Xế chiều không có tiết học, thời gian khởi hành được định ra là lúc hai giờ, từ nhà tôi đến Tây Sơn khoảng hơn một tiếng, khu tham quan đóng cửa lúc bốn giờ ba mươi, như vậy chúng tôi hoàn toàn dư dả thời gian.
Buổi tối hôm trước, Huyền Kỳ ngồi trong phòng lên mạng đến nửa đêm, lúc đi học tôi có hỏi cậu đã làm gì.
“Lên mạng tìm cẩm nang hướng dẫn du lịch tự túc.” Cậu nói xong thì ngáp một cái rồi nằm gục xuống bàn ngủ.
Đáp án của cậu khiến tôi dở khóc dở cười, lại hơi hâm mộ tính cách này của cậu. Tối hôm qua tôi không tài nào ngủ được, có lẽ là vì bất an chứ không phải là cảm giác hưng phấn trước khi đi du lịch.
Cuối cùng cũng tan học, chúng tôi chạy về nhà, vừa vào nhà đã thấy Thẩm Thiên Huy, Vu Dương và Tần Long đều đang đứng trong sân, bên chân là mấy chiếc ba lô đã được chuẩn bị xong xuôi, Diệu Diệu mặc một bộ đồ thể thao màu hồng, vui mừng nhìn chúng tôi.
“Đẹp không? Thẩm Thiên Huy mua cho em đó.” Cô ấy xoay một vòng hỏi.
Tôi cười gật đâu.
“Ba lô của hai người ở trong nhà, bỏ đồ của mình vào là xong.” Thẩm Thiên Huy nói.
Trong nhà, ngoài túi của tôi ra còn có Tần Lan đang ngồi trên ghế sô pha, bà cầm khăn giấy, không ngừng lau đôi mắt đã sưng đỏ.
Bà nhìn thấy chúng tôi, mở miệng định nói gì rồi lại thôi.
“Dì Tần, không sao đâu, chỉ đi chơi thôi mà, hai ngày thôi.” Huyền Kỳ chẳng hề để ý nói.
Tần Lan gật đầu, nghẹn ngào nói: “Được được, mấy đứa phải cẩn thận, trở về nhanh nhé.”
Huyền Kỳ vâng dạ đồng ý.
Tôi mở hai cái túi ra, bên trong đều gần như giống nhau… chút thức ăn và nước uống, còn có đủ loại đồ vật bên trong, băng cá nhân cũng chuẩn bị đầy đủ.
Lúc gần đi, Tần Lan lưu luyến không rời, liên tục dặn dò: “Nhất định phải cẩn thận.”
“May là lần này chỉ đi ra vùng ngoại ô thành phố thôi, nếu cậu mà đi du học, chắc mẹ cậu phải đi theo luôn thì may ra mới yên lòng.” Huyền Kỳ nhìn thấy Tần Lan đã ra khỏi nhà rồi mới khẽ nói với Tần Long.
Tần Long cười cười, không nói gì.
Đường đi Tây Sơn rất tiện lợi, có một chuyến xe tốc hành lên thẳng đó. Trên xe không có nhiều người lắm, Thẩm Thiên Huy đưa tiền xe xong thì cũng nhắm mắt nghỉ ngơi giống hai người kia, Diệu Diệu thì cứ kéo Huyền Kỳ hỏi cái này cái kia, cả xe đều là giọng nói đầy hưng phấn của cô ấy.
Không biết vì sao, trong lòng tôi luôn có dự cảm bất thường đối với chuyến đi Tây Sơn này, trong đầu lại mơ hồ nhớ đến cảnh tượng Tần Lan khóc ban nãy, cảm giác bất an lại càng không thể nào vơi đi. Sau này tôi mới hiểu, bà có phản ứng như thế, hẳn cũng không phải vì lo lắng cho Tần Long, mà là trực giác của một người mẹ rằng con mình có thể sẽ xảy ra chuyện.
