Làn môi Lý Mân mềm mại, nóng nóng, mỗi lần vô ý đụng chạm đều khiến lông tơ toàn thân Hồ Lân dựng đứng, tê dại khó nhịn như bị điện giật. Thân thể Hồ Lân sắp có phản ứng, hắn vội ra sức kiềm chế loại phản ứng ngoài ý muốn này.
Về đến nhà, hắn cõng Lý Mân vào phòng ngủ ở lầu một của nàng.
Sau khi đặt Lý Mân lên giường, Hồ Lân đứng trước giường, ngắm nhìn Lý Mân đang ngủ say không biết trời đất.
Tuy Lý Mân đã mười ba tuổi, nhưng dáng người vẫn như bé gái, mảnh mai bé nhỏ, tay chân thon dài xòe ra trên giường, trông thật non nớt.
Hồ Lân nhìn Lý Mân non nớt như vậy, dục vọng trong lòng đã sớm bay đến đâu đâu.
Hắn yêu nàng, hơn nữa cũng đã làm mấy đời vợ chồng thực sự với nàng, có ham muốn đối với nữ nhân của mình là chuyện bình thường. Khi hắn ngủ trên giường cũng sẽ nhớ Mân Nương, nhớ thân thể của nàng. Nhưng một khi nhìn thấy thân thể ngây thơ như trẻ em của nàng, trong lòng hắn chỉ còn lại bất đắc dĩ, dục vọng đã sớm không cánh mà bay.
Hồ Lân đắp thêm chăn giúp Lý Mân, nhìn nàng chăm chú hồi lâu, sau khi xác định đã khắc ghi hình ảnh non nớt của nàng vào trong lòng mới xoay người rời đi.
Hắn chuẩn bị bế quan tu luyện hai năm, đợi đến khi Mân Nương trưởng thành mới ra ngoài, đến lúc đó xác định lại lần nữa tình cảm của mình với nàng rốt cuộc là tình yêu hay tình thân, cũng là để bản thân hắn không trở thành loài thú động tình, trong đầu chỉ luôn nghĩ đến Mân Nương.
Hồ Lân đứng trên bậc thang, nhìn Lão Hòe đứng phía dưới, dặn dò: “Lão Hòe, ta bế quan tu luyện hai năm, trong thời gian đó ngươi tiếp tục dạy chữ cho Mân Nương, sau đó bắt đầu hướng dẫn nàng tu luyện theo điển tịch của núi Thanh Khâu chúng ta.”
Hắn đưa cho Lão Hòe xấp điển tịch cướp được từ tộc hồ ly ở núi Thanh Khâu: “Bản thân ngươi cũng tu luyện đi.”
Nói xong, Hồ Lân xoay người đi vào phòng mình.
Khi Lý Mân tỉnh lại, phát hiện không thấy công tử đâu, hơn nữa tiểu hồ ly cũng biến mất.
Nàng buồn bã vô cùng, nhưng Lão Hòe độc ác không những không hiểu nỗi bi thương của nàng mà còn ngày ngày bắt nàng đọc sách viết chữ.
Đến khi Lý Mân đã học được kha khá chữ, Lão Hòe đưa cho nàng vài cuốn sách kỳ quái để nàng đọc. Lý Mân nhìn thấy trong sách nào là “Cảm ứng thiên địa”, “Âm dương kết hợp”, linh tinh lang tang toàn những thứ tâm linh khó hiểu bèn không có hứng thú.
Nhưng Lão Hòe nhiệt tình vô cùng, nàng không dám nói không thích, chỉ đành nói với hắn là nàng muốn tới bên bờ sông để tự mình nghiên cứu.
Lão Hòe lý giải chữ ‘tự mình nghiên cứu’ của nàng thành nàng rất có tư chất tu tiên, bèn đồng ý.
Lý Mân tới bên bờ sông Biện Thủy, ngồi xuống bãi cỏ.
Bãi cỏ bên bờ sông này được nhiều nắng chiếu, cỏ xanh phát triển tươi tốt vô cùng, có màu xanh bóng, hơn nữa vừa dày vừa mềm, giống như một lớp thảm lớn màu xanh.
