Người phụ tá xinh đẹp xấu hổ, nhưng hai tay lại bị kẹp chặt, càng cố gắng thoát khỏi thì ngực lại càng nhấp nhô, khuôn mặt càng nóng bừng!
Diệp Huyền không nhịn được bật cười, dáng vẻ phong lưu tiêu sái!
Nhìn thấy cảnh này, mười tám quản gia xinh đẹp bí mật theo dõi toàn bộ quá trình trong Thủy Long cư đột nhiên hưng phấn và sùng bái!
Diệp Huyền vừa ra tay đã hoàn toàn khống chế được hai phụ tá của chiến thần!
Thật dễ dàng!
Uy phong lẫm liệt!
“Thiếu gia của chúng ta, thực sự quá uy vũ...”
“Còn anh tuấn tiêu sái nữa, nói chuyện lại dí dỏm và hài hước...”
Họ vừa tán thưởng vừa không chịu được cắn môi một cái, ánh mắt tràn đầy cảm xúc!
Bên ngoài!
Lúc này, Diệp Huyền đang giãm Vương Phi trên mặt đất, một tay khống chế nữ phụ tá xinh đẹp, tay phải cầm nhẹ điếu thuốc, nói:
“Tiêu Băng Tuyết, đã đến lúc cô phải ra tay rồi nhỉ?”
Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết cực kỳ lạnh lẽo. Không vì điều gì khác, chỉ vì siêu thực lực mà Diệp Huyền biểu hiện ra!
Tên này luôn thể hiện dáng vẻ kiêu ngạo và phách lối, tuy nhiên hắn có bản lĩnh thật sự!
Đã kiêu ngạo lại còn mạnh mẽ, giống như một nhân vật phản diện thường thấy!
“Bản lĩnh này hẳn là do Huyền Hạo dạy cho hắn, mình không được xem thường đối phương, nếu không lần này sẽ mất hết mặt mũi!”
Hô hấp của Tiêu Băng Tuyết càng lúc càng mãnh liệt, lồng ngực phập phồng lên xuống, cô cũng bộc phát khí thế chiến đấu đáng sợ của chiến thần!
Hô!
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Một cơn gió đột nhiên dâng lên dưới đôi chân dài của cô, đó là một cơn lốc xoáy siêu mạnh mà chỉ có cổ võ thiên cảnh mới có, và sức mạnh này chắc chăn có thể dễ dàng đánh bại hai phụ tá!
Bởi vì biết Diệp Huyền không đơn giản, Tiêu Băng Tuyết không dám thả lỏng, chuẩn bị dốc hết sức lực để bảo vệ tôn nghiêm của mình!
“Diệp Huyền, anh thật sự quá ngông cuồng rồi.”
Tiêu Băng Tuyết kinh ngạc: “Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh, tôi đánh anh là vì anhl”
“Ha ha.”
Diệp Huyền nhìn Tiêu Băng Tuyết: “Tuổi còn trẻ đã trở thành chiến thần, điều này cho thấy bản lĩnh của cô quả thực rất không tệ. Đáng tiếc trong mắt của tôi, cô thật sự không chịu nổi một đòn.”
Tiêu Băng Tuyết không nhịn được nữa, khuôn mặt căng lên, lập tức bước lên phía trước!
Đúng lúc này!
Một giọng nói tức giận ngăn Tiêu Băng Tuyết lại: “Băng Tuyết, đủ rồi, dừng lại!"
Tiêu Băng Tuyết quay đầu lại nhìn!
Cô thấy đệ tử yêu quý của Phiền Chiến Vương, Triệu Hồng Hoa, chủ nhà hàng rượu, nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, rõ ràng anh ta đang tức giận!
“Chú Triệu!"
Tiêu Băng Tuyết không còn cách nào khác ngoài việc dừng lại, nhưng cô vẫn không cam lòng:
“Là Diệp Huyền không ngừng khiêu khích chúng tôi, cho nên tôi mới muốn dạy cho hắn một bài học!”
Tuy nhiên, Triệu Hồng Hoa tức giận quát lớn: “Bất kể lý do là gì, cô đánh người ở Thủy Long cư là không đúng! Đây là nơi Phiên Chiến Vương sống trước đây và cũng là một thánh địa mang tính bước ngoặt ở Dương Thành!”
“Gô là chiến thần của Chiến bộ, sao lại quên chuyện này?”
Bị Triệu Hồng Hoa quát lớn, khuôn mặt Tiêu Băng Tuyết đột nhiên đỏ bừng, quay đầu nhìn Diệp Huyền với ánh mắt hận thù: “Diệp Huyền, thả người của tôi ra.”
“Ha ha, xem ra trận chiến này không thể tiếp tục nữa rồi.”
Diệp Huyền lạnh nhạt nói, đá Vương Phi dưới chân mình ra, sau đó ôm lấy người phụ tá xinh đẹp, cười nói: “Người đẹp, cô không sao chứ?”
“Lưu manh đáng chết!”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
/427
|