Đình Hạ nói chuyện Mạc Tử Quân mua lại căn nhà cũ cho Đình Khiêm được biết, cậu vui mừng đến nỗi bật khóc. Từ lúc Đình Khiêm bỏ nhà đi đã hơn sáu năm rồi, mỗi lần thấy nhớ mẹ, cậu đều đến trước cổng sắt nhỏ, len lén nhìn vào trong sân.
Mạc Tử Quân để Đình Hạ và Đình Khiêm đứng tên trên giấy tờ đất. Hắn dò hỏi ý kiến cậu, mới biết chàng thích niên kia muốn dọn về nhà cũ sống để tiện việc thờ cúng cha mẹ.
Nhà cũng đã dọn về rồi. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Đình Hạ, từ sáng sớm cô và hắn đã đến dọn dẹp nhà cửa, bày biện trái cây, hoa và làm một mâm cơm cúng, lát nữa sẽ dâng hương lên bàn thờ.
Đình Hạ được nghỉ một ngày ở Vương thị. Ba giờ chiều nay, buổi trình diễn bộ sưu tập mới nhất của tập đoàn, do Triệu Mễ đảm nhận vai trò thiết kế chính sẽ được tổ chức tại hội trường trung tâm thời trang lớn nhất trong thành phố. Cô vốn định tham dự, nhưng lại hứa đi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe với Tuyết Phàn nên đành bỏ lỡ.
Trước di ảnh của cha mẹ cô, Mạc Tử Quân quỳ xuống, thành tâm đốt một nén hương cho hai người. Hắn xin phép ông bà cho mình được ở bên cạnh Đình Hạ, chăm sóc, bảo vệ cho cô cả đời.
Hương trên bàn thờ cháy hết, mọi người mới cùng nhau ăn bữa cơm trưa. Tiểu Vy mang thai đến tháng thứ sáu, bụng đã nhô cao thấy rõ. May mà cô ấy không còn ốm nghén, bởi vì ăn được ngủ được, nên gương mặt cũng nhuận sắc hồng.
“Mấy tháng này phải nhờ dì Hà vất vả chăm sóc cho Tiểu Vy rồi.” Đình Hạ gặp một miếng thịt gà cho vào bát của bà ấy.
Bà cười hiền từ, đáp lại:
“Vất vả gì đâu chứ? Nhìn hai mẹ con cô ấy khỏe mạnh như vậy, dì cũng vui lắm.”
Dì Hà không có con cái, trước nay đều làm bảo mẫu để tạo thu nhập nuôi sống bản thân. Giờ đây gặp được Đình Khiêm và Tiểu Vy, cảm thấy hai đứa trẻ này rất có tình nghĩa nên cũng xem như người một nhà mà hết lòng yêu thương, chăm sóc.
Sau buổi trưa, Mạc Tử Quân đưa Đình Hạ trở về nhà rồi đến Mạc thị. Cô thay bộ quần áo khác cho thoải mái, sau đó cùng Tuyết Phàn đến bệnh viện.
Bà đã đặt lịch từ trước, ban đầu Đình Hạ cứ tưởng Tuyết Phàn đi kiểm tra sức khỏe cho bản thân, không ngờ lại là cho cô. Vị nữ bác sĩ kia là người quen của bà, kinh nghiệm hơn ba mươi năm trong nghề, khi nghe Tuyết Phàn kể lại tình trạng của Đình Hạ, bà ấy liền hiểu ra tất cả.
Lúc trước cô đã nói thật cho Mạc Tử Quân về di chứng của mình sau cuộc phẫu thuật sinh tử kia, Đình Hạ rất khó mang thai lại lần nữa. Hắn che giấu nỗi đau trong lòng, bên ngoài an tĩnh động viên cô gái nhỏ. Con cái là lộc trời cho, hắn tin một người có trái tim lương thiện như Đình Hạ, chắc chắn sẽ được ông trời thương xót.
Suốt một buổi chiều cô làm các xét nghiệm, sức khỏe không có gì quá đáng ngại. Chỉ là cô gái này, luôn có một loại áp lực vô hình bủa vây lấy, nên nội tâm mới sinh ra bài xích. Đối với vấn đề mang thai, vị bác sĩ kia cảm thấy không phải không có khả năng. Chỉ cần Đình Hạ thư giãn, thoải mái, sống vui vẻ ắt hẳn đến một ngày nào đó, sẽ được chào đón tin vui như bao người.
Bà ấy giới thiệu cho cô một vài loại thực phẩm chức năng, hỗ trợ trong quá trình phục hồi cơ thể. Đình Hạ nghe những lời khuyên của vị bác sĩ kia, thông suốt ra nhiều điều.
