Trong lòng Hồ Lân chua lè chua loét, hắn nhìn Mân Nương, cảm thấy nhìn kiểu gì cũng không thuận mắt. Đôi mắt như nước hồ thu của Mân Nương giống như có gắn móc, nhìn một lần lại thêm một lần, cứ dính chặt vào ngôi nhà gạch xanh kia không rời, Hồ Lân thấy mà đầy một bụng lửa giận.
Chính vào lúc này, một trận tiếng bước chân truyền tới từ bên trong ngôi nhà gạch xanh. Một thanh niên dong dỏng cao, mặc áo màu lam sẫm đuôi ngắn, thắt lưng màu tối, quần dài màu đen bước ra. Hắn nhìn thấy Mân Nương, tựa hồ cũng ngẩn người, mắt nhìn nàng không chớp.
Hồ Lân nhận ra người thanh niên này chính là người trao đổi ánh mắt với Mân Nương dưới mưa lúc ban ngày, hắn không khỏi tức giận, hai tay nắm lại thành quả đấm trong ống tay áo, mắt hồ ly hẹp dài u ám khó dò.
Vừa mới nãy Mân Nương còn nhìn nhà của Trương Tiểu Tứ không chớp mắt, nhưng đến khi người thật xuất hiện, nàng lại ngượng ngùng, cúi đầu đỏ mặt, chậm rãi bước đi.
Không biết vì sao, Trương Tiểu Tứ đứng dưới hiên nhà cũng không nói chuyện, chỉ mải nhìn Mân Nương.
Tuy rằng cảnh chiều hôm mênh mông đến vậy, Hồ Lân vẫn có thể nhìn thấy mặt Mân Nương đã đỏ bừng. Hắn nhìn chòng chọc Mân Nương đang mải nhìn Trương Tiểu Tứ, vươn tay trái cầm tay nàng, giọng nói thanh linh phá vỡ sự tĩnh mịch của buổi chiều: “Mân Nương, về nhà thôi!”
Mân Nương bất chấp việc đang đỏ mặt thẹn thùng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, lông mày nhíu lại: “Không đi cạo đầu sao?”
Hồ Lân “Ừ” một tiếng: “Không muốn cạo!”
Hắn không đợi Mân Nương trả lời, kéo tay nàng xoay người đi về.
Mân Nương muốn giãy dụa, nhưng tay Hồ Lân đã mạnh mẽ giam cầm nàng, nàng không thể không đi theo Hồ Lân.
Khi đi ngang qua Trương Tiểu Tứ, Mân Nương không nhịn được, ngẩng đầu nhìn hắn.
Trương Tiểu Tứ cũng nhìn lại nàng, bốn mắt giao nhau, Mân Nương có chút tham lam nhìn khuôn mặt tuấn tú mà mình ngày nhớ đêm mong của Trương Tiểu Tứ thêm một chút: mắt to hai mí, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, làn da đồng cổ. Trái tim nàng đập ‘bịch bịch’, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi!
Không đợi cho nàng nhìn đủ, Hồ Lân đã kéo nàng băng qua Trương Tiểu Tứ.
Trương Tiểu Tứ thấy một thiếu niên tuấn mỹ xa lạ kéo tay Mân Nương, môi hắn mấp máy, đang muốn mở miệng hỏi thăm thì nghe thấy cha hắn – Trương Cường kêu hắn đi cắt cỏ cho trâu bò: “Tiểu Tứ nhi, mau đi cắt cỏ cho trâu bò!”
Nam Dương là nơi chăn nuôi trâu bò từ xưa, giống trâu vàng Ngưu Thiên của phủ Nam Dương rất nổi tiếng, mà nhà họ Trương làm giàu chính từ việc chăn nuôi trâu bò. Trương Tiểu Tứ nghe thấy lời của phụ thân, hắn không dám lơ là việc chăm sóc trâu bò nhà mình, không hỏi thăm Mân Nương nữa, xoay người đi vào trong nhà.
