Từ Gia Sáng là một người trẻ tuổi cao lớn, mày rậm mắt nhỏ, mắt híp mặt hình chữ Quốc (国), tuy ngũ quan bình thường nhưng trên thân mặc bộ áo dài lụa trắng, trông cũng có vẻ phú quý hơn bốn người anh vợ mặc áo trắng vải thô. Trên mặt hắn luôn có vẻ tươi cười xán lạn, đang chậm rãi tán chuyện với bốn vị anh vợ ở trong sân. Khoảnh khắc nhìn thấy Hồ Lân, vẻ tươi cười trên mặt hắn lập tức đọng lại.
Hồ Lân nhìn hắn chòng chọc, mắt hơi nheo lại mang chút cảnh cáo, sau đó dần dời tầm mắt sang chỗ khác.
Từ Gia Sáng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cũng không dám nhàn nhã tán chuyện nữa mà lặng lẽ tìm cớ, trốn vào trong nhà.
Sau khi về nhà, Lý lão đại ba hoa với Trương thị: “Ta gặp con rể của lão Cường, chính là tiểu tử nhà lão Từ ở đồi Tây Bắc. Tuy nhà hắn cũng có chút của cải, nhưng Từ Gia Sáng đứng cạnh Hồ tiểu ca của chúng ta, quả thực là quạ đen so với phượng hoàng a! Ha ha ha!”
Lúc đó Mân Nương đang xách giỏ trúc, chuẩn bị tới phía Tây Trà Am để mua thịt.
Thôn Nhị Thạch Văn không có hàng thịt, người trong thôn muốn mua thịt luôn phải đi vài dặm đường, tới đồi phía Tây của thôn Trà Am.
Nàng vừa nghe phụ thân nói vậy, tầm mắt vô thức nhìn sang ‘phượng hoàng’ trong mắt phụ thân.
Hồ Lân cũng đang nhìn nàng.
Bốn mắt chạm nhau, mặt Mân Nương ửng hồng, nàng vội dời tầm mắt.
Hồ Lân tỏ ra không có chuyện gì, nói với Lý lão đại: “Cha, con cùng đi với Mân Nương.”
Lý lão đại cười tít mắt: “Đi đi đi đi!”
Mân Nương xách giỏ trúc đi phía trước, Hồ Lân đi phía sau nàng.
Vừa ra khỏi thôn, Hồ Lân đã vươn tay đoạt lấy giỏ trúc trong tay Mân Nương.
Hai người đi men theo đường nhỏ bên ruộng lúa, đi về phía Tây.
Chưa tới hai ngày, lúa trong ruộng đã từ màu vàng xanh biến thành màu vàng óng diễm lệ, bông lúa vàng nhẹ nhàng đong đưa trong gió.
Thấy cảnh tượng như vậy, u ám tích cóp mấy ngày qua trong lòng Mân Nương dần tán đi không ít. Nàng chỉ sang một mảnh ruộng bên trái, nói với Hồ Lân: “Mảnh này là của nhà chúng ta đó!”
Hồ Lân lập tức bắt được ba chữ ‘nhà chúng ta’ trong lời nói của nàng, trong lòng hắn vui vẻ, không nhịn được bật cười.
Mân Nương ngắt lấy một nhành lúa từ trong ruộng nhà mình, xoa xoa cho ra mấy hạt lúa còn ít ánh xanh, nàng thả vào trong miệng, nếm rồi nói: “Mấy này nữa là cắt được.”
Nàng nhớ tới chuyện cắt lúa năm ngoái, không nhịn được nói: “Hồ Lân, huynh đoán xem trong nhà ta ai cắt lúa nhanh nhất?”
Hồ Lân nhìn cánh tay nhỏ nhắn lộ ra trong ống tay áo hẹp màu xanh nhạt của nàng, hắn không tin tưởng lắm, nhưng vẫn hỏi: “Chẳng lẽ là nàng?”
Mân Nương ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đương nhiên là ta! Cha và ca ca cũng không sánh bằng ta đâu!”
Hồ Lân nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng do phơi nắng, trong lòng hắn thương tiếc, ôn nhu nói: “Ta biết, Mân Nương, nàng lợi hại nhất.”
Mân Nương vô cùng đắc ý, cười ‘hắc hắc’ không ngừng.
Đến bờ sông nhỏ, Mân Nương vốn định lội qua, nhưng Hồ Lân đã bế bổng nàng lên, nhảy sang bờ bên kia.