Từ bệnh viện trở về, Tuyết Phàn dẫn cô đến trung tâm mua sắm. Bà muốn đưa Đình Hạ đi mua quần áo cho bản thân, đến cuối cùng cô chỉ chăm chăm lựa đồ con trai bà.
“Mặc kệ thằng nhóc đó, Hạ, con sang gian hàng bên kia với mẹ, chúng ta thử vài bộ váy nhé?”
Đình Hạ đang xem áo sơ mi cho Mạc Tử Quân liền bị Tuyết Phàn kéo đi chỗ khác. Con trai bà đúng là có phước mới gặp được cô, rõ ràng trước kia hắn tệ bạc như vậy, cô vẫn một lòng quan tâm đến hắn.
“Nói mẹ nghe, bao giờ thì con với Tử Quân sẽ kết hôn lại?”
“Con…” Đình Hạ hơi đỏ mặt mà quay sang chỗ khác.
Tuyết Phàn biết mình hỏi hơi đường đột, nhưng bà nôn nóng quá rồi. Lần này tổ chức lại hôn lễ, nhất định phải làm thật hoành tráng chứ không được sơ sài như lần trước.
“Không vội, không vội! Bao giờ con muốn thì nói với mẹ, cha mẹ sẽ làm chủ cho con.”
Bà nói giống như Đình Hạ mới là con gái ruột của mình vậy!
Hai mẹ con đi siêu thị xong rồi mới về nhà. Mới năm giờ chiều, cô tranh thủ lên phòng tắm rửa, lúc lấy điện thoại ra mới phát hiện nó đã hết pin. Đình Hạ vừa cắm nguồn vào, liền nhận được thông báo hơn mười cuộc gọi nhỡ từ đồng nghiệp.
Cảm thấy có điều chẳng lành, cô bèn gọi lại cho người kia. Nhận được điện thoại, đồng nghiệp cô đã sốt sắng lên tiếng:
“Chị Hạ, không hay rồi, người mẫu Viên Á Hân ngất xỉu trên sàn diễn phải vào bệnh viện gấp. Theo kết quả ban đầu, thì do trang phục có vấn đề, khiến cô ấy dị ứng toàn cơ thể.”
Đình Hạ vừa tắt máy, mắt phải đã giật liên hồi. Cô vội vớ lấy túi xách, chạy ngay xuống dưới nhà. Sở dĩ Đình Hạ không giữ nổi bình tĩnh là bởi vì các thiết kế do người mẫu mặc trong ngày hôm nay, đều do cô kiểm tra sau cùng.
Mạc Tử Quân để Đình Hạ và Đình Khiêm đứng tên trên giấy tờ đất. Hắn dò hỏi ý kiến cậu, mới biết chàng thích niên kia muốn dọn về nhà cũ sống để tiện việc thờ cúng cha mẹ.
Nhà cũng đã dọn về rồi. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Đình Hạ, từ sáng sớm cô và hắn đã đến dọn dẹp nhà cửa, bày biện trái cây, hoa và làm một mâm cơm cúng, lát nữa sẽ dâng hương lên bàn thờ.
Đình Hạ được nghỉ một ngày ở Vương thị. Ba giờ chiều nay, buổi trình diễn bộ sưu tập mới nhất của tập đoàn, do Triệu Mễ đảm nhận vai trò thiết kế chính sẽ được tổ chức tại hội trường trung tâm thời trang lớn nhất trong thành phố. Cô vốn định tham dự, nhưng lại hứa đi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe với Tuyết Phàn nên đành bỏ lỡ.
Trước di ảnh của cha mẹ cô, Mạc Tử Quân quỳ xuống, thành tâm đốt một nén hương cho hai người. Hắn xin phép ông bà cho mình được ở bên cạnh Đình Hạ, chăm sóc, bảo vệ cho cô cả đời.
Hương trên bàn thờ cháy hết, mọi người mới cùng nhau ăn bữa cơm trưa. Tiểu Vy mang thai đến tháng thứ sáu, bụng đã nhô cao thấy rõ. May mà cô ấy không còn ốm nghén, bởi vì ăn được ngủ được, nên gương mặt cũng nhuận sắc hồng.
“Mấy tháng này phải nhờ dì Hà vất vả chăm sóc cho Tiểu Vy rồi.” Đình Hạ gặp một miếng thịt gà cho vào bát của bà ấy.
Bà cười hiền từ, đáp lại:
“Vất vả gì đâu chứ? Nhìn hai mẹ con cô ấy khỏe mạnh như vậy, dì cũng vui lắm.”
