Ngay trong buổi tối ngày hôm đó, Mạc Tử Quân đã ngỏ lời cầu hôn Đình Hạ. Hắn đem chiếc nhẫn mà trước đây ông nội đưa cho mình, quỳ xuống bộc bạch tấm chân tình với cô gái nhỏ.
Nguyện ước cả đời có thể chở che, bảo vệ cho em bằng bất cứ giá nào! Dù là kiếp này, kiếp sau, hay vạn kiếp sau nữa, vẫn mong có thể luân hồi, gặp được em, yêu em từ cái chạm mặt ban đầu…
“Hạ, lấy anh nhé! Trước đây anh từng là một người chồng vô trách nhiệm, nhưng hiện tại, anh dám lấy cả tính mạng mình ra đảm bảo, từ nay về sau sẽ không làm em chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa. Tin tưởng tuyệt đối, cho anh thêm một cơ hội có được không?”
“Tử Quân, em đồng ý!”
Sự chân thành của Mạc Tử Quân đã đổi lại được cái gật đầu nguyện ý từ cô gái nhỏ. Hắn đeo chiếc nhẫn kim cương sáng bóng lên ngón tay áp út của Đình Hạ, rồi cúi xuống trao cho cô nụ hôn nồng cháy. Cả hai cùng rơi nước mắt, những giọt nước mắt của hạnh phúc và niềm tin trọn vẹn.
Ngày hôm sau, cô và hắn đem tin tức tốt lành này nói với mọi người. Tuyết Phàn nghe xong liền bật khóc, bà ôm lấy Đình Hạ, không ngừng cảm ơn cô đã tiếp nhận con trai mình.
Vợ chồng Vương phu nhân biết tin thì vô cùng mừng rỡ, còn nghĩ luôn đến chuyện chuẩn bị của hồi môn cho Đình Hạ. Ông bà từng mất đi một người con gái, nhưng thật may mắn khi được ông trời thương xót, cho hai người gặp được cô gái nhỏ.
Ba tháng chuẩn bị hôn lễ, Đình Hạ tự thiết kế váy cưới cho mình. Bên phía Vương thị đang khẩn trương hoàn tất trang phục của cô dâu và chú rễ, về phần phụ kiện trang sức đã có Mạc thị đứng ra đảm nhận.
Vào ngày trọng đại của Mạc Tử Quân và Đình Hạ, thời tiết trong lành, sắc xuân rực rỡ. Cô mặc trên người chiếc váy cưới bồng bềnh, kiêu sa lấp lánh, khoác tay Vương chủ tịch, từ từ tiến vào lễ đường. Ông nắm lấy bàn tay cô đặt lên tay hắn, dặn dò người đàn ông kia phải chăm sóc thật tốt cho con gái mình.
Suốt đời, suốt kiếp…
…
Cuộc sống hôn nhân của Đình Hạ và Mạc Tử Quân trôi qua một cách êm đềm. Thoáng cái đã gần ba năm, giờ đây cô đã trở thành một nhà thiết kế có tầm ảnh hưởng ở trong nước, tiếp quản vị trí phó tổng giám đốc của Vương thị.
Năm đó, sau khi Thẩm Trì sang Mỹ được một thời gian, Triệu Mễ đã nộp đơn xin từ chức, lấy vé máy bay ra nước ngoài theo đuổi tình yêu của mình. Chẳng rõ là thành công hay thất bại, nhưng cô ta vẫn muốn một lần, thẳng thắn đối diện với tình cảm của mình.
Hôm nay là ngày sinh nhật của bé con nhà Đình Khiêm. Mạc Tử Quân và Đình Hạ đã bàn với nhau sẽ cùng đi mua bánh kem tặng con bé, nào ngờ đến tận chín giờ sáng mà cô vợ nhỏ của hắn vẫn chưa thức dậy.
“Bà xã, mau dậy thôi. Em lại ngủ nướng nữa rồi!”
Mạc Tử Quân nói với giọng điệu cưng chiều, gương mặt cúi thấp, cọ mũi vào gò má Đình Hạ. Cô khẽ nhíu mày, đưa tay quơ loạn rồi sờ lên mái tóc người đàn ông này.
“Ưm… em buồn ngủ!”