Trước mặt Trương Tiểu Tứ, Mân Nương muốn ra vẻ dịu dàng của một tiểu cô nương nên không phản kháng Hồ Lân. Thấy Trương Tiểu Tứ đi vào nhà rồi, nàng bắt đầu hành động.
Nàng bước nhanh hơn Hồ Lân, giầy rơm cũ dẫm ‘lạch bạch’ trên bùn đất nhão, bắn tóe lên không ít bùn, váy của nàng và quần vải thô màu trắng của Hồ Lân đều bị bắn lên một lớp bùn khá dày.
Hồ Lân nắm tay nàng không buông, bị nàng kéo đi về phía trước.
Mân Nương cắm đầu đi về phía trước, đến khi áng chừng đã ra khỏi phạm vi Trương Tiểu Tứ có thể nghe thấy, nàng mới dừng bước.
Mặt nàng đỏ bừng, ngửa mặt trừng Hồ Lân, đôi mắt như nước hồ thu ngập tràn phẫn nộ: “Ngươi dựa vào cái gì mà quản ta? Ngươi cũng không phải cha ta a!”
Hồ Lân cũng tức giận, Mân Nương là của hắn, đời đời kiếp kiếp đều là của hắn, làm sao có thể đi thích người khác?
Hắn nheo mắt nhìn Mân Nương không chớp, lạnh lùng nói: “Nàng là nữ nhân của ta, ta đương nhiên có thể quản nàng! Ta không chỉ quản nàng hiện tại, ta còn muốn quản nàng suốt đời! Đến kiếp sau ta cũng còn quản nàng!”
Mân Nương giận đến nỗi mắt sáng long lanh, vành mắt đã đỏ. Một tên không biết chui ra từ chỗ nào, tự nhiên biến thành vị hôn phu của mình, nàng thực sự không tiếp thu nổi.
Nàng há miệng thở hổn hển, sắp bị tức chết, nhưng miệng lưỡi nàng vụng về, căn bản không biết phải làm sao để cãi nhau với Hồ Lân. Nàng tức đến nỗi phát cuống, đột ngột nâng tay Hồ Lân lên, há mồm cắn xuống.
Hồ Lân lập tức ngây người.
Trước tiên hắn cảm giác được làn môi mềm mại ấm áp của Mân Nương dán lên mu bàn tay hắn, sau đó là đau — Mân Nương cắn tay hắn!
Mân Nương tức giận bèn cắn Hồ Lân, không ngờ Hồ Lân lại không phản kháng, mà răng nàng quả là nhọn, đến lúc nếm được một vị mặn mặn, nàng mới ý thức được chẳng những nàng đã ngoạm tay Hồ Lân mà còn nếm được vị máu của hắn.
Nàng vừa nóng giận vừa sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Hồ Lân cao hơn nàng một cái đầu, làn môi mềm mại nhè nhẹ run.
Hồ Lân nâng tay mình lên nhìn.
Lúc này trời đã tối, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ ràng — trên mu bàn tay trắng nõn của hắn đã bị Mân Nương để lại dấu môi son hồng hồng, giữa dấu son là bốn dấu răng nhỏ, trong đó có hai dấu đã thấm máu…
Hắn liếc Mân Nương, không nói gì.
Mân Nương giỏi nhất là đánh trống lảng, lúc này trong lòng nàng rất sợ hãi, nhưng để chiếm thế thượng phong, nàng vẫn làm con vịt đến chết còn cứng mỏ: “Ngươi… ngươi đi tiểu xong đã rửa tay chưa?”
Nàng nhớ trước khi nàng và Hồ Lân ra khỏi cửa, Hồ Lân từng tới nhà xí đi tiểu một lần.
Hồ Lân nheo cặp mắt hồ ly sáng ngời, hắn cười như không cười với Mân Nương, thành thật đáp: “Không có.”
Thực sự là không có, nước để dùng trong nhà Mân Nương đều phải lấy từ giếng lên, dùng rất bất tiện.
