Edit: Kiri
Lãnh Hạ chưa tỉnh lại đã cảm giác được một bàn tay ấm nóng đang di chuyển trên người, cánh môi mềm mại hôn lên cổ nàng, thân nhiệt ấm áp của người nọ bao phủ lấy cơ thể nàng, khí tức thỏa mãn thích ý tản ra xung quanh.
Khóe môi cong lên, chợt nghe người nọ ám muội nói: “Tức phụ, nàng tỉnh rồi.”
Lãnh Hạ nhướn mày mở mắt ra, trong phượng mâu còn chút mơ màng sau hồi đại chiến tối qua, nhìn như hai hòn ngọc lấp lánh ngọc ngà, làm Chiến Bắc Liệt nuốt nước bọt liên tục.
Tay chạm vào tay hắn, trong ánh mắt kinh hỉ của Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ mỉm cười………
Đẩy hắn ra, đứng dậy thay y phục!
Một chậu nước lạnh ập xuống, Đại Tần Chiến thần ôm eo tức phụ, giãy dụa: “Còn sớm mà, ngủ một lúc nữa đi.”
Lãnh Hạ quay đầu lại, cực kỳ nguy hiểm nhìn hắn, chậm rãi nói: “Chuyện ném con ra ngoài, ta còn chưa tính với ngươi.”
Chiến Bắc Liệt vùi mặt vào bụng nàng, rồi ngẩng đầu lên vô tội nói: “Con thỏ nhỏ…….. ta muốn nói con trai ta, trẻ con phải được rèn luyện từ nhỏ, ta đang tôi luyện lòng can đảm cho nó.”
Lãnh Hạ bĩu môi, hôm qua suýt thì tim nàng bắn ra ngoài, may mà sau đó nghe thấy tiếng con cười, nếu không, chắc chắn sẽ không để yên cho hắn.
Ra khỏi phòng, ba người Cuồng Phong Thiểm Điện và Lôi Minh đang làm các loại mặt quỷ, chọc tiểu tử kia cười khanh khách không ngừng.
Thằng nhóc này, đúng là không hề bị chuyện đêm qua dọa.
Ba người vừa thấy nàng đi ra liền lao tới: “Vương phi a, người phải khuyên gia, loại chuyện kinh hãi thế này, chúng thuộc hạ không chịu nổi đâu!”
Ba người vẻ mặt bất đắc dĩ khóc không ra nước mắt, cũng may tiểu chủ tử không phải người bình thường, nếu như bị dọa đến ngốc thì họ biết đi đâu tìm một tiểu chủ tử nữa đây.
Lãnh Hạ nhìn con đang cười rực rỡ, hơi nhíu mày.
Nam nhân kia, là dạy dỗ!
“Nhị tẩu, Nhị tẩu!” Đúng lúc này, thanh âm của Chiến Bắc Việt truyền đến, một bóng dáng màu tím hấp tấp vọt vào trong uyển.
Bay đến trước mặt Lãnh Hạ, Chiến Bắc Việt bế Tiểu Tiêm, thở hổn hển nói: “Gian tế kia đã chết!”
“Xảy ra chuyện gì?” Chiến Bắc Liệt ra khỏi phòng nhíu mày hỏi.
Chiến Bắc Việt dựa vào một gốc cây, lau mồ hôi nói: “Chiều qua, ta về Việt Vương phủ bắt đầu điều tra chuyện này, cuối cùng cũng tra được gian tế kia, nhưng lúc thị vệ đi bắt thì phòng hắn ta đã không còn một bóng người, đồ đạc đều đã dọn đi, chắc là biết Tiểu Thái Bản tỉnh lại nên chạy trước, ta lệnh cho thị vệ đi tìm khắp thành, hừng đông hôm nay, phát hiện thi thể của hắn ta ở sông ngoài thành, bị chết đuối!”
Chết đuối?
Trong lúc thu dọn đồ chạy trốn, bị chết đuối?
Người này chết thì mọi manh mối về Niên gia đều bị cắt đứt, cũng quá trùng hợp đi!
Lãnh Hạ cười nhạo một tiếng, trong phượng mâu lóe lên tia sáng sắc bén, lạnh lùng nói: “Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, Niên gia này, nhất định sẽ có ngày bị phát hiện.”
“Đúng vậy!” Chiến Bắc Diễn tiếp lời nàng.
Không đợi mọi người quay đầu lại nhìn, Tiêu Phượng đã chạy đến, tươi như hoa nói: “Hồ ly kia đã tra được vài người, chắc là trong đó có Niên gia.”
Chiến Bắc Diễn bế Tiểu Quai, bước vào sân rồi buông đứa bé xuống, gật đầu nói: “Ta đã tra về triều thần Nam Hàn và Đông Sở, trừ những người đều có tư liệu tường tận mấy đời thì tạm thời có ba nhà.”
Chiến Bắc Liệt ưng mâu đông lại: “Huynh hoài nghi, Niên vốn là họ gốc, sau đó họ thay tên đổi họ?”
“Gần như thế, chúng ta giả dụ mẫu thân của Tiểu Đao vì sợ bị gia tộc tìm thấy hoặc vì gì đó mà đổi thành họ Niên, họ này cũng không phổ biến, nếu muốn ẩn cư, một dòng họ đột ngột như thế sẽ khiến người khác chú ý, cho nên, ta kết luận đây không phải là thuận miệng đặt, mà là có liên quan đến gia tộc của nàng. Hơn nữa các ngươi đã nói, tên cầm đầu kia gọi Tiểu Đao là ‘Đặng Tiểu Đao’, cho thấy trong tiềm thức của hắn, hắn không muốn Tiểu Đao mang họ Niên, mà ở hai nước kia, không có triều thần họ Niên, vậy thì chỉ có thể là thay tên đổi họ.”
Mọi người gật đầu, Lãnh Hạ hỏi: “Ngươi tra được người nào?”
“Ba! Thứ nhất, Phó gia Đông Sở, thứ hai, Trang gia Nam Hàn, thứ ba, Chu gia Đông Sở, nhất là Chu gia này, rất có thể.”
“Ngự Sử trung thừa Chu Nho Thân?” Chiến Bắc Liệt suy nghĩ một lát rồi nói ra cái tên đã từng gặp qua này.
Lãnh Hạ nghe tên này mới nhớ ra đây chính là sứ giả Đông Sở mà Đông Phương Nhuận mang theo đến quân doanh lần trước.
“Giờ là Ngự Sử đại phu!” Chiến Bắc Diễn gật đầu, híp mắt chậm rãi nói: “Chu Nho Thân theo đúng người, giờ là tâm phúc của Đông Phương Nhuận, Đông Phương Nhuận lên ngôi xong liền được thăng một cấp. Phụ thân của ông ta là Nhâm ngự sử thừa Chu Vô Chính, bốn mươi năm trước đột ngột xuất hiện, từ một nha dịch nho nhỏ dần dần leo lên triều đình Đông Sở, ở Đông Sở, cũng là một loại thần thoại. Mà ba năm trước khi Chu Vô Chính xuất hiện, tâm phúc của tiên hoàng Nam Hàn, Niên Chính Văn, vô cớ mà chết oan!”
Nói đến đây, không ai không nghĩ ra sự liên quan trong đó, sau khi Niên Chính Văn Nam Hàn chết ba năm, Đông Sở xuất hiện Chu Vô Chính…….
“Thứ nhất, có thể ông ta là gian tế Nam Hàn phái đến Đông Sở, thứ hai, không biết vì sao mà chạy khỏi Nam Hàn đến Đông Sở.” Tiêu Phượng phân tích xong chớp chớp hạnh mâu hỏi: “Vậy thì rốt cuộc lão ta là người Nam Hàn hay Đông Sở?”
“Cần gì quản lão là người ở đâu!” Chiến Bắc Việt nghiến răng nghiến lợi: “Chu Nho Thân! Nhị tẩu, lúc tẩu đi Đông Sở cho ta đi cùng!”
Hắn hung tợn nói xong câu này, thầm tính toán, muốn giết Tiểu Thái Bản, lão tử sẽ giết cả nhà ngươi!
Lời này không hề che giấu sát khí, làm Tiểu Tiêm bỗng nhiên òa khóc, hai mắt hồng hồng, làm Chiến Bắc Việt đau lòng, vội vàng dỗ con.
Đại Tần Chiến thần hâm mộ ghen tỵ liếc mắt một cái, rồi lại nhìn sang tiểu bất điểm trong lòng Thiểm Điện, càng ấm ức.
Tiểu khốc nam vẫn đang đứng, ghét bỏ nhìn tiểu cô nương khóc sướt mướt rồi lại giữ vẻ băng sơn, tản ra lãnh ý nhè nhẹ.
“À…..” Chiến Bắc Diễn sờ sờ đầu con trai, thản nhiên nhíu mày: “Sứ giả Đông Sở, chắc là hai ngày nữa sẽ đến.”
