Cặp mắt của tiểu hồ ly bỗng mở to. Mân Nương và Thanh Hòe nhìn nhau, Thanh Hòe khẽ nói: “Cô, để nô tì đi xem sao.”
Lý Mân khẽ gật đầu, ôm tiểu hồ ly trong ngực, nàng đổi một tư thế ngồi tao nhã, chậm rãi vuốt ve tiểu hồ ly.
Thanh Hòe nhanh chóng đưa một nha hoàn cao ráo, thon thả mặc váy đỏ đi vào, Mân Nương vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, mắt hạnh miệng anh đào của nàng ta thì trong lòng cảm thấy không vui.
Tuy từ sau khi được gả tới đây, dưới sự soi mói của dâu trưởng, nàng đã được nếm không ít mệt, cũng dần học được cách che dấu tâm tư của mình, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một cô nương mới mười mấy tuổi, vì vậy nhất thời trên mặt đã lộ ra cảm xúc.
Nha hoàn mặc đồ đỏ kia lại dường như không trông thấy sắc mặt Lý Mân, nàng ta quỳ gối, vén váy hành lễ với Mân Nương, sau đó duyên dáng đứng trước ghế dài, trên khuôn mặt xinh đẹp chứa nụ cười dịu dàng: “Nô tì là nha hoàn hầu hạ tam công tử ở thư phòng, đến đây để thỉnh an nhị nãi nãi.”
Vừa nói, nàng ta vừa xách một hộp đựng thức ăn lên: “Đây là mấy món điểm tâm do nô tì đích thân xuống bếp làm, mời nhị nãi nãi nhấm nháp.”
Thanh Hòe nhận lấy hộp thức ăn, để ở bàn đối diện ghế dài, mở nắp hộp, sau đó lui xuống, đứng đợi một bên.
Trong hộp đựng thức ăn có bốn ngăn nhỏ, mỗi ngăn đều có một món điểm tâm không giống nhau, theo thứ tự là bánh đường nâu, mứt táo, bánh bí đỏ và một đĩa bánh trôi mặn.
Hình dạng những món điểm tâm này tinh xảo, hương thơm nức, Mân Nương nhìn thấy không kìm được nuốt nước miếng.
Hồng Cừ lại cười nói: “Đây đều là đồ nô tì tự tay làm, rất sạch sẽ, nhị nãi nãi có muốn nếm thử không?”
Mân Nương cảm thấy hơi thèm ăn nhưng lại hơi ngại, nàng bèn nhặt một miếng bánh đường nâu lên nếm thử, cảm thấy ngọt tan trong miệng, vị rất ngon, ăn xong nàng nhịn không được lại nhón thêm một miếng nữa.
Vừa mới nuốt bánh ngọt xuống, Mân Nương nhìn sang tiểu hồ ly đang nhìn mình, nàng bỗng nhiên nhớ ra lúc nãy nàng sờ ‘gà nhỏ’ của tiểu hồ ly còn chưa rửa tay!
Nàng vội kêu Thanh Hòe: “Thanh Hòe, bưng cho ta chậu nước rửa tay.”
Thanh Hòe lập tức ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Mân và Hồng Cừ. Hồng Cừ rất tự nhiên ngồi xuống đối diện Mân Nương, miệng cười khanh khách: “Người nếm thử bánh trôi mặn này đi, tươi mặn ngon mềm, hương vị rất độc đáo đó.”
Mân Nương nhìn tay trái của mình, sau đó nhìn tay phải, nàng cố gắng nghĩ nhưng không cách nào nhớ ra lúc nãy mình dùng tay nào để sờ gà nhỏ của tiểu hồ ly. Nàng ngước lên nhìn Hồng Cừ, phát hiện tay nàng ta vừa trắng vừa mềm, mười ngón tay thon dài, trông là biết cực kỳ sạch sẽ, bèn mở miệng nói: “Hồng Cừ, ngươi cầm giúp ta bánh trôi mặn đi, tay ta không sạch.”
Hồng Cừ cười tít mắt, duỗi ngón tay mềm mại ra, nhặt một cái bánh trôi mặn đưa đến trước miệng Lý Mân.
Mân Nương há mồm, ‘oa ô’ một lát đã ngậm luôn bánh trôi mặn, thiếu chút nữa mút cả vào tay Hồng Cừ.