Hắn đỡ cằm, lặng lẽ nhớ lại lúc mình đi nhà xí đã làm cái gì, cuối cùng cũng nhớ ra, lúc hắn đi tiểu có dùng tay phải đỡ gà nhỏ. Hắn nâng tay ngửi ngửi, không ngửi thấy có mùi gì kỳ quái ngoài hương vị son phấn do Mân Nương lưu lại sau khi cắn.
Mân Nương nhìn bộ mặt âm hiểm của Hồ Lân, thêm cả động tác ngửi ngón tay của hắn, còn cái gì không hiểu nữa?
Nàng tưởng tượng đến việc mình vừa gặm cái tay từng sờ cái ấy của Hồ Lân, lập tức cảm thấy chán ghét, làm bộ nôn khan một tiếng, sau đó cắm đầu chạy mất.
Lần này Hồ Lân không vội đuổi theo, hắn ngửi lại tay phải của mình, cảm thấy mùi son trên môi Mân Nương để lại thật dễ chịu.
Hồ Lân chưa cạo tóc đã về nhà, nhưng Lý lão đại, Trương thị và Trương Nghị lại dường như không nhìn thấy, đều không nói gì.
Hôm sau, khi dùng bữa sáng, dựa theo những quy củ ghi trên hai tấm bia đá ngoài cửa thôn, Mân Nương và Trương thị là nữ quyến không được dùng cơm trên bàn, chỉ có Lý lão đại, Trương Nghị và Hồ Lân là ngồi ăn bên bàn.
Mân Nương bưng thức ăn từ trong bếp ra, đặt trên bàn vuông trong phòng.
Buổi sáng nàng đi cắt cỏ, bữa sáng là do mẫu thân nàng làm, các món rất đơn giản, chỉ có năm quả trứng vịt muối, ba quả trứng ngỗng kho, thêm ba cái bánh bao trắng, hai cái bánh bột ngô, cuối cùng là một nồi cháo ngô mà thôi.
Khi Hồ Lân ăn sáng, Mân Nương xới đồ ăn cho cha, lúc đó mới chú ý tới tóc Hồ Lân — hắn không cạo phần tóc trên trán giống như các nam tử khác mà chỉ bới cao mái tóc dài đen mượt thành một búi, dùng một chiếc trâm ngọc trắng để cố định, trông rất đẹp… Khoan đã, đẹp cái gì mà đẹp?!
Nàng cảm thấy rất nghi ngờ, sao Hồ Lân không cạo đầu mà phụ thân mình vẫn không nhắc nhở?
Hồ Lân, nhạc phụ đại nhân và anh vợ ngồi cạnh bàn ăn bữa sáng, hắn nhìn sang Mân Nương đã bận rộn cả buổi sáng lại chỉ có thể ngồi trên ghế nhỏ ngoài cửa gặm bánh ngô, trong lòng hắn đau xót, âm thầm so sánh.
Mân Nương ăn sáng rất nhanh, xử lý hết bánh ngô, uống hết cháo như gió cuốn mây tan, sau khi cầm bát tới nhà bếp rửa sạch thì tới chỗ chuồng gà.
Chuồng gà nhà nàng khá lớn, vị trí ở góc Tây Nam của viện, bên trong không những có một đàn gà mà có cả vịt và ngỗng.
Mưa đã ngừng từ chiều hôm qua, xem ra hôm nay sẽ là một ngày nắng, Mân Nương vội vàng cho đám gà vịt ngỗng ăn, tiếp theo còn phải xua chúng tới bờ con sông nhỏ.
Nàng ngồi bên ngoài chuồng gà, đặt cỏ non mới cắt trên thớt gỗ, dùng dao thái thái băm băm, hất vào trong chuồng.
Đáng lẽ lúc này nên cho đám gà vịt ngỗng ăn hạt thóc hoặc ngô, nhưng lương thực nhà nàng người ăn còn không đủ, nào còn dư thừa đem đi nuôi gia cầm?
