Thanh Liên nắm tay Mân Nương, lặng lẽ ẩn người đằng sau bóng râm của một lùm cây gần đó. Tay nàng ta thon dài mạnh mẽ, nắm tay Mân Nương rất chặt.
Tính tình Mân Nương vốn nhu thuận, tuy nàng không muốn nhìn tiếp nhưng lại không tự chủ được nghe theo lời nàng ta.
Lúc này Thượng Quan A Na đứng trên bậc thang trong đình hoa, đang khom người vịn lan can, còn Doanh Lang vẫn duy trì trạng thái giao hợp, đè trên thân thể nàng ta không rời.
Hai người bọn họ đang đắm chìm trong bể dục, không hề chú ý đến tiếng bước chân từ xa đang đến gần.
Mân Nương và Thanh Liên đứng trên chỗ cao hơn nên có thể thấy một nam nô bộc mặc đồ đen thấp thoáng trên hàng lang dưới hàng cây. Người thanh niên này cao lớn, da thịt thô vàng, ngũ quan thô kệch, hắn chưa bước lên bậc thang đã thấy quần áo bị vứt tán loạn trên bậc thang, vội khom lưng nhặt lên.
Thứ hắn đang cầm trong tay chính là quần lót màu đỏ chót của Thượng Quan A Na.
Nhìn thấy nam nhân xấu xí này để quần lót của Thượng Quan A Na ở trước mũi, hơn nữa còn thả lên trên mũi miệng mà xoa xoa, Mân Nương cảm thấy vô cùng chán ghét.
Nàng cảm thấy nam tử xấu xí này không thể là Hồ Lân.
Hồ Lân có thể đã biến dạng, nhưng tuyệt đối sẽ không có hành vi dâm loạn như vậy!
Nàng không tin người này là Hồ Lân, rồi lại sợ hắn chính là Hồ Lân nên không muốn nhìn nữa, nhưng Thanh Liên lại đang hứng trí bừng bừng. Nàng ta kề sát bên tai Mân Nương nói nhỏ: “Đây là Đại Đồ, là người hầu làm việc trong phủ.”
Mân Nương đã đọc ‘Si Bà Truyền’ rất nhiều lần nên đương nhiên biết nam nhân xấu xí có tên Đại Đồ này, nàng cau mày quan sát Đại Đồ.
Đại Đồ nhét cái quần lót đỏ chót kia vào trong ngực, tiếp tục đi về hướng bậc thang.
Sau khi bước lên bậc thang rồi, hắn nhanh chóng thấy được Thượng Quan A Na và Doanh Lang đang thiếp hợp thân thể với nhau, quần áo tán loạn.
Áo ngoài của Thượng Quan A Na đã bị Doanh Lang cởi bỏ, áo yếm đỏ chót cũng bị kéo xuống, váy trắng bị vén lên, phía dưới trần trùng trục, quần lót cũng không thấy đâu, lộ ra hai cái đùi trắng như tuyết.
Mà Doanh Lang đang đè trên lưng nàng thì vẫn áo sống chỉnh tề, chỉ cởi bỏ đai lưng mà thôi.
Thấy dáng vẻ này của Thượng Quan A Na, Đại Đồ giả vờ kinh ngạc nói: “Doanh Lang? Nhị Tiểu Quân? Các người, các người sao lại làm như vậy? Doanh Lang, sao ngươi dám làm cái chuyện mạo hiểm này a? Chẳng lẽ ngươi không sợ chết hay sao?”
Thân thể Thượng Quan A Na nằm vắt trên thành lan can, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét xen lẫn sợ hãi.
Doanh Lang vẫn không buông nàng ta ra, vẫn đứng dán vào như trước, im lặng không nói.
Đại Đồ dương dương tự đắc nói: “Ai chà, ta gặp các ngươi đang gian dâm nhưng lại không đi báo với chủ nhân, về sau biết giải thích với chủ nhân thế nào đây?”
Hắn tỏ vẻ như đang lưỡng lự, liên tục lắc đầu, luôn miệng thở dài.
Mân Nương thờ ơ, nàng cảm thấy Đại Đồ này so với miêu tả trong ‘Si Bà Truyền’ còn khoa trương hơn. Đại Đồ trong sách cũng chỉ muốn chiếm tiện nghi của Thượng Quan A Na một lát mà thôi, Đại Đồ này sao lại biểu diễn xuất thần như vậy?
