Toàn thân Lý Mân run rẩy, nàng nhắm mắt, làn môi cũng run rẩy: “Phật tổ… Phật tổ đang ở trên nhìn đó!” Dường như Kiến Tú cười khẽ một tiếng, ngón tay đã chạm đến nơi đó của Mân Nương rụt trở về.
Lý Mân thấy ngón tay hắn rời khỏi thì mừng rỡ trong lòng, nàng mở mắt ra nhìn, thấy Kiến Tú đang quỳ giữa hai đùi nàng, hắn đang cởi bỏ áo tăng xanh nhạt.
Nàng rùng mình một cái, hoảng hốt nhìn hắn cởi bỏ áo tăng, để lộ bộ ngực săn chắc mạnh mẽ.
Kiến Tú vươn tay cầm eo nhỏ của nàng, vật lớn cứng rắn đã chạm đến bên ngoài cánh hoa của nàng.
Mân Nương nhắm mắt lại lần nữa, buông tha cho cái gọi là sức phản kháng cuối cùng.
Chính vào lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền đến, Mân Nương cảm thấy Kiến Tú rời đi bèn lập tức mở to mắt.
Nàng gần như muốn hoan hô — Hồ Lân mặc một thân đồ đen đang đứng nơi cánh cửa ngã xuống, cặp mắt hồ ly nheo lại, tỏa ra hàn quang.
Kiến Tú cởi bỏ áo tăng, ném lên trên người Mân Nương, che đậy thân thể trần trụi của nàng, cũng che đậy tầm mắt của nàng.
Áo tăng của hắn mang theo hương hoa đào nhàn nhạt, tràn ngập trong mũi miệng Lý Mân, nàng nhanh chóng hôn mê bất tỉnh.
**********
Khi Lý Mân tỉnh lại, nàng phát hiện đã nằm trên giường trong phòng mình, màn giường màu trắng thêu cành liễu kia, gối lụa mềm mại này, đệm gấm đỏ chót, không chỗ nào không quen thuộc.
Sau khi ý thức được mình còn sống, nàng mới cảm giác được tứ chi đau đớn.
Lý Mân vô thức vươn tay sờ xuống phía dưới, phát hiện không thấy đau hơn nữa lại khô, lúc đó nàng mới yên lòng, thở phào một hơi.
Mân Nương cau mày, chuyển từ nằm ngửa sang nằm nghiêng, sau đó cuộn người thành một cục tròn.
Cổ tay và cổ chân nàng đều bị hằn dấu vải buộc, động một chút sẽ đau, đùi nàng bị tách ra, bị treo lên khá lâu nên cũng có chút đau đớn.
Chính vào lúc đó, Lý Mân nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra ‘kẽo kẹt’, sợ đến nỗi toàn thân run lên, nàng dùng chăn bao lấy người, co rút thành một trái bóng.
Hồ Lân mới tắm rửa xong, mái tóc xõa tung đi vào phòng. Hắn đứng trước giường, nhìn Mân Nương dùng chăn quấn quanh người giống như một trái bóng, ánh mắt hắn có phần ảm đạm.
Hắn nghe thấy tiếng răng nàng va vào nhau ‘lập cập’, vội dùng sức hất tung chăn mền.
Mân Nương nằm co người đang rơi lệ, nàng phát hiện ra người đến là Hồ Lân.
Nàng khóc lóc, nhào vào vòng tay Hồ Lân.
Thân thể Hồ Lân cứng đờ, một lúc lâu sau mới vươn tay ôm lấy nàng.
Khi hắn phát hiện Lý Mân đang đi phía sau Phương phu nhân là giả, hắn vội vọt tới tăng xá. Khi ấy, hắn thấy nàng dường như đang rất ngoan ngoãn, mà tên yêu tăng kia tựa hồ cũng rất yêu quý nàng – trước khi lao vào chiến đấu, hắn còn cởi áo tăng che trên người Mân Nương.
Cứ nghĩ đến cảnh tượng kia, Hồ Lân lại cảm thấy dường như có con gì đang gặm cắn trái tim hắn, khó chịu đến nỗi muốn giết người, muốn hủy diệt mọi thứ trước mắt.
Hồ Lân nhắm mắt, lát sau mở mắt, dịu dàng nói: “Mân Nương, nàng buông ta ra trước đã.”
Lý Mân mở to mắt, ngước cặp mắt đẫm lệ lên nhìn hắn: “Hồ Lân, ta sợ lắm.”