Hồng Cừ không ngờ Mân Nương lại ngoan ngoãn dễ thương như vậy, nàng ta cười hì hì, tiếp tục cầm một miếng bánh bí đỏ đút cho Lý Mân.
Sau khi Lý Mân ăn bánh bí đỏ xong, nàng cảm thấy tiểu hồ ly đang dùng mắt để trừng nàng bèn trừng lại nó, sau đó ôm tiểu hồ ly lên, miệng kề miệng hôn một cái: “Tiểu hồ ly, không phải ta chê ngươi bẩn đâu a.”
Tiểu hồ ly: “…” Hứ ~
Hồng Cừ nhìn Lý Mân chơi đùa với tiểu hồ ly, cười nói: “Nhị nãi nãi, người có vẻ rất thương tiểu hồ ly nhỉ.”
Mân Nương bị tiểu hồ ly liếm tay, trong lòng đang ngây ngất, thuận miệng đáp: “Kiếp này ta ở góa thật nhàm chán, cũng may có tiểu hồ ly ở bên ta.”
Hồng Cừ chọc trúng điểm quan trọng, lập tức nói: “Nhị nãi nãi, tam công tử hay tới thư viện để đọc sách, bình thường nô tì rất rảnh rỗi, nô tì sẽ tới chơi với người nhé.”
Mân Nương không muốn đồng ý, nhưng nàng liếc nhìn hộp thức ăn đặt trên bàn, không tự chủ được nói: “Vậy ngươi phải làm thêm nhiều điểm tâm cho ta nha!”
Hồng Cừ nhìn nàng, cảm thấy tuy thân thể nàng đầy đặn quyến rũ nhưng tâm tính lại đáng yêu dễ thương thì hơi giật mình, cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi Hồng Cừ đi rồi, Mân Nương nhớ lại đoạn đối thoại giữa hai người, bản thân nàng cũng cảm thấy kỳ lạ, sao nàng lại lập tức thân mật với Hồng Cừ đến mức này. Lẽ ra nàng nên chán ghét Hồng Cừ, nhưng vì sao vừa gặp nàng ta, mọi đố kỵ và chán ghét gì đó đều bị nàng quên mất, chẳng lẽ là vì dung mạo xinh đẹp của Hồng Cừ hay sao?
**********
Mấy ngày sau, trong thành Lâm An mưa dầm liên miên không dứt, trong phòng vừa lạnh vừa ẩm, cực kỳ khó chịu. May mà Mân Nương có tiểu hồ ly ngủ cùng chăn giữ ấm nên cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Giữa trưa hôm nay, Thanh Hòe bung dù tới phòng bếp để lấy cơm trưa về. Mân Nương liếc qua, hôm nay bữa trưa của nàng có một đĩa rau nhỏ, một đĩa đậu phụ khô trộn rau nhỏ, ngoài ra chỉ có mấy cái bánh bao nhỏ và một nồi cháo loãng.
Mân Nương nhíu mày: “Phòng bếp thật là bắt nạt người quá đáng, trời lạnh như vậy mà toàn để ta ăn rau trộn là sao!”
Thanh Hòe thấy nàng như vậy, trong lòng hắn cũng không chịu nổi, bèn nói: “Cô, để ta đi ra ngoài mua cho người thêm chút thức ăn.”
Lý Mân thở dài: “Chúng ta không có nhiều tiền, sao có thể mua đồ bên ngoài như vậy.”
Tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng là năm lạng bạc, mỗi tháng phòng bếp nhận một phần là hai lạng bạc, đáng lẽ cũng dư dả, nhưng do quản gia trong Lưu gia trang là dâu trưởng Hồng Đậu, không chỉ tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng bị xén bớt mà tiền để phòng bếp nấu ăn cũng bị cắt xén.
Thanh Hòe cười nói: “Cô, khi lão gia đưa ta tới đây có cho mấy lượng bạc để ta phụ giúp cho cô.”
Mân Nương ‘hừ’ một tiếng: “Ta mới không thèm tin là cha ta —”
Chính vào lúc đó, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa. Mân Nương nuốt lại toàn bộ lời chưa kịp nói hết.
Mỹ Ny bung dù đi ra mở cửa.
Hồng Cừ xách theo một hộp đựng thức ăn còn to hơn lần trước, bước đi vững vàng theo sau Mỹ Ny để vào phòng.
Mỹ Ny mở hộp đựng thức ăn, “Oa” một tiếng, suýt chút nữa chảy nước miếng.
