Khi mặt trời vừa ló dạng đằng đông, Lý Thiên đã rời giường thức dậy đánh răng rửa mặt, trên tay cầm một chiếc thiệp mời tối qua hắn vừa tìm thấy được khi sửa soạn lại đồ vật thu được từ bọn Đào Mộc. Tấm thiệp này là vé vào cửa đấu giá hội, xem ra bọn họ hẳn đang hướng đến Bình An thành, không biết muốn đấu giá thứ gì.
Lý Thiên chỉ suy nghĩ lướt qua liền không bận tâm, chân mới bước ra khỏi cửa phòng thì hắn khẽ động, trong đầu vang lên thanh âm lão Mã Long
Có hai tên luyện cốt cảnh hướng một giờ
Lại tên Trần Bình tối qua giở trò đây mà, cứ kệ bọn họ chúng ta chỉ tham gia đấu giá rồi rời đi thôi
Lý Thiên nhàn nhã bước chân ra quầy gặp lão chủ quán tính tiền phòng, xong mới thuận tiện đi dạo một vòng quanh thành, đấu giá hội diễn ra lúc giữa trưa, từ giờ tới lúc đó hắn còn tới gần năm tiếng đồng hồ.
Ui da, này ngươi không có mắt sao, tông chết người ta rồi
Bên dưới Lý Thiên bỗng xuất hiện một tiểu cô nương dáng người nhỏ nhắn, trên người mặc một thân vải bố cũ kỹ đang ôm đầu la to thu hút ánh mắt mọi người xung quanh, Lý Thiên cũng bị bất ngờ, trên đường phố đông người là thế nếu đối phương không có sát khí hắn căn bản không phát hiện được có người đến gần.
Vội đỡ tiểu cô nương kia lên, nàng ta liền vung tay thoát khỏi hắn, xoay đầu chạy mất dạng để lại Lý Thiên chết lặng nhìn bóng lưng nhỏ bé kia luồn lách trong đám người, đến khi sực tỉnh sờ vào túi áo mới phát hiện túi tiền không ngờ đã bị trộm mất, Lý Thiên cười móc ra túi trữ vật, hắn biết thế nào cũng có trộm vặt nên đã đề phòng làm một túi tiền giả.
Cách nơi Lý Thiên đứng mấy con phố, trong con hẻm vắng vẻ, tiểu cô nương tay chống tường thở hồng hộc, miệng nở nụ cười tươi cầm lên túi tiền vừa chôm được từ Lý Thiên:
Hôm nay thật may gặp được dê béo, hì hì có tiền mua thuốc cho tỷ tỷ rồi
Vui vẻ sờ vào trong túi tiền thì hai mắt nàng bỗng mở to, khó tin cầm lên mấy hòn sỏi trên tay, đây là mấy viên đá có thể tùy tiện nhặt được ven đường nào đâu phải tiền đồng, bạc trắng gì.
Thất vọng rồi sao
Đằng sau xuất hiện âm thanh làm tiểu cô nương giật bắn mình, theo phản xạ xoay người ngoái nhìn, vừa nhìn liền sợ hết hồn vội ném túi tiền về phía Lý Thiên, xoay người muốn trốn nhưng chưa kịp cử động đã bị Lý Thiên tóm lấy, nhấc lên vai vỗ mấy cái xuống cái mông nhỏ của nàng:
Hừ, mới mấy tuổi đã học trộm cắp rồi, cha mẹ ngươi không dạy dỗ ngươi sao
Bỏ ta xuống, tên háo sắc này, ta sẽ la lên đó
Tiểu cô nương bị đánh cho sợ hãi, kêu khóc không ngừng, Lý Thiên chỉ muốn đùa giỡn một chút nghe thế mới nhớ đây là thời cổ đại, tập tục phong kiến rất bảo thủ liền thuận tay thả nàng ta xuống. Nàng ta vừa thoát khốn liền phóng người leo qua tường nhỏ, trước khi đi còn làm mặt quỷ hướng về phía Lý Thiên:
Hừ hừ, đồ sắc lang, đồ háo sắc .