Nghe họ nói, Tiêu Phượng nhàm chán đi lòng vòng rồi túm lấy tay Lãnh Hạ, kéo vào trong điện: “Các ngươi nói chuyện quốc sự, lão nương và Lãnh Hạ vào thăm Tiểu Thái Bản!”
Đợi hai người đi rồi, Chiến Bắc Diễn phân phó ba người Thiểm Điện: “Bế ba đứa vào trong, bên ngoài lạnh, cẩn thận bị bệnh.”
Cuồng Phong Thiểm Điện Lôi Minh, mỗi người nhận một đứa, hoan hỉ tự hào đi vào trong chăm sóc ba tiểu chủ tử.
Sau khi trong phòng chỉ còn ba huynh đệ Chiến gia, ba cái đầu đều úp sấp lên bàn đá: “Aizzz……..”
Ba tiếng thở dài đồng thanh này làm cả ba sửng sốt, đều cảnh giác liếc hai người còn lại rồi ho khan quay đầu sang chỗ khác.
Một lát sau, Chiến Bắc Việt không kiềm chế được, nghi hoặc nhìn hai người, bĩu môi hỏi: “Hoàng huynh, Nhị ca, hai người thở dài cái gì?”
“Thở dài cái gì, ngươi nghe lầm!” Chiến Bắc Liệt nhướn mày, kiên quyết không thừa nhận.
Thằng nhóc kia cả ngày tác oai tác quái, phá hỏng tình cảm giữa hắn và mẫu sư tử………..
Chiến Bắc Việt chớp chớp mắt, đang định phản bác, Chiến Bắc Diễn đã sờ sờ đầu hắn, gật đầu nói: “Tuổi còn nhỏ thế mà tai đã không tốt.”
Đại Tần Hoàng đế đương nhiên sẽ không thừa nhận, Phượng nhi và Tiểu Quai đều ghét bỏ lẫn nhau, một chê đối phương không đáng yêu, nhất định không phải mình sinh, một chê đối phương ngốc nghếch hấp tấp, nhất định không phải mẹ ruột nó…..
Chiến Bắc Việt oán hận nhìn hai người đánh chết cũng không thừa nhận, đang muốn phản bác lần nữa thì Đại Tần Chiến thần trừng mắt, Đại Tần Hoàng đế cong khóe môi, hắn lập tức rụt cổ lại.
Hai cái đầu sát lại gần tò mò hỏi: “Vừa rồi đệ thở dài cái gì?”
Chiến Bắc Việt chớp chớp mắt, nhếch miệng cười: “Hai người nghe nhầm!”
Nếu họ không thừa nhận thì hắn cũng không cần thừa nhận, Tiểu Tiêm đã bảy tháng mà Tiểu Thái Bản vẫn còn giận hắn, kiên quyết không gả………
Ba người tâm tư khác nhau…….
Một nghĩ: Tiểu Thái Bản còn chưa chịu gả cho ta.
Một nghĩ: Thằng nhóc kia, lão tử chán ghét.
Một nghĩ: Đến lúc nào hai mẹ con kia mới có thể tương thân tương ái.
Ba người đều cúi đầu: “Aizzz………”
Đúng lúc này, một con bồ câu đưa tin bay đến, Chiến Bắc Liệt túm lấy nó gỡ thư ra.
Một lúc sau, hắn cười lạnh một tiếng, chế giễu: “Chung Vũ truyền tin đến, Nam Hàn Thái hậu Hoa Mị, gần đây có ý thăm dò triều thần, có lẽ là muốn làm vị Nữ hoàng thứ hai!”
Chiến Bắc Việt chống má, cười hì hì nói: “Thấy Nhị tẩu làm Nữ hoàng nên thèm à?”
Hắn nói cũng không sai, Hoa Mị vốn là một nữ nhân dã tâm bừng bừng, nhìn thủ đoạn nàng ta tranh sủng và chiếm quyền là biết, buông rèm chấp chính, nắm trong tay triều đình Nam Hàn, cũng không khác người cầm quyền là bao, nhưng trước đó chưa hề có Nữ hoàng đăng cơ cho nên nàng ta cũng không dám làm người đầu tiên.
Cho đến khi Lãnh Hạ lên làm Nữ hoàng, Hoa Mị đã không bình tĩnh nổi nữa!
Dù nắm quyền nhưng vẫn chỉ là Thái hậu, cách vị trí Cửu ngũ chí tôn kia quá xa, danh bất chính ngôn bất thuận.
Nếu đã có Nữ hoàng thứ nhất, sao lại không thể có người thứ hai?
Vì vậy mấy hôm nay, Hoa Mị bắt đầu thăm dò chúng thần, vốn nghĩ là chuyện đương nhiên, nào ngờ đều bị văn võ bá quan nghiêm khắc cự tuyệt, ngay cả những tâm phúc luôn ủng hộ nàng ta cũng đều lắc đầu, chắc như đinh đóng cột.
Thậm chí có triều thần dâng tấu, thay vì để Tiểu Hoàng đế mười sáu tuổi mới tự xử lý triều chính như chiếu thư của Tiên hoàng thì mười tuổi là được rồi.
Tiểu Hoàng đế giờ đã bảy tuổi, nếu mười tuổi tự xử lý triều chính thì Thái hậu giật dây này cũng chỉ làm thêm được ba năm, đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không chỉ không thể lên làm Nữ hoàng như nàng ta mong muốn, mà địa vị vững chắc còn bị lung lay, địa vị trên triều đình, càng ngày càng bất tiện.
Chiến Bắc Việt chớp chớp mắt mấy cái hỏi: “Sao lại thế? Đúng ra Hoa Mị ở Nam Hàn nhiều năm phải có căn cơ hơn Nhị tẩu nhiều chứ, muốn đăng cơ chẳng phải là dễ hơn à.”
Chiến Bắc Diễn cốc đầu hắn một cái, cười giải thích: “Bởi vì Lãnh Hạ họ Mộ Dung, Hoa Mị họ Hoa!”
Lãnh Hạ đăng cơ làm Đế, dù là nữ tử, giang sơn Tây Vệ vẫn họ Mộ Dung, nhưng Hoa Mị chỉ là phi tử của Tiên hoàng, không phải huyết mạch hoàng thất, Tiểu Hoàng đế còn nhỏ tuổi nên văn võ bá quan còn có thể khoan dung cho nàng ta nắm giữ triều chính, nhưng nếu nàng ta đăng cơ, giang sơn Nam Hàn liền đổi họ, nói đi nói lại, có nói là mưu triều soán vị cũng không quá đáng.
Ba người đang cười nhạt vì Hoa Mị thì………
Trong điện vang lên ba tiếng thét hoảng sợ.
“Các tiểu chủ tử, không thấy!”
Ba người ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch, trong đầu bay ra một chữ to: Xong!
“Tiểu Quai!”
“Tiểu Tiêm!”
“Nhóc con!”
Ba nam nhân lập tức đứng bật dậy lao vào trong…….
Trong phòng bên kia cũng có ba nữ nhân bay ra, thậm chí ngay cả Niên Tiểu Đao đang tĩnh dưỡng cũng đều lao ra ngoài, sáu người cùng lao vào phòng, nhìn xung quanh một cái liền mê man.
Trong phòng không có ai ngoài ba người Cuồng Phong, mà ba tiểu tử kia, thật sự không thấy!
Sáu đạo sát khí bắn thẳng về phía ba người, bọn họ run như cầy sấy, tội nghiệp nhìn sáu vị cha mẹ hung ác, lắp bắp giải thích: “Các tiểu chủ tử vẫn ở trên giường, chúng ta vẫn trông rất an toàn, không hiểu tại sao vừa quay đầu đi liền không không không….. không thấy!”
Nói xong lời cuối cùng, gần như là phát khóc.
Lãnh Hạ hít sâu một hơi, trấn định, phải trấn định…….
Mẹ nó nàng không trấn định được!
Lãnh Đại sát thủ bỗng nhiên quay đầu, hung ác trừng Chiến Bắc Liệt.
Bên này mới chỉ là trừng mắt, bên kia Tiêu Phượng đã gào lên, lao về phía Chiến Bắc Diễn mắng luôn mồm: “Con con con con của lão nương đâu, bảo ngươi trông ngươi lại đi giao con cho ba tên ngốc này, con con con con của lão nương!”
Niên Tiểu Đao càng trực tiếp động thủ, cầm nghiên mực trên bàn không chút khách khí đập vào đầu Chiến Bắc Việt, gào to: “Con mẹ nó ngươi dám giao con gái ta cho ba tên ngu ngốc kia!”
Ba tên ngu ngốc rụt cổ vào, lăn vào góc tường đi, cố gắng để sự tồn tại của bản thân giảm đến mức thấp nhất.
