Trên quảng trường trống trải trước đại điện Quy Nguyên tông, vài chục vạn đệ tử tụ tập, xếp hàng kéo dài đến những đồi núi xa xa, nhưng thanh âm của Gia Cát Nguyên Hồng vẫn vang vọng bên tai mỗi người.
- Là như vậy sao!
- Hỏa Lưu Thiết, thì ra là của Bất Tử Phượng Hoàng tặng cho Đằng Thanh Sơn tiền bối, sau đó Đằng Thanh Sơn tiền bối lại cho Quy Nguyên tông ta…
Các đệ tử cũng không ngu, ngay khi biết được bí mật này, ai nấy đều thay đổi suy nghĩ. Kỳ thật trong lòng họ, Đằng Thanh Sơn vốn đã là cao cao tại thượng, là một nhân vật đại tông sư. Nhân vật khai sáng Nội Gia quyền nhất mạch đứng chung với Đạo Gia, Phật Tông như thế thì có thanh niên nào trên Cửu Châu đại địa không sùng bái kính ngưỡng?
Cũng chỉ vì Hỏa Lưu Thiết bị độc chiếm mà đám đệ tử Quy Nguyên tông mới sinh ra bất mãn với Đằng Thanh Sơn.
Còn việc giết người ở Tam Trọng lâu lần này, thậm chí sau đó Nghê Hàn Sơn giận tới mức thổ huyết mà chết, mới làm dấy lên cao trào. Bây giờ biết được chân tướng, hình tượng Đằng Thanh Sơn trong lòng họ lại một lần nữa thay đổi.
- Thì ra là Đằng Thanh Sơn tiền bối cho Quy Nguyên tông Hỏa Lưu Thiết, lại chịu bao nhiêu lời đồn đại nhảm nhí như thế mà không hề biện giải, đó mới là tiền bối cao nhân.
Ngàn vạn đệ tử không khỏi càng cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng càng khâm phục Đằng Thanh Sơn hơn.
- Hàng vạn hàng ngàn người chửi bới mà không thèm giải thích.
Trong lòng vài chục vạn đệ tử Quy Nguyên tông sinh ra một cơn dao động, rồi nhỏ giọng thì thầm thảo luận cảm thán với những sư huynh đệ cạnh mình. Gia Cát Nguyên Hồng đứng trước đại điện Quy Nguyên tông cũng ngừng nói, để cho đám đệ tử Quy Nguyên tông có đủ thời gian để nghĩ thông suốt việc này, đồng thời cũng đưa mắt nhìn về phía xa xa.
Xa xa, trong cảnh nội Quy Nguyên tông… tại một căn lầu yên tĩnh trong một tửu lâu huyên náo, thoạt nhìn không có một bóng người.
Thế nhưng, Gia Cát Nguyên Hồng thông qua khu vực rõ ràng cảm giác được ở đó có một hắc động. Khí tức đích xác ở trên lầu ba của căn nhà này, nơi đó có hai người Đằng Thanh Sơn và Lý Quân. Kỳ thật bình thường khi đạt tới hư cảnh đại thành thì có thể ẩn thân, làm cho người ta không thể dùng mắt nhìn thấy. Phương pháp này rất đơn giản, đối với hư cảnh đại thành thì việc khống chế mười thành lực thiên địa, khống chế ánh sáng không cho phát ra ngoài cũng là khá dễ.
Đối với cường giả động hư lại càng dễ hơn, thông qua thế giới lực, đồng dạng cũng có thể làm được việc này.
- Thanh Sơn! Sư phụ chàng lần này cũng hi sinh cho chàng không ít.
Lý Quân không kìm được cảm thán.
- Đúng.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu:
- Vì ta, vừa rồi người đã tô vẽ không ít.
Những lời vừa rồi của sư phụ, chỉ nghe đã thấy mình đích xác rất hoàn mỹ.
Nhưng Đằng Thanh Sơn cũng hiểu rõ, lúc trước ở chiến dịch Đại Duyên sơn, trên thực tế là mình làm liên luỵ đến con gái Gia Cát Thanh của sư phụ. Hắn mãi vẫn không thể tha thứ cho mình về cái chết của Thanh cô nương, so sánh với hai hũ Bắc Hải Chi Linh thì có thấm vào đâu.
