Ngồi trong căn phòng giờ chỉ còn lại một mình Vũ Tường lấy ra từ ống tay áo một lênh bài nhỏ.
- Phát lệnh chuẩn bị tấn công hắc phong trại. Đây là địa thế nơi này. Ngươi trở về đợi mệnh lệnh của ta.
- Dạ chủ nhân. - Ninh Thần cúi người nhận mệnh rồi cầm lệnh bài biến mất.
Nha vũ tường hít sâu một hơi trầm ngâm. Hắn trước giờ chưa từng một lần do dự khi dẹp tan hang ổ của bọn cướp thế nhưng khi đến đây khiến hắn có chút chần chừ. Mọi người nơi đây thâm tình lại nhân hậu bọn họ lại chỉ luôn cướp của những kẻ tham quan ô lại hoặc những gia đình đại gian đại ác. Còn ngày thường không có con mồi bọn họ như những nông phu cần mẫn với đồng áng với vườn tược kiếm kế sinh nhai. Thế nhưng nói gì thì bọn họ cũng vẫn là tặc, hắn và bọn họ thật sự là không thể đi cùng đường. Dao động trong hắn ngày một nhiều hơn khi bọn họ là người tốt. Sở dĩ hắn hao hết tâm tư dẹp trừ sơn tặc lớn nhỏ trong Triệu quốc là bởi hắn có món nợ cần trả. Bọn họ dù có tốt vẫn cứ là sơn tặc không phải sao.
- Tiểu mỹ nhân chàng là đang nghĩ gì? Có gì phiền lòng sao? - Trầm Bảo Bảo mỉm cười tà tà nhìn hắn. Trông nàng hôm nay có vẻ rất vui khác hẳn mọi khi.
- Lại vừa đi cướp về sao? - Tặc thì chẳng phải là luôn vui mừng khi cướp được thứ gì đó quý giá sao?
- Ha... Ha... Tiểu Mĩ nhân cũng thật là thông minh. Đúng là sơn tặc chỉ vui khi đi cướp thật nhưng hôm nay không cướp vì hôm nay là lễ gặt mọi người cùng ăn mừng cả một năm cực nhọc.
Nàng mỉm cười dắt hắn đến cạnh một thung lũng sâu hun hút nhìn không thấy đáy. Bọn họ tụ tập quây quần cạnh bờ vực rồi cùng nhau ăn uống vui đùa.
- Chàng biết vì sao bọn họ lại tụ tập quanh đây không? - Hắn nhìn nàng khẽ lắc đầu.
- Vì họ định nơi đó sẽ là nơi chôn xác mình. - Nàng chỉ tay xuống bờ vực.
- Sinh nghề, tử nghiệp, nếu một ngày nơi này bị quan binh vây kín thì thay vì bị bắt mọi người sẽ cam nguyện cùng chôn thân nơi này. - Vừa nói nàng vừa nở một nụ cười thật rạng rỡ dưới ánh nắng chiều tà hắn dường như cảm thấy hít thở không thông. Giờ phút này nàng bỗng trở nên đẹp rạng rỡ hắn như cảm nhận được cả niềm vui từ nàng.
Hắn đến sát bờ vực, gió phía dưới thung lũng kia thổi ngược lên khiến hắn có chút bất ngờ lảo đảo. Thấy hắn không thể đứng vững nàng vòng tay ôm chặt lấy hắn. Bị nàng ôm hắn mới nhận ra nàng thực nhỏ bé, trong vô thức cánh tay hắn vòng qua ôm lấy nàng. Tiếng reo hò của mọi người kiến hắn bỗng ý thức được sự việc. Nhìn mọi người nơi đây quây quần như một gia đình lớn hắn bỗng nhiên giật mình. Bọn họ nếu bị triều đình bắt hẳn là không bị xử tử mà chỉ là xung quân hoặc lao động khổ sai vài năm. Hẳn không đến nỗi phải tìm tử lộ, thế nhưng nếu không thể đổi cách suy nghĩ kia của họ chẳng phải hắn chính là kẻ dồn họ đến tử lộ đó sao.
- Ở đây gió lớn, chúng ta trở về thôi. - Hắn chợt thoát ra khỏi suy nghĩ rối rắm của bản thân thì thấy mọi người dường như đã về hết lễ mừng mùa gặt cũng đã kết thúc tự khi nào cũng đã tàn trời cũng đã có chút hừng sáng.
Nhìn bóng hắn rời đi trong suy tư, ánh mắt của Bảo Bảo trở nên ảm đạm.