Dì Hà không có con cái, trước nay đều làm bảo mẫu để tạo thu nhập nuôi sống bản thân. Giờ đây gặp được Đình Khiêm và Tiểu Vy, cảm thấy hai đứa trẻ này rất có tình nghĩa nên cũng xem như người một nhà mà hết lòng yêu thương, chăm sóc.
Sau buổi trưa, Mạc Tử Quân đưa Đình Hạ trở về nhà rồi đến Mạc thị. Cô thay bộ quần áo khác cho thoải mái, sau đó cùng Tuyết Phàn đến bệnh viện.
Bà đã đặt lịch từ trước, ban đầu Đình Hạ cứ tưởng Tuyết Phàn đi kiểm tra sức khỏe cho bản thân, không ngờ lại là cho cô. Vị nữ bác sĩ kia là người quen của bà, kinh nghiệm hơn ba mươi năm trong nghề, khi nghe Tuyết Phàn kể lại tình trạng của Đình Hạ, bà ấy liền hiểu ra tất cả.
Lúc trước cô đã nói thật cho Mạc Tử Quân về di chứng của mình sau cuộc phẫu thuật sinh tử kia, Đình Hạ rất khó mang thai lại lần nữa. Hắn che giấu nỗi đau trong lòng, bên ngoài an tĩnh động viên cô gái nhỏ. Con cái là lộc trời cho, hắn tin một người có trái tim lương thiện như Đình Hạ, chắc chắn sẽ được ông trời thương xót.
Suốt một buổi chiều cô làm các xét nghiệm, sức khỏe không có gì quá đáng ngại. Chỉ là cô gái này, luôn có một loại áp lực vô hình bủa vây lấy, nên nội tâm mới sinh ra bài xích. Đối với vấn đề mang thai, vị bác sĩ kia cảm thấy không phải không có khả năng. Chỉ cần Đình Hạ thư giãn, thoải mái, sống vui vẻ ắt hẳn đến một ngày nào đó, sẽ được chào đón tin vui như bao người.
Bà ấy giới thiệu cho cô một vài loại thực phẩm chức năng, hỗ trợ trong quá trình phục hồi cơ thể. Đình Hạ nghe những lời khuyên của vị bác sĩ kia, thông suốt ra nhiều điều.
Từ bệnh viện trở về, Tuyết Phàn dẫn cô đến trung tâm mua sắm. Bà muốn đưa Đình Hạ đi mua quần áo cho bản thân, đến cuối cùng cô chỉ chăm chăm lựa đồ con trai bà.
“Mặc kệ thằng nhóc đó, Hạ, con sang gian hàng bên kia với mẹ, chúng ta thử vài bộ váy nhé?”
Đình Hạ đang xem áo sơ mi cho Mạc Tử Quân liền bị Tuyết Phàn kéo đi chỗ khác. Con trai bà đúng là có phước mới gặp được cô, rõ ràng trước kia hắn tệ bạc như vậy, cô vẫn một lòng quan tâm đến hắn.
“Nói mẹ nghe, bao giờ thì con với Tử Quân sẽ kết hôn lại?”
“Con…” Đình Hạ hơi đỏ mặt mà quay sang chỗ khác.
Tuyết Phàn biết mình hỏi hơi đường đột, nhưng bà nôn nóng quá rồi. Lần này tổ chức lại hôn lễ, nhất định phải làm thật hoành tráng chứ không được sơ sài như lần trước.
“Không vội, không vội! Bao giờ con muốn thì nói với mẹ, cha mẹ sẽ làm chủ cho con.”
Bà nói giống như Đình Hạ mới là con gái ruột của mình vậy!
Hai mẹ con đi siêu thị xong rồi mới về nhà. Mới năm giờ chiều, cô tranh thủ lên phòng tắm rửa, lúc lấy điện thoại ra mới phát hiện nó đã hết pin. Đình Hạ vừa cắm nguồn vào, liền nhận được thông báo hơn mười cuộc gọi nhỡ từ đồng nghiệp.
Cảm thấy có điều chẳng lành, cô bèn gọi lại cho người kia. Nhận được điện thoại, đồng nghiệp cô đã sốt sắng lên tiếng:
“Chị Hạ, không hay rồi, người mẫu Viên Á Hân ngất xỉu trên sàn diễn phải vào bệnh viện gấp. Theo kết quả ban đầu, thì do trang phục có vấn đề, khiến cô ấy dị ứng toàn cơ thể.”
Đình Hạ vừa tắt máy, mắt phải đã giật liên hồi. Cô vội vớ lấy túi xách, chạy ngay xuống dưới nhà. Sở dĩ Đình Hạ không giữ nổi bình tĩnh là bởi vì các thiết kế do người mẫu mặc trong ngày hôm nay, đều do cô kiểm tra sau cùng.
/91
|