May mà đám gà vịt ngỗng nhà nàng khổ đã quen, vừa thấy nàng rắc cỏ đã lập tức xông tới, mổ gõ không dừng.
Cho gia cầm ăn xong, Mân Nương mở chuồng gà, dùng một cây gậy trúc dài xua chúng nó tới bờ sông.
Trên đùi gà vịt ngỗng nhà Mân Nương đều được nàng buộc sợi chỉ đỏ, khá dễ phân biệt.
Đám gà được thả trên bãi cỏ cạnh bờ sông, chúng cúi đầu bới tới lui, tìm kiếm giun đất; đám vịt và ngỗng lao xuống nước, nhàn nhã bơi qua bơi lại.
Mân Nương cúi đầu, chậm rãi đi trên bãi cỏ — nàng sợ nhất là tối hôm qua lượm sót trứng vịt trứng ngỗng, bởi vậy mỗi sáng đều sẽ tìm lại một lần.
Nàng tìm trứng, nhưng trong lòng lại đang tìm chuyện khác.
Nhà Trương Tiểu Tứ có nuôi mười mấy con trâu, số cỏ mà đám trâu bò đó ăn mỗi ngày quả là khó có thể tưởng tượng ra, do vậy ngày nào Trương Tiểu Tứ và Trương Tiểu Tam cũng mang giỏ to đi cắt cỏ.
Mân Nương biết bờ phía Tây của sông có loại cỏ non mà trâu bò thích ăn nhất, Trương Tiểu Tứ nhất định sẽ tới đó cắt cỏ.
Trong lòng nàng tính toán, lặng lẽ lập kế hoạch.
Hồ Lân không ăn bánh bao trắng và trứng ngỗng kho mà gói lại để dành cho Mân Nương ăn. Khi ăn sáng, hắn quan sát Mân Nương rất lâu, nàng chỉ uống một chén cháo ngô, ăn một cái bánh ngô, ngoài ra không ăn gì khác.
Hắn đứng dưới một gốc cây bạch dương bên bờ sông, đúng lúc thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của Mân Nương, hắn thấy Mân Nương đang mỉm cười, đôi mắt như nước hồ thu gợn sóng, tinh mỹ giống như một bức họa.
Chính vào lúc này, một trận tiếng bước chân truyền tới từ bên trong ngôi nhà gạch xanh. Một thanh niên dong dỏng cao, mặc áo màu lam sẫm đuôi ngắn, thắt lưng màu tối, quần dài màu đen bước ra. Hắn nhìn thấy Mân Nương, tựa hồ cũng ngẩn người, mắt nhìn nàng không chớp.
Hồ Lân nhận ra người thanh niên này chính là người trao đổi ánh mắt với Mân Nương dưới mưa lúc ban ngày, hắn không khỏi tức giận, hai tay nắm lại thành quả đấm trong ống tay áo, mắt hồ ly hẹp dài u ám khó dò.
Vừa mới nãy Mân Nương còn nhìn nhà của Trương Tiểu Tứ không chớp mắt, nhưng đến khi người thật xuất hiện, nàng lại ngượng ngùng, cúi đầu đỏ mặt, chậm rãi bước đi.
Không biết vì sao, Trương Tiểu Tứ đứng dưới hiên nhà cũng không nói chuyện, chỉ mải nhìn Mân Nương.
Tuy rằng cảnh chiều hôm mênh mông đến vậy, Hồ Lân vẫn có thể nhìn thấy mặt Mân Nương đã đỏ bừng. Hắn nhìn chòng chọc Mân Nương đang mải nhìn Trương Tiểu Tứ, vươn tay trái cầm tay nàng, giọng nói thanh linh phá vỡ sự tĩnh mịch của buổi chiều: “Mân Nương, về nhà thôi!”
Mân Nương bất chấp việc đang đỏ mặt thẹn thùng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, lông mày nhíu lại: “Không đi cạo đầu sao?”
Hồ Lân “Ừ” một tiếng: “Không muốn cạo!”
