mấy bước, quả nhiên, có người hôn mê ngã trên mặt đất.
Vân nương bị sợ đến đứng im tại chỗ, tay mắn chặt khăn che lên miệng, sợ mình hét ra tiếng.
Thi Mẫn hít thật sâu, chậm chạp đi tới, vừa lấy thêm can đảm vừa đi về phía trước, nàng rất vất vả mới đi đến bên cạnh người đó, mới nhìn rõ hắn mặc một bộ trường y màu xanh, trong tay cầm một thanh trường đao nhuốm máu, bả vai có một vết đâm, hiển nhiên là bị tên bắn trúng, nhưng tên đã không còn ở đây, trên người còn có mấy vết đao, bộ y phục bị lưỡi dao sắc bén cắt rách tanh bành.
Nàng nhặt một nhánh cây bên cạnh, đụng vào thân thể của hắn, đột nhiên, người nọ chợt mở mắt ra, quá sợ hãi nàng vứt bỏ luôn nhánh cây, mở bàn tay chìa về phía đối phương ám chỉ hung thủ không phải là nàng.
Ánh mắt của người này thật đáng sợ, nếu như không phải xương đùi của nàng quá cứng, nhất định sẽ bị dọa đến ngã ngồi trên đất. Nàng dùng sức vỗ ngực mình, trong đầu toàn là hình ảnh con mắt hung dữ kia, nàng giống như biến thành con thỏ nhỏ, mà hắn là sói hoang đã đói ba ngày ba đêm.
Đó là một đôi mắt tràn đầy sát cơ!
Nhìn thấy diện tích đất bị máu của hắn biên thành màu nâu đậm càng ngày càng to, nàng biết trên người hắn nhất định là bị thương không ít.
Nàng tiến thêm một bước về phía trước, cẩn thận tỉ mỉ nói: "Ngươi đừng làm ta sợ, ta học qua một chút y thuật, nếu như ngươi tin ta, hãy để cho ta xem giúp ngươi một chút."
Ánh mắt của hắn lưu luyến trên mặt nàng, sau chậm rãi nhắm lại, thấy hắn đồng ý, nàng cẩn thận đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nắm tay của hắn lên, bắt mạch cho hắn, xong rồi lại vành mắt của hắn ra.
Haiz. . . . . . May quá, hắn tỏ ra "Hôn mê" , không có dùng ánh mắt hù dọa nàng.
"Nha đầu, hắn thế nào?" Thấy Thi Mẫn đến gần người nọ, Vân nương cũng đi theo lên trước mấy bước.
Nàng quay đầu trả lời, "Trước mắt hắn còn chưa có chết, nhưng nếu không chữa trị, đại khái cũng chẳng sống được bao lâu."
"Nha đầu, người này cầm đao, có phải là cái gì đạo tặc trên núi hay không, tội phạm quan trọng của triều đình hay sao? Cứu hắn, chúng ta có thể gặp chuyện hay không?" Nàng không phải là người thấy chết mà không cứu, nhưng bộ dáng kia. . . . . . Bọn họ cũng chỉ là bình dân bách tính, ngàn vạn đừng gây họa.
Thi Mẫn suy nghĩ một lát, nói: "Để mặc hắn, hắn chết là điều chắc chắn, nếu báo quan, ném hắn vào trong tù, hắn cũng không thoát được chữ chết, con thấy, hay là trước cứ cứu hắn, khi thương thế tốt hơn, hắn đại khái cũng không còn hơi sức gây chuyện, chờ hắn tỉnh lại, con lập tức hỏi rõ ràng, nếu hắn là tội phạm quan trọng của triều đình, con liền bảo Trương thúc đi báo quan bắt hắn ."
Vân nương vẫn do dự, nhưng Thi Mẫn không đợi được, cất giọng nói: "Trương thúc, ngươi mau tới giúp một tay, đặt người này lên xe ngựa.
Cô nương ra lệnh, Trương thúc vội vàng trả lời, mỗi người đỡ một bên, mang thanh y nam tử vào trong xe ngựa.
