Lão Hòe trung thành nhìn thấy toàn bộ quá trình chủ nhân Hồ Lân mua mười phần bánh hoa đào cho biểu muội. Hắn nhìn Hồ Lân cao gầy, lại quay sang nhìn Lý Mân béo đến sắp thành viên thịt tròn, sự trái ngược rõ ràng khiến trong lòng Lão Hòe cảm thấy vừa buồn vừa lo.
Sau khi Hồ Lân đỡ Lý Mân ngồi vào trong xe, Lão Hòe lặng lẽ nói với hắn: “Chủ nhân, chuyện là… thiếu nữ béo một chút sẽ nuột nà, nhưng nếu quá béo thì cũng không tốt với cơ thể a!”
Hồ Lân là người trong cuộc đang u mê, hắn nghe Lão Hòe nói thế thì lập tức tỉnh táo, dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Lão Hòe: “May mắn có ngươi nhắc ta.”
Vừa vặn đến bữa trưa, Hồ Lân bèn đưa Lý Mân tới Hương Mãn Lâu nổi tiếng trong thành Lạc Dương, muốn cho nàng nếm thử Lạc Dương thủy tịch*.
Lạc Dương thủy tịch và hoa mẫu đơn đều vì Quý Phi yêu thích nên được lưu hành ở Đại Đường.
Còn lý do Hồ Lân muốn đưa Lý Mân đi chính bởi hai đặc điểm của Lạc Dương thủy tịch: giàu đạm và có nhiều nước canh. Hắn muốn để Lý Mân ăn nhiều đạm, uống nhiều nước hơn chút.
Lý Mân là người sinh ra và lớn lên ở gần Lạc Dương, đương nhiên nàng đã từng nếm qua Lạc Dương thủy tịch, nhưng đây vẫn là lần đầu nàng tới nơi xa hoa như Hương Mãn Lâu, trong lòng không khỏi lo lắng, bèn giao nhiệm vụ chọn đồ ăn cho biểu ca Hồ Lân.
Trước tiên Hồ Lân gọi một phần Mẫu Đơn Yến và một phần tôm nõn trăm màu, sau đó dựa theo sở thích của Lý Mân, gọi một phần xôi ngọt thập cẩm và một đĩa đậu hũ ngũ vị xào Vòng Nhi.
Món Mẫu Đơn Yến được bưng lên đầu tiên.
Hồ Lân thấy Lý Mân ngây ngốc nhìn Mẫu Đơn Yến đựng trong đĩa sứ trắng có đường kính như cái chậu rửa mặt — món ăn này thật đáng nể nha!
Món Mẫu Đơn Yến bao gồm canh và thức ăn, hương vị vừa chua vừa cay, nước dùng trong veo, nguyên liệu chính là củ cải được chẻ nhỏ như tơ nhưng lúc ăn không hề có vị củ cải, cực kỳ ngon miệng.
Lý Mân nhanh chóng ăn hết một bát.
Hồ Lân cũng lập tức múc thêm một bát cho nàng.
Sau ba bát, Lý Mân mới nhận ra Hồ Lân còn chưa ăn, nàng vội múc một bát đưa cho hắn: “Ca ca, huynh cũng mau ăn đi a!”
Hình như Hồ Lân dần bị cô chú đồng hóa, một động tác nhỏ này của Lý Mân cũng làm hắn thấy cảm động: “Cảm ơn muội, Mân Nương! Muội cũng ăn thêm một bát đi.”
Lý Mân cười tít mắt sờ bụng: Mẫu Đơn Yến ăn quá ngon, nàng không phanh được nên ăn hơi nhiều, bây giờ không thể ăn nữa, phải giữ bụng cho các món khác.
Món ‘tôm nõn trăm màu’ có cái tên thật kêu, nhưng kỳ thực chính là tôm nõn chưng cải trắng, cũng là một món vừa có đạm vừa có canh. Hồ Lân múc thêm cho Lý Mân một bát. Bởi vì ngon quá nên Lý Mân uống một hơi hết sạch, còn chưa thỏa mãn uống thêm hai bát nữa.
