"Cái gì? Diệp Huyền đi rồi?"
Nụ cười trên mặt Lâm Vân Hà lập tức đông cứng lại, đôi mắt già nua hoàn toàn bị lửa giận che kín, tay đập mạnh xuống mặt bàn!
"Nói lại lần nữa!"
Cách đó không xa, mẹ cô Lý Gia Tuệ nghe thấy tiếng động, lập tức chạy xuống lầu: "Thanh Nham, sao con lại chọc giận ông nội?”
"Mẹ.."
Giọng nói của Lâm Thanh Nham mang theo tiếng khóc nức nở: "Diệp Huyền... Anh ấy... Anh ấy bị con làm cho tức giận bỏ đi..."
Đầu óc Lý Gia Tuệ nổ tung, chẳng trách Lâm Vân Hà lại tức giận như vậy!
"Thanh Nham!"
Lâm Vân Hà trừng mắt nhìn Lâm Thanh Nham: "Tối nay con đã làm gì đến mức khiến Diệp Huyền bỏ đi mà không thèm chào hỏi ông già này?"
"Chuyện này... Chuyện này..."
Lâm Thanh Nham ấp úng kể lại chuyện đã nhục nhã trào phúng Diệp Huyền ở nhà hàng, cũng lấy ra thẻ vàng mà Lâm Vân Hà đưa cho Diệp Huyền!
"Ngu xuẩn!"
Lâm Vân Hà tức giận đến mức thở không thông, ném thẻ ngân hàng xuống đất: "Tôi đã nói với chị từ lâu rồi, việc Diệp Huyền sẵn sàng tiêu tiền của nhà họ Lâm chúng ta là phúc của nhà họ Lâm!"
"Tại sao chị không nghe!"
Lần này Lý Gia Tuệ không giúp Lâm Thanh Nham: "Thanh Nham, việc này là con làm sail"
"Mau gọi điện thoại cho Diệp Huyền, xin lỗi thăng bé đi!
Lâm Thanh Nham bị mắng đến mức rơi nước mắt: "Con gọi điện nhưng anh ấy không nghe, thậm chí còn không trả lời tin nhắn và tin WeChat..."
Nghe vậy, Lâm Vân Hà tức giận sắp nổ tung: "Tôi mặc kệ chị làm thế nào, nhất định phải xin lỗi Diệp.
Huyền, cầu cậu ấy trở về!"
Nói xong, Lâm Vân Hà vô cùng tức giận đi về phía phòng mình!
Đối với Lâm Thanh Nham quả thực thất vọng cực đội
"Thanh Nham, con ngốc quái! Diệp Huyền là một người đàn ông tốt, sao con có thể nhục nhã nó như vậy!"
Lý Gia Tuệ nhìn Lâm Thanh Nham rồi nhanh chóng đi theo phía sau Lâm Vân Hà, nói lời an ủi: "Cha, cha đừng tức giận, Diệp Huyền nhất định sẽ trở về!"
"Ông nội..." Lâm Thanh Nham khit khịt mũi, hối hận vô cùng!
Đúng lúc này, cô đột nhiên nhớ tới Trương Vấn Thanh!
Tối nay Diệp Huyền ở cùng Trương Vấn Thanh, gọi cho Diệp Huyền không liên lạc được thì cô có thể gọi cho Trương Vẫn Thanh mài!
Chẳng mấy chốc, cuộc gọi đã được kết nối, tâm tình Lâm Thanh Nham rất thấp thỏm!
"Ừm... A... Nghe đây..."
Thế nhưng ở đầu bên kia điện thoại lại vang lên từng đợt tiếng th ở dốc khiến người ta xấu hổ.
Âm thanh này rất giống với âm thanh đêm đó khi cô bị trúng thuốc, sau đó muốn được Diệp Huyền vuốt v e trên xe
"Trời ạ? Vãn Thanh và Diệp Huyền đang làm
Lâm Thanh Nham không khỏi tưởng tượng ra cảnh tượng nồng nàn giữa Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh!
Trong lòng cô nháy mắt trở nên vô cùng chua xót: "Cái đó... Vấn Thanh, Diệp Huyền có ở bên cạnh cô không?"
Giọng Trương Vãn Thanh th ở dốc không ngừng, mặc. dù đã bị đè nén, thế nhưng vẫn khiến người nghe cảm thấy rất xấu hổ: "A... Ừm... Em ở cùng anh Diệp..."
Trong lúc nói, Trương Vấn Thanh còn thấp giọng thì thầm: "Anh Diệp, anh nhẹ một chút... Dùng lực nhiều quá tôi sẽ không thể nói được... A...
Đây là một loại tiếng th ở dốc thẹn thùng phát ra từ linh hồn!
Tràn đây cảm giác chờ mong cùng cảm giác thỏa mãn, khiến người ta suy nghĩ miên man!
"Cái này..."
Lâm Thanh Nham đã đoán được Trương Vẫn Thanh và Diệp Huyền đang làm gì rồi!
'Tên đàn ông cặn bã chết tiệt này! Hắn thật sự cùng với Trương Văn Thanh như vậy?
Cô kiên trì nói: "Vãn Thanh, cô để Diệp Huyền nghe. máy một chút, tôi có chuyện gấp muốn tìm anh ấy!"
"Chị chờ một chút..."
Trương Vẫn Thanh vội vàng đưa điện thoại cho Diệp Huyền!
Giọng nói của Diệp Huyền truyền đến, giọng điệu rất khó chịu: "Lâm Thanh Nham, cô có thể đừng quấy rầy chúng tôi vui vẻ được không?”
/427
|