Việc đột nhập vào “Sám Hối đường” trong Ô Long viện đối với Khắc Vị Phong không khó khăn gì. Chỉ một điều là chàng e sợ làm kinh động đến sự yên tĩnh của tòa Ô Long viện. Chàng không muốn điều đó xảy ra. Làm kinh động đến sự tĩnh lặng của tòa Ô Long viện chẳng khác nào mạo phạm đến sư tôn.
Vị Phong ẩn mình trên cao nhìn xuống lão nhân đang ngồi trầm mặc trước phiến đã phẳng lỳ trong tư thế kiết già. Vị Phong quan sát lão nhân đó nghĩ thầm: “Hẳn đây chính là Ma Nhân Dị Sát Khổng Tự Gia. Không biết Khổng tiền bối sẽ tiếp mình như thế nào?”
Ý nghĩ đó vừa lướt qua đầu Khắc Vị Phong thì Khổng Tự Gia đã lên tiếng:
- Trong Sám Hối đường này chẳng có cái gì hết. Ngoài lão phu ra, ngươi vào đây làm gì. Lão phu rất căm ghét những hành vi như ngươi đó.
Nghe Khổng Tự Gia thốt ra câu nói đó, Vị Phong không biết lão nói với ai. Vị Phong nghĩ: “Chẳng lẽ Khổng tiền bối đã phát hiện ra hành tung của mình. Không thể nào như vậy được. Mình vốn là đạo vương, lại chưa hề tạo ra tiếng động nào. Khổng tiền bối không thể phát hiện được mình. Vậy thì Khổng tiền bối phát hiện ra ai? Chẳng lẽ có người thứ ba nữa. Nếu có người thứ ba thì người này là ai, sao mình không phát hiện được?”
Ý niệm đó còn đọng trong tâm thức Khắc Vị Phong thì lão nhân ngồi trước phiến đá lại lên tiếng:
- Ngươi không nghe ta nói à? Hãy xuống đây đi. Đừng ẩn mình trên xà ngang nữa. Hay ngươi muốn hành thích lão phu nào?
Câu nói này của Khổng Tự Gia, buộc Vị Phong phải nghĩ lại, rõ ràng hành tung của chàng đã bị Khổng Tự Gia phát hiện.
Vị Phong miễn cưỡng rời chỗ nấp lướt xuống Sám Hối đường. Chàng đứng sau lưng Khổng Tự Gia.
Vị Phong ôm quyền:
- Vãn bối Khắc Vị Phong bái kiến Khổng tiền bối.
Khổng Tự Gia vẫn nhìn vào phiến đá không quay lại. Lão nhạt nhẽo nói:
- Tiểu tử là Khắc Vị Phong, đạo vương ở trên Dương Châu, là con của Ma Kiếm Âu Trung Văn và Lạc An hiệp nữ.
Vị Phong ôm quyền:
- Vãn bối chính là con người tiền bối vừa nói đến.
Khổng Tự Gia xoay người lại. Thân ảnh lão như thể nhấc lên khỏi sàn gạch Sám Hối đường trong tư thế ngồi kiết già, xoay tròn trong không khí, cho đến khi đối mặt với Khắc Vị Phong.
Ánh sáng từ hai ngọn đèn hắt vào mặt Khổng Tự Gia. Chân diện lão toát ra sắc mặt lạnh lung và băng giá. Đôi chân nhãn sáng ngời như phát quang chiếu vào Vị Phong.
Khổng Tự Gia nhạt nhẽo nói:
- Lão Cốc bảo tiểu tử đến Ô Long viện gặp lão phu?
Vị Phong ôm quyền:
- Khổng tiền bối nói không sai. Chính Cốc thúc thúc phái vãn bối đến Ô Long viện gặp Khổng tiền bối.
Khổng Tự Gia nghe Vị Phong nói dứt câu liền phá lên cười. Tràng tiếu ngạo lão phát ra ẩn chứa nội lực kinh hồn khiến cả tòa Sám Hối đường dịch chuyển như có cơn động đất vừa xuất hiện ngay dưới nền.
Trong khi lão cất tràng tiếu ngạo thì Vị Phong lại lo sợ tiếng cười đầy nộ lực của Khổng Tự Gia sẽ làm kinh động đến những cao tăng của Ô Long viện.
Chàng ôm quyền miễn cưỡng nói:
- Khổng tiền bối… tiền bối nghĩ gì lại cười.
Khổng Tự Gia cắt ngang tràng tiếu ngạo. Lão nhìn Vị Phong lạnh lung nói:
- Phải lão Cốc phái tiểu tử đến đây lấy thanh Long Kiếm của Âu Trung Văn.
Vị Phong ôm quyền gật đầu:
- Không sai… Cốc thúc thúc sai vãn bối đến đây để xin tiền bối giao lại Long Kiếm.
Khổng Tự Gia dừng tay hất mái tóc lòn ra sau lưng. Vị Phong không khỏi bồn chồn khi nhận ra bộ mặt với sắc thần của Khổng Tự Gia.
Lão Khổng nhìn chàng khẽ gật đầu:
- Tốt!
Nghe lão thốt ra câu nói này, Vị Phong thở dài một tiếng nhẹ nhõm.
Chàng ôn nhu nói:
- Khổng tiền bối chuẩn y lời thỉnh cầu của vãn bối?
- Lão phu sẽ chuẩn y lời thỉnh cầu của ngươi. Nhưng để lão phu chuẩn y lời thỉnh cầu đó, tiểu tử phải vượt qua hai thử thách và làm cho ta một việc. Nếu như ngươi không vượt qua được thì xem như ngươi đã tới số đó. Cửa a tỳ luôn rộng mở đón người trần gian và lão phu chính là người giữ cửa a tỳ.
Vị Phong chau mày khi phải nghe lời nói của Khổng Tự Gia. Chàng miễn cưỡng nói:
- Tại sao Khổng tiền bối buộc vãn bối phải vượt qua hai thử thách và hai thử thách đó là gì?
Lão phu buộc ngươi phải vựợt qua hai thử thách của lão phu bởi vì ngươi sẽ giữ Long Kiếm. Người giữ Long Kiếm phải có bản lĩnh võ công. Nếu không có bản lĩnh võ công thì chỉ làm loạn quần hùng võ lâm. Thà để Long Kiếm bên lão phu còn hơn. Thiên hạ có biết Long Kiếm ở đây cũng phải nể mặt lão phu mà không gieo rắc sự chết chóc. Tiểu tử hiểu cái tâm bồ tát của lão chứ.
- Vãn bối đã hiểu tâm bồ tát của tiền bối. Tiền bối không muốn Long Kiếm xuất hiện trên giang hồ để gieo rắc ác nghiệp.
- Đúng… tiểu tử đã hiểu ta rồi đó. Vậy tiểu tử có đồng ý vượt qua thử thách mà lão đặt ra không?
Vị Phong ôm quyền:
- Khổng tiền bối chỉ giáo cho vãn bối biết thử thách đó là gì?
Khổng Tự Gia nhìn thẳng vào mắt Vị Phong. Đôi chân nhãn sáng ngời chiếu thẳng vào mắt chàng. Tiếp nhận hai luồng chân nhãn của Khổng Tự Gia. Khắc Vị Phong không khỏi bồn chồn trước hai luồng chân nhãn đó. Chàng có cảm giác uy nhãn của Khổng Tự Gia muốn tước đi thần thức của mình.
Mặc dù có cảm giác như vậy, nhưng Vị Phong vẫn định thần tiếp nhận hai luồng uy nhãn của lão Khổng mà không né tránh. Chàng nghĩ thầm: “Ta phải đối mặt với Khổng tiền bối. Nếu ta có phần có duyên với Khổng tiền bối tất sẽ lấy lại Long Kiếm của phụ thân. Bằng như ngược lại thì đây là nghiệp quả tiền kiếp. Ta phải đón lấy nghiệp quả bằng sự hoan hỷ khoan dung.”