Đột nhiên, một tiếng cười thanh thúy vang lên trong căn phòng ồn ào này, lại giống như một tiếng trống nổi lên trong lòng sáu cha mẹ và ba tên ngu ngốc, cực kỳ rõ ràng!
Mọi người đều dừng tay, trừng mắt không trừng nữa, mắng chửi không mắng nữa, đập đầu không đập nữa, lăn về góc tường không lăn nữa, chín đôi mắt nhìn xuống phía gầm giường bị ra giường che đi..
Lãnh Hạ nuốt nước miếng một cái, đời này nàng chưa từng thay đổi tâm tình nhanh như thế, loại cảm giác huyết mạch tương liên này làm lòng nàng xoắn vào nhau.
Nàng từ từ vươn tay, vén ra giường lên……
Chín tiếng hít khí vang lên, chân Lãnh Hạ như cắm rễ tại chỗ,, choáng váng đầu óc.
Chỉ thấy dưới giường, ba tên tiểu tử kia đang nằm, tiểu bất điểm cười toe toét, hai mắt sáng ngời, cực hưng phấn, Tiểu Quai vẫn à khuôn mặt khốc nhưng lại không tản ra lãnh ý, hạnh mâu cũng có chút hiếu kỳ, mà Tiểu Tiêm là đứa nhát gan nhất cũng không hề khóc, chu miệng nhìn thứ dưới thân.
Mà thứ bị ba đứa đè lên chính là một con mãng xà dài chừng ba thước, đang nằm dài trên mặt đất, hai mắt tủi thân mà ngượng ngùng nhìn chín người.
Chính là tiểu Thanh!
Ba cái đầu cùng ngẩng lên, chớp chớp mắt nhìn cha mẹ đang đứng bên ngoài.
Một lúc lâu sau Lãnh Hạ mới thở dài một hơi, cũng may là Tiểu Thanh, nó luôn nhát gan, còn là Chiến Bắc Liệt tặng, nàng nuôi nên sẽ không làm mấy đứa nhóc bị thương.
Không cần Lãnh Hạ mở miệng, ba người cha đã tự động chạy tới, bế con mình lên.
Hay thật, vừa bế lên liền có biến!
Tiểu bất điểm bật khóc trong lòng Chiến Bắc Liệt, cánh tay mũm mĩm vươn về phía tiểu Thanh, lưu luyến không rời.
Tiểu Tiêm đỏ vành mắt, vùi đầu vào lòng Chiến Bắc Việt khóc thút thút, đáng thương nhìn tiểu Thanh, rõ ràng là không muốn đi.
Tiểu Quai thì không khóc, hạnh mâu nhìn chằm chằm tiểu Thanh, lãnh khí trên người càng đậm, rõ ràng là nó khó chịu.
Ba đứa bé được cha bế, dỗ thế nào cũng không chịu, làm Lãnh Hạ phải túm tiểu Thanh mang lên bàn, ba đứa bé liền hưng phấn nhìn chằm chằm nó.
Lãnh Hạ Tiêu Phượng Niên Tiểu Đao đều trừng mắt nhìn ba tên cha kia, ý nói: Con lại biến mất thì các ngươi cứ chờ đấy!
Sau đó…….. sánh vai đi ra ngoài.
Không còn cách nào, Chiến Bắc Liệt, Chiến Bắc Diễn, Chiến Bắc Việt, ba người liền ngồi xuống bàn, thành thành thật thật làm phụ thân hai mươi tư hảo hiếu, trông nom mấy đứa bé đang đùa nghịch với tiểu Thanh.
Mà ba tên ngu ngốc kia, đang rũ đầu xuống, đỉnh đầu đầy mây đen, quỳ gối, diện bích tư quá!
“Aizzz……..” Chiến Bắc Diễn thở dài một tiếng, hỏi Chiến Bắc Liệt: “Tiểu tử nhà đệ còn chưa gọi ba?”
“Aizzz……..” Chiến Bắc Liệt thở dài một tiếng, hỏi Chiến Bắc Diễn: “Tiểu tử nhà huynh sắp chọn đồ vật đoán tương lai?”
“Aizzz……..” Hai người cùng quay đầu, nhìn Chiến Bắc Việt: “Mẹ con gái đệ còn không chịu gả cho đệ?”
Chiến Bắc Việt trừng trừng mắt, cúi đầu, ba người đều than thở: “Aizzz……..”
==
Đến tối, Lãnh Hạ vẫn còn tức giận, coi Chiến Bắc Liệt là không khí.
Hắn bế tiểu bất điểm đã ngủ say thong thả bước ra ngoài……
Đại Tần Chiến thần nhíu mày, giọng nói cực kỳ hung ác: “Đi ra cho lão tử!”
Ngay lập tức, ba tên ngu ngốc dùng tốc độ ánh sáng lao tới, nuốt nước miếng một cái nói: “Gia?”
Chiến Bắc Liệt bĩu môi, ho khan một cái, thì thầm: “Cho các ngươi một cơ hội….”
Nói đến đây, hắn dừng lại, dùng ánh mắt bảo ba người dịch gần lại chút, vậy mà ba tên ngu ngốc vẫn đứng nguyên tại chỗ hỏi: “Gia, cơ hội gì?”
Đại Tần Chiến thần hít sâu một hơi, quyết định không nổi giận với ba tên ngốc này, chủ động dịch gần vào rồi thì thầm nói hai câu, lúc nói mặt còn đỏ ửng lên, rồi ho khan vài cái.
“Dỗ Tiểu Vương phi a!” Ba người bừng tỉnh đại ngộ, lớn tiếng nói.
Chiến Bắc Liệt nhìn về phía phòng trong rồi đen mặt nghiến nghiến răng, hắn đã nghĩ cả đêm, rốt cuộc phải dỗ tức phụ thế này, ruột gan xoắn hết cả lại nhưng vẫn không nghĩ được ý nào hay, lần này đúng là làm mẫu sư tử bị dọa, lại còn liên quan đến thằng nhóc kia, việc này không dễ.
Cuồng Phong gãi đầu một cái, đề nghị: “Tặng hoa đi. Nữ tử đều thích hoa!”
Chiến Bắc Liệt nghi hoặc bĩu môi, mẫu sư tử bưu hãn như thế cũng sẽ thích hoa sao?
“Ngốc a, giờ làm gì có hoa!” Thiểm Điện chớp chớp mắt mấy cái nói: “Không phải mỗi lần Hoàng thượng chọc Hoàng hậu đều quỳ chà xát y bản sao, cái này nhất định có hiệu quả!”
Mày kiếm lập tức cau lại, Đại Tần Chiến thần cuộn trào sát khí, để lão tử quỳ chà xát y bản?
“Gia!” Lôi Minh trừng mắt, bộ dáng ‘Gỗ mục không thể tạc’ dạy bảo: “Tiểu Vương phi là người bình thường sao?”
Chiến Bắc Liệt bị bộ dáng của hắn làm bối rối, trung thực lắc đầu.
“Vậy được rồi!” Lôi Minh rung đùi đắc ý, dõng dạc nói: “Đối với nữ nhân không phải nữ nhân, phải dùng thủ đoạn không phải thủ đoạn!”
Đại Tần Chiến thần cúi đầu, suy nghĩ một lúc, cảm thấy thông suốt, nhìn ba tên ngốc này cũng thấy thuận mắt hơn vài phần, cũng không ngốc lắm!
Lông mày giãn ra, kín đáo đưa tiểu bất điểm trong lòng cho Thiểm Điện, cắn răng một cái nói: “Được!”
Ba người gật đầu thật mạnh, cùng nằm tay: “Gia, cố gắng lên!”
Chiến Bắc Liệt ngẩng đầu ưỡn ngực, khí phách hiên ngang đi vào phòng.
Lãnh Hạ đang tựa vào thành giường nhắm hờ mắt, đầu không động mắt khong mở, với nam nhân vừa vào kia rất thờ ơ, một lúc lâu sau, thấy người nọ vẫn không nhúc nhích, Lãnh Hạ hơi nhấc mi mắt lên.
Chỉ thấy Chiến Bắc Liệt đứng nghiêm ở góc tường, nhìn nàng chằm chằm, cực kỳ kiên cường.
Thấy Lãnh Hạ mở mắt, hắn lập tức nhếch miệng, chân chó gọi: “Tức phụ…….”
Lãnh Hạ biết hắn đang làm gì, gia quy điều một, Vương phi răn dạy thì hai tay phải đặt thẳng, đứng nghiêm ngay ngắn, không được có hành vi không tập trung.
Mắt điếc tai ngơ, Lãnh Hạ lườm hắn một cái, lại nhắm mắt.
Trong phòng vang lên thanh âm huyên náo, thân nhiệt của người kia ở ngay trước mặt mình, Lãnh Hạ nhăn mặt, một lúc sau mới mở mắt ra, quả là ngây ngẩn cả người.