Lúc này, món đậu hũ ngũ vị xào Vòng Nhi được bưng lên trước xôi ngọt thập cẩm. Vòng Nhi là một loại nấm mọc dưới gốc cây tùng bên bờ Lạc Thủy sau cơn mưa, hương vị non mềm, vào miệng là tan, quả là một sự thưởng thức tuyệt vời. Kiếp trước Lý Mân rất thích ăn món Vòng Nhi xào hành lá của Lão Hòe.
Tuy Lý Mân đã ăn no nhưng vẫn cố ăn thêm bốn miếng đậu hũ ngũ vị xào Vòng Nhi. Đến khi xôi ngọt thập cẩm được bưng lên, nàng nhìn xôi ngọt với ánh mắt tha thiết, nhưng bụng ăn không nổi nữa.
Ăn cơm xong, Hồ Lân đề nghị đi dạo phố để Lý Mân tiêu cơm.
Vẻ mặt Lý Mân hưng phấn: “Được, ca ca!”
Lão Hòe đánh xe ngựa về nhà trước, Hồ Lân cùng Lý Mân đi bộ trên đường.
Ý tứ của Hồ Lân chính là muốn đưa Lý Mân đi dạo, sau đó mua cho nàng mấy cuộn vải may mặc, tiện thể giúp nàng tiêu cơm, ai ngờ đi được một lúc, tình trạng đột nhiên biến thành Lý Mân bước nhanh đi phía trước, hắn theo sát phía sau.
Sau khi sải chân “đi dạo” tóe khói với Lý Mân một lúc, Hồ Lân rốt cuộc đã hiểu, đây không phải đường đến miếu thần tài phía Tây thành sao?!
Thì ra, Lý Mân vẫn chưa chết tâm với tên Lý Húc kia a!
Hồ Lân và Lý Mân ngồi xuống vị trí gần cửa sổ trong tiệm trà một lần nữa.
Trí nhớ của tiểu nhị rất tốt, hắn vẫn nhớ rõ cặp đôi mỹ nam cao gầy và muội muội béo ú này đã mua mười phần bánh hoa đào. Hắn tươi cười đi tới: “Chao ui, hai vị, lại gặp nhau rồi! Hoan nghênh đã chiếu cố bổn tiệm! Các ngài có gọi gì không?”
Sau khi Hồ Lân gọi một ấm trà, tiểu nhị dùng đôi mắt ti hí thăm dò dáng vẻ ôm cây đợi thỏ của Lý Mân với cửa nhà họ Lý: “Vị cô nương này, hay là để bổn tiệm đặc biệt để giành chỗ ngồi này cho ngài nhé?”
Đúng lúc đó, cửa nhà họ Lý đang khép kín bỗng nhiên mở ra, Lý Mân mải nhìn nên không nghe thấy lời trêu ghẹo của tiểu nhị.
Hồ Lân bực mình, dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua tiểu nhị.
Cái nhìn này như hàm chứa băng tuyết, như gió lạnh tháng ba khiến tiểu nhị đông cứng, hắn rùng mình một cái, cuống quít rời đi.
Cửa nhà họ Lý chậm rãi mở ra, chỉ để lộ khe hở một người chui lọt, Lý Húc cẩn thận thò đầu ra, đứng ở cửa ngó nghiêng xung quanh một hồi.
Lý Mân vừa dán vào bệ cửa sổ vừa hỏi Hồ Lân: “Ca, Lý Húc đẹp trai quá nhỉ?”
Tim Hồ Lân như bị ngâm vào trong dấm, ánh mắt xiêu vẹo, hắn nhìn soi mói một hồi, chẳng thấy Lý Húc đẹp chỗ nào!