Vốn từ tiểu cô nương có hạn, mắng hắn bao nhiêu cũng quanh quẩn có mấy câu, Lý Thiên thấy vậy cũng không thèm quan tâm nữa, nhấc chân nhàm chán đi dạo tiếp. Chân vừa bước thì trong đầu vang lên tiếng cười trêu chọc:
Ha ha, tiểu tử ngươi thương hoa tiếc ngọc sao, còn trộm bỏ cho nàng ta tiền nữa
Có sao, ta thích thì ta làm việc gì phải quan tâm
Lý Thiên mỉm cười đáp trả, nhìn sắc trời cũng gần tới giữa trưa, nên đến đấu giá hội kiếm một chỗ ngồi tốt một chút. Đấu giá hội thành An Bình là tòa nhà lớn ở trung tâm thành phố, tòa nhà nhìn qua vô cùng nổi bật phải nói là kiến trúc to lớn nhất trong thành, giờ phút này xung quanh tòa nhà đều tấp nập người qua kẻ lại, dù đấu giá chưa bắt đầu nhưng các nhóm người đã tụ tập lại với nhau chậm rãi tiến vào.
Lý Thiên lăn qua lăn lại trong dòng người mất một lúc mới tới được cửa, ở đây có hai bảo tiêu canh gác, một người trong đó hướng về phía Lý Thiên cung kính nói:
Xin vui lòng xuất trình thiếp mời
Đây
Lý Thiên giao ra thiếp mời theo chỉ dẫn của đối phương tiến vào đấu giá hội, sau khi xuyên qua một hành lang hoa lệ hắn liền xuất hiện ở trường đấu giá, ở đây nhìn qua như một nhà hát thính phòng rộng lớn, Lý Thiên thiệp mời chỉ là loại bình thường nên hắn liền tìm một chỗ có tầm nhìn tốt ngồi xuống, híp mắt nhìn lên các gian phòng được phủ kín bên trên, hẳn là các phòng khách quý, ở đó có một số luồng khí khiến Lý Thiên cảnh giác. Lý Thiên nhắm mắt, lưng tựa ghế nhưng trong tâm thì nói chuyện với lão Mã Long.
Ta có thể cảm thấy khí tức của hơn mười luyện tâm cảnh ở đây, mà sau màn đấu giá phía xa có một luồng khí mạnh hơn nhiều, hẳn là luyện thần cảnh
Cũng không quá bất ngờ, nếu không có cường giả trấn giữ, đấu giá hội này đúng là không cách nào giữ được trật tự
Trong lúc Lý Thiên và lão Mã Long trò chuyện thì trường đấu giá ngày càng nhộn nhịp, số lượt người tiến vào càng lúc càng đông, Lý Thiên thu lại tâm thần mỉm cười nhìn sang bên:
Vị huynh đệ này họ Trần nhỉ
Người ngồi bên cạnh Lý Thiên không ngờ là thanh niên say sỉn hôm nọ, thấy Lý Thiên nhận biết mình, hắn nghĩ ngợi một chút liền nhớ ra:
À, huynh là người hôm trước, thật là trùng hợp, huynh cũng tới đây tham gia đấu giá hội sao
Lý Thiên mỉm cười không nói, thanh niên kia sực tỉnh vỗ đầu mình một cái cười nói:
Đúng là hỏi ngu ngốc mà, huynh có mặt ở đây thì chắc chắn là tham gia rồi, tại hạ là Trần Triển, rất hân hạnh được gặp huynh
Ta là Lý Thiên
Lý Thiên cũng khách khí đáp lại, hai người xã giao vài câu rồi im lặng, ai cũng có việc của mình, bình thủy tương phùng mà thôi không có gì để nói nhiều. Không lâu sau, ánh nến bốn phía liền tắt đi, ở các góc tường nổi lên ánh sáng nhu hòa tuyệt đẹp. Trần Triển thấy Lý Thiên ngạc nhiên liền nhiệt tình giải thích:
Đó là Dạ Minh Châu, là vật trang trí có giá trị thẩm mĩ rất cao, có thể tự phát sáng trong bóng tối
Lý Thiên gật đầu chuyển mắt nhìn về phía trung tâm ở đó xuất hiện một lão già mặc trang phục sang trọng, theo sau có một cô gái xinh đẹp cầm một chiếc hộp được phủ kín vải đỏ. Lão già kia hướng về phía toàn trường chấp tay, giọng bình thản nhưng lại có độ vang rất lớn, Lý Thiên ở chỗ cách xa nhất vẫn nghe ra rõ ràng từng chữ:
Hôm nay hoan nghênh mọi người tham dự hội đấu giá thường niên của Thương Hương Các thành Bình An chúng ta, đảm bảo sẽ khiến mọi người hài lòng .
