Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

CHƯƠNG 1

/36


Ngày hai mốt tháng bảy năm Kiến Nghiệp thứ nhất.

Canh ba giờ tý, trong vườn hoa phía sau Mạc phủ, ánh trăng khuyết đang treo trên cao, ánh trăng trong ngần chiếu xuống mặt đất, mang theo chút dịu dàng.

Trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa quỳnh, mấy đóa hoa quỳnh trắng noãn ngẩng đầu nở rộ.

Mạc Hâm Mẫn đi nhanh từ dưới gốc cây hòe ra, hành động lén lút không ngừng nhìn bốn phía, thấy hai ma ma tuần vườn đến gần, vội vàng cúi thấp người xuống, trốn phía sau cây, cho đến khi các ma ma đi xa, mới từ phía sau gốc cây đi ra.

Theo đường mòn trải đá, hắn bước nhanh về phía cửa sau, đầy tớ A Thuận trông coi cửa sau nhìn thấy bóng dáng hắn liền tiến lên đón, khuôn mặt nịnh bợ lấy lòng.

“Đại công tử, ngài đã tới.”

Hắn không nhiều lời, hướng A Thuận mở lòng bàn tay ra, A Thuận hiểu ý, lập tức cởi chìa khóa đang đeo trên người xuống đưa cho hắn, Mạc Hâm Mẫm rất hài lòng với thái độ này của hắn ta, thuận tay từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc cho hắn.

A Thuận áng chừng bạc, cặp mắt sáng lên, liền vội vàng khom người nói cảm tạ.

“Đi uống rượu thôi. Nhớ, đừng uống say quá mức, trước hừng đông phải quay về, nếu bị người khác phát hiện, đừng trách bản công tử không bảo vệ được ngươi.” Hắn xem thường liếc nhìn A Thuận hèm rượu.

“Dạ, dạ, tiểu nhân nhất định sẽ quay về trước hừng đông.”

A Thuận cầm chặt nén bạc, xoay người chạy đi, nghĩ thầm, này cũng đủ cho ta uống hơn chục bình rượu ngon. Nhớ tới rượu hoa quế ở Thiên Hương Cư, hắn hít sâu một hơi, cặp mắt híp nheo lại, giống như đã nghe thấy mùi vị của rượu.

Thấy A Thuận đi xa, Mạc Hâm Mẫn tìm một chiếc chìa khóa đặc chế, mở ra khóa đồng to lớn dầy cộm ở cửa sau, rắc rắc một tiếng, hé ra khuôn mặt tươi cười chào đón.

“Mạc ca ca, ngươi tới muộn, làm đệ đệ chờ rất lâu rồi.” Một nam tử mặc thanh bào đứng ngoài cửa nhẹ giọng nói.

“Ác lão đầu nhà chúng ta, không biết hôm nay bị chuyện gì làm ảnh hưởng đến tâm tình, chỉ đông mắng tây, còn gọi ta tới bên hung hăng dạy dỗ ta một trận, vất vả lắm mới thoát thân.”

Mạc Hâm Mẫm thở dài. Thân mật thắm thiết leo lên bả vai của đối phương, tựa như huynh đệ tốt.

Hắn là Lý Hải Đình, gia đình là phường tơ lụa nổi tiếng trong kinh thành, hàng năm không biết đưa vào trong cung biết bao nhiêu gấm vóc tơ lụa, Lý gia cái khác không nhiều, chính là rất nhiều bạc.

Thê thiếp của Lý lão gia thành đoàn, trưởng tử, con vợ kế tất cả hơn mười người, không nghĩ tới vợ cả lúc gần bốn mươi tuổi, lại thêm cho hắn một hài tử Lý Hải Đình này, được yêu thích từ trong bụng, hơn nữa bản thân Lý Hải Đình thường ngày môi hồng răng trắng, trên dưới nhã nhặn, khuôn mặt thông minh, Lý phủ trên dưới đều cưng chiều tiểu tổ tông này… Cho dù ai thấy đều muốn đỏ mặt.

Tháng trước, Lý Hải Đình cùng mẫu thân và tẩu tẩu đến Phổ Độ Tự, ngoài ý muốn gặp một nữ tử, nàng đang chữa bệnh từ thiện cho người nghèo, ngay ánh mắt đầu tiên, cả trái tim của hắn đã bị người đẹp mang đi luôn rồi, mấy lần muốn tiến lên bắt chuyện, lại gặp bà vú và tỳ nữ của nàng ngăn trở.