Mân Nương không khỏi nói: “Hồ Lân, huynh cũng thật lợi hại!”
Hồ Lân cong khóe miệng, khẽ cười.
Hiện tại đang là buổi sáng, ánh mặt trời đầu hè xán lạn chiếu lên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của hắn, ngũ quan tuấn mỹ xinh đẹp của hắn quả thực giống như người trong tranh vậy.
Mân Nương nhìn mà có chút phát ngốc, trái tim nhảy loạn, nàng cảm thấy trên mặt nóng lên, vội dời tầm mắt sang nơi khác, cúi đầu đi về phía trước.
Sau khi qua sông nhỏ chính là một con đường xuống dốc.
Mân Nương và Hồ Lân nhanh chóng tới được thôn Trà Am.
Hàng thịt nhà họ Trịnh nằm trên đường lớn, trên thịt tươi có phủ tấm vải mành lớn, trông có vẻ rất sạch sẽ.
Mân Nương lấy ra hai mươi đồng tiền phụ thân đưa, nói với Trịnh đồ tể: “Cắt cho ta hai mươi đồng tiền thịt ba chỉ.”
Trịnh đồ tể bật cười, khuôn mặt bóng nhẫy, đôi mắt bị thịt chen chúc chỉ để lại một đường nhỏ: “Chao ôi u, Lý đại cô nương, hai mươi đồng thì có thể cắt được bao nhiêu thịt? Đủ ăn sao?”
Mân Nương nhíu mày, đang muốn nói thì Hồ Lân đã đặt lên thớt mấy hạt bạc vụn.
Trịnh đồ tể nhìn thấy bạc, mặt mày hớn hở nói với con trai Trịnh Long mập: “Long mập, mang cân tiểu ly ra để cân bạc.”
Trên đường về nhà, Hồ Lân đưa cho Mân Nương một cái túi thêu.
Mân Nương mở ra nhìn, phát hiện bên trong có đầy bạc vụn, nàng vội vàng trả túi lại cho Hồ Lân.
Hồ Lân lại không nhận lấy, hắn học theo bộ dạng của Lý lão đại, nói: “Nàng là thê tử của ta, đương nhiên phải tiêu bạc của ta.”
Mân Nương sửng sốt, cúi đầu suy nghĩ lời nói của Hồ Lân. Nàng không biết loại cảm giác này có phải là ‘rung động đến tâm can’ hay không, chỉ cảm thấy trong lòng chua chua, ngứa ngứa, cảm thấy rất yên tâm, toàn thân đều thả lỏng. Nàng chỉ là một tiểu cô nương nông thôn, suốt đời không mong muốn gì nhiều, chỉ là loại nam tử mang lại cảm giác có thể dựa vào như hắn…
Cảm giác này, nàng không tìm được ở Trương Tiểu Tứ…
Mân Nương dùng ống tay áo xoa xoa mắt, thu lấy túi vải của Hồ Lân, nàng nhìn Hồ Lân, nói: “Ta cầm giúp huynh, huynh cần cứ nói ta.”
Hồ Lân nhìn nàng, cười ‘Ừ’ một tiếng.
Khi hai người về đến nhà, Lý lão đại thấy trong giỏ Hồ Lân xách có nhiều thịt thì cao hứng nhận lấy giỏ, ‘hà hà’ cười nói: “Vẫn là hai người lợi hại, hai mươi đồng lại có thể mua nhiều thịt như vậy! Lần sau hai đứa lại đi nhé!” (Kui: =.=!)
Mân Nương nhìn phụ thân đang vui vẻ, nàng lặng lẽ than thở trong lòng. Điểm này của cha nàng thật không tốt, cứ thích chiếm tiện nghi người ta như vậy, rõ ràng là có thể đoán được Hồ Lân đã chi thêm tiền, nhưng lại vẫn cứ nói như vậy, còn có ý định chiếm tiện nghi của người ta hai ba lần nữa.
Đến tối, người trong nhà đều đã đi ngủ, Hồ Lân nằm trên giường ở phòng phía Đông, lắng tai nghe tiếng ếch kêu ngoài bờ sông, chờ mọi người ngủ say.
Đến giờ Tý, hắn lặng lẽ rời phòng, thân hình như tia chớp chợt lóe rồi biến mất.