Thi Mẫn nhìn trên mặt đất một chút, bẻ mấy nhánh cây to bên đường, nhanh chóng quét lên mặt đất mấy cái, để cát che đi giấu vết, nàng lo lắng phía trước còn có vết máu, chạy gần trăm bước về phía trước, không phát hiện vết máu nữa mới tiếp tục đi vòng vèo.
Nàng chạy về cạnh xe ngựa thì Trương thúc đã chuẩn bị xong, mợ mặc dù sợ, nhưng cũng lấy dũng khí ngồi vào trong xe ngựa, chăm sóc nam tử bị thương.
Thi Mẫn chưa vào buồng xe, nàng căn dặn Trương thúc đánh xe phải chậm một chút, đôi tay nàng kéo mấy nhánh cây kia buộc vào sau xe, xe ngựa đi về phía trước, nàng không ngừng khua nhánh cây, xóa sạch vết xe trên mặt đất.
Thấy nàng làm như vậy, Vân nương không khỏi bội phục tận đáy lòng, một nha đầu mười bốn tuổi , xử sự lại thận trọng như vậy, nếu như nàng không phải là một cô nương, thì cũng không hề thua kém so với Phương Mẫn.
Bà vú không ngờ, cũng chỉ là đi tuần vườn quất một chuyến, thế nhưng lại mang về một người đàn ông.
Thi Mẫn không kịp giải thích, bảo Trương thúc khiêng người vào trong phòng mình, nàng lại qua phòng sư phụ, tìm lọ đan dược, mang về trong phòng.
Vân nương cũng rất cơ trí, xoay người liền phân phó người làm nấu nước, đưa hai bình rượu và lửa than tới đây, lại dặn dò bà vú mấy câu, ngàn vạn đừng cho người nào vào phòng, đồ đưa tới, đặt ở ngoài phòng là được rồi.
Vân nương quay lại phòng mình, tìm kim chỉ và một ít vải bông sạch, rồi mang đến phòng Thi Mẫn.
Phòng Thi Mẫn chia làm hai gian trong ngoài, bên ngoài có bàn ghế, khay trà và tủ gỗ, giữa gian phòng kia mới là phòng ngủ của nàng, nàng vào phòng, nước nóng, lửa than và rượu đã đưa vào.
Vân nương dựa theo những lời Thi Mẫn dặn dò ở trên xe ngựa, xin bà vú giúp một tay, trước cắt vải bông trắng thành mảnh nhỏ, nhúng vào rượu, lại dùng lửa than hơ cho khô, mình thì cầm kim chỉ và nước nóng đi vào tẩm cư.
Thi Mẫn dùng một cây kéo cắt bỏ y phục trên người nam tử, lúc này, toàn thân hắn trần truồng, chỉ để lại nửa cái quần che kín bộ vị quan trọng, nói còn nửa cái, là bởi vì Thi Mẫn một hơi cắt khố quần của người ta đến trên bắp đùi .
Nàng làm hắn giống như cá rán, các vết thương trước trước sau sau đều nhìn một lượt, kiểm tra cẩn thận .
Vết thương của hắn đều tập trung ở phía trước, có thể thấy được đối mặt nghênh địch, sau lưng cũng có vết thương, nhưng phần lớn đều là vết thương do quyền cước tạo nên, nhưng ngoài những ngoại thương này ra. . . . . .
Nàng không nhịn được than thở. Người này không biết đã trêu chọc bao nhiêu người, mà ai cũng muốn lấy tính mạng của hắn, coi hắn như thớt gỗ mà chém.
Trên lưng có một vết sẹo cũ từ vai trái kéo xuống dưới, lúc ấy nhất định là sâu đến nỗi thấy cả xương, mà vết thương mờ mờ trên đùi kia, có thể tưởng tượng sơ sơ máu thịt be bét như thế nào, Thi Mẫn hít một hơi, không phải vì những vết thương mới mà là những vết thương cũ kinh người kia.
"Nha đầu, hắn vẫn ổn chứ?" Vân nương nhỏ giọng hỏi.
"Mũi tên trên bả vai tương đối sâu, những thứ khác cũng may, không có ảnh hưởng tới xương, có lẽ là do mất máu quá nhiều, mới hôn mê."