Nàng lấy ra cuốn “Thanh Khâu Thái Thượng Kinh” mà Lão Hòe đưa cho, uể oải đọc.
Ánh mặt trời cuối xuân ấm áp chiếu lên người Lý Mân, cực kỳ thoải mái. Nàng còn chưa đọc được một trang đã ngã xuống thảm cỏ rồi ngủ mất.
Mấy hôm sau, Lão Hòe kiểm tra việc học của Lý Mân, lúc đó mới phát hiện nàng chưa học được chút gì.
Hắn đã rút ra kinh nghiệm xương máu, từ đó bắt đầu bắt Lý Mân học trong thư phòng, mỗi ngày đều bắt nàng đi theo mình để học tập phương pháp hít thở.
Lý Mân thực sự ghét học mấy cái này, cực kỳ không muốn học, cho dù thân nàng ở tại thư phòng thì cũng như ‘thân bên quân Tào, lòng bên quân Hán’. Nàng thường híp mắt thăm dò Lão Hòe, đợi hắn tiến vào trạng thái nhập định sẽ chạy ra ngoài chơi.
Khi Lão Hòe tỉnh lại từ trạng thái nhập định, không thấy Lý Mân đâu bèn vội chạy đi tìm.
Tìm được Lý Mân rồi, Lão Hòe phẫn nộ tràn ngập trong lòng, đang muốn răn dạy nàng một chút thì lại thấy nàng dùng đôi mắt long lanh nước để nhìn hắn, dáng vẻ đáng thương giống như nai con. Cõi lòng phẫn nộ của hắn lập tức ‘Xì’ một cái biến mất sạch, chỉ đành khoát tay áo: “Ài, thôi, Mân Nương muội muốn làm gì thì làm.”
Thời gian dần trôi, chẳng mấy chốc mùa thu đã trở lại nhân gian.
Nguyễn Tinh muốn tham gia thi Châu, lần này cần hai mươi lạng bạc để báo danh.
Hắn chọn một lúc rảnh rỗi để đến nhà họ Hồ tìm Lý Mân mượn bạc.
Lão Hòe đột nhiên bừng dậy ý chí chiến đấu, đang bắt nàng ngồi đọc và niệm kinh, niệm đến mức nàng sắp phát rồ. Nàng nghe thấy tiếng Nguyễn Tinh gọi cửa bên ngoài thì như mở cờ trong bụng, chạy ra như một làn khói.
Đã thất bại vô số lần, Lão Hòe nhìn bóng lưng nàng đi xa dần: “…” Công tử, Lão Hòe thực có lỗi với người a!
Lý Mân sợ Lão Hòe lại bắt nàng đi niệm thần chú nên đưa Nguyễn Tinh vào hậu viện, vừa cùng nhau đi dạo trong rừng cây ngô đồng, vừa nói chuyện phiếm. Trong cùng lúc, nàng vừa phải mắt nhìn sáu đường, vừa phải tai nghe tám hướng, cẩn thận để ý tung tích của Lão Hòe, chỉ sợ Lão Hòe đã ép nàng niệm kinh đến sắp phát điên bắt trở về.
Cảnh sắc mùa thu ngày càng rõ ràng, lá cây ngô đồng vốn xanh mơn mởn đã ngả vàng, gió thu thổi qua khiến từng chiếc lá rơi xuống, ngẫu nhiên rớt trúng đầu Lý Mân, khiến nàng giật mình, nhảy dựng lên, mắt liếc loạn xung quanh.
Nguyễn Tinh không chú ý tới vẻ khác thường của Lý Mân, hắn đang nghĩ phải nói gì để vay bạc.
“Mân Nương, hơn mười ngày nữa ta phải đi Biện Kinh để tham gia kỳ thi Châu.”
“A? Àaa!” – Lý Mân kéo dài giọng đáp.
Nguyễn Tinh thấy thái độ như không có chuyện gì của nàng, bèn tiếp tục cố gắng: “Mân Nương, nếu lần này ta thông qua kỳ thi Châu, từ nay về sau thân phận chính là Cử nhân lão gia!”
“Vậy sao? Tốt quá!” – Lý Mân tiếp tục nhìn Đông ngó Tây.