Hồ Lân đặt nàng trên giường, nhìn vào mắt nàng: “Mân Nương, đừng sợ, ta mãi mãi bảo hộ nàng.”
Lý Mân khóc nấc lên, nàng vươn tay cầm tay Hồ Lân, kéo tay hắn về phía mình, để trước ngực mình, ánh mắt ướt át nhìn Hồ Lân mang theo khẩn cầu.
Hồ Lân rút tay về, để vật đã sớm cứng rắn của mình tới gần nơi đó của Mân Nương, không đùa giỡn như trước mà trực tiếp cắm vào.
Vật của hắn vừa cứng vừa lớn, hơn nữa phía dưới của nàng vừa khô vừa tràn ngập sợ hãi khiến nàng đau đến nỗi muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn tách hai chân, mạnh mẽ tiến vào.
Hồ Lân cảm giác được nơi đó của nàng khô khốc lại căng chặt, hắn nhìn đến dáng vẻ rưng rưng nước mắt của nàng, trong lòng đã sớm mềm nhũn.
Hắn dừng lại, không động nữa, dùng tay xoa nắn nơi mềm mại trước ngực nàng.
Hạt châu của nàng bị tên kia khiến cho sưng đỏ nên đã dựng thẳng từ trước, mỗi lần hắn thấy đều cảm giác buồn bực trong lòng, do vậy hắn cố tránh đi nơi đó.
Khi cảm thấy nàng bắt đầu thả lỏng, Hồ Lân mới chậm rãi động. Khi mới bắt đầu, hắn chỉ chậm rãi tiến vào, chậm rãi rút ra, đến khi phía dưới của nàng đã ướt đẫm, hắn mới vừa thưởng thức nơi mềm mại của nàng, vừa dùng sức chọc vào, vật lớn lập tức tiến tới nơi sâu nhất trong Mân Nương.
Lý Mân “A!” lên một tiếng.
Hồ Lân áp trên thân nàng, nắm eo nàng, bắt đầu mạnh mẽ ra vào bên trong nơi ấm áp chật hẹp của nàng.
Lý Mân kéo chăn, miệng nàng cắn góc chăn, cố gắng nén lại tiếng rên rỉ muốn thoát ra trong lúc thừa nhận động tác ra vào của Hồ Lân.
Chiếc giường phát ra tiếng ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’ dưới động tác kịch liệt của Hồ Lân. Tiếng động đó hòa cùng tiếng thở dốc trầm thấp của Hồ Lân và tiếng rên đứt quãng của Mân Nương, toàn bộ được ngăn cách với bên ngoài.
Cuối cùng Mân Nương không thừa nhận nổi Hồ Lân nữa, nàng bắt đầu cầu xin Hồ Lân buông tha nàng.
“Cầu chàng.. cầu chàng..” – tiếng khóc nức nở của nàng chẳng những không đổi lại thương tiếc của Hồ Lân mà trái lại, khiến thế công của hắn càng trở nên mãnh liệt hơn.
Lý Mân liều mạng vặn vẹo người, ý muốn né tránh thế tiến công của Hồ Lân, nhưng lại khiến hắn ra vào càng thêm mãnh liệt. Sau khi nhanh chóng ra vào mấy chục lần nữa, hắn chọc tới nơi sâu nhất của nàng, cuối cùng cũng bắn ra.
Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng Lý Mân cũng tỉnh lại, toàn thân nàng đau nhức, cả người giống như vừa được rã đông, chỉ nhúc nhích sẽ đau.
Hồ Lân đang ngủ, đưa lưng về phía nàng.
Khi vừa mới mở mắt, dường như nàng phát hiện được trên lưng hắn có cái gì đó. Lý Mân kéo chăn ra, nhìn tấm lưng trơn bóng mạnh mẽ của Hồ Lân không chớp mắt – trên lưng hắn có một miệng vết thương lớn trông rất khủng khiếp, tuy đã được bôi một lớp thuốc nhưng đã biến thành màu đen, trông như bị cháy.
Mân Nương ngơ ngác nhìn miệng vết thương của hắn, trái tim nàng bắt đầu co rút đau đớn, tựa như đang co giật, thít chặt lại, vô cùng khó chịu.
Lúc này nàng mới nhận ra, nàng đã yêu nam nhân bên gối này, đã yêu hồ ly tinh này…
Hồ Lân bị tiếng khóc thút thít của nàng đánh thức, hắn tỉnh lại, cũng không sợ đau, nhanh chóng xoay người, đối mặt với Mân Nương. Hàng mi thanh tú của hắn cong lên, cặp mắt hồ ly xanh biếc nheo lại, mất kiên nhẫn hỏi: “Nàng khóc cái gì?”
