“Hoàng thượng” bị ám sát rồi, trong núi đại loạn, mọi người thừa cơ trốn thoát, bí mật đi xuyên rừng cây ở sơn khẩu một đoạn, tránh khỏi trạm gác.
Sau đó tựa như chim sổ lồ ng, bắt đầu mặc sức chạy trốn.Lúc này chiến loạn dồn dập, không chỉ có quân Hữu Kim nam hạ, quận thủ chư hầu các quận cũng chiến tranh thôn tính, trên đường toàn là đoàn người từ thành thị chạy nạn về thôn xóm núi rừng, mang theo cả gia đình, đồ đạc đầy xe.
Lũ cướp đường cũng thừa cơ ra tay trắng trợn, ven đường thường thấy thi thể bị vứt xuống sườn núi và hành lý bị lục tung hỗn độn.
Bình Yên rất sợ, nắm chặt Mục Vân Sênh suốt dọc đường.
Nhưng quần áo họ rách rưới, lại không có hành lý cồng kềnh, nên cũng không gây chú ý của bọn cướp đường.Tới nhà của Bình Yên ở thôn núi, Bình Yên dẫn thiếu niên về nhà, nhưng thiếu niên phát hiện Bình Yên hình như cũng không vui sướng khi trở về, trái lại càng tới gần nhà, tâm tư càng trầm xuống.Một ngôi nhà gỗ trát bùn cạnh ruộng, đó là nơi Bình Yên sinh ra.
Bình Yên dừng bước trước sân, thò đầu vào bên trong nhìn, trong sân có một nữ nhân đang rửa rau, thân thể thô tráng.
Bình Yên bước vào, sợ hãi nhìn chăm chú hồi lâu, mới kêu một tiếng: “Tỷ…” Nữ tử kia ngẩng đầu lên, hỏi to: “Ai vậy?”“Muội… Muội là Tiểu Ngũ…”“Tiểu Ngũ…” Nữ tử kia đứng dậy, quăng rau vào bồn gỗ, nước bắn tung tóe, “Quay về làm gì?”“Muội… Vì vị công tử này đã chuộc muội.
Hiện giờ muội… Bên ngoài chiến loạn, muội muốn mang công tử về đây tạm lánh.”Nữ tử kia đánh giá Mục Vân Sênh toàn thân rách rưới, hừ lạnh một tiếng, quay đầu gọi to: “Nương, Tiểu Ngũ cũng về rồi.”Sự khinh rẻ của cả nhà Bình Yên đối với Bình Yên vượt quá sức tưởng tượng của Mục Vân Sênh.
Từ nhỏ nàng đã bị bán đi làm con dâu nuôi từ bé, rời nhà hơn năm năm, lại quay về như một con chó ra ngoài đi dạo, không có bất kì ai biểu lộ một chút kích động hoặc vui mừng.
Mấy tỷ muội bọn họ cứ như người lạ, Bình Yên còn chẳng nhận ra đại tỷ nhị tỷ của nàng, giữa họ cũng không nói được bao nhiêu câu.
Tám nữ nhi nhà Bình Yên trừ Tiểu Bát nhỏ nhất đều đã gả ra ngoài, trong đó nhị tỷ tam tỷ gả được cho nhà tốt nhất, lên trấn trên, hiện tại đang loạn binh đao, đều mang theo phu nhi trốn về nhà.
Nhị tỷ phu của nàng là đồ tể giết lợn ở trấn trên, tam tỷ phu là tuần canh, tốt xấu cũng là nhà đứng đắn mà người thôn núi ước ao, lần này trở về mang theo một lượng gạo tiền, lão đa lão nương đều vui vẻ tiếp đãi, nhưng Bình Yên trở về chỉ mang theo một thiếu niên rách rưới, có lời đồn nàng bỏ trượng phu chạy theo người ta.
Hai người cũng không mang theo một cắc tiền, đa nương nàng hận không thể một cước đá nàng khỏi cửa.
Chó còn có thể giữ nhà, nữ nhi trở về, trừ việc tốn thêm một phần ăn, còn có ích gì?Trong nhà đã sớm chật người.