Bởi vì còn chưa đến giờ tan tầm, cả đường đi đều rất thông thuận. Sau mười phút, xe đã dừng lại ở trạm xe đối diện lối vào Tây Sơn.
Du khách mua vé vào tham quan cũng không ít, một đám người đi theo cờ nhỏ của các hướng dẫn viên du lịch, vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
Ở chỗ cầu thang lên núi có một bức bản đồ to, trên đó còn có nhiều kí hiệu chỉ dẫn, trên mấy cái kệ gần đó cũng có đặt mấy tấm bản đồ nhỏ cho du khách.
Thẩm Thiên Huy đi lên nhìn một lát rồi nói: “Quả thật là Dao Trì dọc theo khu triển lãm, đường đi rất xa, chúng ta đi nhanh đi, trên đường không thể nghỉ ngơi.”
“Sau khi đến thì sao?” Huyền Kỳ cứ như kẻ trộm khẽ giọng hỏi.
Thẩm Thiên Huy cười cười, tay cầm tấm bản đồ nhỏ: “Đến đó rồi nói.”
Bây giờ là đầu xuân, nhiệt độ cũng không cao lắm nhưng cây cối đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, mấy đóa hoa đón nắng dưới ánh mặt trời, nở vô cùng tươi đẹp, màu vàng tươi của nắng hòa lẫn với màu xanh biếc của cành lá khiến tâm trạng người nhìn cũng tốt hẳn ra, hít vào thật sâu sẽ cảm nhận được không khí mát mẻ xen lẫn mùi hương cỏ cây, khiến người ta cảm thấy cả người đều thư thái.
Đường núi nhỏ hẹp, người đi lại nhiều, chúng tôi đi khá chậm, ánh nắng mặt trời càng lúc càng bị che khuất đi, nhiệt độ quanh núi cũng càng ngày càng thấp nhưng bởi vì hoạt động liên tục nên chúng tôi cũng không thấy lạnh, thậm chí còn chảy chút mồ hôi.
Thẩm Thiên Huy đi tít đằng trước, nhìn bản đồ dẫn đường, Vu Dương không nói tiếng nào theo sát, Huyền Kỳ và Diệu Diệu ở giữa, tôi và Tần Long đi sau cùng.
Lúc mới bắt đầu, Huyền Kỳ còn cười đùa với Diệu Diệu, nhưng càng đi cậu nói càng ít. Càng về sau, cậu cũng không lên tiếng nữa, chỉ lo thở hồng hộc.
Diệu Diệu không hề tỏ vẻ mệt mỏi, kéo tay cậu, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Bỗng nhiên có một con bướm bay qua, Diệu Diệu trợn tròn mắt, miệng “Meo meo” mấy tiếng, dáng vẻ như là sắp biến lại thành mèo.
Mấy du khách ở đằng trước nghe được tiếng này thì lập tức quay đầu lại nhìn xem ở đâu có tiếng mèo.
Xong đời. Dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người, một thiếu nữ đột nhiên biến thành mèo, điều này sẽ oanh động biết chừng nào, đúng là khó có thể tưởng tượng.
Tôi vội đưa tay nắm lấy bả vai cô ấy, cùng lúc đó, tay Tần Long cũng đưa đến, mà khi hai chúng tôi chạm vào người cô ấy. đột nhiên tay lại cảm thấy đau nhói như bị kim châm.
Tôi vội vàng rút tay về. Lúc này tôi mới nhận ra, khí trời khô ráo như thế này rất dễ tích điện, chúng tôi nhìn nhau, đều cảm thấy lúng túng. May mà Diệu Diệu lại nhờ thế mà bị đánh lạc hướng.
“Hai người tìm em à?” Cô ấy quay đầu lại, vừa nhìn tôi vừa nhìn Tần Long.
“Kiềm chế chút đi, đừng biến trở lại thành mèo.” Tôi khẽ nói bên tai cô ấy.
