Nhẫm Cửu: “Anh nói kiểu gì cũng có lí cả”.
Mới sáng sớm mà Nhẫm Cửu đã bị tiếng luyện binh bên ngoài đánh thức. Sau khi ở lại Giang Châu hơn mười ngày, các phái võ lâm đã thừa nhận địa vị của Kì Linh giáo, chưởng môn các phái cũng ủy thác Sở Cuồng dùng phương pháp của hắn huấn luyện cao thủ các phái để tổ chức những nhân sĩ võ lâm đã quen tự do này thành một đội quân trong thời gian ngắn nhất.
Cùng với việc địa vị Sở Cuồng và Kì Linh giáo nhận được sự coi trọng chưa từng có, thân phận của Nhẫm Cửu cũng thuyền lên theo nước, từ tiểu viện hẻo lánh đã chuyển tới đông sương phòng ngay bên cạnh chính viện. Đồ đạc trong phòng tốt hơn tiểu viện trước rất nhiều, dưới đất có trải thảm mềm, giường bằng gỗ tử đàn được chạm trổ, ngay cả chậu rửa mặt cũng thay chậu gỗ bằng chậu đồng vàng chóe. Tất cả việc ăn mặc ở đều được đãi ngộ cao hơn vài ba bậc, nhưng điểm không tốt duy nhất chính là Nhẫm Cửu không ngủ nướng được nữa.
Mỗi ngày chỉ cần Sở Cuồng bắt đầu luyện binh bên ngoài, chỗ Nhẫm Cửu nằm sẽ ầm ĩ không ngủ được. Không phải việc cách âm trong Lâm phủ không tốt, như Phó Thanh Mộ, ngày nào hắn cũng ngủ ngon hơn Nhẫm Cửu nhiều. Tất cả đều bởi ngũ quan của nàng nhạy bén hơn trước kia rất nhiều, tiếng động nhỏ xíu cũng được khuếch đại lên mấy lần trong tai nàng khiến nàng không thể ngủ yên được.
Nhẫm Cửu tung chăn bật dậy. Nha đầu ngoài cửa lập tức đi vào đổ nước nóng, lấy quần áo mới cho nàng. Bây giờ trong chốn võ lâm không ai không biết giáo chủ Kì Linh giáo chỉ là một giáo chủ bù nhìn có sức mạnh khủng khiếp, người quyết định thật sự là đại tế ti Tiêu Phi và tả hộ pháp Sở Cuồng. Nhưng cho dù mọi người đều biết điều này thì cũng không ai dám bất kính với Nhẫm Cửu… Ai bảo nàng có một sức mạnh kinh người chứ…
Đám thị nữ chuẩn bị xong xuôi liền lui ra ngoài, bọn họ biết ngày nào Nhẫm Cửu cũng tự mình rửa mặt chải đầu mặc quần áo, không thích có người khác đứng nhìn bên cạnh. Hôm nay Nhẫm Cửu như thường lệ chải tóc xong xuôi, mặc quần áo mới vào, thắt dây lưng, miệng tặc lưỡi xót xa: “Thêu thùa những thứ này phải mất bao nhiêu tâm tư? Mỗi ngày một bộ quần áo mới, đúng là không hưởng hết phúc được”.
Còn vì sao bây giờ mỗi ngày Nhẫm Cửu đều mặc quần áo mới? Không phải vì thân phận của Nhẫm Cửu là giáo chủ Kì Linh giáo mà là bởi vì có lần Lâm Cẩm Phong hỏi Nhẫm Cửu thích quần áo kiểu gì. Khi đó Nhẫm Cửu thấy khó hiểu, vì sao đại thiếu gia nhà họ Lâm lại tò mò về sở thích của mình như thế? Nhẫm Cửu đưa mắt nhìn, một loạt nam bộc nữ tì nhà họ Lâm phía sau thiếu gia đều ăn mặc đẹp hơn mình. Nhẫm Cửu nghĩ bụng, có lẽ thiếu gia nhà người ta không thích chơi với những người ăn mặc không đẹp. Thế là Nhẫm Cửu tươi cười nói với Lâm Cẩm Phong: “Bộ quần áo này của tôi mấy ngày hôm trước đánh giết nhiều quá, hình như là hơi cũ rồi. Nếu tiện thì anh mang cho tôi mấy bộ đồ nam mới là được”.
Thế là sau đó mỗi buổi sáng thức dậy. Nhẫm Cửu đều có quần áo mới để mặc, không phải là kiểu dáng quần áo nam giới nhưng lại được thiết kế rất gọn gàng, có lẽ là phòng may vá đã phải thức suốt đêm để làm ra.