Chiến Bắc Liệt đang tự véo tai mình, quỳ gối chà xát y bản, hai mắt tha thiết nhìn nàng, tội nghiệp nói: “Tức phụ, ta sai rồi.”
Rõ ràng là kiêu ngạo bá đạo không kém nàng nhưng luôn tự hạ thấp bản thân để dỗ nàng vui vẻ, làm Lãnh Hạ mềm lòng, nâng hắn dậy, tức giận nói: “Đường đường là Đại Tần Chiến thần mà lại đi quỳ chà xát y bản.”
Chiến Bắc Liệt thở phào một hơi, quả nhiên là với mẫu sư tử, phải dùng thủ đoạn không bình thường a!
Cuối cùng cũng dỗ được rồi!
Ưng mâu cong lên, nương lực đạo của Lãnh Hạ mà ôm lấy nàng rồi hôn lên cổ, Chiến Bắc Liệt cười toe toét: “Không có ai biết đâu, hơn nữa, dù có người biết, lão tử dỗ tức phụ lão tử, ai dám nói lung tung!”
Nói đến đây, trong ưng mâu hiện lên tia u ám, âm trầm nghĩ, ba người kia, có nên diệt khẩu không………
Ba người Cuồng Phong đang nằm sấp ngoài cửa đều thấy lạnh gáy, không hẹn mà cùng đứng dậy.
Cử chỉ kia có nghĩa là gì, ba người cả ngày bị các chủ tử uy hiếp cảnh cáo sao lại không rõ!
Ba người khóc không ra nước mắt, ngửa mặt nhìn trời, gia a, miệng chúng ta rất nghiêm!
==
Ngày thứ hai, quả nhiên sứ giả Đông Sở đến.
Vì Lãnh Hạ ở đây nên quốc thư Tây Vệ cũng trực tiếp đưa đến Đại Tần, dưới long ỷ của Chiến Bắc Diễn, đặt hai chiếc ghế thấp hơn một chút, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đang ngồi ở đó.
Sứ giả lần này ngôn từ lễ độ, cung kính đưa quốc thư lên.
Lãnh Hạ cầm lấy một quốc thư vàng óng từ khau, mở ra nhìn một chút, đại khái là nói hai mươi tám tháng hai, Đông Phương Nhuận cử hành lễ đăng cơ, mời tam quốc đến dự, có chuyện quan trọng để thương lượng.
Nếu là chuyện quan trọng, vậy thì người đi, đương nhiên phải là ngừi làm chủ được!
Bỗng nhiên, mày liễu hơi nhíu lại, Lãnh Hạ cảm thấy có một tia sát khí như có như không nhằm vào nàng và Chiến Bắc Liệt.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn khắp điện, sát khí này, lập tức biến mất.
Hai hàng văn võ triều thần đang cúi đầu cụp mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sứ giả Đông Sở thì kiên nhẫn đợi nàng và Chiến Bắc Diễn đáp lời, bộ dạng kia không có gì khả nghi cả, mà đội ngũ quan viên thị vệ trong đoàn sứ giả thì có người cúi đầu, có kẻ tò mò nhìn lên.
Mọi thứ đầu bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không cảm giác sai, thân là Sát thủ chi vương, Lãnh Hạ vô cùng mẫn cảm với sát khí, nhất là sát khí này dù đã cố gắng che giấu nhưng vẫn lộ ra sự căm hận nhàn nhạt!
Lãnh Hạ nhìn về phía Chiến Bắc Liệt, rõ ràng hắn cũng cảm thấy, mày kiếm nhíu lại, ưng mâu thâm trầm.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, án binh bất động.
Sát khí quanh quẩn giữa hai người nên đương nhiên Chiến Bắc Diễn không cảm giác được, hắn híp đôi mắt hồ ly, nhìn Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt một chút, thấy Lãnh Hạ khẽ gật đầu hắn mới cười nói: “Quốc thư Trẫm và Nữ hoàng cũng đã nhận được, sứ giả mời đến dịch quán nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ xuất phát quay về Đông Sở, chuyển lời của Trẫm và Nữ hoàng, Đại Tần do Liệt Vương đi sứ, mà Tây Vệ, Nữ hoàng sẽ đích thân đi.”
Sứ giả lễ phép cám ơn, phút cuối cùng còn không quên ca thán hai người phu thê tình thâm.
Cứ hàn huyên như vậy làm mất một buổi sáng, đến lúc sứ giả lui xuống thì văn võ bá quan cũng đã rời đi hết, Lãnh Hạ day day huyệt Thái Dương.
Vừa rồi nàng chỉ chuyên tâm tìm chủ nhân của đạo sát khí kia.
Đạo sát khí này vừa xuất hiện một cái đã biến mất luôn, nàng và Chiến Bắc Liệt đều không tìm được người phóng tia sát khí này, nhưng càng thế thì nàng càng bất an, như là có thứ gì đó nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần, mà người nọ ở trong tối, còn nàng, đang bị vây ở ngoài sáng.
Giờ đây Lãnh Hạ không thể không thừa nhận, nàng không bao giờ.. giống như trước nữa, không thể không sợ hãi!
Nàng có phu quân, có con trai, có một gia đình ấm áp, trong mắt hiện lên một tia sát khí lạnh lùng, Lãnh Hạ hơi ngẩng đầu lên, tất cả những kẻ muốn phá hỏng điều này, đều phải chết!
Một bàn tay to ấm áp cầm chặt lấy tay nàng, sự ấm áp ấy truyền sâu vào trong tim, hòa tan ở trong lòng, nàng cười nhẹ, cũng cầm chặt lấy tay Chiến Bắc Liệt.
“Tình chàng ý thiếp ở nơi đông người……” Phía trên truyền đến giọng nói khinh bỉ ghét bỏ của Chiến Bắc Diễn: “Thể hiện dáng vẻ của Vua với Vương gia một nước xem nào.”
Lãnh Hạ trợn trắng mắt, Chiến Bắc Liệt nhướn mày.
Hai người đứng lên, Chiến Bắc Liệt duỗi tay ôm lấy eo tức phụ, đuôi mắt cũng không thèm phân cho hắn một cái, nghênh ngang đi ra ngoài.
Chiến Bắc Diễn trừng mắt, nhìn hai người trực tiếp không thèm nhìn ngôi cửu ngũ chí tôn như mình, lắc đầu cười mắng: “Thằng nhóc này!”
Liệt Vương phủ.
Chu Phúc đang bế tiểu bất điểm đứng ở cửa đắc ý, khuôn mặt mập mạp toe toét cười, thấy ai đi tới cũng nói không ngừng: “Nhìn tiểu chủ tử nhà ta xem, giống gia như đúc a.”
Chiến Bắc Liệt đang đi tới cửa liền hung hăng liếc mắt, lời này đều đã nghe qua mấy trăm lần, hắn nghe tới phát chán rồi.
Hơn nữa thằng nhóc con này cả ngày đều cười đùa vui vẻ, làm gì có bộ dạng của Chiến thần!
Đang nghĩ tới đây thì bị một cái củi chỏ đập vào, Chiến Bắc Liệt lui ra phía sau hai bước, bạc môi hé ra, lập tức giải thích: “Ta không ghét bỏ nó!”
Giấu đầu lòi đuôi!
Lãnh Hạ khiêu mi nhìn hắn, Chiến Bắc Liệt ngửa đầu nhìn trời, đánh chết cũng không thừa nhận.
Nàng cũng lười tính toán với người này, tình thương của cha là không đổi, có vô số cách sống chung giữa cha và con trai, nếu là một đứa con gái thì nhất định hắn sẽ trái lo phải thương, nhưng dù là con trai thì cũng không phải Chiến Bắc Liệt không thương nó, chỉ là đổi cách khác thôi.
Nàng chớp mắt mấy cái, ừm, chính là như vậy.
Chiến Bắc Liệt ôm lấy vai nàng, vừa đi vào trong vừa nói: “Lần này Đông Phương Nhuận mời tam quốc tới dự lễ……”
Nói đến đây, Chiến Bắc Liệt đột ngột dừng lại, bay vút về phía sau, cùng lao đi còn có Lãnh Hạ, đạo sát khí lúc nãy lại xuất hiện!
Một cảm giác vô cùng lo sợ không hẹn mà cùng đâm vào lòng hai người!
Cũng trong lúc đó, chỉ thấy Chu Phúc đang quỳ trên đất, ôm chặt đùi một nam nhân, khàn giọng gọi: “Vương gia!”
Nam nhân kia không hề thương tiếp giật lấy tiểu bất điểm, cầm kiếm đâm thẳng vào lưng Chu Phúc!
Máu tươi phun tung tóe!
Người nọ thi triển khinh công, bay nhanh về phía tây.
Mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, Chu Phúc toàn thân đẫm máu ngã xuống, trong vũng máu đỏ thẫm, hơi thở của hắn mong manh, gắt gao trừng mắt nhìn về phía nam nhân kia chạy trốn.