Nàng nheo mắt, quan sát Đại Đồ một lần nữa.
Tên Đại Đồ này thoạt nhìn thô kệch, nhưng khi nhìn kỹ lại mới nhận ra hắn chính là loại nam tử mũi cao mày rậm mắt to, ngũ quan tuấn lãng, chỉ là da thịt thô ráp vàng vọt, do vậy mới tạo ấn tượng xấu cho người khác.
Mân Nương dùng tay bụm miệng, sợ chính mình nói ra lời điều này.
Lúc này Thượng Quan A Na mới mở miệng, vẻ mặt nàng ta tràn đầy oán hận: “Đại Đồ, nhờ ngươi che giấu giúp ta một chút.”
Trên mặt Doanh Lang hiện ra nụ cười yếu ớt: “Đại Đồ, đã bị ngươi phát hiện, ta bèn đưa nhị tiểu quân cho ngươi chơi vậy.”
Mân Nương gần như thuộc ‘Si Bà Truyền’, do vậy nàng biết sau đó Đại Đồ sẽ trả lời ra sao.
Nàng nhớ rằng theo như trong sách, Đại Đồ sẽ vô cùng vui mừng đồng ý.
Đối với bức xuân cung đồ một nữ hai nam sắp xảy ra tiếp theo, thực ra Mân Nương rất muốn nhìn một cái. Thứ nhất là vì cảnh tượng như vậy thật sự khó gặp, thứ hai nàng muốn căn cứ vào động tác và thói quen của Đại Đồ để xác định rốt cuộc hắn có phải Hồ Lân hay không.
Tuy Mân Nương muốn xem nhưng lại có chút chột dạ, nàng liếc sang Thanh Liên, phát hiện ánh mắt Thanh Liên sáng ngời, trên mặt mỉm cười, khóe miệng cong lên, rõ ràng đang rất vui vẻ!
Mân Nương: “…” Vậy thì nàng yên tâm rồi, có Thanh Liên cùng nhìn với mình, nàng cũng có thêm can đảm…
Đại Đồ tiếp tục biểu diễn, hắn ngửa mặt, cười lên rất khoa trương: “Ha ha ha hà! Đã là vật đưa tới miệng Đại Đồ ta, đương nhiên là ta —”
Mân Nương nhớ tới lời kịch tiếp theo mà hắn sẽ nói theo như trong sách: “đương nhiên là ta sẽ kín miệng như bình”, sau đó vui vẻ chiếm hữu Thượng Quan A Na, do vậy ánh mắt nàng không khỏi quắc lên, nhìn hắn chòng chọc.
Ai ngờ Đại Đồ lại cười ‘haha’ hai tiếng, sau đó hắn quan sát nét mặt chán ghét của Thượng Quan A Na, dựa sát vào nàng ta, cười nói: “Đương nhiên là ta không muốn!”
Điều này chẳng những khiến Mân Nương và Thanh Liên đang rình xem kinh ngạc mà ngay cả trên mặt Thượng Quan A Na và Doanh Lang cũng hiện lên vẻ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Thân thể hai người vốn vẫn đang liền một chỗ, vừa nghe Đại Đồ nói thế, hai người lập tức tách ra. Thân thể Thượng Quan A Na mềm nhũn, quỵ trên mặt đất; Doanh Lang dùng tay xách đai quần, trên mặt hiện ra vẻ e ngại.
Đại Đồ ôm ngực, đi vòng quanh Thượng Quan A Na và Đại Đồ một vòng, trên mặt hiện ra vẻ xảo trá: “Muốn bưng kín miệng ta, kỳ thật rất đơn giản…”
Thượng Quan A Na vội nói: “Đại Đồ, ngươi muốn cái gì?”
Đại Đồ nheo mắt, nhún vai, nói như xướng ca: “Ta muốn cùng tỳ nữ Phi Đào của ngươi vui vẻ một đêm.”
Thanh Liên: “…” Nàng ta chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Mân Nương.
Mân Nương phản ứng không nhanh, khi thấy ánh mắt đó của Thanh Liên, nàng mới nhớ ra, “Phi Đào” chính là nàng a!
Mân Nương: “…”
Thượng Quan A Na cau mày nói: “Phi Đào làm người rất kiên trinh…”
Mắt Đại Đồ lấp lánh: “Nhưng Đại Đồ ta rất sợ chủ nhân nha, nói không chừng ta sẽ..”