Sau khi Lý Hải Đình về nhà, suốt ngày thất hồn lạc phách, ăn ngủ không ngon, ngày càng gầy gò.

Người nhà thấy hắn như vậy, lòng đau không dứt, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn, hỏi thăm chung quanh, mới biết được nữ tử kia là Mạc gia nhị tiểu thơ Mạc Thi Mẫn, liền vội vàng cho bà mai đến cửa, muốn cầu được mối nhân duyên tốt cho nhi tử.

Nhưng Mạc lão gia là một vị quan, còn là một bước lên mây, là đại quan tam phẩm rất được hoàng đế coi trọng, người làm quan làm sao coi trọng người làm ăn buôn bán? Huống chi là một gia đình nhỏ bé, người thô tục đến mấy con chữ cũng không nhận biết được. Nếu Lý Hải Đình cầu là thứ nữ liền thôi, cố tình nhìn trúng Mạc gia dòng chính nữ, nếu kết thành thân gia, sẽ tổn hại đến danh tiếng của Mạc lão gia.

Vì vậy, dù sao chăng nữa, Mạc lão gia cũng sẽ không đồng ý cửa hôn sự này.

Nhưng Lý Hải Đình chưa từ bỏ ý định, câu kết với Mạc gia đại công tử, Mạc Hâm Mẫn.

Mạc Hâm Mẫn là một hoàn khố con em, tửu sắc đánh bạc mọi thứ đều có, đáng tiếc trong nhà không cho bạc đầy đủ, gặp phải tài chủ ngốc Lý Hải Đình này, chịu cho hắn tiêu tiền của hắn ta, tự nhiên ăn nhịp với nhau.

Lý Hải Đình mang theo Mạc Hâm Mẫn vui đùa chung quanh, ăn uống chơi đùa một tay bao hết, dẫn hắn đến Hồng Tụ Chiêu nổi danh nhất kinh thành, cùng hắn ăn ba mươi món Phú Lai Xuân , để hắn xác thực cuộc sống của một thiếu gia nhà giàu vài ngày nữa, thậm chí lúc trước thiếu sòng bạc năm trăm lượng bạc, Lý Hải Đình thậm chí còn không nhăn mày một cái, liền trả món nợ thay hắn.

Ngày hôm trước, Lý Hải Đình nghe nói Mạc Thi Mẫn đang cứu tế dân nghèo ở Phổ Độ Tự, liền kéo Mạc Hâm Mẫn, lấy lý do ngắm hoa, ngắm mãi ngắm mãi ngắm đến trong rạp bố thí gạo, một đôi mắt liều chết nhìn chằm chằm Mạc Thi Mẫn, hơn nữa ánh mắt không dời.

Mạc Hâm Mẫn thấy vậy, cười hỏi: “Có muốn ca ca nối dây tơ hồng cho ngươi không?”

Lý Hải Đình cố ra vẻ bất đắc dĩ, nói ra chuyện trước đó tới Mạc phủ cầu hôn bị từ chối.

Mạc Hâm Mẫn vui lên, cười hỏi: “Đệ đệ tốt, ngươi nói ca ca tên là Mạc Hâm Mẫn, là người nào trong Mạc gia?”

Lý Hải Đình biết rõ lai lịch, vẫn làm bộ ra vẻ như bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Ca ca, phụ thân huynh là Mạc đại nhân? Thật đúng là thất kính, ca ca tính tình chìm lặn, lại chưa bao giờ nói với đệ.”

Mạc Hâm Mẫn lúng túng cười một tiếng, hắn dám lấy danh hiệu của phụ thân rêu rao chung quanh, chỉ sợ sẽ bị cắt đứt cặp chân.

Hắn phất tay một cái, kéo Lý Hải Đình tìm một quán rượu ngồi xuống. Hai người thương lượng cả buổi chiều, tỉ mỉ nói ra một kế sách thỏa đáng, cũng ước định tối nay tiến hành.

“Ca ca vì chuyện của đệ mà chịu khổ, đợi sau khi chuyện thành công, tuyệt sẽ không ủy khuất ca ca.” Vừa vào cửa sau Mạc phủ, Lý Hải Đình vừa chắp tay, khuôn mặt lịch sử nở nụ cười cảm kích.