Lãnh Hạ chưa tỉnh lại đã cảm giác được một bàn tay ấm nóng đang di chuyển trên người, cánh môi mềm mại hôn lên cổ nàng, thân nhiệt ấm áp của người nọ bao phủ lấy cơ thể nàng, khí tức thỏa mãn thích ý tản ra xung quanh.
Khóe môi cong lên, chợt nghe người nọ ám muội nói: “Tức phụ, nàng tỉnh rồi.”
Lãnh Hạ nhướn mày mở mắt ra, trong phượng mâu còn chút mơ màng sau hồi đại chiến tối qua, nhìn như hai hòn ngọc lấp lánh ngọc ngà, làm Chiến Bắc Liệt nuốt nước bọt liên tục.
Tay chạm vào tay hắn, trong ánh mắt kinh hỉ của Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ mỉm cười………
Đẩy hắn ra, đứng dậy thay y phục!
Một chậu nước lạnh ập xuống, Đại Tần Chiến thần ôm eo tức phụ, giãy dụa: “Còn sớm mà, ngủ một lúc nữa đi.”
Lãnh Hạ quay đầu lại, cực kỳ nguy hiểm nhìn hắn, chậm rãi nói: “Chuyện ném con ra ngoài, ta còn chưa tính với ngươi.”
Chiến Bắc Liệt vùi mặt vào bụng nàng, rồi ngẩng đầu lên vô tội nói: “Con thỏ nhỏ…….. ta muốn nói con trai ta, trẻ con phải được rèn luyện từ nhỏ, ta đang tôi luyện lòng can đảm cho nó.”
Lãnh Hạ bĩu môi, hôm qua suýt thì tim nàng bắn ra ngoài, may mà sau đó nghe thấy tiếng con cười, nếu không, chắc chắn sẽ không để yên cho hắn.
Ra khỏi phòng, ba người Cuồng Phong Thiểm Điện và Lôi Minh đang làm các loại mặt quỷ, chọc tiểu tử kia cười khanh khách không ngừng.
Thằng nhóc này, đúng là không hề bị chuyện đêm qua dọa.
Ba người vừa thấy nàng đi ra liền lao tới: “Vương phi a, người phải khuyên gia, loại chuyện kinh hãi thế này, chúng thuộc hạ không chịu nổi đâu!”
Ba người vẻ mặt bất đắc dĩ khóc không ra nước mắt, cũng may tiểu chủ tử không phải người bình thường, nếu như bị dọa đến ngốc thì họ biết đi đâu tìm một tiểu chủ tử nữa đây.
Lãnh Hạ nhìn con đang cười rực rỡ, hơi nhíu mày.
Nam nhân kia, là dạy dỗ!
“Nhị tẩu, Nhị tẩu!” Đúng lúc này, thanh âm của Chiến Bắc Việt truyền đến, một bóng dáng màu tím hấp tấp vọt vào trong uyển.
Bay đến trước mặt Lãnh Hạ, Chiến Bắc Việt bế Tiểu Tiêm, thở hổn hển nói: “Gian tế kia đã chết!”
“Xảy ra chuyện gì?” Chiến Bắc Liệt ra khỏi phòng nhíu mày hỏi.
Chiến Bắc Việt dựa vào một gốc cây, lau mồ hôi nói: “Chiều qua, ta về Việt Vương phủ bắt đầu điều tra chuyện này, cuối cùng cũng tra được gian tế kia, nhưng lúc thị vệ đi bắt thì phòng hắn ta đã không còn một bóng người, đồ đạc đều đã dọn đi, chắc là biết Tiểu Thái Bản tỉnh lại nên chạy trước, ta lệnh cho thị vệ đi tìm khắp thành, hừng đông hôm nay, phát hiện thi thể của hắn ta ở sông ngoài thành, bị chết đuối!”
Chết đuối?
Trong lúc thu dọn đồ chạy trốn, bị chết đuối?
Người này chết thì mọi manh mối về Niên gia đều bị cắt đứt, cũng quá trùng hợp đi!
Lãnh Hạ cười nhạo một tiếng, trong phượng mâu lóe lên tia sáng sắc bén, lạnh lùng nói: “Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, Niên gia này, nhất định sẽ có ngày bị phát hiện.”
“Đúng vậy!” Chiến Bắc Diễn tiếp lời nàng.
Không đợi mọi người quay đầu lại nhìn, Tiêu Phượng đã chạy đến, tươi như hoa nói: “Hồ ly kia đã tra được vài người, chắc là trong đó có Niên gia.”
Chiến Bắc Diễn bế Tiểu Quai, bước vào sân rồi buông đứa bé xuống, gật đầu nói: “Ta đã tra về triều thần Nam Hàn và Đông Sở, trừ những người đều có tư liệu tường tận mấy đời thì tạm thời có ba nhà.”
Chiến Bắc Liệt ưng mâu đông lại: “Huynh hoài nghi, Niên vốn là họ gốc, sau đó họ thay tên đổi họ?”
“Gần như thế, chúng ta giả dụ mẫu thân của Tiểu Đao vì sợ bị gia tộc tìm thấy hoặc vì gì đó mà đổi thành họ Niên, họ này cũng không phổ biến, nếu muốn ẩn cư, một dòng họ đột ngột như thế sẽ khiến người khác chú ý, cho nên, ta kết luận đây không phải là thuận miệng đặt, mà là có liên quan đến gia tộc của nàng. Hơn nữa các ngươi đã nói, tên cầm đầu kia gọi Tiểu Đao là ‘Đặng Tiểu Đao’, cho thấy trong tiềm thức của hắn, hắn không muốn Tiểu Đao mang họ Niên, mà ở hai nước kia, không có triều thần họ Niên, vậy thì chỉ có thể là thay tên đổi họ.”
Mọi người gật đầu, Lãnh Hạ hỏi: “Ngươi tra được người nào?”
“Ba! Thứ nhất, Phó gia Đông Sở, thứ hai, Trang gia Nam Hàn, thứ ba, Chu gia Đông Sở, nhất là Chu gia này, rất có thể.”
“Ngự Sử trung thừa Chu Nho Thân?” Chiến Bắc Liệt suy nghĩ một lát rồi nói ra cái tên đã từng gặp qua này.
Lãnh Hạ nghe tên này mới nhớ ra đây chính là sứ giả Đông Sở mà Đông Phương Nhuận mang theo đến quân doanh lần trước.
“Giờ là Ngự Sử đại phu!” Chiến Bắc Diễn gật đầu, híp mắt chậm rãi nói: “Chu Nho Thân theo đúng người, giờ là tâm phúc của Đông Phương Nhuận, Đông Phương Nhuận lên ngôi xong liền được thăng một cấp. Phụ thân của ông ta là Nhâm ngự sử thừa Chu Vô Chính, bốn mươi năm trước đột ngột xuất hiện, từ một nha dịch nho nhỏ dần dần leo lên triều đình Đông Sở, ở Đông Sở, cũng là một loại thần thoại. Mà ba năm trước khi Chu Vô Chính xuất hiện, tâm phúc của tiên hoàng Nam Hàn, Niên Chính Văn, vô cớ mà chết oan!”
Nói đến đây, không ai không nghĩ ra sự liên quan trong đó, sau khi Niên Chính Văn Nam Hàn chết ba năm, Đông Sở xuất hiện Chu Vô Chính…….
“Thứ nhất, có thể ông ta là gian tế Nam Hàn phái đến Đông Sở, thứ hai, không biết vì sao mà chạy khỏi Nam Hàn đến Đông Sở.” Tiêu Phượng phân tích xong chớp chớp hạnh mâu hỏi: “Vậy thì rốt cuộc lão ta là người Nam Hàn hay Đông Sở?”
“Cần gì quản lão là người ở đâu!” Chiến Bắc Việt nghiến răng nghiến lợi: “Chu Nho Thân! Nhị tẩu, lúc tẩu đi Đông Sở cho ta đi cùng!”
Hắn hung tợn nói xong câu này, thầm tính toán, muốn giết Tiểu Thái Bản, lão tử sẽ giết cả nhà ngươi!
Lời này không hề che giấu sát khí, làm Tiểu Tiêm bỗng nhiên òa khóc, hai mắt hồng hồng, làm Chiến Bắc Việt đau lòng, vội vàng dỗ con.
Đại Tần Chiến thần hâm mộ ghen tỵ liếc mắt một cái, rồi lại nhìn sang tiểu bất điểm trong lòng Thiểm Điện, càng ấm ức.
Tiểu khốc nam vẫn đang đứng, ghét bỏ nhìn tiểu cô nương khóc sướt mướt rồi lại giữ vẻ băng sơn, tản ra lãnh ý nhè nhẹ.
“À…..” Chiến Bắc Diễn sờ sờ đầu con trai, thản nhiên nhíu mày: “Sứ giả Đông Sở, chắc là hai ngày nữa sẽ đến.”
