Tử Vân hừ mũi một tiếng, chỉ phản bác trong im lặng, đành phải ngẩng đầu tiếp tục theo dõi sự tình trong gương.
Tôi thì vừa kinh ngạc vừa tò mò, nhớ lại khi còn nhỏ đã từng nghe được câu chuyện về Hậu Nghệ bắn mặt trời, nghe nói bên trong mặt trời có loài chim đen ba chân sinh sống, không ngờ, trên đời thật sự có lời chim này, hơn nữa, lại còn chính là nguyên hình của Vu Dương, nếu như ngày nào đó có cơ hội nhìn thấy, không biết trông ra sao, có phải giống như trong tranh hay không.
Tôi vừa nghĩ đến đây, lại cảm thấy khó hiểu, nếu là tộc Thần thú, tại sao anh lại không bao giờ muốn để lộ. Theo lý, đây là một chuyện đáng kiêu ngạo, không có lí do gì để giấu diễm, Lưu Hà cũng cảm thấy rất tự hào khi mình là Cửu Vĩ Hồ.
Lúc này, Vu Dương trong kính cũng đã xem xét hết tất cả các phòng từ trên xuống dưới, cuối cùng, đi đến một gian phòng rất gần cái sân ban nãy —– đây là phòng đơn giản nhất, cũng là một gian lớn nhất. Bên trong gần như không có gì cả, ở giữa chỉ có một cái bàn đá, ngay giữa bàn có một cái khe không sâu, có lẽ vốn được đặt thứ gì đó, bây giờ nhìn kĩ lại, trên dấu ấn hình như có ánh sáng bạc mờ nhạt.
Vu Dưng hình như cũng đã đoán trước được chuyện này, nên không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ hơi cau mày, cẩn thận tìm kiếm trong phòng.
Tôi nghĩ, đây là căn phòng cất giữ đá Nguyệt Sắc, chỉ là, một gian phòng đặt một vật quý giá như vậy, lại dường như không hề có cái gì để đề phòng, thật kì quái.
Vu Dương cũng không phát hiện ra điều gì, nhưng anh vẫn không hết hi vọng, nhìn hết lần này đến lần khác, rốt cuộc cảm thấy có tiếp tục như vậy cũng không có thu hoạch gì, mới phẫn nộ trở lại cái sân rộng kia, lại bắt đầu quan sát kết giới kia, nhìn suốt một ngày đêm, mãi đến khi chân trời lộ ra màu trắng bạc, anh mới bỗng nhiên hạ quyết tâm, mở cánh ra, vội bay đi.
Mấy ngày nữa bỗng trôi qua, khi anh cuối cùng cũng dừng lại, trước mắt lại xuất hiện một lối vào của kết giới.
Vu Dương chần chờ hồi lâu mới đi đến, nhưung vừa bước vào đã bị một thanh đao to kề ngay cổ.
“Ai?” Người cầm đao mặc một bộ trang phục đi đêm*, khăn đội đầu màu đen, bịt mặt màu đen, trên hai tay cũng mang bao tay màu đen, chỉ mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt sáng.
(*quần áo đen từ trên xuống dưới, bạn nào xem phim cổ trang hay thấy đó, sát thủ đạo tặc hay mặc ấy :3 Trang phục này cũng khá hợp với nghề nghiệp của cái tộc này :v)
“Vu Dương của Thuân Ô tộc, đặc biệt đến bái kiến tộc trưởng U Hinh tộc.” Vu Dương nhíu chặt mày, giọng điệu vẫn khá cung kính.
“Thuân Ô?” Người kia hơi bất ngờ, đánh giá Vu Dương từ trên xuống dưới “Có chuyện gì?”
“Liên quan đến tính mạng toàn tộc của tôi, xin nhất định phải thông báo.” Vu Dương gần như là khẩn cầu.
Người nọ thấy anh không giống như đang nói láo, yên lặng một lúc, thu đao lại, sau khi bảo “đợi một chút” thì không còn thấy đâu nữa.
Vu Dương bất an đi qua đi lại, dường như cũng không thích chỗ này, vẻ mặt còn hơi mang vẻ khó chịu, đợi hơn một giờ, người kia mới lại xuất hiện.
“Mời theo tôi.” Hắn chắp tay nói “Tộc trưởng đặc biệt cho phép, anh có thể bay.”
