“Dominance” là một cuộc thi thiết kế thời trang không chuyên thường niên, do JK – một tập đoàn thời trang nổi tiếng trên thế giới, trụ sở chính đặt tại Paris, Pháp và học viện thiết kế IE phối hợp tổ chức. Cuộc thi nhằm chiêu mộ những tài năng trẻ trên toàn cầu, hứa hẹn giải thưởng lớn và nhiều cơ hội danh giá cho người thắng cuộc.
Ban đầu khi Vương chủ tịch đề xuất Đình Hạ tham gia, cô thấy hơi phân vân, còn tự ti về trình độ của mình. Nhưng bằng sự động viên của ông cùng Cẩm Linh, cuối cùng cô đã nộp hồ sơ trực tuyến, còn thuận lợi vượt qua vòng sơ tuyển.
Đình Hạ có hai tháng để lên ý tưởng cho bộ trang phục mới, với chủ đề “The Beauty of Winter”. Khoảng thời gian gần đây cô rất bận rộn, nếu không phải đến chỗ của Mộng Vân để xin lời chỉ bảo thì suốt ngày sẽ tự nhốt mình trong phòng, miệt mài với giấy vẽ.
Cả nhà ai cũng ủng hộ cho Đình Hạ, từ Mạc Tử Quân đến cha mẹ hắn, ai nấy đều vô cùng quan tâm cô gái nhỏ. Tuyết Phàn thường xuyên nấu thức ăn tẩm bổ Đình Hạ, sợ cô thức khuya mệt mỏi còn chuẩn bị cả đồ ăn vặt.
Mạc Tử Quân bước vào trong phòng, chậm rãi đi đến bên Đình Hạ, đặt ly sữa xuống bàn. Hắn vòng ra đằng sau ghế tựa, cúi xuống choàng tay ôm lấy vai cô gái nhỏ.
“Hạ, có mệt lắm không? Anh vừa mới pha sữa, còn ấm, em uống một chút đi!”
“Không mệt! Tử Quân à, em đã hoàn tất bản thảo rồi.”
Đình Hạ đang kiểm tra thiết kế của mình lần cuối, rồi mới gửi về ban tổ chức bằng đường bưu điện. Cô tham dự tác phẩm với tiêu đề “Hoa trong tuyết” – một chiếc váy dạ hội được lấy cảm hứng từ loài hoa Xuyên Tuyết thanh thuần, mang hơi hướng cổ điển, phối hợp hai gam màu trắng, xanh làm chủ đạo.
Nhìn túi hồ sơ đặt trên bàn, Đình Hạ thật hy vọng vào kết quả cuối cùng. Dù là thế nào, cô cũng rất tự hào về sự chăm chỉ của bản thân, tương lai sau này sẽ không ngừng nỗ lực để bước tiếp trên con đường mà mình đã chọn.
Cầm ly sữa mà Mạc Tử Quân đem đến, Đình Hạ một hơi uống cạn. Ngay lúc cô vừa đặt chiếc ly không xuống bàn, hắn đã nhoài người về phía trước, hôn cô gái nhỏ.
“Ưm… Tử Quân…”
Một tay hắn giữ sau gáy Đình Hạ, tay còn lại đặt lên cằm cô, cố định gương mặt xinh đẹp mà hôn đắm đuối. Gần đây cô gái nhỏ bề bộn với công việc, ít nhiều gì cũng ngó lơ hắn. Mạc Tử Quân tự nhiên sinh ra cảm giác bí bách. Ai bảo Đình Hạ có sức hấp hút đến vậy? Hắn không được ở cạnh cô một lúc đã thấy nhớ nhung trong lòng.
“Ưm… điện thoại, hình như có người gọi…”
Mạc Tử Quân giữ chặt vai Đình Hạ, cũng bỏ ngoài tai tiếng chuông điện thoại trên bàn. Một lúc lâu đến khi cô thở hổn hển, hắn mới chịu buông lỏng vòng tay mình.
“Anh… đáng ghét!”
Đình Hạ cầm điện thoại, thấy số của Đình Khiêm liền gấp gáp gọi lại cho cậu. Tiểu Vy chuyển dạ đã được đưa đến bệnh viện, cậu thanh niên kia lần đầu làm cha còn lóng ngóng, nên mới gấp gáp gọi cho chị gái của mình.
“Được, anh chị sẽ đến ngay. Đình Khiêm, em đừng hoảng quá!”
Cô tắt máy, nói với Mạc Tử Quân. Hắn vội lấy áo khoác và túi xách cho Đình Hạ, rồi lái xe đưa cô đến bệnh phụ sản.
“Anh, chị… Tiểu Vy đã vào phòng sinh rồi! Bác sĩ cũng nói người nhà không cần quá lo lắng.”
