Chương 91.2:
Vào một quán cà phê, Trương Húc mời An Noãn ly cà phê.
“Trương trợ lý, hy vọng anh có thể nói ngắn thôi, bạn trai tôi và con trai đang đợi tôi về.”
Trương Húc giật mình lập tức mở miệng: “An tiểu thư, tôi muốn nói với cô về cuộc sống của Mạc tiên sinh đã trải qua mấy năm nay.”
An Noãn không nói gì, cô cũng muốn biết mấy năm nay cuộc sống của Mạc Trọng Huy có bao nhiêu phong phú.
“Lúc cô vừa mới ra nước ngoài, Mạc tiên sinh cũng chưa về Bắc Kinh, cả ngày anh ấy nhốt mình trong phòng, có đôi khi đứng trước cửa sổ cả ngày, có đôi khi ôm quần áo của cô còn để lại ngồi ngoài ban công suốt đêm. Có khi cả ngày không ăn một miếng cơm, có khi mấy ngày cũng không chợp mắt. Còn có lúc dùng rượu để chuốt say bản thân, không ngừng uống, uống xong lại ói như điên. Có một lần ói ra cả mật xanh, bị đưa đến bệnh viện. Thẩm Cầm Phong nói anh ấy bệnh kén ăn và bị trầm cảm, anh ta còn nói, nếu không tìm được cô về, Mạc tiên sinh có thể không thể khỏi bệnh. Tôi sợ tới mức bay qua Anh quốc tìm cô, nhưng không tìm được. Tôi lo cho Mạc tiên sinh, nên phải về.
Thời gian đó, Mạc tiên sinh đều dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để duy trì mạng sống. Sau đó, người nhà anh ấy ở Bắc Kinh gọi điện thoại qua nói lão gia tử bị bệnh nan y, hy vọng Mạc tiên sinh có thể trở lại bên cạnh lão gia tử, bồi ông đoạn thời gian cuối cùng.
Mạc tiên sinh từ lúc đó cũng bắt đầu tỉnh lại, anh ấy trở về Bắc Kinh, vẫn bồi ở bên cạnh lão gia tử. Mạc tiên sinh không biểu đạt tình cảm của mình, nhưng đối với lão gia tử, anh ấy rất áy náy, dù sao cũng bởi vì một chút hiểu lầm đã bỏ đi suốt bảy năm. Vì không muốn lão gia tử khổ sở, Mạc tiên sinh mới khôi phục cuộc sống của một người bình thường.
Anh ấy cố gắng làm việc, lấy một ngày làm thành hai ngày, có đôi khi cả ngày anh ấy cũng không ngủ, có đôi khi một ngày ngủ hai ba giờ, dùng công việc gây tê bản thân. Cho nên mới có thành tích hôm nay, Mạc thị trở thành xí nghiệp nổi tiếng nhất toàn quốc, Mạc tiên sinh cũng trở thành người giàu có nhất nước.
Mấy năm nay, lão gia tử cũng chỉ có một tâm nguyện, hy vọng Mạc tiên sinh có thể sớm ngày thành gia lập thất, đã giúp anh ấy tìm rất nhiều cô gái xinh đẹp tài giỏi, Mạc tiên sinh nhìn cũng không nhìn tới. Chỉ có chuyện này, anh ấy không nghe lời lão gia tử.
Cho đến trước đây không lâu, bác sĩ chẩn đoán, tế bào ung thư của lão gia tử đã khuếch tán ra toàn thân, không còn bao nhiêu thời gian, có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Ngày đó, lão gia tử mê man suốt hai ngày, mọi người trong nhà đã muốn chuẩn bị hậu sự. Lão gia tử đột nhiên tỉnh lại, nắm tay Mạc tiên sinh nói, ông không thể đi, chưa nhìn thấy anh ấy cưới vợ sinh con, cho dù ông chết đi cũng không nhắm mắt. Vì muốn hoàn thành tâm nguyện của lão gia tử, Mạc tiên sinh mới đồng ý đính hôn với Lý Hân Như tiểu thư.
