Hai người này, một là tổng quản thái giám của Hoàng thượng Chiến Bắc Diễn, Quý Lương, một là nha hoàn bên người Hoàng hậu Tiêu Phượng, Minh Nguyệt.
Sau khi hành lễ với Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ, Quý Lương vội vàng nói: “Vương gia, Hoàng thượng hạ lệnh nô tài tới đây đón người, mời người trực tiếp đến Dưỡng Tâm điện.”
“Đi tẩm điện bàn chuyện? Chiến Bắc Liệt nhíu mày, dù nghi hoặc nhưng cũng không hỏi lại, theo Quý Lương vào Dưỡng Tâm điện, gặp Chiến Bắc Diễn tự nhiên sẽ biết.
Đợi hắn đi rồi, Lãnh Hạ nhìn về Minh Nguyệt sắc mặt rối rắm hỏi: “Hoàng hậu có việc?”
“Vương phi, nguyên văn lời tiểu thư là như vậy…..” Minh Nguyệt nháy mắt mấy cái, bất đắc dĩ ho nhẹ một tiếng, hít sâu một hơi, học giọng điệu Tiêu Phượng nói: “Tả Trung Trạch, dám khi dễ tỷ muội của lão nương! Lãnh Hạ, ngươi yên tâm, lão nương sẽ giúp ngươi trị hắn, bảo đảm lão già kia không dám kiêu ngạo!”
Khóe môi khẽ giương lên, Lãnh Hạ lần đầu tiên lộ ra một nụ cười thật tâm từ khi tới thế giới này.
Tiêu Phượng biết chuyện hôm nay phát sinh ở sòng bạc cũng không phải chuyện khó hiểu, hồ ly Chiến Bắc Diễn kia đương nhiên có thủ đoạn để biết mọi việc trong thành Trường An. Nhưng Tiêu Phượng vì nàng ra mặt, cũng làm nàng bất ngờ.
Kiếp trước là sát thủ chi vương, một tay nắm giữ càn khôn, chưa từng có ai ra mặt vì nàng, nàng cũng không cần phải có người ra mặt. Nhưng người cường hãn thế nào đi nữa cũng cần một người bạn tốt thật tâm chia sẻ, kiếp trước Kiều Thanh là một người, hiện giờ nàng vẫn nghĩ là mình cô đơn, nhưng lúc này đã có —— Tiêu Phượng.
——
Đại Tần hoàng cung, Dưỡng Tâm điện.
Chiến Bắc Diễn ngẩng đầu lên sau núi tấu chương, nhay nhay huyệt thái dương, sắc mặt bất đắc dĩ lại bao hàm sủng nịnh: “Còn không phải Phượng nhi sao, thay tỷ muội tốt của nàng giáo huấn Tả Trung Trạch, lúc này không biết đang làm cái gì ở Ngự thư phòng?”
“Tả Trung Trạch ở Ngự thư phòng? Lão già kia, lên mặt trong triều cũng không phải ngày một ngày hai, nếu không phải hắn thật tâm trung thành với Đại Tần, hôm nay hắn còn được ngồi ở vị trí đó sao?”
“Lý Tuấn kia thật không có đầu óc, trước dân chúng nói ra một câu đại nghịch bất đạo như vậy, Tả Trung Trạch đương nhiên nóng vội lại đây thỉnh tội.” Chiến Bắc Diễn trong mắt hiện một tia giả dối vuốt cằm nói: “Mấy năm nay ỷ vào là nguyên lão ba triều càng ngày càng tự cao tự đại, không ngờ hôm nay bị như thế này, vừa lúc mượn việc của vợ ngươi.”
Vợ ngươi……….. Chiến Bắc Liệt phát hiện hai chữ này nghe rất thoải mái, nhất thời vui vẻ, đắc ý nói: “Có mượn phải trả!”
“Đừng có nghĩ đòi một chút lợi.” Chiến Bắc Diễn dở khóc dở cười, hỏi ngược lại: “Việc hôm nay như thế nào?”