Ngày đầu tiên mặc bộ quần áo may riêng, Nhẫm Cửu vừa soi gương đã bị chính mình trong gương làm choáng ngợp. Nhẫm Cửu khen quần áo mới không dứt lời, tìm Lâm Cẩm Phong cảm ơn hắn, nhân tiện hỏi bộ quần áo này là ai thiết kế, sao có thể hợp với mình như vậy. Lâm Cẩm Phong chỉ cười: “Sản nghiệp nhà họ Lâm có một cửa hàng quần áo. Khi còn bé Cẩm Phong cũng từng xem thợ may may đo quần áo nên cũng biết được chút ít. Hôm đó cô nương nói muốn mặc quần áo nam giới, tại hạ suy nghĩ, cảm thấy nữ nhi mặc đồ nam giới dù sao cũng không ổn, buổi tối chợt nảy ra ý tưởng nên mới vẽ kiểu mẫu áo giao cho phòng may vá. Cửu cô nương thích bộ quần áo này thì Cẩm Phong vui mừng lắm lắm!’.
“Là do anh vẽ sao?”, Nhẫm Cửu kinh ngạc, cười hì hì nhìn hắn: “Lâm gia công tử đúng là đa tài. Nếu ngày nào tôi cũng được mặc quần áo đẹp như vậy thì chắc là vui lắm”.
Khi đó Lâm Cẩm Phong chỉ mỉm cười nhìn Nhẫm Cửu. Thế là từ hôm đó trở đi, đến tận bây giờ, mỗi buổi sáng Nhẫm Cửu đều nhận được một bộ quần áo đẹp đẽ trông rất oách.
Nhẫm Cửu cho là thiếu gia nhà họ Lâm này thật sự quá hiếu khách. Trong lòng cảm thấy hơi ngại, Nhẫm Cửu nghĩ phải tìm cách báo đáp người ta, nếu không mỗi ngày nhận được một bộ quần áo đẹp Nhẫm Cửu cảm thấy như mắc nợ Lâm Cẩm Phong mà không trả được. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn không tìm được cách nào để báo đáp người ta. Nàng muốn tìm người bàn bạc, nhưng Sở Cuồng cả ngày bận rộn không thấy bóng dáng đâu, nàng và Tiêu Phi lại không thân quen đến mức có thể trao đổi về đề tài này, những nhân sĩ võ lâm khác càng khỏi phải nói. Nghĩ đi nghĩ lại, Nhẫm Cửu chạy đi tìm Phó Thanh Mộ để tâm sự về khó khăn của mình.
Sau khi Nhẫm Cửu kể hết đầu đuôi sự việc, Phó Thanh Mộ nhìn nàng với một ánh mắt hơi lạ: “Chẹp chẹp! Cửu cô nương, cô nương thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng không ngờ lại là một kì nữ”.
Nhẫm Cửu vỗ bàn: “Anh đừng tưởng tôi không có văn hóa nên không nghe ra anh đang chê tôi xấu xí!”.
Phó Thanh Mộ cầm tách trà nóng hổi lên, chậm rãi uống một ngụm: “Tôi nói này, Cửu cô nương quả thật đúng là không có văn hóa. Lâm công tử người ta tặng đồ cho cô nương chắc chắn là không trông chờ cô nương báo đáp. Hơn nữa cô nương muốn báo đáp thì có thể báo đáp bằng thứ gì? Tiền à? Người ta có đầy. Quyền à? Cô nương muốn cho cũng không được. Người ta không màng những thứ này của cô nương”.
Nhẫm Cửu cau mày: “Thế thì làm thế nào? Bây giờ tôi nhìn thấy hắn không khác gì nhìn thấy chủ nợ, lúc nào cũng cảm thấy mất tự nhiên. Không trả lại hắn thứ gì đó thì tôi không thoải mái được”.
Phó Thanh Mộ nhướng mày: “Ngoài tiền và quyền, vẫn còn sắc mà”. Hắn cười: “Thứ người ta muốn chính là cái này”.
Nhẫm Cửu nhíu mày chặt hơn: “Tôi biết đi đâu tìm gái cho hắn?”.
Khóe miệng Phó Thanh Mộ giật giật: “Cửu cô nương khờ thật hay khờ giả vậy? Đây là người ta thích cô nương, cô nương không biết sao? Có người đàn ông nào ngày ngày rảnh rỗi không có việc gì làm lại giúp một cô gái vẽ mẫu quần áo? Người ta nhằm vào cô nương, muốn cô nương mặc quần áo người ta tặng rồi gả cho người ta. Lâm công tử đúng là thông minh, muốn dùng quần áo lừa cô nương thành người của hắn”.
Nhẫm Cửu tỉnh ngộ, im lặng một lát rồi vỗ tay khen ngợi: “Hắn đúng là thông minh thật. Tặng tôi váy áo, tôi lấy hắn, chẳng khác nào váy áo vẫn là của nhà hắn, thu hồi vốn liếng còn kiếm lời, đây là hắn đang định tay không bắt giặc!”. Nói đến đây, Nhẫm Cửu vỗ bàn: “Trước kia tại sao tôi không nghĩ ra cách này lúc đi bắt những tú tài đó chứ? Đúng là thông minh thật!”.
Phó Thanh Mộ không buồn để ý đến Nhẫm Cửu nữa.