Còn việc trọn đời không tranh bá.
Một mặt là vì hắn lo cho Quy Nguyên tông, không muốn đấu đá với Quy Nguyên tông, mặt khác cũng là vì hắn nghĩ tới phương pháp làm Hình Ý môn mạnh hơn, bây giờ xem ra hiệu quả rất không tệ.
- Nhưng Thanh Sơn, chàng cũng đích xác đã hi sinh rất nhiều cho Quy Nguyên tông.
Lý Quân buột miệng nói.
- Nàng cũng thế.
Đằng Thanh Sơn nắm tay thê tử, trong mắt có chút áy náy.
Lý Quân cảm thấy ấm áp. Kỳ thật gần hai mươi năm qua, ngoại trừ lần khai tông lập phái gặp sư phụ "Bùi Tuyết Liên", thời gian khác nàng chưa hề được gặp. Thiên Thần cung và Hình Ý môn, mặc dù không tính là địch nhân, nhưng cũng không giống như lúc trước khi Đằng Thanh Sơn vừa từ Bắc Hải trở về.
Thấy tiếng xôn xao thảo luận của mấy chục vạn đệ tử bên dưới dần dần giảm xuống, Gia Cát Nguyên Hồng đứng trên đại điện mới lên tiếng:
- Việc này là việc đã qua. Lại nói về việc gần đây xảy ra chuyện giết người ở Tam Trọng lâu.
Nhất thời, vài chục vạn người đều yên lặng.
Việc giết người ở Tam Trọng lâu cũng là một thắc mắc trong lòng đệ tử Quy Nguyên tông. Các đệ tử đều ngẩng đầu nhìn lên Gia Cát Nguyên Hồng đứng trên đại điện xa xa.
- Việc giết người ở Tam Trọng lâu.
Vẻ mặt Gia Cát Nguyên Hồng trở nên rất nghiêm túc:
- Theo Quy Nguyên tông ta điều tra đã phát hiện, Nghê Mạnh Trọng của Nghê gia trên thực tế đã bị người ta lợi dụng, trên binh khí loan đao bị bôi chất độc Mỹ Nhân Lệ, làm cho nhi tử của Thanh Sơn đương trường trúng độc. May mà Thanh Sơn và ta lúc đó đều ở gần đó, cho nên mới có thể cứu sống nhi tử của Thanh Sơn.
Nhất thời… tiếng xì xầm lại nổi lên.
- Cái gì?
- Dùng độc? Thật sự có người dùng độc à?
Dù sao cũng đã có những lời đồn, bây giờ lại trở thành sự thật.
Đám đệ tử Quy Nguyên tông nghe qua nhiều lời đồn, căn bản không thể xác định. Nhưng họ luôn luôn rất tin tưởng tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng. Đường đường là tông chủ của Quy Nguyên tông, trước mặt vài chục vạn đệ tử, nếu nói láo về những việc thế này thì quá buồn cười.
Sắc mặt của Gia Cát Nguyên Hồng rất khó coi, nói to:
- Không chỉ như thế. Cha của Nghê Mạnh Trọng, cũng chính là trưởng lão Nghê Hàn Sơn của Quy Nguyên tông cũng tuyệt không phải giận tới mức thổ huyết mà chết, mà là mỗi ngày trong lúc y uống thuốc, những thứ dược liệu được đưa ra với tỉ lệ không đúng, làm cho vết thương của Nghê Hàn Sơn trưởng lão chẳng những không tốt lên, ngược lại còn nặng thêm, sau đó thổ huyết mà chết.
Phía dưới càng thêm huyên náo.
- Rốt cuộc là ai?
- Tông chủ, rốt cuộc là ai làm?
- Lại là như vậy sao!
Ngàn vạn đệ tử bàn tán vô cùng huyên náo.
- Cuối cùng ta đã tra ra.
Giọng nói của Gia Cát Nguyên Hồng lại vang lên. Đám đệ tử đều yên lặng, ngẩng đầu nhìn lên.
