Diệp Huyền nhanh chóng tát vào mặt Tống Lâm Thịnh hơn mười cái!
Kết quả, khuôn mặt của Tống Lâm Thịnh lập tức sưng lên, tóc dính đầy máu! Cuối cùng, Diệp Huyền đạp ông ta ngã xuống đất!
Tình huống này đều ngoài dự đoán của mọi người!
Động tác của Diệp Huyền nhanh đến mức không hợp thói thường!
Cả Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham đều ngây ngẩn cả người!
Họ biết Diệp Huyền ra tay hung ác, nhưng không ngờ hắn lại tàn nhẫn đến mức này!
Hắn vừa ra tay đã đánh bại ba người nhà họ Tống, thậm chí còn đánh Tống Lâm Thịnh như đầu heo!
Đặc biệt là người nhát gan như Lâm Vân Bạch, ông sợ đến mức hồn bay phách lạc!
Lúc này, người quản lý sơn trang vội vàng chạy tới, nhưng khi nhìn thấy người nhà họ Tống bị đánh đến mức mặt mũi sưng húp, anh ta lập tức bị dọa đến mức tim đập điên cuồng!
“Sắp có chuyện lớn rồi..."
Quản lý nhanh chóng yêu cầu nhóm bảo vệ vây quanh, Diệp Huyền lạnh lùng liếc nhìn họ, ánh mắt như điện nói:
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, mấy người không được qua đây, miễn cho bị tôi đánh một trận.”
Quản lý và bảo vệ lập tức bị khí thế bá đạo của Diệp Huyền khống chế, đều đứng ở cửa không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao Tống Lâm Thịnh với tư cách là một trong những người đứng đầu Cảnh Bộ đã bị Diệp Huyền đánh đến bầm dập, nếu lúc này anh ta chọc giận Diệp Huyền thì hậu quả chỉ mới nghĩ thôi cũng thấy sợi!
Tuy nhiên, người quản lý nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Hồng Hoa, nói với anh ta rằng ở đây đã xảy ra chuyện, kêu anh ta nhanh chóng đến đây!
Trong phòng riêng! Sau khi sửng sốt một hồi lâu, Lâm Vân Bạch mới phản ứng lại, lập tức lớn tiếng giận dữ hét: “Diệp Huyền, anh không muốn sống nữa hả?! Vậy mà anh dám đánh Tống lão gia và người nhà họ Tống?”
“Lần này anh gây chuyện lớn, gây chuyện lớn rồi! Lần này anh không chỉ tự chuốc rắc rối mà còn mang tai họa đến cho nhà họ Lâm chúng tôi!”
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt và cáu kỉnh của Lâm Vân Bạch, Diệp Huyền không khỏi cười lạnh nói: “Cháu chỉ vừa mới đánh mấy con chó thôi, chú đã sợ đến mức vậy sao?”
Lâm Vân Bạch càng tức giận, khàn giọng mắng to: “Anh có bị điên không? Tống Lâm Thịnh là một trong những người phụ trách chính của Cảnh Bộ, nếu đánh ông ta, chẳng phải sẽ đắc tội toàn bộ Cảnh Bộ sao!”
“Hơn nữa, Tống lão gia có mối quan hệ không tầm thường với các lãnh đạo. cấp cao! Chỉ cần họ mở miệng, họ có thể lợi dụng quyền lực của quan chức cấp cao để đánh sập hoàn toàn Tập đoàn Lâm Thị!”
“Nhà họ Lâm chúng tôi có thể phá sản bất cứ lúc nào, chúng tôi thậm chí sẽ bị coi là đồng lõa của anh, bị buộc tội hành hung cảnh sát, cuối cùng sẽ bị tống vào tùi”
Nghe xong lời này, ánh mắt Diệp Huyền càng thêm sắc bén: “Nhà họ Tống ỷ vào thế lực của Cảnh Bộ để bắt nạt người khác, phách lối, độc đoán, đáng bị dạy cho một bài học!”
“Nếu không phải chú là cha của Thanh Nham thì với việc chú giật dây ông nội gả Thanh Nham cho Tống Khải, cháu đã đánh chú một trận rồi!”
Thấy Diệp Huyền đằng đằng sát khí, Lâm Vân Bạch không khỏi sợ hãi, tim đập loạn xạ, ông sợ Diệp Huyền tức lên thật sự đánh mình nên đành phải ngậm miệng!
Tuy nhiên, Lâm Vân Bạch cũng không dám để yên mọi chuyện, Ông nhanh chóng đi tới trước mặt Tống lão gia và Tống Lâm Thịnh, vẻ mặt nịnh nọt đỡ họ từ dưới đất lên:
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
/427
|