Nương Bình Yên nói với nàng, trước tiên hãy cùng phu quân của ngươi nghỉ trong chuồng heo cũ đã.
Dứt lời liền cầm bát, càu nhàu gì đó rồi rời đi, cũng không mời họ lót dạ thứ gì.
Thì ra nhà này trước nay đều có cơm thì phải tranh ăn, tranh không nổi thì đáng phải chết đói.
Bình Yên cũng trải qua việc này từ nhỏ, giờ phải lặp lại thời gian ấy, kéo tay áo Mục Vân Sênh ra hiệu, công tử chờ một chút, ta đi lấy đồ ăn cho huynh.Nàng nhảy vào phòng lớn, lập tức gây ra một tràng mắng chửi, các tỷ tỷ vừa mắng, các tỷ phu liền bắt đầu xô đẩy, Bình Yên chịu đựng không nói một lời, chỉ tóm chặt nồi và muôi, đoạt một chén cơm khoai lang, lại bị lão nương khó chịu vì lấy quá nhiều, xông tới tát một phát, tóm tay nàng để san lại nửa bát.”Tranh, tranh gì mà tranh! Lớn tướng mà vẫn là cái tính đáng chết này, chỗ nào cũng vô dụng, vẻ vang thì hẵng ăn cơm của đa nương, còn ngươi sao cũng về đây? Lại dẫn theo một người chẳng rõ gốc gác, bị nhà chồng đuổi đi phải không, vậy sao không tìm con sông nào mà nhảy xuống cho sạch sẽ? Còn ở đây làm xấu mặt gì chứ?”Bình Yên bưng khuôn mặt sưng đỏ chạy ra khỏi cửa, nhìn bát cơm khê trong tay, nghĩ sao cũng không nên đưa cho Mục Vân Sênh ăn cái này, nhưng còn gì khác đâu.
Lòng đau xót, nước mắt ào ào rớt xuống, nhỏ cả vào trong bát.Mục Vân Sênh tiến lên kéo tay nàng, nói: “Đi thôi, bọn họ không cần cô, ta cần cô là được.” Bình Yên ôm lấy Mục Vân Sênh, khóc rống: “Là lỗi của Bình Yên, đến một miếng cơm cũng không tìm được, để huynh bị khinh bị đói.” Mục Vân Sênh đau lòng, ôm nàng nói: “Là ta không tốt.
Đến cả một nữ tử bên mình cũng không chiếu cố được, ta không nên để cô bị khinh bị đói mới phải.”Lão nương của nàng lao tới, nói: “Tiểu Ngũ, ngươi ăn xong rồi mau cút về nhà chồng ngươi cho ta, còn thấy ngươi mang theo một dã hán tử chạy loạn, nhà chúng ta không chịu nổi, cha ngươi đang mài đao trong nhà, chuẩn bị chém chết ngươi, ngươi mau cút đi!”Bình Yên tức giận đến nghẹn ngào, nói: “Con được vị công tử này dùng rất nhiều tiền bạc chuộc ra, các người chỉ một con lợn và năm đấu gạo đã bán con đi, đó sao có thể coi là nhà chồng, sai khiến người ta như loài vật!”“Giờ ngươi còn giả vờ thành đạt hả, tiền bạc đâu nào? Quan nhân nhà nhị tỷ, tam tỷ ngươi về đây, xách thịt, mang vải tới hiếu kính, ngươi lại mang hai cái miệng ăn chực về, muốn theo trai thì chạy cho xa chút, còn không biết xấu hổ về đây ăn cơm nhà bọn ta, hán tử kia của ngươi không nuôi nổi ngươi, còn theo nữ tử về đây ăn chực, mặt thật là dày…” Lão nương của Bình Yên tay vung loạn xạ, nước bọt tung tóe.Mục Vân Sênh cười lạnh một tiếng, kéo tay Bình Yên: “Nhà nàng gả tới có tốt hay không, sau này các ngươi sẽ biết, nhưng hôm nay các ngươi đuổi nàng đi, tương lai cũng chớ trách nàng không nhận các ngươi.”Chàng nắm chặt tay Bình Yên, sải bước đi.