Thi Mẫn quay đầu, thật may, tình huống không nghiêm trọng như vậy, nàng đổ một viên thuốc ra rồi hòa tan trong nước, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy chưa đủ, lại lấy ra hai viên, sau khi thuốc tan hết, nàng rót vào miệng hắn.
Làm nàng cảm thấy ngoài ý muốn đó là đối với một bệnh nhân hôn mê mà nói thì cho hắn uống thuốc rất dễ , bệnh nhân này không phải phối hợp tốt, mà là bản năng cầu sinh quá mạnh mẽ.
"Hôn mê? Có nặng lắm không?" Vân nương vội hỏi.
Thuốc rót hết rồi, phải đợi một lát, đợi dược phát huy công hiệu lại khâu miệng vết thương, nếu không, coi như hắn bất tỉnh vào trong điện diêm vương, cũng sẽ đau mà tỉnh.
Thi Mẫn cười nói tiếp."Bất tỉnh mới tốt, sẽ không giãy giụa lung tung, con còn phải tìm người áp chế hắn, mợ, người tới giúp con, dùng rượu lau mấy vết thương kế bên đi."
Vân nương sợ máu, nhưng nam nhân trong nhà đều không có ở đây, cũng không thể để một cô nương chưa lấy chồng giúp nam tử này lau được, nàng chỉ có thể cố gắng lấy dũng khí, làm một vị trưởng bối.
Thi Mẫn không có suy nghĩ nhiều như mợ, nàng qua bên cạnh xe chỉ luồn kim, nàng ngâm chỉ trong rượu, sau hong khô, lại chọn mấy cây kim dài hơ qua trên lửa, rồi mới luồn chỉ qua.
Mặt của hắn nhuộm đầy máu tươi, Vân nương không dám dùng quá sức, không thể làm gì khác hơn là lau nhiều lần, từ từ giúp hắn lau sạch sẽ.
Vân nương càng làm càng thuận tay, dần dần động tác tăng nhanh, chẳng mấy chốc đã lau sạch toàn thân cho hắn, hơn nữa khử trùng vết thương cẩn thận, để Thi Mẫn đến xử lý vết thương.
Thi Mẫn liếc mắt nhìn nam nhân đang nhíu chặt lông mày, hôn mê mà vẫn đau như vậy? Thật là, dùng rượu rửa sạch và rắc muối vào vết thương. . . . . . Cũng đau không kém.
Nàng áy náy nói: "Xin lỗi, coi như vận khí ngươi không tốt, Lăng sư phụ của ta không có trong trang, không thể không để tiểu nha đầu ra sân, ta chỉ khâu cho mèo chó còn chưa có khâu cho người, nhưng mèo chó có lông, xử lý tương đối khó khăn, có lẽ ở trên người của ngươi, ta có thể làm thuận tay hơn."
Lời nói này, coi như là giải thích cũng coi như nói xin lỗi, nàng cầm kim chỉ lên, bắt đầu công việc.
Nàng khâu vết thương trên vai trước, rất nghiêm túc, đầu đầy mồ hôi, sau khi xử lý tốt, hài lòng nhìn tác phẩm của mình.
"Mợ, người tới xem một chút, đường may của con như thế nào, cũng không tệ, nếu thêu hoa trên đó, về sau hắn có thể đi khắp nơi khoe vết thương của mình." Giọng điệu của nàng có mấy phần nghịch ngợm.
"Còn chơi, sinh mạng quan trọng." Vân nương cốc đầu nàng một cái.
Vết thương nghiêm trọng nhất đã được xử lý tốt, có thể nhẹ lòng rồi, giọng điệu nàng bây giờ, nói liên tục, trong câu nói thấy rõ sự nhẹ nhõm."Yên tâm, không chết được nữa.”
Vân nương hiểu, nếu không sao thái độ Thi Mẫn có thể chắc chắn như vậy. Chung đụng mấy tháng, nàng còn không hiểu tính tình của đứa nhỏ này sao? "Vậy con làm nhanh lên một chút, khâu xong trước khi hắn tỉnh lại, để hắn chịu ít đau khổ một chút."
"Mợ thật tốt."
