Đêm này Bình An thành không yên ổn, thế lực các nơi tụ tập tham gia đấu giá hội ban sáng vẫn còn rất nhiều người ở lại. Đường Thiên Hoa là trục đường chính trong thành, ở đây tọa lạc tòa khách sạn lớn nhất, xa hoa nhất toàn thành. Trên căn phòng khách quý sang trọng, tường dát vàng nạm ngọc, kiệt tác nghệ thuật, vũ khí trân phẩm trưng bày khắp nơi, chiếc bàn làm từ mỹ ngọc xanh tuyền tuyệt đẹp đặt ở trung tâm, trên bàn dọn đầy mỹ vị nhân gian.
Trần Hưng đêm nay vô cùng lễ độ đứng cùng một trung niên nhân mặc trường phục màu xanh, nhìn qua vô cùng giản dị, nếu không thấy Trần Hưng cúi người đứng sau thì không ai nhận ra đây là gia chủ Trần gia, một trong hai luyện thần cảnh của Bình An thành, Trần Lam.
Ngoài Trần gia gia chủ, trong phòng khách quý xung quanh còn có không ít người, đều là thế lực khắp nơi, hoặc là tán tu thực lực bất phàm. Trần Lam nhìn quanh một vòng mỉm cười nói:
Các vị hôm nay nể mặt đến đây thật là vinh hạnh cho Trần gia
Không không, được Trần gia chủ tự mình tiếp đãi chúng tôi mới cảm thấy vinh hạnh mới đúng
Một vị tán tu tu vi luyện tâm tầng hai vô cùng khiêm tốn đáp lời, được đích thân cao thủ luyện thần cảnh tiếp đãi, hắn cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Bên cạnh hắn còn có vài tán tu khác được mời đến, tất cả đều là luyện tâm cảnh, ai nấy vẻ mặt khiêm nhường ôm quyền đáp lễ.
Cách chỗ bọn hắn không xa, chia làm ba nhóm người, đều là người của các môn phái Bắc Nguyên, hôm nay bọn họ tham gia chủ yếu là nể mặt mũi Hỏa Liệt tông, cũng không có ý tôn trọng gia tộc chỉ có một luyện thần cảnh này. Một người trung niên mặc đạo bào màu xám bước lên nói:
Trần gia chủ ở đây mở tiệc chiêu đãi bọn ta, e rằng không chỉ có thế chứ
Trần Lam nhìn bộ dạng ngạo mạn của người trước mặt cũng không khó chịu, tuy thực lực đối phương thấp hơn hắn nhưng dù sao cũng là người của môn phái, đánh tôi tớ cũng phải ngó mặt chủ. Trần Lam mỉm cười thần bí:
Vậy Đa Bào trưởng lão có đoán ra được ý định của ta
Đa Bào bị hỏi ngược lại có chút bất ngờ, sững sờ giây lát liền đập bàn tức giận:
Ý gì đây, trong đầu ngươi nghĩ gì làm sao ta biết
Ha ha, Trần gia chủ lại chọc lão đầu nóng tính đó rồi
Bất chợt có giọng nói vang lên, mọi người theo giọng nói nhìn qua, người nói không ngờ là Điền Bất Phục, lão thế mà cũng có mặt ở đây, người Càn Nguyên điện không nhiều, chỉ có năm tên mặc hắc bào che kín mặt. Điền Bất Phục mỉm cười đối diện với ánh mắt mọi người:
Trần gia chủ có vẻ muốn động thủ với mạch chính của Trần gia rồi nhỉ
Trần Lam gương mặt đang tươi cười bỗng cứng đờ, híp mắt nhìn thẳng Điền Bất Phục như cười như không:
Điền lão quỷ, lão có ý gì
Ha ha, người đời đều biết chỉ có Trần gia chủ tự cho là dấu diếm được mà thôi
Điền Bất Phục cũng không sợ khí thế của Trần Lam, Trần Lam gọi mọi người tới đây ắt có chuyện muốn nhờ, Trần gia lại đang nội chiến, Trần Lam làm gia chủ hai mươi năm không thể nào ngu ngốc tới nổi đến thời điểm này công khai đối chiến với Càn Nguyên Điện, vì thế Điền Bất Phục hiếm có cơ hội thể hiện được uy phong trước cao thủ luyện thần cảnh.
Quả nhiên Trần Lam cũng bất đắc dĩ thở dài, nhìn ánh mắt mọi người xung quanh hắn đều hiểu, chuyện cũ có giấu cũng không thể, kim trong bọc có ngày cũng lòi ra. Đã thế cứ làm tới nơi, bọn chúng chết hết, Trần gia không phải chỉ còn nhất mạch hắn sao, mạch chính mạch phụ, chỉ còn một mạch thì nhất mạch của hắn chính là mạch chính.
