Người đời thường nói, thất bại là mẹ thành công, mỗi lần đứng lên sau thất bại ta lại trưởng thành đi rất nhiều, nhưng nếu tự hỏi ta thất bại quá nhiều, ta vấp ngã quá mức, liệu có còn sức lực để đứng lên, có còn cơ hội để thử lại. Lý Thiên giờ đây thân thể đã kiệt sức, không còn cách nào đứng thẳng hai chân, hắn đã ngã rất nhiều, đứng lên cũng rất nhiều, nhưng giờ hắn đã không còn sức để đứng, chỉ biết cố dùng hai tay trườn người về phía trước, hắn có chấp niệm, chấp niệm chưa tan làm sao bỏ cuộc, cảm giác quen thuộc tràn về, Lý Thiên như tự giễu một câu:
Đây không phải tình cảnh lúc trước khi tham gia khảo luyện gia nhập tông môn sao, không ngờ chưa đến một năm, ta lại lâm vào tình cảnh này một lần nữa, ha ha người khác xuyên việt chưa thấy ai khô như mình
Ngay khi bàn tay chạm vào nền đất, Lý Thiên đã dùng đến phần sức lực cuối cùng, toàn cơ thể cứng đờ không còn cảm giác, ý chí muốn nhấc tay trườn đi tiếp nhưng ra lệnh sao cơ thể cũng không hoạt động, vào lúc Lý Thiên mất hết tất cả hi vọng, thì mắt hắn nhìn phương xa lại le lói từng đạo ánh sáng, ánh sáng càng lúc càng gần, càng lúc càng sáng, Lý Thiên trông thấy cười khổ:
Không ngờ, xuất hiện ảo giác rồi, lần này không còn đường thoát rồi
Cảm nhận Lăng Nhã trên lưng, Lý Thiên nở nụ cười thỏa mãn:
Ta cũng đã làm hết sức rồi, xuống đó, nàng cũng không thể trách ta được nha, chúng ta đi cùng nhau, nàng sẽ không cô đơn, hay chính ta nhỉ, mà thôi bỏ đi
Nói câu đến câu cuối nụ cười dần tắt đi, đầu ngã xuống nền đất, hai mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh. Không biết qua bao lâu, Lý thiên lần nữa tỉnh lại, hắn hoảng sợ nhìn quanh, hốt hoảng la to:
Chẳng lẽ xuống địa ngục rồi, Lăng Nhã đâu rồi, chẳng lẽ nàng ấy đã đi trước
Địa ngục cái đầu ngươi ấy, dám nói Thủy Nhật tông ta thành địa ngục ma tông đó sao, coi chừng ta tiễn ngươi vào luân hồi đầu thai bây giờ
Một thanh âm non nớt vang lên, một cậu bé chừng năm sáu tuổi đang đứng đó trừng mắt nhìn Lý Thiên, thằng nhóc búng tay một cái, từng đáo ánh sáng lam sắc và hỏa sắc bùng cháy lập lòe trong bóng tối phân biệt chiếu rọi ra một cánh cổng to lớn khí thế phi phàm, hai bên cột to chạm khắc hai con giao long vẫy đuôi hướng lên, hai giao long một một vẩy sóng lướt đi, một đạp hỏa diểm phi hành, hai đầu rồng uốn lượn, giao nhau với một tấm biển ngự trên cùng lấp lánh sắc xanh đỏ đan xen, trên biển khắc họa ba chữ như rồng bay phượng múa:
Thủy Nhật Tông
Lý Thiên sợ hết hồn nhìn thắng nhóc như u linh bất ngờ xuất hiện, cũng không quan tâm lời nó nói, vừa gặp đã gấp gáp nói:
Là ngươi cứu ta sao, cô gái trên lưng ta đâu rồi, ngươi bắt nàng sao, cho dù ngươi là con nít ta cũng không tha cho ngươi đâu
Đôi khi người ta thường nói là lo quá mất khôn, Lý Thiên rõ ràng không thèm nhìn sự thần bí của thằng nhóc trước mặt, dám ra lệnh chất vấn nó, thằng nhóc rõ ràng không tốt tính như vẻ bề ngoài, nó tức giận hất tay một cái, một đạo hỏa diểm đập cho Lý Thiên văng ra xa mấy mét, thấy Lý Thiên đã bình tĩnh nó mới không kiên nhẫn nói:
Nơi đây tàn tích Thủy Nhật tông ta, há cho con kiến như ngươi làm loạn, còn dài dòng nữa coi chừng ta luyện chế ngươi làm thủy thi canh cổng cho tông môn ta suốt đời
Thắng nhóc cười ha hả nhìn Lý Thiên rồi bỗng nghĩ ra thứ gì đó, lao tới túm lấy Lý Thiên nâng lên:
Khoan đã, Thủy Nhật Tông chúng ta có cấm chế, mà coi như cấm chế theo thời gian bị suy yếu thì trừ khi thu thập đủ, thủy hỏa linh châu mới có thể vượt qua được linh thủy và thủy hỏa bao quanh bên ngoài, không lý nào một tên còn không có tí linh lực nào như ngươi sao lại vào đây được, nói mau, dám nói dối coi chừng ta cắt lưỡi ngươi làm đồ chơi đó, he he