Sau khi Lý Húc quan sát một lúc, hắn dường như nhìn thấy cái gì, vội vã đi về hướng Đông.
Lý Mân nhìn theo phương hướng của hắn, nàng thấy hai người bạn tốt của mình —- Bạch Tú Nhi và Lộ Vân Vân, mắt nàng lập tức trợn tròn.
Chỉ thấy Lý Húc đi về phía Bạch Tú Nhi và Lộ Vân Vân đang chờ dưới gốc cây ngô đồng bên đường. Ba người tụ tập một chỗ, từ xa nhìn lại dường như đang tán gẫu vài câu, sau đó cùng sánh vai đi về phía trước —– Bạch Tú Nhi đi giữa, bên trái là Lý Húc, bên phải là Lộ Vân Vân. Ba người vừa đi vừa nói chuyện, dường như rất thân thiết, nhắm hướng Đông mà đi.
Mắt Lý Mân đã đỏ hoe, nàng tủi thân nói với Hồ Lân: “Buổi sáng hôm nay ta tới gọi Bạch Tú Nhi và Lộ Vân Vân, muốn rủ các nàng vào thành chơi, các nàng đều nói hôm nay không muốn ra khỏi nhà.”
Nàng cảm thấy bị tình bạn và tình yêu đồng thời phản bội —- Bạch Tú Nhi, Lộ Vân Vân và Lý Húc đều phản bội nàng. Lý Mân cảm thấy thương tâm cực độ, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ bắt đầu tuôn chảy trên khuôn mặt tròn.
Thấy Lý Mân rơi lệ, trong lòng Hồ Lân đau đớn.
Hắn dùng khăn lau nước mắt Lý Mân, sau đó dịu dàng an ủi: “Bạn bè như vậy không đáng là bạn bè, muội đã có biểu ca, biểu ca sẽ luôn ở bên muội.”
Lý Mân ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mờ mịt, nàng nhìn Hồ Lân, nhỏ giọng khóc lóc kể lể: “Trâm ngọc vàng trên đầu Bạch Tú Nhi là mượn của ta, áo choàng hồng phấn thêu hoa đào của Lộ Vân Vân cũng là mượn của ta… Ô ô, các nàng đeo trâm của ta, mặc quần áo của ta đi hẹn hò với Lý Húc của ta…”
Hồ Lân: “…”
Quá ngây thơ rồi, hắn thật sự không còn lời nào để nói.
Có điều, Lý Mân ngây thơ như vậy, thật tốt, thật dễ thương a!
Hồ Lân thầm nghĩ trong lòng, trên mặt không tự chủ để lộ ý cười.
Lý Mân gắng sức chùi nước mũi, sau đó nhìn Hồ Lân, nàng đang muốn nói thì lại thấy ý cười trên mặt hắn, lập tức càng buồn hơn: “Ô ô, ca ca, ta đau lòng như vậy mà huynh còn cười? Huynh còn cười!”
Quả đấm múp míp của nàng đập bôm bốp lên lưng Hồ Lân.
Hồ Lân đau cũng thấy vui, hắn cố gắng nói sang chuyện khác: “Lý Mân, vừa rồi muội nói cái gì ấy nhỉ?”
Lý Mân đảo tròn mắt, trong đầu nảy ra ý hay.
Xưa nay nàng là “anh hùng gác bếp”, ở trong nhà là nữ bá vương, ra khỏi cửa lập tức biến thành con mèo con, chỉ biết dùng đồ ăn ngon, đồ chơi tốt để nịnh bợ đám khuê nữ. Biểu ca Hồ Lân tốt với nàng như vậy, trước mặt hắn nàng liền biến thành nữ bá vương.
“Ca ca, huynh giễu cợt ta, huynh phải đền cho ta!” – Lý Mân chống nạnh, hùng hổ trợn mắt với Hồ Lân.
Hồ Lân có một dự cảm cực kỳ không tốt: “Mân Nương, muội muốn ca ca bồi thường thế nào?”