Chẳng hiểu vì sao dạo gần đây Đình Hạ thường xuyên ngủ nướng, thậm chí ngày được nghỉ ở nhà cô còn chẳng buồn rời khỏi giường. Hay có lẽ vì thức khuya chuẩn bị cho dự án thời trang mới của Vương thị nên mới mệt mỏi quá độ như vậy.
Mạc Tử Quân lại không yên tâm với sức khỏe Đình Hạ, nghĩ bụng ngày mai sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào.
Sau một hồi lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn, cô mới lười biếng ngồi dậy, vươn vai để thư giãn gân cốt. Mạc Tử Quân không chút chần trừ, bế thốc cô vợ nhỏ mang vào trong phòng tắm.
Chừng nửa tiếng đồng hồ sau, hai người đã thay quần áo, sau khi ăn sáng xong liền đến cửa hàng chọn bánh kem cho Đình Lam – con gái bảo bối của Đình Khiêm và Tiểu Vy.1
Bánh kem ở đây mẫu mã rất đa dạng, Đình Hạ ngắm một hồi lâu, cuối cùng đã chọn được chiếc bánh ưng ý.
“Tử Quân, chúng ta lấy cái này nhé!” Cô chỉ vào chiếc bánh kem to nhất ở cửa hàng.
Mạc Tử Quân không nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý. Đình Hạ nhìn lớp kem trắng mịn phủ trên mặt bánh, vô thức đưa tay xoa bụng. Kỳ lạ, rõ ràng là cô đã dùng bữa sáng rồi sao bây giờ còn cảm thấy thèm ăn như vậy?
Bữa tiệc sinh nhật Đình Lam tròn ba tuổi còn có Tiết San và Văn Duệ Minh tham dự. Hai người đúng như lời Đình Hạ nói, giả yêu thành thật. Hiện tại đã bàn tính đến chuyện làm đám cưới.
“Anh, chị đến rồi.”
Đình Khiêm ra mở cửa cổng cho hai người. Mạc Tử Quân xách bánh kem vào nhà, rồi phụ em vợ trang trí tiệc sinh nhật. Đình Hạ đã may một chiếc váy công chúa làm quà tặng cho cô cháu gái nhỏ, bèn đưa cho Tiểu Vy để thay đồ cho con bé.
“Tiểu bảo bối nhà chúng ta xinh quá!”
Được bác gái khen, Đình Lam cười tít mắt. Bé con rất quấn người, đặc biệt là Mạc Tử Quân, không hiểu vì sao con bé cứ bám mãi lấy cánh tay của hắn, đòi ôm cho bằng được.
Đình Hạ nhìn thấy Mạc Tử Quân chơi đùa với Đình Lam, lồng ngực như có thứ gì đè nén, hốc mắt lại cảm thấy cay cay mà quay mặt đi chỗ khác.
Cô kết hôn với hắn lâu như vậy vẫn chưa có con. Đình Hạ nghĩ đến chuyện này, thi thoảng sẽ cảm thấy áp lực, nhưng mỗi lần như vậy, Mạc Tử Quân đều ở bên động viên, dỗ dành cô gái nhỏ.
“Tiết San, Duệ Minh… hai người định bao giờ mới cho mọi người uống rượu mừng đây?”
“Ừm… gia đình hai bên đã chọn được ngày lành tháng tốt rồi! Cuối tuần này sẽ gửi thiệp cưới đến cho mọi người.” Văn Duệ Minh nắm lấy tay người con gái ngồi bên cạnh, vui vẻ cất lời.
Loay hoay chuẩn bị cả buổi sáng, gần trưa mọi người bắt đầu dùng tiệc. Mỗi người một câu chúc đến bé con của Đình Khiêm, ăn mau chóng lớn, vui vẻ và hạnh phúc tràn đầy.
“Đình Lam, cắt bánh kem đi con.” Tiểu Vy ôm lấy con gái trong lòng, để cô bé cắt bánh kem và cầu nguyện.
Cô ấy cũng gọi những đứa trẻ gần nhà sang ăn bánh kẹo. Đình Hạ nhìn những món đồ ngọt trước mắt, không hiểu sao lại cảm thấy rất thèm, một mình cô lại có thể ăn hết hai góc bánh kem lớn trong sự kinh ngạc của mọi người.
“Chị, trước đây em nhớ hình như chị không thích ăn đồ ngọt lắm mà?”