Vân nương nhìn nàng, Thi Mẫn sao không phải là cô nương tốt chứ? Nhưng rèn luyện trong cuộc sống, nàng không dễ dàng thổ lộ tâm tình.
Thi Mẫn luôn mơ thấy ác mộng, luôn sợ hãi, nhiều lần nàng hỏi: "Nha đầu, rốt cuộc con sợ cái gì?"
Nàng chỉ cười cười rồi đổi đề tài nói chuyện.
Vân nương bí mật hỏi thăm bà vú, bà vú nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Chắc cô nương chưa khôi phụ lại được sau cái chết của phu nhân."
Bà vú còn nói cho nàng biết, "Ngài không biết, sau khi cô nương chính mắt nhìn thấy Giang di nương có ý hại chết thiếu gia, cả người giống như ngay lập tức lớn hơn mười mấy tuổi, giọng điệu, kiến thức, dáng vẻ của tiểu cô nương năm tuổi, chính phu nhân cũng hoài nghi, đây có phải tiểu khuê nữ của nàng không."
"Đúng vậy, chàng đối với ta tốt vô cùng."
Người người đều nói số nàng tốt, có được phu quân tốt, đời trước nhất định làm nhiều việc thiện. Nhưng nàng. . . . . . Lông mi rũ xuống, thôi, nói đi nói lại chung quy là mệnh của mình, chuyện tình cảm thoảng qua như mây khói, bao nhiêu người dùng cả đời để theo đuổi nhưng cũng không được, nàng cũng chỉ là một thành phần trong đó, ngẫm lại, chuyện của nàng cũng không tính là quá tệ.
"Người có hối hận khi gả cho Ngũ cữu không?"
Hối hận? Cuộc đời nếu có thể làm lại, nàng có bao nhiêu chuyện hối hận.
Vân nương ôm Thi Mẫn lên, nhớ năm đó, trong nụ cười luôn thấp thoáng sự khổ sở ưu sầu. "Ta đã từng là thiên kim tiểu thư nhà quan, trong nhà tìm mối hôn sự cho ta, chỉ chờ gả đi là xong, nhưng sau đó trong nhà phạm tội, triều đình xử nam tử đày đi biên cương, nữ tử bán mình làm nô."
"Vị hôn phu của người không tìm người sao?"
"Khi đó hắn không có ở Kinh Thành, mà người nhà của hắn không muốn chấp nhận cửa hôn sự này" nàng lắc đầu một cái rồi nói tiếp: "Ngũ cữu con lúc ấy vào kinh thành làm ăn, chàng gặp ta, mua ta từ trong tay kẻ buôn.
“Ta hoàn toàn không có thân phận, không đồ cưới, vào nhà ngoại của con, vốn phải làm nô tỳ, ta chấp nhận, nhưng Ngũ cữu con bất chấp phản đối của mọi người lấy ta làm vợ, ngoại tổ mẫu của con rất tức giận, muốn trục xuất chàng ra khỏi cửa, là mấy vị cữu cữu của con cản lại.”
"Sau đó Ngũ cữu của con thỏa hiệp, lấy ta làm thiếp, chàng thật lòng đối tốt với ta, luôn đảm bảo với ta là sẽ không hai lòng, về sau người trong nhà tìm mối hôn sự khác cho chàng, chàng đều từ chối, việc này làm mọi người trong nhà tranh cãi rất gay gắt.”
"Năm ấy trong nhà phái chàng đi ra ngoài làm ăn, đi một lần là nửa năm, thừa dịp chàng không có ở nhà kết một mối hôn sự cho chàng, để Tam cữu thay Ngũ cữu con rước vợ cả vào nhà, nghĩ rằng ván đã đóng thuyền, Ngũ cữu con có tức đến mấy cũng không trả người về được, nhưng trên đường trở về, cường đạo giết người cướp của, tính mạng của Ngũ cữu con. . . . . ."
"Vị nương tử kia đây?"
"Sau khi biết tin, bên mẹ của nàng ta phái người đón nàng ta về" nữ nhân được khiêng về, bên ngoại con rất hối hận, ngược lại đối với ta rất tốt, gần hai năm sau, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu của con đều qua đời, việc buôn bán của Hạ gia cũng càng ngày càng tệ, mấy ca ca tẩu tẩu muốn chăm sóc ta, nhưng không đủ sức.