Lý Mân nhìn khuôn mặt tuấn tú mỹ lệ của biểu ca Hồ Lân, cười gian “Hắc hắc hắc” ba tiếng.
Sau khi Hồ Lân đỡ Lý Mân ngồi vào trong xe, Lão Hòe lặng lẽ nói với hắn: “Chủ nhân, chuyện là… thiếu nữ béo một chút sẽ nuột nà, nhưng nếu quá béo thì cũng không tốt với cơ thể a!”
Hồ Lân là người trong cuộc đang u mê, hắn nghe Lão Hòe nói thế thì lập tức tỉnh táo, dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Lão Hòe: “May mắn có ngươi nhắc ta.”
Vừa vặn đến bữa trưa, Hồ Lân bèn đưa Lý Mân tới Hương Mãn Lâu nổi tiếng trong thành Lạc Dương, muốn cho nàng nếm thử Lạc Dương thủy tịch*.
Lạc Dương thủy tịch và hoa mẫu đơn đều vì Quý Phi yêu thích nên được lưu hành ở Đại Đường.
Còn lý do Hồ Lân muốn đưa Lý Mân đi chính bởi hai đặc điểm của Lạc Dương thủy tịch: giàu đạm và có nhiều nước canh. Hắn muốn để Lý Mân ăn nhiều đạm, uống nhiều nước hơn chút.
Lý Mân là người sinh ra và lớn lên ở gần Lạc Dương, đương nhiên nàng đã từng nếm qua Lạc Dương thủy tịch, nhưng đây vẫn là lần đầu nàng tới nơi xa hoa như Hương Mãn Lâu, trong lòng không khỏi lo lắng, bèn giao nhiệm vụ chọn đồ ăn cho biểu ca Hồ Lân.
Trước tiên Hồ Lân gọi một phần Mẫu Đơn Yến và một phần tôm nõn trăm màu, sau đó dựa theo sở thích của Lý Mân, gọi một phần xôi ngọt thập cẩm và một đĩa đậu hũ ngũ vị xào Vòng Nhi.
Món Mẫu Đơn Yến được bưng lên đầu tiên.
Hồ Lân thấy Lý Mân ngây ngốc nhìn Mẫu Đơn Yến đựng trong đĩa sứ trắng có đường kính như cái chậu rửa mặt — món ăn này thật đáng nể nha!
Món Mẫu Đơn Yến bao gồm canh và thức ăn, hương vị vừa chua vừa cay, nước dùng trong veo, nguyên liệu chính là củ cải được chẻ nhỏ như tơ nhưng lúc ăn không hề có vị củ cải, cực kỳ ngon miệng.
Lý Mân nhanh chóng ăn hết một bát.
Hồ Lân cũng lập tức múc thêm một bát cho nàng.
Sau ba bát, Lý Mân mới nhận ra Hồ Lân còn chưa ăn, nàng vội múc một bát đưa cho hắn: “Ca ca, huynh cũng mau ăn đi a!”
Hình như Hồ Lân dần bị cô chú đồng hóa, một động tác nhỏ này của Lý Mân cũng làm hắn thấy cảm động: “Cảm ơn muội, Mân Nương! Muội cũng ăn thêm một bát đi.”
Lý Mân cười tít mắt sờ bụng: Mẫu Đơn Yến ăn quá ngon, nàng không phanh được nên ăn hơi nhiều, bây giờ không thể ăn nữa, phải giữ bụng cho các món khác.
Món ‘tôm nõn trăm màu’ có cái tên thật kêu, nhưng kỳ thực chính là tôm nõn chưng cải trắng, cũng là một món vừa có đạm vừa có canh. Hồ Lân múc thêm cho Lý Mân một bát. Bởi vì ngon quá nên Lý Mân uống một hơi hết sạch, còn chưa thỏa mãn uống thêm hai bát nữa.