Tiểu Vy chuyển dạ sớm hơn lịch dự sinh khoảng mười ngày cũng là việc hết sức bình thường. Đình Khiêm chưa có kinh nghiệm, may thay bên cạnh hai người vẫn còn dì Hà lo liệu hết tất cả.
Bà chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, từ quần áo cho trẻ sơ sinh đến sữa, tã. Lúc nãy Đình Khiêm cuống cuồng lên, cũng nhờ bà trấn an nên đã bình tĩnh trở lại.
Bốn người ngồi bên ngoài chờ đợi, Tiểu Vy sinh con đầu lòng, quá trình vượt cạn phải diễn ra suốt hơn một tiếng đồng hồ. Đến khi bác sĩ đẩy cửa bước ra ngoài, nghe tiếng khóc của đứa con nhỏ, ai nấy mới vỡ òa trong hạnh phúc.
Đình Khiêm vào thăm Tiểu Vy và con trong phòng sinh. Cô ấy hạ sinh một bé gái vô cùng khỏe mạnh. Sau khi bé con được bác sĩ kiểm tra sơ bộ thì cùng mẹ trở về phòng nghỉ ngơi cho lại sức.
Tiểu Vy được y tá tận tình hướng dẫn cho con bú. Bé con nhấm nháp dòng sữa mẹ, rồi nằm trên nôi bên cạnh giường ngủ. Đình Khiêm luôn túc trực bên cô ấy, còn nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Vy, nói lời cảm ơn chân thành.
Mạc Tử Quân và Đình Hạ luôn ở bên ngoài, hai người ngồi nói chuyện với dì Hà, đến đầu giờ chiều thì vào phòng thăm hai mẹ con Tiểu Vy. Hắn nhìn thấy bảo bối nằm trong chiếc nôi nhỏ, ngắm mãi không muốn rời mắt.
Đình Hạ đứng ở bên cạnh, lặng lẽ quan sát ánh mắt âu yếm của Mạc Tử Quân với bé con còn đỏ hỏn, cô vừa vui, trái tim lại vừa nhói lên một nhịp, chua xót.
Liệu sau này, cô có còn mang thai được nữa không?
Từ lần đi gặp bác sĩ với Tuyết Phàn, Đình Hạ đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều. Nhưng cứ bất chợt nghĩ đến vết sẹo trong tai nạn vào ba năm trước, cô lại có trở ngại trong lòng.
Đó cũng là lí do đến tận bây giờ, cô vẫn còn do dự chuyện kết hôn với Mạc Tử Quân. Lỡ như, cô không thể mang thai được nữa, thì nhà họ Mạc biết phải làm sao đây?
Ban đầu khi Vương chủ tịch đề xuất Đình Hạ tham gia, cô thấy hơi phân vân, còn tự ti về trình độ của mình. Nhưng bằng sự động viên của ông cùng Cẩm Linh, cuối cùng cô đã nộp hồ sơ trực tuyến, còn thuận lợi vượt qua vòng sơ tuyển.
Đình Hạ có hai tháng để lên ý tưởng cho bộ trang phục mới, với chủ đề “The Beauty of Winter”. Khoảng thời gian gần đây cô rất bận rộn, nếu không phải đến chỗ của Mộng Vân để xin lời chỉ bảo thì suốt ngày sẽ tự nhốt mình trong phòng, miệt mài với giấy vẽ.
Cả nhà ai cũng ủng hộ cho Đình Hạ, từ Mạc Tử Quân đến cha mẹ hắn, ai nấy đều vô cùng quan tâm cô gái nhỏ. Tuyết Phàn thường xuyên nấu thức ăn tẩm bổ Đình Hạ, sợ cô thức khuya mệt mỏi còn chuẩn bị cả đồ ăn vặt.
Mạc Tử Quân bước vào trong phòng, chậm rãi đi đến bên Đình Hạ, đặt ly sữa xuống bàn. Hắn vòng ra đằng sau ghế tựa, cúi xuống choàng tay ôm lấy vai cô gái nhỏ.
“Hạ, có mệt lắm không? Anh vừa mới pha sữa, còn ấm, em uống một chút đi!”
“Không mệt! Tử Quân à, em đã hoàn tất bản thảo rồi.”
Đình Hạ đang kiểm tra thiết kế của mình lần cuối, rồi mới gửi về ban tổ chức bằng đường bưu điện. Cô tham dự tác phẩm với tiêu đề “Hoa trong tuyết” – một chiếc váy dạ hội được lấy cảm hứng từ loài hoa Xuyên Tuyết thanh thuần, mang hơi hướng cổ điển, phối hợp hai gam màu trắng, xanh làm chủ đạo.