Sinh mệnh rất kỳ diệu, Mạc tiên sinh vừa đồng ý đính hôn, sức khỏe lão gia tử dần dần tốt hơn, thậm chí có thể tham gia buổi tiệc đính hôn đơn giản của bọn họ.”
Nói tới đây, Trương Húc uống một hớp cà phê.
“An tiểu thư, bệnh trầm cảm của Mạc tiên sinh vẫn chưa khỏi hẳn, mỗi lần anh ấy nhớ cô đến khi không thể khống chế, sẽ dùng dao rạch lên ngực một đường, để miệng vết thương đổ máu cũng không băng bó. Có một lần anh rạch rất sâu, máu chảy không ngừng, may mắn ngày đó tôi quay trở lại, kịp thời đưa anh ấy đến bệnh viện.”
Trương Húc vẫn nhíu mày thật chặt.
“An tiểu thư, Mạc tiên sinh yêu cô bao nhiêu, cô vĩnh viễn sẽ không thể tưởng tượng nổi. Anh ấy không phải là một người giỏi biểu đạt, nên chỉ có thể dùng hành động, anh ấy vì thành toàn cho cô, tình nguyện thương tổn chính mình. Lần này cô trở về, cảm xúc của anh ấy càng không thể khống chế, có lẽ ngực anh ấy lại thêm vài vết sẹo mới. Nếu cô còn thương anh ấy, hãy trở về bên cạnh anh ấy, để anh ấy không tổn thương bản thân mình nữa.”
An Noãn từ đầu đến cuối đều cúi đầu, móng tay sắc bén đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu.
“An tiểu thư, Mạc tiên sinh yêu cô đến khắc cốt ghi tâm, không có cô anh ấy sống còn khổ hơn so với chết. Tôi xin cô, van xin cô, van cầu cô cho anh ấy thêm một lần cơ hội.”
Trương Húc gần như dập đầu với An Noãn.
An Noãn đứng lên, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Trương trợ lý, xin anh hãy chăm sóc tốt cho anh ta, tôi và anh ta vĩnh viễn không thể quay trở lại.”
An Noãn nói xong xoay người rời đi.
“An tiểu thư, cô thật sự có thể nhẫn tâm như vậy sao?”
An Noãn cắn cắn môi, lập tức bỏ đi.
Ra khỏi quán cà phê, An Noãn dùng sức lau mắt, mơ hồ, lại lau, vẫn mơ hồ. Cô dùng sức lau thật mạnh, nhưng vẫn không hết được. Lái xe tùy ý trên đường, ánh mắt hoàn toàn thấy không rõ con đường phía trước. Cuối cùng, cô ngừng xe ven đường, cúi đầu vào tay lái khóc thật lớn.
--
An Noãn về đến khách sạn thì đã khuya, Sớm cũng đã ngủ, Lâm Dịch Xuyên còn ngồi ở phòng khách đợi cô.
Thấy An Noãn về, Lâm Dịch Xuyên phiền não nói: “Họi điện thoại em không nghe, An Noãn, rốt cuộc em muốn như thế nào?”
An Noãn đi đến bên cạnh anh, nhìn thẳng vào mắt anh đột nhiên nói: “Lâm Dịch Xuyên, chúng ta làm đi, cùng em làm được không?”
Lâm Dịch Xuyên nhíu mày, đặt tay lên trán cô cau mày nói: “Không phải phát sốt chứ, phát điên cái gì?”
An Noãn bất chấp tất cả, ôm lấy cổ anh chủ động hôn lên môi anh. Lâm Dịch Xuyên bị cường hôn, nhíu mày càng chặt.
Anh dùng lực gạt tay cô ra gầm nhẹ: “An Noãn, ngươi phát điên cái gì? Chịu kích thích chuyện gì?”
“Em không bị kích thích, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, Lâm Dịch Xuyên, em muốn vĩnh viễn sống chung với anh.”
Anh bất đắc dĩ kéo cô vào lòng, nhỏ giọng an ủi: “Được rồi, được rồi, vĩnh viễn ở bên nhau, chúng ta vĩnh viễn sống với nhau. Bất luận là ai, đều đừng mơ tưởng mang em rời khỏi anh.”