Ý niệm đó trôi qua trong thần khí của chàng tạo ra trong Vị Phong một sự khích lệ, khiến chàng không còn phải e dè khi đối nhãn với lão nhân Khổng Tự Gia.
Lão Khổng thấy chàng thản nhiên tiếp nhận hai luồng uy nhãn của mình mà không biểu lộ nét e dè hay né tránh. Khổng Tự Gia buột miệng nói:
- Tiểu tử… ngươi khá lắm. Tiểu tử có đủ bản lĩnh của một anh hùng hảo hán khi đối mặt với Nhiếp Thần Đại Pháp của lão phu.
Vị Phong ôm quyền:
- Đa tạ Khổng tiền bối đã ban cho vãn bối một lời khích lệ.
- Tiểu tử nghe rõ đây, thử thách thứ nhất của ta. Ngươi phải phân biệt cho được đâu là hư, đâu là thực. Nếu sự quyết đoán của ngươi sai, đồng nghĩa với cái chết sẽ đến với ngươi.
Vị Phong ôm quyền:
- Vãn bối sẵn lòng tiếp nhận thử thách của tiền bối.
- Tiểu tử chuẩn bị rồi chứ?
Giọng nói của lão thật trang trọng khiến cho Vị Phong cũng phải lo âu. Chàng định thần nhìn Khổng Tự Gia, Vị Phong nhớ lúc còn ở Đào Viên trang của lão Hựu.
Chàng nghĩ thầm: “Hy vọng những gì mình tập ở Đào Viên trang sẽ giúp mình vượt qua thử thách này.”
Khổng Tự Gia nghiêm giọng nói:
- Tiểu tử không được nhích động cước pháp. Hai chân ngươi phải luôn dán xuống sàn gạch Sám Hối đường. Ngươi phải tìm ra trong muôn ngàn ánh đom đóm lao đến ngươi, thì đâu là ám tiêu chết người.
Nghe lão Khổng nói ra thử thách này, bất giác Vị Phong gai lạnh cột sống. Lúc chàng ở Đào Viên trang của lão Hựu thì còn được động thân để chạy bắt con đom đóm chúa, nhưng lần này hai chân phải dán xuống sàn gạch chẳng khác nào tự biến mình thành tấm bia để lão Khổng phát động ám tiêu chết người.
Vị Phong buông tiếng thở dài, miễn cưỡng nói:
- Vãn bối sẽ làm theo ý Khổng tiền bối.
- Đã nói thì phải giữ lời. Nếu không làm đúng theo ý lão phu tự ngươi đã là kẻ bội ngôn. Lúc đó đừng hy vọng có được Long Kiếm của Âu Trung Văn và cũng đừng mơ tưởng rời khỏi Sám Hối đường này. Lão phu thà phụ bá nhân chứ không để bá nhân phụ lão phu đâu.
Nghe Khổng Tự Gia thốt ra câu nói này. Khắc Vị Phong chau mày nghĩ thầm: “Khổng Tự Gia tiền bối không biết đã sám hối bao nhiêu lâu nhưng xem ra vẫn chưa gột rửa hết sự vị kỷ trong bản thân mình. Bản chất của một con người thật khó mà thay đổi.”
Ý niệm kia còn đọng trong đầu Khắc Vị Phong thì lão Khổng Tự Gia giũ mạnh hai ống tay áo về phía chàng. Từ trong ống tay áo của lão một màn tinh sa chẳng khác nào bầy đom đóm vùn vụt lao đến Khắc Vị Phong. Tại Đào Hoa trang của lão Hựu, Vị Phong còn phân biệt được đâu là cánh đom đóm của lão Hựu thả ra từ chiếc tráp. Bởi vì chàng đã chú tâm đến trước, nhưng lần này trong màn tinh sa như bầy đom đóm nọ, Vị Phong phải tự phân biệt đâu là hư là thật mà không có sự định nhãn ban đầu.
Chân diện chàng đanh lại khi màn tinh sa tợ bầy đom đóm lao về phía mình. Trong khi chàng không được nhích động thân pháp để tránh né. Lão Khổng đúng là buộc Vị Phong vào tính thế treo mạng dưới đầu sợi tóc.
Vị Phong nghe rõ mồn một âm thanh rít gió của ám tiêu. Đôi chân mày chàng nhíu lại. Tinh nhãn của chàng vụt sáng đó, Khắc Vị Phong nhận ra ba đóm sáng lướt chậm hơn những đóm sángkhác. Chúng như muốn ẩn vào lớp tinh sa làm chàng hoa mắt không nhận biết.
Chàng nghĩ thầm: “Chúng có thể là thật, cũng có thể là hư”
Chàng vừa nghĩ vừa vận công vươn hữu thủ thi triển Cửu Chưởng Huyền Công, biến thành trảo đón lấy ba đóm sáng lúc ẩn lúc hiện đó mà nhủ thầm trong đầu: “Hy vọng nó là thật.”
Ba ngọn ám tiêu lọt thỏm vào bản thủ của Khắc Vị Phong còn lấp lánh tinh sa thì phủ khắp người chàng.
Lão Khổng buột miệng nói:
- Tiểu tử… ngươi khá lắm… có bản lĩnh lắm. Tiểu tử có thể nhận biết đâu là ám tiêu đâu là lân hoa tinh. Xem như ngươi đã vượt qua thử thách thứ nhất rồi.
Vị Phong buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Chàng xòe hữu thủ để xem ám tiêu của Khổng Tự Gia là gì. Nằm gọn trong tay chàng là ba chiếc ám tiêu hình cánh lấp lánh trông thật đẹp mắt.
Vị Phong bước đến trước mặt Khổng Tự Gia. Chàng trịnh trọng dâng ba chiếc ám tiêu đến trước mặt lão.
- Vãn bối xin trả lại tiền bối những chiếc ám tiêu này.
Lão Khổng khoát tay lắc đầu.
- Tiểu tử đã bắt được Vạn Hoa phi tiêu thì cứ giữ lấy mà dùng. Lão không cần đến chúng nữa.
Vị Phong ôm quyền xá.
- Cung kính không bằng vâng lịnh. Khắc Vị Phong đa tạ tiền bối đã ban ơn cho binh khí này.
Lão trừng mắt nhìn chàng gằn giọng nói:
- Tiểu tử còn phải vượt qua một thử thách nữa.
- Vãn bối đã vào Sám Hối đường tất phải theo những gì tiền bối bắt vãn bối phải nhận. Tiền bối chỉ giáo đó là thử thách gì?
Lão Khổng nhìn thẳng vào mắt chàng:
- Nếu ngươi thắng được lão phu một chưởng.
Vị Phong tròn mắt nhìn lão.
- Khổng tiền bối…
Khổng Tự Gia khoát tay:
- Tiểu tử không có sự lựa chọn nào khác đâu mà phải đi đến cùng. Mục đích của ngươi đến Sám Hối đường gặp ta cốt để lấy Long Kiếm. Nếu như tiểu tử không lấy được Long Kiếm thì xem như ngươi không đạt được mục đích. Phàm một anh hùng đại hiệp không đạt được mục đích thì tự kết thúc mạng sống mình. Mục đích đã đặt ra thì phải đi đến tận cùng. Đó chính là người trượng phu đỉnh thiên lập địa.
- Nhưng…
Lão cau mày gắt giọng nói:
- Lão phu đã nói rồi…tiểu tử không còn sự lựa chọn nào cả.
Lão nói dứt câu vung hai tay, một đạo hợp lực tỏa ra hút lấy chiếc bồ đoàn về phía lão. Lão chỉ chiếc bồ đoàn.
- Tiểu tử… đó là chỗ của ngươi.
- Vãn bối không còn sự lựa chọn nào khác ư?