"Ta cũng đã từng tự hỏi bản thân, có hối hận không? Nếu đầu làm lại, ta có nguyện ý gả cho Ngũ cữu con hay không? Không biết, cuộc đời của ta cho tới bây giờ đều không được như ý, chỉ là. . . . . . Có thể có được sự chân thành của Ngũ cữu con, ta rất cảm kích, nha đầu à, Ngũ cữu con là một nam nhân rất tốt."
"Ta cho là nam nhân trên đời đều phụ bạc, hôn nhân chỉ là để họ tranh thủ tiền đồ thôi."
Thi Mẫn nhớ tới phụ thân của mình, đó là nam nhân nàng kính yêu nhất trong thiên hạ, nhưng ngoại trừ dùng thủ đoạn với người thân, nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn.
"Nam tử trong thiên hạ có đủ loại, không phải ai cũng như ai, nha đầu nhà ta cũng đã mười bốn tuổi rồi, cùng sắp lập gia đình rồi..., nếu có ý với nam nhân nào nhất định phải nói với mợ, mợ làm chủ cho ngươi." Nàng ta cười siết chặt gương mặt của nàng.
"Con không lấy ai hết, con muốn kiếm thật nhiều bạc cho ca ca, phải nhìn huynh ấy thành gia lập nghiệp, muốn Mạc gia sẽ phát dương quang đại trong tay con và ca ca, con càng muốn thấy phụ thân nuốt lại câu nói “Mẫu thân như ngươi, có thể dạy ra hài tử như thế nào?” đã nói với mẫu thân." Nàng vẫn nhớ rõ câu nói kia của phụ thân, căm hận nói.
Trùng sinh một lần, nàng nhìn thấu nam nhân, kiếp trước Mạc Hâm Mẫn cũng coi như đối tốt với nàng, nhưng vì tiền, hắn đã bán nàng đi; Lý Hải Đình luôn miệng nói yêu, hắn yêu nhưng lại hủy cả đời của nàng; mà phụ thân. . . . . . Mình so với hắn, chẳng qua là người có thể tiến cung, là con cờ giúp hắn tranh đoạt tiền đồ.
Vân nương nhìn Thi Mẫn một chút rồi âm thầm thở dài. Nha đầu này vừa cố chấp lại kiêu ngạo, tương lai không biết còn chịu bao nhiêu khổ? Nàng ta ôm Thi Mẫn, nhìn khuôn mặt nhẵn bóng của nàng, đáy lòng nhớ tới người thiếu niên đứng dưới gốc cây đào năm đó.
Đột nhiên xe ngựa nghiêng một chút sau đột nhiên ngừng lại, Trương thúc đánh xe nhảy xuống, một lúc sau chạy tới bên ngoài rèm, giọng điệu nóng nảy nói: "Cô nương, đằng trước có một nam nhân nằm lăn trên mặt đất, cũng không biết là chết hay sống?"
Vân nương và Thư Mẫn nhìn nhau, song song xuống xe, họ đi về phía trước mấy bước, quả nhiên, có người hôn mê ngã trên mặt đất.
Vân nương bị sợ đến đứng im tại chỗ, tay mắn chặt khăn che lên miệng, sợ mình hét ra tiếng.
Thi Mẫn hít thật sâu, chậm chạp đi tới, vừa lấy thêm can đảm vừa đi về phía trước, nàng rất vất vả mới đi đến bên cạnh người đó, mới nhìn rõ hắn mặc một bộ trường y màu xanh, trong tay cầm một thanh trường đao nhuốm máu, bả vai có một vết đâm, hiển nhiên là bị tên bắn trúng, nhưng tên đã không còn ở đây, trên người còn có mấy vết đao, bộ y phục bị lưỡi dao sắc bén cắt rách tanh bành.
Nàng nhặt một nhánh cây bên cạnh, đụng vào thân thể của hắn, đột nhiên, người nọ chợt mở mắt ra, quá sợ hãi nàng vứt bỏ luôn nhánh cây, mở bàn tay chìa về phía đối phương ám chỉ hung thủ không phải là nàng.