Vu Dương nhướn mày: “Tôi có thể bay à?”
Người nọ gật đầu, thân thể lập tức như một tia chớp đen, chỉ trong một giây đã đứng ở nơi cách đó hơn trăm mét, đứng từ xa còn nói vọng đến “Theo sát tôi, nếu lạc rồi không ai trở lại để tìm đâu.”
Vu Dương chẳng để ý cười cười, cũng không giương cánh, theo sát phía sau, bóng dáng hai người trên thảo nguyên, một trước một sau đều chạy như điên, tốc độ đều nhanh đến kinh người.
Khoảng nửa giờ sau, từ đường chân trời chợt xuất hiện hình dáng của một thành trấn, đi thêm mấy phút nữa, lièn nhìn thấy một cái tháp canh lớn, đằng sau tháp canh cũng không phải là tường thành, mà chỉ có một con đường nhỏ quanh co và vài căn nhà nhỏ đơn sơ.
Người dẫn đường dừng lại trước tháp canh, nhìn Vu Dương một chút, trong mắt dường như hiện lên vẻ khâm phục và tán thưởng, sau đó ngửa đầu hô một tiếng, chờ sau khi từ trên tháp canh có tiếng đáp lại thì ra hiệu “mời”, đi lên con đường nhỏ.
Đi một lúc, nhà cửa dần nhiều hơn, điểm khác biệt giữa thành trấn nơi này và những nơi khác chính là, nơi này không hề có người mua bán tấp nập, ngay cả người đi đường cũng ddều rất thưa thớt, gần như tất cả mọi người đều mặt đồ đen, che kín mặt, thấy có người lạ thì đều tỏ vẻ đề phòng.
Mắt Vu Dương nhìn thẳng, theo sát người phía trước, đi đến trước một ngôi nhà nằm ở trung tâm của thành trấn. Ngôi nhà này thoạt nhìn cũng không có gì thu hút, chỉ là trước cửa đều có vệ binh đứng hai bên trái phải, cho thấy người bên trong thân phận không tầm thường, như vậy, bọn họ đều đã đến được nơi được căn dặn, nhận ra người dẫn đường, một người trong số đó lập tức đi đến mở cửa, đưa mấy người họ đến một gian phòng được sắp xếp vô cùng thanh lịch.
Trong phòng đã sớm được bày sẵn trà thơm, một người cũng mặc trang phục đi đêm đứng đó, đưa lưng về phía cửa, dường như đang thưởng thức bức tranh treo trên tường.
“Tộc trưởng, Vu Dương đã được đưa tới.” Người dẫn đường và thủ vệ đều cùng cúi người chào.
Tộc trưởng “ừm” một tiếng, từ từ xoay người —- là một phụ nữ, hơn nữa, còn không che mặt.
Cô ta cho hai người kia lui, chậm rãi chắp tay về phía Vu Dương, sau đó mời anh ngồi, dùng trà.
“Tộc trưởng, lần này tôi mạo muội đến chơi, thật sự là có chuyện quan trọng muốn nhờ.” Lòng Vu Dương như lửa đốt, chưa ngồi yên đã lập tức nói hết toàn bộ tình hình của cái kết giới trong tộc kia.
Nói xong, Tộc trưởng vừa định nói chuyện, một tiếng gọi “Mẹ” giòn giã vang lên, một đứa trẻ tám tuổi, cứ như một con bướm nhỏ chạy vào phòng.
Thấy cô bé, tôi không khỏi sửng sốt —- đây không phải là Diệu Diệu sao? Nói như vậy, nơi đây chính là chỗ ở của tộc Đạp Tuyết Huyền Miêu. Tộc trưởng trước mắt này, không thể nghi ngờ chính là mẹ của Diệu Diệu. Tôi nhớ Vu Dương từng nói, anh đã từng đi nhờ giúp đỡ khắp nơi, kết quả đều giống như anh đã từng nói, mẹ của Diệu Diệu cũng từ chối thỉnh cầu giúp đỡ này.
Dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy Vu Dương tìm mọi cách để khẩn cầu, cuối cùng mặt xám như tro tàn rời khỏi két giới của Đạp Tuyết Huyền Miêu tộc, ngày đêm không nghỉ bay về Phù Tang Thần Mộc, trong lòng tôi vẫn không ngăn được sự khó chịu, mũi cũng hơi ê ẩm.