“Sau khi chuyện thành công, đệ thành em rể ta, ta còn sợ bị để ủy khuất? Đi nhanh đi, bà vú của Thi Mẫn đã ngủ lâu rồi, chén canh buổi tối, sẽ làm bà ấy ngủ thẳng đến bình minh, động tĩnh lớn hơn nữa cũng không làm bà ấy tỉnh được, chỉ là… Đệ cần phải thương hương tiếc ngọc một chút, dù gì Thi Mẫn cũng được nhà chúng ta nâng trong lòng bàn tay, lớn lên trong sự yêu thương bảo bọc.” Mạc Hâm Mẫn cười dâm đãng mấy tiếng, mập mờ đẩy Lý Hải Đình một cái.

“Đệ đệ dè dặt.”

Hai người gật đầu một cái, Mạc Hâm Mẫn dẫn Lý Hải Đình rẽ vào con đường nhỏ, tránh ma ma tuần vườn, một đường đi đến trước phòng Mạc Thi Mẫn, hắn chỉ chỉ căn phòng bên trái, Lý Hải Đình chắp tay cảm tạ, liền thả nhẹ bước chân, tiến vào phòng.

Mạc gia nhị tiểu thơ Thi Mẫn hôm nay ngủ không được yên, lăn qua lộn lại trên giường, cuối cùng cũng không thể vào mộng, lời nói của cha không ngừng lượn lờ bên tai, làm tâm thần nàng không yên.

Tháng ba năm sau, trong cuộc tuyển tú, tất cả quan gia khuê nữ đều phải có tên trong danh sách tuyển tú, chẳng qua Mạc phủ cũng không phải là hoàng thân quyền quý, ông bà còn là nông dân, là phụ thân vươn lên, tự mình chịu khó, Mạc phủ mới có vị trí như ngày hôm nay, vì vậy Mạc gia khuê nữ không phải ai ai cũng muốn vào danh sách tuyển tú, chỉ chọn ra một người là được.

Danh tự kia vốn rơi trên đầu đại tỷ Phân Mẫn, trong mấy ngày qua, mẫu thân cũng mời ma ma hướng dẫn quy củ tới, bắt đầu chuẩn bị cho tuyển tú.

Nhưng hôm nay phụ thân trở về phủ, để lộ tin tức.

Hoàng thượng trên triều hỏi: “Nghe nói nhà các ngươi có vị từ mi Quan Âm, có chuyện này không?”

Thì ra là chuyện nàng thí gạo tế bần mỗi tháng, xem bệnh cho người nghèo truyền đi, người hiểu chuyện đặt danh hiệu từ mi Quan Âm cho nàng. Nàng cũng không biết, truyện này làm sao truyền đến tai hoàng thượng? Chuyện này, khiến hoàng thượng khích lệ phụ thân mấy câu, nói hắn có cách trị gia.

Phụ thân đoán ý hoàng thượng, thế là đổi tên tuổi trên danh sách tuyển tú thành Mạc Thi Mẫm.

Lời này nói ra, nhưng lại rước lấy tiếng khóc lớn của mẫu thân, tức thì chỉ trích phụ thân thiên vị, trong mắt không có mẹ con nàng, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến phu nhân đã qua đời.

Trận gây gổ kia nói thật hay, cha trách mắng mẫu thân, không quản giáo tốt nhi tử, nữ nhi, đường đường là trưởng nữ Mạc đại nhân lại không biết chữ, không có bản lĩnh thêu thùa, cầm kì thư họa không được một cái nào, mắng xong trưởng tỷ mắng đại ca, mắng hắn không có ý đi lên, vô tài vô đức, suốt ngày chỉ biết tửu sắc tài vận, không tri thư đạt lễ, hoàn khố đến đây, Mạc gia há có hy vọng?

Cứ như vậy, làm ầm ỹ cả đêm, thật ra nàng cũng không nguyện ý dính vào truyện như vậy, từ khi mẫu thân qua đời, Giang di nương phù chánh, nàng phải cẩn thận khắp nơi, bo bo giữ mình, chỉ mong mẫu thân sớm làm mai cho mình, sớm thoát khỏi gia đình này.

Nhưng đại tỷ Phân Mẫn kiêu căng tùy hứng, lại có tiếng xấu ngược đãi nô bộc bên ngoài, không ai chịu đưa bà mai tới cửa, đại tỷ một ngày không nghị hôn, mẫu thân liền một ngày không nói chuyện hôn sự của nàng.