Doanh Lang: “Tiểu quân!”
Thượng Quan A Na: “..Được rồi, để ta sắp xếp.”
Thanh Liên nghe đến đó thì vội dùng sức kéo ống tay áo Mân Nương, lặng lẽ lùi người về phía sau.
Mãi cho đến khi hai người cách đám Thượng Quan A Na một đoạn kha khá rồi, Thanh Liên mới thấp giọng nói: “Sợ là nhị tiểu quân sắp ra ngoài, nếu không thấy chúng ta thủ hộ ở đó, nhất định sẽ quất roi chúng ta.”
Mân Nương im lặng không nói.
Nàng nghĩ: biểu hiện của Đại Đồ này hoàn toàn không giống như trong sách, mọi chuyện cũng phát triển khác với truyện gốc, như vậy chẳng lẽ Đại Đồ cũng giống như nàng, đã được thay thế bằng một người khác? Nếu là như vậy, rốt cuộc hắn là Hồ Lân, Kiến Tú hay Hồng Cừ?
Thanh Liên thấy nàng phát ngốc thì liếc nàng một cái, nói: “Phi Đào tỉ tỉ, Đại Đồ nhìn trúng ngươi, phải xử lý thế nào đây?”
Mân Nương nhìn nàng ta, không nói gì.
Thanh Liên bỗng nhiên cười hì hì, dựa sát vào Mân Nương nói: “Phi Đào tỉ tỉ, chẳng lẽ ngươi cũng đã sớm nhìn trúng Đại Đồ?”
Mân Nương: “..Làm sao có thể?”
Thanh Liên kéo eo Mân Nương, thấp giọng thì thầm: “Phi Đào tỉ tỉ, nếu như tỉ không muốn, ta có một cách.”
Hơi thở của nàng ta phun trên tai Mân Nương, nàng chỉ cảm thấy tai tê tê ngứa ngứa. Mân Nương đẩy nàng ta ra xa một chút, đang muốn hỏi nàng ta có cách gì thì nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, nghe có vẻ là Thượng Quan A Na. Nàng vội đẩy Thanh Liên ra, sau đó đi cùng nàng ta, một trước một sau đi ra ngoài.
Hai má Thượng Quan A Na ửng hồng, tóc mai tán loạn, váy áo xộc xệch, trên tay cầm quần lót đỏ chót, ngay cả nhìn cũng không nhìn Mân Nương và Thanh Liên một cái, chỉ đi thẳng về phía trước.
Mân Nương và Thanh Liên vội đi theo.
Mân Nương nhớ rằng trong truyện, Thượng Quan A Na đang lăn lộn với Doanh Lang và Đại Đồ thì nghe thấy tiếng ho khan từ xa của anh trai chồng Khắc Xa nên phải chật vật chạy trốn, không ngờ bị Khắc Xa chặn đường, bị vũ nhục một phen, sau đó hai người lại phát sinh gian tình.
Mân Nương vừa đi theo sau Thượng Quan A Na vừa nhìn lén về phía sau vài lần, ý muốn nhìn thấy đại công tử Loan Khắc Xa, hy vọng nội dung truyện có thể quay trở lại quỹ đạo.
Đáng tiếc, đến khi Thượng Quan A Na trở về viện của nàng ta và trượng phu Khắc Thung vẫn không thấy tăm hơi Loan Khắc Xa đâu.
Đến buổi chiều, Thượng Quan A Na tắm gội xong thì gọi Mân Nương tới. Nàng ta đánh giá một phen, sau đó nói: “Phi Đào, thì ra ngươi đẹp như vậy a.”
Mân Nương: “…” Dung mạo của nàng hiện giờ giống y như dung mạo thực sự của nàng, do vậy đương nhiên là xinh đẹp, nhưng bị Thượng Quan A Na khen như vậy, nàng lập tức nghĩ đến chuyện giữa nàng ta và Đại Đồ, không khỏi sợ hãi.
Thượng Quan A Na trầm tư một chút, sau đó nói: “Phi Đào, tiến lên để ta nhìn xem.”
Mân Nương tiến lên, cúi đầu đứng trước mặt Thượng Quan A Na.
Thượng Quan A Na vươn tay, cách lớp quần áo cầm ngực Mân Nương.