Nguyễn Tinh cau mày nhìn đôi mắt như nước hồ thu đang đảo xung quanh của nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy khinh bỉ, cảm thấy nàng rất không đứng đắn. Hắn bèn nhấn mạnh hơn: “Nhưng vì triều đình đang thiếu tiền nên bạc để báo danh còn đắt hơn kỳ thi Hội.”
“Vậy sao? Như thế không tốt lắm thì phải?” – Lý Mân tiếp tục tư tưởng không tập trung.
Nguyễn Tinh hít sâu một hơi: Lý Mân đã muốn giả ngu, hắn đành nói thẳng: “Mân Nương, muội có hai mươi lượng bạc không?”
Lần này Lý Mân rốt cuộc đã tập trung hơn, cặp mắt trong như nước hồ thu nhìn hắn: “Hả?”
Vẻ mặt Nguyễn Tinh nghiêm túc: “Ta muốn mượn của muội hai mươi lạng bạc.”
Cuối cùng Lý Mân cũng tiêu hóa xong lời yêu cầu của Nguyễn Tinh, nàng không khỏi trợn mắt há mồm: người đâu mà hiếm có vậy nè? Ngươi mượn ta mười lăm lạng bạc còn chưa trả, đến giờ còn chưa ký giấy vay nợ, bây giờ lại còn ngang nhiên đến vay thêm hai mươi lạng nữa? Đừng nói ta không có hai mươi lạng bạc này, cho dù ta có, ta phải là thánh mẫu đến mức nào mới có thể cho ngươi vay?”
Nguyễn Tinh thấy nàng không đáp, nhíu mày nói: “Mân Nương, muội đối tốt với ta, ta biết, tương lai ta sẽ không phụ bạc muội, tuy vị trí chính thê không dám hứa, nhưng vị trí tiểu thiếp nhất định để trống cho muội!”
Lý Mân: “…” Đây là lời của con người sao?
Nàng xoay người, đứng đối diện Nguyễn Tinh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn: “Nguyễn Tinh, mười lăm lạng bạc ngươi vay của ta đâu?”
Nguyễn Tinh như không nghe thấy, ông nói gà bà nói vịt: “Phu nhân tương lai của ta chắc chắn sẽ có xuất thân danh môn, hiền lương thục đức, chỉ cần muội hầu hạ cho tốt, ta nghĩ nàng sẽ không làm khó muội…”
Lý Mân: “…Ngươi mau cút cho ta!”
Nàng dồn sức đá Nguyễn Tinh một cái, xoay người chạy đi.
Chạy được một lúc, Lý Mân mới phát hiện mắt mình hơi ướt – nàng vốn cho rằng nàng không để ý, thì ra nàng vẫn hơi để ý.
Nguyễn Tinh oán hận nhìn bóng lưng Lý Mân, cáu giận vô cùng: Lý Mân ngươi giỏi lắm, có thể vì vỏn vẹn hai mươi lạng bạc mà phụ bạc tấm chân tình của ta, ta nhất định sẽ báo thù! Nhất định!
Hắn xoay người, phẩy tay áo bỏ đi, toàn thân tràn ngập oán hận.
**************
Hai năm sau, một đêm mưa đầu mùa xuân, mưa xuân rơi rả rích, tiết xuân se lạnh, trong gian phòng ngủ tối om của Lý Mân bỗng có thêm một bóng người cao lớn tự bao giờ, đang đứng ở đầu giường ngắm nàng say ngủ.
Vì trời lạnh nên Lý Mân ngủ trong chăn ấm rất say, trong miệng còn lẩm bẩm ‘Duyên Du Kinh’ mà Lão Hòe bắt nàng học. Sau khi trải qua vô số lần ép nàng tu tiên thất bại, Lão Hòe đã rút ra kinh nghiệm xương máu. Để công tử không phạt hắn, hắn quyết chí ép Mân Nương đọc thuộc bí kíp tu tiên của núi Thanh Khâu.
Dưới sự đày đọa của hắn, ngay cả trong mơ, Lý Mân cũng lẩm bẩm lời kinh văn.
Thấy Mân Nương đọc thuộc lòng, Hồ Lân nhịn không được bật cười: thật là cô bé ngốc.