Tầng đầu tiên trong hộp đựng thức ăn là một đĩa thịt gà xào thìa là và một đĩa chao xào tiêu, nhấc ngăn đầu tiên ra, ngăn thứ hai là một bát thịt dê hầm cay và một bát canh nấm nấu theo kiểu Khẩu Bắc, tầng thứ ba là một ngăn cơm đầy.
Mân Nương và Mỹ Ny vui vẻ ăn cơm, ngay cả tiểu hồ ly cũng bị nàng ép ăn một ít thịt gà.
Chỉ có Thanh Hòe nói là không đói, chỉ uống ít canh nấm Khẩu Bắc.
Sau khi cơm no canh đủ, Hồng Cừ nghiễm nhiên trở thành bạn tốt của Mân Nương. Hai người ngồi gần sát một chỗ, tâm sự đủ thứ chuyện trong thành Lâm An. Không biết là ai nhắc tới đầu tiên, chủ đề bỗng chuyển tới những tiểu thuyết hiện đang được bày bán thịnh hành trong thành. Hồng Cừ xem rất nhiều sách, nàng ta kể cho Mân Nương nghe rất nhiều truyện hay, cái gì mà ‘vụ án oan Thôi Yên Các’, rồi thì ‘Chu Thắng đa tình làm loạn chốn tiên’. Mân Nương say sưa nghe kể truyện, quả thực không nỡ rời khỏi Hồng Cừ.
Nàng ở trong viện Thu Hương để thủ tiết, bình thường đều gò bó muốn chết, giờ được nghe những truyện thú vị như vậy, đương nhiên là nàng níu kéo Hồng Cừ không cho đi, bắt nàng ta kể hết truyện này đến truyện kia.
Hồng Cừ dịu dàng an ủi: “Nhị nãi nãi, đừng gấp gáp, ngày mai ta còn tới nữa, sẽ mang vài cuốn truyện tới để người giải buồn.”
Mân Nương nghe được vậy thì vui sướng vô cùng, lúc đó mới thả Hồng Cừ đi, nhưng đến khi Hồng Cừ ra đến cửa, nàng lại đuổi theo dặn dò: “Hồng Cừ, ngày mai khi ngươi đến phải giấu sách truyện cho kỹ, Hồng Đại nãi nãi rất nghiêm…”
Hồng Cừ mở ô để ra về, cười nói: “Ta biết rồi.”
Mân Nương nhìn nụ cười sáng sủa và thân hình cao ráo của Hồng Cừ, cảm giác có chút mê loạn, nàng chậm rãi quay người trở về, ôm tiểu hồ ly nghĩ ngợi.
Thanh Hòe thấy nàng hình như có tâm sự, hắn cố ý dẫn dụ để nàng nói ra nhưng không hỏi được điều gì.
Rạng sáng hôm sau, Mân Nương vừa mở mắt dậy đã bắt đầu mong ngóng Hồng Cừ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Aii, sao Hồng Cừ còn chưa tới a.”
Tiểu hồ ly nghe mà buồn bực.
Trên người Hồng Cừ này không có yêu khí, chỉ có mùi con người bình thường, nhưng vì sao nàng ta xem trọng Mân Nương như vậy?
Hồ Lân cảm thấy rất nghi ngờ.
Hắn quyết định tiếp tục quan sát Hồng Cừ.
Vừa qua giờ Tỵ (9 đến 11 giờ sáng), trời còn đang mưa phùn, Hồng Cừ đã xách một hộp đựng thức ăn tới.
Nàng ta mở hộp đựng thức ăn, lấy ra từ ngăn trên cùng một bát bánh bao và hai bát cháo kê, sau đó lấy ra từ ngăn dưới hai cuốn tiểu thuyết.
Mân Nương không thèm để ý đến đồ ăn sáng, nhận lấy truyện, vừa lật xem vừa nói thành tiếng: “Đây là ‘Hồn ma Quế Anh báo oán Vương Khôi bạc tình’, còn đây là ‘Duyên họa mi’…”
Nàng tiện tay lật giở cuốn ‘Duyên họa mi’, lập tức nhìn trúng một đoạn miêu tả: “Hắn chỉ cảm thấy huyết mạch sôi sục, ham muốn dập dờn, dương vật cứng nóng như sắt, không ngừng lui ra tiến vào, trong phòng cảnh xuân tháng ba ướt át…”
Mặt Mân Nương lập tức đỏ bừng, nàng nhìn Hồng Cừ có chút kinh hãi.
