Lý Mân gãi gãi mũi: “.. Có lẽ…” Nguyễn Tinh: “Không đi tìm nó sao?”
Lý Mân: “… Dù sao cũng không đi mất được, ngươi cứ về trước đi.”
Lý Mân tiễn Nguyễn Tinh ra đến cửa chính, nàng nhìn bóng lưng hắn rời đi, cảm thấy thân hình hắn thật đơn bạc, gầy yếu, giống kiểu người dễ bị lừa gạt. Nàng lớn tiếng nói với theo: “Nguyễn Tinh, có biết nhà nào bán thịt khô tốt nhất không?”
Nguyễn Tinh quay đầu, cau mày: “Thịt khô còn phân biệt tốt với không tốt sao?”
“Đương nhiên!” – Lý Mân nhanh chóng tiến lên, đuổi theo hắn: “Ta đưa ngươi đi.”
Lý Mân đưa Nguyễn Tinh tới thẳng nhà bán thịt khô tốt nhất trong trấn Biện Thủy. Thịt của nhà này chẳng những tươi mà còn bán thêm thịt khô ngon và lạp xưởng, Lý Mân đã từng tới rất nhiều lần với Lão Hòe.
Tuy rằng thời thế loạn lạc, vó ngựa sắt của quân Kim ở phía Bắc luôn như hổ rình mồi, nhưng hoàng đế đương thời lại đắm chìm trong đàn hát, quan lớn trong triều sa vào hưởng lạc an nhàn khiến tất cả dân chúng Đại Tống cũng bị ảnh hưởng theo, đang nhàn nhã chuẩn bị Tết đón năm mới. Cửa tiệm này làm ăn rất khá, trước cửa hàng có một hàng người đang xếp hàng, tất cả đều đang đợi mua thịt khô, lạp xưởng hoặc thịt tươi để đón năm mới.
Lý Mân kéo Nguyễn Tinh đến xếp hàng ở chỗ cuối cùng. Nàng để Nguyễn Tinh xếp hàng, còn mình thì chạy lên trước nhìn, phát hiện số hàng còn trong cửa hàng khá nhiều mới yên tâm quay trở lại, cùng đứng xếp hàng với Nguyễn Tinh.
Nàng nhàm chán bèn tán dóc cùng Nguyễn Tinh, nói về những chuyện như nấu thịt kho tàu thế nào, làm rau cải xào thịt thế nào, làm thịt chưng thế nào, v.v… nói nhiều đến nỗi Nguyễn Tinh cảm thấy mất hứng, Trong lòng hắn, hồng nhan tri kỷ lý tưởng phải là người biết đánh đàn ngâm thơ, biết nói chuyện hoa tuyết gió trăng, biết nói những chuyện đốt hương sau rèm đỏ, như vậy mới không uổng phí việc hắn dốc lòng theo đuổi công danh.
Nghĩ vậy, hắn nghiêng mặt đánh giá Lý Mân.
Hai năm qua Lý Mân đã cao lên không ít, sắc mặt cũng đẹp ra, các nét càng ngày càng xinh đẹp, tóc đen bóng, cặp mắt trong như nước, cái miệng hồng non mềm, cũng tính là một tiểu mỹ nhân, nhưng vì sao khi nói chuyện, ba câu thì cả ba câu đều phải dính đến thức ăn?
Nhưng Nguyễn Tinh cũng là người giỏi tính toán, hắn nghĩ: nếu Mân Nương đã quen bưng trà rót nước hầu hạ người khác, lại biết quay sợi dệt vải, vậy đợi đến khi hắn công thành danh toại, nếu không có trở ngại gì cũng có thể nạp nàng làm thiếp, hưởng dụng ưu điểm của nàng. (Kui: cha này chui ra từ đâu vậy???)
Mãi đến trưa mới đến lượt Lý Mân và Nguyễn Tinh. Nguyễn Tinh nhìn quầy thịt chứa nhiều dầu mỡ, không khỏi lùi về phía sau vài bước, lặng lẽ che mũi.
Lý Mân cười hì hì hỏi người bán hàng cao lớn vạm vỡ đang đứng cạnh quầy: “Tam ca, thịt khô hôm nay bán thế nào?”
Người bán thịt tuy trông thô lỗ nhưng vẫn rất nhiệt tình với tiểu cô nương dễ thương Mân Nương, hắn cười nói: “Năm mươi đồng một cân”, sau đó lại hỏi: “Mân Nương, sao hôm nay Lão Hòe không tới vậy?”
Lý Mân: “Hôm nay ta đi cùng bạn tới đây.”
Nàng tới gần thịt khô treo trên móc sắt, cẩn thận đánh giá, sau đó nói: “Thịt khô lần này thật là tốt, màu sắc rất tuyệt.”