Lúc này, Lý Mân đạp tung chăn, hơn nửa người lộ ra ngoài.
Hồ Lân nghĩ thời tiết khá lạnh nên muốn kéo chăn giúp nàng.
Một phần chăn bị Lý Mân đè dưới người, hắn kéo như vậy khiến nàng bị đánh thức.
Lý Mân đang lơ mơ đột nhiên mở to mắt nhìn Hồ Lân.
Nàng dường như không dám tin, dùng sức dụi mắt, sau đó mới tin chuyện mình thấy trước mắt.
“Công tử? Là ngài đó sao? Đúng là ngài rồi!” – nàng đột nhiên nhảy lên, tay chân thon dài giống như vòi bạch tuộc quấn lên người Hồ Lân, giọng nói nghẹn ngào: “Công tử, cuối cùng ngài đã về rồi! Ngài không ở nhà, Lão Hòe sắp đày đọa ta đến chết rồi!”
Nàng đã mười lăm tuổi, dậy thì rất tốt, lúc này chỉ mặc bộ áo ngủ mỏng manh, hai khối mềm mại trước ngực dính sát vào Hồ Lân, cọ tới cọ lui theo động tác của nàng, dẫn đến hậu quả tất yếu là: Hồ Lân lần đầu có phản ứng sau mấy trăm năm chờ đợi…
Hắn cực kỳ lúng túng, đành phải đứng yên một chỗ, mặc cho Lý Mân quấy rối.
Lý Mân vừa nhìn thấy hắn thì nhớ đến khi công tử dạy nàng đọc sách dịu dàng bao nhiêu, mà Lão Hòe ép tụng kinh thì hung hãn bao nhiêu. Cứ so sánh như vậy, vì thế khi nàng vừa gặp được Hồ Lân thì giống như đứa trẻ bị bắt nạt gặp được mẹ ruột, thấy mình đáng thương vô cùng, hơn nữa tự nhiên lại thấy vui sướng, do vậy hành động mới nhiệt tình như thế.
Khi nỗi vui mừng của nàng rút bớt, nàng mới phát hiện dưới bụng công tử có một đồ vật to lớn cứng rắn đang cách một lớp vải chọc vào người nàng.
Lý Mân: “…”
Hồ Lân: “..Mân Nương, muội buông ta ra trước đã…”
Về đến nhà, hắn cõng Lý Mân vào phòng ngủ ở lầu một của nàng.
Sau khi đặt Lý Mân lên giường, Hồ Lân đứng trước giường, ngắm nhìn Lý Mân đang ngủ say không biết trời đất.
Tuy Lý Mân đã mười ba tuổi, nhưng dáng người vẫn như bé gái, mảnh mai bé nhỏ, tay chân thon dài xòe ra trên giường, trông thật non nớt.
Hồ Lân nhìn Lý Mân non nớt như vậy, dục vọng trong lòng đã sớm bay đến đâu đâu.
Hắn yêu nàng, hơn nữa cũng đã làm mấy đời vợ chồng thực sự với nàng, có ham muốn đối với nữ nhân của mình là chuyện bình thường. Khi hắn ngủ trên giường cũng sẽ nhớ Mân Nương, nhớ thân thể của nàng. Nhưng một khi nhìn thấy thân thể ngây thơ như trẻ em của nàng, trong lòng hắn chỉ còn lại bất đắc dĩ, dục vọng đã sớm không cánh mà bay.
Hồ Lân đắp thêm chăn giúp Lý Mân, nhìn nàng chăm chú hồi lâu, sau khi xác định đã khắc ghi hình ảnh non nớt của nàng vào trong lòng mới xoay người rời đi.
Hắn chuẩn bị bế quan tu luyện hai năm, đợi đến khi Mân Nương trưởng thành mới ra ngoài, đến lúc đó xác định lại lần nữa tình cảm của mình với nàng rốt cuộc là tình yêu hay tình thân, cũng là để bản thân hắn không trở thành loài thú động tình, trong đầu chỉ luôn nghĩ đến Mân Nương.
Hồ Lân đứng trên bậc thang, nhìn Lão Hòe đứng phía dưới, dặn dò: “Lão Hòe, ta bế quan tu luyện hai năm, trong thời gian đó ngươi tiếp tục dạy chữ cho Mân Nương, sau đó bắt đầu hướng dẫn nàng tu luyện theo điển tịch của núi Thanh Khâu chúng ta.”