Nghe họ nói, Tiêu Phượng nhàm chán đi lòng vòng rồi túm lấy tay Lãnh Hạ, kéo vào trong điện: “Các ngươi nói chuyện quốc sự, lão nương và Lãnh Hạ vào thăm Tiểu Thái Bản!”
Đợi hai người đi rồi, Chiến Bắc Diễn phân phó ba người Thiểm Điện: “Bế ba đứa vào trong, bên ngoài lạnh, cẩn thận bị bệnh.”
Cuồng Phong Thiểm Điện Lôi Minh, mỗi người nhận một đứa, hoan hỉ tự hào đi vào trong chăm sóc ba tiểu chủ tử.
Sau khi trong phòng chỉ còn ba huynh đệ Chiến gia, ba cái đầu đều úp sấp lên bàn đá: “Aizzz……..”
Ba tiếng thở dài đồng thanh này làm cả ba sửng sốt, đều cảnh giác liếc hai người còn lại rồi ho khan quay đầu sang chỗ khác.
Một lát sau, Chiến Bắc Việt không kiềm chế được, nghi hoặc nhìn hai người, bĩu môi hỏi: “Hoàng huynh, Nhị ca, hai người thở dài cái gì?”
“Thở dài cái gì, ngươi nghe lầm!” Chiến Bắc Liệt nhướn mày, kiên quyết không thừa nhận.
Thằng nhóc kia cả ngày tác oai tác quái, phá hỏng tình cảm giữa hắn và mẫu sư tử………..
Chiến Bắc Việt chớp chớp mắt, đang định phản bác, Chiến Bắc Diễn đã sờ sờ đầu hắn, gật đầu nói: “Tuổi còn nhỏ thế mà tai đã không tốt.”
Đại Tần Hoàng đế đương nhiên sẽ không thừa nhận, Phượng nhi và Tiểu Quai đều ghét bỏ lẫn nhau, một chê đối phương không đáng yêu, nhất định không phải mình sinh, một chê đối phương ngốc nghếch hấp tấp, nhất định không phải mẹ ruột nó…..
Chiến Bắc Việt oán hận nhìn hai người đánh chết cũng không thừa nhận, đang muốn phản bác lần nữa thì Đại Tần Chiến thần trừng mắt, Đại Tần Hoàng đế cong khóe môi, hắn lập tức rụt cổ lại.
Hai cái đầu sát lại gần tò mò hỏi: “Vừa rồi đệ thở dài cái gì?”
Chiến Bắc Việt chớp chớp mắt, nhếch miệng cười: “Hai người nghe nhầm!”
Nếu họ không thừa nhận thì hắn cũng không cần thừa nhận, Tiểu Tiêm đã bảy tháng mà Tiểu Thái Bản vẫn còn giận hắn, kiên quyết không gả………
Ba người tâm tư khác nhau…….
Một nghĩ: Tiểu Thái Bản còn chưa chịu gả cho ta.
Một nghĩ: Thằng nhóc kia, lão tử chán ghét.
Một nghĩ: Đến lúc nào hai mẹ con kia mới có thể tương thân tương ái.
Ba người đều cúi đầu: “Aizzz………”
Đúng lúc này, một con bồ câu đưa tin bay đến, Chiến Bắc Liệt túm lấy nó gỡ thư ra.
Một lúc sau, hắn cười lạnh một tiếng, chế giễu: “Chung Vũ truyền tin đến, Nam Hàn Thái hậu Hoa Mị, gần đây có ý thăm dò triều thần, có lẽ là muốn làm vị Nữ hoàng thứ hai!”
Chiến Bắc Việt chống má, cười hì hì nói: “Thấy Nhị tẩu làm Nữ hoàng nên thèm à?”
Hắn nói cũng không sai, Hoa Mị vốn là một nữ nhân dã tâm bừng bừng, nhìn thủ đoạn nàng ta tranh sủng và chiếm quyền là biết, buông rèm chấp chính, nắm trong tay triều đình Nam Hàn, cũng không khác người cầm quyền là bao, nhưng trước đó chưa hề có Nữ hoàng đăng cơ cho nên nàng ta cũng không dám làm người đầu tiên.
Cho đến khi Lãnh Hạ lên làm Nữ hoàng, Hoa Mị đã không bình tĩnh nổi nữa!
Dù nắm quyền nhưng vẫn chỉ là Thái hậu, cách vị trí Cửu ngũ chí tôn kia quá xa, danh bất chính ngôn bất thuận.
Nếu đã có Nữ hoàng thứ nhất, sao lại không thể có người thứ hai?
Vì vậy mấy hôm nay, Hoa Mị bắt đầu thăm dò chúng thần, vốn nghĩ là chuyện đương nhiên, nào ngờ đều bị văn võ bá quan nghiêm khắc cự tuyệt, ngay cả những tâm phúc luôn ủng hộ nàng ta cũng đều lắc đầu, chắc như đinh đóng cột.
Thậm chí có triều thần dâng tấu, thay vì để Tiểu Hoàng đế mười sáu tuổi mới tự xử lý triều chính như chiếu thư của Tiên hoàng thì mười tuổi là được rồi.
Tiểu Hoàng đế giờ đã bảy tuổi, nếu mười tuổi tự xử lý triều chính thì Thái hậu giật dây này cũng chỉ làm thêm được ba năm, đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không chỉ không thể lên làm Nữ hoàng như nàng ta mong muốn, mà địa vị vững chắc còn bị lung lay, địa vị trên triều đình, càng ngày càng bất tiện.
Chiến Bắc Việt chớp chớp mắt mấy cái hỏi: “Sao lại thế? Đúng ra Hoa Mị ở Nam Hàn nhiều năm phải có căn cơ hơn Nhị tẩu nhiều chứ, muốn đăng cơ chẳng phải là dễ hơn à.”
Chiến Bắc Diễn cốc đầu hắn một cái, cười giải thích: “Bởi vì Lãnh Hạ họ Mộ Dung, Hoa Mị họ Hoa!”
Lãnh Hạ đăng cơ làm Đế, dù là nữ tử, giang sơn Tây Vệ vẫn họ Mộ Dung, nhưng Hoa Mị chỉ là phi tử của Tiên hoàng, không phải huyết mạch hoàng thất, Tiểu Hoàng đế còn nhỏ tuổi nên văn võ bá quan còn có thể khoan dung cho nàng ta nắm giữ triều chính, nhưng nếu nàng ta đăng cơ, giang sơn Nam Hàn liền đổi họ, nói đi nói lại, có nói là mưu triều soán vị cũng không quá đáng.
Ba người đang cười nhạt vì Hoa Mị thì………
Trong điện vang lên ba tiếng thét hoảng sợ.
“Các tiểu chủ tử, không thấy!”
Ba người ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch, trong đầu bay ra một chữ to: Xong!
“Tiểu Quai!”
“Tiểu Tiêm!”
“Nhóc con!”
Ba nam nhân lập tức đứng bật dậy lao vào trong…….
Trong phòng bên kia cũng có ba nữ nhân bay ra, thậm chí ngay cả Niên Tiểu Đao đang tĩnh dưỡng cũng đều lao ra ngoài, sáu người cùng lao vào phòng, nhìn xung quanh một cái liền mê man.
Trong phòng không có ai ngoài ba người Cuồng Phong, mà ba tiểu tử kia, thật sự không thấy!
Sáu đạo sát khí bắn thẳng về phía ba người, bọn họ run như cầy sấy, tội nghiệp nhìn sáu vị cha mẹ hung ác, lắp bắp giải thích: “Các tiểu chủ tử vẫn ở trên giường, chúng ta vẫn trông rất an toàn, không hiểu tại sao vừa quay đầu đi liền không không không….. không thấy!”
Nói xong lời cuối cùng, gần như là phát khóc.
Lãnh Hạ hít sâu một hơi, trấn định, phải trấn định…….
Mẹ nó nàng không trấn định được!
Lãnh Đại sát thủ bỗng nhiên quay đầu, hung ác trừng Chiến Bắc Liệt.
Bên này mới chỉ là trừng mắt, bên kia Tiêu Phượng đã gào lên, lao về phía Chiến Bắc Diễn mắng luôn mồm: “Con con con con của lão nương đâu, bảo ngươi trông ngươi lại đi giao con cho ba tên ngốc này, con con con con của lão nương!”
Niên Tiểu Đao càng trực tiếp động thủ, cầm nghiên mực trên bàn không chút khách khí đập vào đầu Chiến Bắc Việt, gào to: “Con mẹ nó ngươi dám giao con gái ta cho ba tên ngu ngốc kia!”
Ba tên ngu ngốc rụt cổ vào, lăn vào góc tường đi, cố gắng để sự tồn tại của bản thân giảm đến mức thấp nhất.