Người bán hàng: “Ha ha, còn phải nói!”
Lý Mân xoay người nhìn về phía Nguyễn Tinh: “Nguyễn Tinh, thịt này rất được, ngươi định mua bao nhiêu?”
Nguyễn Tinh nắm chặt mười đồng tiền trong tay, rất có cảm giác anh hùng hảo hán bị tiền bạc làm cho khó xử, ngập ngừng đáp: “…mười đồng..”
Người bán hàng nghe thấy thế, đang nhếch miệng muốn cười, Lý Mân lại xoay người nói: “Cho hai cân thịt khô!”
Nàng lấy ra túi tiền của mình, lấy tiền ra đếm đủ một trăm đồng, sau đó đặt trên mặt bàn.
Nguyễn Tinh: “… Đa tạ, Mân Nương.”
Lý Mân híp mắt cười: “Mỗi tháng ta đều được cho tiền tiêu vặt, cũng chẳng cần dùng đến.”
Nguyễn Tinh xách thịt, Lý Mân và hắn cùng nhau rời khỏi tiệm thịt.
Đi đến một ngã rẽ, Lý Mân đang muốn đi về phía Đông thì Nguyễn Tinh đột nhiên gọi với theo: “Lý Mân—”
Lý Mân quay đầu nhìn hắn: “Nguyễn Tinh, có chuyện gì sao?”
Nguyễn Tinh cúi đầu, suy nghĩ một lát, sau đó làm ra vẻ mặt bất chấp tất cả: “Mân Nương, tiền tiêu vặt mỗi tháng của muội được bao nhiêu?”
Lý Mân sửng sốt, lập tức cười: “Công tử rất hào phóng, mỗi tháng Tiểu Hòe ca ca đều cho ta một lạng rưỡi bạc làm tiền tiêu vặt.”
Trong đầu Nguyễn Tinh nhanh chóng tính nhẩm, Lý Mân đã ở tại nhà họ Hồ được một năm tám tháng, tổng cộng là hai mươi tháng, mỗi tháng một lạng rưỡi bạc tiền tiêu vặt, nói như vậy, nếu nàng không nói khoác thì giờ trong tay phải có đến ba mươi lạng bạc… Đây là một khoản tiền rất lớn a!
Nguyễn Tinh nhìn Lý Mân, không nhịn được mỉm cười: “Mân Nương, có rảnh ta lại tới chơi.”
“Ừ” – Lý Mân vui vẻ cười, vung ống tay áo về phía Nguyễn Tinh, sau đó nhảy chân sáo về nhà.
Vừa mới về đến nhà, Lý Mân đã bị Lão Hòe chặn đường: “Mân Nương, còn không mau đi ăn trưa?”
“Dạ” – Lý Mân đang vui vẻ, cười ngọt ngào: “Tiểu Hòe ca ca, cùng đi ăn cơm với ta đi.”
Lão Hòe bị vẻ tươi cười của nàng thu phục, nhưng miệng vẫn càu nhàu: “Đã mười hai tuổi rồi mà còn suốt ngày ra ngoài chơi, không biết là giống ai…”
Lý Mân còn chưa đi xa nên đương nhiên nghe thấy. Nàng quay đầu, một tay kéo khóe mắt lên, một tay ấn chóp mũi, thè lưỡi: “Có giống hồ ly tinh không?”
Lão Hòe: “Á… còn dám trêu ta..”
Lý Mân vội vã ăn xong cơm trưa, nàng lo tiểu hồ ly đói nên bắt đầu tìm kiếm nó.
Nàng tìm ở tiền viện một hồi không thấy bèn đi tìm ở hậu viện.
Hậu viện rất lớn, nàng đoán có một chỗ có khả năng tiểu hồ ly đang trốn nhất.
Lý Mân vào trong nhà, đi thẳng lên lầu hai.
Cửa phòng ở lầu hai đang khép.
Lý Mân nghĩ công tử không có nhà, bèn dùng sức muốn đẩy cửa.
Cửa chỉ khép hờ, nàng vừa đẩy đã ‘kẽo kẹt’ một tiếng rồi mở ra một khe hở nhỏ. Lý Mân cúi đầu nhìn qua khe hở, ý muốn nhìn xem tiểu hồ ly có ở trong hay không.
Trong phòng công tử treo rèm cửa màu xanh lục, rèm cửa khép kín nên cả gian phòng có hơi tối.
Bỗng nhiên ánh mắt Lý Mân đụng phải một cặp mắt xanh biếc, phản xạ của nàng hơi chậm chạp, chỉ biết ngây ngốc đối diện cặp mắt xanh biếc đó.