Lý Thiên căm tức nhìn tên nhóc hỗn xược trước mắt tức giận thở phì phò:
Thủy Nhật tông gì chứ ta không biết, ta là bị rơi xuống đây, dưới đây là dưới lòng đất, thủy gì, hỏa gì ta có thấy gì đâu
Hả, không thể nào, Thủy Linh tông ta được kiến tạo trên một lòng hồ lớn nối liền ra biển hắc thủy, làm sao lại ở dưới lòng đất, ngươi dám gạt ta
Tên nhóc tức giận lại muốn ra tay, Lý Thiên chịu khổ một lần đâu dám tiếp lần hai vội hô:
Ta nói là sự thật, ngươi không thấy xung quanh bị đất đá bao phủ sao, nói trắng ra cái tông môn này của ngươi bị chìm dưới đất rồi, nước xung quanh chắc bốc hơi hết rồi, nãy ta còn phát hiện muối khoáng, chắc hẳn rất lâu trước đây từng có nước biển bao quanh khu này
Lý Thiên nói xong khó hiểu nhìn thằng nhóc:
Ngươi làm sao ngay cả tông môn bị chìm dưới đất cũng không biết
Thằng nhóc nghe lời mỉa mai của Lý Thiên tức giận hô lớn:
Con kiến chết tiệt, ta chỉ vừa mới thức dậy, nếu không phải bị các ngươi đánh thức ta còn lâu mới tỉnh
Xì, thì ra là trốn tránh trách nhiệm, còn ở đó lên mặt, để ta nói cho mà biết, nơi tông môn các ngươi tọa lạc hẳn là một vùng trũng, kiến tạo địa chất và sự va chạm của các mảng kiến tạo theo năm tháng đã chôn vùi cùng đất này rồi, còn về tông môn ngươi không bị vùi lấp, hẳn là do cái cấm chế kia bao quanh nên tạo thành không gian trống trong lòng đất như thế này
Lý Thiên ra vẻ hiểu biết nói, ta đây là con người của khoa học, đâu mê tín như các ngươi, tất cả đều phải giải thích bằng khoa học. Nhìn vẻ mặt vênh vênh tự đắc của Lý Thiên thằng nhóc tức giận nhe răng trợn mắt lao lên đầu, nắm lấy tóc Lý Thiên vừa kéo mạnh vừa la to:
Con kiến khốn khiếp dám nói như thế với ta sao, tuổi ngươi còn không đáng làm chắt ta nữa kìa, ông đây cắn chết ngươi
Nói xong há mồm ngoạm thẳng vào đầu Lý Thiên, kéo theo một tiếng la tê tâm phế liệt của một thanh niên bất hạnh nào đó:
AAAAA, con chó nhỏ khốn khiếp dám cắn ta, mau cút xuống
Đây không phải tình cảnh lúc trước khi tham gia khảo luyện gia nhập tông môn sao, không ngờ chưa đến một năm, ta lại lâm vào tình cảnh này một lần nữa, ha ha người khác xuyên việt chưa thấy ai khô như mình
Ngay khi bàn tay chạm vào nền đất, Lý Thiên đã dùng đến phần sức lực cuối cùng, toàn cơ thể cứng đờ không còn cảm giác, ý chí muốn nhấc tay trườn đi tiếp nhưng ra lệnh sao cơ thể cũng không hoạt động, vào lúc Lý Thiên mất hết tất cả hi vọng, thì mắt hắn nhìn phương xa lại le lói từng đạo ánh sáng, ánh sáng càng lúc càng gần, càng lúc càng sáng, Lý Thiên trông thấy cười khổ:
Không ngờ, xuất hiện ảo giác rồi, lần này không còn đường thoát rồi
Cảm nhận Lăng Nhã trên lưng, Lý Thiên nở nụ cười thỏa mãn:
Ta cũng đã làm hết sức rồi, xuống đó, nàng cũng không thể trách ta được nha, chúng ta đi cùng nhau, nàng sẽ không cô đơn, hay chính ta nhỉ, mà thôi bỏ đi
Nói câu đến câu cuối nụ cười dần tắt đi, đầu ngã xuống nền đất, hai mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh. Không biết qua bao lâu, Lý thiên lần nữa tỉnh lại, hắn hoảng sợ nhìn quanh, hốt hoảng la to:
Chẳng lẽ xuống địa ngục rồi, Lăng Nhã đâu rồi, chẳng lẽ nàng ấy đã đi trước
Địa ngục cái đầu ngươi ấy, dám nói Thủy Nhật tông ta thành địa ngục ma tông đó sao, coi chừng ta tiễn ngươi vào luân hồi đầu thai bây giờ