Mới về đến, chuyện đầu tiên Vu Dương làm là lại đi đến cái sân rộng kia, nhưng lần này, nơi vốn không có một ai lại đột nhiên xuất hiện một người.
“Đại Hình Quan?!” Tử Vân rất kinh ngạc.
“Đây đúng là Đại Hình Quan?” Thẩm Thiên Huy hỏi ngược lại.
“Ít nhất thì mỗi lần em nhìn thấy đều là như thế, thần thần bí bí, cũng không bao giờ dùng mặt thật để gặp người.” Tử Vân nói “Các người cũng đã gặp hắn ta à? Lúc nào vậy?”
Thẩm Thiên Huy không trả lời, Lưu Hà thì khá nghi ngờ: “Nếu như tôi nhớ không lầm, Vu Dương dường như không hề đề cập đến chuyện này, chỉ nói không biết hung thủ là ai, cũng đang cố sức tìm kiếm. Huống chi, việc nhìn thấy tên Đại Hình Quan này cũng là chuyện cách đây không lâu, làm sao lại….”
Tử Vân nghĩ một lúc mới bật cười: “Xem ra, những điều này đã khắc sâu trong lòng hắn, cũng khó trách, là tính mạng của trên dưới toàn tộc cơ mà. Có lẽ hắn đã nhận định Đại Hình Quan chính là hung thủ, có lẽ sẽ có trò hay để xem.”
Lưu Hà không rõ ý của cô ta, Thẩm Thiên Huy lại hiểu: “Ý cô là, bởi vì anh ấy đã ghi nhớ quá sâu nên mới khiến hai đoạn trí nhớ bị trộn lẫn?”
“Thật thông minh.” Tử Vân cười cười, ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt Thẩm Thiên Huy “Hơn nữa, Đại Hình Quan vốn không nên xuất hiện này, chính là lần tâm ma này. Em cho là, điều khiến người ta lún sâu vào, vốn đều là những kí ức vui vẻ, đang lúc bối rối không biết tiếp theo thế nào thì lại xuất hiện hình ảnh đau thương như thế, không rõ tâm ma sẽ là gì. Không ngờ, Mê Hồn trận lại có biến hóa như thế, thật tốt, thật tốt.”
Khi cô ta đang nói, Vu Dương lẽ ra không thể biết Đại Hình Quan lúc này lại chấn động, nhìn chằm chằm hắn ta, như nhớ ra điều gì đó, lại như chẳng hề nhớ ra thứ gì.
Hai người đứng đó một lúc, bóng dáng của Đại Hình Quan đột nhiên biến mất, cùng lúc đó, có thứ gì đó, dùng tốc độ kinh người đánh về phía mắt của Vu Dương.
Vu Dương có lẽ còn đang cố nhớ lại, không ngờ đối phương lại nhanh chóng ra tay như thế, hơn nữa vừa ra tay đã vô cùng tàn nhẫn, vì kinh hãi nên động tác cũng chậm nửa nhịp, thái dương bị đánh trúng, chảy máu.
Vật kia sau khi đánh trúng mục tiêu, bay thêm một đoạn nữa thì dừng lại, lúc này chúng tôi mới nhìn rõ, đây chỉ là một mảnh vỏ cây.
“Trông khá là khó chơi đây. Ha ha, quả nhiên là đặc sắc.” Tình cảnh này khiến cho Tử Vân vui vẻ vỗ tay hai cái.
Mà trong gương, Đại Hình Quan sau khi ra tay thành công, bóng dáng lại như quỷ mị xuất hiện bên tay trái, một lúc sau lại xuất hiện bên tay phải, vỏ cây cứ phóng tới như mưa, Vu Dương có thể tránh được, phần lớn cũng không bị thương gì nhiều, nhưng vẫn rất chật vật, quần áo trên người đã bị rách vài chỗ.
“Ảm Hỏa hùng hùng, yểu vô sinh cơ!” Anh quát to một tiếng, trên tay lập tức xuất hiện hai đốm Ảm Hỏa, chỉ một lúc sau đã phóng lớn thành một đốm lửa màu xanh, hơn nữa càng không ngừng trở nên to lớn, cứ thế, càng về sau, anh đều phải dùng cả hai tay để nâng quả cầu kia lên.