Chính Bắc Liệt nhăn mày, trả lời: “Cứ điểm kia đã diệt, áp giải chín người về vương phủ, đều là tử sĩ, hẳn là không hỏi được gì.”
Chiến Bắc Diễn nghi hoặc hỏi: “Vậy ngươi bộ dáng này là vì sao?”
Hắn nhớ lại chuyện đã phát sinh, lắc đầu nói: “Cảm giác không rõ, cứ cảm thấy có chỗ nào đó chưa thỏa đáng………….”
——
Lãnh Hạ đứng ở cửa Ngự thư phòng, nghe bên trong không ngừng truyền ra tiếng sư tử, khóe miệng tươi cười.
“Trong thành Trường An, Lý Tuấn nói một, ai dám nói hai? Lão nương dám nói hai! Hắn là cái gì vậy? Cậy ngươi Thừa tướng đương triều, có chỗ dựa vững chắc, làm càn?”
“Hoàng hậu nương nương. . . . . .”
“Cái này là gì? Phạm thượng! Đại nghịch bất đạo! Mắt vô quân thượng! Coi rẻ hoàng quyền! Phá vỡ kỷ cương!” (trong mắt không có vua)
“Cựu thần tuyệt đối không có ý này………”
“A….ngươi dám phản bác lão nương? Lão nương nói phải, ngươi dám nói không phải?”
“Cựu thần không dám. . . . . .”
“Không dám? Không dám chính là thừa nhận? Thừa nhận ngươi phạm thượng, đại nghịch bất đạo, mắt vô quân thượng, coi rẻ hoàng quyền, phá vỡ kỷ cương!”
“Không….”
“Vậy ngươi dung túng cháu khi dễ tỷ muội của lão nương, đó là Liệt vương phi! Đại Tần Chiến thần Vương phi! Đệ muội của đương kim Hoàng thượng! Tỷ muội tốt của lão nương có thể để cho các ngươi khi dễ?”
“Lúc ấy Lý Tuấn không biết………”
“Không phải thắng có vài đồng sao? Còn dám theo dõi nàng! Không phải thắng cái cá cược kia sao? Còn dám quỵt nợ! Tỷ muội của lão nương ngươi cũng dám quỵt nợ!”
“Khế đất của sòng bạc kia………”
“Hừ! Ngươi còn phải xem nàng có muốn hay không! Một sòng bạc nho nhỏ đã muốn phạm thượng, đại nghịch bất đạo, mắt vô quân thượng, coi rẻ hoàng quyền, phá vỡ kỷ cương?”
“………….”
Lãnh Hạ rảo bước tiến vào Ngự thư phòng, nhìn thấy một hình ảnh như vậy….
Tiêu Phượng trừng mắt dương nhanh múa vuốt, sắc mặt hồng hào vui vẻ, tâm khí thật tốt!
Đối diện là Tả Trung Trạch quỳ khúm núm trên mặt đất, bất đắc dĩ bị mắng đến cứng họng, mồ hôi chảy ròng ròng……..
Nhìn thấy Lãnh Hạ cùng Minh Nguyệt, Tiêu Phượng đứng lên, vẫy vẫy tay: “Lãnh Hạ ngươi tới rồi, mệt chết lão nương, Minh Nguyệt mau cho ta chén nước.”
Minh Nguyệt đưa nàng chén nước, Tiêu Phượng ngửa đầu uống ừng ực.
Thừa dịp Tiêu Phượng uống nước, Tả Trung Trạch nhanh chóng cãi lại: “Hoàng hậu nương nương, Lí Tuấn tuổi trẻ nói năng không biết suy nghĩ, cựu thần tận tâm trung thành tuyệt không………” Xoa xoa mồ hôi trên mặt, khóe miệng run rẩy, nói lại một loạt tội danh Tiêu Phượng vừa định cho hắn: “Phạm thượng, đại nghịch bất đạo, mắt vô quân thượng, coi rẻ hoàng quyền, phá vỡ kỷ cương . . . . . . Xin nương nương minh giám!”