Bình Yên hai mắt rưng rưng, nhìn thiếu niên, lại chứa chan mừng rỡ.
Hôm nay nghe được lời này của chàng, dù tương lai phải hành khất lưu lạc cùng chàng cả đời, cũng tâm cam không hề oán hận.Bọn họ ra khỏi làng, đi đường núi, Bình Yên không đành lòng để thiếu niên chịu đói, đi trộm vài bắp ngô, nướng lên ăn cùng chàng.
Bản thân nàng lại không chịu ăn, nhìn thiếu niên ăn, dường như chính mình không còn đói nữa.
Thiếu niên nhìn bắp ngô trong tay, thở dài một tiếng: “Yến hội khi xưa ăn non nửa, bỏ lại già nửa, sơn hào hải vị vẫn còn chê ít.
Thì ra sự trân quý của mọi việc, là ở chỗ nó tới dễ dàng hay khó khăn.”Chàng lại nhất định muốn Bình Yên ăn một chút, Bình Yên chỉ ăn non nửa bắp, cẩn thận gói phần còn lại vào lớp tro, để dành buổi tối ăn nốt.
Mục Vân Sênh nhìn mà đau lòng, cười nói: “Cô cứ ăn hết đi, ta đi tìm đồ ăn tối về.” Bình Yên cười nói: “Huynh xuất thân phú quý, đâu hiểu được cách kiếm ăn nơi sơn dã.
Huynh cứ nghỉ ngơi đi, chỉ cần Bình Yên ta còn có thể động, có thể bò, cũng không thể để huynh chịu đói chịu khổ.”Thiếu niên than thở: “Bình Yên, cô đi theo ta, chỉ sợ nguy hiểm trùng trùng, nếu tìm cách sống khác còn có thể có miếng ăn.” Bình Yên mở to mắt, nói: “Ơ? Không phải huynh nói muốn lấy ta làm vợ sao? Lấy chồng theo chồng, đời này của ta không đi đâu hết, chỉ theo huynh thôi.” Thấy thiếu niên trầm mặc, vội cười nói: “Đồ ngốc, ai muốn huynh lấy ta thật chứ, nói giỡn thôi, huynh dùng tiền chuộc ta, ta đã là nô tỳ của huynh, tương lai chắc chắn huynh sẽ lấy một thiên kim đại hộ, tựa như trong bình thư, hí văn* vậy, ta biết chứ… Hiện tại chỉ do trời cao tạm thời giáng thử thách xuống, mai sau rốt cuộc huynh cũng sẽ quay trở lại bầu trời thôi…” Vành mắt nàng không khỏi đỏ lên.*Hai loại hình nghệ thuật: bình thư: kể chuyện; hí văn: kịch sân khấu....Họ chen giữa dòng người chạy nạn, đi về phương Bắc.“Huynh muốn đi về phương Bắc, rốt cuộc là muốn đến chỗ nào?”“Ta muốn đi tìm một nơi, nhưng chỉ khi thấy, mới biết chính là nơi đó.”“Nhưng nếu vẫn đi về phía Bắc, chỉ sợ sẽ đến bờ biển lớn.”Thiếu niên gật đầu: “Bình Yên, con đường ta muốn đi quá xa vời, cô vẫn không nên theo ta, ta giúp cô tìm chỗ nào đó để thu xếp ổn thỏa nhé.”Bình Yên đang định nói gì đó, sau lưng lại hỗn loạn một trận, người khóc ngựa kêu.
Thì ra một cỗ bại quân trốn tới đây, cướp đường mà chạy.
Bại quân thúc ngựa phóng như điên, đụng ngã bách tính, trên đường toàn tiếng kêu thảm thiết.Mục Vân Sênh lôi Bình Yên bò lên sườn núi ven đường, trên đó đã sớm đầy người tránh lên, ven đường còn có bại quân đang đánh cướp, thấy ai chạy chậm, liền xông lên giật bao đồ, nếu dám giành lại, một đao vung lên, người vừa rồi còn thét chói tai đã nằm trong vũng máu.