Nghe Đình Khiêm hỏi như vậy, cô gãi gãi đầu, chẳng biết phải nói thế nào với cậu.
Buổi chiều trở về nhà, vì là ngày nghỉ nên Đình Hạ lại cảm thấy lười biếng. Cô nằm dài ra ghế sofa để xem truyền hình, mãi đến chiều tối mới xuống bếp phụ mọi người chuẩn bị cơm nước.
“Dì Châu, tối nay chúng ta ăn cá chép rán sao?” Đình Hạ hớn hở bước lại nhìn, nhưng vừa thấy đầu bếp thả cá vào chảo, cô đã che miệng nôn ói.
“Ưm… ọe…”
“Hạ, cháu sao thế?” Quản gia Châu đang đứng bên cạnh nhặt rau, vừa mới quay sang chưa kịp trả lời Đình Hạ đã thấy cô chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Tuyết Phàn trên nhà bước xuống, vừa hay thấy cảnh tượng này. Bà hơi nhíu mày, dấy lên một linh cảm trong lòng bèn quay sang nói điều gì đó với dì Châu rồi chạy vào xem Đình Hạ thế nào.
Quả nhiên sau khi người giúp việc chạy ra ngoài mua que thử thai về, Tuyết Phàn bèn dẫn Đình Hạ vào trong nhà vệ sinh với mình. Mọi người, bao gồm cả Mạc Tử Quân đã đứng bên ngoài chờ đợi. Cô gái nhỏ chẳng dám nghĩ đến khả năng này, lại càng sợ làm gia đình chồng thất vọng.
Nhưng đến khi chính mắt Đình Hạ nhìn thấy hai vạch đỏ chót trên que thử thai, hai chân trở nên bủn rủn, thật đứng không nổi nữa. Tuyết Phàn ôm lấy con dâu mình, vừa mừng vừa khóc. Bà sợ cô quá xúc động làm ảnh hưởng đến sức khỏe, vội vuốt ngực trấn an cô gái nhỏ.
“Mẹ, con mang thai rồi! Con và Tử Quân, cuối cùng đã có con rồi, hức… hức…” Đình Hạ ôm chặt lấy Tuyết Phàn, nước mắt chứa chan trong niềm hạnh phúc, ngọt ngào.
Nguyện ước cả đời có thể chở che, bảo vệ cho em bằng bất cứ giá nào! Dù là kiếp này, kiếp sau, hay vạn kiếp sau nữa, vẫn mong có thể luân hồi, gặp được em, yêu em từ cái chạm mặt ban đầu…
“Hạ, lấy anh nhé! Trước đây anh từng là một người chồng vô trách nhiệm, nhưng hiện tại, anh dám lấy cả tính mạng mình ra đảm bảo, từ nay về sau sẽ không làm em chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa. Tin tưởng tuyệt đối, cho anh thêm một cơ hội có được không?”
“Tử Quân, em đồng ý!”
Sự chân thành của Mạc Tử Quân đã đổi lại được cái gật đầu nguyện ý từ cô gái nhỏ. Hắn đeo chiếc nhẫn kim cương sáng bóng lên ngón tay áp út của Đình Hạ, rồi cúi xuống trao cho cô nụ hôn nồng cháy. Cả hai cùng rơi nước mắt, những giọt nước mắt của hạnh phúc và niềm tin trọn vẹn.
Ngày hôm sau, cô và hắn đem tin tức tốt lành này nói với mọi người. Tuyết Phàn nghe xong liền bật khóc, bà ôm lấy Đình Hạ, không ngừng cảm ơn cô đã tiếp nhận con trai mình.
Vợ chồng Vương phu nhân biết tin thì vô cùng mừng rỡ, còn nghĩ luôn đến chuyện chuẩn bị của hồi môn cho Đình Hạ. Ông bà từng mất đi một người con gái, nhưng thật may mắn khi được ông trời thương xót, cho hai người gặp được cô gái nhỏ.
Ba tháng chuẩn bị hôn lễ, Đình Hạ tự thiết kế váy cưới cho mình. Bên phía Vương thị đang khẩn trương hoàn tất trang phục của cô dâu và chú rễ, về phần phụ kiện trang sức đã có Mạc thị đứng ra đảm nhận.