Nhẫm Cửu nói tiếp: “Không được. Tôi không thể lấy thiếu gia nhà họ Lâm được. Tôi phải tìm hắn để nói cho rõ ràng, bảo hắn lấy lại những bộ quần áo này”.
Phó Thanh Mộ vội vàng ngăn cản, nhịn cười nhìn Nhẫm Cửu: “Cô nương đi nói? Cô nương nói cái gì? Lâm công tử người ta đã tỏ tình với cô nương rồi à? Cô nương làm sao khẳng định người ta thích cô nương? Tự nhiên cô nương đến nói một câu ‘Tôi không thể lấy anh được’, người ta cười nhạo cô nương tưởng bở thì cô nương biết làm thế nào?”.
“Chẳng phải anh đã nói vậy sao?”. Nhẫm Cửu khó hiểu nhìn hắn: “Đến lúc đó tôi sẽ nói với Lâm Cẩm Phong là anh nói với tôi rằng hắn thích tôi”.
Khóe miệng Phó Thanh Mộ lại giật giật lần nữa. Làm thế thì hắn còn biết sống thế nào?
Hai người đang nói chuyện, ngoài phòng chợt có bóng người. Sở Cuồng sải bước đi vào, thấy Phó Thanh Mộ đang nắm cánh tay Nhẫm Cửu, ánh mắt Sở Cuồng dừng lại trên tay Phó Thanh Mộ, Phó Thanh Mộ vội rút tay về như bị kim đâm.
Thấy Sở Cuồng về, Nhẫm Cửu lập tức tươi cười: “Sở Cuồng, anh về rồi”.
Sở Cuồng gật đầu. Sau khi bắt đầu luyện binh, buổi sáng Nhẫm Cửu còn chưa dậy hắn đã bắt đầu bận rộn, buổi tối cùng Tiêu Phi và các chưởng môn bàn bạc xong về phòng thì Nhẫm Cửu đã đi ngủ. Tính ra đã mấy ngày bọn họ không nhìn thấy mặt nhau.
“Về lấy đồ”.
Phó Thanh Mộ đảo mắt: “Hê hê, đúng lúc quá. Cô nương thương lượng với Sở huynh xem làm thế nào”.
Sở Cuồng nghe vậy liền tỏ vẻ nghi hoặc: “Chuyện gì thế?”.
Lúc này Nhẫm Cửu lại chần chừ. Nếu lúc nãy bàn bạc với Sở Cuồng làm thế nào báo đáp ân tình của người khác thì còn dễ. Nhưng bây giờ bàn bạc với Sở Cuồng làm thế nào để từ chối một người có thể thích nàng, mặc dù Nhẫm Cửu là người thô lỗ nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên nói như thế nào cho phải.
Phó Thanh Mộ bên cạnh thấy thế liền tươi cười: “Thì do Cửu cô nương của chúng ta quá rực rỡ khiến thiếu gia nhà họ Lâm động lòng ấy mà”.
Sở Cuồng lập tức nhíu mày, gần như buột miệng nói ra: “Em không thể xảy ra quan hệ với người khác ngoài anh”.
Hắn nói xong, hai người còn lại đều sững sờ. Phó Thanh Mộ lập tức che mặt: “Ôi mặ ta, ôi nóng quá, ôi mù cả mắt rồi!”.
Nhẫm Cửu nuốt nước bọt, vặn vẹo ngón tay, lại nghe thấy Sở Cuồng lạnh lùng bổ sung: “Trước khi em giải trừ khế ước với anh, nếu xảy ra quan hệ với người khác sẽ có hại cho sức khỏe của em. Trong tình hình hiện nay, vì nghĩ cho đại cục, tốt nhất em và anh đều không được phép có bất cứ tổn thương nào”.
Nhẫm Cửu lại sững sờ lần nữa, có điều dường như đã quen với tình huống như vậy nên cũng không tức giận, chỉ hứ hứ vài tiếng rồi buồn bực trả lời: “Em… em biết, thì em đang nghĩ cách làm thế nào để từ chối hắn mà…”.
Sở Cuồng gật đầu, cất bước đi vào phòng trong. Phó Thanh Mộ lại thấy chướng mắt. Hắn cười tủm tỉm: “Ôi, Sở huynh này! Nói vậy có nghĩa là nếu Cửu cô nương không xảy ra quan hệ với Lâm thiếu gia thì làm chuyện gì khác cũng được đúng không? Chẳng hạn như nắm tay ôm eo gì đó thì không sao chứ?”.
Bước chân Sở Cuồng khựng lại. Một hồi lâu sau, hắn mới quay đầu lại, buông một câu: “Tạm thời không được”. Không giải thích gì thêm, hắn lấy đồ trong phòng rồi bước nhanh ra ngoài.
Phó Thanh Mộ thở dài: “Tại sao Sở huynh lại không thành thật với lòng mình như vậy?”.
