Xem ra ông trời cũng muốn giúp anh ta!
Lục Kiên nghĩ rằng Vương Hạo Thiên đến tập đoàn Lâm thị để hỏi tội vì vậy liền cảm thấy vô cùng hưng phấn!
Trong khoảnh khắc này, Lục Kiên cảm thấy như anh ta và cha sắp trở thành tổng giám đốc và chủ tịch tập đoàn đến nơi. Đến cả tên tập đoàn Lâm thị cũng sẽ phải đổi tên thành Lục thị!
“Tôi sẽ qua trước để ổn định tâm trạng của ông Vương Hạo Thiên!”
“Lâm Thanh Nham, cha con các người phải nhanh chóng tìm ra biện pháp xoa dịu cục diện này đi. Nếu không, cô và cha cô phải chủ động từ chức!”
Lục Kiên cười cực kỳ vui vẻ rồi bước nhanh ra khỏi phòng họp để gặp Vương Hạo Thiên.
Các lãnh đạo cao cấp khác của tập đoàn nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng theo Lục Kiên ra khỏi phòng họp!
Những người ở lại là những cổ đông và giám đốc luôn ủng hộ nhà họ Lâm cũng như một số cấp dưới thân cận của Lâm Thanh Nham.
“Không sao, mọi người ra ngoài trước đi!” Lâm Vân Bạch miễn cưỡng cười nói:
“Đừng lo lắng, cho dù tôi và cha tôi không còn nắm quyền nữa, tôi cũng sẽ đảm bảo rẵng mọi người sẽ nhận được lợi ích tối đa trước khi từ chức!”
Các giám đốc và mọi người nhìn nhau không khỏi thở dài: “Tổng giám đốc Lâm và chủ tịch Lâm đã làm việc chăm chỉ cống hiến cho tập đoàn, nhưng lại bị kẻ ác hãm hại, tôi thật sự cảm thấy không đáng...”
Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham chỉ có thể cười khổ, ánh mắt càng thêm buồn bã.
Nếu hai người bọn họ chủ động từ chức, vậy chẳng khác nào giao đứa con tinh thần của ông nội Lâm cho người khác!
Đây chắc chăn là một nỗi nhục lớn đối với nhà họ Lâm!
“Hai người không phải buồn như vậy!” Diệp Huyền tự tin cười nói:
“Tôi đã nói rồi, tập đoàn Lâm thị sẽ không có chuyện gì xảy ra. Người xin lỗi phải là đám người Vương Hạo Thiên kia
Sau khi nói câu này, Diệp Huyền xoay người đi ra khỏi phòng họp!
“Hôm nay hẳn lại lên cơn cái gì vậy?” Lâm Vân Bạch khó hiểu lẩm bẩm.
“Con hy vọng những điều hẳn nói có thể thành sự thật!”
Lâm Thanh Nham nhìn chăm chằm theo bóng lưng của Diệp Huyền, đột nhiên nhớ tới những lời nói tối hôm qua của hắn. Diệp Huyền đã nói, tập đoàn Lâm thị sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Hắn lấy đâu ra sự tự tin này?”
“Hay là hắn đang âm thầm làm gì đó sau lưng mình?”
Lâm Thanh Nham không biết rõ nguyên nhân, nhưng cô vẫn hy vọng Diệp Huyền sẽ âm thầm làm gì đó giúp cô và nhà họ Lâm giải quyết mối nguy này!
Sảnh tầng một của tòa nhà.
Sắc mặt Vương Hạo Thiên cực kỳ nghiêm túc nhưng dường như không hề tức giận!
Theo phía sau ông ta là nhân viên cục kiểm tra chất lượng của văn phòng thành phố, giống như chức vụ của Lý Hùng Phi.
Ngoài ra còn một số nhân vật quan trọng từ cục kiểm tra chất lượng của văn phòng thành phố cũng có mặt ở đây!
Tập đoàn Lâm thị dường như đang mắc kẹt trong một vũng lầy không thể thoát ra được!
Ai nấy đều cảm thấy lo lắng và nặng nề.
Chỉ duy nhất Diệp Huyền là luôn bình tĩnh.
Bên phía này, Lục Kiên cùng đồng bọn thân cận tiến tới chào hỏi trước: “Xin chào, giám đốc Vương...”
Tuy nhiên Vương Hạo Thiên thậm chí còn không nghe hết lời của anh ta nói mà đã trực tiếp ngắt lời:
“Tôi muốn gặp cô Lâm Thanh Nham - tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị!”
“Chuyện này...”
Nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng của Vương Hạo Thiên, Lục Kiên lại tưởng răng Vương Hạo Thiên đang nóng lòng báo thù cho Lý Hùng Phi, trong lòng lại càng thêm sảng khoái.
Thế nhưng bề ngoài anh ta lại giả vờ vô tội: “Giám đốc Vương, xin ngài hãy bình tĩnh. Đây đều là lỗi của Lâm Thanh Nham. Oan có đầu, nợ có chủ, ngài...
Đúng lúc này, Diệp Huyền thong thả bước ra trong thang máy.
“Hắn... hẳn chính là đại nhân vật trong truyền thuyết!”
Ngay tại thời điểm Vương Hạo Thiên vừa nhìn thấy Diệp Huyền thì trong lòng ông ta không khỏi run lên.
/427
|