Sau một lát, Lý Mân đẩy cửa bước vào, chẳng thấy cặp mắt xanh kia đâu, chỉ thấy công tử đang nằm nghiêng trên giường, trên người mặc y phục lụa trắng mỏng, chăn gấm xanh nhạt đắp đến trước ngực hắn, đôi mắt đen xinh đẹp của công tử đang nhìn nàng.
Lý Mân dụi dụi mắt, mắt công tử đâu phải màu xanh, rõ ràng là màu đen đến không thể đen hơn, chỉ có đuôi mắt dài nhỏ xếch lên hơi giống mắt hồ ly.
Lý Mân nhìn cặp mày hơi nhíu lại của công tử, nàng dự cảm được một trận gió lốc đang chuẩn bị kéo đến, xoay người theo bản năng tìm lợi tránh hại, định giả vờ không thấy công tử.
Nàng vừa quay đầu đã nghe thấy giọng nói như đang cố gắng kiềm chế của công tử vang lên phía sau: “Mân Nương, tới đây làm gì vậy?”
“A…” – Lý Mân nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng đành nói thật: “Ta muốn tìm một thứ.”
Nàng quyết định xoay người nhìn công tử, muốn xem công tử có biết hay không.
“Thứ?” – hàng mày thanh tú của công tử hơi nhướng lên.
“Cũng không phải là một ‘thứ’” – Lý Mân tiếp tục giải thích: “Mà là một con hồ ly nhỏ màu đen, toàn thân đều đen, sờ rất mềm mại, có mùi rất thơm, ôm thì rất ấm áp… Công tử, người có thấy ở đâu không?”
Hồ Lân cười: “… Công tử?” (Kui: thực ra chỗ này đồng nghĩa với: “…Chính ta?”)
Lý Mân: “…” Công tử có thể chú ý điểm chính được không?
Nàng vuốt mặt, chỉ nháy mắt đã hoàn thành quá trình ‘biến thân’, từ vẻ mặt nôn nóng biến thành vẻ mặt tươi cười ngọt ngào, giọng nói đương nhiên cũng ngọt vô cùng: “Ca ca~, có nhìn thấy tiểu hồ ly của muội muội ở đâu không?”
“Không thấy!” – Hồ Lân kéo chăn, xoay người, để lại cho Lý Mân một tấm lưng không tính là vạm vỡ.
Lý Mân: “…” Nàng trợn mắt le lưỡi, làm một cái mặt quỷ với cái lưng của Hồ Lân.
Hồ Lân vẫn đưa lưng về phía nàng: “Cái mặt quỷ này không hay, cái mặt giả làm hồ ly tinh kia đẹp hơn.”
Lý Mân: “…” Công tử, ngài có mắt ở sau lưng à?
Thật lâu sau Hồ Lân không nói gì thêm, có khi đã ngủ. Lý Mân đành phải ấm ức rời đi, sau đó bắt đầu tìm tiểu hồ ly khắp nơi trong hậu viện.
Nàng tìm đến tận chiều tối, ngoại trừ gian phòng của Hồ Lân mà nàng không dám đi vào, Lý Mân đã lật tung nhà lên mấy lần, thậm chí còn không buông tha phòng ngủ của Lão Hòe. Nàng lục tung nửa ngày, thậm chí còn giũ hết chăn màn của Lão Hòe ra.
Lão Hòe đau khổ cầu xin Lý Mân: “Mân Nương a, ngươi cũng nên hiểu một đạo lý!”
Lý Mân: “…Đạo lý gì?”
Lão Hòe: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Lý Mân: “…Tiểu Hòe ca ca, ta không biết chữ, nghe không hiểu..”
Lão Hòe: “…” Thất học thật đáng sợ!
Tối hôm đó, công tử cũng không xuất hiện.
Lý Mân đã sớm quen với việc này, tuyệt đối sẽ không đi hỏi Lão Hòe “Tại sao công tử không ăn cơm?”. Nàng chỉ lo lắng và đau lòng, đau lòng vì tiểu hồ ly có lẽ đã nhẫn tâm bỏ nàng mà đi, lo vì sợ tiểu hồ ly bị đói bị lạnh rồi chết đi.
Ăn cơm chiều xong, công tử mặc một thân áo trắng, mãi tóc xõa tung thản nhiên xuất hiện ở nhà ăn tiền viện, dáng vẻ như vừa mới tắm rửa xong. Tuy Lý Mân lo cho tiểu hồ ly nhưng vẫn không quên nhiệm vụ công tác, nhanh nhẹn rót một chén trà Thiết Quan Âm cho công tử. (Tác giả: Đừng có bắt bẻ ta cái gì mà ở triều Tống không có trà Thiết Quan Âm, ta thích uống nên triều Tống sẽ có! ~(@^_^@)~). (Kui: …)
Gió bấc rít gào ngoài phòng, lạnh đến ghê người, trong phòng lại ấm áp như xuân, yên tĩnh an bình. Hồ Lân thưởng thức trà, Lão Hòe đứng bên cạnh, vẻ mặt Lý Mân như có tang, không hề nói chuyện.