Ai ngờ cô ấy lại tỏ vẻ vô tội: “Em đâu có định biến lại thành mèo.”
“Chứ vừa nãy khi cô thấy bươm bướm là bị gì?” Tần Long hỏi.
“Bươm bướm? Ở đâu có bươm bướm?” Diệu Diệu vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn xung quanh.
Hiển nhiên, thấy bươm bướm hoặc các loại côn trùng thì sẽ lập tức nhào đến, đó là bản năng săn bắt của loài mèo. Có lẽ, cô ấy cũng không ý thức được sự biến thân của mình, nhưng đối với chúng tôi mà nói, quả thật đã bị cô ấy dọa một trận đổ cả mồ hôi hột.
“Coi chừng cô ấy đi, đừng để cô ấy làm loạn lên.” Sau khi nghĩ kĩ, tôi chỉ đành bất đắc dĩ bảo Huyền Kỳ.
Đi được một lúc, du khách xung quanh càng lúc càng ít, ánh mặt trời gần như không còn. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, đã bốn giờ mười lăm rồi, qua mười lăm phút nữa, khu tham quan sẽ đóng cửa.
“Còn đi bao lâu nữa?” Huyền Kỳ mệt mỏi vô cùng, ngẩng đầu thở hồng hộc hỏi Thẩm Thiên Huy.
Thẩm Thiên Huy nhìn xung quanh, lại nhìn bản đồ: “Không xa lắm.”
Vừa định nói tiếp, đột nhiên lại có tiếng ai đó gọi: “Này, mấy người kai, đừng đi tiếp nữa, chúng tôi sắp đóng cửa, mau đi xuống.”
Quay đầu lại, hóa ra là nhân viên trong khu tham quan.
“Tôi không đi lên tiếp.” Thẩm Thiên Huy trả lời, vội vàng leo xuống, đưa cho người nọ một gói thuốc lá: “Anh bạn, chúng tôi là câu lạc bộ chụp ảnh của trường, ở đây chụp vài tấm nữa rồi sẽ xuống nhanh thôi.”
Thái độ của người kia cũng hòa hoãn một chút: “Nhanh lên đó.”
“Aizz, được được.” Thẩm Thiên Huy gần như cúi đầu khom lưng “Cám ơn anh nhé.”
Người nọ nhìn chúng tôi một lúc rồi xoay người đi xuống chân núi.
“Nào, mau chụp đi, chụp xong rồi đi.” Thẩm Thiên Huy vờ vịt kêu.
Chúng tôi đành phải lên tiếng đáp, xách bao bao túi túi, giả vờ mở túi lấy đồ, làm ra vẻ bận rộn.
Mấy phút sau, khi không còn thấy người kia nữa, Thẩm Thiên Huy mới thở phào: “Đi nhanh đi, chút nữa sẽ lại có người tuần tra, tranh thủ thời gian đi.”
Mọi người không dám chậm trễ, vội vàng lên đường. Cả đoạn đường không ai nói thêm gì nữa, bên tai chỉ nghe tiếng hít thở và tiếng bước chân, lúc có gió thổi qua còn nghe được tiếng cành lá ma sát vào nhau.
Chúng tôi cứ đi như thế, không biết qua bao lâu, sắc trời dần trở nên mờ ảo, chỉ nghe có tiếng nước chảy. Sau đó, tôi nghe thấy Thẩm Thiên Huy ở đằng trước nói: “Đến rồi.”
Tôi sải bước đi lên bậc thang, ngẩng đầu, đập vào mắt tôi chính là một đầm nước đường kính chừng năm mươi mét. Trên đầm là một thác nước nhỏ chiều rộng chừng hai mươi thước, cao gần bảy tám thước, sức nước không hề yếu, thoạt nhìn như một con ngân long (rồng bạc).