Ánh mắt của người này thật đáng sợ, nếu như không phải xương đùi của nàng quá cứng, nhất định sẽ bị dọa đến ngã ngồi trên đất. Nàng dùng sức vỗ ngực mình, trong đầu toàn là hình ảnh con mắt hung dữ kia, nàng giống như biến thành con thỏ nhỏ, mà hắn là sói hoang đã đói ba ngày ba đêm.
Đó là một đôi mắt tràn đầy sát cơ!
Nhìn thấy diện tích đất bị máu của hắn biên thành màu nâu đậm càng ngày càng to, nàng biết trên người hắn nhất định là bị thương không ít.
Nàng tiến thêm một bước về phía trước, cẩn thận tỉ mỉ nói: "Ngươi đừng làm ta sợ, ta học qua một chút y thuật, nếu như ngươi tin ta, hãy để cho ta xem giúp ngươi một chút."
Ánh mắt của hắn lưu luyến trên mặt nàng, sau chậm rãi nhắm lại, thấy hắn đồng ý, nàng cẩn thận đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nắm tay của hắn lên, bắt mạch cho hắn, xong rồi lại vành mắt của hắn ra.
Haiz. . . . . . May quá, hắn tỏ ra "Hôn mê" , không có dùng ánh mắt hù dọa nàng.
"Nha đầu, hắn thế nào?" Thấy Thi Mẫn đến gần người nọ, Vân nương cũng đi theo lên trước mấy bước.
Nàng quay đầu trả lời, "Trước mắt hắn còn chưa có chết, nhưng nếu không chữa trị, đại khái cũng chẳng sống được bao lâu."
"Nha đầu, người này cầm đao, có phải là cái gì đạo tặc trên núi hay không, tội phạm quan trọng của triều đình hay sao? Cứu hắn, chúng ta có thể gặp chuyện hay không?" Nàng không phải là người thấy chết mà không cứu, nhưng bộ dáng kia. . . . . . Bọn họ cũng chỉ là bình dân bách tính, ngàn vạn đừng gây họa.
Thi Mẫn suy nghĩ một lát, nói: "Để mặc hắn, hắn chết là điều chắc chắn, nếu báo quan, ném hắn vào trong tù, hắn cũng không thoát được chữ chết, con thấy, hay là trước cứ cứu hắn, khi thương thế tốt hơn, hắn đại khái cũng không còn hơi sức gây chuyện, chờ hắn tỉnh lại, con lập tức hỏi rõ ràng, nếu hắn là tội phạm quan trọng của triều đình, con liền bảo Trương thúc đi báo quan bắt hắn ."
Vân nương vẫn do dự, nhưng Thi Mẫn không đợi được, cất giọng nói: "Trương thúc, ngươi mau tới giúp một tay, đặt người này lên xe ngựa.
Cô nương ra lệnh, Trương thúc vội vàng trả lời, mỗi người đỡ một bên, mang thanh y nam tử vào trong xe ngựa.
Thi Mẫn nhìn trên mặt đất một chút, bẻ mấy nhánh cây to bên đường, nhanh chóng quét lên mặt đất mấy cái, để cát che đi giấu vết, nàng lo lắng phía trước còn có vết máu, chạy gần trăm bước về phía trước, không phát hiện vết máu nữa mới tiếp tục đi vòng vèo.
Nàng chạy về cạnh xe ngựa thì Trương thúc đã chuẩn bị xong, mợ mặc dù sợ, nhưng cũng lấy dũng khí ngồi vào trong xe ngựa, chăm sóc nam tử bị thương.
Thi Mẫn chưa vào buồng xe, nàng căn dặn Trương thúc đánh xe phải chậm một chút, đôi tay nàng kéo mấy nhánh cây kia buộc vào sau xe, xe ngựa đi về phía trước, nàng không ngừng khua nhánh cây, xóa sạch vết xe trên mặt đất.
Thấy nàng làm như vậy, Vân nương không khỏi bội phục tận đáy lòng, một nha đầu mười bốn tuổi , xử sự lại thận trọng như vậy, nếu như nàng không phải là một cô nương, thì cũng không hề thua kém so với Phương Mẫn.