Hắn đưa cho Lão Hòe xấp điển tịch cướp được từ tộc hồ ly ở núi Thanh Khâu: “Bản thân ngươi cũng tu luyện đi.”
Nói xong, Hồ Lân xoay người đi vào phòng mình.
Khi Lý Mân tỉnh lại, phát hiện không thấy công tử đâu, hơn nữa tiểu hồ ly cũng biến mất.
Nàng buồn bã vô cùng, nhưng Lão Hòe độc ác không những không hiểu nỗi bi thương của nàng mà còn ngày ngày bắt nàng đọc sách viết chữ.
Đến khi Lý Mân đã học được kha khá chữ, Lão Hòe đưa cho nàng vài cuốn sách kỳ quái để nàng đọc. Lý Mân nhìn thấy trong sách nào là “Cảm ứng thiên địa”, “Âm dương kết hợp”, linh tinh lang tang toàn những thứ tâm linh khó hiểu bèn không có hứng thú.
Nhưng Lão Hòe nhiệt tình vô cùng, nàng không dám nói không thích, chỉ đành nói với hắn là nàng muốn tới bên bờ sông để tự mình nghiên cứu.
Lão Hòe lý giải chữ ‘tự mình nghiên cứu’ của nàng thành nàng rất có tư chất tu tiên, bèn đồng ý.
Lý Mân tới bên bờ sông Biện Thủy, ngồi xuống bãi cỏ.
Bãi cỏ bên bờ sông này được nhiều nắng chiếu, cỏ xanh phát triển tươi tốt vô cùng, có màu xanh bóng, hơn nữa vừa dày vừa mềm, giống như một lớp thảm lớn màu xanh.
Nàng lấy ra cuốn “Thanh Khâu Thái Thượng Kinh” mà Lão Hòe đưa cho, uể oải đọc.
Ánh mặt trời cuối xuân ấm áp chiếu lên người Lý Mân, cực kỳ thoải mái. Nàng còn chưa đọc được một trang đã ngã xuống thảm cỏ rồi ngủ mất.
Mấy hôm sau, Lão Hòe kiểm tra việc học của Lý Mân, lúc đó mới phát hiện nàng chưa học được chút gì.
Hắn đã rút ra kinh nghiệm xương máu, từ đó bắt đầu bắt Lý Mân học trong thư phòng, mỗi ngày đều bắt nàng đi theo mình để học tập phương pháp hít thở.
Lý Mân thực sự ghét học mấy cái này, cực kỳ không muốn học, cho dù thân nàng ở tại thư phòng thì cũng như ‘thân bên quân Tào, lòng bên quân Hán’. Nàng thường híp mắt thăm dò Lão Hòe, đợi hắn tiến vào trạng thái nhập định sẽ chạy ra ngoài chơi.
Khi Lão Hòe tỉnh lại từ trạng thái nhập định, không thấy Lý Mân đâu bèn vội chạy đi tìm.
Tìm được Lý Mân rồi, Lão Hòe phẫn nộ tràn ngập trong lòng, đang muốn răn dạy nàng một chút thì lại thấy nàng dùng đôi mắt long lanh nước để nhìn hắn, dáng vẻ đáng thương giống như nai con. Cõi lòng phẫn nộ của hắn lập tức ‘Xì’ một cái biến mất sạch, chỉ đành khoát tay áo: “Ài, thôi, Mân Nương muội muốn làm gì thì làm.”
Thời gian dần trôi, chẳng mấy chốc mùa thu đã trở lại nhân gian.
Nguyễn Tinh muốn tham gia thi Châu, lần này cần hai mươi lạng bạc để báo danh.
Hắn chọn một lúc rảnh rỗi để đến nhà họ Hồ tìm Lý Mân mượn bạc.
Lão Hòe đột nhiên bừng dậy ý chí chiến đấu, đang bắt nàng ngồi đọc và niệm kinh, niệm đến mức nàng sắp phát rồ. Nàng nghe thấy tiếng Nguyễn Tinh gọi cửa bên ngoài thì như mở cờ trong bụng, chạy ra như một làn khói.