Nước trong đầm rất sạch sẽ, trong suốt có thể thấy đáy, còn có mấy con cá nhỏ đang bơi lội, đáy đầm vô cùng bằng phẳng. Nhích gần đến bên bờ còn có mấy tảng đá lớn nhỏ, gần bậc thang còn có một bia đá lớn, có khắc chữ “Dao Trì” màu đỏ thật to, một bên khác của vách núi thì treo đầy dây leo.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên bài thơ “Tiểu Thạch Đàm Ký” của Liễu Tông Nguyên mà tôi đã từng được học thời trung học.
Huyền Kỳ lại càng hơn thế nữa, lại còn đọc vang bài thơ lên:
“Phạt trúc thủ đạo, hạ kiến tiểu đàm, thủy vưu thanh.
Toàn thạch dĩ vi để, cận ngạn, quyển thạch để dĩ xuất, vi, vi tự, vi, vi nham.
Thanh thụ thúy mạn, mông lạc dao xuyết, tham sai phi phất.”
(*sorry, mình không tìm được bản dịch thơ của bài này, đại ý tả cảnh một người ngồi trên đầm, bốn mặt là tre và cây vây quanh, vắng vẻ không người, không khí lạnh thấu xương, lặng lẽ thâm u. )
Cảnh sắc nơi này quả thật khá giống như miêu tả của bài thơ. Vì sao lần trước đến đây tôi lại không phát hiện ra nhỉ?
“Lợi hại thật, còn có thể thuộc lòng đến thế.” Hóa ra Tần Long cũng từng học bài này.
“Trí nhớ không tồi.” Tôi vỗ vỗ vai Huyền Kỳ, nhìn đồng hồ trên tay, bốn giờ bốn mươi lăm phút.
Thẩm Thiên Huy chỉ vào bên cạnh thác nước, nói: “Thanh Loan, Huyền Kỳ, Tần Long, qua đây đi.”
Tôi nhìn kĩ lại, hóa ra nơi đó không chỉ có một hai cành cây mà có cả một bụi cây lớn, tương đối tươi tốt; nơi đó có thể trở thành nơi ẩn thân của chúng tôi.
“Anh có chắc buổi tối ở chỗ này sẽ không có thú dữ chứ?” Huyền Kỳ nhìn trời mờ mờ, hơi lo sợ.
“Có cũng không sao, em sẽ bảo vệ mọi người.” Diệu Diệu xen ngang lời Thẩm Thiên Huy định nói, vỗ vỗ ngực quả quyết nói.
Thẩm Thiên Huy bật cười: “Tốt lắm, đều giao cho cô.”
Nói rồi anh ta lại lấy hai tờ giấy vàng ra, lẩm bẩm một hồi, giấy biến mất trong vách núi.
“Mọi người yên tâm đi.” Diệu Diệu gật mạnh đầu, cả người liền biến mất.
Sau đó, Vu Dương cũng không tiếng động biến mất theo.
“Aizzz, ai rảnh hãy dạy tôi thuật ẩn thân đi.” Huyền Kỳ than thở, không cam tâm chui vào trong lùm cây.
Tôi đi theo cậu, phát hiện trong lùm cây vẫn vô cùng rộng rãi.
Tần Long lấy một tấm khăn ra trải lên đất: “Ngồi đi, phải ngồi lâu đó.”
“Đến giờ cha của cậu vẫn không hề nhắc đến việc mở cửa, cũng không nhắc đến kho báu là thứ gì à?” Huyền Kỳ ngồi xong, suy nghĩ một lúc thì không cam lòng hỏi.
Tần Long lắc đầu, yên lặng một lúc mới nói: “Tôi không còn nhớ hình dáng của cha tôi ra sao nữa rồi, chỉ nhớ ông vừa gầy vừa cao, giao châu và ống giấy đều là ông giao cho mẹ chứ không chính tay đưa cho tôi. Thật ra thì tôi rất hận ông ta, nếu không vì ông ta thì khi tôi còn bé cũng không bị bắt nạt như thế, cũng sẽ không…”
Nói đến đây thì cậu ta dừng lại.