Bà vú không ngờ, cũng chỉ là đi tuần vườn quất một chuyến, thế nhưng lại mang về một người đàn ông.
Thi Mẫn không kịp giải thích, bảo Trương thúc khiêng người vào trong phòng mình, nàng lại qua phòng sư phụ, tìm lọ đan dược, mang về trong phòng.
Vân nương cũng rất cơ trí, xoay người liền phân phó người làm nấu nước, đưa hai bình rượu và lửa than tới đây, lại dặn dò bà vú mấy câu, ngàn vạn đừng cho người nào vào phòng, đồ đưa tới, đặt ở ngoài phòng là được rồi.
Vân nương quay lại phòng mình, tìm kim chỉ và một ít vải bông sạch, rồi mang đến phòng Thi Mẫn.
Phòng Thi Mẫn chia làm hai gian trong ngoài, bên ngoài có bàn ghế, khay trà và tủ gỗ, giữa gian phòng kia mới là phòng ngủ của nàng, nàng vào phòng, nước nóng, lửa than và rượu đã đưa vào.
Vân nương dựa theo những lời Thi Mẫn dặn dò ở trên xe ngựa, xin bà vú giúp một tay, trước cắt vải bông trắng thành mảnh nhỏ, nhúng vào rượu, lại dùng lửa than hơ cho khô, mình thì cầm kim chỉ và nước nóng đi vào tẩm cư.
Thi Mẫn dùng một cây kéo cắt bỏ y phục trên người nam tử, lúc này, toàn thân hắn trần truồng, chỉ để lại nửa cái quần che kín bộ vị quan trọng, nói còn nửa cái, là bởi vì Thi Mẫn một hơi cắt khố quần của người ta đến trên bắp đùi .
Nàng làm hắn giống như cá rán, các vết thương trước trước sau sau đều nhìn một lượt, kiểm tra cẩn thận .
Vết thương của hắn đều tập trung ở phía trước, có thể thấy được đối mặt nghênh địch, sau lưng cũng có vết thương, nhưng phần lớn đều là vết thương do quyền cước tạo nên, nhưng ngoài những ngoại thương này ra. . . . . .
Nàng không nhịn được than thở. Người này không biết đã trêu chọc bao nhiêu người, mà ai cũng muốn lấy tính mạng của hắn, coi hắn như thớt gỗ mà chém.
Trên lưng có một vết sẹo cũ từ vai trái kéo xuống dưới, lúc ấy nhất định là sâu đến nỗi thấy cả xương, mà vết thương mờ mờ trên đùi kia, có thể tưởng tượng sơ sơ máu thịt be bét như thế nào, Thi Mẫn hít một hơi, không phải vì những vết thương mới mà là những vết thương cũ kinh người kia.
"Nha đầu, hắn vẫn ổn chứ?" Vân nương nhỏ giọng hỏi.
"Mũi tên trên bả vai tương đối sâu, những thứ khác cũng may, không có ảnh hưởng tới xương, có lẽ là do mất máu quá nhiều, mới hôn mê."
Thi Mẫn quay đầu, thật may, tình huống không nghiêm trọng như vậy, nàng đổ một viên thuốc ra rồi hòa tan trong nước, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy chưa đủ, lại lấy ra hai viên, sau khi thuốc tan hết, nàng rót vào miệng hắn.
Làm nàng cảm thấy ngoài ý muốn đó là đối với một bệnh nhân hôn mê mà nói thì cho hắn uống thuốc rất dễ , bệnh nhân này không phải phối hợp tốt, mà là bản năng cầu sinh quá mạnh mẽ.
"Hôn mê? Có nặng lắm không?" Vân nương vội hỏi.
Thuốc rót hết rồi, phải đợi một lát, đợi dược phát huy công hiệu lại khâu miệng vết thương, nếu không, coi như hắn bất tỉnh vào trong điện diêm vương, cũng sẽ đau mà tỉnh.
Thi Mẫn cười nói tiếp."Bất tỉnh mới tốt, sẽ không giãy giụa lung tung, con còn phải tìm người áp chế hắn, mợ, người tới giúp con, dùng rượu lau mấy vết thương kế bên đi."