Vào ngày trọng đại của Mạc Tử Quân và Đình Hạ, thời tiết trong lành, sắc xuân rực rỡ. Cô mặc trên người chiếc váy cưới bồng bềnh, kiêu sa lấp lánh, khoác tay Vương chủ tịch, từ từ tiến vào lễ đường. Ông nắm lấy bàn tay cô đặt lên tay hắn, dặn dò người đàn ông kia phải chăm sóc thật tốt cho con gái mình.
Suốt đời, suốt kiếp…
…
Cuộc sống hôn nhân của Đình Hạ và Mạc Tử Quân trôi qua một cách êm đềm. Thoáng cái đã gần ba năm, giờ đây cô đã trở thành một nhà thiết kế có tầm ảnh hưởng ở trong nước, tiếp quản vị trí phó tổng giám đốc của Vương thị.
Năm đó, sau khi Thẩm Trì sang Mỹ được một thời gian, Triệu Mễ đã nộp đơn xin từ chức, lấy vé máy bay ra nước ngoài theo đuổi tình yêu của mình. Chẳng rõ là thành công hay thất bại, nhưng cô ta vẫn muốn một lần, thẳng thắn đối diện với tình cảm của mình.
Hôm nay là ngày sinh nhật của bé con nhà Đình Khiêm. Mạc Tử Quân và Đình Hạ đã bàn với nhau sẽ cùng đi mua bánh kem tặng con bé, nào ngờ đến tận chín giờ sáng mà cô vợ nhỏ của hắn vẫn chưa thức dậy.
“Bà xã, mau dậy thôi. Em lại ngủ nướng nữa rồi!”
Mạc Tử Quân nói với giọng điệu cưng chiều, gương mặt cúi thấp, cọ mũi vào gò má Đình Hạ. Cô khẽ nhíu mày, đưa tay quơ loạn rồi sờ lên mái tóc người đàn ông này.
“Ưm… em buồn ngủ!”
Chẳng hiểu vì sao dạo gần đây Đình Hạ thường xuyên ngủ nướng, thậm chí ngày được nghỉ ở nhà cô còn chẳng buồn rời khỏi giường. Hay có lẽ vì thức khuya chuẩn bị cho dự án thời trang mới của Vương thị nên mới mệt mỏi quá độ như vậy.
Mạc Tử Quân lại không yên tâm với sức khỏe Đình Hạ, nghĩ bụng ngày mai sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào.
Sau một hồi lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn, cô mới lười biếng ngồi dậy, vươn vai để thư giãn gân cốt. Mạc Tử Quân không chút chần trừ, bế thốc cô vợ nhỏ mang vào trong phòng tắm.
Chừng nửa tiếng đồng hồ sau, hai người đã thay quần áo, sau khi ăn sáng xong liền đến cửa hàng chọn bánh kem cho Đình Lam – con gái bảo bối của Đình Khiêm và Tiểu Vy.1
Bánh kem ở đây mẫu mã rất đa dạng, Đình Hạ ngắm một hồi lâu, cuối cùng đã chọn được chiếc bánh ưng ý.
“Tử Quân, chúng ta lấy cái này nhé!” Cô chỉ vào chiếc bánh kem to nhất ở cửa hàng.
Mạc Tử Quân không nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý. Đình Hạ nhìn lớp kem trắng mịn phủ trên mặt bánh, vô thức đưa tay xoa bụng. Kỳ lạ, rõ ràng là cô đã dùng bữa sáng rồi sao bây giờ còn cảm thấy thèm ăn như vậy?
Bữa tiệc sinh nhật Đình Lam tròn ba tuổi còn có Tiết San và Văn Duệ Minh tham dự. Hai người đúng như lời Đình Hạ nói, giả yêu thành thật. Hiện tại đã bàn tính đến chuyện làm đám cưới.
“Anh, chị đến rồi.”
Đình Khiêm ra mở cửa cổng cho hai người. Mạc Tử Quân xách bánh kem vào nhà, rồi phụ em vợ trang trí tiệc sinh nhật. Đình Hạ đã may một chiếc váy công chúa làm quà tặng cho cô cháu gái nhỏ, bèn đưa cho Tiểu Vy để thay đồ cho con bé.
“Tiểu bảo bối nhà chúng ta xinh quá!”