Tối hôm đó, bọn họ cái gì cũng không làm, chỉ ôm chặt nhau đi vào giấc ngủ.
Đêm đã khuya, anh cũng không ngủ được, cảm giác được rõ ràng nước mắt lạnh lẽo của cô làm ướt ngực anh. Anh biết, cô rơi nước mắt vì một người đàn ông khác. Anh không tức giận chỉ ôm cô thật chặt vào lòng.
Nói không khó chịu là giả, trong lòng lạnh lẽo, tim cũng co rút đau đớn, nhưng tất cả cảm xúc đều không bằng một phần vạn của đau lòng. Anh đau lòng cô, hận không thể thay cô chịu tất cả những thống khổ này.
--
Sáng sớm hôm sau, An Noãn tỉnh lại ở trong lòng Lâm Dịch Xuyên, mặt dán trong ngực anh, cơ hồ có thể nghe rõ ràng nhịp đập tim anh. Cô đỏ bừng mặt, đang muốn ngồi dậy, Lâm Dịch Xuyên lại đè cô xuống, cười đến cực kỳ phóng đãng.
“Em có biết em chảy bao nhiêu nước miếng lên ngực anh không, anh bắt đầu ghét bỏ em làm sao bây giờ?”
An Noãn thét lớn một tiếng, cắn mạnh lên ngực anhg, Lâm Dịch Xuyên đau ngao ngao kêu.
“Người phụ nữ bạo lực này, không thể ôn nhu một chút sao?”
“Vậy anh còn ghét bỏ em không?”
Anh bất đắc dĩ xoa xoa tóc cô: “Em không chê anh, anh cám ơn trời đất rồi, làm sao ghét bỏ em được.”
Sau đó, Hứa Vĩ Thần đưa họ đến sân bay, An Noãn tự nhiên cũng đi theo. Trên đường đi, Sớm an phận ngồi, không nói được một lời.
Hứa Vĩ Thần kỳ quái chọc thằng bé: “Sớm, có phải luyến tiếc chú không? Sao vẻ mặt lại mất hứng?”
Sớm quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, giống như giận dỗi nói: “Mẹ không thương con.”
An Noãn sợ run ôm Sớm lên đùi dụ: “Sao mẹ lại không thương con.”
“Đêm qua mẹ không ôm con ngủ, mẹ ôm Rừng già ngủ, để một mình con trên giường giác.”
Hứa Vĩ Thần nghe xong cười đến dâm đãng.
“Chậc chậc, làm cha mẹ, hai người dù không khống chế được kích tình, cũng phải ở sau lưng đứa nhỏ nha, lúc hai người làm, bên cạnh một đứa bé ba tuổi nhìn, không phải là rất quái dị sao? Di, cả người tôi nổi da gà.”
“Hứa Vĩ Thần, anh còn ghê tởm như vậy cẩn thận tôi không khách khí với anh.”
Hứa Vĩ Thần tiếp tục trêu chọc: “An Noãn, tôi nghĩ cô rất thuần khiết, không nghĩ cô chỉ có bề ngoài văn tĩnh, nội tâm như lửa, trời ạ, về sau tôi phải cách xa cô chút, vạn nhất Rừng già của cô không có ở đây, cô tìm tôi phát tiết dục hỏa sẽ không tốt lắm.”
Lâm Dịch Xuyên không chút khách khí hung hăng nện một quyền lên mũi anh ta. Hứa Vĩ Thần đau thẳng hô: “Cậu yên tâm, cho dù cô ấy tìm tôi, tôi cũng sẽ không muốn cô ấy, vợ bạn không thể đụng nha.”
Đến sân bay, Sớm lưu luyến An Noãn, ôm cổ An Noãn, khuôn mặt tươi cười gác lên vai cô: “Mẹ, không thể cùng nhau về sao?”
An Noãn vỗ nhẹ lưng thằng bé an ủi: “Sớm, mẹ có rất nhiều chuyện phải làm, sau khi làm xong sẽ về.”
“Vậy sao Sớm không thể ở lại, ở bên cạnh mẹ.”
“Không thể, gia gia và bà nội sẽ nhớ con.”