Vân nương sợ máu, nhưng nam nhân trong nhà đều không có ở đây, cũng không thể để một cô nương chưa lấy chồng giúp nam tử này lau được, nàng chỉ có thể cố gắng lấy dũng khí, làm một vị trưởng bối.
Thi Mẫn không có suy nghĩ nhiều như mợ, nàng qua bên cạnh xe chỉ luồn kim, nàng ngâm chỉ trong rượu, sau hong khô, lại chọn mấy cây kim dài hơ qua trên lửa, rồi mới luồn chỉ qua.
Mặt của hắn nhuộm đầy máu tươi, Vân nương không dám dùng quá sức, không thể làm gì khác hơn là lau nhiều lần, từ từ giúp hắn lau sạch sẽ.
Vân nương càng làm càng thuận tay, dần dần động tác tăng nhanh, chẳng mấy chốc đã lau sạch toàn thân cho hắn, hơn nữa khử trùng vết thương cẩn thận, để Thi Mẫn đến xử lý vết thương.
Thi Mẫn liếc mắt nhìn nam nhân đang nhíu chặt lông mày, hôn mê mà vẫn đau như vậy? Thật là, dùng rượu rửa sạch và rắc muối vào vết thương. . . . . . Cũng đau không kém.
Nàng áy náy nói: "Xin lỗi, coi như vận khí ngươi không tốt, Lăng sư phụ của ta không có trong trang, không thể không để tiểu nha đầu ra sân, ta chỉ khâu cho mèo chó còn chưa có khâu cho người, nhưng mèo chó có lông, xử lý tương đối khó khăn, có lẽ ở trên người của ngươi, ta có thể làm thuận tay hơn."
Lời nói này, coi như là giải thích cũng coi như nói xin lỗi, nàng cầm kim chỉ lên, bắt đầu công việc.
Nàng khâu vết thương trên vai trước, rất nghiêm túc, đầu đầy mồ hôi, sau khi xử lý tốt, hài lòng nhìn tác phẩm của mình.
"Mợ, người tới xem một chút, đường may của con như thế nào, cũng không tệ, nếu thêu hoa trên đó, về sau hắn có thể đi khắp nơi khoe vết thương của mình." Giọng điệu của nàng có mấy phần nghịch ngợm.
"Còn chơi, sinh mạng quan trọng." Vân nương cốc đầu nàng một cái.
Vết thương nghiêm trọng nhất đã được xử lý tốt, có thể nhẹ lòng rồi, giọng điệu nàng bây giờ, nói liên tục, trong câu nói thấy rõ sự nhẹ nhõm."Yên tâm, không chết được nữa.”
Vân nương hiểu, nếu không sao thái độ Thi Mẫn có thể chắc chắn như vậy. Chung đụng mấy tháng, nàng còn không hiểu tính tình của đứa nhỏ này sao? "Vậy con làm nhanh lên một chút, khâu xong trước khi hắn tỉnh lại, để hắn chịu ít đau khổ một chút."
"Mợ thật tốt."
Vân nương nhìn nàng, Thi Mẫn sao không phải là cô nương tốt chứ? Nhưng rèn luyện trong cuộc sống, nàng không dễ dàng thổ lộ tâm tình.
Thi Mẫn luôn mơ thấy ác mộng, luôn sợ hãi, nhiều lần nàng hỏi: "Nha đầu, rốt cuộc con sợ cái gì?"
Nàng chỉ cười cười rồi đổi đề tài nói chuyện.
Vân nương bí mật hỏi thăm bà vú, bà vú nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Chắc cô nương chưa khôi phụ lại được sau cái chết của phu nhân."
Bà vú còn nói cho nàng biết, "Ngài không biết, sau khi cô nương chính mắt nhìn thấy Giang di nương có ý hại chết thiếu gia, cả người giống như ngay lập tức lớn hơn mười mấy tuổi, giọng điệu, kiến thức, dáng vẻ của tiểu cô nương năm tuổi, chính phu nhân cũng hoài nghi, đây có phải tiểu khuê nữ của nàng không."
/36
|