- Cuối cùng ta đã tra ra, chủ mưu sau lưng tất cả lại chính là Xạ Nhật thần sơn ở Viêm châu!
Trên mặt Gia Cát Nguyên Hồng cũng đỏ lên, giận dữ quát lớn:
- Đám Xạ Nhật thần sơn dám đến Quy Nguyên tông âm thầm gây sóng gió, hại chết trưởng lão Quy Nguyên tông ta, thật sự không coi Quy Nguyên tông ta vào đâu!
Tiếng gầm lớn làm đám đệ tử phía dưới luôn lấy Quy Nguyên tông là niềm vinh dự đều đỏ mắt.
Đường đường Quy Nguyên tông, địa vị không thua gì Xạ Nhật thần sơn.
Xạ Nhật thần sơn lại dám gây sóng gió như vậy, thậm chí còn mượn tay Quy Nguyên tông hại chết nhi tử của môn chủ Hình Ý môn Đằng Thanh Sơn, lại còn âm thầm hại chết trưởng lão của Quy Nguyên tông.
Những người có tâm huyết ở đây đều không thể khoan dung được. Các đệ tử vốn vì việc của Đằng Thanh Sơn mà cảm thấy áy náy, lúc này ai nấy đều rất phẫn nộ.
- Tông chủ, không thể bỏ qua như vậy!
- Tông chủ, Xạ Nhật thần sơn thật quá đáng!
Vô số đệ tử đều lớn tiếng gào lên.
Còn lúc này, Đằng Thanh Sơn đang ở trên lầu ba, sắc mặt chợt tái nhợt đi.
Lý Quân cũng tỏ vẻ giận dữ, không kìm được nói:
- Lại là Xạ Nhật thần sơn! Bọn chúng lại dám động tới Hồng Vũ!
Đối với một người là mẫu thân, khi thấy nhi tử mình có thể nói là đã đi qua quỷ môn quan, cho dù có phải liều mạng cũng tuyệt đối không thể tha thứ. Lý Quân giận tới mức thân thể run lên.
- Xạ Nhật thần sơn! Hóa ra là các ngươi!
Hai mắt Đằng Thanh Sơn lóe ra ánh sáng lạnh kinh người trước giờ chưa từng có, trông như một mũi đao lạnh buốt.
Lần trước Gia Cát Nguyên Hồng đã nói đến việc loại trừ thủ phạm là Thanh Hồ đảo, Đằng Thanh Sơn đã coi Xạ Nhật thần sơn là khả năng lớn nhất.
Một khi nhi tử của mình thật sự chết.
Cho dù Đằng Thanh Sơn biết rõ trong đó có âm mưu, e rằng cũng không thể tiếp tục bảo trì quan hệ hữu hảo với Quy Nguyên tông. Hắn không coi là địch nhân thì cũng không thể chinh chiến cho Quy Nguyên tông được. Một khi xảy ra việc như vậy, không có Đằng Thanh Sơn hỗ trợ, Quy Nguyên tông căn bản không thể tiêu diệt được Viêm châu. Còn Hình Ý môn thì đã tuyên bố là không tranh bá thiên hạ.
Xạ Nhật thần sơn tự nhiên sẽ duy trì được thế độc chiếm thiên hạ.
Tính toán như vậy, Xạ Nhật thần sơn một khi ra tay, nhất định phải giết cho được nhi tử của Đằng Thanh Sơn.
Đáng tiếc là trời không hại Hồng Vũ. Khi đó vợ chồng Đằng Thanh Sơn cũng vừa vặn đi tới Quy Nguyên tông, cho nên mới có thể cứu được nhi tử.
Bằng không, nếu như Đằng Thanh Sơn vẫn còn ở Hình Ý môn, một khi biết nhi tử bị chết, trong lòng có thể nào không hận Quy Nguyên tông?
- Tính toán ghê thật!
Lý Quân giận tới mức thở hổn hển.
- Dám đụng đến con ta!
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn về phía Gia Cát Nguyên Hồng xa xa.