Mấy vỏ cây đang bay tới kia, chưa kịp chạm vào người anh đã bị cháy “xèo”, hóa thành một dúm đất khô cằn.
Khi Ảm Hỏa lớn đến không thể lớn hơn được nữa, bên môi Vu Dương hiện ra một nụ cười ljnh, hai tay không ngừng chuyển động chéo vào nhau, khiến quả cầu lửa kia không ngừng chuyển động, sau đó, anh cố sức ném ra xa.
Quả cầu lửa này theo lý sẽ đánh vào đầu của Đại Hình Quan, nhưng không biết vì sao, tôi lại không hề vui vẻ, ngược lại càng mơ hồ cảm thấy lo lắng.
Ngọn lửa màu đen, sau khi rơi xuống đất lập tức dâng cao lên cỡ độ cao của hai ba tầng lâì, khoảng hơn mười phút, mới từ từ không còn cháy mạnh, Vu Dương vẫn đứng yên đó, sắc mặt phức tạp, không biết đang nghĩ gì, mà khi ngọn lửa bị dập tắt, tôi kinh ngạc phát hiện, Phù Tang Thần Mộc dưới chân anh lại không hề bị cháy, chỉ có mấy vết cháy xé, mà bóng dáng màu đen kia, vẫn bình yên vô sự đứng đó, ngay ngực hiện ra một luồng ánh sáng màu trắng bạc.
“Mày là ai? Là vì đá Nguyệt Sắc sao? Tại sao lại làm vậy?” Anh hỏi mấy câu liên tiếp nhưng không ai trả lời.
Đại Hình Quan nhàn nhã đi đến, đi ra khỏi vùng bị Ảm Hỏa thiêu đốt, tôi không thể nhìn thấy ánh mắt của ông ta nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt âm u tàn ác kia.
“Đá Nguyệt Sắc không phải đã lấy về được rồi à? Sao lại ở trên người hắn ta?” Lưu Hà hoảng hốt.
“Điều này phải hỏi Vu Dương rồi.” Tử Vân giống như đang xem diễn, vô cùng hăng hái.
Tôi thì vừa kinh ngạc vừa tò mò, nhớ lại khi còn nhỏ đã từng nghe được câu chuyện về Hậu Nghệ bắn mặt trời, nghe nói bên trong mặt trời có loài chim đen ba chân sinh sống, không ngờ, trên đời thật sự có lời chim này, hơn nữa, lại còn chính là nguyên hình của Vu Dương, nếu như ngày nào đó có cơ hội nhìn thấy, không biết trông ra sao, có phải giống như trong tranh hay không.
Tôi vừa nghĩ đến đây, lại cảm thấy khó hiểu, nếu là tộc Thần thú, tại sao anh lại không bao giờ muốn để lộ. Theo lý, đây là một chuyện đáng kiêu ngạo, không có lí do gì để giấu diễm, Lưu Hà cũng cảm thấy rất tự hào khi mình là Cửu Vĩ Hồ.
Lúc này, Vu Dương trong kính cũng đã xem xét hết tất cả các phòng từ trên xuống dưới, cuối cùng, đi đến một gian phòng rất gần cái sân ban nãy —– đây là phòng đơn giản nhất, cũng là một gian lớn nhất. Bên trong gần như không có gì cả, ở giữa chỉ có một cái bàn đá, ngay giữa bàn có một cái khe không sâu, có lẽ vốn được đặt thứ gì đó, bây giờ nhìn kĩ lại, trên dấu ấn hình như có ánh sáng bạc mờ nhạt.
Vu Dưng hình như cũng đã đoán trước được chuyện này, nên không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ hơi cau mày, cẩn thận tìm kiếm trong phòng.
Tôi nghĩ, đây là căn phòng cất giữ đá Nguyệt Sắc, chỉ là, một gian phòng đặt một vật quý giá như vậy, lại dường như không hề có cái gì để đề phòng, thật kì quái.