Buổi tối hôm trước, Huyền Kỳ ngồi trong phòng lên mạng đến nửa đêm, lúc đi học tôi có hỏi cậu đã làm gì.
“Lên mạng tìm cẩm nang hướng dẫn du lịch tự túc.” Cậu nói xong thì ngáp một cái rồi nằm gục xuống bàn ngủ.
Đáp án của cậu khiến tôi dở khóc dở cười, lại hơi hâm mộ tính cách này của cậu. Tối hôm qua tôi không tài nào ngủ được, có lẽ là vì bất an chứ không phải là cảm giác hưng phấn trước khi đi du lịch.
Cuối cùng cũng tan học, chúng tôi chạy về nhà, vừa vào nhà đã thấy Thẩm Thiên Huy, Vu Dương và Tần Long đều đang đứng trong sân, bên chân là mấy chiếc ba lô đã được chuẩn bị xong xuôi, Diệu Diệu mặc một bộ đồ thể thao màu hồng, vui mừng nhìn chúng tôi.
“Đẹp không? Thẩm Thiên Huy mua cho em đó.” Cô ấy xoay một vòng hỏi.
Tôi cười gật đâu.
“Ba lô của hai người ở trong nhà, bỏ đồ của mình vào là xong.” Thẩm Thiên Huy nói.
Trong nhà, ngoài túi của tôi ra còn có Tần Lan đang ngồi trên ghế sô pha, bà cầm khăn giấy, không ngừng lau đôi mắt đã sưng đỏ.
Bà nhìn thấy chúng tôi, mở miệng định nói gì rồi lại thôi.
“Dì Tần, không sao đâu, chỉ đi chơi thôi mà, hai ngày thôi.” Huyền Kỳ chẳng hề để ý nói.
Tần Lan gật đầu, nghẹn ngào nói: “Được được, mấy đứa phải cẩn thận, trở về nhanh nhé.”
Huyền Kỳ vâng dạ đồng ý.
Tôi mở hai cái túi ra, bên trong đều gần như giống nhau… chút thức ăn và nước uống, còn có đủ loại đồ vật bên trong, băng cá nhân cũng chuẩn bị đầy đủ.
Lúc gần đi, Tần Lan lưu luyến không rời, liên tục dặn dò: “Nhất định phải cẩn thận.”
“May là lần này chỉ đi ra vùng ngoại ô thành phố thôi, nếu cậu mà đi du học, chắc mẹ cậu phải đi theo luôn thì may ra mới yên lòng.” Huyền Kỳ nhìn thấy Tần Lan đã ra khỏi nhà rồi mới khẽ nói với Tần Long.
Tần Long cười cười, không nói gì.
Đường đi Tây Sơn rất tiện lợi, có một chuyến xe tốc hành lên thẳng đó. Trên xe không có nhiều người lắm, Thẩm Thiên Huy đưa tiền xe xong thì cũng nhắm mắt nghỉ ngơi giống hai người kia, Diệu Diệu thì cứ kéo Huyền Kỳ hỏi cái này cái kia, cả xe đều là giọng nói đầy hưng phấn của cô ấy.
Không biết vì sao, trong lòng tôi luôn có dự cảm bất thường đối với chuyến đi Tây Sơn này, trong đầu lại mơ hồ nhớ đến cảnh tượng Tần Lan khóc ban nãy, cảm giác bất an lại càng không thể nào vơi đi. Sau này tôi mới hiểu, bà có phản ứng như thế, hẳn cũng không phải vì lo lắng cho Tần Long, mà là trực giác của một người mẹ rằng con mình có thể sẽ xảy ra chuyện.
Bởi vì còn chưa đến giờ tan tầm, cả đường đi đều rất thông thuận. Sau mười phút, xe đã dừng lại ở trạm xe đối diện lối vào Tây Sơn.