Hồ Lân uống trà một lúc thì hỏi Lý Mân: “Mân Nương, không vui sao?”
Lý Mân khẽ gật đầu.
Hồ Lân mỉm cười nhìn nàng: “Vì sao?”
Lý Mân rất đáng thương, mũi cay cay, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Không thấy tiểu hồ ly của ta đâu…”
Hồ Lân: “… Tiểu hồ ly của nàng sao?”
Lý Mân lập tức sụt sịt, bắt đầu xù lông: “Tiểu hồ ly do ta phát hiện ra đầu tiên, đương nhiên là của ta, không phải sao?”
Hai mắt Hồ Lân sáng long lanh, giọng nói hiếm khi dịu dàng như vậy: “Đúng, đúng.”
Hắn tiếp tục uống trà, không để ý Lý Mân nữa.
Lý Mân thấy ‘địch’ không lên tiếng, cũng nhận ra mình đã hỗn hào, bèn im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, ca ca, do ta quá nóng vội…”
Hồ Lân không nhìn nàng: “Đã biết sai rồi?”
“Đã biết sai rồi!”
“Vậy Lão Hòe giám sát nàng chép mười lần bài ‘Mẫn Nông’.”
“Á..” – Lý Mân nhìn Lão Hòe với vẻ cầu cứu. Lão Hòe sức mỏng lực yếu, chỉ đành nói với Lý Mân: “Mân Nương, tới thư phòng đi.”
Lý Mân vẫn còn muốn giãy dụa, dùng ánh mắt chan chứa để nhìn Hồ Lân: “Ca ca, muội không biết chữ…”
“Không biết thì bây giờ bắt đầu học!” – giọng điệu Hồ Lân rất kiên quyết. Nếu để Mân Nương rảnh rỗi, chắc chắn sẽ mắt đi mày lại, cấu kết làm bậy với cái tên Nguyễn Tinh gì gì đó kia.
Lý Mân cũng không phải người quá thông minh, từ sau đêm trừ tịch, bốn ngày sau nàng mới chép xong bài ‘Mẫn Nông’ cho Hồ Lân, hơn nữa còn dùng bút lông nắn nót viết trên giấy Tuyên Thành.
Hồ Lân đang nửa nằm nửa ngồi trên trường kỷ trong phòng, vừa nghe Lý Mân đọc thơ, vừa uống trà xanh – hắn ít khi ăn cơm nhưng lại thích uống trà như ăn vặt vậy.
Lý Mân chép xong, dùng tay dâng lên như dâng châu báu, sau đó khom gối bên cạnh trường kỷ, cặp mắt to sáng long lanh, vẻ mặt rất vui mừng: “Công… ca ca, muội làm xong rồi!”
Hồ Lân uể oải liếc nàng một cái: “Muốn được thưởng không?”
Lý Mân cười ngượng ngùng: “A ha ha.”
Hồ Lân: “Không muốn thì thôi.”
Hắn đặt cốc xuống, xoay người đưa lưng về phía Lý Mân, sau đó nằm xuống.
Lý Mân: “…” Trông thế mà đi lừa con nít!
Nửa đêm đang ngủ, Lý Mân bị tiếng pháo từ xa truyền tới không dứt đánh thức, đang muốn xoay người ngủ tiếp thì bỗng cảm thấy trong ngực vừa mềm vừa ấm…
“Tiểu hồ ly!” – nàng ôm chặt tiểu hồ ly, suýt nữa vui quá mà khóc.
Không có một nơi để dồn hết sự quan tâm, yêu thương là một chuyện rất thống khổ a!
Mồng một đầu năm, Lão Hòe mặc một thân áo đen mới tinh. Vị thiếu niên thanh tú đi tới tòa nhà ở hậu viện, dự định chúc Tết công tử, tiện thể xin xỏ công tử chút đan dược làm tiền mừng tuổi.
Đứng ngoài nhà, Lão Hòe đang chuẩn bị gõ cửa, cửa lại được mở ra từ bên trong. Lý Mân hớn hở đứng bên trong, sung sướng nói: “Tiểu Hòe ca ca, nhìn này! Nhìn này!”
Lão Hòe nhìn theo tay nàng, đầu tiểu hồ ly chui ra từ trước ngực Lý Mân, cặp mắt hồ ly xanh như ngọc bình tĩnh đối diện với Lão Hòe.