Lý Mân khẽ gật đầu, ôm tiểu hồ ly trong ngực, nàng đổi một tư thế ngồi tao nhã, chậm rãi vuốt ve tiểu hồ ly.
Thanh Hòe nhanh chóng đưa một nha hoàn cao ráo, thon thả mặc váy đỏ đi vào, Mân Nương vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, mắt hạnh miệng anh đào của nàng ta thì trong lòng cảm thấy không vui.
Tuy từ sau khi được gả tới đây, dưới sự soi mói của dâu trưởng, nàng đã được nếm không ít mệt, cũng dần học được cách che dấu tâm tư của mình, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một cô nương mới mười mấy tuổi, vì vậy nhất thời trên mặt đã lộ ra cảm xúc.
Nha hoàn mặc đồ đỏ kia lại dường như không trông thấy sắc mặt Lý Mân, nàng ta quỳ gối, vén váy hành lễ với Mân Nương, sau đó duyên dáng đứng trước ghế dài, trên khuôn mặt xinh đẹp chứa nụ cười dịu dàng: “Nô tì là nha hoàn hầu hạ tam công tử ở thư phòng, đến đây để thỉnh an nhị nãi nãi.”
Vừa nói, nàng ta vừa xách một hộp đựng thức ăn lên: “Đây là mấy món điểm tâm do nô tì đích thân xuống bếp làm, mời nhị nãi nãi nhấm nháp.”
Thanh Hòe nhận lấy hộp thức ăn, để ở bàn đối diện ghế dài, mở nắp hộp, sau đó lui xuống, đứng đợi một bên.
Trong hộp đựng thức ăn có bốn ngăn nhỏ, mỗi ngăn đều có một món điểm tâm không giống nhau, theo thứ tự là bánh đường nâu, mứt táo, bánh bí đỏ và một đĩa bánh trôi mặn.
Hình dạng những món điểm tâm này tinh xảo, hương thơm nức, Mân Nương nhìn thấy không kìm được nuốt nước miếng.
Hồng Cừ lại cười nói: “Đây đều là đồ nô tì tự tay làm, rất sạch sẽ, nhị nãi nãi có muốn nếm thử không?”
Mân Nương cảm thấy hơi thèm ăn nhưng lại hơi ngại, nàng bèn nhặt một miếng bánh đường nâu lên nếm thử, cảm thấy ngọt tan trong miệng, vị rất ngon, ăn xong nàng nhịn không được lại nhón thêm một miếng nữa.
Vừa mới nuốt bánh ngọt xuống, Mân Nương nhìn sang tiểu hồ ly đang nhìn mình, nàng bỗng nhiên nhớ ra lúc nãy nàng sờ ‘gà nhỏ’ của tiểu hồ ly còn chưa rửa tay!
Nàng vội kêu Thanh Hòe: “Thanh Hòe, bưng cho ta chậu nước rửa tay.”
Thanh Hòe lập tức ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Mân và Hồng Cừ. Hồng Cừ rất tự nhiên ngồi xuống đối diện Mân Nương, miệng cười khanh khách: “Người nếm thử bánh trôi mặn này đi, tươi mặn ngon mềm, hương vị rất độc đáo đó.”
Mân Nương nhìn tay trái của mình, sau đó nhìn tay phải, nàng cố gắng nghĩ nhưng không cách nào nhớ ra lúc nãy mình dùng tay nào để sờ gà nhỏ của tiểu hồ ly. Nàng ngước lên nhìn Hồng Cừ, phát hiện tay nàng ta vừa trắng vừa mềm, mười ngón tay thon dài, trông là biết cực kỳ sạch sẽ, bèn mở miệng nói: “Hồng Cừ, ngươi cầm giúp ta bánh trôi mặn đi, tay ta không sạch.”
Hồng Cừ cười tít mắt, duỗi ngón tay mềm mại ra, nhặt một cái bánh trôi mặn đưa đến trước miệng Lý Mân.
Mân Nương há mồm, ‘oa ô’ một lát đã ngậm luôn bánh trôi mặn, thiếu chút nữa mút cả vào tay Hồng Cừ.
Hồng Cừ không ngờ Mân Nương lại ngoan ngoãn dễ thương như vậy, nàng ta cười hì hì, tiếp tục cầm một miếng bánh bí đỏ đút cho Lý Mân.