Vu Dương cũng không phát hiện ra điều gì, nhưng anh vẫn không hết hi vọng, nhìn hết lần này đến lần khác, rốt cuộc cảm thấy có tiếp tục như vậy cũng không có thu hoạch gì, mới phẫn nộ trở lại cái sân rộng kia, lại bắt đầu quan sát kết giới kia, nhìn suốt một ngày đêm, mãi đến khi chân trời lộ ra màu trắng bạc, anh mới bỗng nhiên hạ quyết tâm, mở cánh ra, vội bay đi.
Mấy ngày nữa bỗng trôi qua, khi anh cuối cùng cũng dừng lại, trước mắt lại xuất hiện một lối vào của kết giới.
Vu Dương chần chờ hồi lâu mới đi đến, nhưung vừa bước vào đã bị một thanh đao to kề ngay cổ.
“Ai?” Người cầm đao mặc một bộ trang phục đi đêm*, khăn đội đầu màu đen, bịt mặt màu đen, trên hai tay cũng mang bao tay màu đen, chỉ mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt sáng.
(*quần áo đen từ trên xuống dưới, bạn nào xem phim cổ trang hay thấy đó, sát thủ đạo tặc hay mặc ấy :3 Trang phục này cũng khá hợp với nghề nghiệp của cái tộc này :v)
“Vu Dương của Thuân Ô tộc, đặc biệt đến bái kiến tộc trưởng U Hinh tộc.” Vu Dương nhíu chặt mày, giọng điệu vẫn khá cung kính.
“Thuân Ô?” Người kia hơi bất ngờ, đánh giá Vu Dương từ trên xuống dưới “Có chuyện gì?”
“Liên quan đến tính mạng toàn tộc của tôi, xin nhất định phải thông báo.” Vu Dương gần như là khẩn cầu.
Người nọ thấy anh không giống như đang nói láo, yên lặng một lúc, thu đao lại, sau khi bảo “đợi một chút” thì không còn thấy đâu nữa.
Vu Dương bất an đi qua đi lại, dường như cũng không thích chỗ này, vẻ mặt còn hơi mang vẻ khó chịu, đợi hơn một giờ, người kia mới lại xuất hiện.
“Mời theo tôi.” Hắn chắp tay nói “Tộc trưởng đặc biệt cho phép, anh có thể bay.”
Vu Dương nhướn mày: “Tôi có thể bay à?”
Người nọ gật đầu, thân thể lập tức như một tia chớp đen, chỉ trong một giây đã đứng ở nơi cách đó hơn trăm mét, đứng từ xa còn nói vọng đến “Theo sát tôi, nếu lạc rồi không ai trở lại để tìm đâu.”
Vu Dương chẳng để ý cười cười, cũng không giương cánh, theo sát phía sau, bóng dáng hai người trên thảo nguyên, một trước một sau đều chạy như điên, tốc độ đều nhanh đến kinh người.
Khoảng nửa giờ sau, từ đường chân trời chợt xuất hiện hình dáng của một thành trấn, đi thêm mấy phút nữa, lièn nhìn thấy một cái tháp canh lớn, đằng sau tháp canh cũng không phải là tường thành, mà chỉ có một con đường nhỏ quanh co và vài căn nhà nhỏ đơn sơ.
Người dẫn đường dừng lại trước tháp canh, nhìn Vu Dương một chút, trong mắt dường như hiện lên vẻ khâm phục và tán thưởng, sau đó ngửa đầu hô một tiếng, chờ sau khi từ trên tháp canh có tiếng đáp lại thì ra hiệu “mời”, đi lên con đường nhỏ.
Đi một lúc, nhà cửa dần nhiều hơn, điểm khác biệt giữa thành trấn nơi này và những nơi khác chính là, nơi này không hề có người mua bán tấp nập, ngay cả người đi đường cũng ddều rất thưa thớt, gần như tất cả mọi người đều mặt đồ đen, che kín mặt, thấy có người lạ thì đều tỏ vẻ đề phòng.
Mắt Vu Dương nhìn thẳng, theo sát người phía trước, đi đến trước một ngôi nhà nằm ở trung tâm của thành trấn. Ngôi nhà này thoạt nhìn cũng không có gì thu hút, chỉ là trước cửa đều có vệ binh đứng hai bên trái phải, cho thấy người bên trong thân phận không tầm thường, như vậy, bọn họ đều đã đến được nơi được căn dặn, nhận ra người dẫn đường, một người trong số đó lập tức đi đến mở cửa, đưa mấy người họ đến một gian phòng được sắp xếp vô cùng thanh lịch.