Đêm nay Từ Gia Sáng ngủ tại nhà cha vợ, không trở về nhà mình.
Đến khi có cảm giác bị vẫy gọi từ bên ngoài, hắn thổi lên mặt thê tử Ngũ Vân một hơi, thấy nàng ta ngủ như chết rồi mới rời khỏi phòng, thân thể bay phất phơ qua tường cao của nhà cha vợ.
Hồ Lân đang đợi hắn ở bên ngoài.
Từ Gia Sáng mới đứng vững sau lưng hắn, Hồ Lân đã xoay người hỏi: “Hồng Cừ?”
Thân thể cao lớn của Từ Gia Sáng nhoáng lên một cái, biến thành Hồng Cừ tuấn tú cao gầy. Hắn có chút hoảng loạn, hành lễ với Hồ Lân.
Hồ Lân nhìn hắn chòng chọc: “Lần này ngươi tới đây có mục đích gì?”
Hồng Cừ vội đáp: “Lần trước được thượng tiên tha không giết, tại hạ rốt cuộc không dám giương oai nữa, vì pháp lực thấp kém nên bèn bái làm môn hạ của họ Hoàng ở núi Dương. Họ Hoàng đang làm thí nghiệm để đồ đệ tu tiên và nhân loại sinh ra đời sau, bởi vậy phái ta hóa thân thành Từ Gia Sáng, cưới con gái nhà họ Trương làm thê tử.”
Hồ Lân nghe vậy, mắt sáng lên: “Nhân thú sinh con?”
Khuôn mặt tuấn tú của Hồng Cừ hơi co rút: “…” Nói như vậy cũng không sai, chỉ là thực không dễ nghe…
Đôi mắt hồ ly hẹp dài của Hồ Lân sáng long lanh: “Các ngươi đã có thành quả gì chưa?”
Hồng Cừ trầm giọng nói: “Chủ tử của ta nghiên cứu, chế ra một loại đan dược, để ta ăn vào, ta thành thân chưa lâu, còn không biết có tác dụng hay không.”
Hồ Lân vung tay bắt chặt một tay hắn, mắt sáng quắc nhìn hắn không chớp: “Nếu thê tử của ngươi mang thai, vậy không được nói cho con chồn kia biết trước, tới báo cho ta trước, rõ chưa?” Nói xong lời cuối, đôi mắt hắn đã trở nên vô cùng sắc bén.
Hồng Cừ bị khí thế của hắn chấn nhiếp, chua chát đáp: “Cẩn tuân mệnh lệnh của thượng tiên…”
Hồ Lân nhìn hắn chòng chọc, mắt hơi nheo lại mang chút cảnh cáo, sau đó dần dời tầm mắt sang chỗ khác.
Từ Gia Sáng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cũng không dám nhàn nhã tán chuyện nữa mà lặng lẽ tìm cớ, trốn vào trong nhà.
Sau khi về nhà, Lý lão đại ba hoa với Trương thị: “Ta gặp con rể của lão Cường, chính là tiểu tử nhà lão Từ ở đồi Tây Bắc. Tuy nhà hắn cũng có chút của cải, nhưng Từ Gia Sáng đứng cạnh Hồ tiểu ca của chúng ta, quả thực là quạ đen so với phượng hoàng a! Ha ha ha!”
Lúc đó Mân Nương đang xách giỏ trúc, chuẩn bị tới phía Tây Trà Am để mua thịt.
Thôn Nhị Thạch Văn không có hàng thịt, người trong thôn muốn mua thịt luôn phải đi vài dặm đường, tới đồi phía Tây của thôn Trà Am.
Nàng vừa nghe phụ thân nói vậy, tầm mắt vô thức nhìn sang ‘phượng hoàng’ trong mắt phụ thân.
Hồ Lân cũng đang nhìn nàng.
Bốn mắt chạm nhau, mặt Mân Nương ửng hồng, nàng vội dời tầm mắt.
Hồ Lân tỏ ra không có chuyện gì, nói với Lý lão đại: “Cha, con cùng đi với Mân Nương.”
Lý lão đại cười tít mắt: “Đi đi đi đi!”
Mân Nương xách giỏ trúc đi phía trước, Hồ Lân đi phía sau nàng.
Vừa ra khỏi thôn, Hồ Lân đã vươn tay đoạt lấy giỏ trúc trong tay Mân Nương.
Hai người đi men theo đường nhỏ bên ruộng lúa, đi về phía Tây.