Mân Nương: “…” Chẳng lẽ Thượng Quan A Na là Hồ Lân/ Kiến Tú/ Hồng Cừ?!
Tính tình Mân Nương vốn nhu thuận, tuy nàng không muốn nhìn tiếp nhưng lại không tự chủ được nghe theo lời nàng ta.
Lúc này Thượng Quan A Na đứng trên bậc thang trong đình hoa, đang khom người vịn lan can, còn Doanh Lang vẫn duy trì trạng thái giao hợp, đè trên thân thể nàng ta không rời.
Hai người bọn họ đang đắm chìm trong bể dục, không hề chú ý đến tiếng bước chân từ xa đang đến gần.
Mân Nương và Thanh Liên đứng trên chỗ cao hơn nên có thể thấy một nam nô bộc mặc đồ đen thấp thoáng trên hàng lang dưới hàng cây. Người thanh niên này cao lớn, da thịt thô vàng, ngũ quan thô kệch, hắn chưa bước lên bậc thang đã thấy quần áo bị vứt tán loạn trên bậc thang, vội khom lưng nhặt lên.
Thứ hắn đang cầm trong tay chính là quần lót màu đỏ chót của Thượng Quan A Na.
Nhìn thấy nam nhân xấu xí này để quần lót của Thượng Quan A Na ở trước mũi, hơn nữa còn thả lên trên mũi miệng mà xoa xoa, Mân Nương cảm thấy vô cùng chán ghét.
Nàng cảm thấy nam tử xấu xí này không thể là Hồ Lân.
Hồ Lân có thể đã biến dạng, nhưng tuyệt đối sẽ không có hành vi dâm loạn như vậy!
Nàng không tin người này là Hồ Lân, rồi lại sợ hắn chính là Hồ Lân nên không muốn nhìn nữa, nhưng Thanh Liên lại đang hứng trí bừng bừng. Nàng ta kề sát bên tai Mân Nương nói nhỏ: “Đây là Đại Đồ, là người hầu làm việc trong phủ.”
Mân Nương đã đọc ‘Si Bà Truyền’ rất nhiều lần nên đương nhiên biết nam nhân xấu xí có tên Đại Đồ này, nàng cau mày quan sát Đại Đồ.
Đại Đồ nhét cái quần lót đỏ chót kia vào trong ngực, tiếp tục đi về hướng bậc thang.
Sau khi bước lên bậc thang rồi, hắn nhanh chóng thấy được Thượng Quan A Na và Doanh Lang đang thiếp hợp thân thể với nhau, quần áo tán loạn.
Áo ngoài của Thượng Quan A Na đã bị Doanh Lang cởi bỏ, áo yếm đỏ chót cũng bị kéo xuống, váy trắng bị vén lên, phía dưới trần trùng trục, quần lót cũng không thấy đâu, lộ ra hai cái đùi trắng như tuyết.
Mà Doanh Lang đang đè trên lưng nàng thì vẫn áo sống chỉnh tề, chỉ cởi bỏ đai lưng mà thôi.
Thấy dáng vẻ này của Thượng Quan A Na, Đại Đồ giả vờ kinh ngạc nói: “Doanh Lang? Nhị Tiểu Quân? Các người, các người sao lại làm như vậy? Doanh Lang, sao ngươi dám làm cái chuyện mạo hiểm này a? Chẳng lẽ ngươi không sợ chết hay sao?”
Thân thể Thượng Quan A Na nằm vắt trên thành lan can, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét xen lẫn sợ hãi.
Doanh Lang vẫn không buông nàng ta ra, vẫn đứng dán vào như trước, im lặng không nói.
Đại Đồ dương dương tự đắc nói: “Ai chà, ta gặp các ngươi đang gian dâm nhưng lại không đi báo với chủ nhân, về sau biết giải thích với chủ nhân thế nào đây?”
Hắn tỏ vẻ như đang lưỡng lự, liên tục lắc đầu, luôn miệng thở dài.
Mân Nương thờ ơ, nàng cảm thấy Đại Đồ này so với miêu tả trong ‘Si Bà Truyền’ còn khoa trương hơn. Đại Đồ trong sách cũng chỉ muốn chiếm tiện nghi của Thượng Quan A Na một lát mà thôi, Đại Đồ này sao lại biểu diễn xuất thần như vậy?
Nàng nheo mắt, quan sát Đại Đồ một lần nữa.