Lão Hòe: “…” Đan dược của ta, một năm ta mới được cho một lần, nay thì mất rồi… Mân Nương, ta hận a…
Lý Mân: “… Dù sao cũng không đi mất được, ngươi cứ về trước đi.”
Lý Mân tiễn Nguyễn Tinh ra đến cửa chính, nàng nhìn bóng lưng hắn rời đi, cảm thấy thân hình hắn thật đơn bạc, gầy yếu, giống kiểu người dễ bị lừa gạt. Nàng lớn tiếng nói với theo: “Nguyễn Tinh, có biết nhà nào bán thịt khô tốt nhất không?”
Nguyễn Tinh quay đầu, cau mày: “Thịt khô còn phân biệt tốt với không tốt sao?”
“Đương nhiên!” – Lý Mân nhanh chóng tiến lên, đuổi theo hắn: “Ta đưa ngươi đi.”
Lý Mân đưa Nguyễn Tinh tới thẳng nhà bán thịt khô tốt nhất trong trấn Biện Thủy. Thịt của nhà này chẳng những tươi mà còn bán thêm thịt khô ngon và lạp xưởng, Lý Mân đã từng tới rất nhiều lần với Lão Hòe.
Tuy rằng thời thế loạn lạc, vó ngựa sắt của quân Kim ở phía Bắc luôn như hổ rình mồi, nhưng hoàng đế đương thời lại đắm chìm trong đàn hát, quan lớn trong triều sa vào hưởng lạc an nhàn khiến tất cả dân chúng Đại Tống cũng bị ảnh hưởng theo, đang nhàn nhã chuẩn bị Tết đón năm mới. Cửa tiệm này làm ăn rất khá, trước cửa hàng có một hàng người đang xếp hàng, tất cả đều đang đợi mua thịt khô, lạp xưởng hoặc thịt tươi để đón năm mới.
Lý Mân kéo Nguyễn Tinh đến xếp hàng ở chỗ cuối cùng. Nàng để Nguyễn Tinh xếp hàng, còn mình thì chạy lên trước nhìn, phát hiện số hàng còn trong cửa hàng khá nhiều mới yên tâm quay trở lại, cùng đứng xếp hàng với Nguyễn Tinh.
Nàng nhàm chán bèn tán dóc cùng Nguyễn Tinh, nói về những chuyện như nấu thịt kho tàu thế nào, làm rau cải xào thịt thế nào, làm thịt chưng thế nào, v.v… nói nhiều đến nỗi Nguyễn Tinh cảm thấy mất hứng, Trong lòng hắn, hồng nhan tri kỷ lý tưởng phải là người biết đánh đàn ngâm thơ, biết nói chuyện hoa tuyết gió trăng, biết nói những chuyện đốt hương sau rèm đỏ, như vậy mới không uổng phí việc hắn dốc lòng theo đuổi công danh.
Nghĩ vậy, hắn nghiêng mặt đánh giá Lý Mân.
Hai năm qua Lý Mân đã cao lên không ít, sắc mặt cũng đẹp ra, các nét càng ngày càng xinh đẹp, tóc đen bóng, cặp mắt trong như nước, cái miệng hồng non mềm, cũng tính là một tiểu mỹ nhân, nhưng vì sao khi nói chuyện, ba câu thì cả ba câu đều phải dính đến thức ăn?
Nhưng Nguyễn Tinh cũng là người giỏi tính toán, hắn nghĩ: nếu Mân Nương đã quen bưng trà rót nước hầu hạ người khác, lại biết quay sợi dệt vải, vậy đợi đến khi hắn công thành danh toại, nếu không có trở ngại gì cũng có thể nạp nàng làm thiếp, hưởng dụng ưu điểm của nàng. (Kui: cha này chui ra từ đâu vậy???)
Mãi đến trưa mới đến lượt Lý Mân và Nguyễn Tinh. Nguyễn Tinh nhìn quầy thịt chứa nhiều dầu mỡ, không khỏi lùi về phía sau vài bước, lặng lẽ che mũi.
Lý Mân cười hì hì hỏi người bán hàng cao lớn vạm vỡ đang đứng cạnh quầy: “Tam ca, thịt khô hôm nay bán thế nào?”
Người bán thịt tuy trông thô lỗ nhưng vẫn rất nhiệt tình với tiểu cô nương dễ thương Mân Nương, hắn cười nói: “Năm mươi đồng một cân”, sau đó lại hỏi: “Mân Nương, sao hôm nay Lão Hòe không tới vậy?”
Lý Mân: “Hôm nay ta đi cùng bạn tới đây.”
Nàng tới gần thịt khô treo trên móc sắt, cẩn thận đánh giá, sau đó nói: “Thịt khô lần này thật là tốt, màu sắc rất tuyệt.”
Người bán hàng: “Ha ha, còn phải nói!”