Chưa tới hai ngày, lúa trong ruộng đã từ màu vàng xanh biến thành màu vàng óng diễm lệ, bông lúa vàng nhẹ nhàng đong đưa trong gió.
Thấy cảnh tượng như vậy, u ám tích cóp mấy ngày qua trong lòng Mân Nương dần tán đi không ít. Nàng chỉ sang một mảnh ruộng bên trái, nói với Hồ Lân: “Mảnh này là của nhà chúng ta đó!”
Hồ Lân lập tức bắt được ba chữ ‘nhà chúng ta’ trong lời nói của nàng, trong lòng hắn vui vẻ, không nhịn được bật cười.
Mân Nương ngắt lấy một nhành lúa từ trong ruộng nhà mình, xoa xoa cho ra mấy hạt lúa còn ít ánh xanh, nàng thả vào trong miệng, nếm rồi nói: “Mấy này nữa là cắt được.”
Nàng nhớ tới chuyện cắt lúa năm ngoái, không nhịn được nói: “Hồ Lân, huynh đoán xem trong nhà ta ai cắt lúa nhanh nhất?”
Hồ Lân nhìn cánh tay nhỏ nhắn lộ ra trong ống tay áo hẹp màu xanh nhạt của nàng, hắn không tin tưởng lắm, nhưng vẫn hỏi: “Chẳng lẽ là nàng?”
Mân Nương ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đương nhiên là ta! Cha và ca ca cũng không sánh bằng ta đâu!”
Hồ Lân nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng do phơi nắng, trong lòng hắn thương tiếc, ôn nhu nói: “Ta biết, Mân Nương, nàng lợi hại nhất.”
Mân Nương vô cùng đắc ý, cười ‘hắc hắc’ không ngừng.
Đến bờ sông nhỏ, Mân Nương vốn định lội qua, nhưng Hồ Lân đã bế bổng nàng lên, nhảy sang bờ bên kia.
Mân Nương không khỏi nói: “Hồ Lân, huynh cũng thật lợi hại!”
Hồ Lân cong khóe miệng, khẽ cười.
Hiện tại đang là buổi sáng, ánh mặt trời đầu hè xán lạn chiếu lên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của hắn, ngũ quan tuấn mỹ xinh đẹp của hắn quả thực giống như người trong tranh vậy.
Mân Nương nhìn mà có chút phát ngốc, trái tim nhảy loạn, nàng cảm thấy trên mặt nóng lên, vội dời tầm mắt sang nơi khác, cúi đầu đi về phía trước.
Sau khi qua sông nhỏ chính là một con đường xuống dốc.
Mân Nương và Hồ Lân nhanh chóng tới được thôn Trà Am.
Hàng thịt nhà họ Trịnh nằm trên đường lớn, trên thịt tươi có phủ tấm vải mành lớn, trông có vẻ rất sạch sẽ.
Mân Nương lấy ra hai mươi đồng tiền phụ thân đưa, nói với Trịnh đồ tể: “Cắt cho ta hai mươi đồng tiền thịt ba chỉ.”
Trịnh đồ tể bật cười, khuôn mặt bóng nhẫy, đôi mắt bị thịt chen chúc chỉ để lại một đường nhỏ: “Chao ôi u, Lý đại cô nương, hai mươi đồng thì có thể cắt được bao nhiêu thịt? Đủ ăn sao?”
Mân Nương nhíu mày, đang muốn nói thì Hồ Lân đã đặt lên thớt mấy hạt bạc vụn.
Trịnh đồ tể nhìn thấy bạc, mặt mày hớn hở nói với con trai Trịnh Long mập: “Long mập, mang cân tiểu ly ra để cân bạc.”
Trên đường về nhà, Hồ Lân đưa cho Mân Nương một cái túi thêu.
Mân Nương mở ra nhìn, phát hiện bên trong có đầy bạc vụn, nàng vội vàng trả túi lại cho Hồ Lân.
Hồ Lân lại không nhận lấy, hắn học theo bộ dạng của Lý lão đại, nói: “Nàng là thê tử của ta, đương nhiên phải tiêu bạc của ta.”