Nhìn túi hồ sơ đặt trên bàn, Đình Hạ thật hy vọng vào kết quả cuối cùng. Dù là thế nào, cô cũng rất tự hào về sự chăm chỉ của bản thân, tương lai sau này sẽ không ngừng nỗ lực để bước tiếp trên con đường mà mình đã chọn.
Cầm ly sữa mà Mạc Tử Quân đem đến, Đình Hạ một hơi uống cạn. Ngay lúc cô vừa đặt chiếc ly không xuống bàn, hắn đã nhoài người về phía trước, hôn cô gái nhỏ.
“Ưm… Tử Quân…”
Một tay hắn giữ sau gáy Đình Hạ, tay còn lại đặt lên cằm cô, cố định gương mặt xinh đẹp mà hôn đắm đuối. Gần đây cô gái nhỏ bề bộn với công việc, ít nhiều gì cũng ngó lơ hắn. Mạc Tử Quân tự nhiên sinh ra cảm giác bí bách. Ai bảo Đình Hạ có sức hấp hút đến vậy? Hắn không được ở cạnh cô một lúc đã thấy nhớ nhung trong lòng.
“Ưm… điện thoại, hình như có người gọi…”
Mạc Tử Quân giữ chặt vai Đình Hạ, cũng bỏ ngoài tai tiếng chuông điện thoại trên bàn. Một lúc lâu đến khi cô thở hổn hển, hắn mới chịu buông lỏng vòng tay mình.
“Anh… đáng ghét!”
Đình Hạ cầm điện thoại, thấy số của Đình Khiêm liền gấp gáp gọi lại cho cậu. Tiểu Vy chuyển dạ đã được đưa đến bệnh viện, cậu thanh niên kia lần đầu làm cha còn lóng ngóng, nên mới gấp gáp gọi cho chị gái của mình.
“Được, anh chị sẽ đến ngay. Đình Khiêm, em đừng hoảng quá!”
Cô tắt máy, nói với Mạc Tử Quân. Hắn vội lấy áo khoác và túi xách cho Đình Hạ, rồi lái xe đưa cô đến bệnh phụ sản.
“Anh, chị… Tiểu Vy đã vào phòng sinh rồi! Bác sĩ cũng nói người nhà không cần quá lo lắng.”
Tiểu Vy chuyển dạ sớm hơn lịch dự sinh khoảng mười ngày cũng là việc hết sức bình thường. Đình Khiêm chưa có kinh nghiệm, may thay bên cạnh hai người vẫn còn dì Hà lo liệu hết tất cả.
Bà chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, từ quần áo cho trẻ sơ sinh đến sữa, tã. Lúc nãy Đình Khiêm cuống cuồng lên, cũng nhờ bà trấn an nên đã bình tĩnh trở lại.
Bốn người ngồi bên ngoài chờ đợi, Tiểu Vy sinh con đầu lòng, quá trình vượt cạn phải diễn ra suốt hơn một tiếng đồng hồ. Đến khi bác sĩ đẩy cửa bước ra ngoài, nghe tiếng khóc của đứa con nhỏ, ai nấy mới vỡ òa trong hạnh phúc.
Đình Khiêm vào thăm Tiểu Vy và con trong phòng sinh. Cô ấy hạ sinh một bé gái vô cùng khỏe mạnh. Sau khi bé con được bác sĩ kiểm tra sơ bộ thì cùng mẹ trở về phòng nghỉ ngơi cho lại sức.
Tiểu Vy được y tá tận tình hướng dẫn cho con bú. Bé con nhấm nháp dòng sữa mẹ, rồi nằm trên nôi bên cạnh giường ngủ. Đình Khiêm luôn túc trực bên cô ấy, còn nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Vy, nói lời cảm ơn chân thành.
Mạc Tử Quân và Đình Hạ luôn ở bên ngoài, hai người ngồi nói chuyện với dì Hà, đến đầu giờ chiều thì vào phòng thăm hai mẹ con Tiểu Vy. Hắn nhìn thấy bảo bối nằm trong chiếc nôi nhỏ, ngắm mãi không muốn rời mắt.
Đình Hạ đứng ở bên cạnh, lặng lẽ quan sát ánh mắt âu yếm của Mạc Tử Quân với bé con còn đỏ hỏn, cô vừa vui, trái tim lại vừa nhói lên một nhịp, chua xót.
Liệu sau này, cô có còn mang thai được nữa không?
Từ lần đi gặp bác sĩ với Tuyết Phàn, Đình Hạ đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều. Nhưng cứ bất chợt nghĩ đến vết sẹo trong tai nạn vào ba năm trước, cô lại có trở ngại trong lòng.
Đó cũng là lí do đến tận bây giờ, cô vẫn còn do dự chuyện kết hôn với Mạc Tử Quân. Lỡ như, cô không thể mang thai được nữa, thì nhà họ Mạc biết phải làm sao đây?
/91
|