Trần Lam không giận nhưng Trần Hưng lại giận, hắn tức khí cả người lao qua Điền Bất Phục, vung lên quyền đầu, miệng mắng to:
Điền Bất Phục ngươi dám nhục mạ Trần gia ta
Điền Bất Phục vẫn bất động, bên người hắn có một cánh tay giơ ra, cánh tay nhìn qua khô héo như xác chết, trên năm đầu ngón tay lưu động lục hỏa kỳ lạ, Trần Hưng quyền vừa vặn bị bàn tay khô héo kia nắm chặt, lục hoả nháy mắt thiêu đốt bàn tay hắn. Trần Hưng sợ hãi xen lẫn đau đớn, giật tay kéo về sau, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết
AAAA, đau quá, cái quái gì thế này
Hưng nhi
Trần Lam vội lao qua, từ tay truyền ra từng dòng nước ấm bao phủ lấy nắm tay đang chìm trong lục hỏa của Trần Hưng, mãi rất lâu mới dập tắt được. Lão có chút kinh dị nhìn Điền Bất Phục:
Ma hỏa, không ngờ có kẻ sử dụng được ma hỏa
Chút tài vặt thôi
Điền Bất Phục miệng tuy cười nhưng lòng vô cùng bực bội, sau khi cười xong liền âm trầm nhìn người vừa ra tay trách cứ:
Chỉ là con kiến thôi, ngươi vậy mà để lộ ra ma hỏa, nên biết trong đây có rất nhiều người nhận ra, lại dẫn thêm phiền phức rồi
Người kia kéo xuống khăn che mặt lộ ra gương mặt tuấn tú chính là Thanh Phong trong phòng đấu giá, mắt hắn nhìn thẳng Trần Hưng đang nhăn mặt đau đớn, giọng bình thản:
Hắn dám gọi thẳng tên phó điện chủ, chưa chết đã là ân phúc của hắn rồi, tất nhiên phải để hắn chịu chút cảm giác thế nào gọi là phần hồn thiêu đốt chứ .
Thôi thôi, ma hoả tuy hiếm nhưng cũng không phải thứ khiến người khác quá e ngại, từ bây giờ không có lệnh của ta không được phép ra tay nữa
Thanh phong cúi đầu cài lại khăn che mặt như bóng đen lùi dần về phía sau. Sau một hồi lộn xộn, mọi thứ có vẻ đã an tĩnh trở lại, Trần Lam có chút giận dữ nhìn Điền Bất Phục nhưng cuối cùng vẫn không phát tác, thực hiện theo kế hoạch vẫn là quan trọng hơn, vì ngày này hắn đã chuẩn bị nửa đời người, giờ đã đến thời khắc mấu chốt, không thể vì chút việc vặt mà phá hủy tất cả được.
Trần Hưng đêm nay vô cùng lễ độ đứng cùng một trung niên nhân mặc trường phục màu xanh, nhìn qua vô cùng giản dị, nếu không thấy Trần Hưng cúi người đứng sau thì không ai nhận ra đây là gia chủ Trần gia, một trong hai luyện thần cảnh của Bình An thành, Trần Lam.
Ngoài Trần gia gia chủ, trong phòng khách quý xung quanh còn có không ít người, đều là thế lực khắp nơi, hoặc là tán tu thực lực bất phàm. Trần Lam nhìn quanh một vòng mỉm cười nói:
Các vị hôm nay nể mặt đến đây thật là vinh hạnh cho Trần gia
Không không, được Trần gia chủ tự mình tiếp đãi chúng tôi mới cảm thấy vinh hạnh mới đúng
Một vị tán tu tu vi luyện tâm tầng hai vô cùng khiêm tốn đáp lời, được đích thân cao thủ luyện thần cảnh tiếp đãi, hắn cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Bên cạnh hắn còn có vài tán tu khác được mời đến, tất cả đều là luyện tâm cảnh, ai nấy vẻ mặt khiêm nhường ôm quyền đáp lễ.