Trong phòng đã sớm được bày sẵn trà thơm, một người cũng mặc trang phục đi đêm đứng đó, đưa lưng về phía cửa, dường như đang thưởng thức bức tranh treo trên tường.
“Tộc trưởng, Vu Dương đã được đưa tới.” Người dẫn đường và thủ vệ đều cùng cúi người chào.
Tộc trưởng “ừm” một tiếng, từ từ xoay người —- là một phụ nữ, hơn nữa, còn không che mặt.
Cô ta cho hai người kia lui, chậm rãi chắp tay về phía Vu Dương, sau đó mời anh ngồi, dùng trà.
“Tộc trưởng, lần này tôi mạo muội đến chơi, thật sự là có chuyện quan trọng muốn nhờ.” Lòng Vu Dương như lửa đốt, chưa ngồi yên đã lập tức nói hết toàn bộ tình hình của cái kết giới trong tộc kia.
Nói xong, Tộc trưởng vừa định nói chuyện, một tiếng gọi “Mẹ” giòn giã vang lên, một đứa trẻ tám tuổi, cứ như một con bướm nhỏ chạy vào phòng.
Thấy cô bé, tôi không khỏi sửng sốt —- đây không phải là Diệu Diệu sao? Nói như vậy, nơi đây chính là chỗ ở của tộc Đạp Tuyết Huyền Miêu. Tộc trưởng trước mắt này, không thể nghi ngờ chính là mẹ của Diệu Diệu. Tôi nhớ Vu Dương từng nói, anh đã từng đi nhờ giúp đỡ khắp nơi, kết quả đều giống như anh đã từng nói, mẹ của Diệu Diệu cũng từ chối thỉnh cầu giúp đỡ này.
Dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy Vu Dương tìm mọi cách để khẩn cầu, cuối cùng mặt xám như tro tàn rời khỏi két giới của Đạp Tuyết Huyền Miêu tộc, ngày đêm không nghỉ bay về Phù Tang Thần Mộc, trong lòng tôi vẫn không ngăn được sự khó chịu, mũi cũng hơi ê ẩm.
Mới về đến, chuyện đầu tiên Vu Dương làm là lại đi đến cái sân rộng kia, nhưng lần này, nơi vốn không có một ai lại đột nhiên xuất hiện một người.
“Đại Hình Quan?!” Tử Vân rất kinh ngạc.
“Đây đúng là Đại Hình Quan?” Thẩm Thiên Huy hỏi ngược lại.
“Ít nhất thì mỗi lần em nhìn thấy đều là như thế, thần thần bí bí, cũng không bao giờ dùng mặt thật để gặp người.” Tử Vân nói “Các người cũng đã gặp hắn ta à? Lúc nào vậy?”
Thẩm Thiên Huy không trả lời, Lưu Hà thì khá nghi ngờ: “Nếu như tôi nhớ không lầm, Vu Dương dường như không hề đề cập đến chuyện này, chỉ nói không biết hung thủ là ai, cũng đang cố sức tìm kiếm. Huống chi, việc nhìn thấy tên Đại Hình Quan này cũng là chuyện cách đây không lâu, làm sao lại….”
Tử Vân nghĩ một lúc mới bật cười: “Xem ra, những điều này đã khắc sâu trong lòng hắn, cũng khó trách, là tính mạng của trên dưới toàn tộc cơ mà. Có lẽ hắn đã nhận định Đại Hình Quan chính là hung thủ, có lẽ sẽ có trò hay để xem.”
Lưu Hà không rõ ý của cô ta, Thẩm Thiên Huy lại hiểu: “Ý cô là, bởi vì anh ấy đã ghi nhớ quá sâu nên mới khiến hai đoạn trí nhớ bị trộn lẫn?”
“Thật thông minh.” Tử Vân cười cười, ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt Thẩm Thiên Huy “Hơn nữa, Đại Hình Quan vốn không nên xuất hiện này, chính là lần tâm ma này. Em cho là, điều khiến người ta lún sâu vào, vốn đều là những kí ức vui vẻ, đang lúc bối rối không biết tiếp theo thế nào thì lại xuất hiện hình ảnh đau thương như thế, không rõ tâm ma sẽ là gì. Không ngờ, Mê Hồn trận lại có biến hóa như thế, thật tốt, thật tốt.”