- Không.
- Ngoài giao thủ một chưởng với tiền bối ra, Khắc Vị Phong không có thay đổi thử thách nào khác nữa à?
Khổng Tự Gia buông một câu cụt lủn:
- Lão phu nói không là không.
Vị Phong ngập ngừng hỏi:
- Nếu như vãn bối không thắng được tiền bối.
Lão Khổng buông một câu cộc lốc:
- Ngươi chết…
- Tiền bối đã bức ép vãn bối.
Lão Khổng lắc đầu.
- Lão phu nào bức ép ngươi… mà ngươi dẫn xác đến tìm Long Kiếm. Mục đích của tiểu tử quá lớn, tất thử thách cũng phải lớn bằng với mục đích của ngươi.
Vị Phong ôm quyền:
- Vãn bối buộc phải tuân hành theo chỉ ngôn của tiền bối.
Chàng bước đến chiếc bồ đoàn ngồi xuống, vận chuyển tiên thiên khí công để chuẩn bị phát động Cửu Chưởng Huyền Công đối phó với lão Khổng.
Lão Khổng nhạt nhẽo nói:
- Tiểu tử… ngươi chuẩn bị rồi chứ?
- Vãn bối đã chuẩn bị.
- Tiểu tử chết không ân hận.
Vị Phong lưỡng lự rồi gật đầu.
- Vãn bối không ân hận.
- Được.
Lão nói rồi chấp hai tay vào nhau.
Khi lão Khổng vận công thì thân ảnh lão có ngay một bức màn khí hộ thể bao bọc. Bức màn khí hộ thân đó mờ mờ ảo ảo như thể chiếc bóng thứ hai đắp quanh thể pháp của lão vậy.
Hiện tượng kỳ lạ đó khiến Vị Phong không khỏi lo lắng. Chàng tự nhủ trong đầu: “Không biết Cửu Chưởng Huyền Công của sư môn có thể đối phó với chưởng công của Khổng Tự Gia hay không?”
Mặc dù tự hỏi thầm như vậy nhưng Vị Phong cũng không mất đi sự tự tin vào những gì mình đã được sư tôn truyền thụ.
Chàng nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào lão Khổng, nghĩ tiếp: “Vách đá cứng như thế kia còn bị Cửu Chưởng Huyền Công đánh lõm vào lưu lại ấn thủ. Còn Khổng tiền bối cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt. Chẳng lẽ cứng hơn đá.”
Trong khi chàng nghĩ thì lão Khổng từ từ dựng đứng song thủ. Lão chiếu đôi uy nhãn sáng ngời vào mặt Vị Phong, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử đỡ chưởng.
Vừa nói lão vừa đẩy song thủ về phía chàng. Vị Phong cảm nhận rõ mồn một hai đạo kình có sức mạnh di sơn đảo hải dồn về phía chàng. Hai đạo kình chưa đến mà Vị Phong đã bị áp lực đè nặng.
Vị Phong bặm hai cánh môi tống song thủ về phía trước đón thẳng đỡ thẳng lấy hai đạo khí kình của Khổng Tự Gia.
Từ đôi bản thủ của chàng. Mỗi bên chín bóng ảnh thủ đen rờn xuất hiện xếp thành một đường thẳng tắp đón lấy khí kình của lão Khổng.
- Ầm…
Từng chiếc bóng ảnh thủ vọt thẳng tới. Cái này nối tiếp cái kia tạo ra những sấm chưởng dữ dội.
Khi sự tĩnh lặng trở lại thì Vị Phong không khỏi ngỡ ngàng bởi nhận ra Khổng Tự Gia đã ngồi cách chàng những chín bộ so với khoảng cách ban đầu.
Chân diện lão lộ rõ vẻ ngạc nhiên ngơ ngẩn hướng mắt nhìn chàng.
Vị Phong vội đứng lên bước đến ôm quyền nói:
- Khổng tiền bối… người không sao chứ?
Lão Khổng nhìn Vị Phong gần như không chớp mắt. Lão buột miệng nói:
- Tiểu tử… Ngươi gặp kỳ tích gì. Phải chăng ngươi đã gặp…
Lão Khổng bỏ ngang câu nói giữa chừng rồi thộp lấy Vị Phong.
- Nói cho lão phu biết. Phải chăng tiểu tử đã gặp đại sư huynh Vô Tướng thần tăng?
Vị Phong lưỡng lự rồi thuật lại chuyện mình diện kiến với Pháp Không đại sư, sau đó được người truyền thụ công lực để có thể phát tác Cửu Chưởng Huyền Công.
Nghe Vị Phong thuật lại chuyện đó Khổng Tự Gia bất ngờ chấp tay niệm phật hiệu.
- A di đà phật.
Thấy Khổng Tự Gia thay đổi hẳn thái độ, Vị Phong cũng phải ngơ ngác.
Vị Phong hỏi:
- Khổng tiền bối… phải chăng sư tôn Pháp Không là Vô Tướng thần tăng?
Lão Khổng gật đầu.
- Không sai. Bây giờ lão phu đã có thể trao lại “Long Kiếm” cho ngươi nhưng tiểu tử hứa phải làm cho ta một việc. Lão phu đã có thể yên tâm tịnh tu mãi mãi ở trong Sám Hối đường này.
Vị Phong ôm quyền:
- Tiền bối muốn nhờ vãn bối làm việc gì. Nếu không ngoài khả năng, vãn bối hứa với tiền bối sẽ toàn tâm toàn ý làm tròn trọng trách mà tiền bối giao.
Lão Khổng nhìn vào mắt chàng, từ tốn nói:
- Quân tử bất hý ngôn.
Vị Phong gật đầu lập lại lời nói của lão:
- Quân tử bất hý ngôn.
Lão Khổng vuốt râu, đặt tay lên hai chân, nhìn Vị Phong ôn nhu nói:
- Tiểu tử đã nói như vậy thì hãy uống hoàn dược này.
Lão nói rồi lấy trong ngực áo ra một chiếc tráp bằng vàng đặt xuống trước mặt Vị Phong.
Chàng tò mò hỏi:
- Khổng tiền bối… đây là hoàn dược thảo gì?
- Cuồng Tâm Loạn Thần tán.
- Tại sao vãn bối lại phải uống?
- Bởi gì ngươi đã hứa với lão phu làm cho lão phu một việc. Mà việc lão sắp nói với ngươi đây không vượt ngoài khả năng của ngươi.
- Nhưng nếu vượt ngoài khả năng của vãn bối thì sao?
- Lão nói không là không. Chẳng lẽ ngươi cho lão là người lộng ngôn hay ngoa ngôn.
Vị Phong buông tiếng thở dài nhìn Khổng Tự Gia. Chàng nghĩ thầm: “Sao lão lại khó khăn với mình như vậy chứ?”
Chàng lưỡng lự rồi nói:
- Vậy tiền bối có thể cho vãn bối biết mình sẽ làm gì không?
Khổng Tự Gia hất mái tóc ra sau lưng rồi nhìn Vị Phong nói:
- Trước đây lão phu là một hòa thượng, nhưng trong lúc đi vân du truyền bá đạo pháp Phật môn. Lão đã không giữ giới cám dỗ của phật gia mà quan hệ với một ni cô phái Hằng Sơn. Ta đã có một đứa con, ta muốn ngươi tìm ra đứa con đó của ta. Kết duyên với ả. Nếu như ngươi không thành hôn với ả, thì ngươi phải quay ngay về Ô Long viện xuất gia đầu phật. Có như vậy mới không bị cuồng tâm loạn thức. Nếu ngươi là người giữ lời thì hãy uống hoàn dược này.