Đã thất bại vô số lần, Lão Hòe nhìn bóng lưng nàng đi xa dần: “…” Công tử, Lão Hòe thực có lỗi với người a!
Lý Mân sợ Lão Hòe lại bắt nàng đi niệm thần chú nên đưa Nguyễn Tinh vào hậu viện, vừa cùng nhau đi dạo trong rừng cây ngô đồng, vừa nói chuyện phiếm. Trong cùng lúc, nàng vừa phải mắt nhìn sáu đường, vừa phải tai nghe tám hướng, cẩn thận để ý tung tích của Lão Hòe, chỉ sợ Lão Hòe đã ép nàng niệm kinh đến sắp phát điên bắt trở về.
Cảnh sắc mùa thu ngày càng rõ ràng, lá cây ngô đồng vốn xanh mơn mởn đã ngả vàng, gió thu thổi qua khiến từng chiếc lá rơi xuống, ngẫu nhiên rớt trúng đầu Lý Mân, khiến nàng giật mình, nhảy dựng lên, mắt liếc loạn xung quanh.
Nguyễn Tinh không chú ý tới vẻ khác thường của Lý Mân, hắn đang nghĩ phải nói gì để vay bạc.
“Mân Nương, hơn mười ngày nữa ta phải đi Biện Kinh để tham gia kỳ thi Châu.”
“A? Àaa!” – Lý Mân kéo dài giọng đáp.
Nguyễn Tinh thấy thái độ như không có chuyện gì của nàng, bèn tiếp tục cố gắng: “Mân Nương, nếu lần này ta thông qua kỳ thi Châu, từ nay về sau thân phận chính là Cử nhân lão gia!”
“Vậy sao? Tốt quá!” – Lý Mân tiếp tục nhìn Đông ngó Tây.
Nguyễn Tinh cau mày nhìn đôi mắt như nước hồ thu đang đảo xung quanh của nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy khinh bỉ, cảm thấy nàng rất không đứng đắn. Hắn bèn nhấn mạnh hơn: “Nhưng vì triều đình đang thiếu tiền nên bạc để báo danh còn đắt hơn kỳ thi Hội.”
“Vậy sao? Như thế không tốt lắm thì phải?” – Lý Mân tiếp tục tư tưởng không tập trung.
Nguyễn Tinh hít sâu một hơi: Lý Mân đã muốn giả ngu, hắn đành nói thẳng: “Mân Nương, muội có hai mươi lượng bạc không?”
Lần này Lý Mân rốt cuộc đã tập trung hơn, cặp mắt trong như nước hồ thu nhìn hắn: “Hả?”
Vẻ mặt Nguyễn Tinh nghiêm túc: “Ta muốn mượn của muội hai mươi lạng bạc.”
Cuối cùng Lý Mân cũng tiêu hóa xong lời yêu cầu của Nguyễn Tinh, nàng không khỏi trợn mắt há mồm: người đâu mà hiếm có vậy nè? Ngươi mượn ta mười lăm lạng bạc còn chưa trả, đến giờ còn chưa ký giấy vay nợ, bây giờ lại còn ngang nhiên đến vay thêm hai mươi lạng nữa? Đừng nói ta không có hai mươi lạng bạc này, cho dù ta có, ta phải là thánh mẫu đến mức nào mới có thể cho ngươi vay?”
Nguyễn Tinh thấy nàng không đáp, nhíu mày nói: “Mân Nương, muội đối tốt với ta, ta biết, tương lai ta sẽ không phụ bạc muội, tuy vị trí chính thê không dám hứa, nhưng vị trí tiểu thiếp nhất định để trống cho muội!”
Lý Mân: “…” Đây là lời của con người sao?
Nàng xoay người, đứng đối diện Nguyễn Tinh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn: “Nguyễn Tinh, mười lăm lạng bạc ngươi vay của ta đâu?”
Nguyễn Tinh như không nghe thấy, ông nói gà bà nói vịt: “Phu nhân tương lai của ta chắc chắn sẽ có xuất thân danh môn, hiền lương thục đức, chỉ cần muội hầu hạ cho tốt, ta nghĩ nàng sẽ không làm khó muội…”
Lý Mân: “…Ngươi mau cút cho ta!”