Hắn không đợi Mân Nương trả lời, kéo tay nàng xoay người đi về.
Mân Nương muốn giãy dụa, nhưng tay Hồ Lân đã mạnh mẽ giam cầm nàng, nàng không thể không đi theo Hồ Lân.
Khi đi ngang qua Trương Tiểu Tứ, Mân Nương không nhịn được, ngẩng đầu nhìn hắn.
Trương Tiểu Tứ cũng nhìn lại nàng, bốn mắt giao nhau, Mân Nương có chút tham lam nhìn khuôn mặt tuấn tú mà mình ngày nhớ đêm mong của Trương Tiểu Tứ thêm một chút: mắt to hai mí, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, làn da đồng cổ. Trái tim nàng đập ‘bịch bịch’, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi!
Không đợi cho nàng nhìn đủ, Hồ Lân đã kéo nàng băng qua Trương Tiểu Tứ.
Trương Tiểu Tứ thấy một thiếu niên tuấn mỹ xa lạ kéo tay Mân Nương, môi hắn mấp máy, đang muốn mở miệng hỏi thăm thì nghe thấy cha hắn – Trương Cường kêu hắn đi cắt cỏ cho trâu bò: “Tiểu Tứ nhi, mau đi cắt cỏ cho trâu bò!”
Nam Dương là nơi chăn nuôi trâu bò từ xưa, giống trâu vàng Ngưu Thiên của phủ Nam Dương rất nổi tiếng, mà nhà họ Trương làm giàu chính từ việc chăn nuôi trâu bò. Trương Tiểu Tứ nghe thấy lời của phụ thân, hắn không dám lơ là việc chăm sóc trâu bò nhà mình, không hỏi thăm Mân Nương nữa, xoay người đi vào trong nhà.
Trước mặt Trương Tiểu Tứ, Mân Nương muốn ra vẻ dịu dàng của một tiểu cô nương nên không phản kháng Hồ Lân. Thấy Trương Tiểu Tứ đi vào nhà rồi, nàng bắt đầu hành động.
Nàng bước nhanh hơn Hồ Lân, giầy rơm cũ dẫm ‘lạch bạch’ trên bùn đất nhão, bắn tóe lên không ít bùn, váy của nàng và quần vải thô màu trắng của Hồ Lân đều bị bắn lên một lớp bùn khá dày.
Hồ Lân nắm tay nàng không buông, bị nàng kéo đi về phía trước.
Mân Nương cắm đầu đi về phía trước, đến khi áng chừng đã ra khỏi phạm vi Trương Tiểu Tứ có thể nghe thấy, nàng mới dừng bước.
Mặt nàng đỏ bừng, ngửa mặt trừng Hồ Lân, đôi mắt như nước hồ thu ngập tràn phẫn nộ: “Ngươi dựa vào cái gì mà quản ta? Ngươi cũng không phải cha ta a!”
Hồ Lân cũng tức giận, Mân Nương là của hắn, đời đời kiếp kiếp đều là của hắn, làm sao có thể đi thích người khác?
Hắn nheo mắt nhìn Mân Nương không chớp, lạnh lùng nói: “Nàng là nữ nhân của ta, ta đương nhiên có thể quản nàng! Ta không chỉ quản nàng hiện tại, ta còn muốn quản nàng suốt đời! Đến kiếp sau ta cũng còn quản nàng!”
Mân Nương giận đến nỗi mắt sáng long lanh, vành mắt đã đỏ. Một tên không biết chui ra từ chỗ nào, tự nhiên biến thành vị hôn phu của mình, nàng thực sự không tiếp thu nổi.
Nàng há miệng thở hổn hển, sắp bị tức chết, nhưng miệng lưỡi nàng vụng về, căn bản không biết phải làm sao để cãi nhau với Hồ Lân. Nàng tức đến nỗi phát cuống, đột ngột nâng tay Hồ Lân lên, há mồm cắn xuống.
Hồ Lân lập tức ngây người.