Vị Phong lưỡng lự rồi hỏi:
- Vãn bối sợ không tìm được ái nữ của tiền bối. Huống chi khi gặp rồi thì ái nữ của tiền bối chưa hẳn đã chịu thành thân với vãn bối. Bởi lẽ trên giang hồ lúc này Đạo vương Khắc Vị Phong là kẻ bại hoại vô nhân mất hết tính người.
Khổng Tự Gia nhìn vào mắt chàng:
- Ngươi phải tìm ra ái nữ của ta và tự ngươi phải minh chứng cho ái nữ của lão phu biết ngươi không phải là kẻ bại hoại, mất lương tri. Bằng như không làm được chuyện đó thì ngươi phải quay về Ô Long viện xuất gia đầu Phật. Nếu không muốn cuồng tâm loạn thức. Bằng như tiểu tử không chấp nhận làm chuyện này, thì đừng tơ tưởng đến Long Kiếm. Mặc dù ngươi đã được đại sư huynh Vô Tướng thần tăng truyền cho nội công thâm hậu và tuyệt thức Cửu Chưởng Huyền Công vẫn không thể buộc lão phu trao Long Kiếm cho ngươi đâu.
Vị Phong buông tiếng thở dài, từ tốn nói:
- Vãn bối sẵn sàng đảm đương việc tiền bối giao, nhưng không biết Khổng tiểu thư ở đâu mà tìm.
- Tiểu tử đến Hằng Sơn gặp mụ sư thái Diệu Tịnh. Ắt hẳn biết tung tích con của ta ở đâu.
Vị Phong cau mày.
Chàng lưỡng lự nói:
- Diệu Tịnh sư thái rất căm ghét vãn bối.
- Lão phu biết cá tính của Diệu Tịnh. Nhưng không phải ai có ác cảm với ngươi cũng đều là người xấu cả. Tiểu tử bị Diệu Tịnh có ác cảm bởi vì ngươi là Đạo vương Khắc Vị Phong một kẻ bại hoại mất cả nhân tính. Nhưng nếu ngươi minh chứng mình không phải là hạng người đó. Diệu Tịnh sẽ thay đổi thái độ với ngươi.
Lão Khổng gằn giọng hỏi:
- Tiểu tử chấp nhận lời đòi hỏi của lão phu không?
- Vãn bối không chấp nhận cũng không được. Bởi không chấp nhận đòi hỏi của tiền bối, vãn bối không đạt được mục đích là lấy Long Kiếm.
- Tiểu tử đủ thông minh để nhận ra điều đó.
Vị Phong buông một tiếng thở dài, rồi cầm lấy hoàn độc dược. Chàng lưỡng lự hỏi Khổng Tự Gia:
- Vãn bối không tìm được ái nữ của Khổng tiền bối thì phải làm hòa thượng Ô Long viện ư?
- Đúng vậy. Một khi tiểu tử đã là hòa thượng của Ô Long viện thì xem như đã bị cắt khỏi vòng đời tục nhân hay nói cách nào đó là đã bị cắt khỏi võ lâm giang hồ.
Vị Phong buông tiếng thở ra.
- Vậy thời hạn để hoàn dược này phát tác là bao lâu?
- Ba con trăng.
Vị Phong cau mày:
- Ba con trăng thôi ư?
Lão Khổng gật đầu:
- Đúng ba con trăng tính từ ngày hôm nay.
Vị Phong mím môi suy nghĩ rồi bỏ hoàn dược thảo vào miệng mình. Chàng nuốt hoàn độc dược vào bụng rồi nói:
- Vãn bối đã uống rồi.
Khổng Tự Gia vuốt râu mỉm cười.
- Tốt lắm.
Lão nói rồi vận công. Bụng lão phình to ra rồi từ từ thóp lại, miệng lão há to. Một ánh hào quang lấp lánh trong mỉệng Khổng Tự Gia.
Vị Phong tò mò nhìn lão.
Lão Khổng rùng mình một cái. Cùng với cái rùng mình đó từ trong miệng lão một thanh kiếm nhỏ cỡ một ngón tay. Chuôi kiếm có khắc đầu rồng thật tinh tế. Ánh hào quang xanh biếc tỏa ra từ chuôi kiếm đến lưỡi kiếm trông thật đẹp.
Lão Khổng đặt Long Kiếm vào trong tay Khắc Vị Phong.
- Lão phu trao Long Kiếm lại cho ngươi.
Vị Phong đón lấy thanh Long Kiếm. Chàng nhìn lão Khổng hỏi:
- Khổng tiền bối có thể cho vãn bối biết cách gì nhận ra Khổng tiểu thư.
- Ngươi hỏi một câu thật hay đó. Nếu như ngươi không hỏi câu này thì lão phu đoan chắc ngươi sẽ quay lại Ô Long viện để xuống tóc quy y, xuất gia làm hòa thượng.
- Vãn bối còn quá nhiều chuyện nơi nhân quả nơi tục giới.
- Khi lão phu và nương tử bị chia cắt. Ta phải theo đại sư huynh về Ô Long viện vào Sám Hối đường để tịnh thân thì nương tử Phù Dung chỉ mới hạ sinh được ba con trăng. Thật lòng mà nói, thì lão phu không có chút hình dung nào về ái nữ của mình.
Khổng Tự Gia buông một tiếng thở dài. Lão nhìn Vị Phong nói tiếp:
- Có một điều duy nhất lão phu biết là đại sư huynh Vô Tướng thần tăng đã ban cho ái nữ của ta một hoàn “Long Diên Hương.” Với hoàn Long Diên Hương này thì Tịnh Vân sẽ không bị phong hàn xâm nhập, bách độc cũng không làm hại được, thậm chí máu của Tịnh Vân còn có thể hóa giải được bách độc trên thế gian này. Chỉ cần tiểu tử tìm được Tịnh Vân, dùng huyết tương của Tịnh Vân tự khắc sẽ giải được cuồng tâm loạn thức mà ngươi vừa uống, để không phải quay lại Ô Long viện xuất gia đầu phật.
Vị Phong nheo mày, lắc đầu:
- Nếu vãn bối tìm được Tịnh Vân tiểu thư thì chẳng nói làm gì… nhưng nếu không gặp thì…
Chàng bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Lão Khổng nhìn chàng.
- Tiểu tử đừng bi quan như vậy. Lão phu tin ngươi sẽ gặp được Tịnh Vân.
- Vãn bối hy vọng như vậy.
Thốt ra lời nói đó nhưng lại buông tiếng thở dài.
Lão Khổng từ tốn nói:
- Tất cả là do duyên nợ trời định.
Lão nói rồi, quay lưng nhìn vào phiến đá phẳng lì.
Vị Phong nhìn lão Khổng, hành vi của lão đủ để cho chàng biết lão chẳng có gì để nói với chàng nữa.
Vị Phong ôm quyền.
- Vãn bối cáo từ.
Khổng Tự Gia không đáp lời chàng mà vẫn im lặng quay mặt nhìn vào phiến đá phẳng lỳ đó.
Vị Phong từ từ thở ra rồi quay bước tiến thẳng ra cửa Sám Hối đường.
Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm: “Ta đã có Cửu Chưởng Huyền Công và thời hạn ba con trăng. Nếu như gặp được Tịnh Vân thì xem đó là duyên phận của mình. Bằng như không gặp Tịnh Vân mình cũng còn thời hạn ba tháng để thực hiện những trọng trách. Trong ba con trăng mình phải lập lại sự công bằng cho mình và cho võ lâm. Rồi sau đó quay lại Ô Long viện để xuất gia đầu phật, mình cũng không chút hối tiếc gì.”
Chàng dừng bước ngay ngưỡng cửa Sám Hối đường quay lại nhìn Khổng Tự Gia một lần nữa.
Vô tình khi Vị Phong quay lại thì đối mặt với Khổng Tự Gia. Chàng nhận ra ánh mắt của lão Khổng như một lời nhắn gửi tới chàng với tất cả sự kỳ vọng.