Tiểu tử kia đô đô cái miệng nhỏ, tức giận chạy đi chỗ khác. Lâm Dịch Xuyên không tiếng động kéo An Noãn vào lòng.
“Lâm Dịch Xuyên, anh cũng giống Sớm, cũng luyến tiếc em?”
Anh trầm giọng nói: “Thật hy vọng có thể ôm em ngủ mỗi ngày.”
An Noãn nhéo mạnh lên ngực anh, lại đúng chỗ sáng nay cô cắn.
Lâm Dịch Xuyên “Tê --” kêu một tiếng.
Tiếng loa phóng thanh kêu hành khách đăng ký, Lâm Dịch Xuyên nhìn nhìn đồng hồ, không coi ai ra gì nâng cằm cô hôn lên môi cô, giống như hôn như thế nào cũng không đủ. Hứa Vĩ Thần ở một bên nhìn đến ngây người.
Biết Lâm Dịch Xuyên đã nhiều năm, chưa bao giờ thấy anh yêu một người nào như vậy. Trước giờ đều chỉ có phụ nữ đeo theo anh như si, có thể gọi đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Đưa bọn họ rời đi, trên đường về, Hứa Vĩ Thần quan tâm hỏi: “Hạng mục của công ty Thần Phong tiến hành thế nào? Cô cũng không thể chỉ lo yêu đương mà bỏ quên công việc.”
“Tôi là người như thế sao? Nữ cường nhân nha.”
Hứa Vĩ Thần tức giận hừ một tiếng: “Cái gì nữ cường nhân, còn không phải dựa vào đàn ông sao, không có Rừng già của cô, cô có thể có hôm nay sao.”
An Noãn nhướng mắt, lười quan tâm anh.
“An Noãn, nói thật Rừng già là người đàn ông tốt, cô đã lựa chọn anh ta, hy vọng cô có thể đối xử tốt với anh ta.”
--
Thẩm lão gia tử té xỉu nhập viện đã lâu, mọi người trong nhà rất khẩn trương. Một người khi tuổi đã cao liền giống như một đứa con nít, trong lúc lão gia tử nằm viện vẫn ồn ào đòi xuất viện, tâm tình của ông ai cũng hiểu. Mọi người đều cố gắng, thử đi tìm An Noãn, nhưng kia nha đầu lại di truyền được tính quật cường và bướng bỉnh của lão gia tử, làm cho mọi người trở về tay không.
Hôm nay, lão gia tử ở phòng bệnh phát hỏa: “Các ngươi một đám vô dụng, ai mượn các người ngày ngày đến, ta chỉ muốn cháu ngoại của ta đến thăm ta.”
Mọi người cũng không dám nói thật với ông chỉ có thể an ủi: “Gần đây, An Noãn dường như rất bận.”
Lão gia tử vừa nghe, lập tức đen mặt quay sang Thẩm Thần Phong: “Noãn Noãn gần đây không phải hợp tác với công ty của cháu sao, có phải do cháu làm áp lực với con bé?”
Thẩm Thần Phong buồn bực hỏng rồi, tức giận trả lời: “Lúc nào thì ông thấy cháu làm khó em ấy, em ấy căn bản không muốn chấp nhận ông, là ông tự mình đa tình thôi.”
Lão gia tử vừa nghe vươn tay có thể chụp được gì đó liền ném về phía Thẩm Thần Phong.
“Gia gia, ông còn như vậy, về sau cháu không bao giờ đến thăm ông. Chuyện An Noãn, ông cũng đừng mơ tưởng cháu ra sức, đừng quên, toàn bộ gia tộc, chỉ có cháu thân nhất với An Noãn.”
Anh không dám nói, thiếu chút nữa anh còn theo đuổi em họ của mình.
Lão gia tử vừa nghe vẻ mặt lập tức chuyển sang mỉm cười: “Thần Phong a, cháu giúp ta hẹn An Noãn gặp mặt, gia gia rất gặp Noãn Noãn.”
“Bình thường ông chỉ mắng chửi cháu? cháu mới không cần giúp ông.”