Mân Nương sửng sốt, cúi đầu suy nghĩ lời nói của Hồ Lân. Nàng không biết loại cảm giác này có phải là ‘rung động đến tâm can’ hay không, chỉ cảm thấy trong lòng chua chua, ngứa ngứa, cảm thấy rất yên tâm, toàn thân đều thả lỏng. Nàng chỉ là một tiểu cô nương nông thôn, suốt đời không mong muốn gì nhiều, chỉ là loại nam tử mang lại cảm giác có thể dựa vào như hắn…
Cảm giác này, nàng không tìm được ở Trương Tiểu Tứ…
Mân Nương dùng ống tay áo xoa xoa mắt, thu lấy túi vải của Hồ Lân, nàng nhìn Hồ Lân, nói: “Ta cầm giúp huynh, huynh cần cứ nói ta.”
Hồ Lân nhìn nàng, cười ‘Ừ’ một tiếng.
Khi hai người về đến nhà, Lý lão đại thấy trong giỏ Hồ Lân xách có nhiều thịt thì cao hứng nhận lấy giỏ, ‘hà hà’ cười nói: “Vẫn là hai người lợi hại, hai mươi đồng lại có thể mua nhiều thịt như vậy! Lần sau hai đứa lại đi nhé!” (Kui: =.=!)
Mân Nương nhìn phụ thân đang vui vẻ, nàng lặng lẽ than thở trong lòng. Điểm này của cha nàng thật không tốt, cứ thích chiếm tiện nghi người ta như vậy, rõ ràng là có thể đoán được Hồ Lân đã chi thêm tiền, nhưng lại vẫn cứ nói như vậy, còn có ý định chiếm tiện nghi của người ta hai ba lần nữa.
Đến tối, người trong nhà đều đã đi ngủ, Hồ Lân nằm trên giường ở phòng phía Đông, lắng tai nghe tiếng ếch kêu ngoài bờ sông, chờ mọi người ngủ say.
Đến giờ Tý, hắn lặng lẽ rời phòng, thân hình như tia chớp chợt lóe rồi biến mất.
Đêm nay Từ Gia Sáng ngủ tại nhà cha vợ, không trở về nhà mình.
Đến khi có cảm giác bị vẫy gọi từ bên ngoài, hắn thổi lên mặt thê tử Ngũ Vân một hơi, thấy nàng ta ngủ như chết rồi mới rời khỏi phòng, thân thể bay phất phơ qua tường cao của nhà cha vợ.
Hồ Lân đang đợi hắn ở bên ngoài.
Từ Gia Sáng mới đứng vững sau lưng hắn, Hồ Lân đã xoay người hỏi: “Hồng Cừ?”
Thân thể cao lớn của Từ Gia Sáng nhoáng lên một cái, biến thành Hồng Cừ tuấn tú cao gầy. Hắn có chút hoảng loạn, hành lễ với Hồ Lân.
Hồ Lân nhìn hắn chòng chọc: “Lần này ngươi tới đây có mục đích gì?”
Hồng Cừ vội đáp: “Lần trước được thượng tiên tha không giết, tại hạ rốt cuộc không dám giương oai nữa, vì pháp lực thấp kém nên bèn bái làm môn hạ của họ Hoàng ở núi Dương. Họ Hoàng đang làm thí nghiệm để đồ đệ tu tiên và nhân loại sinh ra đời sau, bởi vậy phái ta hóa thân thành Từ Gia Sáng, cưới con gái nhà họ Trương làm thê tử.”
Hồ Lân nghe vậy, mắt sáng lên: “Nhân thú sinh con?”
Khuôn mặt tuấn tú của Hồng Cừ hơi co rút: “…” Nói như vậy cũng không sai, chỉ là thực không dễ nghe…
Đôi mắt hồ ly hẹp dài của Hồ Lân sáng long lanh: “Các ngươi đã có thành quả gì chưa?”
Hồng Cừ trầm giọng nói: “Chủ tử của ta nghiên cứu, chế ra một loại đan dược, để ta ăn vào, ta thành thân chưa lâu, còn không biết có tác dụng hay không.”
Hồ Lân vung tay bắt chặt một tay hắn, mắt sáng quắc nhìn hắn không chớp: “Nếu thê tử của ngươi mang thai, vậy không được nói cho con chồn kia biết trước, tới báo cho ta trước, rõ chưa?” Nói xong lời cuối, đôi mắt hắn đã trở nên vô cùng sắc bén.
Hồng Cừ bị khí thế của hắn chấn nhiếp, chua chát đáp: “Cẩn tuân mệnh lệnh của thượng tiên…”
/127
|