Đứng trước đại điện, đối mặt với vài chục vạn đệ tử, Gia Cát Nguyên Hồng lúc này cũng xúc động giận dữ nói:
- Từ khi Quy Nguyên tông ta chiếm được tám quận Dương châu tới nay, luôn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức, không chinh chiến với bên ngoài. Cho dù lúc trước Xạ Nhật thần sơn đã từng đến tận dưới thành Giang Ninh, phái cường giả hư cảnh giúp Thanh Hồ đảo công kích Quy Nguyên tông, hai mươi năm qua Quy Nguyên tông ta cũng không có gì bất thiện với Xạ Nhật thần sơn. Nhưng không ngờ, bọn chúng lại dám quá phận như thế!
- Hôm nay, bọn chúng dám mượn đao của Quy Nguyên tông giết con trai của môn chủ Hình Ý môn, lại còn âm thầm hại chết trưởng lão của Quy Nguyên tông. Ngày mai, sợ rằng bọn chúng còn dám đánh thẳng vào Quy Nguyên tông ta!
Gia Cát Nguyên Hồng gầm lên, khiến cho không ít đệ tử phía dưới cũng đỏ mắt.
- Quy Nguyên tông ta muốn cho người trong thiên hạ biết, chúng ta không phải dễ bắt nạt... Quy Nguyên tông ta muốn cho người trong thiên hạ biết, nếu dám phạm vào Quy Nguyên tông, cho dù máu có chảy thành sông cũng phải báo thù.
- Giết!
- Giết!
Ngàn vạn đệ tử nhiệt huyết bêna dưới ai nấy đều gầm lên.
Hai mắt Gia Cát Nguyên Hồng lóe sáng, hét to:
- Ngày mai, đại quân của Quy Nguyên tông ta sẽ xuất phát, trực chỉ Xạ Nhật thần sơn.
- Vực Phong tướng quân, trưa hôm nay ngươi hãy suất lĩnh Long Cương quân làm tiên phong, giúp đại quân ta phá núi phá thành.
- Rõ thưa tông chủ!
Vực Phong đứng một bên lập tức đáp lời rất mạnh mẽ.
- Chiến!
- Chiến!
Ngàn vạn đệ tử phía dưới ai nấy đều gầm lên. Ở Cửu Châu đại địa, chỉ cần bị đối phương nhục mạ e rằng sẽ giận dữ rút đao chém giết ngay, đừng nói đến một siêu tông phái. Gặp phải chuyện như vậy, không còn cách nào khác, chỉ có một con đường là dùng máu đối phương chuộc tội.
Dùng máu của đối phương để biểu thị sự tôn nghiêm của mình.
Chiến!
Giết!
Sau khi Gia Cát Nguyên Hồng nói ra chủ mưu phía sau màn chính là Xạ Nhật thần sơn, Đằng Thanh Sơn trong lòng vốn đã có sát khí mãnh liệt. Khi Gia Cát Nguyên Hồng vừa nói ra việc muốn công kích Viêm Châu, hắn liền truyền âm cho Gia Cát Nguyên Hồng.
- Sư phụ, Xạ Nhật thần sơn quả thật là chủ mưu sau lưng sao?
- Đúng.
Gia Cát Nguyên Hồng truyền âm với vẻ chắc chắn.
- Ta tin sư phụ.
- Bây giờ ta phải đi lấy đầu hư cảnh của Xạ Nhật thần sơn xuống. Về phần tấn công Viêm Châu, phải nhờ vào đại quân dưới trướng của sư phụ rồi!
Đằng Thanh Sơn truyền âm xong, lập tức nhanh chóng đưa thê tử đến Thanh Sơn hội quán, sau đó cầm thanh Luân Hồi trường thương, hóa thành một ảo ảnh bay thẳng về phía Man Hoang.
Thám tử của Xạ Nhật thần sơn nhận được tin, muốn truyền đến được Xạ Nhật thần sơn thì tốc độ cũng tuyệt đối không bằng được Đằng Thanh Sơn. Tốc độ của cường giả động hư rất nhanh.
"Xạ Nhật thần sơn…"
"Các ngươi dám động tới con ta, đó là mưu kế ngu xuẩn nhất của các ngươi."
Đằng Thanh Sơn sát khí ngút trời, nhanh chóng bay về phía Man Hoang, biến mất ở cuối trời.
/623
|