Du khách mua vé vào tham quan cũng không ít, một đám người đi theo cờ nhỏ của các hướng dẫn viên du lịch, vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
Ở chỗ cầu thang lên núi có một bức bản đồ to, trên đó còn có nhiều kí hiệu chỉ dẫn, trên mấy cái kệ gần đó cũng có đặt mấy tấm bản đồ nhỏ cho du khách.
Thẩm Thiên Huy đi lên nhìn một lát rồi nói: “Quả thật là Dao Trì dọc theo khu triển lãm, đường đi rất xa, chúng ta đi nhanh đi, trên đường không thể nghỉ ngơi.”
“Sau khi đến thì sao?” Huyền Kỳ cứ như kẻ trộm khẽ giọng hỏi.
Thẩm Thiên Huy cười cười, tay cầm tấm bản đồ nhỏ: “Đến đó rồi nói.”
Bây giờ là đầu xuân, nhiệt độ cũng không cao lắm nhưng cây cối đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, mấy đóa hoa đón nắng dưới ánh mặt trời, nở vô cùng tươi đẹp, màu vàng tươi của nắng hòa lẫn với màu xanh biếc của cành lá khiến tâm trạng người nhìn cũng tốt hẳn ra, hít vào thật sâu sẽ cảm nhận được không khí mát mẻ xen lẫn mùi hương cỏ cây, khiến người ta cảm thấy cả người đều thư thái.
Đường núi nhỏ hẹp, người đi lại nhiều, chúng tôi đi khá chậm, ánh nắng mặt trời càng lúc càng bị che khuất đi, nhiệt độ quanh núi cũng càng ngày càng thấp nhưng bởi vì hoạt động liên tục nên chúng tôi cũng không thấy lạnh, thậm chí còn chảy chút mồ hôi.
Thẩm Thiên Huy đi tít đằng trước, nhìn bản đồ dẫn đường, Vu Dương không nói tiếng nào theo sát, Huyền Kỳ và Diệu Diệu ở giữa, tôi và Tần Long đi sau cùng.
Lúc mới bắt đầu, Huyền Kỳ còn cười đùa với Diệu Diệu, nhưng càng đi cậu nói càng ít. Càng về sau, cậu cũng không lên tiếng nữa, chỉ lo thở hồng hộc.
Diệu Diệu không hề tỏ vẻ mệt mỏi, kéo tay cậu, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Bỗng nhiên có một con bướm bay qua, Diệu Diệu trợn tròn mắt, miệng “Meo meo” mấy tiếng, dáng vẻ như là sắp biến lại thành mèo.
Mấy du khách ở đằng trước nghe được tiếng này thì lập tức quay đầu lại nhìn xem ở đâu có tiếng mèo.
Xong đời. Dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người, một thiếu nữ đột nhiên biến thành mèo, điều này sẽ oanh động biết chừng nào, đúng là khó có thể tưởng tượng.
Tôi vội đưa tay nắm lấy bả vai cô ấy, cùng lúc đó, tay Tần Long cũng đưa đến, mà khi hai chúng tôi chạm vào người cô ấy. đột nhiên tay lại cảm thấy đau nhói như bị kim châm.
Tôi vội vàng rút tay về. Lúc này tôi mới nhận ra, khí trời khô ráo như thế này rất dễ tích điện, chúng tôi nhìn nhau, đều cảm thấy lúng túng. May mà Diệu Diệu lại nhờ thế mà bị đánh lạc hướng.
“Hai người tìm em à?” Cô ấy quay đầu lại, vừa nhìn tôi vừa nhìn Tần Long.
“Kiềm chế chút đi, đừng biến trở lại thành mèo.” Tôi khẽ nói bên tai cô ấy.
Ai ngờ cô ấy lại tỏ vẻ vô tội: “Em đâu có định biến lại thành mèo.”