Rời nhà chính, đại tỷ chê cười nàng một hồi, nàng giận tái mặt không muốn đáp lại, cúi đầu cùng bà vú bước nhanh trở lại trong phòng, một lòng, bốn bề dậy sóng không chừng.

Nàng muốn vào cung sao? Đương kim hoàng thượng còn trẻ anh tuấn, bên người chỉ có một thê một thiếp, thân thể hoàng hậu lại có bệnh, lúc này vào cung có thể giành được vị trí tốt, mẫu thân và đại tỷ là nghĩ như vậy.

Mọi người đều muốn đến cái bảo tọa Phượng Loan ấy, nàng lại tình nguyện một đời bình thản, ổn định sống qua ngày.

Bà vú từng oán nàng, rõ ràng có tài có trí, dõi mắt cả Mạc phủ, nào có hài tử nào có triển vọng như nàng, tính tình lại cứ ôn hòa dịu dàng không tranh không giành, một đích trưởng nữ tốt, lại ở trong nhà chịu hết oan ức.

Ai, giành như thế nào? Không giành thì như thế nào? Cuộc sống chỉ là một cảnh tượng huyền ảo, quay đầu lại đều là vô ích, nàng tình nguyện bình an sống qua ngày, ít tranh chấp một chút, người một nhà hòa thuận vui vẻ, cuộc sống giống như những nhà nghèo khó kia__ mặc dù nàng biết đây là nguyện vọng quá đáng, nhưng… Ai!

Âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, Thi Mẫn nghiêng tai lắng nghe. Đã trễ thế này, là ai vậy? Bà vú sao?

Nghiêng người, nàng nhìn thấy cửa từ từ mở ra, một tên nam tử từ ngoài cửa lẻn vào, tâm đột nhiên cả kinh, nàng ngồi dậy thật nhanh, co đến phía sau đầu giường.

Nghe động tĩnh của nàng, Lý Hải Đình hơi kinh ngạc. Đã trễ thế này, Mạc Thi Mẫn sao còn chưa ngủ?

Hắn tăng nhanh cước bộ đi tới trước giường, một tay vén sa trướng lên muốn nhìn rõ động tĩnh, không ngờ một đạo bóng đen đập tới hắn, hắn hơi nghiêng thân nhưng vẫn tránh không kịp, bả vai bị đập một cái, đến khi đồ rơi xuống đất, hắn mới hiểu rõ, đó là gối sứ. May mà sức nữ tử không lớn, hắn không bị thương quá nghiêm trọng.

“Mạc tiểu thơ, nàng đừng gấp gáp, là ta, Lý Hải Đình, Hải Đình ngưỡng một tiểu thơ đã lâu, tới cửa cầu hôn lại bị cự tuyệt, không thể không ra hạ sách này, mong tiểu thơ đi theo ta, ngày sau ta nhất định ba môi sáu sính, kiệu hoa đỏ thẫm mang tiểu thơ trở về.” Hắn xoa bả vai đang đau ngồi xuống mép giường, khi tới gần, liền gửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ người nàng truyền tới, run sợ một hồi, không nhịn được đến gần nàng.

“Câm miệng! Nếu ngươi thật có lòng, nhất định có thể dùng thành ý để cảm động trưởng bối trong nhà, sao có thể dùng thủ đoạn bẩn thỉu này.”

Thi Mẫn giận dữ mắng, nàng co rụt lại, cả thân thể rúc vào góc giường, hận không có cái động nào đem mình giấu đi. Nàng nghĩ thầm, bà vú thì ở cách vách, nhất định có thể nghe thấy động tĩnh, cũng không biết bà vú đã sớm bị người hạ thuốc, ngủ bất tỉnh nhân sự.

Nghe nàng cất tiếng, Lý Hải Đình nóng lòng, tăng nhanh động tác đá rơi giầy xuống, bổ nhào lên giường, cánh tay chụp tới, ôm lấy người, Thi Mẫn không ngừng giãy giụa, lại đánh không lại khí lực của nam tử.

“Tiểu thơ nhỏ giọng chút, đây là biện pháp bất đắc dĩ, tầm mắt Mạc lão gia cao, xem thường thương gia chúng ta, thật sự không chịu cửa hôn sự này, tại hạ không thể làm gì khác hơn là trước tạo thành sự thật, đợi ván đã đóng thuyền, Mạc lão gia không thể không đồng ý, chỉ mong tiểu thơ giúp Hải Đình lần này, Hải Đình thề, ngày sau nhất định sẽ cẩm y ngọc thực, nâng tiểu thơ trong tay mà yêu thương.” Nghiêng người, hắn đè nàng dưới thân.