Lúc này, món đậu hũ ngũ vị xào Vòng Nhi được bưng lên trước xôi ngọt thập cẩm. Vòng Nhi là một loại nấm mọc dưới gốc cây tùng bên bờ Lạc Thủy sau cơn mưa, hương vị non mềm, vào miệng là tan, quả là một sự thưởng thức tuyệt vời. Kiếp trước Lý Mân rất thích ăn món Vòng Nhi xào hành lá của Lão Hòe.
Tuy Lý Mân đã ăn no nhưng vẫn cố ăn thêm bốn miếng đậu hũ ngũ vị xào Vòng Nhi. Đến khi xôi ngọt thập cẩm được bưng lên, nàng nhìn xôi ngọt với ánh mắt tha thiết, nhưng bụng ăn không nổi nữa.
Ăn cơm xong, Hồ Lân đề nghị đi dạo phố để Lý Mân tiêu cơm.
Vẻ mặt Lý Mân hưng phấn: “Được, ca ca!”
Lão Hòe đánh xe ngựa về nhà trước, Hồ Lân cùng Lý Mân đi bộ trên đường.
Ý tứ của Hồ Lân chính là muốn đưa Lý Mân đi dạo, sau đó mua cho nàng mấy cuộn vải may mặc, tiện thể giúp nàng tiêu cơm, ai ngờ đi được một lúc, tình trạng đột nhiên biến thành Lý Mân bước nhanh đi phía trước, hắn theo sát phía sau.
Sau khi sải chân “đi dạo” tóe khói với Lý Mân một lúc, Hồ Lân rốt cuộc đã hiểu, đây không phải đường đến miếu thần tài phía Tây thành sao?!
Thì ra, Lý Mân vẫn chưa chết tâm với tên Lý Húc kia a!
Hồ Lân và Lý Mân ngồi xuống vị trí gần cửa sổ trong tiệm trà một lần nữa.
Trí nhớ của tiểu nhị rất tốt, hắn vẫn nhớ rõ cặp đôi mỹ nam cao gầy và muội muội béo ú này đã mua mười phần bánh hoa đào. Hắn tươi cười đi tới: “Chao ui, hai vị, lại gặp nhau rồi! Hoan nghênh đã chiếu cố bổn tiệm! Các ngài có gọi gì không?”
Sau khi Hồ Lân gọi một ấm trà, tiểu nhị dùng đôi mắt ti hí thăm dò dáng vẻ ôm cây đợi thỏ của Lý Mân với cửa nhà họ Lý: “Vị cô nương này, hay là để bổn tiệm đặc biệt để giành chỗ ngồi này cho ngài nhé?”
Đúng lúc đó, cửa nhà họ Lý đang khép kín bỗng nhiên mở ra, Lý Mân mải nhìn nên không nghe thấy lời trêu ghẹo của tiểu nhị.
Hồ Lân bực mình, dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua tiểu nhị.
Cái nhìn này như hàm chứa băng tuyết, như gió lạnh tháng ba khiến tiểu nhị đông cứng, hắn rùng mình một cái, cuống quít rời đi.
Cửa nhà họ Lý chậm rãi mở ra, chỉ để lộ khe hở một người chui lọt, Lý Húc cẩn thận thò đầu ra, đứng ở cửa ngó nghiêng xung quanh một hồi.
Lý Mân vừa dán vào bệ cửa sổ vừa hỏi Hồ Lân: “Ca, Lý Húc đẹp trai quá nhỉ?”
Tim Hồ Lân như bị ngâm vào trong dấm, ánh mắt xiêu vẹo, hắn nhìn soi mói một hồi, chẳng thấy Lý Húc đẹp chỗ nào!
Sau khi Lý Húc quan sát một lúc, hắn dường như nhìn thấy cái gì, vội vã đi về hướng Đông.
Lý Mân nhìn theo phương hướng của hắn, nàng thấy hai người bạn tốt của mình —- Bạch Tú Nhi và Lộ Vân Vân, mắt nàng lập tức trợn tròn.