Được bác gái khen, Đình Lam cười tít mắt. Bé con rất quấn người, đặc biệt là Mạc Tử Quân, không hiểu vì sao con bé cứ bám mãi lấy cánh tay của hắn, đòi ôm cho bằng được.
Đình Hạ nhìn thấy Mạc Tử Quân chơi đùa với Đình Lam, lồng ngực như có thứ gì đè nén, hốc mắt lại cảm thấy cay cay mà quay mặt đi chỗ khác.
Cô kết hôn với hắn lâu như vậy vẫn chưa có con. Đình Hạ nghĩ đến chuyện này, thi thoảng sẽ cảm thấy áp lực, nhưng mỗi lần như vậy, Mạc Tử Quân đều ở bên động viên, dỗ dành cô gái nhỏ.
“Tiết San, Duệ Minh… hai người định bao giờ mới cho mọi người uống rượu mừng đây?”
“Ừm… gia đình hai bên đã chọn được ngày lành tháng tốt rồi! Cuối tuần này sẽ gửi thiệp cưới đến cho mọi người.” Văn Duệ Minh nắm lấy tay người con gái ngồi bên cạnh, vui vẻ cất lời.
Loay hoay chuẩn bị cả buổi sáng, gần trưa mọi người bắt đầu dùng tiệc. Mỗi người một câu chúc đến bé con của Đình Khiêm, ăn mau chóng lớn, vui vẻ và hạnh phúc tràn đầy.
“Đình Lam, cắt bánh kem đi con.” Tiểu Vy ôm lấy con gái trong lòng, để cô bé cắt bánh kem và cầu nguyện.
Cô ấy cũng gọi những đứa trẻ gần nhà sang ăn bánh kẹo. Đình Hạ nhìn những món đồ ngọt trước mắt, không hiểu sao lại cảm thấy rất thèm, một mình cô lại có thể ăn hết hai góc bánh kem lớn trong sự kinh ngạc của mọi người.
“Chị, trước đây em nhớ hình như chị không thích ăn đồ ngọt lắm mà?”
Nghe Đình Khiêm hỏi như vậy, cô gãi gãi đầu, chẳng biết phải nói thế nào với cậu.
Buổi chiều trở về nhà, vì là ngày nghỉ nên Đình Hạ lại cảm thấy lười biếng. Cô nằm dài ra ghế sofa để xem truyền hình, mãi đến chiều tối mới xuống bếp phụ mọi người chuẩn bị cơm nước.
“Dì Châu, tối nay chúng ta ăn cá chép rán sao?” Đình Hạ hớn hở bước lại nhìn, nhưng vừa thấy đầu bếp thả cá vào chảo, cô đã che miệng nôn ói.
“Ưm… ọe…”
“Hạ, cháu sao thế?” Quản gia Châu đang đứng bên cạnh nhặt rau, vừa mới quay sang chưa kịp trả lời Đình Hạ đã thấy cô chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Tuyết Phàn trên nhà bước xuống, vừa hay thấy cảnh tượng này. Bà hơi nhíu mày, dấy lên một linh cảm trong lòng bèn quay sang nói điều gì đó với dì Châu rồi chạy vào xem Đình Hạ thế nào.
Quả nhiên sau khi người giúp việc chạy ra ngoài mua que thử thai về, Tuyết Phàn bèn dẫn Đình Hạ vào trong nhà vệ sinh với mình. Mọi người, bao gồm cả Mạc Tử Quân đã đứng bên ngoài chờ đợi. Cô gái nhỏ chẳng dám nghĩ đến khả năng này, lại càng sợ làm gia đình chồng thất vọng.
Nhưng đến khi chính mắt Đình Hạ nhìn thấy hai vạch đỏ chót trên que thử thai, hai chân trở nên bủn rủn, thật đứng không nổi nữa. Tuyết Phàn ôm lấy con dâu mình, vừa mừng vừa khóc. Bà sợ cô quá xúc động làm ảnh hưởng đến sức khỏe, vội vuốt ngực trấn an cô gái nhỏ.
“Mẹ, con mang thai rồi! Con và Tử Quân, cuối cùng đã có con rồi, hức… hức…” Đình Hạ ôm chặt lấy Tuyết Phàn, nước mắt chứa chan trong niềm hạnh phúc, ngọt ngào.
/91
|