Thấy hắn lao tới, Thi Mẫn vô cùng hoảng sợ, liền bất chấp tất cả, kéo cổ họng hét lớn, “Cứu mạng, cứu mạng a…”

Nàng không ngừng đấm đá Lý Hải Đình, nhưng thân hình nàng nhỏ gầy, không kháng cự được thú tính mãnh liệt của hắn, nam nhân cầm cổ tay mảnh khảnh của nàng ép lên trên đầu, nửa người dưới cố định chân nàng, cúi người, ở trên mặt nàng liếm mút, hôn, nàng quay mặt đi chỗ khác kêu cứu, hắn không để ý tới, nụ hôn của hắn từ mặt nàng chuyển dần xuống, một trận đau đớn, cái cổ nhỏ nhắn trắng ngần của nàng đã in lại ấn kí của hắn.

“Tiểu thơ, nàng chiều theo ta một lần thôi.”

Soàn soạt, hắn một phen xé trung y của nàng ra, lộ ra cái yếm màu vàng nhạt, dưới ánh trăng mông lung, hắn nhìn thân hình yểu điệu của nàng, không khống chế được lực đạo mạnh mẽ mút, nhiều đóa hoa mai nở rộ trên làn da trắng tuyết của nàng, vô cùng kiều diễm.

Thi Mẫn đẩy hắn, đánh hắn, liều mạng thét chói tai,nhưng hành động này càng thêm kích thích dục vọng của hắn, đã làm tới mức này, hắn cũng không sợ nàng thét chói tai, gọi nhiều người tới làm chứng, cọc hôn sự này không vô lại không được. Môi của hắn trằn trọc lưu luyến trên bầu ngực mềm mại của nàng, cưỡng chiếm hồng anh trước ngực, hắn đắc chí vừa lòng, Mạc Thi Mẫn có trốn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn…

Thi Mẫn lệ rơi đầy mặt, danh dự đời này đã hủy, đời này đã vô vọng.

Không cam lòng! Nàng rốt cuộc làm sai cái gì, tại sao phải chịu hết thảy những cái này… Nàng thét chói tai, nàng điên cuồng hô to gào khóc… Lòng nàng tràn đầy oán hận, không biết vì sao trời xanh lại đối với nàng như vậy?

Đột nhiên, cửa bị phá ra, Mạc Hâm Mẫn dẫn một đám người làm đi vào.

“Thi Mẫn, Thi Mẫn, phát sinh chuyện gì? Đại ca nghe ngươi…”

Lời nói khi hắn nhìn thấy quần áo Thi Mẫn nửa cởi, toàn thân đầy vết ấn kí màu hồng, im bặt.

Nhìn Lý Hải Đình một cái, khẽ gật đầu, hắn bước nhanh xông lên trước, kéo Lý Hải Đình trên người Mạc Thi Mẫn kéo xuống đất.

“Tên tặc tử đáng chết này, ngươi, ngươi, ngươi…” Hắn tức đến nói không ra lời.

Thi Mẫn kéo áo đơn bị lột, khuôn mặt mờ mịt, cặp mắt trống rỗng nhìn màn kịch trước mặt, nước mắt không tiếng động chảy xuống.

“Mạc công tử xin nghe tại hạ nói một lời, ta không phải là hái hoa tặc, ta họ Lý tên Hải Đình, là thiếu gia của tơ lụa Lý Ký, tại hạ và Mạc cô nương tình đầu ý hợp, hôm nay bị Mạc tiểu thơ tương yêu, liền tới đây ước hẹn…”

Hắn nằm trên mặt đất,đanh giọng chống đỡ, cả khuôn mặt là chính khí, nói xong một đám người làm thu hồi vẻ giận dữ.

Lý Kí tơ lụa, đó là thương gia tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành, muốn nữ nhân nào mà không có, cần gì tới nhà người khác làm hái hoa tặc? Huống chi chuyện Lý gia tới cửa cầu hôn, người người đều biết, nếu không phải nhị tiểu thơ trong lòng ngưỡng mộ người ta, lão gia lại liều chết không chịu cùng Thương gia liên hôn, làm sao có chuyện hôm nay.

Lý Hải Đình thái độ thành khẩn chính trực, khiến mọi người tin lời của hắn.