Chỉ thấy Lý Húc đi về phía Bạch Tú Nhi và Lộ Vân Vân đang chờ dưới gốc cây ngô đồng bên đường. Ba người tụ tập một chỗ, từ xa nhìn lại dường như đang tán gẫu vài câu, sau đó cùng sánh vai đi về phía trước —– Bạch Tú Nhi đi giữa, bên trái là Lý Húc, bên phải là Lộ Vân Vân. Ba người vừa đi vừa nói chuyện, dường như rất thân thiết, nhắm hướng Đông mà đi.
Mắt Lý Mân đã đỏ hoe, nàng tủi thân nói với Hồ Lân: “Buổi sáng hôm nay ta tới gọi Bạch Tú Nhi và Lộ Vân Vân, muốn rủ các nàng vào thành chơi, các nàng đều nói hôm nay không muốn ra khỏi nhà.”
Nàng cảm thấy bị tình bạn và tình yêu đồng thời phản bội —- Bạch Tú Nhi, Lộ Vân Vân và Lý Húc đều phản bội nàng. Lý Mân cảm thấy thương tâm cực độ, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ bắt đầu tuôn chảy trên khuôn mặt tròn.
Thấy Lý Mân rơi lệ, trong lòng Hồ Lân đau đớn.
Hắn dùng khăn lau nước mắt Lý Mân, sau đó dịu dàng an ủi: “Bạn bè như vậy không đáng là bạn bè, muội đã có biểu ca, biểu ca sẽ luôn ở bên muội.”
Lý Mân ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mờ mịt, nàng nhìn Hồ Lân, nhỏ giọng khóc lóc kể lể: “Trâm ngọc vàng trên đầu Bạch Tú Nhi là mượn của ta, áo choàng hồng phấn thêu hoa đào của Lộ Vân Vân cũng là mượn của ta… Ô ô, các nàng đeo trâm của ta, mặc quần áo của ta đi hẹn hò với Lý Húc của ta…”
Hồ Lân: “…”
Quá ngây thơ rồi, hắn thật sự không còn lời nào để nói.
Có điều, Lý Mân ngây thơ như vậy, thật tốt, thật dễ thương a!
Hồ Lân thầm nghĩ trong lòng, trên mặt không tự chủ để lộ ý cười.
Lý Mân gắng sức chùi nước mũi, sau đó nhìn Hồ Lân, nàng đang muốn nói thì lại thấy ý cười trên mặt hắn, lập tức càng buồn hơn: “Ô ô, ca ca, ta đau lòng như vậy mà huynh còn cười? Huynh còn cười!”
Quả đấm múp míp của nàng đập bôm bốp lên lưng Hồ Lân.
Hồ Lân đau cũng thấy vui, hắn cố gắng nói sang chuyện khác: “Lý Mân, vừa rồi muội nói cái gì ấy nhỉ?”
Lý Mân đảo tròn mắt, trong đầu nảy ra ý hay.
Xưa nay nàng là “anh hùng gác bếp”, ở trong nhà là nữ bá vương, ra khỏi cửa lập tức biến thành con mèo con, chỉ biết dùng đồ ăn ngon, đồ chơi tốt để nịnh bợ đám khuê nữ. Biểu ca Hồ Lân tốt với nàng như vậy, trước mặt hắn nàng liền biến thành nữ bá vương.
“Ca ca, huynh giễu cợt ta, huynh phải đền cho ta!” – Lý Mân chống nạnh, hùng hổ trợn mắt với Hồ Lân.
Hồ Lân có một dự cảm cực kỳ không tốt: “Mân Nương, muội muốn ca ca bồi thường thế nào?”
Lý Mân nhìn khuôn mặt tuấn tú mỹ lệ của biểu ca Hồ Lân, cười gian “Hắc hắc hắc” ba tiếng.
/127
|