Nhẫm Cửu gãi đầu cười cười: “Tôi cảm thấy bây giờ anh ấy như vậy là tốt lắm rồi. Anh xem, lúc tôi và anh ấy mới gặp anh, anh ấy còn tìm mọi cách giúp tôi kiếm chồng hai, ép người khác thích tôi, sống cùng tôi suốt phần đời còn lại. Nhưng vừa rồi anh ấy…”. Hai mắt Nhẫm Cửu dường như tỏa sáng vì vui mừng: “Anh ấy có thể nói ra mấy chữ tạm thời không được đã cho thấy tâm ý của anh ấy đang từ từ hướng về tôi”. Nói đến đây, Nhẫm Cửu cắn răng: “Tôi phải tiếp tục cố gắng, nhất định phải đánh hạ Sở Cuồng”.
Phó Thanh Mộ nhất thời cảm thấy thông cảm với Nhẫm Cửu. Cô nương này… xưa nay vẫn động viên bản thân như vậy sao? Hắn thở dài một tiếng, đưa tay xoa đầu Nhẫm Cửu: “Ta giúp cô nương, ta sẽ giúp cô nương”.
Tuy nhiên xét đến cùng thì nhi nữ tình trường chỉ là chuyện riêng, nói thế nào cũng không quan trọng bằng chính sự.
Dưới sự bố trí và điều hành của Sở Cuồng, đến ngày thứ hai mươi, cũng là ngày chuẩn bị dùng vũ lực cướp chính quyền Giang Châu, quân đội do các phái võ lâm hợp thành bắt đầu dần dần có dáng có dấp. Thực ra đối với đám người Sở Cuồng hiện nay, nhiệm vụ này nói thật là quá dễ hoàn thành. Thời gian trước, trước khi người đồng hóa quấy rối đại hội võ lâm, đám quyền quý ở thành Giang Châu đã ra khỏi thành lánh nạn vì vụ loạn lạc trước đó. Quân canh giữ thành Giang Châu cũng đã không còn ý chí chiến đấu, không ai ngờ được Lâm phủ lại bắt đầu nổi loạn từ trong thành, vừa hành động đã chiếm được châu phủ thành Giang Châu, đoạt quyền kiểm soát của quân phòng thủ Giang Châu.
Toàn bộ hành động này mất thời gian chưa đến nửa ngày.
Nhưng tối hôm đó Sở Cuồng vẫn triệu tập chưởng môn các phái mở hội nghị khẩn cấp, tổng kết những thiếu sót và khuyết điểm trong cuộc chiến cướp thành lần này. Những khuyết điểm mang tính chiến lược nhỏ đó đều do một nguyên nhân căn bản nhất, đó là mọi người còn chưa quen thuộc với nhau.
Trước đây những nhân sĩ võ lâm này đều ở môn phái của mình, không có môn phái nào lại kết hợp với môn phái khác để luyện võ công. Hơn nữa phần lớn nhân sĩ võ lâm đều có cá tính tương đối mạnh, dăm bữa nửa tháng huấn luyện cũng rất khó thay đổi tận gốc rễ thói quen của họ.
Có người sau khí chiếm được tường thành nhìn thấy chiếc nỏ lớn trên đó, nhất thời tò mò, vậy là cầm lên bắn lên trời, may mà mũi tên rơi xuống không làm dân thường bị thương. Có người còn đánh người khác vì lí do ”Tên này là đối thủ của ta, không liên quan tới ngươi”. Còn có người mang rượu lên chiến trường, vừa uống vừa chém, sau khi cướp được thành cũng ngã vật xuống đất ngủ tít. Những vấn đề này thoạt nhìn có vẻ nhỏ nhặt, nhưng nếu ở trên chiến trường thật sự sau này, không cẩn thận sẽ trở thành tổ kiến làm vỡ cả con đê dài ngàn dặm.
Sở Cuồng đã thức rất nhiều đêm để xử lí những vấn đề này. Hắn nghĩ cách làm thế nào điều chỉnh về chiến lược, biến những đặc tính vốn là khuyết điểm của những người này trở thành ưu điểm.
Ngày nào Sở Cuồng cũng bận rộn không ngủ, Nhẫm Cửu nhìn rất thương, tối nào cũng nấu một bát cháo cho hắn, đặt ở bên cạnh bàn. Nhưng buổi sáng hôm sau Nhẫm Cửu thức dậy, ăn sáng xong đến thăm Sở Cuồng không hề động vào chút nào. Tuy hiểu hắn bận rộn, nhưng nhìn bát cháo đặc lại, tỏng lòng Nhẫm Cửu vẫn cảm thấy không vui.
Tuy nhiên, ai bảo hắn là Sở Cuồng chứ? Nhẫm Cửu biết mình không thể mơ tưởng Sở Cuồng hiểu những tình cảm của mình, bởi vì tính người này vốn là như vậy. Ai bảo Nhẫm Cửu lại thích một Sở Cuồng như thế? Vì vậy hằng ngày khi Sở Cuồng đi lo công việc, Nhẫm Cửu đều luyện tập năng lực người đồng hóa của mình. Dần dần Nhẫm Cửu đã có thể thoải mái chuyển đổi giữa người bình thường và người đồng hóa.