Trước tiên hắn cảm giác được làn môi mềm mại ấm áp của Mân Nương dán lên mu bàn tay hắn, sau đó là đau — Mân Nương cắn tay hắn!
Mân Nương tức giận bèn cắn Hồ Lân, không ngờ Hồ Lân lại không phản kháng, mà răng nàng quả là nhọn, đến lúc nếm được một vị mặn mặn, nàng mới ý thức được chẳng những nàng đã ngoạm tay Hồ Lân mà còn nếm được vị máu của hắn.
Nàng vừa nóng giận vừa sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Hồ Lân cao hơn nàng một cái đầu, làn môi mềm mại nhè nhẹ run.
Hồ Lân nâng tay mình lên nhìn.
Lúc này trời đã tối, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ ràng — trên mu bàn tay trắng nõn của hắn đã bị Mân Nương để lại dấu môi son hồng hồng, giữa dấu son là bốn dấu răng nhỏ, trong đó có hai dấu đã thấm máu…
Hắn liếc Mân Nương, không nói gì.
Mân Nương giỏi nhất là đánh trống lảng, lúc này trong lòng nàng rất sợ hãi, nhưng để chiếm thế thượng phong, nàng vẫn làm con vịt đến chết còn cứng mỏ: “Ngươi… ngươi đi tiểu xong đã rửa tay chưa?”
Nàng nhớ trước khi nàng và Hồ Lân ra khỏi cửa, Hồ Lân từng tới nhà xí đi tiểu một lần.
Hồ Lân nheo cặp mắt hồ ly sáng ngời, hắn cười như không cười với Mân Nương, thành thật đáp: “Không có.”
Thực sự là không có, nước để dùng trong nhà Mân Nương đều phải lấy từ giếng lên, dùng rất bất tiện.
Hắn đỡ cằm, lặng lẽ nhớ lại lúc mình đi nhà xí đã làm cái gì, cuối cùng cũng nhớ ra, lúc hắn đi tiểu có dùng tay phải đỡ gà nhỏ. Hắn nâng tay ngửi ngửi, không ngửi thấy có mùi gì kỳ quái ngoài hương vị son phấn do Mân Nương lưu lại sau khi cắn.
Mân Nương nhìn bộ mặt âm hiểm của Hồ Lân, thêm cả động tác ngửi ngón tay của hắn, còn cái gì không hiểu nữa?
Nàng tưởng tượng đến việc mình vừa gặm cái tay từng sờ cái ấy của Hồ Lân, lập tức cảm thấy chán ghét, làm bộ nôn khan một tiếng, sau đó cắm đầu chạy mất.
Lần này Hồ Lân không vội đuổi theo, hắn ngửi lại tay phải của mình, cảm thấy mùi son trên môi Mân Nương để lại thật dễ chịu.
Hồ Lân chưa cạo tóc đã về nhà, nhưng Lý lão đại, Trương thị và Trương Nghị lại dường như không nhìn thấy, đều không nói gì.
Hôm sau, khi dùng bữa sáng, dựa theo những quy củ ghi trên hai tấm bia đá ngoài cửa thôn, Mân Nương và Trương thị là nữ quyến không được dùng cơm trên bàn, chỉ có Lý lão đại, Trương Nghị và Hồ Lân là ngồi ăn bên bàn.
Mân Nương bưng thức ăn từ trong bếp ra, đặt trên bàn vuông trong phòng.
Buổi sáng nàng đi cắt cỏ, bữa sáng là do mẫu thân nàng làm, các món rất đơn giản, chỉ có năm quả trứng vịt muối, ba quả trứng ngỗng kho, thêm ba cái bánh bao trắng, hai cái bánh bột ngô, cuối cùng là một nồi cháo ngô mà thôi.
Khi Hồ Lân ăn sáng, Mân Nương xới đồ ăn cho cha, lúc đó mới chú ý tới tóc Hồ Lân — hắn không cạo phần tóc trên trán giống như các nam tử khác mà chỉ bới cao mái tóc dài đen mượt thành một búi, dùng một chiếc trâm ngọc trắng để cố định, trông rất đẹp… Khoan đã, đẹp cái gì mà đẹp?!