Trong mắt Mân Nương đẫm lệ mông lung: “Lưng của chàng…”
Hồ Lân rũ mắt, lông mi dài đậm che khuất sóng mắt: “Chút thương tích này nhằm nhò gì.”
“Nhưng ta đau lòng…”
Hồ Lân dùng một ánh mắt sâu thẳm cực kỳ quỷ dị để nhìn nàng: “…Nàng đau lòng ta?”
Mân Nương dũng cảm nhìn hắn, sâu trong mắt như có những ngôi sao đang nhấp nháy: “Ừ”.
Một dòng hạnh phúc to lớn đánh trúng Hồ Lân, trong ngực hắn tràn ngập một loại tình cảm khó có thể nói rõ, vừa mãnh liệt, vừa dịu dàng, vừa sâu thẳm, vô biên vô tận — đây là người phụ nữ hắn đã yêu bao nhiêu kiếp, là nữ nhân duy nhất của hắn, cho dù đã qua gần ngàn năm, tình cảm của hắn đối với nàng chưa từng giảm bớt…
Thì ra, đây chính là yêu.
Thật lâu sau đó, Lý Mân mới hỏi Hồ Lân: “Hòa thượng Kiến Tú giờ ra sao?”
“Đốt rồi!”
“Đào Tiên Tự thì sao?”
“Đốt rồi!”
“Hòa thượng trong Đào Tiên Tự thì sao?”
“Đốt rồi!”
“Mẹ chồng ta và mọi người thì sao?”
“Cứu rồi.”
“Họ có phát hiện ta và chàng…”
“Ta biến ra một người gỗ để thay nàng đi cùng họ, hiện tại mọi người còn đang trên đường về nhà.”
“Bây giờ trong viện Thu Hương chỉ còn hai chúng ta?”
“…”
“Lại tới một lần nữa đi!” – Mân Nương lớn tiếng yêu cầu, nàng cười khẽ, kéo phần lưng bị thương của Hồ Lân về phía mình.
“…Thanh Hòe đang canh ở bên ngoài đấy…”
“A? Nàng ấy có nghe thấy không? Ta không thể để người.. ưm ưm.”
**********
Tác giả có lời muốn nói: Xem ra ta vẫn không thể viết được thanh thủy văn a!
Lý Mân thấy ngón tay hắn rời khỏi thì mừng rỡ trong lòng, nàng mở mắt ra nhìn, thấy Kiến Tú đang quỳ giữa hai đùi nàng, hắn đang cởi bỏ áo tăng xanh nhạt.
Nàng rùng mình một cái, hoảng hốt nhìn hắn cởi bỏ áo tăng, để lộ bộ ngực săn chắc mạnh mẽ.
Kiến Tú vươn tay cầm eo nhỏ của nàng, vật lớn cứng rắn đã chạm đến bên ngoài cánh hoa của nàng.
Mân Nương nhắm mắt lại lần nữa, buông tha cho cái gọi là sức phản kháng cuối cùng.
Chính vào lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền đến, Mân Nương cảm thấy Kiến Tú rời đi bèn lập tức mở to mắt.
Nàng gần như muốn hoan hô — Hồ Lân mặc một thân đồ đen đang đứng nơi cánh cửa ngã xuống, cặp mắt hồ ly nheo lại, tỏa ra hàn quang.
Kiến Tú cởi bỏ áo tăng, ném lên trên người Mân Nương, che đậy thân thể trần trụi của nàng, cũng che đậy tầm mắt của nàng.
Áo tăng của hắn mang theo hương hoa đào nhàn nhạt, tràn ngập trong mũi miệng Lý Mân, nàng nhanh chóng hôn mê bất tỉnh.
**********
Khi Lý Mân tỉnh lại, nàng phát hiện đã nằm trên giường trong phòng mình, màn giường màu trắng thêu cành liễu kia, gối lụa mềm mại này, đệm gấm đỏ chót, không chỗ nào không quen thuộc.
Sau khi ý thức được mình còn sống, nàng mới cảm giác được tứ chi đau đớn.
Lý Mân vô thức vươn tay sờ xuống phía dưới, phát hiện không thấy đau hơn nữa lại khô, lúc đó nàng mới yên lòng, thở phào một hơi.
Mân Nương cau mày, chuyển từ nằm ngửa sang nằm nghiêng, sau đó cuộn người thành một cục tròn.