Sau khi Lý Mân ăn bánh bí đỏ xong, nàng cảm thấy tiểu hồ ly đang dùng mắt để trừng nàng bèn trừng lại nó, sau đó ôm tiểu hồ ly lên, miệng kề miệng hôn một cái: “Tiểu hồ ly, không phải ta chê ngươi bẩn đâu a.”
Tiểu hồ ly: “…” Hứ ~
Hồng Cừ nhìn Lý Mân chơi đùa với tiểu hồ ly, cười nói: “Nhị nãi nãi, người có vẻ rất thương tiểu hồ ly nhỉ.”
Mân Nương bị tiểu hồ ly liếm tay, trong lòng đang ngây ngất, thuận miệng đáp: “Kiếp này ta ở góa thật nhàm chán, cũng may có tiểu hồ ly ở bên ta.”
Hồng Cừ chọc trúng điểm quan trọng, lập tức nói: “Nhị nãi nãi, tam công tử hay tới thư viện để đọc sách, bình thường nô tì rất rảnh rỗi, nô tì sẽ tới chơi với người nhé.”
Mân Nương không muốn đồng ý, nhưng nàng liếc nhìn hộp thức ăn đặt trên bàn, không tự chủ được nói: “Vậy ngươi phải làm thêm nhiều điểm tâm cho ta nha!”
Hồng Cừ nhìn nàng, cảm thấy tuy thân thể nàng đầy đặn quyến rũ nhưng tâm tính lại đáng yêu dễ thương thì hơi giật mình, cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi Hồng Cừ đi rồi, Mân Nương nhớ lại đoạn đối thoại giữa hai người, bản thân nàng cũng cảm thấy kỳ lạ, sao nàng lại lập tức thân mật với Hồng Cừ đến mức này. Lẽ ra nàng nên chán ghét Hồng Cừ, nhưng vì sao vừa gặp nàng ta, mọi đố kỵ và chán ghét gì đó đều bị nàng quên mất, chẳng lẽ là vì dung mạo xinh đẹp của Hồng Cừ hay sao?
**********
Mấy ngày sau, trong thành Lâm An mưa dầm liên miên không dứt, trong phòng vừa lạnh vừa ẩm, cực kỳ khó chịu. May mà Mân Nương có tiểu hồ ly ngủ cùng chăn giữ ấm nên cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Giữa trưa hôm nay, Thanh Hòe bung dù tới phòng bếp để lấy cơm trưa về. Mân Nương liếc qua, hôm nay bữa trưa của nàng có một đĩa rau nhỏ, một đĩa đậu phụ khô trộn rau nhỏ, ngoài ra chỉ có mấy cái bánh bao nhỏ và một nồi cháo loãng.
Mân Nương nhíu mày: “Phòng bếp thật là bắt nạt người quá đáng, trời lạnh như vậy mà toàn để ta ăn rau trộn là sao!”
Thanh Hòe thấy nàng như vậy, trong lòng hắn cũng không chịu nổi, bèn nói: “Cô, để ta đi ra ngoài mua cho người thêm chút thức ăn.”
Lý Mân thở dài: “Chúng ta không có nhiều tiền, sao có thể mua đồ bên ngoài như vậy.”
Tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng là năm lạng bạc, mỗi tháng phòng bếp nhận một phần là hai lạng bạc, đáng lẽ cũng dư dả, nhưng do quản gia trong Lưu gia trang là dâu trưởng Hồng Đậu, không chỉ tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng bị xén bớt mà tiền để phòng bếp nấu ăn cũng bị cắt xén.
Thanh Hòe cười nói: “Cô, khi lão gia đưa ta tới đây có cho mấy lượng bạc để ta phụ giúp cho cô.”
Mân Nương ‘hừ’ một tiếng: “Ta mới không thèm tin là cha ta —”
Chính vào lúc đó, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa. Mân Nương nuốt lại toàn bộ lời chưa kịp nói hết.
Mỹ Ny bung dù đi ra mở cửa.
Hồng Cừ xách theo một hộp đựng thức ăn còn to hơn lần trước, bước đi vững vàng theo sau Mỹ Ny để vào phòng.
Mỹ Ny mở hộp đựng thức ăn, “Oa” một tiếng, suýt chút nữa chảy nước miếng.