Nàng cảm thấy rất nghi ngờ, sao Hồ Lân không cạo đầu mà phụ thân mình vẫn không nhắc nhở?
Hồ Lân, nhạc phụ đại nhân và anh vợ ngồi cạnh bàn ăn bữa sáng, hắn nhìn sang Mân Nương đã bận rộn cả buổi sáng lại chỉ có thể ngồi trên ghế nhỏ ngoài cửa gặm bánh ngô, trong lòng hắn đau xót, âm thầm so sánh.
Mân Nương ăn sáng rất nhanh, xử lý hết bánh ngô, uống hết cháo như gió cuốn mây tan, sau khi cầm bát tới nhà bếp rửa sạch thì tới chỗ chuồng gà.
Chuồng gà nhà nàng khá lớn, vị trí ở góc Tây Nam của viện, bên trong không những có một đàn gà mà có cả vịt và ngỗng.
Mưa đã ngừng từ chiều hôm qua, xem ra hôm nay sẽ là một ngày nắng, Mân Nương vội vàng cho đám gà vịt ngỗng ăn, tiếp theo còn phải xua chúng tới bờ con sông nhỏ.
Nàng ngồi bên ngoài chuồng gà, đặt cỏ non mới cắt trên thớt gỗ, dùng dao thái thái băm băm, hất vào trong chuồng.
Đáng lẽ lúc này nên cho đám gà vịt ngỗng ăn hạt thóc hoặc ngô, nhưng lương thực nhà nàng người ăn còn không đủ, nào còn dư thừa đem đi nuôi gia cầm?
May mà đám gà vịt ngỗng nhà nàng khổ đã quen, vừa thấy nàng rắc cỏ đã lập tức xông tới, mổ gõ không dừng.
Cho gia cầm ăn xong, Mân Nương mở chuồng gà, dùng một cây gậy trúc dài xua chúng nó tới bờ sông.
Trên đùi gà vịt ngỗng nhà Mân Nương đều được nàng buộc sợi chỉ đỏ, khá dễ phân biệt.
Đám gà được thả trên bãi cỏ cạnh bờ sông, chúng cúi đầu bới tới lui, tìm kiếm giun đất; đám vịt và ngỗng lao xuống nước, nhàn nhã bơi qua bơi lại.
Mân Nương cúi đầu, chậm rãi đi trên bãi cỏ — nàng sợ nhất là tối hôm qua lượm sót trứng vịt trứng ngỗng, bởi vậy mỗi sáng đều sẽ tìm lại một lần.
Nàng tìm trứng, nhưng trong lòng lại đang tìm chuyện khác.
Nhà Trương Tiểu Tứ có nuôi mười mấy con trâu, số cỏ mà đám trâu bò đó ăn mỗi ngày quả là khó có thể tưởng tượng ra, do vậy ngày nào Trương Tiểu Tứ và Trương Tiểu Tam cũng mang giỏ to đi cắt cỏ.
Mân Nương biết bờ phía Tây của sông có loại cỏ non mà trâu bò thích ăn nhất, Trương Tiểu Tứ nhất định sẽ tới đó cắt cỏ.
Trong lòng nàng tính toán, lặng lẽ lập kế hoạch.
Hồ Lân không ăn bánh bao trắng và trứng ngỗng kho mà gói lại để dành cho Mân Nương ăn. Khi ăn sáng, hắn quan sát Mân Nương rất lâu, nàng chỉ uống một chén cháo ngô, ăn một cái bánh ngô, ngoài ra không ăn gì khác.
Hắn đứng dưới một gốc cây bạch dương bên bờ sông, đúng lúc thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của Mân Nương, hắn thấy Mân Nương đang mỉm cười, đôi mắt như nước hồ thu gợn sóng, tinh mỹ giống như một bức họa.
/127
|