Tên Đại Đồ này thoạt nhìn thô kệch, nhưng khi nhìn kỹ lại mới nhận ra hắn chính là loại nam tử mũi cao mày rậm mắt to, ngũ quan tuấn lãng, chỉ là da thịt thô ráp vàng vọt, do vậy mới tạo ấn tượng xấu cho người khác.
Mân Nương dùng tay bụm miệng, sợ chính mình nói ra lời điều này.
Lúc này Thượng Quan A Na mới mở miệng, vẻ mặt nàng ta tràn đầy oán hận: “Đại Đồ, nhờ ngươi che giấu giúp ta một chút.”
Trên mặt Doanh Lang hiện ra nụ cười yếu ớt: “Đại Đồ, đã bị ngươi phát hiện, ta bèn đưa nhị tiểu quân cho ngươi chơi vậy.”
Mân Nương gần như thuộc ‘Si Bà Truyền’, do vậy nàng biết sau đó Đại Đồ sẽ trả lời ra sao.
Nàng nhớ rằng theo như trong sách, Đại Đồ sẽ vô cùng vui mừng đồng ý.
Đối với bức xuân cung đồ một nữ hai nam sắp xảy ra tiếp theo, thực ra Mân Nương rất muốn nhìn một cái. Thứ nhất là vì cảnh tượng như vậy thật sự khó gặp, thứ hai nàng muốn căn cứ vào động tác và thói quen của Đại Đồ để xác định rốt cuộc hắn có phải Hồ Lân hay không.
Tuy Mân Nương muốn xem nhưng lại có chút chột dạ, nàng liếc sang Thanh Liên, phát hiện ánh mắt Thanh Liên sáng ngời, trên mặt mỉm cười, khóe miệng cong lên, rõ ràng đang rất vui vẻ!
Mân Nương: “…” Vậy thì nàng yên tâm rồi, có Thanh Liên cùng nhìn với mình, nàng cũng có thêm can đảm…
Đại Đồ tiếp tục biểu diễn, hắn ngửa mặt, cười lên rất khoa trương: “Ha ha ha hà! Đã là vật đưa tới miệng Đại Đồ ta, đương nhiên là ta —”
Mân Nương nhớ tới lời kịch tiếp theo mà hắn sẽ nói theo như trong sách: “đương nhiên là ta sẽ kín miệng như bình”, sau đó vui vẻ chiếm hữu Thượng Quan A Na, do vậy ánh mắt nàng không khỏi quắc lên, nhìn hắn chòng chọc.
Ai ngờ Đại Đồ lại cười ‘haha’ hai tiếng, sau đó hắn quan sát nét mặt chán ghét của Thượng Quan A Na, dựa sát vào nàng ta, cười nói: “Đương nhiên là ta không muốn!”
Điều này chẳng những khiến Mân Nương và Thanh Liên đang rình xem kinh ngạc mà ngay cả trên mặt Thượng Quan A Na và Doanh Lang cũng hiện lên vẻ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Thân thể hai người vốn vẫn đang liền một chỗ, vừa nghe Đại Đồ nói thế, hai người lập tức tách ra. Thân thể Thượng Quan A Na mềm nhũn, quỵ trên mặt đất; Doanh Lang dùng tay xách đai quần, trên mặt hiện ra vẻ e ngại.
Đại Đồ ôm ngực, đi vòng quanh Thượng Quan A Na và Đại Đồ một vòng, trên mặt hiện ra vẻ xảo trá: “Muốn bưng kín miệng ta, kỳ thật rất đơn giản…”
Thượng Quan A Na vội nói: “Đại Đồ, ngươi muốn cái gì?”
Đại Đồ nheo mắt, nhún vai, nói như xướng ca: “Ta muốn cùng tỳ nữ Phi Đào của ngươi vui vẻ một đêm.”
Thanh Liên: “…” Nàng ta chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Mân Nương.
Mân Nương phản ứng không nhanh, khi thấy ánh mắt đó của Thanh Liên, nàng mới nhớ ra, “Phi Đào” chính là nàng a!
Mân Nương: “…”
Thượng Quan A Na cau mày nói: “Phi Đào làm người rất kiên trinh…”
Mắt Đại Đồ lấp lánh: “Nhưng Đại Đồ ta rất sợ chủ nhân nha, nói không chừng ta sẽ..”
Doanh Lang: “Tiểu quân!”