Tầng đầu tiên trong hộp đựng thức ăn là một đĩa thịt gà xào thìa là và một đĩa chao xào tiêu, nhấc ngăn đầu tiên ra, ngăn thứ hai là một bát thịt dê hầm cay và một bát canh nấm nấu theo kiểu Khẩu Bắc, tầng thứ ba là một ngăn cơm đầy.
Mân Nương và Mỹ Ny vui vẻ ăn cơm, ngay cả tiểu hồ ly cũng bị nàng ép ăn một ít thịt gà.
Chỉ có Thanh Hòe nói là không đói, chỉ uống ít canh nấm Khẩu Bắc.
Sau khi cơm no canh đủ, Hồng Cừ nghiễm nhiên trở thành bạn tốt của Mân Nương. Hai người ngồi gần sát một chỗ, tâm sự đủ thứ chuyện trong thành Lâm An. Không biết là ai nhắc tới đầu tiên, chủ đề bỗng chuyển tới những tiểu thuyết hiện đang được bày bán thịnh hành trong thành. Hồng Cừ xem rất nhiều sách, nàng ta kể cho Mân Nương nghe rất nhiều truyện hay, cái gì mà ‘vụ án oan Thôi Yên Các’, rồi thì ‘Chu Thắng đa tình làm loạn chốn tiên’. Mân Nương say sưa nghe kể truyện, quả thực không nỡ rời khỏi Hồng Cừ.
Nàng ở trong viện Thu Hương để thủ tiết, bình thường đều gò bó muốn chết, giờ được nghe những truyện thú vị như vậy, đương nhiên là nàng níu kéo Hồng Cừ không cho đi, bắt nàng ta kể hết truyện này đến truyện kia.
Hồng Cừ dịu dàng an ủi: “Nhị nãi nãi, đừng gấp gáp, ngày mai ta còn tới nữa, sẽ mang vài cuốn truyện tới để người giải buồn.”
Mân Nương nghe được vậy thì vui sướng vô cùng, lúc đó mới thả Hồng Cừ đi, nhưng đến khi Hồng Cừ ra đến cửa, nàng lại đuổi theo dặn dò: “Hồng Cừ, ngày mai khi ngươi đến phải giấu sách truyện cho kỹ, Hồng Đại nãi nãi rất nghiêm…”
Hồng Cừ mở ô để ra về, cười nói: “Ta biết rồi.”
Mân Nương nhìn nụ cười sáng sủa và thân hình cao ráo của Hồng Cừ, cảm giác có chút mê loạn, nàng chậm rãi quay người trở về, ôm tiểu hồ ly nghĩ ngợi.
Thanh Hòe thấy nàng hình như có tâm sự, hắn cố ý dẫn dụ để nàng nói ra nhưng không hỏi được điều gì.
Rạng sáng hôm sau, Mân Nương vừa mở mắt dậy đã bắt đầu mong ngóng Hồng Cừ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Aii, sao Hồng Cừ còn chưa tới a.”
Tiểu hồ ly nghe mà buồn bực.
Trên người Hồng Cừ này không có yêu khí, chỉ có mùi con người bình thường, nhưng vì sao nàng ta xem trọng Mân Nương như vậy?
Hồ Lân cảm thấy rất nghi ngờ.
Hắn quyết định tiếp tục quan sát Hồng Cừ.
Vừa qua giờ Tỵ (9 đến 11 giờ sáng), trời còn đang mưa phùn, Hồng Cừ đã xách một hộp đựng thức ăn tới.
Nàng ta mở hộp đựng thức ăn, lấy ra từ ngăn trên cùng một bát bánh bao và hai bát cháo kê, sau đó lấy ra từ ngăn dưới hai cuốn tiểu thuyết.
Mân Nương không thèm để ý đến đồ ăn sáng, nhận lấy truyện, vừa lật xem vừa nói thành tiếng: “Đây là ‘Hồn ma Quế Anh báo oán Vương Khôi bạc tình’, còn đây là ‘Duyên họa mi’…”
Nàng tiện tay lật giở cuốn ‘Duyên họa mi’, lập tức nhìn trúng một đoạn miêu tả: “Hắn chỉ cảm thấy huyết mạch sôi sục, ham muốn dập dờn, dương vật cứng nóng như sắt, không ngừng lui ra tiến vào, trong phòng cảnh xuân tháng ba ướt át…”
Mặt Mân Nương lập tức đỏ bừng, nàng nhìn Hồng Cừ có chút kinh hãi.
/127
|