Cổ tay và cổ chân nàng đều bị hằn dấu vải buộc, động một chút sẽ đau, đùi nàng bị tách ra, bị treo lên khá lâu nên cũng có chút đau đớn.
Chính vào lúc đó, Lý Mân nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra ‘kẽo kẹt’, sợ đến nỗi toàn thân run lên, nàng dùng chăn bao lấy người, co rút thành một trái bóng.
Hồ Lân mới tắm rửa xong, mái tóc xõa tung đi vào phòng. Hắn đứng trước giường, nhìn Mân Nương dùng chăn quấn quanh người giống như một trái bóng, ánh mắt hắn có phần ảm đạm.
Hắn nghe thấy tiếng răng nàng va vào nhau ‘lập cập’, vội dùng sức hất tung chăn mền.
Mân Nương nằm co người đang rơi lệ, nàng phát hiện ra người đến là Hồ Lân.
Nàng khóc lóc, nhào vào vòng tay Hồ Lân.
Thân thể Hồ Lân cứng đờ, một lúc lâu sau mới vươn tay ôm lấy nàng.
Khi hắn phát hiện Lý Mân đang đi phía sau Phương phu nhân là giả, hắn vội vọt tới tăng xá. Khi ấy, hắn thấy nàng dường như đang rất ngoan ngoãn, mà tên yêu tăng kia tựa hồ cũng rất yêu quý nàng – trước khi lao vào chiến đấu, hắn còn cởi áo tăng che trên người Mân Nương.
Cứ nghĩ đến cảnh tượng kia, Hồ Lân lại cảm thấy dường như có con gì đang gặm cắn trái tim hắn, khó chịu đến nỗi muốn giết người, muốn hủy diệt mọi thứ trước mắt.
Hồ Lân nhắm mắt, lát sau mở mắt, dịu dàng nói: “Mân Nương, nàng buông ta ra trước đã.”
Lý Mân mở to mắt, ngước cặp mắt đẫm lệ lên nhìn hắn: “Hồ Lân, ta sợ lắm.”
Hồ Lân đặt nàng trên giường, nhìn vào mắt nàng: “Mân Nương, đừng sợ, ta mãi mãi bảo hộ nàng.”
Lý Mân khóc nấc lên, nàng vươn tay cầm tay Hồ Lân, kéo tay hắn về phía mình, để trước ngực mình, ánh mắt ướt át nhìn Hồ Lân mang theo khẩn cầu.
Hồ Lân rút tay về, để vật đã sớm cứng rắn của mình tới gần nơi đó của Mân Nương, không đùa giỡn như trước mà trực tiếp cắm vào.
Vật của hắn vừa cứng vừa lớn, hơn nữa phía dưới của nàng vừa khô vừa tràn ngập sợ hãi khiến nàng đau đến nỗi muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn tách hai chân, mạnh mẽ tiến vào.
Hồ Lân cảm giác được nơi đó của nàng khô khốc lại căng chặt, hắn nhìn đến dáng vẻ rưng rưng nước mắt của nàng, trong lòng đã sớm mềm nhũn.
Hắn dừng lại, không động nữa, dùng tay xoa nắn nơi mềm mại trước ngực nàng.
Hạt châu của nàng bị tên kia khiến cho sưng đỏ nên đã dựng thẳng từ trước, mỗi lần hắn thấy đều cảm giác buồn bực trong lòng, do vậy hắn cố tránh đi nơi đó.
Khi cảm thấy nàng bắt đầu thả lỏng, Hồ Lân mới chậm rãi động. Khi mới bắt đầu, hắn chỉ chậm rãi tiến vào, chậm rãi rút ra, đến khi phía dưới của nàng đã ướt đẫm, hắn mới vừa thưởng thức nơi mềm mại của nàng, vừa dùng sức chọc vào, vật lớn lập tức tiến tới nơi sâu nhất trong Mân Nương.
Lý Mân “A!” lên một tiếng.
Hồ Lân áp trên thân nàng, nắm eo nàng, bắt đầu mạnh mẽ ra vào bên trong nơi ấm áp chật hẹp của nàng.
Lý Mân kéo chăn, miệng nàng cắn góc chăn, cố gắng nén lại tiếng rên rỉ muốn thoát ra trong lúc thừa nhận động tác ra vào của Hồ Lân.
Chiếc giường phát ra tiếng ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’ dưới động tác kịch liệt của Hồ Lân. Tiếng động đó hòa cùng tiếng thở dốc trầm thấp của Hồ Lân và tiếng rên đứt quãng của Mân Nương, toàn bộ được ngăn cách với bên ngoài.