Đột nhiên, một tiếng cười thanh thúy vang lên trong căn phòng ồn ào này, lại giống như một tiếng trống nổi lên trong lòng sáu cha mẹ và ba tên ngu ngốc, cực kỳ rõ ràng!
Mọi người đều dừng tay, trừng mắt không trừng nữa, mắng chửi không mắng nữa, đập đầu không đập nữa, lăn về góc tường không lăn nữa, chín đôi mắt nhìn xuống phía gầm giường bị ra giường che đi..
Lãnh Hạ nuốt nước miếng một cái, đời này nàng chưa từng thay đổi tâm tình nhanh như thế, loại cảm giác huyết mạch tương liên này làm lòng nàng xoắn vào nhau.
Nàng từ từ vươn tay, vén ra giường lên……
Chín tiếng hít khí vang lên, chân Lãnh Hạ như cắm rễ tại chỗ,, choáng váng đầu óc.
Chỉ thấy dưới giường, ba tên tiểu tử kia đang nằm, tiểu bất điểm cười toe toét, hai mắt sáng ngời, cực hưng phấn, Tiểu Quai vẫn à khuôn mặt khốc nhưng lại không tản ra lãnh ý, hạnh mâu cũng có chút hiếu kỳ, mà Tiểu Tiêm là đứa nhát gan nhất cũng không hề khóc, chu miệng nhìn thứ dưới thân.
Mà thứ bị ba đứa đè lên chính là một con mãng xà dài chừng ba thước, đang nằm dài trên mặt đất, hai mắt tủi thân mà ngượng ngùng nhìn chín người.
Chính là tiểu Thanh!
Ba cái đầu cùng ngẩng lên, chớp chớp mắt nhìn cha mẹ đang đứng bên ngoài.
Một lúc lâu sau Lãnh Hạ mới thở dài một hơi, cũng may là Tiểu Thanh, nó luôn nhát gan, còn là Chiến Bắc Liệt tặng, nàng nuôi nên sẽ không làm mấy đứa nhóc bị thương.
Không cần Lãnh Hạ mở miệng, ba người cha đã tự động chạy tới, bế con mình lên.
Hay thật, vừa bế lên liền có biến!
Tiểu bất điểm bật khóc trong lòng Chiến Bắc Liệt, cánh tay mũm mĩm vươn về phía tiểu Thanh, lưu luyến không rời.
Tiểu Tiêm đỏ vành mắt, vùi đầu vào lòng Chiến Bắc Việt khóc thút thút, đáng thương nhìn tiểu Thanh, rõ ràng là không muốn đi.
Tiểu Quai thì không khóc, hạnh mâu nhìn chằm chằm tiểu Thanh, lãnh khí trên người càng đậm, rõ ràng là nó khó chịu.
Ba đứa bé được cha bế, dỗ thế nào cũng không chịu, làm Lãnh Hạ phải túm tiểu Thanh mang lên bàn, ba đứa bé liền hưng phấn nhìn chằm chằm nó.
Lãnh Hạ Tiêu Phượng Niên Tiểu Đao đều trừng mắt nhìn ba tên cha kia, ý nói: Con lại biến mất thì các ngươi cứ chờ đấy!
Sau đó…….. sánh vai đi ra ngoài.
Không còn cách nào, Chiến Bắc Liệt, Chiến Bắc Diễn, Chiến Bắc Việt, ba người liền ngồi xuống bàn, thành thành thật thật làm phụ thân hai mươi tư hảo hiếu, trông nom mấy đứa bé đang đùa nghịch với tiểu Thanh.
Mà ba tên ngu ngốc kia, đang rũ đầu xuống, đỉnh đầu đầy mây đen, quỳ gối, diện bích tư quá!
“Aizzz……..” Chiến Bắc Diễn thở dài một tiếng, hỏi Chiến Bắc Liệt: “Tiểu tử nhà đệ còn chưa gọi ba?”
“Aizzz……..” Chiến Bắc Liệt thở dài một tiếng, hỏi Chiến Bắc Diễn: “Tiểu tử nhà huynh sắp chọn đồ vật đoán tương lai?”
“Aizzz……..” Hai người cùng quay đầu, nhìn Chiến Bắc Việt: “Mẹ con gái đệ còn không chịu gả cho đệ?”
Chiến Bắc Việt trừng trừng mắt, cúi đầu, ba người đều than thở: “Aizzz……..”
==
Đến tối, Lãnh Hạ vẫn còn tức giận, coi Chiến Bắc Liệt là không khí.
Hắn bế tiểu bất điểm đã ngủ say thong thả bước ra ngoài……
Đại Tần Chiến thần nhíu mày, giọng nói cực kỳ hung ác: “Đi ra cho lão tử!”
Ngay lập tức, ba tên ngu ngốc dùng tốc độ ánh sáng lao tới, nuốt nước miếng một cái nói: “Gia?”
Chiến Bắc Liệt bĩu môi, ho khan một cái, thì thầm: “Cho các ngươi một cơ hội….”
Nói đến đây, hắn dừng lại, dùng ánh mắt bảo ba người dịch gần lại chút, vậy mà ba tên ngu ngốc vẫn đứng nguyên tại chỗ hỏi: “Gia, cơ hội gì?”
Đại Tần Chiến thần hít sâu một hơi, quyết định không nổi giận với ba tên ngốc này, chủ động dịch gần vào rồi thì thầm nói hai câu, lúc nói mặt còn đỏ ửng lên, rồi ho khan vài cái.
“Dỗ Tiểu Vương phi a!” Ba người bừng tỉnh đại ngộ, lớn tiếng nói.
Chiến Bắc Liệt nhìn về phía phòng trong rồi đen mặt nghiến nghiến răng, hắn đã nghĩ cả đêm, rốt cuộc phải dỗ tức phụ thế này, ruột gan xoắn hết cả lại nhưng vẫn không nghĩ được ý nào hay, lần này đúng là làm mẫu sư tử bị dọa, lại còn liên quan đến thằng nhóc kia, việc này không dễ.
Cuồng Phong gãi đầu một cái, đề nghị: “Tặng hoa đi. Nữ tử đều thích hoa!”
Chiến Bắc Liệt nghi hoặc bĩu môi, mẫu sư tử bưu hãn như thế cũng sẽ thích hoa sao?
“Ngốc a, giờ làm gì có hoa!” Thiểm Điện chớp chớp mắt mấy cái nói: “Không phải mỗi lần Hoàng thượng chọc Hoàng hậu đều quỳ chà xát y bản sao, cái này nhất định có hiệu quả!”
Mày kiếm lập tức cau lại, Đại Tần Chiến thần cuộn trào sát khí, để lão tử quỳ chà xát y bản?
“Gia!” Lôi Minh trừng mắt, bộ dáng ‘Gỗ mục không thể tạc’ dạy bảo: “Tiểu Vương phi là người bình thường sao?”
Chiến Bắc Liệt bị bộ dáng của hắn làm bối rối, trung thực lắc đầu.
“Vậy được rồi!” Lôi Minh rung đùi đắc ý, dõng dạc nói: “Đối với nữ nhân không phải nữ nhân, phải dùng thủ đoạn không phải thủ đoạn!”
Đại Tần Chiến thần cúi đầu, suy nghĩ một lúc, cảm thấy thông suốt, nhìn ba tên ngốc này cũng thấy thuận mắt hơn vài phần, cũng không ngốc lắm!
Lông mày giãn ra, kín đáo đưa tiểu bất điểm trong lòng cho Thiểm Điện, cắn răng một cái nói: “Được!”
Ba người gật đầu thật mạnh, cùng nằm tay: “Gia, cố gắng lên!”
Chiến Bắc Liệt ngẩng đầu ưỡn ngực, khí phách hiên ngang đi vào phòng.
Lãnh Hạ đang tựa vào thành giường nhắm hờ mắt, đầu không động mắt khong mở, với nam nhân vừa vào kia rất thờ ơ, một lúc lâu sau, thấy người nọ vẫn không nhúc nhích, Lãnh Hạ hơi nhấc mi mắt lên.
Chỉ thấy Chiến Bắc Liệt đứng nghiêm ở góc tường, nhìn nàng chằm chằm, cực kỳ kiên cường.
Thấy Lãnh Hạ mở mắt, hắn lập tức nhếch miệng, chân chó gọi: “Tức phụ…….”
Lãnh Hạ biết hắn đang làm gì, gia quy điều một, Vương phi răn dạy thì hai tay phải đặt thẳng, đứng nghiêm ngay ngắn, không được có hành vi không tập trung.
Mắt điếc tai ngơ, Lãnh Hạ lườm hắn một cái, lại nhắm mắt.
Trong phòng vang lên thanh âm huyên náo, thân nhiệt của người kia ở ngay trước mặt mình, Lãnh Hạ nhăn mặt, một lúc sau mới mở mắt ra, quả là ngây ngẩn cả người.