Lý Thiên chỉ suy nghĩ lướt qua liền không bận tâm, chân mới bước ra khỏi cửa phòng thì hắn khẽ động, trong đầu vang lên thanh âm lão Mã Long
Có hai tên luyện cốt cảnh hướng một giờ
Lại tên Trần Bình tối qua giở trò đây mà, cứ kệ bọn họ chúng ta chỉ tham gia đấu giá rồi rời đi thôi
Lý Thiên nhàn nhã bước chân ra quầy gặp lão chủ quán tính tiền phòng, xong mới thuận tiện đi dạo một vòng quanh thành, đấu giá hội diễn ra lúc giữa trưa, từ giờ tới lúc đó hắn còn tới gần năm tiếng đồng hồ.
Ui da, này ngươi không có mắt sao, tông chết người ta rồi
Bên dưới Lý Thiên bỗng xuất hiện một tiểu cô nương dáng người nhỏ nhắn, trên người mặc một thân vải bố cũ kỹ đang ôm đầu la to thu hút ánh mắt mọi người xung quanh, Lý Thiên cũng bị bất ngờ, trên đường phố đông người là thế nếu đối phương không có sát khí hắn căn bản không phát hiện được có người đến gần.
Vội đỡ tiểu cô nương kia lên, nàng ta liền vung tay thoát khỏi hắn, xoay đầu chạy mất dạng để lại Lý Thiên chết lặng nhìn bóng lưng nhỏ bé kia luồn lách trong đám người, đến khi sực tỉnh sờ vào túi áo mới phát hiện túi tiền không ngờ đã bị trộm mất, Lý Thiên cười móc ra túi trữ vật, hắn biết thế nào cũng có trộm vặt nên đã đề phòng làm một túi tiền giả.
Cách nơi Lý Thiên đứng mấy con phố, trong con hẻm vắng vẻ, tiểu cô nương tay chống tường thở hồng hộc, miệng nở nụ cười tươi cầm lên túi tiền vừa chôm được từ Lý Thiên:
Hôm nay thật may gặp được dê béo, hì hì có tiền mua thuốc cho tỷ tỷ rồi
Vui vẻ sờ vào trong túi tiền thì hai mắt nàng bỗng mở to, khó tin cầm lên mấy hòn sỏi trên tay, đây là mấy viên đá có thể tùy tiện nhặt được ven đường nào đâu phải tiền đồng, bạc trắng gì.
Thất vọng rồi sao
Đằng sau xuất hiện âm thanh làm tiểu cô nương giật bắn mình, theo phản xạ xoay người ngoái nhìn, vừa nhìn liền sợ hết hồn vội ném túi tiền về phía Lý Thiên, xoay người muốn trốn nhưng chưa kịp cử động đã bị Lý Thiên tóm lấy, nhấc lên vai vỗ mấy cái xuống cái mông nhỏ của nàng:
Hừ, mới mấy tuổi đã học trộm cắp rồi, cha mẹ ngươi không dạy dỗ ngươi sao
Bỏ ta xuống, tên háo sắc này, ta sẽ la lên đó
Tiểu cô nương bị đánh cho sợ hãi, kêu khóc không ngừng, Lý Thiên chỉ muốn đùa giỡn một chút nghe thế mới nhớ đây là thời cổ đại, tập tục phong kiến rất bảo thủ liền thuận tay thả nàng ta xuống. Nàng ta vừa thoát khốn liền phóng người leo qua tường nhỏ, trước khi đi còn làm mặt quỷ hướng về phía Lý Thiên:
Hừ hừ, đồ sắc lang, đồ háo sắc .