Vị Phong ôm quyền xá, nhủ thầm trong đầu: “Phụ thân trước đây hẳn cũng đã từng như Khổng tiên sinh khi phải cắt khúc ruột của mình.”
Vị Phong ẩn mình trên cao nhìn xuống lão nhân đang ngồi trầm mặc trước phiến đã phẳng lỳ trong tư thế kiết già. Vị Phong quan sát lão nhân đó nghĩ thầm: “Hẳn đây chính là Ma Nhân Dị Sát Khổng Tự Gia. Không biết Khổng tiền bối sẽ tiếp mình như thế nào?”
Ý nghĩ đó vừa lướt qua đầu Khắc Vị Phong thì Khổng Tự Gia đã lên tiếng:
- Trong Sám Hối đường này chẳng có cái gì hết. Ngoài lão phu ra, ngươi vào đây làm gì. Lão phu rất căm ghét những hành vi như ngươi đó.
Nghe Khổng Tự Gia thốt ra câu nói đó, Vị Phong không biết lão nói với ai. Vị Phong nghĩ: “Chẳng lẽ Khổng tiền bối đã phát hiện ra hành tung của mình. Không thể nào như vậy được. Mình vốn là đạo vương, lại chưa hề tạo ra tiếng động nào. Khổng tiền bối không thể phát hiện được mình. Vậy thì Khổng tiền bối phát hiện ra ai? Chẳng lẽ có người thứ ba nữa. Nếu có người thứ ba thì người này là ai, sao mình không phát hiện được?”
Ý niệm đó còn đọng trong tâm thức Khắc Vị Phong thì lão nhân ngồi trước phiến đá lại lên tiếng:
- Ngươi không nghe ta nói à? Hãy xuống đây đi. Đừng ẩn mình trên xà ngang nữa. Hay ngươi muốn hành thích lão phu nào?
Câu nói này của Khổng Tự Gia, buộc Vị Phong phải nghĩ lại, rõ ràng hành tung của chàng đã bị Khổng Tự Gia phát hiện.
Vị Phong miễn cưỡng rời chỗ nấp lướt xuống Sám Hối đường. Chàng đứng sau lưng Khổng Tự Gia.
Vị Phong ôm quyền:
- Vãn bối Khắc Vị Phong bái kiến Khổng tiền bối.
Khổng Tự Gia vẫn nhìn vào phiến đá không quay lại. Lão nhạt nhẽo nói:
- Tiểu tử là Khắc Vị Phong, đạo vương ở trên Dương Châu, là con của Ma Kiếm Âu Trung Văn và Lạc An hiệp nữ.
Vị Phong ôm quyền:
- Vãn bối chính là con người tiền bối vừa nói đến.
Khổng Tự Gia xoay người lại. Thân ảnh lão như thể nhấc lên khỏi sàn gạch Sám Hối đường trong tư thế ngồi kiết già, xoay tròn trong không khí, cho đến khi đối mặt với Khắc Vị Phong.
Ánh sáng từ hai ngọn đèn hắt vào mặt Khổng Tự Gia. Chân diện lão toát ra sắc mặt lạnh lung và băng giá. Đôi chân nhãn sáng ngời như phát quang chiếu vào Vị Phong.
Khổng Tự Gia nhạt nhẽo nói:
- Lão Cốc bảo tiểu tử đến Ô Long viện gặp lão phu?
Vị Phong ôm quyền:
- Khổng tiền bối nói không sai. Chính Cốc thúc thúc phái vãn bối đến Ô Long viện gặp Khổng tiền bối.
Khổng Tự Gia nghe Vị Phong nói dứt câu liền phá lên cười. Tràng tiếu ngạo lão phát ra ẩn chứa nội lực kinh hồn khiến cả tòa Sám Hối đường dịch chuyển như có cơn động đất vừa xuất hiện ngay dưới nền.
Trong khi lão cất tràng tiếu ngạo thì Vị Phong lại lo sợ tiếng cười đầy nộ lực của Khổng Tự Gia sẽ làm kinh động đến những cao tăng của Ô Long viện.
Chàng ôm quyền miễn cưỡng nói:
- Khổng tiền bối… tiền bối nghĩ gì lại cười.
Khổng Tự Gia cắt ngang tràng tiếu ngạo. Lão nhìn Vị Phong lạnh lung nói:
- Phải lão Cốc phái tiểu tử đến đây lấy thanh Long Kiếm của Âu Trung Văn.
Vị Phong ôm quyền gật đầu:
- Không sai… Cốc thúc thúc sai vãn bối đến đây để xin tiền bối giao lại Long Kiếm.
Khổng Tự Gia dừng tay hất mái tóc lòn ra sau lưng. Vị Phong không khỏi bồn chồn khi nhận ra bộ mặt với sắc thần của Khổng Tự Gia.
Lão Khổng nhìn chàng khẽ gật đầu:
- Tốt!
Nghe lão thốt ra câu nói này, Vị Phong thở dài một tiếng nhẹ nhõm.
Chàng ôn nhu nói:
- Khổng tiền bối chuẩn y lời thỉnh cầu của vãn bối?
- Lão phu sẽ chuẩn y lời thỉnh cầu của ngươi. Nhưng để lão phu chuẩn y lời thỉnh cầu đó, tiểu tử phải vượt qua hai thử thách và làm cho ta một việc. Nếu như ngươi không vượt qua được thì xem như ngươi đã tới số đó. Cửa a tỳ luôn rộng mở đón người trần gian và lão phu chính là người giữ cửa a tỳ.
Vị Phong chau mày khi phải nghe lời nói của Khổng Tự Gia. Chàng miễn cưỡng nói:
- Tại sao Khổng tiền bối buộc vãn bối phải vượt qua hai thử thách và hai thử thách đó là gì?
Lão phu buộc ngươi phải vựợt qua hai thử thách của lão phu bởi vì ngươi sẽ giữ Long Kiếm. Người giữ Long Kiếm phải có bản lĩnh võ công. Nếu không có bản lĩnh võ công thì chỉ làm loạn quần hùng võ lâm. Thà để Long Kiếm bên lão phu còn hơn. Thiên hạ có biết Long Kiếm ở đây cũng phải nể mặt lão phu mà không gieo rắc sự chết chóc. Tiểu tử hiểu cái tâm bồ tát của lão chứ.
- Vãn bối đã hiểu tâm bồ tát của tiền bối. Tiền bối không muốn Long Kiếm xuất hiện trên giang hồ để gieo rắc ác nghiệp.
- Đúng… tiểu tử đã hiểu ta rồi đó. Vậy tiểu tử có đồng ý vượt qua thử thách mà lão đặt ra không?
Vị Phong ôm quyền:
- Khổng tiền bối chỉ giáo cho vãn bối biết thử thách đó là gì?
Khổng Tự Gia nhìn thẳng vào mắt Vị Phong. Đôi chân nhãn sáng ngời chiếu thẳng vào mắt chàng. Tiếp nhận hai luồng chân nhãn của Khổng Tự Gia. Khắc Vị Phong không khỏi bồn chồn trước hai luồng chân nhãn đó. Chàng có cảm giác uy nhãn của Khổng Tự Gia muốn tước đi thần thức của mình.
Mặc dù có cảm giác như vậy, nhưng Vị Phong vẫn định thần tiếp nhận hai luồng uy nhãn của lão Khổng mà không né tránh. Chàng nghĩ thầm: “Ta phải đối mặt với Khổng tiền bối. Nếu ta có phần có duyên với Khổng tiền bối tất sẽ lấy lại Long Kiếm của phụ thân. Bằng như ngược lại thì đây là nghiệp quả tiền kiếp. Ta phải đón lấy nghiệp quả bằng sự hoan hỷ khoan dung.”