Một thanh âm non nớt vang lên, một cậu bé chừng năm sáu tuổi đang đứng đó trừng mắt nhìn Lý Thiên, thằng nhóc búng tay một cái, từng đáo ánh sáng lam sắc và hỏa sắc bùng cháy lập lòe trong bóng tối phân biệt chiếu rọi ra một cánh cổng to lớn khí thế phi phàm, hai bên cột to chạm khắc hai con giao long vẫy đuôi hướng lên, hai giao long một một vẩy sóng lướt đi, một đạp hỏa diểm phi hành, hai đầu rồng uốn lượn, giao nhau với một tấm biển ngự trên cùng lấp lánh sắc xanh đỏ đan xen, trên biển khắc họa ba chữ như rồng bay phượng múa:
Thủy Nhật Tông
Lý Thiên sợ hết hồn nhìn thắng nhóc như u linh bất ngờ xuất hiện, cũng không quan tâm lời nó nói, vừa gặp đã gấp gáp nói:
Là ngươi cứu ta sao, cô gái trên lưng ta đâu rồi, ngươi bắt nàng sao, cho dù ngươi là con nít ta cũng không tha cho ngươi đâu
Đôi khi người ta thường nói là lo quá mất khôn, Lý Thiên rõ ràng không thèm nhìn sự thần bí của thằng nhóc trước mặt, dám ra lệnh chất vấn nó, thằng nhóc rõ ràng không tốt tính như vẻ bề ngoài, nó tức giận hất tay một cái, một đạo hỏa diểm đập cho Lý Thiên văng ra xa mấy mét, thấy Lý Thiên đã bình tĩnh nó mới không kiên nhẫn nói:
Nơi đây tàn tích Thủy Nhật tông ta, há cho con kiến như ngươi làm loạn, còn dài dòng nữa coi chừng ta luyện chế ngươi làm thủy thi canh cổng cho tông môn ta suốt đời
Thắng nhóc cười ha hả nhìn Lý Thiên rồi bỗng nghĩ ra thứ gì đó, lao tới túm lấy Lý Thiên nâng lên:
Khoan đã, Thủy Nhật Tông chúng ta có cấm chế, mà coi như cấm chế theo thời gian bị suy yếu thì trừ khi thu thập đủ, thủy hỏa linh châu mới có thể vượt qua được linh thủy và thủy hỏa bao quanh bên ngoài, không lý nào một tên còn không có tí linh lực nào như ngươi sao lại vào đây được, nói mau, dám nói dối coi chừng ta cắt lưỡi ngươi làm đồ chơi đó, he he
Lý Thiên căm tức nhìn tên nhóc hỗn xược trước mắt tức giận thở phì phò:
Thủy Nhật tông gì chứ ta không biết, ta là bị rơi xuống đây, dưới đây là dưới lòng đất, thủy gì, hỏa gì ta có thấy gì đâu
Hả, không thể nào, Thủy Linh tông ta được kiến tạo trên một lòng hồ lớn nối liền ra biển hắc thủy, làm sao lại ở dưới lòng đất, ngươi dám gạt ta
Tên nhóc tức giận lại muốn ra tay, Lý Thiên chịu khổ một lần đâu dám tiếp lần hai vội hô:
Ta nói là sự thật, ngươi không thấy xung quanh bị đất đá bao phủ sao, nói trắng ra cái tông môn này của ngươi bị chìm dưới đất rồi, nước xung quanh chắc bốc hơi hết rồi, nãy ta còn phát hiện muối khoáng, chắc hẳn rất lâu trước đây từng có nước biển bao quanh khu này
Lý Thiên nói xong khó hiểu nhìn thằng nhóc:
Ngươi làm sao ngay cả tông môn bị chìm dưới đất cũng không biết
Thằng nhóc nghe lời mỉa mai của Lý Thiên tức giận hô lớn:
Con kiến chết tiệt, ta chỉ vừa mới thức dậy, nếu không phải bị các ngươi đánh thức ta còn lâu mới tỉnh
Xì, thì ra là trốn tránh trách nhiệm, còn ở đó lên mặt, để ta nói cho mà biết, nơi tông môn các ngươi tọa lạc hẳn là một vùng trũng, kiến tạo địa chất và sự va chạm của các mảng kiến tạo theo năm tháng đã chôn vùi cùng đất này rồi, còn về tông môn ngươi không bị vùi lấp, hẳn là do cái cấm chế kia bao quanh nên tạo thành không gian trống trong lòng đất như thế này
Lý Thiên ra vẻ hiểu biết nói, ta đây là con người của khoa học, đâu mê tín như các ngươi, tất cả đều phải giải thích bằng khoa học. Nhìn vẻ mặt vênh vênh tự đắc của Lý Thiên thằng nhóc tức giận nhe răng trợn mắt lao lên đầu, nắm lấy tóc Lý Thiên vừa kéo mạnh vừa la to:
Con kiến khốn khiếp dám nói như thế với ta sao, tuổi ngươi còn không đáng làm chắt ta nữa kìa, ông đây cắn chết ngươi
Nói xong há mồm ngoạm thẳng vào đầu Lý Thiên, kéo theo một tiếng la tê tâm phế liệt của một thanh niên bất hạnh nào đó:
AAAAA, con chó nhỏ khốn khiếp dám cắn ta, mau cút xuống
/102
|