Khi cô ta đang nói, Vu Dương lẽ ra không thể biết Đại Hình Quan lúc này lại chấn động, nhìn chằm chằm hắn ta, như nhớ ra điều gì đó, lại như chẳng hề nhớ ra thứ gì.
Hai người đứng đó một lúc, bóng dáng của Đại Hình Quan đột nhiên biến mất, cùng lúc đó, có thứ gì đó, dùng tốc độ kinh người đánh về phía mắt của Vu Dương.
Vu Dương có lẽ còn đang cố nhớ lại, không ngờ đối phương lại nhanh chóng ra tay như thế, hơn nữa vừa ra tay đã vô cùng tàn nhẫn, vì kinh hãi nên động tác cũng chậm nửa nhịp, thái dương bị đánh trúng, chảy máu.
Vật kia sau khi đánh trúng mục tiêu, bay thêm một đoạn nữa thì dừng lại, lúc này chúng tôi mới nhìn rõ, đây chỉ là một mảnh vỏ cây.
“Trông khá là khó chơi đây. Ha ha, quả nhiên là đặc sắc.” Tình cảnh này khiến cho Tử Vân vui vẻ vỗ tay hai cái.
Mà trong gương, Đại Hình Quan sau khi ra tay thành công, bóng dáng lại như quỷ mị xuất hiện bên tay trái, một lúc sau lại xuất hiện bên tay phải, vỏ cây cứ phóng tới như mưa, Vu Dương có thể tránh được, phần lớn cũng không bị thương gì nhiều, nhưng vẫn rất chật vật, quần áo trên người đã bị rách vài chỗ.
“Ảm Hỏa hùng hùng, yểu vô sinh cơ!” Anh quát to một tiếng, trên tay lập tức xuất hiện hai đốm Ảm Hỏa, chỉ một lúc sau đã phóng lớn thành một đốm lửa màu xanh, hơn nữa càng không ngừng trở nên to lớn, cứ thế, càng về sau, anh đều phải dùng cả hai tay để nâng quả cầu kia lên.
Mấy vỏ cây đang bay tới kia, chưa kịp chạm vào người anh đã bị cháy “xèo”, hóa thành một dúm đất khô cằn.
Khi Ảm Hỏa lớn đến không thể lớn hơn được nữa, bên môi Vu Dương hiện ra một nụ cười ljnh, hai tay không ngừng chuyển động chéo vào nhau, khiến quả cầu lửa kia không ngừng chuyển động, sau đó, anh cố sức ném ra xa.
Quả cầu lửa này theo lý sẽ đánh vào đầu của Đại Hình Quan, nhưng không biết vì sao, tôi lại không hề vui vẻ, ngược lại càng mơ hồ cảm thấy lo lắng.
Ngọn lửa màu đen, sau khi rơi xuống đất lập tức dâng cao lên cỡ độ cao của hai ba tầng lâì, khoảng hơn mười phút, mới từ từ không còn cháy mạnh, Vu Dương vẫn đứng yên đó, sắc mặt phức tạp, không biết đang nghĩ gì, mà khi ngọn lửa bị dập tắt, tôi kinh ngạc phát hiện, Phù Tang Thần Mộc dưới chân anh lại không hề bị cháy, chỉ có mấy vết cháy xé, mà bóng dáng màu đen kia, vẫn bình yên vô sự đứng đó, ngay ngực hiện ra một luồng ánh sáng màu trắng bạc.
“Mày là ai? Là vì đá Nguyệt Sắc sao? Tại sao lại làm vậy?” Anh hỏi mấy câu liên tiếp nhưng không ai trả lời.
Đại Hình Quan nhàn nhã đi đến, đi ra khỏi vùng bị Ảm Hỏa thiêu đốt, tôi không thể nhìn thấy ánh mắt của ông ta nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt âm u tàn ác kia.
“Đá Nguyệt Sắc không phải đã lấy về được rồi à? Sao lại ở trên người hắn ta?” Lưu Hà hoảng hốt.
“Điều này phải hỏi Vu Dương rồi.” Tử Vân giống như đang xem diễn, vô cùng hăng hái.
/225
|