- Thật xin lỗi. - Nàng biết hắn là người tốt, thế nhưng nàng thực sự bất tắc dĩ.
Trong căn phòng Nha Vũ Tường bước đến kệ sách định tìm một cuốn cổ văn nào đó để khỏi phải rối trí nữa thì Thần xuất hiện
- Gia, Trương đại nhân nói triều đình lần này là dùng hai trăm tân binh đến Sa Hà Trấn ở dưới núi trợ giúp nên nói với chúng ta lần này hẳn không cần xen vào.
- Vì cái gì phải cử binh đến? Theo lý dẹp trừ sơn tặc đâu cần điều binh, chỉ cần lính trong một phủ cũng đủ. Vì cái gì lần này lại khác.
- Nghe nói bọn họ hai ngày trước là dột nhập Thái úy phủ giết chết Lý thái úy. Còn có Binh bộ thị lang Liễu Hoành, Thượng thư đại nhân Tống thế Anh, Tổng Đốc Triết Giang Thái liệp. Tổng cộng là 4 vị quan lớn.
- Không cướp mà giết người sao? Hắn nhíu mày suy nghĩ.
- Cướp hết tài sản nhưng Không giết người nhà bọn họ.
- Là do bọn họ phản kháng sao?
- Dạ thuộc hạ nghe nói là không phải, có vẻ như bọn họ cùng trại chủ có thù riêng gì đó.
- Điều tra cho ta việc này. Còn nữa trở về nói với Trương tri phủ tạm thời hoãn việc tấn công chờ chỉ thị của ta.
- Thuộc hạ rõ. - Nói rồi kẻ kia tung người biến mất giống như chư từng xuất hiện qua. Mọi việc dường như có vẻ phức tạp hơn dự kiến của hắn. Bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút bất an không thể hiểu được. Hắn đây là đang giao động sao, giao động giữa nghĩa vụ và cảm tình hắn dành cho mọi người nơi đây sao. Hắn chẳng phải là loại người có thể từ bỏ người thân mà quay mặt bước đi đó hay sao sao nay lại vì bọn họ mà chần chừ như vậy. Hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại, hình ảnh gương mặt tươi cười rạng rỡ từ nàng lại hiện ra thật rõ ràng trong đầu hắn.
- Phát lệnh chuẩn bị tấn công hắc phong trại. Đây là địa thế nơi này. Ngươi trở về đợi mệnh lệnh của ta.
- Dạ chủ nhân. - Ninh Thần cúi người nhận mệnh rồi cầm lệnh bài biến mất.
Nha vũ tường hít sâu một hơi trầm ngâm. Hắn trước giờ chưa từng một lần do dự khi dẹp tan hang ổ của bọn cướp thế nhưng khi đến đây khiến hắn có chút chần chừ. Mọi người nơi đây thâm tình lại nhân hậu bọn họ lại chỉ luôn cướp của những kẻ tham quan ô lại hoặc những gia đình đại gian đại ác. Còn ngày thường không có con mồi bọn họ như những nông phu cần mẫn với đồng áng với vườn tược kiếm kế sinh nhai. Thế nhưng nói gì thì bọn họ cũng vẫn là tặc, hắn và bọn họ thật sự là không thể đi cùng đường. Dao động trong hắn ngày một nhiều hơn khi bọn họ là người tốt. Sở dĩ hắn hao hết tâm tư dẹp trừ sơn tặc lớn nhỏ trong Triệu quốc là bởi hắn có món nợ cần trả. Bọn họ dù có tốt vẫn cứ là sơn tặc không phải sao.
- Tiểu mỹ nhân chàng là đang nghĩ gì? Có gì phiền lòng sao? - Trầm Bảo Bảo mỉm cười tà tà nhìn hắn. Trông nàng hôm nay có vẻ rất vui khác hẳn mọi khi.
- Lại vừa đi cướp về sao? - Tặc thì chẳng phải là luôn vui mừng khi cướp được thứ gì đó quý giá sao?
- Ha... Ha... Tiểu Mĩ nhân cũng thật là thông minh. Đúng là sơn tặc chỉ vui khi đi cướp thật nhưng hôm nay không cướp vì hôm nay là lễ gặt mọi người cùng ăn mừng cả một năm cực nhọc.
Nàng mỉm cười dắt hắn đến cạnh một thung lũng sâu hun hút nhìn không thấy đáy. Bọn họ tụ tập quây quần cạnh bờ vực rồi cùng nhau ăn uống vui đùa.