“Chứ vừa nãy khi cô thấy bươm bướm là bị gì?” Tần Long hỏi.
“Bươm bướm? Ở đâu có bươm bướm?” Diệu Diệu vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn xung quanh.
Hiển nhiên, thấy bươm bướm hoặc các loại côn trùng thì sẽ lập tức nhào đến, đó là bản năng săn bắt của loài mèo. Có lẽ, cô ấy cũng không ý thức được sự biến thân của mình, nhưng đối với chúng tôi mà nói, quả thật đã bị cô ấy dọa một trận đổ cả mồ hôi hột.
“Coi chừng cô ấy đi, đừng để cô ấy làm loạn lên.” Sau khi nghĩ kĩ, tôi chỉ đành bất đắc dĩ bảo Huyền Kỳ.
Đi được một lúc, du khách xung quanh càng lúc càng ít, ánh mặt trời gần như không còn. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, đã bốn giờ mười lăm rồi, qua mười lăm phút nữa, khu tham quan sẽ đóng cửa.
“Còn đi bao lâu nữa?” Huyền Kỳ mệt mỏi vô cùng, ngẩng đầu thở hồng hộc hỏi Thẩm Thiên Huy.
Thẩm Thiên Huy nhìn xung quanh, lại nhìn bản đồ: “Không xa lắm.”
Vừa định nói tiếp, đột nhiên lại có tiếng ai đó gọi: “Này, mấy người kai, đừng đi tiếp nữa, chúng tôi sắp đóng cửa, mau đi xuống.”
Quay đầu lại, hóa ra là nhân viên trong khu tham quan.
“Tôi không đi lên tiếp.” Thẩm Thiên Huy trả lời, vội vàng leo xuống, đưa cho người nọ một gói thuốc lá: “Anh bạn, chúng tôi là câu lạc bộ chụp ảnh của trường, ở đây chụp vài tấm nữa rồi sẽ xuống nhanh thôi.”
Thái độ của người kia cũng hòa hoãn một chút: “Nhanh lên đó.”
“Aizz, được được.” Thẩm Thiên Huy gần như cúi đầu khom lưng “Cám ơn anh nhé.”
Người nọ nhìn chúng tôi một lúc rồi xoay người đi xuống chân núi.
“Nào, mau chụp đi, chụp xong rồi đi.” Thẩm Thiên Huy vờ vịt kêu.
Chúng tôi đành phải lên tiếng đáp, xách bao bao túi túi, giả vờ mở túi lấy đồ, làm ra vẻ bận rộn.
Mấy phút sau, khi không còn thấy người kia nữa, Thẩm Thiên Huy mới thở phào: “Đi nhanh đi, chút nữa sẽ lại có người tuần tra, tranh thủ thời gian đi.”
Mọi người không dám chậm trễ, vội vàng lên đường. Cả đoạn đường không ai nói thêm gì nữa, bên tai chỉ nghe tiếng hít thở và tiếng bước chân, lúc có gió thổi qua còn nghe được tiếng cành lá ma sát vào nhau.
Chúng tôi cứ đi như thế, không biết qua bao lâu, sắc trời dần trở nên mờ ảo, chỉ nghe có tiếng nước chảy. Sau đó, tôi nghe thấy Thẩm Thiên Huy ở đằng trước nói: “Đến rồi.”
Tôi sải bước đi lên bậc thang, ngẩng đầu, đập vào mắt tôi chính là một đầm nước đường kính chừng năm mươi mét. Trên đầm là một thác nước nhỏ chiều rộng chừng hai mươi thước, cao gần bảy tám thước, sức nước không hề yếu, thoạt nhìn như một con ngân long (rồng bạc).