Mềm không được, lão gia tử chỉ có thể mạnh bạo: “Vậy cháu chờ công ty của mình đóng cửa đi, cháu tin không chỉ cần ta lão nhân này gọi một cú điện thoại, công ty của cháu lập tức đóng cửa.”
Thẩm Thần Phong trợn mắt nhìn, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, đáp ứng hỗ trợ hẹn gặp An Noãn.
Thẩm Thần Phong có thể nghĩ đến cũng chỉ có chuyện công việc, anh kêu người gọi điện thoại cho JM, thông báo An Noãn và đoàn thiết kế đến công ty họp.
--
An Noãn mang theo vài thiết kế sư đến công ty của Thẩm Thần Phong họp, kết quả tiếp tân ở đại sảnh nói với cô, Thẩm tổng có việc, kêu cô đến văn phòng trước.
An Noãn nhíu nhíu mày, rơi vào đường cùng đi lên văn phòng của Thẩm Thần Phong. Thư ký đưa cô vào văn phòng, An Noãn liếc mắt liền thấy Thẩm lão thủ trưởng ngồi trên sopha. Cô cau mày.
Theo bản năng muốn chạy trốn, Thẩm Thần Phong lại nắm cánh tay cô giải thích: “Xin lỗi tôi lấy việc công làm việc riêng, hôm nay lão gia tử mới xuất viện, An Noãn, nể mặt tôi được không, nói vài câu với lão gia tử đi.”
“Thật có lỗi Thẩm tổng, tôi đến để họp.”
Vẻ mặt An Noãn nghiêm túc, không nhìn tới lão gia tử.
Thẩm Thần Phong bất đắc dĩ thở dài, cầu xin nói: “Noãn Noãn, cầu xin cô, cô nói chuyện với ông chốc lát, bằng không tôi sẽ bị ông mắng chết. Cô có biết tính tình lão gia tử rất khó chịu hay không.”
Cô làm sao không biết, năm đó cha mẹ không phải là bị ông đưa vào tuyệt cảnh sao. Lão gia tử đi tới, vươn tay muốn nắm tay An Noãn, An Noãn theo bản năng đưa hai tay ra phía sau.
Lão gia tử có chút khổ sở, lại vẫn miễn cưỡng cười vui: “Noãn Noãn, cùng ngoại công về nhà ăn một bữa cơm được không? Trong nhà còn có rất nhiều thân thích, ngoại công muốn giới thiệu với cháu. Còn có phòng của mẹ cháu trước kia, ngoại công vẫn đều giữ lại, luôn luôn chờ Diệc Như trở lại.”
Rất nhiều thời điểm, ta chờ ngươi, ngươi chờ ta, chúng ta đều đang chờ đợi đối phương bước ra trước. Sau ngẫm lại, người một nhà, hay là một đôi yêu nhau, cần gì phải đi để ý là ai trước ai sau.
“Thật có lỗi, thủ trưởng, tôi còn có rất nhiều việc phải làm.”
Một tiếng thủ trưởng, làm cho lão gia tử đau lòng, run rẩy nói: “Đứa nhỏ, ta là ngoại công, không phải thủ trưởng.”
“Thực xin lỗi, tôi không có ngoại công.”
Lão gia tử lão rơi lệ: “Đứa nhỏ, xin cháu cho ngoại công một lần cơ hội, thật ra ngoại công đã sớm hối hận, vẫn trọng mặt mũi không đi tìm mẹ cháu, lại không nghĩ rằng đời này không còn gặp được nữa. Đứa nhỏ, về bên cạnh ngoại công được không? Để ngoại công bồi thường thật tốt cho cháu. Ta nhất định thương cháu đối với cháu thật tốt, không để cho bất luận kẻ nào khi dễ cháu.”
An Noãn hít sâu một hơi, thực nghiêm túc nói với Thẩm Thần Phong: “Thẩm tổng, toàn bộ thiết kế sư của chúng tôi đều đang đợi anh họp, hy vọng anh không phải đang đùa giỡn với chúng tôi.”
Thẩm Thần Phong nhíu nhíu mày, cúi đầu nói: “Cô đến phòng họp trước đi, mười phút sau chúng ta bắt đầu.”