- Chàng biết vì sao bọn họ lại tụ tập quanh đây không? - Hắn nhìn nàng khẽ lắc đầu.
- Vì họ định nơi đó sẽ là nơi chôn xác mình. - Nàng chỉ tay xuống bờ vực.
- Sinh nghề, tử nghiệp, nếu một ngày nơi này bị quan binh vây kín thì thay vì bị bắt mọi người sẽ cam nguyện cùng chôn thân nơi này. - Vừa nói nàng vừa nở một nụ cười thật rạng rỡ dưới ánh nắng chiều tà hắn dường như cảm thấy hít thở không thông. Giờ phút này nàng bỗng trở nên đẹp rạng rỡ hắn như cảm nhận được cả niềm vui từ nàng.
Hắn đến sát bờ vực, gió phía dưới thung lũng kia thổi ngược lên khiến hắn có chút bất ngờ lảo đảo. Thấy hắn không thể đứng vững nàng vòng tay ôm chặt lấy hắn. Bị nàng ôm hắn mới nhận ra nàng thực nhỏ bé, trong vô thức cánh tay hắn vòng qua ôm lấy nàng. Tiếng reo hò của mọi người kiến hắn bỗng ý thức được sự việc. Nhìn mọi người nơi đây quây quần như một gia đình lớn hắn bỗng nhiên giật mình. Bọn họ nếu bị triều đình bắt hẳn là không bị xử tử mà chỉ là xung quân hoặc lao động khổ sai vài năm. Hẳn không đến nỗi phải tìm tử lộ, thế nhưng nếu không thể đổi cách suy nghĩ kia của họ chẳng phải hắn chính là kẻ dồn họ đến tử lộ đó sao.
- Ở đây gió lớn, chúng ta trở về thôi. - Hắn chợt thoát ra khỏi suy nghĩ rối rắm của bản thân thì thấy mọi người dường như đã về hết lễ mừng mùa gặt cũng đã kết thúc tự khi nào cũng đã tàn trời cũng đã có chút hừng sáng.
Nhìn bóng hắn rời đi trong suy tư, ánh mắt của Bảo Bảo trở nên ảm đạm.
- Thật xin lỗi. - Nàng biết hắn là người tốt, thế nhưng nàng thực sự bất tắc dĩ.
Trong căn phòng Nha Vũ Tường bước đến kệ sách định tìm một cuốn cổ văn nào đó để khỏi phải rối trí nữa thì Thần xuất hiện
- Gia, Trương đại nhân nói triều đình lần này là dùng hai trăm tân binh đến Sa Hà Trấn ở dưới núi trợ giúp nên nói với chúng ta lần này hẳn không cần xen vào.
- Vì cái gì phải cử binh đến? Theo lý dẹp trừ sơn tặc đâu cần điều binh, chỉ cần lính trong một phủ cũng đủ. Vì cái gì lần này lại khác.
- Nghe nói bọn họ hai ngày trước là dột nhập Thái úy phủ giết chết Lý thái úy. Còn có Binh bộ thị lang Liễu Hoành, Thượng thư đại nhân Tống thế Anh, Tổng Đốc Triết Giang Thái liệp. Tổng cộng là 4 vị quan lớn.
- Không cướp mà giết người sao? Hắn nhíu mày suy nghĩ.
- Cướp hết tài sản nhưng Không giết người nhà bọn họ.
- Là do bọn họ phản kháng sao?
- Dạ thuộc hạ nghe nói là không phải, có vẻ như bọn họ cùng trại chủ có thù riêng gì đó.
- Điều tra cho ta việc này. Còn nữa trở về nói với Trương tri phủ tạm thời hoãn việc tấn công chờ chỉ thị của ta.
- Thuộc hạ rõ. - Nói rồi kẻ kia tung người biến mất giống như chư từng xuất hiện qua. Mọi việc dường như có vẻ phức tạp hơn dự kiến của hắn. Bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút bất an không thể hiểu được. Hắn đây là đang giao động sao, giao động giữa nghĩa vụ và cảm tình hắn dành cho mọi người nơi đây sao. Hắn chẳng phải là loại người có thể từ bỏ người thân mà quay mặt bước đi đó hay sao sao nay lại vì bọn họ mà chần chừ như vậy. Hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại, hình ảnh gương mặt tươi cười rạng rỡ từ nàng lại hiện ra thật rõ ràng trong đầu hắn.
/9
|