Nói xong thở ra một hơi, rốt cục cũng có cơ hội nói đầy đủ một câu!
Lãnh Hạ ôm cánh tay mà đứng, trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên nói: “Thừa tướng nói sai rồi, tuổi trẻ ăn nói không suy nghĩ cũng không phải nói lời cuồng ngạo, hành động theo cảm tính cũng không thể phát ngôn xằng bậy.”
Cừu nhân gặp mặt, đỏ mặt tía tai!
Tả Trung Trạch trợn mắt, giận dữ nói: “Lời đứa nhỏ làm sao có thể cho là thực!”
Lãnh Hạ lạnh lẽo, cười nhạo: “Bản cung cũng mới có mười lăm tuổi.”
Tả Trung Trạch nghẹn lời, tức run lên giọng căm hận biện luận: “Liệt vương phi thân phận tôn quý, vì sao không tha thứ cho một tiểu bối?”
Lãnh Hạ khiêu mi, khóe môi mỉm cười: “Dưỡng không giáo, phụ chi quá“ (kiểu sinh ra nhưng không giáo dục, là lỗi của bậc bề trên)
Tả Trung Trạch còn muốn phản bác, phịch một tiếng, Tiêu Phượng đập mạnh cái chén trên bàn, hai mắt trừng trừng: “Lời này nói rất đúng! Dưỡng không giáo, phụ chi quá! Là trưởng bối của Lý Tuấn, trách nhiệm là của ngươi còn già mồm át lẽ phải! Làm trò trước mặt lão nương, chống đối Vương phi đương triều!”
Nàng nháy mắt với Lãnh Hạ mấy cái, một bộ dạng tinh quái.
Nhưng vào lúc này, thanh âm vang lên từ bên ngoài phòng: “Phượng nhi, lão thừa tướng là cánh tay phải trong triều, không được vô lễ”
Chiến Bắc Diễn cùng Chiến Bắc Liệt từ ngoài cửa bước tới.
Sau khi hành lễ với Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ, Quý Lương vội vàng nói: “Vương gia, Hoàng thượng hạ lệnh nô tài tới đây đón người, mời người trực tiếp đến Dưỡng Tâm điện.”
“Đi tẩm điện bàn chuyện? Chiến Bắc Liệt nhíu mày, dù nghi hoặc nhưng cũng không hỏi lại, theo Quý Lương vào Dưỡng Tâm điện, gặp Chiến Bắc Diễn tự nhiên sẽ biết.
Đợi hắn đi rồi, Lãnh Hạ nhìn về Minh Nguyệt sắc mặt rối rắm hỏi: “Hoàng hậu có việc?”
“Vương phi, nguyên văn lời tiểu thư là như vậy…..” Minh Nguyệt nháy mắt mấy cái, bất đắc dĩ ho nhẹ một tiếng, hít sâu một hơi, học giọng điệu Tiêu Phượng nói: “Tả Trung Trạch, dám khi dễ tỷ muội của lão nương! Lãnh Hạ, ngươi yên tâm, lão nương sẽ giúp ngươi trị hắn, bảo đảm lão già kia không dám kiêu ngạo!”
Khóe môi khẽ giương lên, Lãnh Hạ lần đầu tiên lộ ra một nụ cười thật tâm từ khi tới thế giới này.
Tiêu Phượng biết chuyện hôm nay phát sinh ở sòng bạc cũng không phải chuyện khó hiểu, hồ ly Chiến Bắc Diễn kia đương nhiên có thủ đoạn để biết mọi việc trong thành Trường An. Nhưng Tiêu Phượng vì nàng ra mặt, cũng làm nàng bất ngờ.