Mới sáng sớm mà Nhẫm Cửu đã bị tiếng luyện binh bên ngoài đánh thức. Sau khi ở lại Giang Châu hơn mười ngày, các phái võ lâm đã thừa nhận địa vị của Kì Linh giáo, chưởng môn các phái cũng ủy thác Sở Cuồng dùng phương pháp của hắn huấn luyện cao thủ các phái để tổ chức những nhân sĩ võ lâm đã quen tự do này thành một đội quân trong thời gian ngắn nhất.
Cùng với việc địa vị Sở Cuồng và Kì Linh giáo nhận được sự coi trọng chưa từng có, thân phận của Nhẫm Cửu cũng thuyền lên theo nước, từ tiểu viện hẻo lánh đã chuyển tới đông sương phòng ngay bên cạnh chính viện. Đồ đạc trong phòng tốt hơn tiểu viện trước rất nhiều, dưới đất có trải thảm mềm, giường bằng gỗ tử đàn được chạm trổ, ngay cả chậu rửa mặt cũng thay chậu gỗ bằng chậu đồng vàng chóe. Tất cả việc ăn mặc ở đều được đãi ngộ cao hơn vài ba bậc, nhưng điểm không tốt duy nhất chính là Nhẫm Cửu không ngủ nướng được nữa.
Mỗi ngày chỉ cần Sở Cuồng bắt đầu luyện binh bên ngoài, chỗ Nhẫm Cửu nằm sẽ ầm ĩ không ngủ được. Không phải việc cách âm trong Lâm phủ không tốt, như Phó Thanh Mộ, ngày nào hắn cũng ngủ ngon hơn Nhẫm Cửu nhiều. Tất cả đều bởi ngũ quan của nàng nhạy bén hơn trước kia rất nhiều, tiếng động nhỏ xíu cũng được khuếch đại lên mấy lần trong tai nàng khiến nàng không thể ngủ yên được.
Nhẫm Cửu tung chăn bật dậy. Nha đầu ngoài cửa lập tức đi vào đổ nước nóng, lấy quần áo mới cho nàng. Bây giờ trong chốn võ lâm không ai không biết giáo chủ Kì Linh giáo chỉ là một giáo chủ bù nhìn có sức mạnh khủng khiếp, người quyết định thật sự là đại tế ti Tiêu Phi và tả hộ pháp Sở Cuồng. Nhưng cho dù mọi người đều biết điều này thì cũng không ai dám bất kính với Nhẫm Cửu… Ai bảo nàng có một sức mạnh kinh người chứ…
Đám thị nữ chuẩn bị xong xuôi liền lui ra ngoài, bọn họ biết ngày nào Nhẫm Cửu cũng tự mình rửa mặt chải đầu mặc quần áo, không thích có người khác đứng nhìn bên cạnh. Hôm nay Nhẫm Cửu như thường lệ chải tóc xong xuôi, mặc quần áo mới vào, thắt dây lưng, miệng tặc lưỡi xót xa: “Thêu thùa những thứ này phải mất bao nhiêu tâm tư? Mỗi ngày một bộ quần áo mới, đúng là không hưởng hết phúc được”.
Còn vì sao bây giờ mỗi ngày Nhẫm Cửu đều mặc quần áo mới? Không phải vì thân phận của Nhẫm Cửu là giáo chủ Kì Linh giáo mà là bởi vì có lần Lâm Cẩm Phong hỏi Nhẫm Cửu thích quần áo kiểu gì. Khi đó Nhẫm Cửu thấy khó hiểu, vì sao đại thiếu gia nhà họ Lâm lại tò mò về sở thích của mình như thế? Nhẫm Cửu đưa mắt nhìn, một loạt nam bộc nữ tì nhà họ Lâm phía sau thiếu gia đều ăn mặc đẹp hơn mình. Nhẫm Cửu nghĩ bụng, có lẽ thiếu gia nhà người ta không thích chơi với những người ăn mặc không đẹp. Thế là Nhẫm Cửu tươi cười nói với Lâm Cẩm Phong: “Bộ quần áo này của tôi mấy ngày hôm trước đánh giết nhiều quá, hình như là hơi cũ rồi. Nếu tiện thì anh mang cho tôi mấy bộ đồ nam mới là được”.
Thế là sau đó mỗi buổi sáng thức dậy. Nhẫm Cửu đều có quần áo mới để mặc, không phải là kiểu dáng quần áo nam giới nhưng lại được thiết kế rất gọn gàng, có lẽ là phòng may vá đã phải thức suốt đêm để làm ra.