An Noãn lúc này mới xoay người ra khỏi văn phòng. Lão gia tử ngồi trên sô pha, hoàn toàn không có tinh thần.
“Gia gia, ông đừng như vậy, ông như vậy làm cho cháu rất khó xử. Ông cũng thấy được, An Noãn thực phản cảm với ông, nếu ông thật muốn bồi thường cho cô ấy , liền ngầm đối xử tốt với cô ấy được không?”
“Không được,” Lão gia tử ấn cái trán: “Ta muốn An Noãn ở bên cạnh ta, nhân lúc ta còn sống ta muốn Noãn Noãn bồi ở bên cạnh ta.”
“Nhưng cô ấy sẽ kết hôn, bạn trai của cô ấy là người Anh quốc, cô ấy ở Trung Quốc sẽ không lâu.”
Lão gia tử lập tức khôi phục thần khí: “Ta kiên quyết không đồng ý gả Noãn Noãn cho người Anh quốc, trừ phi tên Anh quốc kia vì Noãn Noãn bỏ công việc ở bên đó, về Trung Quốc phát triển.”
Lão nhân này hoàn toàn không thể cứu.
“Cháu gọi điện thoại cho cha cháu tới đón ông về, cháu phải đi họp. An Noãn kia tính tình thối giống như ông, nếu cháu không đi qua, cô bé kia sẽ phát hỏa.”
--
An Noãn có chút vô tâm tham gia hội nghị, khi lên tiếng lại phạm rất nhiều sai lầm, ngay cả số liệu cơ bản nhất đều báo sai. Cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể tìm Khương Lâm cứu, kêu anh đến trần thuật.
Hội nghị lần này đơn giản chỉ báo cáo công việc, hội nghị tiến hành một giờ đã xong. Thẩm Thần Phong thịnh tình yêu cầu bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa, An Noãn lại cự tuyệt .
Hiện tại quan hệ rất mẫn cảm, Thẩm Thần Phong cũng không nói thêm cái gì. Đâu biết rằng ra khỏi phòng họp, lão gia tử còn chưa đi, cùng cha anh đợi bọn họ.
Lão gia tử tiến lên mắng Thẩm Thần Phong: “Cái gì hội nghị lâu như vậy, để cháu ngoại ta đói bụng, ta không tha cho cháu.”
Lúc lão gia tử nói những lời này, cũng may những người khác đều đi hết.
Thẩm Diệc Bác đỡ lão nhân đi đến bên cạnh An Noãn cười nói với cô: “An Noãn, cháu cùng ngoại công của cháu ăn bữa cơm đi? Lão gia tử chờ cháu đã lâu, hôm nay mới xuất viện, vừa ra viện liền nhớ thương đến tìm cháu. Bất luận trong lòng cháu có bao nhiêu hận, bữa cơm này có thể bồi lão gia tử ăn không.”
“Thật sự có lỗi, tôi phải về công ty có việc, bọn họ đều đang đợi tôi.”
“Mặc kệ thế nào, cơm cũng phải ăn. Cháu xem, hiện tại cũng đến giờ ăn cơm.”
Vô luận Thẩm Diệc Bác khuyên như thế nào nói, An Noãn thủy chung không mở miệng.
Cuối cùng lão gia tử thở dài thật sâu thản nhiên nói: “Quên đi, đừng ép buộc Noãn Noãn, để đứa nhỏ đi ăn cơm đi, đừng để bị đói.”
An Noãn nói câu “Thật có lỗi”, lập tức rời đi.
Lão gia tử khổ sở cảm khái: ” Đứa nhỏ này rất hận ta, cũng khó trách, dù sao ta cũng gián tiếp hại chết Diệc Như. Ta đây tạo nghiệt gì, con gái bỏ đi, cháu ngoại cũng không nhận thức ta.”
Thẩm Cũng Bác nhìn lão gia tử khổ sở chỉ phải an ủi: ”Cha, máu mủ tình thâm, sớm muộn gì An Noãn cũng sẽ chấp nhận chúng ta, cho con bé chút thời gian đi.”
/199
|