Lý Mân xoay người nhìn về phía Nguyễn Tinh: “Nguyễn Tinh, thịt này rất được, ngươi định mua bao nhiêu?”
Nguyễn Tinh nắm chặt mười đồng tiền trong tay, rất có cảm giác anh hùng hảo hán bị tiền bạc làm cho khó xử, ngập ngừng đáp: “…mười đồng..”
Người bán hàng nghe thấy thế, đang nhếch miệng muốn cười, Lý Mân lại xoay người nói: “Cho hai cân thịt khô!”
Nàng lấy ra túi tiền của mình, lấy tiền ra đếm đủ một trăm đồng, sau đó đặt trên mặt bàn.
Nguyễn Tinh: “… Đa tạ, Mân Nương.”
Lý Mân híp mắt cười: “Mỗi tháng ta đều được cho tiền tiêu vặt, cũng chẳng cần dùng đến.”
Nguyễn Tinh xách thịt, Lý Mân và hắn cùng nhau rời khỏi tiệm thịt.
Đi đến một ngã rẽ, Lý Mân đang muốn đi về phía Đông thì Nguyễn Tinh đột nhiên gọi với theo: “Lý Mân—”
Lý Mân quay đầu nhìn hắn: “Nguyễn Tinh, có chuyện gì sao?”
Nguyễn Tinh cúi đầu, suy nghĩ một lát, sau đó làm ra vẻ mặt bất chấp tất cả: “Mân Nương, tiền tiêu vặt mỗi tháng của muội được bao nhiêu?”
Lý Mân sửng sốt, lập tức cười: “Công tử rất hào phóng, mỗi tháng Tiểu Hòe ca ca đều cho ta một lạng rưỡi bạc làm tiền tiêu vặt.”
Trong đầu Nguyễn Tinh nhanh chóng tính nhẩm, Lý Mân đã ở tại nhà họ Hồ được một năm tám tháng, tổng cộng là hai mươi tháng, mỗi tháng một lạng rưỡi bạc tiền tiêu vặt, nói như vậy, nếu nàng không nói khoác thì giờ trong tay phải có đến ba mươi lạng bạc… Đây là một khoản tiền rất lớn a!
Nguyễn Tinh nhìn Lý Mân, không nhịn được mỉm cười: “Mân Nương, có rảnh ta lại tới chơi.”
“Ừ” – Lý Mân vui vẻ cười, vung ống tay áo về phía Nguyễn Tinh, sau đó nhảy chân sáo về nhà.
Vừa mới về đến nhà, Lý Mân đã bị Lão Hòe chặn đường: “Mân Nương, còn không mau đi ăn trưa?”
“Dạ” – Lý Mân đang vui vẻ, cười ngọt ngào: “Tiểu Hòe ca ca, cùng đi ăn cơm với ta đi.”
Lão Hòe bị vẻ tươi cười của nàng thu phục, nhưng miệng vẫn càu nhàu: “Đã mười hai tuổi rồi mà còn suốt ngày ra ngoài chơi, không biết là giống ai…”
Lý Mân còn chưa đi xa nên đương nhiên nghe thấy. Nàng quay đầu, một tay kéo khóe mắt lên, một tay ấn chóp mũi, thè lưỡi: “Có giống hồ ly tinh không?”
Lão Hòe: “Á… còn dám trêu ta..”
Lý Mân vội vã ăn xong cơm trưa, nàng lo tiểu hồ ly đói nên bắt đầu tìm kiếm nó.
Nàng tìm ở tiền viện một hồi không thấy bèn đi tìm ở hậu viện.
Hậu viện rất lớn, nàng đoán có một chỗ có khả năng tiểu hồ ly đang trốn nhất.
Lý Mân vào trong nhà, đi thẳng lên lầu hai.
Cửa phòng ở lầu hai đang khép.
Lý Mân nghĩ công tử không có nhà, bèn dùng sức muốn đẩy cửa.
Cửa chỉ khép hờ, nàng vừa đẩy đã ‘kẽo kẹt’ một tiếng rồi mở ra một khe hở nhỏ. Lý Mân cúi đầu nhìn qua khe hở, ý muốn nhìn xem tiểu hồ ly có ở trong hay không.
Trong phòng công tử treo rèm cửa màu xanh lục, rèm cửa khép kín nên cả gian phòng có hơi tối.
Bỗng nhiên ánh mắt Lý Mân đụng phải một cặp mắt xanh biếc, phản xạ của nàng hơi chậm chạp, chỉ biết ngây ngốc đối diện cặp mắt xanh biếc đó.