Ngày đầu tiên mặc bộ quần áo may riêng, Nhẫm Cửu vừa soi gương đã bị chính mình trong gương làm choáng ngợp. Nhẫm Cửu khen quần áo mới không dứt lời, tìm Lâm Cẩm Phong cảm ơn hắn, nhân tiện hỏi bộ quần áo này là ai thiết kế, sao có thể hợp với mình như vậy. Lâm Cẩm Phong chỉ cười: “Sản nghiệp nhà họ Lâm có một cửa hàng quần áo. Khi còn bé Cẩm Phong cũng từng xem thợ may may đo quần áo nên cũng biết được chút ít. Hôm đó cô nương nói muốn mặc quần áo nam giới, tại hạ suy nghĩ, cảm thấy nữ nhi mặc đồ nam giới dù sao cũng không ổn, buổi tối chợt nảy ra ý tưởng nên mới vẽ kiểu mẫu áo giao cho phòng may vá. Cửu cô nương thích bộ quần áo này thì Cẩm Phong vui mừng lắm lắm!’.
“Là do anh vẽ sao?”, Nhẫm Cửu kinh ngạc, cười hì hì nhìn hắn: “Lâm gia công tử đúng là đa tài. Nếu ngày nào tôi cũng được mặc quần áo đẹp như vậy thì chắc là vui lắm”.
Khi đó Lâm Cẩm Phong chỉ mỉm cười nhìn Nhẫm Cửu. Thế là từ hôm đó trở đi, đến tận bây giờ, mỗi buổi sáng Nhẫm Cửu đều nhận được một bộ quần áo đẹp đẽ trông rất oách.
Nhẫm Cửu cho là thiếu gia nhà họ Lâm này thật sự quá hiếu khách. Trong lòng cảm thấy hơi ngại, Nhẫm Cửu nghĩ phải tìm cách báo đáp người ta, nếu không mỗi ngày nhận được một bộ quần áo đẹp Nhẫm Cửu cảm thấy như mắc nợ Lâm Cẩm Phong mà không trả được. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn không tìm được cách nào để báo đáp người ta. Nàng muốn tìm người bàn bạc, nhưng Sở Cuồng cả ngày bận rộn không thấy bóng dáng đâu, nàng và Tiêu Phi lại không thân quen đến mức có thể trao đổi về đề tài này, những nhân sĩ võ lâm khác càng khỏi phải nói. Nghĩ đi nghĩ lại, Nhẫm Cửu chạy đi tìm Phó Thanh Mộ để tâm sự về khó khăn của mình.
Sau khi Nhẫm Cửu kể hết đầu đuôi sự việc, Phó Thanh Mộ nhìn nàng với một ánh mắt hơi lạ: “Chẹp chẹp! Cửu cô nương, cô nương thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng không ngờ lại là một kì nữ”.
Nhẫm Cửu vỗ bàn: “Anh đừng tưởng tôi không có văn hóa nên không nghe ra anh đang chê tôi xấu xí!”.
Phó Thanh Mộ cầm tách trà nóng hổi lên, chậm rãi uống một ngụm: “Tôi nói này, Cửu cô nương quả thật đúng là không có văn hóa. Lâm công tử người ta tặng đồ cho cô nương chắc chắn là không trông chờ cô nương báo đáp. Hơn nữa cô nương muốn báo đáp thì có thể báo đáp bằng thứ gì? Tiền à? Người ta có đầy. Quyền à? Cô nương muốn cho cũng không được. Người ta không màng những thứ này của cô nương”.
Nhẫm Cửu cau mày: “Thế thì làm thế nào? Bây giờ tôi nhìn thấy hắn không khác gì nhìn thấy chủ nợ, lúc nào cũng cảm thấy mất tự nhiên. Không trả lại hắn thứ gì đó thì tôi không thoải mái được”.
Phó Thanh Mộ nhướng mày: “Ngoài tiền và quyền, vẫn còn sắc mà”. Hắn cười: “Thứ người ta muốn chính là cái này”.
Nhẫm Cửu nhíu mày chặt hơn: “Tôi biết đi đâu tìm gái cho hắn?”.
Khóe miệng Phó Thanh Mộ giật giật: “Cửu cô nương khờ thật hay khờ giả vậy? Đây là người ta thích cô nương, cô nương không biết sao? Có người đàn ông nào ngày ngày rảnh rỗi không có việc gì làm lại giúp một cô gái vẽ mẫu quần áo? Người ta nhằm vào cô nương, muốn cô nương mặc quần áo người ta tặng rồi gả cho người ta. Lâm công tử đúng là thông minh, muốn dùng quần áo lừa cô nương thành người của hắn”.
Nhẫm Cửu tỉnh ngộ, im lặng một lát rồi vỗ tay khen ngợi: “Hắn đúng là thông minh thật. Tặng tôi váy áo, tôi lấy hắn, chẳng khác nào váy áo vẫn là của nhà hắn, thu hồi vốn liếng còn kiếm lời, đây là hắn đang định tay không bắt giặc!”. Nói đến đây, Nhẫm Cửu vỗ bàn: “Trước kia tại sao tôi không nghĩ ra cách này lúc đi bắt những tú tài đó chứ? Đúng là thông minh thật!”.
Phó Thanh Mộ không buồn để ý đến Nhẫm Cửu nữa.