Nàng dồn sức đá Nguyễn Tinh một cái, xoay người chạy đi.
Chạy được một lúc, Lý Mân mới phát hiện mắt mình hơi ướt – nàng vốn cho rằng nàng không để ý, thì ra nàng vẫn hơi để ý.
Nguyễn Tinh oán hận nhìn bóng lưng Lý Mân, cáu giận vô cùng: Lý Mân ngươi giỏi lắm, có thể vì vỏn vẹn hai mươi lạng bạc mà phụ bạc tấm chân tình của ta, ta nhất định sẽ báo thù! Nhất định!
Hắn xoay người, phẩy tay áo bỏ đi, toàn thân tràn ngập oán hận.
**************
Hai năm sau, một đêm mưa đầu mùa xuân, mưa xuân rơi rả rích, tiết xuân se lạnh, trong gian phòng ngủ tối om của Lý Mân bỗng có thêm một bóng người cao lớn tự bao giờ, đang đứng ở đầu giường ngắm nàng say ngủ.
Vì trời lạnh nên Lý Mân ngủ trong chăn ấm rất say, trong miệng còn lẩm bẩm ‘Duyên Du Kinh’ mà Lão Hòe bắt nàng học. Sau khi trải qua vô số lần ép nàng tu tiên thất bại, Lão Hòe đã rút ra kinh nghiệm xương máu. Để công tử không phạt hắn, hắn quyết chí ép Mân Nương đọc thuộc bí kíp tu tiên của núi Thanh Khâu.
Dưới sự đày đọa của hắn, ngay cả trong mơ, Lý Mân cũng lẩm bẩm lời kinh văn.
Thấy Mân Nương đọc thuộc lòng, Hồ Lân nhịn không được bật cười: thật là cô bé ngốc.
Lúc này, Lý Mân đạp tung chăn, hơn nửa người lộ ra ngoài.
Hồ Lân nghĩ thời tiết khá lạnh nên muốn kéo chăn giúp nàng.
Một phần chăn bị Lý Mân đè dưới người, hắn kéo như vậy khiến nàng bị đánh thức.
Lý Mân đang lơ mơ đột nhiên mở to mắt nhìn Hồ Lân.
Nàng dường như không dám tin, dùng sức dụi mắt, sau đó mới tin chuyện mình thấy trước mắt.
“Công tử? Là ngài đó sao? Đúng là ngài rồi!” – nàng đột nhiên nhảy lên, tay chân thon dài giống như vòi bạch tuộc quấn lên người Hồ Lân, giọng nói nghẹn ngào: “Công tử, cuối cùng ngài đã về rồi! Ngài không ở nhà, Lão Hòe sắp đày đọa ta đến chết rồi!”
Nàng đã mười lăm tuổi, dậy thì rất tốt, lúc này chỉ mặc bộ áo ngủ mỏng manh, hai khối mềm mại trước ngực dính sát vào Hồ Lân, cọ tới cọ lui theo động tác của nàng, dẫn đến hậu quả tất yếu là: Hồ Lân lần đầu có phản ứng sau mấy trăm năm chờ đợi…
Hắn cực kỳ lúng túng, đành phải đứng yên một chỗ, mặc cho Lý Mân quấy rối.
Lý Mân vừa nhìn thấy hắn thì nhớ đến khi công tử dạy nàng đọc sách dịu dàng bao nhiêu, mà Lão Hòe ép tụng kinh thì hung hãn bao nhiêu. Cứ so sánh như vậy, vì thế khi nàng vừa gặp được Hồ Lân thì giống như đứa trẻ bị bắt nạt gặp được mẹ ruột, thấy mình đáng thương vô cùng, hơn nữa tự nhiên lại thấy vui sướng, do vậy hành động mới nhiệt tình như thế.
Khi nỗi vui mừng của nàng rút bớt, nàng mới phát hiện dưới bụng công tử có một đồ vật to lớn cứng rắn đang cách một lớp vải chọc vào người nàng.
Lý Mân: “…”
Hồ Lân: “..Mân Nương, muội buông ta ra trước đã…”
/127
|