Chiến Bắc Liệt đang tự véo tai mình, quỳ gối chà xát y bản, hai mắt tha thiết nhìn nàng, tội nghiệp nói: “Tức phụ, ta sai rồi.”
Rõ ràng là kiêu ngạo bá đạo không kém nàng nhưng luôn tự hạ thấp bản thân để dỗ nàng vui vẻ, làm Lãnh Hạ mềm lòng, nâng hắn dậy, tức giận nói: “Đường đường là Đại Tần Chiến thần mà lại đi quỳ chà xát y bản.”
Chiến Bắc Liệt thở phào một hơi, quả nhiên là với mẫu sư tử, phải dùng thủ đoạn không bình thường a!
Cuối cùng cũng dỗ được rồi!
Ưng mâu cong lên, nương lực đạo của Lãnh Hạ mà ôm lấy nàng rồi hôn lên cổ, Chiến Bắc Liệt cười toe toét: “Không có ai biết đâu, hơn nữa, dù có người biết, lão tử dỗ tức phụ lão tử, ai dám nói lung tung!”
Nói đến đây, trong ưng mâu hiện lên tia u ám, âm trầm nghĩ, ba người kia, có nên diệt khẩu không………
Ba người Cuồng Phong đang nằm sấp ngoài cửa đều thấy lạnh gáy, không hẹn mà cùng đứng dậy.
Cử chỉ kia có nghĩa là gì, ba người cả ngày bị các chủ tử uy hiếp cảnh cáo sao lại không rõ!
Ba người khóc không ra nước mắt, ngửa mặt nhìn trời, gia a, miệng chúng ta rất nghiêm!
==
Ngày thứ hai, quả nhiên sứ giả Đông Sở đến.
Vì Lãnh Hạ ở đây nên quốc thư Tây Vệ cũng trực tiếp đưa đến Đại Tần, dưới long ỷ của Chiến Bắc Diễn, đặt hai chiếc ghế thấp hơn một chút, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đang ngồi ở đó.
Sứ giả lần này ngôn từ lễ độ, cung kính đưa quốc thư lên.
Lãnh Hạ cầm lấy một quốc thư vàng óng từ khau, mở ra nhìn một chút, đại khái là nói hai mươi tám tháng hai, Đông Phương Nhuận cử hành lễ đăng cơ, mời tam quốc đến dự, có chuyện quan trọng để thương lượng.
Nếu là chuyện quan trọng, vậy thì người đi, đương nhiên phải là ngừi làm chủ được!
Bỗng nhiên, mày liễu hơi nhíu lại, Lãnh Hạ cảm thấy có một tia sát khí như có như không nhằm vào nàng và Chiến Bắc Liệt.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn khắp điện, sát khí này, lập tức biến mất.
Hai hàng văn võ triều thần đang cúi đầu cụp mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sứ giả Đông Sở thì kiên nhẫn đợi nàng và Chiến Bắc Diễn đáp lời, bộ dạng kia không có gì khả nghi cả, mà đội ngũ quan viên thị vệ trong đoàn sứ giả thì có người cúi đầu, có kẻ tò mò nhìn lên.
Mọi thứ đầu bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không cảm giác sai, thân là Sát thủ chi vương, Lãnh Hạ vô cùng mẫn cảm với sát khí, nhất là sát khí này dù đã cố gắng che giấu nhưng vẫn lộ ra sự căm hận nhàn nhạt!
Lãnh Hạ nhìn về phía Chiến Bắc Liệt, rõ ràng hắn cũng cảm thấy, mày kiếm nhíu lại, ưng mâu thâm trầm.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, án binh bất động.
Sát khí quanh quẩn giữa hai người nên đương nhiên Chiến Bắc Diễn không cảm giác được, hắn híp đôi mắt hồ ly, nhìn Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt một chút, thấy Lãnh Hạ khẽ gật đầu hắn mới cười nói: “Quốc thư Trẫm và Nữ hoàng cũng đã nhận được, sứ giả mời đến dịch quán nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ xuất phát quay về Đông Sở, chuyển lời của Trẫm và Nữ hoàng, Đại Tần do Liệt Vương đi sứ, mà Tây Vệ, Nữ hoàng sẽ đích thân đi.”
Sứ giả lễ phép cám ơn, phút cuối cùng còn không quên ca thán hai người phu thê tình thâm.
Cứ hàn huyên như vậy làm mất một buổi sáng, đến lúc sứ giả lui xuống thì văn võ bá quan cũng đã rời đi hết, Lãnh Hạ day day huyệt Thái Dương.
Vừa rồi nàng chỉ chuyên tâm tìm chủ nhân của đạo sát khí kia.
Đạo sát khí này vừa xuất hiện một cái đã biến mất luôn, nàng và Chiến Bắc Liệt đều không tìm được người phóng tia sát khí này, nhưng càng thế thì nàng càng bất an, như là có thứ gì đó nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần, mà người nọ ở trong tối, còn nàng, đang bị vây ở ngoài sáng.
Giờ đây Lãnh Hạ không thể không thừa nhận, nàng không bao giờ.. giống như trước nữa, không thể không sợ hãi!
Nàng có phu quân, có con trai, có một gia đình ấm áp, trong mắt hiện lên một tia sát khí lạnh lùng, Lãnh Hạ hơi ngẩng đầu lên, tất cả những kẻ muốn phá hỏng điều này, đều phải chết!
Một bàn tay to ấm áp cầm chặt lấy tay nàng, sự ấm áp ấy truyền sâu vào trong tim, hòa tan ở trong lòng, nàng cười nhẹ, cũng cầm chặt lấy tay Chiến Bắc Liệt.
“Tình chàng ý thiếp ở nơi đông người……” Phía trên truyền đến giọng nói khinh bỉ ghét bỏ của Chiến Bắc Diễn: “Thể hiện dáng vẻ của Vua với Vương gia một nước xem nào.”
Lãnh Hạ trợn trắng mắt, Chiến Bắc Liệt nhướn mày.
Hai người đứng lên, Chiến Bắc Liệt duỗi tay ôm lấy eo tức phụ, đuôi mắt cũng không thèm phân cho hắn một cái, nghênh ngang đi ra ngoài.
Chiến Bắc Diễn trừng mắt, nhìn hai người trực tiếp không thèm nhìn ngôi cửu ngũ chí tôn như mình, lắc đầu cười mắng: “Thằng nhóc này!”
Liệt Vương phủ.
Chu Phúc đang bế tiểu bất điểm đứng ở cửa đắc ý, khuôn mặt mập mạp toe toét cười, thấy ai đi tới cũng nói không ngừng: “Nhìn tiểu chủ tử nhà ta xem, giống gia như đúc a.”
Chiến Bắc Liệt đang đi tới cửa liền hung hăng liếc mắt, lời này đều đã nghe qua mấy trăm lần, hắn nghe tới phát chán rồi.
Hơn nữa thằng nhóc con này cả ngày đều cười đùa vui vẻ, làm gì có bộ dạng của Chiến thần!
Đang nghĩ tới đây thì bị một cái củi chỏ đập vào, Chiến Bắc Liệt lui ra phía sau hai bước, bạc môi hé ra, lập tức giải thích: “Ta không ghét bỏ nó!”
Giấu đầu lòi đuôi!
Lãnh Hạ khiêu mi nhìn hắn, Chiến Bắc Liệt ngửa đầu nhìn trời, đánh chết cũng không thừa nhận.
Nàng cũng lười tính toán với người này, tình thương của cha là không đổi, có vô số cách sống chung giữa cha và con trai, nếu là một đứa con gái thì nhất định hắn sẽ trái lo phải thương, nhưng dù là con trai thì cũng không phải Chiến Bắc Liệt không thương nó, chỉ là đổi cách khác thôi.
Nàng chớp mắt mấy cái, ừm, chính là như vậy.
Chiến Bắc Liệt ôm lấy vai nàng, vừa đi vào trong vừa nói: “Lần này Đông Phương Nhuận mời tam quốc tới dự lễ……”
Nói đến đây, Chiến Bắc Liệt đột ngột dừng lại, bay vút về phía sau, cùng lao đi còn có Lãnh Hạ, đạo sát khí lúc nãy lại xuất hiện!
Một cảm giác vô cùng lo sợ không hẹn mà cùng đâm vào lòng hai người!
Cũng trong lúc đó, chỉ thấy Chu Phúc đang quỳ trên đất, ôm chặt đùi một nam nhân, khàn giọng gọi: “Vương gia!”
Nam nhân kia không hề thương tiếp giật lấy tiểu bất điểm, cầm kiếm đâm thẳng vào lưng Chu Phúc!
Máu tươi phun tung tóe!
Người nọ thi triển khinh công, bay nhanh về phía tây.
Mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, Chu Phúc toàn thân đẫm máu ngã xuống, trong vũng máu đỏ thẫm, hơi thở của hắn mong manh, gắt gao trừng mắt nhìn về phía nam nhân kia chạy trốn.
/193
|