Nhẫm Cửu nói tiếp: “Không được. Tôi không thể lấy thiếu gia nhà họ Lâm được. Tôi phải tìm hắn để nói cho rõ ràng, bảo hắn lấy lại những bộ quần áo này”.
Phó Thanh Mộ vội vàng ngăn cản, nhịn cười nhìn Nhẫm Cửu: “Cô nương đi nói? Cô nương nói cái gì? Lâm công tử người ta đã tỏ tình với cô nương rồi à? Cô nương làm sao khẳng định người ta thích cô nương? Tự nhiên cô nương đến nói một câu ‘Tôi không thể lấy anh được’, người ta cười nhạo cô nương tưởng bở thì cô nương biết làm thế nào?”.
“Chẳng phải anh đã nói vậy sao?”. Nhẫm Cửu khó hiểu nhìn hắn: “Đến lúc đó tôi sẽ nói với Lâm Cẩm Phong là anh nói với tôi rằng hắn thích tôi”.
Khóe miệng Phó Thanh Mộ lại giật giật lần nữa. Làm thế thì hắn còn biết sống thế nào?
Hai người đang nói chuyện, ngoài phòng chợt có bóng người. Sở Cuồng sải bước đi vào, thấy Phó Thanh Mộ đang nắm cánh tay Nhẫm Cửu, ánh mắt Sở Cuồng dừng lại trên tay Phó Thanh Mộ, Phó Thanh Mộ vội rút tay về như bị kim đâm.
Thấy Sở Cuồng về, Nhẫm Cửu lập tức tươi cười: “Sở Cuồng, anh về rồi”.
Sở Cuồng gật đầu. Sau khi bắt đầu luyện binh, buổi sáng Nhẫm Cửu còn chưa dậy hắn đã bắt đầu bận rộn, buổi tối cùng Tiêu Phi và các chưởng môn bàn bạc xong về phòng thì Nhẫm Cửu đã đi ngủ. Tính ra đã mấy ngày bọn họ không nhìn thấy mặt nhau.
“Về lấy đồ”.
Phó Thanh Mộ đảo mắt: “Hê hê, đúng lúc quá. Cô nương thương lượng với Sở huynh xem làm thế nào”.
Sở Cuồng nghe vậy liền tỏ vẻ nghi hoặc: “Chuyện gì thế?”.
Lúc này Nhẫm Cửu lại chần chừ. Nếu lúc nãy bàn bạc với Sở Cuồng làm thế nào báo đáp ân tình của người khác thì còn dễ. Nhưng bây giờ bàn bạc với Sở Cuồng làm thế nào để từ chối một người có thể thích nàng, mặc dù Nhẫm Cửu là người thô lỗ nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên nói như thế nào cho phải.
Phó Thanh Mộ bên cạnh thấy thế liền tươi cười: “Thì do Cửu cô nương của chúng ta quá rực rỡ khiến thiếu gia nhà họ Lâm động lòng ấy mà”.
Sở Cuồng lập tức nhíu mày, gần như buột miệng nói ra: “Em không thể xảy ra quan hệ với người khác ngoài anh”.
Hắn nói xong, hai người còn lại đều sững sờ. Phó Thanh Mộ lập tức che mặt: “Ôi mặ ta, ôi nóng quá, ôi mù cả mắt rồi!”.
Nhẫm Cửu nuốt nước bọt, vặn vẹo ngón tay, lại nghe thấy Sở Cuồng lạnh lùng bổ sung: “Trước khi em giải trừ khế ước với anh, nếu xảy ra quan hệ với người khác sẽ có hại cho sức khỏe của em. Trong tình hình hiện nay, vì nghĩ cho đại cục, tốt nhất em và anh đều không được phép có bất cứ tổn thương nào”.
Nhẫm Cửu lại sững sờ lần nữa, có điều dường như đã quen với tình huống như vậy nên cũng không tức giận, chỉ hứ hứ vài tiếng rồi buồn bực trả lời: “Em… em biết, thì em đang nghĩ cách làm thế nào để từ chối hắn mà…”.
Sở Cuồng gật đầu, cất bước đi vào phòng trong. Phó Thanh Mộ lại thấy chướng mắt. Hắn cười tủm tỉm: “Ôi, Sở huynh này! Nói vậy có nghĩa là nếu Cửu cô nương không xảy ra quan hệ với Lâm thiếu gia thì làm chuyện gì khác cũng được đúng không? Chẳng hạn như nắm tay ôm eo gì đó thì không sao chứ?”.
Bước chân Sở Cuồng khựng lại. Một hồi lâu sau, hắn mới quay đầu lại, buông một câu: “Tạm thời không được”. Không giải thích gì thêm, hắn lấy đồ trong phòng rồi bước nhanh ra ngoài.
Phó Thanh Mộ thở dài: “Tại sao Sở huynh lại không thành thật với lòng mình như vậy?”.