Vốn từ tiểu cô nương có hạn, mắng hắn bao nhiêu cũng quanh quẩn có mấy câu, Lý Thiên thấy vậy cũng không thèm quan tâm nữa, nhấc chân nhàm chán đi dạo tiếp. Chân vừa bước thì trong đầu vang lên tiếng cười trêu chọc:
Ha ha, tiểu tử ngươi thương hoa tiếc ngọc sao, còn trộm bỏ cho nàng ta tiền nữa
Có sao, ta thích thì ta làm việc gì phải quan tâm
Lý Thiên mỉm cười đáp trả, nhìn sắc trời cũng gần tới giữa trưa, nên đến đấu giá hội kiếm một chỗ ngồi tốt một chút. Đấu giá hội thành An Bình là tòa nhà lớn ở trung tâm thành phố, tòa nhà nhìn qua vô cùng nổi bật phải nói là kiến trúc to lớn nhất trong thành, giờ phút này xung quanh tòa nhà đều tấp nập người qua kẻ lại, dù đấu giá chưa bắt đầu nhưng các nhóm người đã tụ tập lại với nhau chậm rãi tiến vào.
Lý Thiên lăn qua lăn lại trong dòng người mất một lúc mới tới được cửa, ở đây có hai bảo tiêu canh gác, một người trong đó hướng về phía Lý Thiên cung kính nói:
Xin vui lòng xuất trình thiếp mời
Đây
Lý Thiên giao ra thiếp mời theo chỉ dẫn của đối phương tiến vào đấu giá hội, sau khi xuyên qua một hành lang hoa lệ hắn liền xuất hiện ở trường đấu giá, ở đây nhìn qua như một nhà hát thính phòng rộng lớn, Lý Thiên thiệp mời chỉ là loại bình thường nên hắn liền tìm một chỗ có tầm nhìn tốt ngồi xuống, híp mắt nhìn lên các gian phòng được phủ kín bên trên, hẳn là các phòng khách quý, ở đó có một số luồng khí khiến Lý Thiên cảnh giác. Lý Thiên nhắm mắt, lưng tựa ghế nhưng trong tâm thì nói chuyện với lão Mã Long.
Ta có thể cảm thấy khí tức của hơn mười luyện tâm cảnh ở đây, mà sau màn đấu giá phía xa có một luồng khí mạnh hơn nhiều, hẳn là luyện thần cảnh
Cũng không quá bất ngờ, nếu không có cường giả trấn giữ, đấu giá hội này đúng là không cách nào giữ được trật tự
Trong lúc Lý Thiên và lão Mã Long trò chuyện thì trường đấu giá ngày càng nhộn nhịp, số lượt người tiến vào càng lúc càng đông, Lý Thiên thu lại tâm thần mỉm cười nhìn sang bên:
Vị huynh đệ này họ Trần nhỉ
Người ngồi bên cạnh Lý Thiên không ngờ là thanh niên say sỉn hôm nọ, thấy Lý Thiên nhận biết mình, hắn nghĩ ngợi một chút liền nhớ ra:
À, huynh là người hôm trước, thật là trùng hợp, huynh cũng tới đây tham gia đấu giá hội sao
Lý Thiên mỉm cười không nói, thanh niên kia sực tỉnh vỗ đầu mình một cái cười nói:
Đúng là hỏi ngu ngốc mà, huynh có mặt ở đây thì chắc chắn là tham gia rồi, tại hạ là Trần Triển, rất hân hạnh được gặp huynh
Ta là Lý Thiên
Lý Thiên cũng khách khí đáp lại, hai người xã giao vài câu rồi im lặng, ai cũng có việc của mình, bình thủy tương phùng mà thôi không có gì để nói nhiều. Không lâu sau, ánh nến bốn phía liền tắt đi, ở các góc tường nổi lên ánh sáng nhu hòa tuyệt đẹp. Trần Triển thấy Lý Thiên ngạc nhiên liền nhiệt tình giải thích:
Đó là Dạ Minh Châu, là vật trang trí có giá trị thẩm mĩ rất cao, có thể tự phát sáng trong bóng tối
Lý Thiên gật đầu chuyển mắt nhìn về phía trung tâm ở đó xuất hiện một lão già mặc trang phục sang trọng, theo sau có một cô gái xinh đẹp cầm một chiếc hộp được phủ kín vải đỏ. Lão già kia hướng về phía toàn trường chấp tay, giọng bình thản nhưng lại có độ vang rất lớn, Lý Thiên ở chỗ cách xa nhất vẫn nghe ra rõ ràng từng chữ:
Hôm nay hoan nghênh mọi người tham dự hội đấu giá thường niên của Thương Hương Các thành Bình An chúng ta, đảm bảo sẽ khiến mọi người hài lòng .
/102
|