“Câm mồm!” một tiếng quát mắng giận dữ truyền tới, Mạc Hâm Mẫn xoay người, thấy phụ thân và mẫu thân đã song song đi tới, hắn nghĩ thầm, hành động đúng là nhanh, trở về phải khen thưởng cho gã sai vặt kia một chút.

“Mạc đại nhân.” Lý Hải Đình giãy dụa đứng dậy, quỳ xuống đất, chắp tay lạy. “Việc đã đến nước này, vì danh tiếng Mạc tiểu thơ, thỉnh cầu đại nhân gả tiểu thơ cho tại hạ, tại hạ nguyện thề, cả đời kính nàng, yêu nàng, chỉ có một nương tử là nàng.”

Mạc Lịch Thăng nhìn về phía nhị nữ nhi, nàng một thân nhếch nhác, ngồi ở trên giường không nhúc nhích, tóc đen toán loạn trên mặt, không thấy rõ vẻ mặt.

Hắn không muốn tin lời Lý Hải Đình nói, nhưng nếu như không phải ý của nàng, bà vú ngủ ở cách vách làm sao không nghe được động tĩnh?

Lời hoàng thượng mới nói, nàng lại cho hắn gặp phải chuyện bẩn thỉu này? Tốt, khá lắm Mạc Thi Mẫn!

Hắn chậm rãi đi lên, đi tới mép giường, Thi Mẫn ngẩng đầu lên, muốn tìm kiếm quan tâm an ủi trên người phụ thân, ai ngờ, nàng nhận được không phải là sự đau lòng không đành lòng của phụ thân, mà là một cái tát nặng nề.

Mạc Lịch Thăng đánh thẳng mặt của nàng, chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt, in dấu ngón tay rực rỡ, khóe miệng một dòng máu tươi theo miệng chảy xuống.

Phụ thân, đây chính là phụ thân của nàng? Thi Mẫn buồn bã giật giật khóe miệng, thu lại nước mắt, không khóc ngược lại cười.

Một tiếng châm biếm đột nhiên truyền tới từ ngoài cửa, đó là tiếng của Mạc Phân Mẫn.

“Trên đời này, quả nhiên là loại người gì cũng có, ban ngày thì làm từ mi Quan Âm hành y cứu thế, ban đêm thành danh kỹ làm ấm giường cho nam nhân, hàng đêm tuyên dâm, Mạc phủ chúng ta, sự việc này sẽ nổi danh thật lớn.”

Mạc Phân Mẫn liếc mắt nhìn phụ thân. Phụ thân bình sinh coi trọng nhất chính là danh dự, như thế rất tốt, Thi Mẫn náo cỡ này, tên trên danh sách tuyển tú, lại được đổi về Mạc Phân Mẫn nàng. Nhướng mày, mặt nàng tràn đầy đắc ý.

Nhạo bang của nữ nhi không làm phu quân chỉ trích, điều này làm cho lá gan Mạc phu nhân lớn hơn, âm dương quái khí nói: “Lý công tử quả nhiên là nhân tài, phong lưu tuấn tú, khó trách nhị tiểu thơ nhà chúng ta coi trọng ngươi, chỉ là hành động bỉ ổi bực này, đem danh tiếng Mạc gia ta để ở chỗ nào? Lão gia nhà chúng ta chính là trông cậy vào nhị tiểu thơ làm quý phi nương nương, ngươi quấy rối như vậy, chẳng phải làm hư tiền đồ của nhị tiểu thơ nhà chúng ta sao.”

Mạc Lịch Thăng trong cơn giận dữ, gân xanh trên trán giật giật, hắn nhìn chằm chằm nhị nữ nhi, sắc mặt càng thêm tái xanh.

“Ngươi cứ như vậy muốn gả vào Lý gia? Không quan tâm đến tâm tình của cha mẹ? Hừ! Quả nhiên trên người chảy dòng máu thương gia, cái khác không học được, ngược lại lại học được để đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Uổng phí ta cho ngươi đọc sách biết chữ, không nghĩ tới vẫn là nuôi bạch nhãn lang trong nhà! Ngươi là muốn hủy danh dự của ta, để ta trước mặt thánh thượng không ngốc đầu lên được, còn muốn kháng lại thánh ý, để Mạc phủ toàn gia rơi đầu tịch thu tài sản?”

Đáng tiếc, trong ngày hoàng thượng mới khen hắn có cách trị gia, có cách? Châm chọc lớn bực nào!