Nước trong đầm rất sạch sẽ, trong suốt có thể thấy đáy, còn có mấy con cá nhỏ đang bơi lội, đáy đầm vô cùng bằng phẳng. Nhích gần đến bên bờ còn có mấy tảng đá lớn nhỏ, gần bậc thang còn có một bia đá lớn, có khắc chữ “Dao Trì” màu đỏ thật to, một bên khác của vách núi thì treo đầy dây leo.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên bài thơ “Tiểu Thạch Đàm Ký” của Liễu Tông Nguyên mà tôi đã từng được học thời trung học.
Huyền Kỳ lại càng hơn thế nữa, lại còn đọc vang bài thơ lên:
“Phạt trúc thủ đạo, hạ kiến tiểu đàm, thủy vưu thanh.
Toàn thạch dĩ vi để, cận ngạn, quyển thạch để dĩ xuất, vi, vi tự, vi, vi nham.
Thanh thụ thúy mạn, mông lạc dao xuyết, tham sai phi phất.”
(*sorry, mình không tìm được bản dịch thơ của bài này, đại ý tả cảnh một người ngồi trên đầm, bốn mặt là tre và cây vây quanh, vắng vẻ không người, không khí lạnh thấu xương, lặng lẽ thâm u. )
Cảnh sắc nơi này quả thật khá giống như miêu tả của bài thơ. Vì sao lần trước đến đây tôi lại không phát hiện ra nhỉ?
“Lợi hại thật, còn có thể thuộc lòng đến thế.” Hóa ra Tần Long cũng từng học bài này.
“Trí nhớ không tồi.” Tôi vỗ vỗ vai Huyền Kỳ, nhìn đồng hồ trên tay, bốn giờ bốn mươi lăm phút.
Thẩm Thiên Huy chỉ vào bên cạnh thác nước, nói: “Thanh Loan, Huyền Kỳ, Tần Long, qua đây đi.”
Tôi nhìn kĩ lại, hóa ra nơi đó không chỉ có một hai cành cây mà có cả một bụi cây lớn, tương đối tươi tốt; nơi đó có thể trở thành nơi ẩn thân của chúng tôi.
“Anh có chắc buổi tối ở chỗ này sẽ không có thú dữ chứ?” Huyền Kỳ nhìn trời mờ mờ, hơi lo sợ.
“Có cũng không sao, em sẽ bảo vệ mọi người.” Diệu Diệu xen ngang lời Thẩm Thiên Huy định nói, vỗ vỗ ngực quả quyết nói.
Thẩm Thiên Huy bật cười: “Tốt lắm, đều giao cho cô.”
Nói rồi anh ta lại lấy hai tờ giấy vàng ra, lẩm bẩm một hồi, giấy biến mất trong vách núi.
“Mọi người yên tâm đi.” Diệu Diệu gật mạnh đầu, cả người liền biến mất.
Sau đó, Vu Dương cũng không tiếng động biến mất theo.
“Aizzz, ai rảnh hãy dạy tôi thuật ẩn thân đi.” Huyền Kỳ than thở, không cam tâm chui vào trong lùm cây.
Tôi đi theo cậu, phát hiện trong lùm cây vẫn vô cùng rộng rãi.
Tần Long lấy một tấm khăn ra trải lên đất: “Ngồi đi, phải ngồi lâu đó.”
“Đến giờ cha của cậu vẫn không hề nhắc đến việc mở cửa, cũng không nhắc đến kho báu là thứ gì à?” Huyền Kỳ ngồi xong, suy nghĩ một lúc thì không cam lòng hỏi.
Tần Long lắc đầu, yên lặng một lúc mới nói: “Tôi không còn nhớ hình dáng của cha tôi ra sao nữa rồi, chỉ nhớ ông vừa gầy vừa cao, giao châu và ống giấy đều là ông giao cho mẹ chứ không chính tay đưa cho tôi. Thật ra thì tôi rất hận ông ta, nếu không vì ông ta thì khi tôi còn bé cũng không bị bắt nạt như thế, cũng sẽ không…”
Nói đến đây thì cậu ta dừng lại.
/225
|