Thượng Quan A Na: “..Được rồi, để ta sắp xếp.”
Thanh Liên nghe đến đó thì vội dùng sức kéo ống tay áo Mân Nương, lặng lẽ lùi người về phía sau.
Mãi cho đến khi hai người cách đám Thượng Quan A Na một đoạn kha khá rồi, Thanh Liên mới thấp giọng nói: “Sợ là nhị tiểu quân sắp ra ngoài, nếu không thấy chúng ta thủ hộ ở đó, nhất định sẽ quất roi chúng ta.”
Mân Nương im lặng không nói.
Nàng nghĩ: biểu hiện của Đại Đồ này hoàn toàn không giống như trong sách, mọi chuyện cũng phát triển khác với truyện gốc, như vậy chẳng lẽ Đại Đồ cũng giống như nàng, đã được thay thế bằng một người khác? Nếu là như vậy, rốt cuộc hắn là Hồ Lân, Kiến Tú hay Hồng Cừ?
Thanh Liên thấy nàng phát ngốc thì liếc nàng một cái, nói: “Phi Đào tỉ tỉ, Đại Đồ nhìn trúng ngươi, phải xử lý thế nào đây?”
Mân Nương nhìn nàng ta, không nói gì.
Thanh Liên bỗng nhiên cười hì hì, dựa sát vào Mân Nương nói: “Phi Đào tỉ tỉ, chẳng lẽ ngươi cũng đã sớm nhìn trúng Đại Đồ?”
Mân Nương: “..Làm sao có thể?”
Thanh Liên kéo eo Mân Nương, thấp giọng thì thầm: “Phi Đào tỉ tỉ, nếu như tỉ không muốn, ta có một cách.”
Hơi thở của nàng ta phun trên tai Mân Nương, nàng chỉ cảm thấy tai tê tê ngứa ngứa. Mân Nương đẩy nàng ta ra xa một chút, đang muốn hỏi nàng ta có cách gì thì nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, nghe có vẻ là Thượng Quan A Na. Nàng vội đẩy Thanh Liên ra, sau đó đi cùng nàng ta, một trước một sau đi ra ngoài.
Hai má Thượng Quan A Na ửng hồng, tóc mai tán loạn, váy áo xộc xệch, trên tay cầm quần lót đỏ chót, ngay cả nhìn cũng không nhìn Mân Nương và Thanh Liên một cái, chỉ đi thẳng về phía trước.
Mân Nương và Thanh Liên vội đi theo.
Mân Nương nhớ rằng trong truyện, Thượng Quan A Na đang lăn lộn với Doanh Lang và Đại Đồ thì nghe thấy tiếng ho khan từ xa của anh trai chồng Khắc Xa nên phải chật vật chạy trốn, không ngờ bị Khắc Xa chặn đường, bị vũ nhục một phen, sau đó hai người lại phát sinh gian tình.
Mân Nương vừa đi theo sau Thượng Quan A Na vừa nhìn lén về phía sau vài lần, ý muốn nhìn thấy đại công tử Loan Khắc Xa, hy vọng nội dung truyện có thể quay trở lại quỹ đạo.
Đáng tiếc, đến khi Thượng Quan A Na trở về viện của nàng ta và trượng phu Khắc Thung vẫn không thấy tăm hơi Loan Khắc Xa đâu.
Đến buổi chiều, Thượng Quan A Na tắm gội xong thì gọi Mân Nương tới. Nàng ta đánh giá một phen, sau đó nói: “Phi Đào, thì ra ngươi đẹp như vậy a.”
Mân Nương: “…” Dung mạo của nàng hiện giờ giống y như dung mạo thực sự của nàng, do vậy đương nhiên là xinh đẹp, nhưng bị Thượng Quan A Na khen như vậy, nàng lập tức nghĩ đến chuyện giữa nàng ta và Đại Đồ, không khỏi sợ hãi.
Thượng Quan A Na trầm tư một chút, sau đó nói: “Phi Đào, tiến lên để ta nhìn xem.”
Mân Nương tiến lên, cúi đầu đứng trước mặt Thượng Quan A Na.
Thượng Quan A Na vươn tay, cách lớp quần áo cầm ngực Mân Nương.
Mân Nương: “…” Chẳng lẽ Thượng Quan A Na là Hồ Lân/ Kiến Tú/ Hồng Cừ?!
/127
|