Bình Yên sợ run cả người, không nhấc nổi chân.
Mục Vân Sênh đỡ nàng lên chỗ cao.“Tiểu Sênh Nhi… Chúng ta sẽ chết sao?” Giọng Bình Yên run lên.Mục Vân Sênh cầm chặt kiếm Lăng Vân trong bao quần áo: “Đừng sợ… Có ta ở đây.”“Nhưng… Tiểu Sênh Nhi… Huynh ngàn vạn lần đừng vì ta mà đánh nhau với đám binh sĩ này, nếu họ thực sự đuổi theo, ta chạy không nổi… Huynh phải chạy trước…” Bình Yên cúi đầu.Lòng Mục Vân Sênh đau xót, chỉ ôm lấy thân thể gầy yếu của nàng, yên lặng không nói gì.Tiền tài lúc này đã hoàn toàn không còn tác dụng, sẽ chỉ đưa tới họa sát thân.
Mà trên đường chạy nạn, dù có tiền cũng không đổi được lương thực, hơn mười vạn lưu dân chạy nạn đã gặm hết vỏ cây trên đường.
Trong bao đồ của Mục Vân Sênh, vài cái bánh còn sót lại đã trở thành vật quý hiếm trên đời, chỉ lúc đêm khuya hoặc vắng người mới dám lấy ra ăn.
Kẻ vì miếng ăn mà không ngại giết người có thể thấy thường xuyên trên đường.
Những nông phu thuần phác trước đây chỉ biết bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, đều biến thành dã thú khi đối mặt với cái chết.Bước chân của Bình Yên ngày càng chậm lại vì đói khát.
Họ vốn định đi dọc theo sông, nhưng bên bờ sông có rất nhiều người, bất cứ lúc nào cũng có thể thấy người đánh nhau và bị giết, cường đạo thường bất chợt xuất hiện.
Hai thiếu niên chỉ có thể đi ở nơi hoang dã vắng vẻ, nhưng việc tìm chút nước cũng trở nên khó khăn.Nên đi đâu bây giờ? Họ một mực đi về phía Bắc, nhưng Mục Vân Sênh cũng không biết vì sao phải tiến về phương Bắc, nơi ấy thực sự có chỗ chàng muốn tìm kiếm sao? Bình Yên yên lặng đi cùng chàng, chưa bao giờ hoài nghi sẽ tới đâu, dù bản thân đã suy yếu đến mức không nhấc nổi chân, nhưng để theo chàng, nàng chỉ cần còn một hơi thở sẽ đứng lên đi tiếp.
Thiếu nữ này đơn giản, cố chấp biết bao, Mục Vân Sênh có lúc lại hâm mộ nàng — chí ít, nàng sẽ không băn khoăn, do dự như mình.Xa xa có một người nằm dưới đất, đàn quạ đang quây quanh hắn.
Bao đồ của hắn còn chút lương thực nào không? Mục Vân Sênh nhanh chóng bỏ suy nghĩ tới nhìn xem, vì quạ đen và chó hoang đã bắt đầu mở tiệc, sẽ chẳng còn sót lại thứ gì ăn được, chỉ còn xương trắng.Lại đi thêm một ngày nữa, chiếc bánh ngô cuối cùng đã hết, Bình Yên vẫn không lời oán hận, cũng không kêu khổ tiếng nào, nhưng sắc mặt tái nhợt của nàng đã nói rõ tất cả, rất có thể nàng không sao tiếp tục gắng gượng.
“Huynh đi đi.” Đêm khuya, thiếu nữ dựa vào vai chàng, đột nhiên nói.
Mục Vân Sênh cho rằng nàng đã ngủ từ lâu, thì ra nàng cũng không thể chợp mắt.
Thiếu nữ không nhắc lại nữa, biểu hiện trầm mặc đáng sợ này, nàng đã hạ quyết tâm, không muốn liên lụy thiếu niên nữa.Mục Vân Sênh biết, ngay cả sức lực để cõng nàng chàng cũng không còn.