Ý niệm đó trôi qua trong thần khí của chàng tạo ra trong Vị Phong một sự khích lệ, khiến chàng không còn phải e dè khi đối nhãn với lão nhân Khổng Tự Gia.
Lão Khổng thấy chàng thản nhiên tiếp nhận hai luồng uy nhãn của mình mà không biểu lộ nét e dè hay né tránh. Khổng Tự Gia buột miệng nói:
- Tiểu tử… ngươi khá lắm. Tiểu tử có đủ bản lĩnh của một anh hùng hảo hán khi đối mặt với Nhiếp Thần Đại Pháp của lão phu.
Vị Phong ôm quyền:
- Đa tạ Khổng tiền bối đã ban cho vãn bối một lời khích lệ.
- Tiểu tử nghe rõ đây, thử thách thứ nhất của ta. Ngươi phải phân biệt cho được đâu là hư, đâu là thực. Nếu sự quyết đoán của ngươi sai, đồng nghĩa với cái chết sẽ đến với ngươi.
Vị Phong ôm quyền:
- Vãn bối sẵn lòng tiếp nhận thử thách của tiền bối.
- Tiểu tử chuẩn bị rồi chứ?
Giọng nói của lão thật trang trọng khiến cho Vị Phong cũng phải lo âu. Chàng định thần nhìn Khổng Tự Gia, Vị Phong nhớ lúc còn ở Đào Viên trang của lão Hựu.
Chàng nghĩ thầm: “Hy vọng những gì mình tập ở Đào Viên trang sẽ giúp mình vượt qua thử thách này.”
Khổng Tự Gia nghiêm giọng nói:
- Tiểu tử không được nhích động cước pháp. Hai chân ngươi phải luôn dán xuống sàn gạch Sám Hối đường. Ngươi phải tìm ra trong muôn ngàn ánh đom đóm lao đến ngươi, thì đâu là ám tiêu chết người.
Nghe lão Khổng nói ra thử thách này, bất giác Vị Phong gai lạnh cột sống. Lúc chàng ở Đào Viên trang của lão Hựu thì còn được động thân để chạy bắt con đom đóm chúa, nhưng lần này hai chân phải dán xuống sàn gạch chẳng khác nào tự biến mình thành tấm bia để lão Khổng phát động ám tiêu chết người.
Vị Phong buông tiếng thở dài, miễn cưỡng nói:
- Vãn bối sẽ làm theo ý Khổng tiền bối.
- Đã nói thì phải giữ lời. Nếu không làm đúng theo ý lão phu tự ngươi đã là kẻ bội ngôn. Lúc đó đừng hy vọng có được Long Kiếm của Âu Trung Văn và cũng đừng mơ tưởng rời khỏi Sám Hối đường này. Lão phu thà phụ bá nhân chứ không để bá nhân phụ lão phu đâu.
Nghe Khổng Tự Gia thốt ra câu nói này. Khắc Vị Phong chau mày nghĩ thầm: “Khổng Tự Gia tiền bối không biết đã sám hối bao nhiêu lâu nhưng xem ra vẫn chưa gột rửa hết sự vị kỷ trong bản thân mình. Bản chất của một con người thật khó mà thay đổi.”
Ý niệm kia còn đọng trong đầu Khắc Vị Phong thì lão Khổng Tự Gia giũ mạnh hai ống tay áo về phía chàng. Từ trong ống tay áo của lão một màn tinh sa chẳng khác nào bầy đom đóm vùn vụt lao đến Khắc Vị Phong. Tại Đào Hoa trang của lão Hựu, Vị Phong còn phân biệt được đâu là cánh đom đóm của lão Hựu thả ra từ chiếc tráp. Bởi vì chàng đã chú tâm đến trước, nhưng lần này trong màn tinh sa như bầy đom đóm nọ, Vị Phong phải tự phân biệt đâu là hư là thật mà không có sự định nhãn ban đầu.
Chân diện chàng đanh lại khi màn tinh sa tợ bầy đom đóm lao về phía mình. Trong khi chàng không được nhích động thân pháp để tránh né. Lão Khổng đúng là buộc Vị Phong vào tính thế treo mạng dưới đầu sợi tóc.
Vị Phong nghe rõ mồn một âm thanh rít gió của ám tiêu. Đôi chân mày chàng nhíu lại. Tinh nhãn của chàng vụt sáng đó, Khắc Vị Phong nhận ra ba đóm sáng lướt chậm hơn những đóm sángkhác. Chúng như muốn ẩn vào lớp tinh sa làm chàng hoa mắt không nhận biết.
Chàng nghĩ thầm: “Chúng có thể là thật, cũng có thể là hư”
Chàng vừa nghĩ vừa vận công vươn hữu thủ thi triển Cửu Chưởng Huyền Công, biến thành trảo đón lấy ba đóm sáng lúc ẩn lúc hiện đó mà nhủ thầm trong đầu: “Hy vọng nó là thật.”
Ba ngọn ám tiêu lọt thỏm vào bản thủ của Khắc Vị Phong còn lấp lánh tinh sa thì phủ khắp người chàng.
Lão Khổng buột miệng nói:
- Tiểu tử… ngươi khá lắm… có bản lĩnh lắm. Tiểu tử có thể nhận biết đâu là ám tiêu đâu là lân hoa tinh. Xem như ngươi đã vượt qua thử thách thứ nhất rồi.
Vị Phong buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Chàng xòe hữu thủ để xem ám tiêu của Khổng Tự Gia là gì. Nằm gọn trong tay chàng là ba chiếc ám tiêu hình cánh lấp lánh trông thật đẹp mắt.
Vị Phong bước đến trước mặt Khổng Tự Gia. Chàng trịnh trọng dâng ba chiếc ám tiêu đến trước mặt lão.
- Vãn bối xin trả lại tiền bối những chiếc ám tiêu này.
Lão Khổng khoát tay lắc đầu.
- Tiểu tử đã bắt được Vạn Hoa phi tiêu thì cứ giữ lấy mà dùng. Lão không cần đến chúng nữa.
Vị Phong ôm quyền xá.
- Cung kính không bằng vâng lịnh. Khắc Vị Phong đa tạ tiền bối đã ban ơn cho binh khí này.
Lão trừng mắt nhìn chàng gằn giọng nói:
- Tiểu tử còn phải vượt qua một thử thách nữa.
- Vãn bối đã vào Sám Hối đường tất phải theo những gì tiền bối bắt vãn bối phải nhận. Tiền bối chỉ giáo đó là thử thách gì?
Lão Khổng nhìn thẳng vào mắt chàng:
- Nếu ngươi thắng được lão phu một chưởng.
Vị Phong tròn mắt nhìn lão.
- Khổng tiền bối…
Khổng Tự Gia khoát tay:
- Tiểu tử không có sự lựa chọn nào khác đâu mà phải đi đến cùng. Mục đích của ngươi đến Sám Hối đường gặp ta cốt để lấy Long Kiếm. Nếu như tiểu tử không lấy được Long Kiếm thì xem như ngươi không đạt được mục đích. Phàm một anh hùng đại hiệp không đạt được mục đích thì tự kết thúc mạng sống mình. Mục đích đã đặt ra thì phải đi đến tận cùng. Đó chính là người trượng phu đỉnh thiên lập địa.
- Nhưng…
Lão cau mày gắt giọng nói:
- Lão phu đã nói rồi…tiểu tử không còn sự lựa chọn nào cả.
Lão nói dứt câu vung hai tay, một đạo hợp lực tỏa ra hút lấy chiếc bồ đoàn về phía lão. Lão chỉ chiếc bồ đoàn.
- Tiểu tử… đó là chỗ của ngươi.
- Vãn bối không còn sự lựa chọn nào khác ư?
- Không.
- Ngoài giao thủ một chưởng với tiền bối ra, Khắc Vị Phong không có thay đổi thử thách nào khác nữa à?