Cuối cùng Mân Nương không thừa nhận nổi Hồ Lân nữa, nàng bắt đầu cầu xin Hồ Lân buông tha nàng.
“Cầu chàng.. cầu chàng..” – tiếng khóc nức nở của nàng chẳng những không đổi lại thương tiếc của Hồ Lân mà trái lại, khiến thế công của hắn càng trở nên mãnh liệt hơn.
Lý Mân liều mạng vặn vẹo người, ý muốn né tránh thế tiến công của Hồ Lân, nhưng lại khiến hắn ra vào càng thêm mãnh liệt. Sau khi nhanh chóng ra vào mấy chục lần nữa, hắn chọc tới nơi sâu nhất của nàng, cuối cùng cũng bắn ra.
Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng Lý Mân cũng tỉnh lại, toàn thân nàng đau nhức, cả người giống như vừa được rã đông, chỉ nhúc nhích sẽ đau.
Hồ Lân đang ngủ, đưa lưng về phía nàng.
Khi vừa mới mở mắt, dường như nàng phát hiện được trên lưng hắn có cái gì đó. Lý Mân kéo chăn ra, nhìn tấm lưng trơn bóng mạnh mẽ của Hồ Lân không chớp mắt – trên lưng hắn có một miệng vết thương lớn trông rất khủng khiếp, tuy đã được bôi một lớp thuốc nhưng đã biến thành màu đen, trông như bị cháy.
Mân Nương ngơ ngác nhìn miệng vết thương của hắn, trái tim nàng bắt đầu co rút đau đớn, tựa như đang co giật, thít chặt lại, vô cùng khó chịu.
Lúc này nàng mới nhận ra, nàng đã yêu nam nhân bên gối này, đã yêu hồ ly tinh này…
Hồ Lân bị tiếng khóc thút thít của nàng đánh thức, hắn tỉnh lại, cũng không sợ đau, nhanh chóng xoay người, đối mặt với Mân Nương. Hàng mi thanh tú của hắn cong lên, cặp mắt hồ ly xanh biếc nheo lại, mất kiên nhẫn hỏi: “Nàng khóc cái gì?”
Trong mắt Mân Nương đẫm lệ mông lung: “Lưng của chàng…”
Hồ Lân rũ mắt, lông mi dài đậm che khuất sóng mắt: “Chút thương tích này nhằm nhò gì.”
“Nhưng ta đau lòng…”
Hồ Lân dùng một ánh mắt sâu thẳm cực kỳ quỷ dị để nhìn nàng: “…Nàng đau lòng ta?”
Mân Nương dũng cảm nhìn hắn, sâu trong mắt như có những ngôi sao đang nhấp nháy: “Ừ”.
Một dòng hạnh phúc to lớn đánh trúng Hồ Lân, trong ngực hắn tràn ngập một loại tình cảm khó có thể nói rõ, vừa mãnh liệt, vừa dịu dàng, vừa sâu thẳm, vô biên vô tận — đây là người phụ nữ hắn đã yêu bao nhiêu kiếp, là nữ nhân duy nhất của hắn, cho dù đã qua gần ngàn năm, tình cảm của hắn đối với nàng chưa từng giảm bớt…
Thì ra, đây chính là yêu.
Thật lâu sau đó, Lý Mân mới hỏi Hồ Lân: “Hòa thượng Kiến Tú giờ ra sao?”
“Đốt rồi!”
“Đào Tiên Tự thì sao?”
“Đốt rồi!”
“Hòa thượng trong Đào Tiên Tự thì sao?”
“Đốt rồi!”
“Mẹ chồng ta và mọi người thì sao?”
“Cứu rồi.”
“Họ có phát hiện ta và chàng…”
“Ta biến ra một người gỗ để thay nàng đi cùng họ, hiện tại mọi người còn đang trên đường về nhà.”
“Bây giờ trong viện Thu Hương chỉ còn hai chúng ta?”
“…”
“Lại tới một lần nữa đi!” – Mân Nương lớn tiếng yêu cầu, nàng cười khẽ, kéo phần lưng bị thương của Hồ Lân về phía mình.
“…Thanh Hòe đang canh ở bên ngoài đấy…”
“A? Nàng ấy có nghe thấy không? Ta không thể để người.. ưm ưm.”
**********
Tác giả có lời muốn nói: Xem ra ta vẫn không thể viết được thanh thủy văn a!
/127
|