Sau một lát, Lý Mân đẩy cửa bước vào, chẳng thấy cặp mắt xanh kia đâu, chỉ thấy công tử đang nằm nghiêng trên giường, trên người mặc y phục lụa trắng mỏng, chăn gấm xanh nhạt đắp đến trước ngực hắn, đôi mắt đen xinh đẹp của công tử đang nhìn nàng.
Lý Mân dụi dụi mắt, mắt công tử đâu phải màu xanh, rõ ràng là màu đen đến không thể đen hơn, chỉ có đuôi mắt dài nhỏ xếch lên hơi giống mắt hồ ly.
Lý Mân nhìn cặp mày hơi nhíu lại của công tử, nàng dự cảm được một trận gió lốc đang chuẩn bị kéo đến, xoay người theo bản năng tìm lợi tránh hại, định giả vờ không thấy công tử.
Nàng vừa quay đầu đã nghe thấy giọng nói như đang cố gắng kiềm chế của công tử vang lên phía sau: “Mân Nương, tới đây làm gì vậy?”
“A…” – Lý Mân nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng đành nói thật: “Ta muốn tìm một thứ.”
Nàng quyết định xoay người nhìn công tử, muốn xem công tử có biết hay không.
“Thứ?” – hàng mày thanh tú của công tử hơi nhướng lên.
“Cũng không phải là một ‘thứ’” – Lý Mân tiếp tục giải thích: “Mà là một con hồ ly nhỏ màu đen, toàn thân đều đen, sờ rất mềm mại, có mùi rất thơm, ôm thì rất ấm áp… Công tử, người có thấy ở đâu không?”
Hồ Lân cười: “… Công tử?” (Kui: thực ra chỗ này đồng nghĩa với: “…Chính ta?”)
Lý Mân: “…” Công tử có thể chú ý điểm chính được không?
Nàng vuốt mặt, chỉ nháy mắt đã hoàn thành quá trình ‘biến thân’, từ vẻ mặt nôn nóng biến thành vẻ mặt tươi cười ngọt ngào, giọng nói đương nhiên cũng ngọt vô cùng: “Ca ca~, có nhìn thấy tiểu hồ ly của muội muội ở đâu không?”
“Không thấy!” – Hồ Lân kéo chăn, xoay người, để lại cho Lý Mân một tấm lưng không tính là vạm vỡ.
Lý Mân: “…” Nàng trợn mắt le lưỡi, làm một cái mặt quỷ với cái lưng của Hồ Lân.
Hồ Lân vẫn đưa lưng về phía nàng: “Cái mặt quỷ này không hay, cái mặt giả làm hồ ly tinh kia đẹp hơn.”
Lý Mân: “…” Công tử, ngài có mắt ở sau lưng à?
Thật lâu sau Hồ Lân không nói gì thêm, có khi đã ngủ. Lý Mân đành phải ấm ức rời đi, sau đó bắt đầu tìm tiểu hồ ly khắp nơi trong hậu viện.
Nàng tìm đến tận chiều tối, ngoại trừ gian phòng của Hồ Lân mà nàng không dám đi vào, Lý Mân đã lật tung nhà lên mấy lần, thậm chí còn không buông tha phòng ngủ của Lão Hòe. Nàng lục tung nửa ngày, thậm chí còn giũ hết chăn màn của Lão Hòe ra.
Lão Hòe đau khổ cầu xin Lý Mân: “Mân Nương a, ngươi cũng nên hiểu một đạo lý!”
Lý Mân: “…Đạo lý gì?”
Lão Hòe: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Lý Mân: “…Tiểu Hòe ca ca, ta không biết chữ, nghe không hiểu..”
Lão Hòe: “…” Thất học thật đáng sợ!
Tối hôm đó, công tử cũng không xuất hiện.
Lý Mân đã sớm quen với việc này, tuyệt đối sẽ không đi hỏi Lão Hòe “Tại sao công tử không ăn cơm?”. Nàng chỉ lo lắng và đau lòng, đau lòng vì tiểu hồ ly có lẽ đã nhẫn tâm bỏ nàng mà đi, lo vì sợ tiểu hồ ly bị đói bị lạnh rồi chết đi.
Ăn cơm chiều xong, công tử mặc một thân áo trắng, mãi tóc xõa tung thản nhiên xuất hiện ở nhà ăn tiền viện, dáng vẻ như vừa mới tắm rửa xong. Tuy Lý Mân lo cho tiểu hồ ly nhưng vẫn không quên nhiệm vụ công tác, nhanh nhẹn rót một chén trà Thiết Quan Âm cho công tử. (Tác giả: Đừng có bắt bẻ ta cái gì mà ở triều Tống không có trà Thiết Quan Âm, ta thích uống nên triều Tống sẽ có! ~(@^_^@)~). (Kui: …)
Gió bấc rít gào ngoài phòng, lạnh đến ghê người, trong phòng lại ấm áp như xuân, yên tĩnh an bình. Hồ Lân thưởng thức trà, Lão Hòe đứng bên cạnh, vẻ mặt Lý Mân như có tang, không hề nói chuyện.