Có lẽ đi một mình mới có thể sống tiếp, nhưng vậy chắc chắn phải nhìn nàng chết đi, mau chóng xoay người bỏ chạy trước khi quạ đen và chó hoang vây quanh thân nàng.
Nếu không thấy thảm cảnh đó, gương mặt tươi cười của thiếu nữ còn có thể vĩnh viễn lưu trong tim chàng.
Nhưng làm như vậy, còn đau khổ hơn là chính tay giết một người.“Đợi đến mai đi, ngày mai, khi mặt trời lên, nhất định sẽ có cách.” Mục Vân Sênh nói vậy, chàng mong thiếu nữ có thể giữ lòng tin gắng gượng đến hừng đông, mặc dù, chàng cũng không biết tìm biện pháp ở đâu.Chó hoang quanh quẩn quanh họ, chực chờ.
Mục Vân Sênh ôm thân thể ngày càng lạnh như băng của thiếu nữ, đột nhiên cảm thấy nỗi sợ không gì sánh được.
Chàng lay mạnh vai thiếu nữ: “Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi, nói chuyện với ta! Đừng bỏ lại ta một mình!”Thiếu nữ mở mắt ra, mỉm cười.
Lời như vậy, nếu nghe được sớm hơn một chút, thì hạnh phúc đến cỡ nào chứ.
Có phải chỉ khi nàng dần chết đi, chàng mới có thể biểu lộ tình cảm như vậy? Chàng như một hài tử bất lực, nàng rất muốn vỗ về chàng, chăm sóc chàng, nhưng không được.
Trời cao sao lại tạo ra con người nhỏ bé đến thế, ngay cả muốn yêu một người cũng không có sức lực, không có thời gian.“Không thể… Không thể nhắm mắt…” Thiếu nữ nghĩ, “Không thể rời xa chàng… Chàng sẽ sợ… Chàng sẽ cô đơn…”“Nói chuyện với ta đi…” Nàng miễn cưỡng chống đỡ, không để mình chìm vào màn đêm đáng sợ kia, “Gì cũng được…”Mục Vân Sênh ôm chặt lấy nàng, nhưng không thể mở miệng, càng muốn nói gì đó, lại càng tâm loạn như ma.“Nói cho ta biết… Vì sao huynh muốn… ra bờ biển.”“Bờ biển…” Mục Vân Sênh ôm thiếu nữ, nhìn về chân trời xám xịt, “Bờ biển…”Chàng không biết ở đó có gì, chàng chỉ muốn cho mình một đích đến, một điểm cuối xa nhất.
Có lẽ, nàng sẽ chờ chàng trên con đường ấy.“Bờ biển… Sẽ có thuyền lớn.”“Thuyền sao? Sẽ tới đâu?”“Tới… một quốc gia ngoài biển…”“Chỗ đó rất đẹp sao?”“Đúng vậy… Nơi đó không có chiến tranh, cũng không ai phải chịu đói.”“Trên thế giới, không có nơi nào như vậy đâu… Trừ phi nơi đó không có người, nơi có người, sẽ có cực khổ.”“Đúng vậy, nơi đó không có người, nơi đó ánh mặt trời chiếu khắp nơi, đất đai có màu vàng, toàn mặt đất đều là cây cỏ xanh ngắt, rau quả lớn cực nhanh…”“Huynh gạt người, làm gì có nơi nào như vậy…”“Không lừa cô mà… Cô theo ta tới bờ biển, ta sẽ đưa cô đến đó.”Thiếu nữ trầm mặc, đầu dần gục xuống.“Bình Yên… Bình Yên cô có nghe thấy không? Cô không tin ta sao?” Thiếu niên nắm bàn tay ngày càng lạnh của nàng.Thiếu nữ nhắm mắt lại, chậm rãi nhả ra từng âm thanh yếu ớt: “Ta tin… Ta sẽ… luôn bên huynh…”.
/73
|