Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 133: 105.5 <Tiếp>

/199


105.5 <Tiếp>

Nhìn cậu vất vả như vậy, An Noãn rất đau lòng, còn có chút không muốn.

"Cậu, ở nhà ăn cơm tối rồi đi, bận rộn nữa cũng cần phải ăn cơm."

"Lên máy bay ăn cũng được, phải nhanh nếu không muộn mất, qua hai ngày nữa cậu trở về sẽ bớt thời giờ nói chuyện với con."

An Noãn mấp máy môi, từ trong túi xách lấy ra một hộp quà được đóng gói đẹp đẽ, đưa cho Thẩm Diệc Minh.

"Cậu, đây là quà cho cậu."

"Tiểu nha đầu này, còn biết dụ dỗ cậu."

Khóe miệng Thẩm Diệc Minh nhếch lên, có chút vội vã mở hộp quà ra. Hộp vừa mở ra, một chiếc máy ảnh kiểu cũ im lặng nằm bên trong, quen thuộc như vậy, cả người ông bỗng nhiên dừng lại.

An Noãn nhìn vẻ mặt cậu bi thương như vậy, hỏi, "Cậu, cậu làm sao vậy? Đây là con tìm được trong thư phòng ba con, cái này có phải cậu đã từng tặng cho mẹ con hay không?"

Thẩm Diệc Minh khẽ gật đầu, "Đúng vậy, là chiếc máy ảnh này, những bức ảnh trong phòng lão gia tử, rất nhiều ảnh đều dùng chiếc máy ảnh này chụp. Cái máy ảnh này chứa quá nhiều kỷ niệm, đa số đều là tốt đẹp cùng đau thương."

Tay An Noãn khoác ở trên cánh tay ông, an ủi, "Cậu, mặc dù mẹ đã mất, nhưng mọi người còn có con. Con sẽ thay mẹ hiếu thuận với ông ngoại, và chăm sóc người."

Đầu Thẩm Diệc Minh cụng vào đầu An Noãn, giọng nói trầm thấp bùi ngùi nói, "Đúng vậy, may mắn có con ở đây, nhiệm vụ lớn nhất của cậu đời này là chăm sóc tốt cho con."

"Không, cậu là người của quốc gia, nhiệm vụ lớn nhất của người là vì nhân dân phục vụ."

Thẩm Diệc Minh bị chọc làm cho cười ha ha.

"Nha đầu kia, con với mẹ con thật đúng là rất giống nhau."

Xe đến nhà họ Thẩm, Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, vỗ bờ vai cô nói, "Đi xuống đi nha đầu, hai ngày sau cậu sẽ trở lại thăm con."

"Cậu, người cũng đã đến cửa nhà, cũng không đi vào một chút."

Thẩm Diệc Minh nói đùa nói, "Cậu làm cho con tức giận mà bỏ đi, lão gia tử nhìn chòng chọc cậu mắng mấy ngày, không dám về nhà."

An Noãn bĩu bĩu môi, tự mình một người xuống xe.

——

Vào nhà, thấy Mạc Trọng Huy ngồi ở phòng khách chơi cờ với lão gia tử, cô cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì xe anh dừng ở bên ngoài.

ThấyAn Noãn đi vào, lão gia tử lập tức buông quân cờ trong tay xuống, vẫy vẫy tay về phía An Noãn, " Nha đầu, lại đây, để cho ông ngoại nhìn một chút."

An Noãn chạy đến bên cạnh lão gia tử ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy ông.

Ông cụ bất đắc dĩ oán giận, "Con bé này cái tính rời nhà trốn đi là học của mẹ con à?"

An Noãn xấu hổ nói không ra lời.

"Ông đoán nha, con thật ra là có mưu tính trước, dùng phương thức như vậy làm cho cậu con thỏa hiệp, lão hai gặp con, thật đúng là gặp phải cường địch, bị con ăn sạch sành sanh."

"Ông ngoại, người nói con giống như người xấu vậy."

Lão gia tử gõ lên đầu cô một cái, cười nói, "Chẳng lẽ không đúng sao?"

An Noãn ôm của cổ ông làm nũng, "Mới không phải, con là người hiền lành."

Mạc Trọng Huy ngồi ở đối diện, khóe miệng giật giật.

Thời gian bữa tối, bác cả trở về, Thẩm Thần Phong trở về, Mạc Trọng Huy cũng bị lão gia tử giữ lại ăn cơm.

Tần suất Mạc Trọng Huy ở nhà họ Thẩm ăn cơm rất cao, An Noãn cũng đã quen, cùng anh ngồimột bàn, đã có thể coi như không có anh tồn tại.

Dáng vẻ Thẩm Thần Phong vẫn là một bộ cà lơ phất phơ, cánh tay dài ôm lấy bả vai An Noãn, trêu chọc nói, "Em gái, cũng là em lợi hại, có thể làm cho chú hai thỏa hiệp, thiên hạ đệ nhất nha."

An Noãn không để ý hắn, ngồi xuống ăn 
http://thichdoctruyen.com/images/thumb_v2/1461053702_cuongyeudocnhatvonhigiulaychuong105.5.png


/199

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status