Khổng Tự Gia buông một câu cụt lủn:
- Lão phu nói không là không.
Vị Phong ngập ngừng hỏi:
- Nếu như vãn bối không thắng được tiền bối.
Lão Khổng buông một câu cộc lốc:
- Ngươi chết…
- Tiền bối đã bức ép vãn bối.
Lão Khổng lắc đầu.
- Lão phu nào bức ép ngươi… mà ngươi dẫn xác đến tìm Long Kiếm. Mục đích của tiểu tử quá lớn, tất thử thách cũng phải lớn bằng với mục đích của ngươi.
Vị Phong ôm quyền:
- Vãn bối buộc phải tuân hành theo chỉ ngôn của tiền bối.
Chàng bước đến chiếc bồ đoàn ngồi xuống, vận chuyển tiên thiên khí công để chuẩn bị phát động Cửu Chưởng Huyền Công đối phó với lão Khổng.
Lão Khổng nhạt nhẽo nói:
- Tiểu tử… ngươi chuẩn bị rồi chứ?
- Vãn bối đã chuẩn bị.
- Tiểu tử chết không ân hận.
Vị Phong lưỡng lự rồi gật đầu.
- Vãn bối không ân hận.
- Được.
Lão nói rồi chấp hai tay vào nhau.
Khi lão Khổng vận công thì thân ảnh lão có ngay một bức màn khí hộ thể bao bọc. Bức màn khí hộ thân đó mờ mờ ảo ảo như thể chiếc bóng thứ hai đắp quanh thể pháp của lão vậy.
Hiện tượng kỳ lạ đó khiến Vị Phong không khỏi lo lắng. Chàng tự nhủ trong đầu: “Không biết Cửu Chưởng Huyền Công của sư môn có thể đối phó với chưởng công của Khổng Tự Gia hay không?”
Mặc dù tự hỏi thầm như vậy nhưng Vị Phong cũng không mất đi sự tự tin vào những gì mình đã được sư tôn truyền thụ.
Chàng nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào lão Khổng, nghĩ tiếp: “Vách đá cứng như thế kia còn bị Cửu Chưởng Huyền Công đánh lõm vào lưu lại ấn thủ. Còn Khổng tiền bối cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt. Chẳng lẽ cứng hơn đá.”
Trong khi chàng nghĩ thì lão Khổng từ từ dựng đứng song thủ. Lão chiếu đôi uy nhãn sáng ngời vào mặt Vị Phong, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử đỡ chưởng.
Vừa nói lão vừa đẩy song thủ về phía chàng. Vị Phong cảm nhận rõ mồn một hai đạo kình có sức mạnh di sơn đảo hải dồn về phía chàng. Hai đạo kình chưa đến mà Vị Phong đã bị áp lực đè nặng.
Vị Phong bặm hai cánh môi tống song thủ về phía trước đón thẳng đỡ thẳng lấy hai đạo khí kình của Khổng Tự Gia.
Từ đôi bản thủ của chàng. Mỗi bên chín bóng ảnh thủ đen rờn xuất hiện xếp thành một đường thẳng tắp đón lấy khí kình của lão Khổng.
- Ầm…
Từng chiếc bóng ảnh thủ vọt thẳng tới. Cái này nối tiếp cái kia tạo ra những sấm chưởng dữ dội.
Khi sự tĩnh lặng trở lại thì Vị Phong không khỏi ngỡ ngàng bởi nhận ra Khổng Tự Gia đã ngồi cách chàng những chín bộ so với khoảng cách ban đầu.
Chân diện lão lộ rõ vẻ ngạc nhiên ngơ ngẩn hướng mắt nhìn chàng.
Vị Phong vội đứng lên bước đến ôm quyền nói:
- Khổng tiền bối… người không sao chứ?
Lão Khổng nhìn Vị Phong gần như không chớp mắt. Lão buột miệng nói:
- Tiểu tử… Ngươi gặp kỳ tích gì. Phải chăng ngươi đã gặp…
Lão Khổng bỏ ngang câu nói giữa chừng rồi thộp lấy Vị Phong.
- Nói cho lão phu biết. Phải chăng tiểu tử đã gặp đại sư huynh Vô Tướng thần tăng?
Vị Phong lưỡng lự rồi thuật lại chuyện mình diện kiến với Pháp Không đại sư, sau đó được người truyền thụ công lực để có thể phát tác Cửu Chưởng Huyền Công.
Nghe Vị Phong thuật lại chuyện đó Khổng Tự Gia bất ngờ chấp tay niệm phật hiệu.
- A di đà phật.
Thấy Khổng Tự Gia thay đổi hẳn thái độ, Vị Phong cũng phải ngơ ngác.
Vị Phong hỏi:
- Khổng tiền bối… phải chăng sư tôn Pháp Không là Vô Tướng thần tăng?
Lão Khổng gật đầu.
- Không sai. Bây giờ lão phu đã có thể trao lại “Long Kiếm” cho ngươi nhưng tiểu tử hứa phải làm cho ta một việc. Lão phu đã có thể yên tâm tịnh tu mãi mãi ở trong Sám Hối đường này.
Vị Phong ôm quyền:
- Tiền bối muốn nhờ vãn bối làm việc gì. Nếu không ngoài khả năng, vãn bối hứa với tiền bối sẽ toàn tâm toàn ý làm tròn trọng trách mà tiền bối giao.
Lão Khổng nhìn vào mắt chàng, từ tốn nói:
- Quân tử bất hý ngôn.
Vị Phong gật đầu lập lại lời nói của lão:
- Quân tử bất hý ngôn.
Lão Khổng vuốt râu, đặt tay lên hai chân, nhìn Vị Phong ôn nhu nói:
- Tiểu tử đã nói như vậy thì hãy uống hoàn dược này.
Lão nói rồi lấy trong ngực áo ra một chiếc tráp bằng vàng đặt xuống trước mặt Vị Phong.
Chàng tò mò hỏi:
- Khổng tiền bối… đây là hoàn dược thảo gì?
- Cuồng Tâm Loạn Thần tán.
- Tại sao vãn bối lại phải uống?
- Bởi gì ngươi đã hứa với lão phu làm cho lão phu một việc. Mà việc lão sắp nói với ngươi đây không vượt ngoài khả năng của ngươi.
- Nhưng nếu vượt ngoài khả năng của vãn bối thì sao?
- Lão nói không là không. Chẳng lẽ ngươi cho lão là người lộng ngôn hay ngoa ngôn.
Vị Phong buông tiếng thở dài nhìn Khổng Tự Gia. Chàng nghĩ thầm: “Sao lão lại khó khăn với mình như vậy chứ?”
Chàng lưỡng lự rồi nói:
- Vậy tiền bối có thể cho vãn bối biết mình sẽ làm gì không?
Khổng Tự Gia hất mái tóc ra sau lưng rồi nhìn Vị Phong nói:
- Trước đây lão phu là một hòa thượng, nhưng trong lúc đi vân du truyền bá đạo pháp Phật môn. Lão đã không giữ giới cám dỗ của phật gia mà quan hệ với một ni cô phái Hằng Sơn. Ta đã có một đứa con, ta muốn ngươi tìm ra đứa con đó của ta. Kết duyên với ả. Nếu như ngươi không thành hôn với ả, thì ngươi phải quay ngay về Ô Long viện xuất gia đầu phật. Có như vậy mới không bị cuồng tâm loạn thức. Nếu ngươi là người giữ lời thì hãy uống hoàn dược này.
Vị Phong lưỡng lự rồi hỏi:
- Vãn bối sợ không tìm được ái nữ của tiền bối. Huống chi khi gặp rồi thì ái nữ của tiền bối chưa hẳn đã chịu thành thân với vãn bối. Bởi lẽ trên giang hồ lúc này Đạo vương Khắc Vị Phong là kẻ bại hoại vô nhân mất hết tính người.