Kiếp trước là sát thủ chi vương, một tay nắm giữ càn khôn, chưa từng có ai ra mặt vì nàng, nàng cũng không cần phải có người ra mặt. Nhưng người cường hãn thế nào đi nữa cũng cần một người bạn tốt thật tâm chia sẻ, kiếp trước Kiều Thanh là một người, hiện giờ nàng vẫn nghĩ là mình cô đơn, nhưng lúc này đã có —— Tiêu Phượng.
——
Đại Tần hoàng cung, Dưỡng Tâm điện.
Chiến Bắc Diễn ngẩng đầu lên sau núi tấu chương, nhay nhay huyệt thái dương, sắc mặt bất đắc dĩ lại bao hàm sủng nịnh: “Còn không phải Phượng nhi sao, thay tỷ muội tốt của nàng giáo huấn Tả Trung Trạch, lúc này không biết đang làm cái gì ở Ngự thư phòng?”
“Tả Trung Trạch ở Ngự thư phòng? Lão già kia, lên mặt trong triều cũng không phải ngày một ngày hai, nếu không phải hắn thật tâm trung thành với Đại Tần, hôm nay hắn còn được ngồi ở vị trí đó sao?”
“Lý Tuấn kia thật không có đầu óc, trước dân chúng nói ra một câu đại nghịch bất đạo như vậy, Tả Trung Trạch đương nhiên nóng vội lại đây thỉnh tội.” Chiến Bắc Diễn trong mắt hiện một tia giả dối vuốt cằm nói: “Mấy năm nay ỷ vào là nguyên lão ba triều càng ngày càng tự cao tự đại, không ngờ hôm nay bị như thế này, vừa lúc mượn việc của vợ ngươi.”
Vợ ngươi……….. Chiến Bắc Liệt phát hiện hai chữ này nghe rất thoải mái, nhất thời vui vẻ, đắc ý nói: “Có mượn phải trả!”
“Đừng có nghĩ đòi một chút lợi.” Chiến Bắc Diễn dở khóc dở cười, hỏi ngược lại: “Việc hôm nay như thế nào?”
Chính Bắc Liệt nhăn mày, trả lời: “Cứ điểm kia đã diệt, áp giải chín người về vương phủ, đều là tử sĩ, hẳn là không hỏi được gì.”
Chiến Bắc Diễn nghi hoặc hỏi: “Vậy ngươi bộ dáng này là vì sao?”
Hắn nhớ lại chuyện đã phát sinh, lắc đầu nói: “Cảm giác không rõ, cứ cảm thấy có chỗ nào đó chưa thỏa đáng………….”
——
Lãnh Hạ đứng ở cửa Ngự thư phòng, nghe bên trong không ngừng truyền ra tiếng sư tử, khóe miệng tươi cười.
“Trong thành Trường An, Lý Tuấn nói một, ai dám nói hai? Lão nương dám nói hai! Hắn là cái gì vậy? Cậy ngươi Thừa tướng đương triều, có chỗ dựa vững chắc, làm càn?”
“Hoàng hậu nương nương. . . . . .”
“Cái này là gì? Phạm thượng! Đại nghịch bất đạo! Mắt vô quân thượng! Coi rẻ hoàng quyền! Phá vỡ kỷ cương!” (trong mắt không có vua)
“Cựu thần tuyệt đối không có ý này………”
“A….ngươi dám phản bác lão nương? Lão nương nói phải, ngươi dám nói không phải?”
“Cựu thần không dám. . . . . .”
“Không dám? Không dám chính là thừa nhận? Thừa nhận ngươi phạm thượng, đại nghịch bất đạo, mắt vô quân thượng, coi rẻ hoàng quyền, phá vỡ kỷ cương!”
“Không….”
“Vậy ngươi dung túng cháu khi dễ tỷ muội của lão nương, đó là Liệt vương phi! Đại Tần Chiến thần Vương phi! Đệ muội của đương kim Hoàng thượng! Tỷ muội tốt của lão nương có thể để cho các ngươi khi dễ?”