Hồ Lân uống trà một lúc thì hỏi Lý Mân: “Mân Nương, không vui sao?”
Lý Mân khẽ gật đầu.
Hồ Lân mỉm cười nhìn nàng: “Vì sao?”
Lý Mân rất đáng thương, mũi cay cay, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Không thấy tiểu hồ ly của ta đâu…”
Hồ Lân: “… Tiểu hồ ly của nàng sao?”
Lý Mân lập tức sụt sịt, bắt đầu xù lông: “Tiểu hồ ly do ta phát hiện ra đầu tiên, đương nhiên là của ta, không phải sao?”
Hai mắt Hồ Lân sáng long lanh, giọng nói hiếm khi dịu dàng như vậy: “Đúng, đúng.”
Hắn tiếp tục uống trà, không để ý Lý Mân nữa.
Lý Mân thấy ‘địch’ không lên tiếng, cũng nhận ra mình đã hỗn hào, bèn im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, ca ca, do ta quá nóng vội…”
Hồ Lân không nhìn nàng: “Đã biết sai rồi?”
“Đã biết sai rồi!”
“Vậy Lão Hòe giám sát nàng chép mười lần bài ‘Mẫn Nông’.”
“Á..” – Lý Mân nhìn Lão Hòe với vẻ cầu cứu. Lão Hòe sức mỏng lực yếu, chỉ đành nói với Lý Mân: “Mân Nương, tới thư phòng đi.”
Lý Mân vẫn còn muốn giãy dụa, dùng ánh mắt chan chứa để nhìn Hồ Lân: “Ca ca, muội không biết chữ…”
“Không biết thì bây giờ bắt đầu học!” – giọng điệu Hồ Lân rất kiên quyết. Nếu để Mân Nương rảnh rỗi, chắc chắn sẽ mắt đi mày lại, cấu kết làm bậy với cái tên Nguyễn Tinh gì gì đó kia.
Lý Mân cũng không phải người quá thông minh, từ sau đêm trừ tịch, bốn ngày sau nàng mới chép xong bài ‘Mẫn Nông’ cho Hồ Lân, hơn nữa còn dùng bút lông nắn nót viết trên giấy Tuyên Thành.
Hồ Lân đang nửa nằm nửa ngồi trên trường kỷ trong phòng, vừa nghe Lý Mân đọc thơ, vừa uống trà xanh – hắn ít khi ăn cơm nhưng lại thích uống trà như ăn vặt vậy.
Lý Mân chép xong, dùng tay dâng lên như dâng châu báu, sau đó khom gối bên cạnh trường kỷ, cặp mắt to sáng long lanh, vẻ mặt rất vui mừng: “Công… ca ca, muội làm xong rồi!”
Hồ Lân uể oải liếc nàng một cái: “Muốn được thưởng không?”
Lý Mân cười ngượng ngùng: “A ha ha.”
Hồ Lân: “Không muốn thì thôi.”
Hắn đặt cốc xuống, xoay người đưa lưng về phía Lý Mân, sau đó nằm xuống.
Lý Mân: “…” Trông thế mà đi lừa con nít!
Nửa đêm đang ngủ, Lý Mân bị tiếng pháo từ xa truyền tới không dứt đánh thức, đang muốn xoay người ngủ tiếp thì bỗng cảm thấy trong ngực vừa mềm vừa ấm…
“Tiểu hồ ly!” – nàng ôm chặt tiểu hồ ly, suýt nữa vui quá mà khóc.
Không có một nơi để dồn hết sự quan tâm, yêu thương là một chuyện rất thống khổ a!
Mồng một đầu năm, Lão Hòe mặc một thân áo đen mới tinh. Vị thiếu niên thanh tú đi tới tòa nhà ở hậu viện, dự định chúc Tết công tử, tiện thể xin xỏ công tử chút đan dược làm tiền mừng tuổi.
Đứng ngoài nhà, Lão Hòe đang chuẩn bị gõ cửa, cửa lại được mở ra từ bên trong. Lý Mân hớn hở đứng bên trong, sung sướng nói: “Tiểu Hòe ca ca, nhìn này! Nhìn này!”
Lão Hòe nhìn theo tay nàng, đầu tiểu hồ ly chui ra từ trước ngực Lý Mân, cặp mắt hồ ly xanh như ngọc bình tĩnh đối diện với Lão Hòe.
Lão Hòe: “…” Đan dược của ta, một năm ta mới được cho một lần, nay thì mất rồi… Mân Nương, ta hận a…
/127
|