Khổng Tự Gia nhìn vào mắt chàng:
- Ngươi phải tìm ra ái nữ của ta và tự ngươi phải minh chứng cho ái nữ của lão phu biết ngươi không phải là kẻ bại hoại, mất lương tri. Bằng như không làm được chuyện đó thì ngươi phải quay về Ô Long viện xuất gia đầu Phật. Nếu không muốn cuồng tâm loạn thức. Bằng như tiểu tử không chấp nhận làm chuyện này, thì đừng tơ tưởng đến Long Kiếm. Mặc dù ngươi đã được đại sư huynh Vô Tướng thần tăng truyền cho nội công thâm hậu và tuyệt thức Cửu Chưởng Huyền Công vẫn không thể buộc lão phu trao Long Kiếm cho ngươi đâu.
Vị Phong buông tiếng thở dài, từ tốn nói:
- Vãn bối sẵn sàng đảm đương việc tiền bối giao, nhưng không biết Khổng tiểu thư ở đâu mà tìm.
- Tiểu tử đến Hằng Sơn gặp mụ sư thái Diệu Tịnh. Ắt hẳn biết tung tích con của ta ở đâu.
Vị Phong cau mày.
Chàng lưỡng lự nói:
- Diệu Tịnh sư thái rất căm ghét vãn bối.
- Lão phu biết cá tính của Diệu Tịnh. Nhưng không phải ai có ác cảm với ngươi cũng đều là người xấu cả. Tiểu tử bị Diệu Tịnh có ác cảm bởi vì ngươi là Đạo vương Khắc Vị Phong một kẻ bại hoại mất cả nhân tính. Nhưng nếu ngươi minh chứng mình không phải là hạng người đó. Diệu Tịnh sẽ thay đổi thái độ với ngươi.
Lão Khổng gằn giọng hỏi:
- Tiểu tử chấp nhận lời đòi hỏi của lão phu không?
- Vãn bối không chấp nhận cũng không được. Bởi không chấp nhận đòi hỏi của tiền bối, vãn bối không đạt được mục đích là lấy Long Kiếm.
- Tiểu tử đủ thông minh để nhận ra điều đó.
Vị Phong buông một tiếng thở dài, rồi cầm lấy hoàn độc dược. Chàng lưỡng lự hỏi Khổng Tự Gia:
- Vãn bối không tìm được ái nữ của Khổng tiền bối thì phải làm hòa thượng Ô Long viện ư?
- Đúng vậy. Một khi tiểu tử đã là hòa thượng của Ô Long viện thì xem như đã bị cắt khỏi vòng đời tục nhân hay nói cách nào đó là đã bị cắt khỏi võ lâm giang hồ.
Vị Phong buông tiếng thở ra.
- Vậy thời hạn để hoàn dược này phát tác là bao lâu?
- Ba con trăng.
Vị Phong cau mày:
- Ba con trăng thôi ư?
Lão Khổng gật đầu:
- Đúng ba con trăng tính từ ngày hôm nay.
Vị Phong mím môi suy nghĩ rồi bỏ hoàn dược thảo vào miệng mình. Chàng nuốt hoàn độc dược vào bụng rồi nói:
- Vãn bối đã uống rồi.
Khổng Tự Gia vuốt râu mỉm cười.
- Tốt lắm.
Lão nói rồi vận công. Bụng lão phình to ra rồi từ từ thóp lại, miệng lão há to. Một ánh hào quang lấp lánh trong mỉệng Khổng Tự Gia.
Vị Phong tò mò nhìn lão.
Lão Khổng rùng mình một cái. Cùng với cái rùng mình đó từ trong miệng lão một thanh kiếm nhỏ cỡ một ngón tay. Chuôi kiếm có khắc đầu rồng thật tinh tế. Ánh hào quang xanh biếc tỏa ra từ chuôi kiếm đến lưỡi kiếm trông thật đẹp.
Lão Khổng đặt Long Kiếm vào trong tay Khắc Vị Phong.
- Lão phu trao Long Kiếm lại cho ngươi.
Vị Phong đón lấy thanh Long Kiếm. Chàng nhìn lão Khổng hỏi:
- Khổng tiền bối có thể cho vãn bối biết cách gì nhận ra Khổng tiểu thư.
- Ngươi hỏi một câu thật hay đó. Nếu như ngươi không hỏi câu này thì lão phu đoan chắc ngươi sẽ quay lại Ô Long viện để xuống tóc quy y, xuất gia làm hòa thượng.
- Vãn bối còn quá nhiều chuyện nơi nhân quả nơi tục giới.
- Khi lão phu và nương tử bị chia cắt. Ta phải theo đại sư huynh về Ô Long viện vào Sám Hối đường để tịnh thân thì nương tử Phù Dung chỉ mới hạ sinh được ba con trăng. Thật lòng mà nói, thì lão phu không có chút hình dung nào về ái nữ của mình.
Khổng Tự Gia buông một tiếng thở dài. Lão nhìn Vị Phong nói tiếp:
- Có một điều duy nhất lão phu biết là đại sư huynh Vô Tướng thần tăng đã ban cho ái nữ của ta một hoàn “Long Diên Hương.” Với hoàn Long Diên Hương này thì Tịnh Vân sẽ không bị phong hàn xâm nhập, bách độc cũng không làm hại được, thậm chí máu của Tịnh Vân còn có thể hóa giải được bách độc trên thế gian này. Chỉ cần tiểu tử tìm được Tịnh Vân, dùng huyết tương của Tịnh Vân tự khắc sẽ giải được cuồng tâm loạn thức mà ngươi vừa uống, để không phải quay lại Ô Long viện xuất gia đầu phật.
Vị Phong nheo mày, lắc đầu:
- Nếu vãn bối tìm được Tịnh Vân tiểu thư thì chẳng nói làm gì… nhưng nếu không gặp thì…
Chàng bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Lão Khổng nhìn chàng.
- Tiểu tử đừng bi quan như vậy. Lão phu tin ngươi sẽ gặp được Tịnh Vân.
- Vãn bối hy vọng như vậy.
Thốt ra lời nói đó nhưng lại buông tiếng thở dài.
Lão Khổng từ tốn nói:
- Tất cả là do duyên nợ trời định.
Lão nói rồi, quay lưng nhìn vào phiến đá phẳng lì.
Vị Phong nhìn lão Khổng, hành vi của lão đủ để cho chàng biết lão chẳng có gì để nói với chàng nữa.
Vị Phong ôm quyền.
- Vãn bối cáo từ.
Khổng Tự Gia không đáp lời chàng mà vẫn im lặng quay mặt nhìn vào phiến đá phẳng lỳ đó.
Vị Phong từ từ thở ra rồi quay bước tiến thẳng ra cửa Sám Hối đường.
Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm: “Ta đã có Cửu Chưởng Huyền Công và thời hạn ba con trăng. Nếu như gặp được Tịnh Vân thì xem đó là duyên phận của mình. Bằng như không gặp Tịnh Vân mình cũng còn thời hạn ba tháng để thực hiện những trọng trách. Trong ba con trăng mình phải lập lại sự công bằng cho mình và cho võ lâm. Rồi sau đó quay lại Ô Long viện để xuất gia đầu phật, mình cũng không chút hối tiếc gì.”
Chàng dừng bước ngay ngưỡng cửa Sám Hối đường quay lại nhìn Khổng Tự Gia một lần nữa.
Vô tình khi Vị Phong quay lại thì đối mặt với Khổng Tự Gia. Chàng nhận ra ánh mắt của lão Khổng như một lời nhắn gửi tới chàng với tất cả sự kỳ vọng.
Vị Phong ôm quyền xá, nhủ thầm trong đầu: “Phụ thân trước đây hẳn cũng đã từng như Khổng tiên sinh khi phải cắt khúc ruột của mình.”
/52
|