“Lúc ấy Lý Tuấn không biết………”
“Không phải thắng có vài đồng sao? Còn dám theo dõi nàng! Không phải thắng cái cá cược kia sao? Còn dám quỵt nợ! Tỷ muội của lão nương ngươi cũng dám quỵt nợ!”
“Khế đất của sòng bạc kia………”
“Hừ! Ngươi còn phải xem nàng có muốn hay không! Một sòng bạc nho nhỏ đã muốn phạm thượng, đại nghịch bất đạo, mắt vô quân thượng, coi rẻ hoàng quyền, phá vỡ kỷ cương?”
“………….”
Lãnh Hạ rảo bước tiến vào Ngự thư phòng, nhìn thấy một hình ảnh như vậy….
Tiêu Phượng trừng mắt dương nhanh múa vuốt, sắc mặt hồng hào vui vẻ, tâm khí thật tốt!
Đối diện là Tả Trung Trạch quỳ khúm núm trên mặt đất, bất đắc dĩ bị mắng đến cứng họng, mồ hôi chảy ròng ròng……..
Nhìn thấy Lãnh Hạ cùng Minh Nguyệt, Tiêu Phượng đứng lên, vẫy vẫy tay: “Lãnh Hạ ngươi tới rồi, mệt chết lão nương, Minh Nguyệt mau cho ta chén nước.”
Minh Nguyệt đưa nàng chén nước, Tiêu Phượng ngửa đầu uống ừng ực.
Thừa dịp Tiêu Phượng uống nước, Tả Trung Trạch nhanh chóng cãi lại: “Hoàng hậu nương nương, Lí Tuấn tuổi trẻ nói năng không biết suy nghĩ, cựu thần tận tâm trung thành tuyệt không………” Xoa xoa mồ hôi trên mặt, khóe miệng run rẩy, nói lại một loạt tội danh Tiêu Phượng vừa định cho hắn: “Phạm thượng, đại nghịch bất đạo, mắt vô quân thượng, coi rẻ hoàng quyền, phá vỡ kỷ cương . . . . . . Xin nương nương minh giám!”
Nói xong thở ra một hơi, rốt cục cũng có cơ hội nói đầy đủ một câu!
Lãnh Hạ ôm cánh tay mà đứng, trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên nói: “Thừa tướng nói sai rồi, tuổi trẻ ăn nói không suy nghĩ cũng không phải nói lời cuồng ngạo, hành động theo cảm tính cũng không thể phát ngôn xằng bậy.”
Cừu nhân gặp mặt, đỏ mặt tía tai!
Tả Trung Trạch trợn mắt, giận dữ nói: “Lời đứa nhỏ làm sao có thể cho là thực!”
Lãnh Hạ lạnh lẽo, cười nhạo: “Bản cung cũng mới có mười lăm tuổi.”
Tả Trung Trạch nghẹn lời, tức run lên giọng căm hận biện luận: “Liệt vương phi thân phận tôn quý, vì sao không tha thứ cho một tiểu bối?”
Lãnh Hạ khiêu mi, khóe môi mỉm cười: “Dưỡng không giáo, phụ chi quá“ (kiểu sinh ra nhưng không giáo dục, là lỗi của bậc bề trên)
Tả Trung Trạch còn muốn phản bác, phịch một tiếng, Tiêu Phượng đập mạnh cái chén trên bàn, hai mắt trừng trừng: “Lời này nói rất đúng! Dưỡng không giáo, phụ chi quá! Là trưởng bối của Lý Tuấn, trách nhiệm là của ngươi còn già mồm át lẽ phải! Làm trò trước mặt lão nương, chống đối Vương phi đương triều!”
Nàng nháy mắt với Lãnh Hạ mấy cái, một bộ dạng tinh quái.
Nhưng vào lúc này, thanh âm vang lên từ bên ngoài phòng: “Phượng nhi, lão thừa tướng là cánh tay phải trong triều, không được vô lễ”
Chiến Bắc Diễn cùng Chiến Bắc Liệt từ ngoài cửa bước tới.
/193
|