Nhẫm Cửu gãi đầu cười cười: “Tôi cảm thấy bây giờ anh ấy như vậy là tốt lắm rồi. Anh xem, lúc tôi và anh ấy mới gặp anh, anh ấy còn tìm mọi cách giúp tôi kiếm chồng hai, ép người khác thích tôi, sống cùng tôi suốt phần đời còn lại. Nhưng vừa rồi anh ấy…”. Hai mắt Nhẫm Cửu dường như tỏa sáng vì vui mừng: “Anh ấy có thể nói ra mấy chữ tạm thời không được đã cho thấy tâm ý của anh ấy đang từ từ hướng về tôi”. Nói đến đây, Nhẫm Cửu cắn răng: “Tôi phải tiếp tục cố gắng, nhất định phải đánh hạ Sở Cuồng”.
Phó Thanh Mộ nhất thời cảm thấy thông cảm với Nhẫm Cửu. Cô nương này… xưa nay vẫn động viên bản thân như vậy sao? Hắn thở dài một tiếng, đưa tay xoa đầu Nhẫm Cửu: “Ta giúp cô nương, ta sẽ giúp cô nương”.
Tuy nhiên xét đến cùng thì nhi nữ tình trường chỉ là chuyện riêng, nói thế nào cũng không quan trọng bằng chính sự.
Dưới sự bố trí và điều hành của Sở Cuồng, đến ngày thứ hai mươi, cũng là ngày chuẩn bị dùng vũ lực cướp chính quyền Giang Châu, quân đội do các phái võ lâm hợp thành bắt đầu dần dần có dáng có dấp. Thực ra đối với đám người Sở Cuồng hiện nay, nhiệm vụ này nói thật là quá dễ hoàn thành. Thời gian trước, trước khi người đồng hóa quấy rối đại hội võ lâm, đám quyền quý ở thành Giang Châu đã ra khỏi thành lánh nạn vì vụ loạn lạc trước đó. Quân canh giữ thành Giang Châu cũng đã không còn ý chí chiến đấu, không ai ngờ được Lâm phủ lại bắt đầu nổi loạn từ trong thành, vừa hành động đã chiếm được châu phủ thành Giang Châu, đoạt quyền kiểm soát của quân phòng thủ Giang Châu.
Toàn bộ hành động này mất thời gian chưa đến nửa ngày.
Nhưng tối hôm đó Sở Cuồng vẫn triệu tập chưởng môn các phái mở hội nghị khẩn cấp, tổng kết những thiếu sót và khuyết điểm trong cuộc chiến cướp thành lần này. Những khuyết điểm mang tính chiến lược nhỏ đó đều do một nguyên nhân căn bản nhất, đó là mọi người còn chưa quen thuộc với nhau.
Trước đây những nhân sĩ võ lâm này đều ở môn phái của mình, không có môn phái nào lại kết hợp với môn phái khác để luyện võ công. Hơn nữa phần lớn nhân sĩ võ lâm đều có cá tính tương đối mạnh, dăm bữa nửa tháng huấn luyện cũng rất khó thay đổi tận gốc rễ thói quen của họ.
Có người sau khí chiếm được tường thành nhìn thấy chiếc nỏ lớn trên đó, nhất thời tò mò, vậy là cầm lên bắn lên trời, may mà mũi tên rơi xuống không làm dân thường bị thương. Có người còn đánh người khác vì lí do ”Tên này là đối thủ của ta, không liên quan tới ngươi”. Còn có người mang rượu lên chiến trường, vừa uống vừa chém, sau khi cướp được thành cũng ngã vật xuống đất ngủ tít. Những vấn đề này thoạt nhìn có vẻ nhỏ nhặt, nhưng nếu ở trên chiến trường thật sự sau này, không cẩn thận sẽ trở thành tổ kiến làm vỡ cả con đê dài ngàn dặm.
Sở Cuồng đã thức rất nhiều đêm để xử lí những vấn đề này. Hắn nghĩ cách làm thế nào điều chỉnh về chiến lược, biến những đặc tính vốn là khuyết điểm của những người này trở thành ưu điểm.
Ngày nào Sở Cuồng cũng bận rộn không ngủ, Nhẫm Cửu nhìn rất thương, tối nào cũng nấu một bát cháo cho hắn, đặt ở bên cạnh bàn. Nhưng buổi sáng hôm sau Nhẫm Cửu thức dậy, ăn sáng xong đến thăm Sở Cuồng không hề động vào chút nào. Tuy hiểu hắn bận rộn, nhưng nhìn bát cháo đặc lại, tỏng lòng Nhẫm Cửu vẫn cảm thấy không vui.
Tuy nhiên, ai bảo hắn là Sở Cuồng chứ? Nhẫm Cửu biết mình không thể mơ tưởng Sở Cuồng hiểu những tình cảm của mình, bởi vì tính người này vốn là như vậy. Ai bảo Nhẫm Cửu lại thích một Sở Cuồng như thế? Vì vậy hằng ngày khi Sở Cuồng đi lo công việc, Nhẫm Cửu đều luyện tập năng lực người đồng hóa của mình. Dần dần Nhẫm Cửu đã có thể thoải mái chuyển đổi giữa người bình thường và người đồng hóa.
/48
|