Cách chỗ bọn hắn không xa, chia làm ba nhóm người, đều là người của các môn phái Bắc Nguyên, hôm nay bọn họ tham gia chủ yếu là nể mặt mũi Hỏa Liệt tông, cũng không có ý tôn trọng gia tộc chỉ có một luyện thần cảnh này. Một người trung niên mặc đạo bào màu xám bước lên nói:
Trần gia chủ ở đây mở tiệc chiêu đãi bọn ta, e rằng không chỉ có thế chứ
Trần Lam nhìn bộ dạng ngạo mạn của người trước mặt cũng không khó chịu, tuy thực lực đối phương thấp hơn hắn nhưng dù sao cũng là người của môn phái, đánh tôi tớ cũng phải ngó mặt chủ. Trần Lam mỉm cười thần bí:
Vậy Đa Bào trưởng lão có đoán ra được ý định của ta
Đa Bào bị hỏi ngược lại có chút bất ngờ, sững sờ giây lát liền đập bàn tức giận:
Ý gì đây, trong đầu ngươi nghĩ gì làm sao ta biết
Ha ha, Trần gia chủ lại chọc lão đầu nóng tính đó rồi
Bất chợt có giọng nói vang lên, mọi người theo giọng nói nhìn qua, người nói không ngờ là Điền Bất Phục, lão thế mà cũng có mặt ở đây, người Càn Nguyên điện không nhiều, chỉ có năm tên mặc hắc bào che kín mặt. Điền Bất Phục mỉm cười đối diện với ánh mắt mọi người:
Trần gia chủ có vẻ muốn động thủ với mạch chính của Trần gia rồi nhỉ
Trần Lam gương mặt đang tươi cười bỗng cứng đờ, híp mắt nhìn thẳng Điền Bất Phục như cười như không:
Điền lão quỷ, lão có ý gì
Ha ha, người đời đều biết chỉ có Trần gia chủ tự cho là dấu diếm được mà thôi
Điền Bất Phục cũng không sợ khí thế của Trần Lam, Trần Lam gọi mọi người tới đây ắt có chuyện muốn nhờ, Trần gia lại đang nội chiến, Trần Lam làm gia chủ hai mươi năm không thể nào ngu ngốc tới nổi đến thời điểm này công khai đối chiến với Càn Nguyên Điện, vì thế Điền Bất Phục hiếm có cơ hội thể hiện được uy phong trước cao thủ luyện thần cảnh.
Quả nhiên Trần Lam cũng bất đắc dĩ thở dài, nhìn ánh mắt mọi người xung quanh hắn đều hiểu, chuyện cũ có giấu cũng không thể, kim trong bọc có ngày cũng lòi ra. Đã thế cứ làm tới nơi, bọn chúng chết hết, Trần gia không phải chỉ còn nhất mạch hắn sao, mạch chính mạch phụ, chỉ còn một mạch thì nhất mạch của hắn chính là mạch chính.
Trần Lam không giận nhưng Trần Hưng lại giận, hắn tức khí cả người lao qua Điền Bất Phục, vung lên quyền đầu, miệng mắng to:
Điền Bất Phục ngươi dám nhục mạ Trần gia ta
Điền Bất Phục vẫn bất động, bên người hắn có một cánh tay giơ ra, cánh tay nhìn qua khô héo như xác chết, trên năm đầu ngón tay lưu động lục hỏa kỳ lạ, Trần Hưng quyền vừa vặn bị bàn tay khô héo kia nắm chặt, lục hoả nháy mắt thiêu đốt bàn tay hắn. Trần Hưng sợ hãi xen lẫn đau đớn, giật tay kéo về sau, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết
AAAA, đau quá, cái quái gì thế này
Hưng nhi
Trần Lam vội lao qua, từ tay truyền ra từng dòng nước ấm bao phủ lấy nắm tay đang chìm trong lục hỏa của Trần Hưng, mãi rất lâu mới dập tắt được. Lão có chút kinh dị nhìn Điền Bất Phục:
Ma hỏa, không ngờ có kẻ sử dụng được ma hỏa
Chút tài vặt thôi
Điền Bất Phục miệng tuy cười nhưng lòng vô cùng bực bội, sau khi cười xong liền âm trầm nhìn người vừa ra tay trách cứ:
Chỉ là con kiến thôi, ngươi vậy mà để lộ ra ma hỏa, nên biết trong đây có rất nhiều người nhận ra, lại dẫn thêm phiền phức rồi
Người kia kéo xuống khăn che mặt lộ ra gương mặt tuấn tú chính là Thanh Phong trong phòng đấu giá, mắt hắn nhìn thẳng Trần Hưng đang nhăn mặt đau đớn, giọng bình thản:
Hắn dám gọi thẳng tên phó điện chủ, chưa chết đã là ân phúc của hắn rồi, tất nhiên phải để hắn chịu chút cảm giác thế nào gọi là phần hồn thiêu đốt chứ .
Thôi thôi, ma hoả tuy hiếm nhưng cũng không phải thứ khiến người khác quá e ngại, từ bây giờ không có lệnh của ta không được phép ra tay nữa
Thanh phong cúi đầu cài lại khăn che mặt như bóng đen lùi dần về phía sau. Sau một hồi lộn xộn, mọi thứ có vẻ đã an tĩnh trở lại, Trần Lam có chút giận dữ nhìn Điền Bất Phục nhưng cuối cùng vẫn không phát tác, thực hiện theo kế hoạch vẫn là quan trọng hơn, vì ngày này hắn đã chuẩn bị nửa đời người, giờ đã đến thời khắc mấu chốt, không thể vì chút việc vặt mà phá hủy tất cả được.
/102
|