Nâng lên một nụ cười lạnh, Thi Mẫn giương mắt nhìn phụ thân. Đây, chính là phụ thân nàng?Gặp chuyện, không nghĩ đến nữ nhi ủy khuất, mà là thánh ý?

Nàng mở miệng, rủ rỉ nói, “Nhiều năm như vậy, phụ thân vẫn xem thường thương nhân? Tuy nói trên đời này sĩ nông công thương, sĩ đứng phía trên, thương ở phía sau, nhưng nếu năm đó không có mẹ xuất thân nhà thương, thay ngài an gia lập nghiệp, nào có Mạc đại nhân hôm nay? Đừng quên, căn phòng này có đủ Mạc đại nhân thê thiếp con gái Mạc phủ, còn là vị thương nhân thê tử kia ngài mua.”

Nàng thật sâu thay mẫu thân không đáng giá, cả đời này, nàng gả cho nam nhân như thế nào, bỏ ra cả đời cho hắn, ngay cả tính mạng cũng mất, quay đầu lại, vẫn bị xem thường.

Lời nói của nhị nữ nhi làm Mạc Lịch Thăng tức giận không thôi, hắn giơ tay lên, lại muốn hạ xuống một chưởng, nhưng khuôn mặt Mạc Thi Mẫn bướng bỉnh kiêu ngạo không lùi bước ngược lại tiến lên đón, khiến bàn tay kia dừng lại giữa không trung không rơi xuống nữa.

“Ngươi cho rằng làm ra chuyện xấu hổ bực này, ta liền cho ngươi gả vào Lý gia? Chớ hòng mơ tưởng! Ta thà cạo tóc của ngươi, để ngươi đến chùa miếu làm ni cô, cũng sẽ không mặc cho ngươi bại hoại danh dự Mạc gia. Ngươi vĩnh viễn đều nhớ kĩ cho ta, ngươi là con cháu Mạc gia, là nữ nhi của Mạc Lịch Thăng ta.”

Ý này bất quá là, danh dự phụ thân thắng tất cả, nhưng nếu nàng và Lý Hải Đình thật sự tình đầu ý hợp, hắn cũng sẽ không thành toàn cho hạnh phúc của nữ nhi.

Thì ra lấy lòng nuốt nhịn nhiều năm qua, nỗ lực tiến bộ, nàng vẫn như cũ cái gì cũng không có.

Mặt mày rũ xuống, tâm dần dần chết đi.

Thật là không có ý nghĩa, người suốt đời cố gắng, đến cuối cùng đổi được cái gì? Nhà như vậy, nàng không cần,người thân như vậy, nàng không cần.

Sửa sang lại xiêm áo xốc xếch, nàng nằm xuống, nghênh tới trước mặt phụ thân, đáy mắt tràn đầy bất khuất cùng kiên cường, khuôn mặt ngạo nghễ treo lên mấy phần ngoan lệ.

“Ngài thật đúng là phụ thân ta sao? Cả người nữ nhi chịu nhục nhã, thân làm cha không những không hỏi một câu, không an ủi quan tâm, không có đau lòng không thôi, ngược lại tự mình định ra tội cho nữ nhi? Ngài thà tin tưởng lời nói của một kẻ chưa từng gặp mặt, cũng không nguyện tin tưởng phẩm hạnh của nữ nhi, phụ thân như vậy… Đúng thật là có một không hai.”

Khí thế của nàng trấn áp Mạc Lịch Thăng, hắn không dám tin nhìn nữ nhi nhu nhược bình thản từ trước đến giờ. Chẳng lẽ, là hắn tin sai người bên cạnh?

“Mình làm chuyện sai lầm, còn nói chuyện với phụ thân như vậy, sách ngươi đọc toàn bộ vào trong bụng cẩu rồi à, ngươi có gia giáo hay không…”

Mạc phu nhân mở miệng, liền bị ánh mắt bén nhọn của Thi Mẫn dọa sợ. Trái tim nàng chấn động, đây là cái người không nóng nảy, dễ bắt chẹt Mạc Thi Mẫn sao? Nàng không tự chủ nuốt nước miếng, kể cả lời chưa nói xong cũng nuốt vào trong bụng.

Thi Mẫn sống lưng thẳng tắp, đi tới trước mặt Lý Hải Đình, âm thanh lạnh như dao găm băng lãnh, từng câu từng chữ gọt mài tinh thần của hắn.

/36

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status